ở ngã tư đường của phú huyện, vốn là nơi ít người qua lại nhất, nhưng giờ phút này lại trở thành đường hội tụ nhiều người nhất. Xe ngựa nối liền không dứt cũng sắp làm mất hết đường đi. Tô Lệ Nhã sau khi nhìn thấy tình huống này, không thể không phái người đem tất cả xe ngựa kéo đến cuối hẻm, đi đến không gian tốt. Theo màn đêm buông xuống, cầm trong tay tấm vé tinh xảo hướng sang trước rạp hát vào cửa người xem càng ngày càng nhiều.
Trình Lân vẻ mặt phức tạp từ xa xa đi tới. Tối nay là ngày nàng tiến hành thủ diễn. Tin tức này thật ra thì hắn đã sớm biết từ trước. Vé vào cửa cũng đã sớm bảo người mua. Nhưng là, hắn ở đầu đường vừa bối rối, lại do dự. Đối với nữ nhân cả đời này mình thích nhất, trong lòng hắn vẫn không bỏ xuống được. Ngày đó, sở dĩ lựa chọn để nàng rời đi Trình phủ là vì nàng thích trượng phu của nàng. Bởi vậy, hắn bắt buộc chính mình lựa chọn buông tha cho đoạn tình yêu vô vọng này, bắt buộc chính mình đối với nàng buông tay. Nhưng tình cảm làm sao có thể nói buông tha là có thể buông tha. Hơn một tháng này, hắn cắm đầu vào công việc bận rộn làm cho chính mình không có thời gian nhớ tới nàng. Nhưng mỗi khi đêm khuya, thời điểm hắn rảnh rỗi, gương mặt tự tin kia sẽ tiến vào đầu hắn. Bởi vậy, tối nay hắn lại đi vào nơi này. Cuối cùng hắn vẫn là không bỏ xuống được. Trình Lân bất đắc dĩ cất bước hướng sang trước rạp hát đi tới.
Hắn còn không có đến sang trước rạp hát, liền khiếp sợ nhìn bức tranh cho dù ở trong đêm đen vẫn có thể thấy rõ ràng. Bởi vì sang trước rạp hát vốn là một gian khách điếm, so với phụ cận các cửa hàng khác mà nói, cao hơn một tầng. Chênh lệch một tầng vừa vặn có không gian rộng đặt tấm biển quảng cáo to lớn. Làm cho tấm biển quảng cáo ở trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, Tần Tử Dực có thể nói là nhọc lòng: Hắn làm cho người ta lấy phấn huỳnh quang để chế thành tranh. Bởi vậy, cho dù là buổi tối, tấm biển quảng cáo kia cũng có thể lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Đương nhiên người có thể nghĩ đến loại hình quảng cáo này cũng chỉ có Tô Lệ Nhã.
Trình Lân đi đến sang trước rạp hát, nhìn thấy mấy chữ tiêu đề to vẽ bằng màu tím nhu hòa vì để lịch sự tao nhã, sau đó đi theo dòng người bước vào bên trong. Bố trí bên trong làm cho Trình Lân cùng người xem khác đều ngây ra như phỗng: Đập vào mắt đầu tiên là ghế dựa trên cầu thang bày trí kỳ lạ. Đã có không ít người ngồi ở trên ghế. Kì diệu nhất là phía trước mỗi ghế dựa đều có bàn gỗ, không, hẳn là làm từ tấm ván gỗ nhỏ đảm đương như một cái bàn để cho khách nhân đặt này nọ. Mà tại ghế dựa thì lấy vải bố đỏ thẫm che khuất bàn.
Lúc này, một cỗ mùi theo bên cạnh bay tới. Quay đầu, chỉ thấy một quầy thức ăn. Kỳ thật Trình Lân cùng những người khác thấy chính là tiệm Fastfood ở hiện đại vì khuôn mẫu mà chỉnh sửa một chút thành quầy bán quà vặt. Tuy rằng tên gọi quầy bán quà vặt, nhưng toàn bộ quầy bán quà vặt cũng không nhỏ, chia làm một khu ngọt cùng một khu mặn. Ý nghĩa như tên, khu ngọt bán các món điểm tâm ngọt, khu mặn bán bánh bao. Mà tất cả các món ăn đều bày ra trên bàn, để cho khách nhân chính mình chọn lựa, trả tiền sau, giờ phút này quầy bán quà vặt đã sắp bị rất nhiều người chen chật ních. Quầy bán quà vặt đều đã làm sẵn các món ăn trước, tuy rằng nhiều người mua, nhưng cũng không thiếu thức ăn. Bởi vì dòng người đều duy trì trong phạm vi có thể khống chế. Quầy bán quà vặt này đương nhiên cũng là từ ý tưởng của Tô Lệ Nhã.
