- Bà làm sao vậy? Có chuyện gì ko vừa lòng với tôi hay sao? Ông Kim từ lúc bước vào nhà bếp đã có cảm giác khang khác rằng bà Xuân đối xử với mình rất khác thường ngày, lạnh nhạt đăm đăm, ko nói năng gì, cố gắng kìm nén ăn hết bữa sáng mới cất tiếng hỏi.
Ngược lại với mong muốn của ông Kim, bà Xuân vẫn một ko trả lời, lẳng lặng quay đi nhặt bát đĩa thả vào bồn.
- Có phải bà giận tôi chuyện ko đi lên ngoại cùng bà được ko? Ông Kim thấy vợ mình như vậy càng thêm ko yên tâm, ko ngừng đoán già đoán non, tôi đã nói rồi, nhà mình mà đi hết thì lấy đâu ra người ở trông nhà? Ngày Tết ngày nhất cứ đóng cửa im ỉm vậy sao được? Còn bạn bè, anh em đến chơi nữa chứ?
Một tay một mình bà Xuân thực hiện thuần thục thao tác rửa bát, ở bên cạnh lại còn thêm một cái “máy phát” ko khỏi khiến bà bực mình. Bà đang cố nhẫn nhịn ko muốn giáp mặt với sự thật, cố tình làm ngơ mà ông ta lại ko hiểu, lại còn thanh minh những lời dối trá như vậy? Thật khiến buồn nôn.
…
Choang! Âm thanh chua chát vang lên dưới nhà khiến Hạ Dương giật thót, vội vàng chạy xuống lầu, hẳn rằng mẹ mình đã ko kìm được rồi.
- Ông còn dám mở miệng nói ko có gì sao? Chứng cớ rành rành ra đấy, hay phải vác thêm mặt con nữa về ông mới hài lòng? Bà Xuân tức tối ném vỡ tan cái bát sứ, gằn lên từng tiếng, ko ngờ đến lại có loại người trơ tráo như ông ta.
- Chứng cứ gì mà chứng cứ? Ông Kim vẫn cố chịu đựng cơn thịnh nộ của vợ, cau mày tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại.
- Đây, con Dương, nhìn thấy Dương vừa chạy đến ngoài cửa bếp, con vào mở điện thoại lên để bố con xem cho trắng mắt ra. Bà Xuân với tay, đặt chiếc điện thoại mới giành được của ông Kim vào tay Hạ Dương, rồi ngày mai về tôi sẽ nói rõ tình hình cho mẹ ông biết, ko bà ở quê lúc nào cũng khen nức khen nở thằng con trai bà tài ba, có nhà ở thành phố.
- Bà…, ông Kim thoáng chút nghẹn họng, ai cho bà lục lọi đồ của tôi? Nhìn bà trân trối rồi cũng chỉ phun ra được một câu đầy tức giận.
- Làm sao a? Có tật thì giật mình, ko muốn cho người khác động đến đồ của mình, sợ lộ hết bí mật hả? Sợ người khác biết chi bằng ko làm.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, con đã nói chưa chắc chắn chuyện gì mà, Hạ Dương chứng kiến đoạn cãi vã của bố mẹ ko biết làm gì hơn, nhẹ giọng nói với bà Xuân. Quay sang nhìn ông Kim, bố nói bố ko có gì với chị Thu, vậy những tin nhắn này giải thích ra sao? Trước con đã nhắc nhở bố một lần rồi, bố nhớ ko? Vậy mà bố vẫn cố tình nhắn tin cho chị ta là có ý gì?
- Chỉ là những tin nhắn trêu đùa bình thường thôi, nói thế nó thành thật được à? Ông Kim có phần đuối lý, ngối phịch xuống ghế mệt mỏi nói.
- Trêu đùa? Ông bằng vai phải lứa với nó à mà trêu đùa kiểu này? Bà Xuân mới nghe đến đấy đã nổi khung lên, chỉ thiếu nước tát thẳng vào mặt ông chồng đang được trưng ra trước mắt kia.
