-Em ơi, đi hát không, mọi người đang chuẩn bị đi đây này?
-Thôi, các anh đi đi. Bạn bè anh toàn người hát hay, em đi ngại bỏ xừ. Với lại em hơi buồn ngủ.
-Gớm cô ạ, ngủ ít thôi, dạo này em ngủ hơi bị nhiều đấy nhá, béo lên trông thấy rồi đó. Đi cùng cho vui, nay sinh nhật anh mà em là bạn gái anh lại không góp mặt thì ra cái gì nữa. Ngọc kiên trì ngồi trên giường thuyết phục Hạ Dương.
Phần vì ngại bạn bè anh, phần vì nghĩ Ngọc nói cũng đúng, dạo này không hiểu sao cô cứ hay cảm thấy buồn ngủ, có lẽ vì ngủ nhiều nên có phần béo lên, Hạ Dương gật đầu chấp thuận:
-Thôi được rồi, thì em đi. Nói trước em chỉ ngồi ăn thôi đấy nhá.
-Ok men. Cho em ăn thả phanh, móc hầu bao anh trả tiền được chưa? Ngọc cười ha hả, em thay đồ đi nhá, anh ra với mọi người.
-Ừ.
Mẹ Ngọc sinh ra anh vào một ngày mùa hè của tháng 5 đúng ngày mưa bão. Câu chuyện về lịch sử ra đời của anh chàng này Hạ Dương được biết nhờ hồi Tết về quê anh, mẹ anh kể chuyện. Cũng lần đó cô đã biết nhiều về cuộc sống trước đây của anh hơn. Bố anh đã mất vì bệnh ung thư vào năm 2005, là con trai cả trong gia đình, gần như mọi gánh nặng đều đổ lên vai anh, vậy mà, anh chưa một lời than vãn. So với anh, cô cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn chán, ít nhất thì cô cũng không phải lo lắng cho 2 người em giống như anh.
-Anh Ngọc ơi, bảo Hạ Dương thể hiện một bài đi chứ nhỉ? Người con trai tên là Thắng nói.
Không để Ngọc phải trả lời, Hạ Dương ngay lập tức xua tay:
-Dịp khác nhé, hôm nay em đau họng. Hạ Dương không dám nói vì mình hát không hay, bởi vì nếu nói thế câu trả lời nhận được sẽ là “hát hay không bằng hay hát” và cuối cùng vẫn sẽ bị bắt phải lên đoạn đầu đài. Gần một năm qua, không ít lần cùng mọi người tụ tập ăn uống hát hò, cô đã đúc rút được kinh nghiệm quý báu này.
-Ờ, em ốm thì đành thôi vậy.
-Có muốn ăn gì không để anh gọi thêm? Ngọc ngồi bên cạnh nàng, công khai vòng tay ôm eo nàng, cũng may là không bị bắt phạt uống bia giao bôi như hồi nào.
-Có xoài xanh không nhỉ? Hạ Dương hỏi thay cho câu trả lời.
-Có đấy, để anh gọi nhá.
Ngọc đi ra ngoài, một anh bạn tên là Thảo, em trai con nhà chú với Ngọc liền bắt chuyện;
-Chị với anh Ngọc nhà em bao giờ thì tổ chức đây? Hồi Tết anh ý dẫn chị về quê mà em không biết, nếu không kiểu gì em cũng phải sang chào một tiếng.
-Em với anh Ngọc á? Đã có gì đâu mà tính chuyện tổ chức hả anh? Hạ Dương giả bộ ngay thơ đáp chuyện.
-Thôi đi, em biết thừa rùi nhá.
-Thằng ranh, xê ra mau. Ngọc đã trở lại, đã nói không được gọi chị rồi, sinh năm 91 thôi, là em đấy. Bao giờ anh mang được Dương về, thắp 3 nén hương trước ban thờ nhận tổ tiên mới được gọi là chị dâu chớ?
-Xùy, Tết anh chả mang về rồi đấy thôi. Hehe Thảo vặn vẹo rồi lảng đi ngồi chỗ khác ngay.
-Nó có nói gì làm khó em không?