Trình Lân thu hồi ánh mắt giật mình, hướng ghế lô lầu hai đi đến. Dưới lầu một cục diện tương đối chật chội, ghế lô trên lầu hai hơi yên tĩnh hơn. Ghế lô được bày trí trên hành lang . Theo đèn lồng lịch sự tao nhã tản ra ánh sáng nhè nhẹ, hắn tìm ghế lô của mình. Đẩy cửa phòng ra, bên trong cảnh tượng làm cho hắn có phần khiếp sợ. Đập vào mắt vải bố đỏ thẩm. Phòng này kết cấu là bán mở ra thức. Trong phòng có một cái bàn dài được đánh bóng, có gỗ cao bằng nữa người chắn ngang, còn lại không gian vừa vặn có thể rõ ràng nhìn thấy rõ bàn được đánh bóng.(chỗ này khó hiểu quá ta bó tay _ _!!!) Trình Lân đến gần tường, từ trên nhìn xuống đại sảnh người đã ngồi đông nghìn nghịt trong lòng vẫn là tràn ngập khiếp sợ.
“Thùng thùng thùng --” tiếng đập cửa cắt ngang khiếp sợ của hắn.
“Ai a?”
“Là ta. Trình Lân.” Thanh âm quen thuộc vang lên. Làm tim Trình Lân đập loạn nhịp, tay mở cửa cũng run nhè nhẹ.
“Nha - -” một tiếng, cửa chậm rãi mở ra. Hắn tham lam nhìn người một tháng qua mình nhung nhớ.
“Đã lâu không gặp.” Tô Lệ Nhã không khách khí vào cửa nói:“Vừa rồi nhìn danh sách biết ngươi ở gian ghế lô này, ta mới tới xem thử.” Đối với bằng hữu đầu tiên khi bước chân vào phú huyện, ân, tuy rằng lúc trước nàng làm thị nữ của hắn, nhưng để tay lên ngực mà hỏi, Trình Lân đối đãi nàng cũng coi như không tệ. Bởi vậy nàng đem hắn trở thành bằng hữu đầu tiên. Hơn nữa có bằng hữu là thần y, ngày sau có ốm đau gì cũng có ưu việt.
Nghe đến mấy câu nói này, Trình Lân môi không tự giác nhướng mi nói:“Nga, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Tô Lệ Nhã đi đến ngoài cửa sổ, nhìn người ngồi sắp đầy đại sảnh, xoay người cười nói:“Trình Lân, một lát xem xong [ mặt nạ ], nhớ cho ý kiến nga! Còn có - -” Nàng từ trong lòng lấy ra một cái thẻ làm bằng bạc dành cho khách quý nói:“Đây là thẻ dành cho khách của của chúng ta. Chỉ cần có thẻ này, thì có thể ăn uống miễn phí ở đây. Này không phải là ai cũng đều có được. Nhìn thấy ngươi là bằng hữu của ta, ta tặng riêng cho ngươi.”
“Bằng hữu?!” Trình Lân biểu tình ảm đạm xuống, nhẹ giọng nói.
Tô Lệ Nhã cầm tấm thẻ khách quý, a dua cười nói:“Về sau ta có ốm đau gì sẽ tìm ngươi xem, nhớ rõ cũng phải miễn phí nga!”
Lúc này, mắt sắc nàng chú ý thân ảnh quen thuộc trên hành lang, đem tấm thẻ nhét vào trong tay hắn , nói:“Tốt lắm, ta còn có việc phải làm, lần sau lại tán gẫu.” Vừa dứt lời, nàng cũng bước rời đi. Lưu lại Trình Lân vẻ mặt phiền muộn.
“Đại Mao, A Kim.”