- Mẹ con nói ko phải ko có lý, đâu phải chuyện gì nói trêu là trêu được? Mà cứ cho là trêu thật đi, trêu đùa mà lại bí mật thì thọt nhắn tin vào số máy riêng của người ta như thế? Chí ít thì cũng phải là nơi đông người, quang minh chính đại ta nói này nói nọ, có như thế mới ko sợ người đời rèm pha, bố chẳng nhẽ ko biết điều này?
- Mày sang hỏi chị Châu (bạn chị Thu) xem, có đúng là bố mày vẫn nói như thế trước mặt họ ko? Mẹ con nhà mày biết gì mà buộc tội cho người? Chồng người ta vừa mới mất, hàng xóm thân thiết bố mày quan tâm đến người ta một chút mà là sai à? Bố máy tư vấn, chỉ cách chị ý kinh doanh làm ăn mà là sai à?
- Quan tâm? Tư vấn? Hạ Dương khó chịu, mỉa mai nhắc lại 2 tiếng, bố có tự hỏi xem, bố quan tâm đến mẹ con được những gì rồi? Bố đã lo nổi cho cái nhà này chưa mà còn đi lo chuyện của nhà người ta? Người ta cần bố phải lo lắng à? Anh em họ hàng nhà người ta chết hết rồi sao? Bố ngụy biện gì cho sự phản bội của bố nữa? Thật trắng trợn! Hạ Dương phẫn hận nói như bổ thẳng vào mặt ông bố, mặc cho thiên hạ sẽ nói mình là đứa con “mất dạy”, vô lễ.
- Mày …, mày ăn nói với bố mày như thế à? Hỗn láo. Chát!
Năm ngón tay đỏ hồng hằn lên trên má phải Hạ Dương, nàng đau đớn đưa bàn tay mình chạm vào má, tuyệt nhiên ko khóc, thậm chí khóe môi khẽ nhếch lên, đứng trước mặt ông Kim thách thức:
- Bố đánh đi, đánh nữa đi, đánh con cho chết đi, đánh chết hết vợ con của bố đi để rồi tự do bay nhảy, tự do qua lại với “con đĩ” kia mà ko sợ ai dòm ngó, có giỏi thì bố giết mẹ con con đi. Từng câu nói phát ra, khoảng cách giữa nơi nàng và ông Kim càng sát lại gần hơn theo bước chân của nàng.
- Dương, ko được hỗn, bà Xuân lúc này sau cái tát trời giáng lên má con gái của ông Kim như bừng tỉnh đại sự, quát lớn, đồng thời lôi nàng lùi lại phía sau, chuyện này ko phải con có thể nói được, còn ông, ông phản bội mẹ con tôi còn chưa đủ lại còn hành hạ con ông, ông nghĩ xem mặt làm cha của ông đã xứng hay chưa? Ông có xấu hổ vì những gì mình làm hay ko? Có thấy nhục với linh hồn thằng con trai ông trên kia ko?
- Mẹ con bà vào hùa với nhau dồn ép tôi, giữa tôi và cô ta ko có quan hệ gì hết, bằng chứng đâu mà mẹ con nhà bà vào hùa với nhau để dồn ép tôi? Ông Kim có phần thức tỉnh, kìm nén sự nóng nảy của mình hướng vợ con mình biện giải.
- Ông ko phải nói gì thêm, tôi thừa hiểu ông rồi, riêng ông có kề dao tận cổ vẫn phải cãi lấy được, bằng mặt đứa con riêng của ông nó sờ sờ ra kia ông mới chịu thua mà thôi. Bà Xuân dứt lời mới cảm thấy mình đã nhỡ miệng nói một số điều là bí mật ko được đụng đến, giật lại cái điện thoại trong tay Hạ Dương, riêng cái này tôi sẽ mang về cho mẹ ông xem, để xem mẹ ông sẽ nói như thế nào.
