Chương 136. Mời em gọi cha mẹ 4
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Không được, trường học đứa bé vừa mới gọi điện thoại tới, tôi phải qua xem." Lão Trình hướng về phía nhân viên phất phất điện thoại di động trong tay, liền xoay người hướng trạm xe bên ngoài đi.
" Ai... Trình cục, Trình cục, ngài còn chưa có lấy ô...." Nhân viên kia thấy lão Trình hướng trạm xe bên ngoài đi, đang chuẩn bị lên xe lấy cái ô cho ông thì liền nhìn thấy ông đã chận một chiếc taxi ở ven đường vội vàng rời đi.
Nói ra cha Trình Chi Ngôn cũng coi như đúng lúc, buổi sáng hôm nay đúng lúc trận đấu cầu lông trong tỉnh bọn họ tặng huy chương xong, ăn xong cơm trưa, buổi chiều liền ngồi xe trở về thành phố Z, xe ô tô vừa đến phía nam thành phố Z dừng lại một thời gian ông liền nhận được điện thoại cô giáo Tiểu Thỏ, ông liền trực tiếp xoay người thuê xe ô tô đi.
Đến lúc cha Trình Chi Ngôn đẩy cửa văn phòng cô giáo Ngụy ra, vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời chờ mong hướng tới ông.
Cô giáo Ngụy cũng quay đầu lại nhìn từ trên xuống dưới cha Trình Chi Ngôn.
Buổi sáng hôm nay bởi vì ông tham gia nghi thức trao giải trận đấu cầu lông nên trên người mặc một bộ quần áo thể thao màu đen cộng thêm giầy thể thao, nhưng mà bên ngoài mới mưa một trận, mà ông lại trực tiếp lái xe đến cửa trường học, cho nên từ cửa trường học đến nhà hành chính này cách một khoảng, trên người ông cơ bản bị xối ướt, mà mắt kính trên sống mũi ông bởi vì thời điểm trận đấu không cẩn thận rơi trên mặt đất nên gãy một chân mắt kính, hơn nữa địa điểm trận đấu ở một cái làng du lịch, xung quanh căn bản không có cửa hàng bán kính mắt, cho nên ông liền tìm sợi dây gắng gượng cột chân kính mắt lên, nghĩ trở về lại đi mua một bộ khác.
Hơn nữa một tuần trận đấu cầu lông gần đây đều là tiến hành ở bên ngoài, cha Trình Chi Ngôn đương nhiên rám đen không ít.
Vì thế giờ phút này bộ dáng của ông không khỏi có vẻ có chút chật vật.
Cô giáo Ngụy từ trên xuống dưới đánh giá ông một phen, ở trong lòng hạ đánh giá cho ông.
A... Toàn thân quần áo thể thao giá rẻ, mặc dù trên quần áo có chữ Nike, nhưng mà dạo này, giả Nike khắp nơi đều có, bên trong thị trường bán sỉ tùy tùy tiện tiện đều có thể có một đống lớn.
Nhìn nhìn lại một chân đầy bùn kia, không phải chạy tới chính là xe công cộng tới đây, dù sao nhất định không phải xe riêng.
Còn có cái dây cột chân kính mắt, đây đã là năm nào rồi, vậy mà còn có người tiết kiệm như vậy, nếu không bởi vì điều kiện gia đình không tốt ngay cả một bộ kính mắt cũng không mua nổi, dùng như vậy sao?
Còn có làn da phơi nắng đen như vậy không phải làm lao động chân tay đi?
Trong lòng cô giáo Ngụy sau khi có kết luận, trong giọng nói và mặt liền không khỏi có chút khinh thường ông: "Anh chính là cha Bạch Tiểu Thỏ?"
"Là tôi." Cha Trình Chi Ngôn thuận tay tháo kính mắt xuống, từ trong túi áo lấy một túi khăn giấy vừa rồi nhân viên xin lái xe cho ông ra, cẩn thận lau mắt kính.
Cô giáo Ngụy cau mày nhìn trên túi đóng gói khăn giấy kia viết ba chữ" Giấy lau miệng", nhịn không được bĩu môi, a a, ngay cả khăn giấy đều là "Giấy lau miệng" a.
" Mặc dù tôi không biết vì sao Bạch Tiểu Thỏ tại thời điểm tôi làm điều tra gia đình không có điền tên của anh và công việc của anh, bất quá theo tôi thấy, công việc của ngài bình thường hẳn là rất vất vả đi?" Cô giáo Ngụy ho nhẹ một tiếng, uống môt ngụm nước, kỳ quái ngồi ở phía sau bàn công tác hướng tới cha Trình Chi Ngôn mở miệng hỏi.
/1433
|