Chương 87. Tiểu Thỏ tức giận (2)
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Ách...." Lão Trình sau khi nghe Tiểu Thỏ nói xong hơi hơi ngẩn ra, vừa muốn mở miệng phụ họa nói một câu: " Đúng, truyện cổ tích vốn là gạt người." Chỉ là ánh mắt thoáng nhìn Tiểu Thỏ khóc đến ánh mắt hồng, vội vàng vòng vo nói bóng nói gió: " Chuyện này.... Khụ khụ, cũng không phải tất cả đều là truyện cổ tích đều là gạt người, con gái thích xem truyện cổ tích là cực kỳ bình thường, đừng để ý anh nước chanh của con."
Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cha mình, hơi chút không biết nói gì đứng dậy bĩu môi nói:" Ba, trước kia nói với con cũng không phải là như vậy, ba không phải vẫn nói cho con biết trên thế giới vốn là không có ông già Noel, những cái gọi là ông già Noel đều là...."
" Tiểu tử con câm miệng cho ba!" Lão Trình thừa dịp Trình Chi Ngôn chưa nói xong câu đó, vội vàng hướng anh gầm lên một tiếng.
" Cái gì? Ông già Noel cũng là gạt người?" Tiểu Thỏ từ trong lòng lão Trình ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn cha Trình Chi Ngôn, miệng vừa méo vừa muốn khóc.
" Không phải, không phải, thật ra ông già Noel là có thạt, anh nước chanh vừa rồi là nói bừa!" Lão Trình vội vàng luống cuống tay chân an ủi Tiểu Thỏ, trong lòng âm thầm hối hận mình trước kia nói những lời này với Trình Chi Ngôn: " Vậy cái gì, con có muốn ăn kem hay không? Ba ba đi mua cho con ăn ăn có được hay không?"
Lão Trình thấy nước mắt Tiểu Thỏ lại lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất, khẩn trương lấy ra đòn sát thủ của bản thân.
"Ăn." Tiểu Thỏ đỏ hồng mắt dùng lực gật gật đầu.
" Được, ba ba đi mua cái này! Chúng ta không mua cho anh nước chanh ăn có được hay không?"
"Được!" Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.
Vẻ mặt Trình Chi Ngôn không nói gì đứng ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ.
Lão Trình lại an ủi Tiểu Thỏ vài câu, lúc này mới đứng dậy, lúc đang chuẩn bị hướng chỗ bán kem đi tới, đột nhiên dừng bước quay đầu lại vẻ mặt cảnh cáo nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Không được cùng Tiểu Thỏ nói những cái này, có nghe thấy không?"
"...." Trình Chi Ngôn không nói gì.
Lão Trình trợn mắt nhìn anh, hướng chỗ quán kem đi tới.
Tiểu Thỏ thút tha thút thít đứng ở bờ hồ, cũng không có tâm tình tiếp tục nhìn bầu trời, liền đứng như thế không nói lời nào.
Trình Chi Ngôn nhìn cô, trong lòng cũng là đủ loại buồn bực.
Những cái truyện cổ tích này vốn là dùng lừa gạt con nít, chuyện xưa kia không hợp Logic, hơn nữa, những cái gọi là vương tử này, người nào người nấy không phải là thấy một cô gái xinh đẹp đã muốn đi lên hôn, bọn họ hỏi qua ý kiến của cô gái nhà người ta chưa, bọn họ hiểu rõ tính tình cô gái nhà người ta chưa, loại chuyện nhất kiến chung tình này, không đáng tin nhất rồi.
Hai người đứng như vậy ở bờ hồ, người nào cũng không nói lời nào.
Cuối cùng, Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, đưa tay đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, ôn nhu hô một tiếng: " Tiểu Thỏ?"
" Hừ!" Tiểu Thỏ xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh.
" Tức giận?" Trình Chi Ngôn lại duỗi tay đẩy đẩy cánh tay của cô.
" Hừ!" Tiểu Thỏ tiếp tục xoay người, không để ý tới anh.
"...." Trình Chi Ngôn tiếp tục đẩy đẩy cánh tay của cô, " Em xoay hai lần, nếu xoay một lần nữa liền quay trở lại."
" Em không muốn nói chuyện với anh!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực nhìn anh, chu cái miệng đỏ hồng không vui nói.
" A.... Được rồi..." Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, gật gật đầu bày tỏ chính mình đã hiểu, vậy mà thật sự không tiếp tục chọc Tiểu Thỏ nữa.
" Hu hu...." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn vậy mà thật sự liền không nói chuyện với mình, nhịn không được lại muốn khóc.
/1433
|