Trước sự hùng hổ đe dọa của bà Xuân, ông Kim sốt ruột nóng vội, vươn người về phía trước hòng lấy lại điện thoại:
- Bà đưa trả tôi!
- Tránh ra!
Nhìn bố mẹ giằng co nhau như vậy, Hạ Dương cũng ko thể đứng yên, ko bận tâm đến sự lỡ lời của mẹ mình, cũng xung phong nhào vô, giằng từ tay 2 người phụ mẫu:
- Mẹ, để con giữ.
Trong cuộc chiến tranh giành đó, ko khó khăn để Hạ Dương nàng làm quán quân, cầm chiếc C1-01 trong tay, nàng nhanh chóng chay đi:
- Mẹ, con về nội trước.
Bất lực nhìn theo bóng con gái đã sập cửa lao đi ông Kim bần thần cũng ko thèm quay lại nhà, lững thững cất bước đi trên con phố nhỏ.
….
- Mọi việc đã diễn ra như vậy đấy thầy ạ. Hạ Dương ngồi trên xe của Như Phong kể lại, thở dài uống một hớp nước khoáng, khi nãy cật lực chạy marathon cả đoạn dài mới dám dừng lại, may mà còn có hậu thuẫn là “người yêu”với con Mer này, coi như nàng vẫn may mắn đi.
- Ừ, hay là thực sự mình đã hiểu nhầm bố của em? Như Phong cũng buồn lòng miễn cưỡng đặt ra một nghi vấn, đôi mắt nhìn nàng mong đợi.
- Hem, Hạ Dương nhếch mép cười buồn, được như vậy thì thật là tốt, thầy ko biết đấy thôi, gì chứ bố có cảm tình với chị Thu đó từ đời rồi, từ ngày chồng chị ta còn sống đã “vuốt má” người ta ở cửa hàng rồi nữa đó. Hạ Dương thất vọng thổ lộ, nói với chàng điều này có thể chàng sẽ khinh gia đình mình thấp hèn, thế nhưng nàng còn biết làm thế nào nữa đây, bản thân nàng còn ko biết mình đang đứng ở đâu nữa khi nghe mẹ nàng nói chuyện này, ko ngờ mẹ đá nghe những điều này từ lâu mà vẫn giữ kín trong lòng.
Sự phủ nhận chắc chắn của nàng ko khỏi khiến Như Phong thở dài, chuyện đã đến mức như vậy chàng cũng ko còn biết động viên nàng ra sao, đành chờ đợi vậy, chuyện gì đến cũng sẽ phải đến thôi.
Chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nàng, ngày trước chỉ mới phát hiện ra tin nhắn của ông Kim đã khiến nàng lo lắng ko thôi, bất thần thi cử để rớt vòng 2 thi học sinh giỏi, nếu cứ kéo dài chuyện này ko khéo nàng sẽ trượt tốt nghiệp ấy chứ.
- Thầy này… Nhìn Như Phong với đôi mắt đăm chiêu, Hạ Dương bất giác cảm thấy mình bồng bềnh du đãng, hình như nàng đang quá mơ mộng viển vông hoặc quá lo hão lo huyền, giọng nói dè dặt gọi chàng.
- Sao? Như Phong ko đáp lại, quay sang nàng đôi mắt ám chỉ “cứ nói đi, anh đang nghe” thật nồng ấm.
- Gia đình…., à, nhà em như vậy…, mà ko, em như bây giờ thì thầy vẫn yêu em chứ? Có thể sau này sẽ còn tồi tệ hơn vậy nữa? Cứ cho là nàng cổ hủ đi, nên chuyện này mới làm nàng bận tâm nhiều thế, băn khoăn mãi nàng mới dám hỏi chàng thẳng thắn vậy.
- Em thì làm sao chứ? Như Phong bật cười, chàng lại còn ko hiểu những rối bời trong cái đầu ngốc nghếch này ư, anh yêu em cơ mà? Đâu yêu gia đình em chứ? Ngốc ạ.