Vốn đang hết nhìn đông tới nhìn tây A Kim lập tức hướng tiếng người gọi đi tới:“A Nhã, nơi này thật lớn, thật khá nga!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Đại tẩu, nơi này thật sự tốt lắm nga! Nhất là bức tranh bên ngoài, thật là rất sáng, rất đẹp.” Đại Mao bỗng nhiên hạ giọng hỏi:“Đại tẩu, hai vị mỹ nhân có phải hay không thật sự xinh đẹp như thế?”
Tiểu sắc quỷ. Tô Lệ Nhã khinh bỉ nói:“Yên tâm, hai người bọn họ so với trong tranh hấp dẫn hơn nhiều.”
“Thật sự.” Đại Mao hai mắt phát ra tinh quang.
Không muốn lại nhìn tiểu quỷ háo sắc, Tô Lệ Nhã xoay người kéo cánh tay A Kim nói:“A Kim, ta mang ngươi đi ghế lô.”
“Nga.” A Kim tuy rằng không hiểu ghế lô là như thế nào, nhưng vẫn nhu thuận đáp lời.
Rốt cục chấm dứt tưởng tượng Đại Mao chú ý tới thân ảnh đi xa, vội vàng chạy theo sau, còn la hét:“Lão đại, đại tẩu đợi ta với.”
Vừa tiến vào ghế lô, Đại Mao cùng A Kim hai người đều trợn mắt há hốc mồm. Tô Lệ Nhã cười nói:“Các ngươi ngồi ở đây ngoan ngoãn xem biểu diễn. Ta đi lấy điểm ăn, các ngươi chờ chút.” Nói xong, nàng dục xoay người đi, nhưng lại bị tay của A Kim kéo lại. Tô Lệ Nhã buồn cười nhìn con ngươi đen chứa đựng nồng đậm không tha, nói:“A Kim, ta còn có chuyện phải làm! Ngoan ngoãn ở trong này xem biểu diễn, chờ ta trở lại.”
“Nga!” A Kim không thể không buông tay ra trả lời.
Đứa ngốc này. Tô Lệ Nhã lắc đầu rời đi.
Thủ diễn
Mọi người chờ đợi thời gian thủ diễn rốt cục cũng đến. Trong đại sảnh đốt năm cái đèn lồng đỏ thẫm vốn dùng để chiếu sáng bắt đầu tắt, chỉ còn lại bốn đèn lồng trên đài chiếu sáng. Này đương nhiên cũng là ý tứ của Tô Lệ Nhã. Vốn, muốn đem hiệu quả sân khấu đạt một cách cao nhất, tốt nhất là dùng đèn chiếu sáng giống hiện đại nhưng ở cổ đại này nàng tìm mấy ngày cả quang đăng đều không có, hiển nhiên là không có khả năng, bởi vậy, nàng chỉ có thể chọn cách nguyên thủy nhất “Bóng tối cùng ánh sáng” để đạt hiệu quả.
“Ô -- ô -- ô -” Cùng với một trận tiếng gió quỷ dị, vải bố đỏ thẫm chậm rãi rớt ra: Chỉ thấy Cổ Kiếm Hiên trong vai Vương An Húc mặc y phục trắng cầm trong tay cây quạt vô cùng tuấn lãng, đi lại tập tễnh trên sân khấu, nhìn ánh trăng đọc:“Đối rượu làm ca, nhân sinh bao nhiêu.”
Hai câu đối này nhất thời làm cho những người đọc sách đang xem trầm trồ khen ngợi. Làm Tô Lệ Nhã tránh ở phía sau vải bố nghe được tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục, đắc ý vạn phần thầm nghĩ:“Đây chính là danh ngôn Tào Tháo truyền lưu ngàn năm.” Vì để tạo ấn tượng đầu tiên, nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức. Nhằm vào triều đại văn phong thịnh hành này, nàng chuyển ra câu danh ngôn thiên cổ này a! Ít nhất, có thể đem người đọc sách trong thiên hạ một lưới bắt hết.
Đang đắc ý vạn phần Vương An Húc bỗng nhiên bởi vì động tác quá lớn mà cây quạt trong tay bay ra. Lúc này, Mẫu Đơn mặc một thân hồng trang kiều diễm động lòng người bắt đầu tay cầm cây quạt ra khỏi màn bố. Sự xuất hiện của nàng làm cho người xem phía dưới hút một hơi không khí. Những nam nhân đang xem lại hận không thể đem ánh mắt dính vào dáng người xinh đẹp của nàng xinh đẹp.
