Chương 156. Bạn cùng lớp mới tới 4
Editor: Quỳnh Nguyễn
Thời điểm Trình Chi Ngôn về đến nhà mới vừa đẩy cửa phòng chính mình ra liền phát hiện vài tờ giấy lộn nằm trên sàn, mà một cái bóng dáng còn nhỏ nào đấy đang nằm ở trước mặt bàn học chính mình múa bút thành văn.
"Em đây là... Viết cái gì a?' Trình Chi Ngôn đi đến phía sau Tiểu Thỏ, cúi người hướng tới tờ giấy trước mặt cô nhìn qua.
Tiểu Thỏ chép thư tình chép hoàn toàn quên mình đột nhiên nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn vang lên sau lưng tự mình, đột nhiên cả kinh vội vàng đưa tay che tờ giấy trước mặt mình.
Cặp lông mi thanh tú kia của Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn, thanh âm trầm thấp mang theo một tia buồn cười nói: "Thứ gì đó? Không thể cho anh xem sao?"
" Ha ha ha..." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở sau lưng tự mình xấu hổ nở nụ cười, sau đó lắp bắp nói: "Không... Không thể nhìn..."
"Tại sao không thể nhìn?" Một bàn tay Trình Chi Ngôn đỡ lưng ghế dựa Tiểu Thỏ một cánh tay kia chống đỡ ở trên bàn viết, hơi hơi khom lưng cúi đầu hướng tới hai tay che trang giấy của cô nhìn qua.
Tư thế như vậy cơ hồ là cả người Tiểu Thỏ đều đã ở trong ngực anh.
Tiểu Thỏ mắt thấy chính mình không đường để chạy trong lòng nhịn không được lệ rơi thành sông.
Cô cũng không phải giúp bản thân viết thư tình, vậy rốt cuộc tại sao cô chột dạ như vậy?"
Hơn nữa vì để cho thư tình đẹp một chút cô còn cố ý sao chép vài lần, có chữ sai viết không đẹp cô trực tiếp vo thành một cục ném hết.
Cô là thật không nghĩ tới cô viết viết vậy mà liền viết cho Trình Chi Ngôn trở lại.
Bất quá không tồi, mấy phong thư tình trong ngăn kéo anh đều bị cô xử lý xong trước, hiện tại cô sao chép là trên một tấm thư tình phế bỏ của mình...
" Không... Không thể nhìn chính là không thể nhìn...." Rõ ràng cả người Tiểu Thỏ đều đã nằm úp sấp ở trên bàn viết, tay gắt gao che chở thư tình, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ trước mắt, trong lòng càng thêm cảm thấy tò mò.
Mặc dù tờ giấy kia bị Tiểu Thỏ che đậy nghiêm nghiêm thật thật nhưng mà ít nhiều vẫn là lộ một chút bên cạnh ở bên ngoài, Trình Chi Ngôn nhìn thấy những cái này bên góc lập tức vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, không phí sức kéo tờ giấy kia ra ngoài.
Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng dậy muốn cướp tờ giấy kia về.
Một bàn tay Trình Chi Ngôn ôm bả vai Tiểu Thỏ kiềm chế động tác của cô, một bàn tay cầm tờ giấy kia hơi hơi cúi mắt nhìn.
Trên tấm giấy viết thư màu hồng phấn xinh đẹp viết một bài thơ hiện đại rất dài.
Ta đem tâm đặt ở trên người ngươi.
Dùng trái tim của ta đem nó ẩn chứa thích đáng
Thiên trường địa cửu cũng sẽ không quên đi
Bất kể ta tiến về phương nào phía trước đều có ngươi bầu bạn bên cạnh ta
Cho dù ta đơn độc hoàn thành, cũng là xuất phát từ lực lượng của ngươi
Đối mặt vận mệnh, ta cũng không hoảng sợ
Chỉ vì ngươi chính là phương hướng vận mệnh của ta
Vạn vật thế gian với ta đều như Phù Vân
Chỉ vì ngươi ở trong mắt ta chính là Thiên Địa tứ phương
Bí mật này không người biết được,chôn dấu thật sâu ở lòng ta
Nó là gốc gốc, mầm mầm, ngày ngày
Đều là sinh mệnh sinh trưởng
Đây đại thụ cao hơn tâm linh hi vọng, cũng cao hơn ý nghĩ tưởng tượng
Là kỳ tích tạo hóa, có thể tách rời tham thương
Ta đem tâm ngươi mang ở trên người, dùng trái tim của ta đem nó ẩn chứa thích đáng
Trình Chi Ngôn một chữ không rơi rớt xem xong bài thơ kia, ánh mắt dần dần trở nên có chút phức tạp, anh trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu mở miệng nói: "Đối mặt vận mệnh ta cũng không hoảng sợ, chỉ vì ngươi chính là phương hướng vận mệnh của ta, vạn vật thế gian với ta đều như Phù Vân, chỉ vì ngươi ở trong mắt ta chính là Thiên Địa tứ phương... Đây là em viết?"
/1433
|