- Ha? Thì bố mẹ thầy cũng sẽ để ý thôi, ko phải sao? Giả bộ chấp nhận em cũng chỉ vì “baby giả” mà mình em tạo ra chứ có vừa lòng đâu, nếu mà biết hoàn cảnh em như thế nào hẳn sẽ ngăn thầy cách xa em nghìn kilomet ấy. Xí nàng nguýt một cái thật dài, thỉnh thoảng cũng măc cảm vì mình với người ta ko cùng một đẳng cấp.
- Lại ngốc nữa rồi? Như Phong nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ trí thông minh của nàng, mãi sau mới nói tiếp, anh yêu em chứ bố mẹ anh yêu em đâu mà lo nhiều thế? Vớ vẩn. Lo xem sau này sẽ tạo bao nhiêu “baby thật” cho anh còn hợp lý hơn đó.
- A! Thầy đi chết đi! Hạ Dương bị Như Phong trêu như vậy, phụng phịu dỗi hờn, phồng mồm trợn mắt đem tay cù tới cù lui trên người Như Phong. Cái này là do vô tình nàng phát hiện ra, yếu huyệt của chàng chính là “mấy sợi lông buồn” ở bụng nè.
- Thôi nha, có muốn “ vượt rào” ko hả? Như Phong oằn người ko chịu đựng nổi, tay lái loạng choạng đánh võng trên đường, nguy hiểm đó nha.
- Ko sợ đâu, có chết thì chúng ta vẫn là một đôi uyên ương cơ mà. Hạ Dương đắc ý cười lớn, đường phố ngày Tết, vắng tanh vắng hoe, nàng ko có sợ sẽ gặp xui xẻo đâu ah, Như Phong đừng hòng lừa được nàng đi.
Trong xe rúc rích tiếng cười không ngừng của một cô gái nhỏ và một chàng trai lịch lãm trên con đường ngược về miền quê Đan Phượng.
Tiếng cười trong veo và vô tư ấy ko hề biết rằng có một bi kịch đang chờ đón họ.
Ngược lại với mong muốn của ông Kim, bà Xuân vẫn một ko trả lời, lẳng lặng quay đi nhặt bát đĩa thả vào bồn.
- Có phải bà giận tôi chuyện ko đi lên ngoại cùng bà được ko? Ông Kim thấy vợ mình như vậy càng thêm ko yên tâm, ko ngừng đoán già đoán non, tôi đã nói rồi, nhà mình mà đi hết thì lấy đâu ra người ở trông nhà? Ngày Tết ngày nhất cứ đóng cửa im ỉm vậy sao được? Còn bạn bè, anh em đến chơi nữa chứ?
Một tay một mình bà Xuân thực hiện thuần thục thao tác rửa bát, ở bên cạnh lại còn thêm một cái “máy phát” ko khỏi khiến bà bực mình. Bà đang cố nhẫn nhịn ko muốn giáp mặt với sự thật, cố tình làm ngơ mà ông ta lại ko hiểu, lại còn thanh minh những lời dối trá như vậy? Thật khiến buồn nôn.
…
Choang! Âm thanh chua chát vang lên dưới nhà khiến Hạ Dương giật thót, vội vàng chạy xuống lầu, hẳn rằng mẹ mình đã ko kìm được rồi.
- Ông còn dám mở miệng nói ko có gì sao? Chứng cớ rành rành ra đấy, hay phải vác thêm mặt con nữa về ông mới hài lòng? Bà Xuân tức tối ném vỡ tan cái bát sứ, gằn lên từng tiếng, ko ngờ đến lại có loại người trơ tráo như ông ta.
- Chứng cứ gì mà chứng cứ? Ông Kim vẫn cố chịu đựng cơn thịnh nộ của vợ, cau mày tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại.