“Công tử, đây là quạt của ngươi!” Mẫu Đơn trong vai Mai Tam Nương ánh mắt động lòng người đưa lên cây quạt. Biểu tình như vậy làm cho các nam nhân dưới đài lại hút một hơi không khí. Mà chính Đại Mao trong miệng đang ăn này nọ lại khoa trương tất cả thức trong miệng đều đều rớt. A Kim nhanh tay lẹ mắt tiếp được đồ ăn trên tay của Đại Mao rơi xuống, miệng mang nồng đậm ý tứ giáo huấn hàm xúc nói:“Đại Mao, ngươi cũng quá lãng phí đồ ăn. A Nhã nói người lãng phí đồ ăn là cực kỳ đáng xấu hổ.” Nhưng là, giờ phút này lỗ tai Đại Mao làm sao có thể nghe lọt giáo huấn đâu? Thần trí của hắn đều giao phó cho người phi thường xinh đẹp trên đài kia. Mà phía sau màn Tô Lệ Nhã nhìn đám người dưới đài miệng đã muốn chảy nước miếng, lại đem tầm mắt trở lại một thân hồng trang bó sát người của Mẫu Đơn, đem đầy “Thịt thịt” trên người đều lộ ra, không khỏi cảm thán tác dụng của thẩm mỹ .
Trên đài Vương An Húc cũng không có như nam nhân bình thường khác trong mắt xuất hiện si mê hoặc kinh diễm, mà là hai mắt hoảng sợ nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện này, rồi sau đó ngay cả cây quạt đều không cần nhanh chóng ly khai nên không nhìn thấy biểu tình e lệ trên mặt của Mai Tam Nương, thay bằng tươi cười quỷ dị. Lúc này, bỗng nhiên một tiếng nhạc ma mị vang lên. Tươi cười kết hợp với tiếng nhạc làm cho người xem dựng tóc gáy lên.
Màn che bắt đầu kép lại. Trong chốc lát, cùng với tiếng nhạc nhu hòa màn che lại mở ra, chỉ thấy Bách Hợp một thân lam trang làm toát lên khí chất đoan trang đang ở nhà thêu. Không khí yên tĩnh như thế theo tiếng nhạc truyền từ trên đài lan tràn đến dưới đài. Hảo một cái hiền thục giai nhân a! Mọi người ở trong lòng cảm khái nói.
Một trận hỗn độn tiếng bước chân đánh vỡ yên tĩnh. Chỉ thấy Vương An Húc ở phía sau, vẻ mặt bối rối tiêu sái tiến vào.
Trần Nguyệt Tuệ buông khay thêu trong tay, tiến lên nghênh đón nói:“Tướng công, ngươi làm sao vậy?”
“Ách ~” Vương An Húc ngẩn người, rồi sau đó cố gắng ổn định vẻ bối rối trên mặt nói:“Vừa rồi, ta đi nửa đường gặp được một con chó dữ, bởi vậy mới kinh hoảng như thế.”
Trần Nguyệt Tuệ ôn nhu cười nói:“Tướng công, ngươi thật là. Về sau, khi xuất môn nhớ phải dẫn theo hạ nhân. Đúng rồi, tướng công, biểu ca mới vừa rồi lại đây, hy vọng ngươi giúp hắn vẽ một bức tranh tuyệt thế mỹ nhân.”
Vốn không nghĩ lại tiếp tục làm họa sĩ nhưng Vương An Húc chịu không nổi thê tử cứ luân phiên khuyên bảo chỉ đành phải đáp ứng.
Vải đỏ lại kéo lại, khi kéo ra, chỉ thấy Vương An Húc vẻ mặt ngưng trọng, khi thì ngẩng đầu, khi thì nhíu mày, bắt đầu đề bút chậm rãi vẽ. Rốt cục, hắn buông xuống bút, cầm lấy bức tranh [ đương nhiên bức tranh này là trước đó do một họa sĩ khác vẽ dung nhan tuyệt mĩ của Mẫu Đơn], nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn vẽ mỹ nhân này cư nhiên cùng Mai Tam Nương cực kỳ giống nhau, mà chấn động, rồi sau đó cuống quít đem bức tranh hủy bỏ. Nữ quỷ Mai Tam Nương có chỗ ký sinh, bắt đầu liên tiếp hành động trả thù.
