Tối đến
Hắn thì nãy giờ ngồi ũ rũ tìm mọi cách để xin lỗi nó, con nó thì vẫn thản nhiên ngồi rủa móng tay được ^^. Hắn đến sát bên nó, ôm nó từ đằng sau, khuôn mặt tựa lên bả vai của nó hắt ra những hơi thở nóng rực vào tai nó làm nó thấy...nhột.
_Kalle này, tha lỗi choa anh đi! Anh đã làm gì em đâu!
Nó quay sang, gườm gườm:
_Còn chưa làm gì nữa hã? Thế anh đã làm gì vào tối hôm đó? –nó thoát ra vòng tay ấy rồi chống nạnh hất mặt
_Ơ, anh tưởng em phải biết chứ? Anh chỉ ôm em ngủ thôi mà, à, với có hôn em một cái vào mông, í lộn, vào má!!!
Bấy giờ mặt nó ngờ nghệch ra, vẹo sang một bên, miệng thì há hốc:
_Ôm á? Hôn á? Em...em tưởng....anh.... –nói rồi nó liếc xuống cơ thể mình
_Em nghĩ gì á? Hồi ấy anh mới có 14 tuổi, làm gì có đủ sức để mà chiến đấu, với lại, anh không nghĩ là đầu óc em đen tối đến thế đâu á? Làm anh quỳ gội oan mất cả buổi chiều!! –hắn nhìn nó với anh mắt hờn dỗi _Không biết đâu, bù đắp đi!!! –hắn làm nũng
Nó vẫn chưa tin, nhìn hắn liếc hai con mắt sắc sảo về phía hắn ta:
_Có thật không đấy?
_Thật! Anh thề! Có ông trời chứng dám! –hắn giơ tay chỉ lên bầu trời cao ngất xanh xanh
_Tạm tin! –nó phất tay _Giờ anh muốn gì?
Hắn cười gian:
_Cái điều lúc nãy em suy nghĩ đấy, hihhi....
Nó cầm chiếc gối ném vào mặt hắn “Au” – hắn thốt lên
_Đồ lưu manh! –nó đỏ mặt, tay thì vẫn lấy đồ ném hắn
Rất nhanh chóng, Yun chạy lại bên nó khóa đôi tay không chịu yên phận, đặt một nụ hôn lên môi nó, mỉm cười gian mãnh:
_Anh? Anh chỉ lưu manh khi ở trên kia kìa!!! –Yun lấy tay chỉ vào chiếc giường nệm êm ấm
_Cái đồ....đồ....
_Đồ gì?
_Đồ sở khanh!!! Đồ lưu manh!!! Đồ biến thái!!! –nó hét lên cố vùng vẫy ra khỏi hắn
_Vậy thì giờ anh sẽ cho em biết thế nào là đồ lưu manh! –nói rồi, hắn ném nó cái “bụp” lên chiếc giường. “A” – nó thốt lên. Hắn từ từ cúi xuống, nằm át lên cơ thể nhỏ bé của nó, bàn tay không an phận cởi từng cúc áo của nó ra, từng tấc da, tấc thịt của nó như lộ ra trước mắt hắn. Cúi xuống hắn hôn khẽ, mơn trớn:
_Ưm, đừng!! –nó cố gắng thoát ra khỏi sự mê muội mà hắn giăng cho nó
_Im nào!! –hắn nói rồi tiếp tục công việc đang còn dang dở
........................................
_A, anh....anh làm em đau.....ưm... –nước mắt nó trào ra, hạnh phúc có, đau đớn có, tóm lại bây giờ nó chỉ cần hắn
Hắn bây giờ mới để ý đến thái độ của nó, thấy nó khóc, lòng hắn cũng như bị bóp nghẹn lại. Lấy tay quệt nước mắt, hắn nhìn:
_Anh xin lỗi!
Xong, hắn nói xin lỗi xong lại hí hú tiếp. Không biết hắn có biết ngượng không nhưng nó thấy xấu hổ lắm. Ai dè xin lỗi người ta có một câu rồi.......
Nói chung là không kể nữa.