- Đây, con Dương, nhìn thấy Dương vừa chạy đến ngoài cửa bếp, con vào mở điện thoại lên để bố con xem cho trắng mắt ra. Bà Xuân với tay, đặt chiếc điện thoại mới giành được của ông Kim vào tay Hạ Dương, rồi ngày mai về tôi sẽ nói rõ tình hình cho mẹ ông biết, ko bà ở quê lúc nào cũng khen nức khen nở thằng con trai bà tài ba, có nhà ở thành phố.
- Bà…, ông Kim thoáng chút nghẹn họng, ai cho bà lục lọi đồ của tôi? Nhìn bà trân trối rồi cũng chỉ phun ra được một câu đầy tức giận.
- Làm sao a? Có tật thì giật mình, ko muốn cho người khác động đến đồ của mình, sợ lộ hết bí mật hả? Sợ người khác biết chi bằng ko làm.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh đã, con đã nói chưa chắc chắn chuyện gì mà, Hạ Dương chứng kiến đoạn cãi vã của bố mẹ ko biết làm gì hơn, nhẹ giọng nói với bà Xuân. Quay sang nhìn ông Kim, bố nói bố ko có gì với chị Thu, vậy những tin nhắn này giải thích ra sao? Trước con đã nhắc nhở bố một lần rồi, bố nhớ ko? Vậy mà bố vẫn cố tình nhắn tin cho chị ta là có ý gì?
- Chỉ là những tin nhắn trêu đùa bình thường thôi, nói thế nó thành thật được à? Ông Kim có phần đuối lý, ngối phịch xuống ghế mệt mỏi nói.
- Trêu đùa? Ông bằng vai phải lứa với nó à mà trêu đùa kiểu này? Bà Xuân mới nghe đến đấy đã nổi khung lên, chỉ thiếu nước tát thẳng vào mặt ông chồng đang được trưng ra trước mắt kia.
- Mẹ con nói ko phải ko có lý, đâu phải chuyện gì nói trêu là trêu được? Mà cứ cho là trêu thật đi, trêu đùa mà lại bí mật thì thọt nhắn tin vào số máy riêng của người ta như thế? Chí ít thì cũng phải là nơi đông người, quang minh chính đại ta nói này nói nọ, có như thế mới ko sợ người đời rèm pha, bố chẳng nhẽ ko biết điều này?
- Mày sang hỏi chị Châu (bạn chị Thu) xem, có đúng là bố mày vẫn nói như thế trước mặt họ ko? Mẹ con nhà mày biết gì mà buộc tội cho người? Chồng người ta vừa mới mất, hàng xóm thân thiết bố mày quan tâm đến người ta một chút mà là sai à? Bố máy tư vấn, chỉ cách chị ý kinh doanh làm ăn mà là sai à?
- Quan tâm? Tư vấn? Hạ Dương khó chịu, mỉa mai nhắc lại 2 tiếng, bố có tự hỏi xem, bố quan tâm đến mẹ con được những gì rồi? Bố đã lo nổi cho cái nhà này chưa mà còn đi lo chuyện của nhà người ta? Người ta cần bố phải lo lắng à? Anh em họ hàng nhà người ta chết hết rồi sao? Bố ngụy biện gì cho sự phản bội của bố nữa? Thật trắng trợn! Hạ Dương phẫn hận nói như bổ thẳng vào mặt ông bố, mặc cho thiên hạ sẽ nói mình là đứa con “mất dạy”, vô lễ.
- Mày …, mày ăn nói với bố mày như thế à? Hỗn láo. Chát!
Năm ngón tay đỏ hồng hằn lên trên má phải Hạ Dương, nàng đau đớn đưa bàn tay mình chạm vào má, tuyệt nhiên ko khóc, thậm chí khóe môi khẽ nhếch lên, đứng trước mặt ông Kim thách thức:
- Bố đánh đi, đánh nữa đi, đánh con cho chết đi, đánh chết hết vợ con của bố đi để rồi tự do bay nhảy, tự do qua lại với “con đĩ” kia mà ko sợ ai dòm ngó, có giỏi thì bố giết mẹ con con đi. Từng câu nói phát ra, khoảng cách giữa nơi nàng và ông Kim càng sát lại gần hơn theo bước chân của nàng.