-Không. Cô lắc đầu. Mà sao dân quê anh lên đây làm nhiều thế nhỉ? Hạ Dương không đếm được mình đã gặp bao nhiêu người Thanh Hóa là bạn của anh ở đây rồi.
-Việc ở dưới đó không tìm được thì đành chấp nhận đi xa thôi. Anh cũng muốn làm gần nhà cho tiện nhưng không được nên phải chịu.
-Ừm.
-Này, ăn đi. Ngọc đưa cho cô miếng xoài vừa được mang vào.
-Rồi, cứ kệ em. Anh ra hát đi. Nghe anh hát hay thật đấy. Hạ Dương khen là thật lòng, từ lần đầu tiên nghe anh hát cô đã ngạc nhiên rồi.
-Ừm, ăn đi nhá, không việc gì phải ngại, toàn người nhà cả mà.
Trong ánh đèn màu mờ ảo, Ngọc đứng ở phía trên, anh quay lưng lại màn hình, nhìn cô và hát.
“…Đường vắng anh về người ơi có biết
Quanh chén rượu này mình anh uống để say
Say tình hay dối gian mình
Để làm một kẻ đau tình
Thì em ơi, đừng để ta lạc mất một trái tim
Một trái tim vẫn còn chờ một trái tim
Giờ anh chỉ biết là yêu em trong tuyệt vọng
Anh giận mình tại sao không nói trước
Để bầy giờ mình anh với cô đơn
Đêm ngày mong nhớ….”
Lời bài hát nghe rất buồn, đượm chút đau thương, Hạ Dương vô thức bị lạc trong những lời ca ấy.
Ngọc mới hát được một lượt thì anh Dũng đã nhảy dựng lên:
-Thôi đi bố, đang ngày vui, chọn bài khác đi.
-Bài nào chả được, quan trọng là tao hát hay haha, Ngọc cười thoải mái nhưng vẫn next sang bài khác.
Chưa kịp cất giọng vào ca khúc mới, một đám nam thanh niên không biết từ đâu tới xuất hiện, chúng chẳng nói câu nào, nhìn quanh một lượt liền xông vào đánh anh Thắng đang ngồi trong góc. Mọi người không hiểu chuyện gì, bị tập kích như thế nên ai cũng vội vã xông lên đấm tay bo với mấy thằng du côn kia, người nào nhanh trí thì đập vỡ chai bia ra để làm vũ khí.
Hai bên toàn bọn trâu ngựa, đánh nhau như điên, khung cảnh hỗn loạn, Hạ Dương sợ hãi nép người khỏi ở một chỗ không biết phải làm gì chợt thấy anh Dũng đang lay cửa hét lớn:
-Cửa bị khóa ngoài rồi, Dương, cửa sổ.
Hạ Dương ngay lập tức lấy lại được sự bình tĩnh, vội lấy cái ghế đập vỡ cánh cửa sổ ở cạnh mình.
-Chạy đi. Đưa thằng Thắng ra trước, nó bị thương rồi.
Hạ Dương chui ra ngoài, đỡ lấy anh Thắng từ tay Ngọc.
Ôi không!
Hạ Dương vốn rất sợ nhìn thấy máu, thế nhưng trong tình huống nguy cấp này, cô chẳng còn cách nào khác ngoài cố sức lôi anh Thắng ra từ cửa sổ, dìu đi, để mặc vệt máu loang lổ. Dìu anh Thắng xuống dưới lầu, gọi cảnh sát, nhờ người đưa anh đi bệnh viện, Hạ Dương rất lo cho anh Ngọc, lại vội vàng chạy lên trên.
Dọc đường thấy anh Ngọc cõng Dũng trên vai, Hạ Dương sợ hãi:
-Anh Ninh và anh Thảo đâu rồi?
-Chạy được rồi, đi nhanh lên. Ngọc nói gấp gáp, hơi thở khó khăn.
Hạ Dương không biết là bọn kia có đuổi theo hay không, giúp Ngọc đỡ anh Dũng xuống lầu, vừa đi vừa nhìn lại phía sau.
Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng thì bọn chúng đã đuổi tới nơi, có 2 người tay đều cầm dao, chắc 2 tên còn lại đã đuổi theo anh Ninh và Thảo.