Sau một đêm ân ái, ấy đã trao cho ấy, nó đã trao cho hắn ^^. Nó coi như tha tội cho hắn và lão Diệp. Boss nhìn hắn với vẻ mặt rất chi là biết ơn a. Hì. Thế rồi, trong vòng một tuần sau, nó và hắn bị bama hai bên và lão Boss bắt đính hôn, đây là nỗi khổ của nó ạ. Vì nó đã trải qua khi làm phụ dâu cho anh hai nó, bao nhiêu là thứ phải chuẩn bị. Mệt người, nên nó quyết định giao nhiệm vụ cao cả này cho thằng chồng tương lai giải quyết. Cũng may là cái đêm ấy hắn chỉ cắn vào xương quai xanh của nó chứ chưa làm gì cả ^^, sau đó hai đứa nằm ôm nhao ngủ. Còn nó khóc là vì hắn cắn đau cóa.
(T/g: Ặc *xỉu* ahihhi)
Đến hôm trịnh trọng đại
Lão Diệp lại chúc rượu nó. Miệng cứ cười ha hả, vác nguyên cái bụng phệ đi, với cái bụng này mà ổng làm Boss lun mới tài chứ nạaa ^^. Nó vẫn chưa quên chuyện cũ, phán một câu làm mặt lão ngố ra:
_Con chưa tha cho lão đâu? Lão đừng ATSM nháaa!! –xong rồi chị ấy bỏ ik
_Dm, con với cái, sao mk lại nhận nó làm con cơ chứ? Huhhu...-lão khóc ròng, nước mắt màu đỏ (T/g: Quết rượu vang vào mắt ^^)
Tại chỗ hắn
Anh Yun nhà chị Kalle đang bị bao nhiêu là bạn bè chuốc rượu mà mặt vẫn tỉnh queo.
_Thế là có vk rồi nha, kinh kinh, ngày nào còn ế bây giờ thì.... *chẹp chẹp* -một cậu bạn kết nghĩa của hắn nói
.................abczxhkdiimhdgckcjoicnckjdyhcnbcdcbbn.....................................
Vân vân và mây mây..................................................
Nó thì là nhân vật chính mà chẳng có mấy hứng thú với chuyện này, đảo mắt qua thì thấy Hoàng Phong đang nhìn mình. Nó không nhớ là có mời anh ta đấy? Không sao! Có chuyện vui..............
Hắn thì nãy giờ ngồi ũ rũ tìm mọi cách để xin lỗi nó, con nó thì vẫn thản nhiên ngồi rủa móng tay được ^^. Hắn đến sát bên nó, ôm nó từ đằng sau, khuôn mặt tựa lên bả vai của nó hắt ra những hơi thở nóng rực vào tai nó làm nó thấy...nhột.
_Kalle này, tha lỗi choa anh đi! Anh đã làm gì em đâu!
Nó quay sang, gườm gườm:
_Còn chưa làm gì nữa hã? Thế anh đã làm gì vào tối hôm đó? –nó thoát ra vòng tay ấy rồi chống nạnh hất mặt
_Ơ, anh tưởng em phải biết chứ? Anh chỉ ôm em ngủ thôi mà, à, với có hôn em một cái vào mông, í lộn, vào má!!!
Bấy giờ mặt nó ngờ nghệch ra, vẹo sang một bên, miệng thì há hốc:
_Ôm á? Hôn á? Em...em tưởng....anh.... –nói rồi nó liếc xuống cơ thể mình
_Em nghĩ gì á? Hồi ấy anh mới có 14 tuổi, làm gì có đủ sức để mà chiến đấu, với lại, anh không nghĩ là đầu óc em đen tối đến thế đâu á? Làm anh quỳ gội oan mất cả buổi chiều!! –hắn nhìn nó với anh mắt hờn dỗi _Không biết đâu, bù đắp đi!!! –hắn làm nũng
Nó vẫn chưa tin, nhìn hắn liếc hai con mắt sắc sảo về phía hắn ta:
_Có thật không đấy?
_Thật! Anh thề! Có ông trời chứng dám! –hắn giơ tay chỉ lên bầu trời cao ngất xanh xanh
_Tạm tin! –nó phất tay _Giờ anh muốn gì?
Hắn cười gian:
_Cái điều lúc nãy em suy nghĩ đấy, hihhi....