- Dương, ko được hỗn, bà Xuân lúc này sau cái tát trời giáng lên má con gái của ông Kim như bừng tỉnh đại sự, quát lớn, đồng thời lôi nàng lùi lại phía sau, chuyện này ko phải con có thể nói được, còn ông, ông phản bội mẹ con tôi còn chưa đủ lại còn hành hạ con ông, ông nghĩ xem mặt làm cha của ông đã xứng hay chưa? Ông có xấu hổ vì những gì mình làm hay ko? Có thấy nhục với linh hồn thằng con trai ông trên kia ko?
- Mẹ con bà vào hùa với nhau dồn ép tôi, giữa tôi và cô ta ko có quan hệ gì hết, bằng chứng đâu mà mẹ con nhà bà vào hùa với nhau để dồn ép tôi? Ông Kim có phần thức tỉnh, kìm nén sự nóng nảy của mình hướng vợ con mình biện giải.
- Ông ko phải nói gì thêm, tôi thừa hiểu ông rồi, riêng ông có kề dao tận cổ vẫn phải cãi lấy được, bằng mặt đứa con riêng của ông nó sờ sờ ra kia ông mới chịu thua mà thôi. Bà Xuân dứt lời mới cảm thấy mình đã nhỡ miệng nói một số điều là bí mật ko được đụng đến, giật lại cái điện thoại trong tay Hạ Dương, riêng cái này tôi sẽ mang về cho mẹ ông xem, để xem mẹ ông sẽ nói như thế nào.
Trước sự hùng hổ đe dọa của bà Xuân, ông Kim sốt ruột nóng vội, vươn người về phía trước hòng lấy lại điện thoại:
- Bà đưa trả tôi!
- Tránh ra!
Nhìn bố mẹ giằng co nhau như vậy, Hạ Dương cũng ko thể đứng yên, ko bận tâm đến sự lỡ lời của mẹ mình, cũng xung phong nhào vô, giằng từ tay 2 người phụ mẫu:
- Mẹ, để con giữ.
Trong cuộc chiến tranh giành đó, ko khó khăn để Hạ Dương nàng làm quán quân, cầm chiếc C1-01 trong tay, nàng nhanh chóng chay đi:
- Mẹ, con về nội trước.
Bất lực nhìn theo bóng con gái đã sập cửa lao đi ông Kim bần thần cũng ko thèm quay lại nhà, lững thững cất bước đi trên con phố nhỏ.
….
- Mọi việc đã diễn ra như vậy đấy thầy ạ. Hạ Dương ngồi trên xe của Như Phong kể lại, thở dài uống một hớp nước khoáng, khi nãy cật lực chạy marathon cả đoạn dài mới dám dừng lại, may mà còn có hậu thuẫn là “người yêu”với con Mer này, coi như nàng vẫn may mắn đi.
- Ừ, hay là thực sự mình đã hiểu nhầm bố của em? Như Phong cũng buồn lòng miễn cưỡng đặt ra một nghi vấn, đôi mắt nhìn nàng mong đợi.
- Hem, Hạ Dương nhếch mép cười buồn, được như vậy thì thật là tốt, thầy ko biết đấy thôi, gì chứ bố có cảm tình với chị Thu đó từ đời rồi, từ ngày chồng chị ta còn sống đã “vuốt má” người ta ở cửa hàng rồi nữa đó. Hạ Dương thất vọng thổ lộ, nói với chàng điều này có thể chàng sẽ khinh gia đình mình thấp hèn, thế nhưng nàng còn biết làm thế nào nữa đây, bản thân nàng còn ko biết mình đang đứng ở đâu nữa khi nghe mẹ nàng nói chuyện này, ko ngờ mẹ đá nghe những điều này từ lâu mà vẫn giữ kín trong lòng.