Hạ Dương còn đang lo sợ lần này sẽ không thoát được vì mấy khách trong nhà hàng phần thì chạy hết, phần thì còn đang vui vẻ ở phòng khác không hề biết chuyện, bảo vệ thì là 2 ông chú đã nhiều tuổi nghe chừng không can thiệp được, thì 2 tên kia đã đến thật gần. Chúng cầm con dao lia đến cổ cô thật gần:
-Đứng im không chết mẹ mày giờ.
Hạ Dương và Ngọc đều đứng im không dám nhúc nhích. Cứ tưởng chúng đe dọa thế rồi sẽ lại tiếp tục đánh chém, không ngờ bọn nó lại có lúc “lương thiện” đột xuất:
-Không phải nó, anh. Một trong hai tên xếch cằm anh Dũng xem mặt rồi phán.
-Thả cho đi. Tên kia hất hàm. Hai tên ngang nhiên hống hách rời đi.
Lúc này Hạ Dương mới nhớ ra, ngay từ lúc xông vào bọn du côn này đã nhằm vào anh Thắng, không biết anh ấy đã đắc tội gì nhưng có lẽ anh Ninh và anh Thảo cũng sẽ ổn, anh Thắng đã được người ở nhà hàng đưa đi bệnh viện nên tạm thời cũng sẽ an toàn. Hạ Dương thở phào, quay sang Ngọc hỏi:
-Bọn này là bọn nào thế?
-Không biết. Ngọc nói ngắn gọn, anh cảm thấy hơi mệt.
-Trời ơi, anh bị thương rồi kìa.
-Đâu? Ngọc hỏi, hình như chính bản thân anh cũng không biết.
Hạ Dương sờ lên ngực anh, thấy lận sận những mảnh thủy tinh còn dính ở áo:
-Chỗ này, máu nhiều quá. Hạ Dương khiếp sợ.
-Ừ nhỉ, thảo nào anh cứ thấy mát mát. Ngọc nói xong thì ngã xuống, anh bị ngất đi.
Hạ Dương không cười nổi cái kiểu đùa của anh, vội vã nhờ người đưa cả 2 vào viện.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Hạ Dương lo sợ đến toát cả mồ hôi, lòng bàn tay đan vào với nhau ướt đẫm.
Anh Dũng cũng đã tỉnh lại, giờ đang ở cạnh nàng an ủi thằng Ngọc sẽ không sao đâu.
Anh Thắng thì bị khâu 27 mũi ở vai, 6 mũi ở cằm nhưng cấp cứu kịp thời nên cũng không quá nghiêm trọng.
Còn Ngọc, anh bị vỏ chai bia Hà Nội đâm vào ngực, vết thương ngay gần tim, chỉ thiếu 2mm nữa là không còn cơ hội cứu chữa. Hạ Dương cực kì hoảng sợ không biết rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Cô rất sợ, rất sợ lại có một người cô yêu thương nữa rời bỏ mình.
-Thằng Ngọc thế nào rồi Dũng? Bác Hiền, mẹ anh Thắng đến hỏi.
-Vẫn đang ở trong phòng cấp cứu bác ạ. Anh Thắng thì sao ạ?
-Nó vẫn may, không nghiêm trọng như thằng Ngọc, mọi chuyện là thế nào vậy? Cháu hãy nói cho bác biết.
Bác Hiền cùng anh Dũng đi ra ngoài nói chuyện riêng, bác là phó trưởng công an tỉnh Lai Châu, bác trai nghe nói làm gì đó ở Tòa án, chắc hẳn sẽ không để yên vụ này. Cho dù là như vậy thì sao chứ? Ngọc của cô liệu có được bình an hay không? Hạ Dương giờ phút này mới nhận ra, thì ra mình đã yêu anh ấy từ khi nào đó, anh ấy đã trở nên quan trọng trong trái tim nàng biết nhường nào.
-Ai là người nhà bệnh nhân? Vị bác sĩ trung trung tuổi từ trong phòng cấp cứu ra cất giọng hỏi.?
-Cháu ạ. Anh ấy có cứu được không chú? Anh ấy có sống được nữa không?
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện lượng máu dự trữ trong kho cho nhóm máu O không đủ, nếu chờ máu được chuyển đến e rằng không kịp. Chúng tôi cần người cùng nhóm máu để truyền máu trực tiếp.