Nó cầm chiếc gối ném vào mặt hắn “Au” – hắn thốt lên
_Đồ lưu manh! –nó đỏ mặt, tay thì vẫn lấy đồ ném hắn
Rất nhanh chóng, Yun chạy lại bên nó khóa đôi tay không chịu yên phận, đặt một nụ hôn lên môi nó, mỉm cười gian mãnh:
_Anh? Anh chỉ lưu manh khi ở trên kia kìa!!! –Yun lấy tay chỉ vào chiếc giường nệm êm ấm
_Cái đồ....đồ....
_Đồ gì?
_Đồ sở khanh!!! Đồ lưu manh!!! Đồ biến thái!!! –nó hét lên cố vùng vẫy ra khỏi hắn
_Vậy thì giờ anh sẽ cho em biết thế nào là đồ lưu manh! –nói rồi, hắn ném nó cái “bụp” lên chiếc giường. “A” – nó thốt lên. Hắn từ từ cúi xuống, nằm át lên cơ thể nhỏ bé của nó, bàn tay không an phận cởi từng cúc áo của nó ra, từng tấc da, tấc thịt của nó như lộ ra trước mắt hắn. Cúi xuống hắn hôn khẽ, mơn trớn:
_Ưm, đừng!! –nó cố gắng thoát ra khỏi sự mê muội mà hắn giăng cho nó
_Im nào!! –hắn nói rồi tiếp tục công việc đang còn dang dở
........................................
_A, anh....anh làm em đau.....ưm... –nước mắt nó trào ra, hạnh phúc có, đau đớn có, tóm lại bây giờ nó chỉ cần hắn
Hắn bây giờ mới để ý đến thái độ của nó, thấy nó khóc, lòng hắn cũng như bị bóp nghẹn lại. Lấy tay quệt nước mắt, hắn nhìn:
_Anh xin lỗi!
Xong, hắn nói xin lỗi xong lại hí hú tiếp. Không biết hắn có biết ngượng không nhưng nó thấy xấu hổ lắm. Ai dè xin lỗi người ta có một câu rồi.......
Nói chung là không kể nữa.
Sau một đêm ân ái, ấy đã trao cho ấy, nó đã trao cho hắn ^^. Nó coi như tha tội cho hắn và lão Diệp. Boss nhìn hắn với vẻ mặt rất chi là biết ơn a. Hì. Thế rồi, trong vòng một tuần sau, nó và hắn bị bama hai bên và lão Boss bắt đính hôn, đây là nỗi khổ của nó ạ. Vì nó đã trải qua khi làm phụ dâu cho anh hai nó, bao nhiêu là thứ phải chuẩn bị. Mệt người, nên nó quyết định giao nhiệm vụ cao cả này cho thằng chồng tương lai giải quyết. Cũng may là cái đêm ấy hắn chỉ cắn vào xương quai xanh của nó chứ chưa làm gì cả ^^, sau đó hai đứa nằm ôm nhao ngủ. Còn nó khóc là vì hắn cắn đau cóa.
(T/g: Ặc *xỉu* ahihhi)
Đến hôm trịnh trọng đại
Lão Diệp lại chúc rượu nó. Miệng cứ cười ha hả, vác nguyên cái bụng phệ đi, với cái bụng này mà ổng làm Boss lun mới tài chứ nạaa ^^. Nó vẫn chưa quên chuyện cũ, phán một câu làm mặt lão ngố ra:
_Con chưa tha cho lão đâu? Lão đừng ATSM nháaa!! –xong rồi chị ấy bỏ ik
_Dm, con với cái, sao mk lại nhận nó làm con cơ chứ? Huhhu...-lão khóc ròng, nước mắt màu đỏ (T/g: Quết rượu vang vào mắt ^^)
Tại chỗ hắn
Anh Yun nhà chị Kalle đang bị bao nhiêu là bạn bè chuốc rượu mà mặt vẫn tỉnh queo.
_Thế là có vk rồi nha, kinh kinh, ngày nào còn ế bây giờ thì.... *chẹp chẹp* -một cậu bạn kết nghĩa của hắn nói
.................abczxhkdiimhdgckcjoicnckjdyhcnbcdcbbn.....................................
Vân vân và mây mây..................................................
Nó thì là nhân vật chính mà chẳng có mấy hứng thú với chuyện này, đảo mắt qua thì thấy Hoàng Phong đang nhìn mình. Nó không nhớ là có mời anh ta đấy? Không sao! Có chuyện vui..............
/38
|