Sự phủ nhận chắc chắn của nàng ko khỏi khiến Như Phong thở dài, chuyện đã đến mức như vậy chàng cũng ko còn biết động viên nàng ra sao, đành chờ đợi vậy, chuyện gì đến cũng sẽ phải đến thôi.
Chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nàng, ngày trước chỉ mới phát hiện ra tin nhắn của ông Kim đã khiến nàng lo lắng ko thôi, bất thần thi cử để rớt vòng 2 thi học sinh giỏi, nếu cứ kéo dài chuyện này ko khéo nàng sẽ trượt tốt nghiệp ấy chứ.
- Thầy này… Nhìn Như Phong với đôi mắt đăm chiêu, Hạ Dương bất giác cảm thấy mình bồng bềnh du đãng, hình như nàng đang quá mơ mộng viển vông hoặc quá lo hão lo huyền, giọng nói dè dặt gọi chàng.
- Sao? Như Phong ko đáp lại, quay sang nàng đôi mắt ám chỉ “cứ nói đi, anh đang nghe” thật nồng ấm.
- Gia đình…., à, nhà em như vậy…, mà ko, em như bây giờ thì thầy vẫn yêu em chứ? Có thể sau này sẽ còn tồi tệ hơn vậy nữa? Cứ cho là nàng cổ hủ đi, nên chuyện này mới làm nàng bận tâm nhiều thế, băn khoăn mãi nàng mới dám hỏi chàng thẳng thắn vậy.
- Em thì làm sao chứ? Như Phong bật cười, chàng lại còn ko hiểu những rối bời trong cái đầu ngốc nghếch này ư, anh yêu em cơ mà? Đâu yêu gia đình em chứ? Ngốc ạ.
- Ha? Thì bố mẹ thầy cũng sẽ để ý thôi, ko phải sao? Giả bộ chấp nhận em cũng chỉ vì “baby giả” mà mình em tạo ra chứ có vừa lòng đâu, nếu mà biết hoàn cảnh em như thế nào hẳn sẽ ngăn thầy cách xa em nghìn kilomet ấy. Xí nàng nguýt một cái thật dài, thỉnh thoảng cũng măc cảm vì mình với người ta ko cùng một đẳng cấp.
- Lại ngốc nữa rồi? Như Phong nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ trí thông minh của nàng, mãi sau mới nói tiếp, anh yêu em chứ bố mẹ anh yêu em đâu mà lo nhiều thế? Vớ vẩn. Lo xem sau này sẽ tạo bao nhiêu “baby thật” cho anh còn hợp lý hơn đó.
- A! Thầy đi chết đi! Hạ Dương bị Như Phong trêu như vậy, phụng phịu dỗi hờn, phồng mồm trợn mắt đem tay cù tới cù lui trên người Như Phong. Cái này là do vô tình nàng phát hiện ra, yếu huyệt của chàng chính là “mấy sợi lông buồn” ở bụng nè.
- Thôi nha, có muốn “ vượt rào” ko hả? Như Phong oằn người ko chịu đựng nổi, tay lái loạng choạng đánh võng trên đường, nguy hiểm đó nha.
- Ko sợ đâu, có chết thì chúng ta vẫn là một đôi uyên ương cơ mà. Hạ Dương đắc ý cười lớn, đường phố ngày Tết, vắng tanh vắng hoe, nàng ko có sợ sẽ gặp xui xẻo đâu ah, Như Phong đừng hòng lừa được nàng đi.
Trong xe rúc rích tiếng cười không ngừng của một cô gái nhỏ và một chàng trai lịch lãm trên con đường ngược về miền quê Đan Phượng.
Tiếng cười trong veo và vô tư ấy ko hề biết rằng có một bi kịch đang chờ đón họ.
/86
|