-Cháu ạ, cháu cũng nhóm máu O, Rh+. Hạ Dương bắt lấy tia hi vọng quý giá..
-Vậy cô theo y tá đi làm xét nghiệm, nếu thích hợp chúng tôi sẽ lấy máu.
…
Từ phòng xét nghiệm đi ra, Hạ Dương hoàn toàn hụt hẫng. Trái tim bóp nghẹt khiến cô nấc lên những tiếng khóc nhói lòng. Máu không phải là không hợp, mà là không thể truyền máu cho anh trong thời gian này khiến cô trở nên như điên dại. Một là anh, hai là cô, một trong hai người sẽ phải đi sao? Hạ Dương hạ quyết tâm, mặt dày quay lại van xin vị bác sĩ vừa làm xét nghiệm máu cho mình:
-Cháu cầu xin bác, bác hãy tạm thời lấy máu của cháu truyền cho anh ấy được không? Anh ấy không thể chết được.
-Chúng tôi cũng rất muốn cứu người, nhưng cô phải suy nghĩ kĩ, cứu một người rồi đánh mất 2 người, vậy liệu có được hay không? Huống hồ…, nếu tôi làm vậy thì tôi đang giết người chứ không phải là bác sĩ cứu người nữa.
-Bác yên tâm, cháu xưa nay rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì tình huốn xấu nào cả. Xin bác hãy cứu lấy anh ấy, cháu sẽ ký cam kết, mọi việc sẽ do cháu hoàn toàn chịu trách nhiệm.
-Bình tĩnh, tôi nghĩ cô nên suy nghĩ cho cha của đứa bé một chút, nếu như anh ta sống lại bằng sinh mạng của đứa con chưa chào đời liệu có ổn không? Đấy là tôi còn chưa nói đến sức khỏe của cô, sau này khả năng có thai sẽ rất mong manh nếu lần đầu tiên đã bị sẩy. Chúng tôi không thể lấy máu của phụ nữ có thai, đó là nguyên tắc, vì thế tốt nhất là cô hãy liên hệ với những người quen biết khác, thời gian không còn nhiều, cô tìm được nguồn máu càng sớm càng tốt cho bệnh nhân.
Bị đuổi ra khỏi phòng lần thứ 2, Hạ Dương thật sự tuyệt vọng. Số ngày cô ở trên này đã tính bằng tháng, thế nhưng số người quen biết với cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu như không có ai khác trùng nhóm máu với anh thì anh sẽ ra sao, cô và đứa bé trong bụng sẽ sống như thế nào đây?
…
Bàn tay chạm nhẹ lên bụng, Hạ Dương thở dài. Thật sơ suất khi để có đứa bé này, nếu không Ngọc của cô bây giờ đã khỏe lại như trước rồi. Nếu anh ở đây chắc hẳn anh đã đứng sau lưng ôm cô và lại đùa nghịch tóc cô. Nếu anh ở đây, anh sẽ không để cô phải nấu thức ăn khi vừa tắm xong vì sợ bám mùi. Nếu anh ở đây thì đã có người giúp cô bưng cả chậu quần áo ra ngoài để phơi. Nếu anh ở đây, anh đã làm cho cô cười.
Hạ Dương chuyên tâm cho thức ăn vào trong bình giữ nhiệt, sắp xếp thêm một số đồ đạc rồi đi vào viện với anh. Chăm sóc một người nằm viện thật không dễ dàng chút nào, nhất là đối với một cô gái 19 tuổi cái gì cũng chưa biết như cô, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc khi làm những việc đó. Ít nhất, cảm giác ở bên anh cũng tốt hơn rất nhiều so với việc đưa tiễn anh, đặc biệt là cảm giác sắp được làm mẹ.
Tình hình sức khỏe của anh cũng đã tốt lên nhiều, Hạ Dương vui vẻ vừa đi vừa lẩm nhẩm vài câu hát, hôm nay cô định bụng sẽ thông báo cho anh tin vui về đứa con của họ. Thế nhưng, vừa đi đến phòng bệnh 203, Hạ Dương đã nghe thấy giọng nói của Ngọc:
- Thế hả? Con nó có giống anh không?
-Thôi, các anh đi đi. Bạn bè anh toàn người hát hay, em đi ngại bỏ xừ. Với lại em hơi buồn ngủ.
-Gớm cô ạ, ngủ ít thôi, dạo này em ngủ hơi bị nhiều đấy nhá, béo lên trông thấy rồi đó. Đi cùng cho vui, nay sinh nhật anh mà em là bạn gái anh lại không góp mặt thì ra cái gì nữa. Ngọc kiên trì ngồi trên giường thuyết phục Hạ Dương.
Phần vì ngại bạn bè anh, phần vì nghĩ Ngọc nói cũng đúng, dạo này không hiểu sao cô cứ hay cảm thấy buồn ngủ, có lẽ vì ngủ nhiều nên có phần béo lên, Hạ Dương gật đầu chấp thuận:
-Thôi được rồi, thì em đi. Nói trước em chỉ ngồi ăn thôi đấy nhá.
-Ok men. Cho em ăn thả phanh, móc hầu bao anh trả tiền được chưa? Ngọc cười ha hả, em thay đồ đi nhá, anh ra với mọi người.
-Ừ.
Mẹ Ngọc sinh ra anh vào một ngày mùa hè của tháng 5 đúng ngày mưa bão. Câu chuyện về lịch sử ra đời của anh chàng này Hạ Dương được biết nhờ hồi Tết về quê anh, mẹ anh kể chuyện. Cũng lần đó cô đã biết nhiều về cuộc sống trước đây của anh hơn. Bố anh đã mất vì bệnh ung thư vào năm 2005, là con trai cả trong gia đình, gần như mọi gánh nặng đều đổ lên vai anh, vậy mà, anh chưa một lời than vãn. So với anh, cô cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn chán, ít nhất thì cô cũng không phải lo lắng cho 2 người em giống như anh.
-Anh Ngọc ơi, bảo Hạ Dương thể hiện một bài đi chứ nhỉ? Người con trai tên là Thắng nói.
Không để Ngọc phải trả lời, Hạ Dương ngay lập tức xua tay:
-Dịp khác nhé, hôm nay em đau họng. Hạ Dương không dám nói vì mình hát không hay, bởi vì nếu nói thế câu trả lời nhận được sẽ là “hát hay không bằng hay hát” và cuối cùng vẫn sẽ bị bắt phải lên đoạn đầu đài. Gần một năm qua, không ít lần cùng mọi người tụ tập ăn uống hát hò, cô đã đúc rút được kinh nghiệm quý báu này.
-Ờ, em ốm thì đành thôi vậy.
-Có muốn ăn gì không để anh gọi thêm? Ngọc ngồi bên cạnh nàng, công khai vòng tay ôm eo nàng, cũng may là không bị bắt phạt uống bia giao bôi như hồi nào.
-Có xoài xanh không nhỉ? Hạ Dương hỏi thay cho câu trả lời.
-Có đấy, để anh gọi nhá.
Ngọc đi ra ngoài, một anh bạn tên là Thảo, em trai con nhà chú với Ngọc liền bắt chuyện;
-Chị với anh Ngọc nhà em bao giờ thì tổ chức đây? Hồi Tết anh ý dẫn chị về quê mà em không biết, nếu không kiểu gì em cũng phải sang chào một tiếng.
-Em với anh Ngọc á? Đã có gì đâu mà tính chuyện tổ chức hả anh? Hạ Dương giả bộ ngay thơ đáp chuyện.
-Thôi đi, em biết thừa rùi nhá.
-Thằng ranh, xê ra mau. Ngọc đã trở lại, đã nói không được gọi chị rồi, sinh năm 91 thôi, là em đấy. Bao giờ anh mang được Dương về, thắp 3 nén hương trước ban thờ nhận tổ tiên mới được gọi là chị dâu chớ?
-Xùy, Tết anh chả mang về rồi đấy thôi. Hehe Thảo vặn vẹo rồi lảng đi ngồi chỗ khác ngay.
-Nó có nói gì làm khó em không?
-Không. Cô lắc đầu. Mà sao dân quê anh lên đây làm nhiều thế nhỉ? Hạ Dương không đếm được mình đã gặp bao nhiêu người Thanh Hóa là bạn của anh ở đây rồi.
-Việc ở dưới đó không tìm được thì đành chấp nhận đi xa thôi. Anh cũng muốn làm gần nhà cho tiện nhưng không được nên phải chịu.
-Ừm.
-Này, ăn đi. Ngọc đưa cho cô miếng xoài vừa được mang vào.
-Rồi, cứ kệ em. Anh ra hát đi. Nghe anh hát hay thật đấy. Hạ Dương khen là thật lòng, từ lần đầu tiên nghe anh hát cô đã ngạc nhiên rồi.
-Ừm, ăn đi nhá, không việc gì phải ngại, toàn người nhà cả mà.
Trong ánh đèn màu mờ ảo, Ngọc đứng ở phía trên, anh quay lưng lại màn hình, nhìn cô và hát.
“…Đường vắng anh về người ơi có biết
Quanh chén rượu này mình anh uống để say
Say tình hay dối gian mình
Để làm một kẻ đau tình
Thì em ơi, đừng để ta lạc mất một trái tim
Một trái tim vẫn còn chờ một trái tim
Giờ anh chỉ biết là yêu em trong tuyệt vọng
Anh giận mình tại sao không nói trước
Để bầy giờ mình anh với cô đơn
Đêm ngày mong nhớ….”
Lời bài hát nghe rất buồn, đượm chút đau thương, Hạ Dương vô thức bị lạc trong những lời ca ấy.
Ngọc mới hát được một lượt thì anh Dũng đã nhảy dựng lên:
-Thôi đi bố, đang ngày vui, chọn bài khác đi.
-Bài nào chả được, quan trọng là tao hát hay haha, Ngọc cười thoải mái nhưng vẫn next sang bài khác.
Chưa kịp cất giọng vào ca khúc mới, một đám nam thanh niên không biết từ đâu tới xuất hiện, chúng chẳng nói câu nào, nhìn quanh một lượt liền xông vào đánh anh Thắng đang ngồi trong góc. Mọi người không hiểu chuyện gì, bị tập kích như thế nên ai cũng vội vã xông lên đấm tay bo với mấy thằng du côn kia, người nào nhanh trí thì đập vỡ chai bia ra để làm vũ khí.
Hai bên toàn bọn trâu ngựa, đánh nhau như điên, khung cảnh hỗn loạn, Hạ Dương sợ hãi nép người khỏi ở một chỗ không biết phải làm gì chợt thấy anh Dũng đang lay cửa hét lớn:
-Cửa bị khóa ngoài rồi, Dương, cửa sổ.
Hạ Dương ngay lập tức lấy lại được sự bình tĩnh, vội lấy cái ghế đập vỡ cánh cửa sổ ở cạnh mình.
-Chạy đi. Đưa thằng Thắng ra trước, nó bị thương rồi.
Hạ Dương chui ra ngoài, đỡ lấy anh Thắng từ tay Ngọc.
Ôi không!
Hạ Dương vốn rất sợ nhìn thấy máu, thế nhưng trong tình huống nguy cấp này, cô chẳng còn cách nào khác ngoài cố sức lôi anh Thắng ra từ cửa sổ, dìu đi, để mặc vệt máu loang lổ. Dìu anh Thắng xuống dưới lầu, gọi cảnh sát, nhờ người đưa anh đi bệnh viện, Hạ Dương rất lo cho anh Ngọc, lại vội vàng chạy lên trên.
Dọc đường thấy anh Ngọc cõng Dũng trên vai, Hạ Dương sợ hãi:
-Anh Ninh và anh Thảo đâu rồi?
-Chạy được rồi, đi nhanh lên. Ngọc nói gấp gáp, hơi thở khó khăn.
Hạ Dương không biết là bọn kia có đuổi theo hay không, giúp Ngọc đỡ anh Dũng xuống lầu, vừa đi vừa nhìn lại phía sau.
Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng thì bọn chúng đã đuổi tới nơi, có 2 người tay đều cầm dao, chắc 2 tên còn lại đã đuổi theo anh Ninh và Thảo.
Hạ Dương còn đang lo sợ lần này sẽ không thoát được vì mấy khách trong nhà hàng phần thì chạy hết, phần thì còn đang vui vẻ ở phòng khác không hề biết chuyện, bảo vệ thì là 2 ông chú đã nhiều tuổi nghe chừng không can thiệp được, thì 2 tên kia đã đến thật gần. Chúng cầm con dao lia đến cổ cô thật gần:
-Đứng im không chết mẹ mày giờ.
Hạ Dương và Ngọc đều đứng im không dám nhúc nhích. Cứ tưởng chúng đe dọa thế rồi sẽ lại tiếp tục đánh chém, không ngờ bọn nó lại có lúc “lương thiện” đột xuất:
-Không phải nó, anh. Một trong hai tên xếch cằm anh Dũng xem mặt rồi phán.
-Thả cho đi. Tên kia hất hàm. Hai tên ngang nhiên hống hách rời đi.
Lúc này Hạ Dương mới nhớ ra, ngay từ lúc xông vào bọn du côn này đã nhằm vào anh Thắng, không biết anh ấy đã đắc tội gì nhưng có lẽ anh Ninh và anh Thảo cũng sẽ ổn, anh Thắng đã được người ở nhà hàng đưa đi bệnh viện nên tạm thời cũng sẽ an toàn. Hạ Dương thở phào, quay sang Ngọc hỏi:
-Bọn này là bọn nào thế?
-Không biết. Ngọc nói ngắn gọn, anh cảm thấy hơi mệt.
-Trời ơi, anh bị thương rồi kìa.
-Đâu? Ngọc hỏi, hình như chính bản thân anh cũng không biết.
Hạ Dương sờ lên ngực anh, thấy lận sận những mảnh thủy tinh còn dính ở áo:
-Chỗ này, máu nhiều quá. Hạ Dương khiếp sợ.
-Ừ nhỉ, thảo nào anh cứ thấy mát mát. Ngọc nói xong thì ngã xuống, anh bị ngất đi.
Hạ Dương không cười nổi cái kiểu đùa của anh, vội vã nhờ người đưa cả 2 vào viện.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Hạ Dương lo sợ đến toát cả mồ hôi, lòng bàn tay đan vào với nhau ướt đẫm.
Anh Dũng cũng đã tỉnh lại, giờ đang ở cạnh nàng an ủi thằng Ngọc sẽ không sao đâu.
Anh Thắng thì bị khâu 27 mũi ở vai, 6 mũi ở cằm nhưng cấp cứu kịp thời nên cũng không quá nghiêm trọng.
Còn Ngọc, anh bị vỏ chai bia Hà Nội đâm vào ngực, vết thương ngay gần tim, chỉ thiếu 2mm nữa là không còn cơ hội cứu chữa. Hạ Dương cực kì hoảng sợ không biết rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Cô rất sợ, rất sợ lại có một người cô yêu thương nữa rời bỏ mình.
-Thằng Ngọc thế nào rồi Dũng? Bác Hiền, mẹ anh Thắng đến hỏi.
-Vẫn đang ở trong phòng cấp cứu bác ạ. Anh Thắng thì sao ạ?
-Nó vẫn may, không nghiêm trọng như thằng Ngọc, mọi chuyện là thế nào vậy? Cháu hãy nói cho bác biết.
Bác Hiền cùng anh Dũng đi ra ngoài nói chuyện riêng, bác là phó trưởng công an tỉnh Lai Châu, bác trai nghe nói làm gì đó ở Tòa án, chắc hẳn sẽ không để yên vụ này. Cho dù là như vậy thì sao chứ? Ngọc của cô liệu có được bình an hay không? Hạ Dương giờ phút này mới nhận ra, thì ra mình đã yêu anh ấy từ khi nào đó, anh ấy đã trở nên quan trọng trong trái tim nàng biết nhường nào.
-Ai là người nhà bệnh nhân? Vị bác sĩ trung trung tuổi từ trong phòng cấp cứu ra cất giọng hỏi.?
-Cháu ạ. Anh ấy có cứu được không chú? Anh ấy có sống được nữa không?
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện lượng máu dự trữ trong kho cho nhóm máu O không đủ, nếu chờ máu được chuyển đến e rằng không kịp. Chúng tôi cần người cùng nhóm máu để truyền máu trực tiếp.
-Cháu ạ, cháu cũng nhóm máu O, Rh+. Hạ Dương bắt lấy tia hi vọng quý giá..
-Vậy cô theo y tá đi làm xét nghiệm, nếu thích hợp chúng tôi sẽ lấy máu.
…
Từ phòng xét nghiệm đi ra, Hạ Dương hoàn toàn hụt hẫng. Trái tim bóp nghẹt khiến cô nấc lên những tiếng khóc nhói lòng. Máu không phải là không hợp, mà là không thể truyền máu cho anh trong thời gian này khiến cô trở nên như điên dại. Một là anh, hai là cô, một trong hai người sẽ phải đi sao? Hạ Dương hạ quyết tâm, mặt dày quay lại van xin vị bác sĩ vừa làm xét nghiệm máu cho mình:
-Cháu cầu xin bác, bác hãy tạm thời lấy máu của cháu truyền cho anh ấy được không? Anh ấy không thể chết được.
-Chúng tôi cũng rất muốn cứu người, nhưng cô phải suy nghĩ kĩ, cứu một người rồi đánh mất 2 người, vậy liệu có được hay không? Huống hồ…, nếu tôi làm vậy thì tôi đang giết người chứ không phải là bác sĩ cứu người nữa.
-Bác yên tâm, cháu xưa nay rất khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì tình huốn xấu nào cả. Xin bác hãy cứu lấy anh ấy, cháu sẽ ký cam kết, mọi việc sẽ do cháu hoàn toàn chịu trách nhiệm.
-Bình tĩnh, tôi nghĩ cô nên suy nghĩ cho cha của đứa bé một chút, nếu như anh ta sống lại bằng sinh mạng của đứa con chưa chào đời liệu có ổn không? Đấy là tôi còn chưa nói đến sức khỏe của cô, sau này khả năng có thai sẽ rất mong manh nếu lần đầu tiên đã bị sẩy. Chúng tôi không thể lấy máu của phụ nữ có thai, đó là nguyên tắc, vì thế tốt nhất là cô hãy liên hệ với những người quen biết khác, thời gian không còn nhiều, cô tìm được nguồn máu càng sớm càng tốt cho bệnh nhân.
Bị đuổi ra khỏi phòng lần thứ 2, Hạ Dương thật sự tuyệt vọng. Số ngày cô ở trên này đã tính bằng tháng, thế nhưng số người quen biết với cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu như không có ai khác trùng nhóm máu với anh thì anh sẽ ra sao, cô và đứa bé trong bụng sẽ sống như thế nào đây?
…
Bàn tay chạm nhẹ lên bụng, Hạ Dương thở dài. Thật sơ suất khi để có đứa bé này, nếu không Ngọc của cô bây giờ đã khỏe lại như trước rồi. Nếu anh ở đây chắc hẳn anh đã đứng sau lưng ôm cô và lại đùa nghịch tóc cô. Nếu anh ở đây, anh sẽ không để cô phải nấu thức ăn khi vừa tắm xong vì sợ bám mùi. Nếu anh ở đây thì đã có người giúp cô bưng cả chậu quần áo ra ngoài để phơi. Nếu anh ở đây, anh đã làm cho cô cười.
Hạ Dương chuyên tâm cho thức ăn vào trong bình giữ nhiệt, sắp xếp thêm một số đồ đạc rồi đi vào viện với anh. Chăm sóc một người nằm viện thật không dễ dàng chút nào, nhất là đối với một cô gái 19 tuổi cái gì cũng chưa biết như cô, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc khi làm những việc đó. Ít nhất, cảm giác ở bên anh cũng tốt hơn rất nhiều so với việc đưa tiễn anh, đặc biệt là cảm giác sắp được làm mẹ.
Tình hình sức khỏe của anh cũng đã tốt lên nhiều, Hạ Dương vui vẻ vừa đi vừa lẩm nhẩm vài câu hát, hôm nay cô định bụng sẽ thông báo cho anh tin vui về đứa con của họ. Thế nhưng, vừa đi đến phòng bệnh 203, Hạ Dương đã nghe thấy giọng nói của Ngọc:
- Thế hả? Con nó có giống anh không?
/86
|