Tiếng nhạc bất đồng đệm xuống, một hồi lại một hồi kịch liên tiếp diễn ra. Đây là một hồi kết hợp âm nhạc, ngọn đèn biểu diễn. Hiệu quả của thị giác cùng thính giác, làm cho người xem dưới đài nghe được như đang say rượu, trái tim hòa nhập vào vở diễn. Vở này dài đến hai canh giờ, bốn giờ biểu diễn, cư nhiên không có một người xem trên đường rời đi.
Theo màn che chậm rãi tạo nên, mặt nạ thủ diễn suốt hai canh giờ rốt cục chấm dứt. Bốn phía vốn âm u, theo đèn lồng một lần nữa châm mà trở nên vô cùng sáng chói. Làm cho tâm tư người xem kéo trở về. Nhiệt liệt vỗ tay, tiếng kích động trầm trồ khen ngợi làm cả sang trước rạp hát lâm vào chấn động.
Lúc này, màn che lại rớt ra. Bao gồm diễn viên, nhạc công cùng Tô Lệ Nhã đều đứng ở trên đài, vẻ mặt kích động cảm thụ phản ứng nhiệt liệt từ người xem dưới đài. Cái loại cảm giác này khó có thể dùng lời để diễn tả thành tựu đang cuồn cuộn trong lòng mỗi người trong lòng.
Ở Tô Lệ Nhã dẫn dắt mọi người cuối đầu chào người xem. Điều này làm cho người xem là thụ sủng nhược kinh, không khí lại trở nên im ắng. Thanh âm thanh thủy của Tô Lệ Nhã bắt đầu vang lên:
“Đầu tiên, cảm tạ các vị đối với mặt nạ luôn duy trì nhiệt liệt như thế. Đối với chủ đạo (đạo diễn) vở này biểu diễn ta thật là phi thường cảm động. Nếu ngươi có bằng hữu, thân thích hoặc là chính mình muốn xem lại mặt nạ, hoan nghênh đến mua phiếu. Vở này sẽ liên tục diễn đến hết tháng. Cuối cùng, ta đại diện cho mọi người trong rạp hát cảm tạ các vị.
Người khác cũng cúi đầu theo. Tiếng vỗ tay kịch liệt lại vang lên.
Ở lầu hai ghế lô Trình Lân nhìn thấy này một màn này trong lòng đã bị đánh vào thật sâu. Đây là Tiểu Nhã sao? Cái kia con buôn Tiểu Nhã sao? Không, đây là nàng. Tự tin mà chói mắt. Lúc trước chính mình sở dĩ thích nàng, chính là vì tự tin của nàng sao? Nhưng tự tin này đã thuộc về nam nhân khác. Mang theo thâm trầm ảm đạm, Trình Lân xoay người ly khai.
Tô Lệ Nhã từ trên đài đi xuống vốn định đi gặp A Kim, ở trên hành lang lại gặp được vẻ mặt tràn đầy ý cười của Tần Tử Dực:“Chúc mừng ngươi.”
Tô Lệ Nhã trên mặt tràn đầy hưng phấn tươi cười nói:“Là chúc mừng chúng ta đi! Dù sao rạp hát này cũng có phần của ngươi, hơn nữa lại là rất lớn nga.” Nói đến cuối cùng, mang theo nồng đậm châm chọc. Nhớ tới chính mình bị hố chỉ có một phần tiền lãi, lòng của nàng liền cảm thấy bất bình nghiêm trọng. Xem phản ứng hôm nay, về sau phòng bán vé thu vào chính là con số thiên văn, lại càng không tính tới quầy bán đồ ăn vặt. Ai, bạc của nàng a! Giống như nhìn thấy bạc trong túi nàng mọc chân chạy vào túi Tần Tử Dực, nàng trong mắt oán hận càng sâu.
Tần Tử Dực biết nàng ghi hận ngày đó hắn tính kế nàng thành công, chính là cười nhưng không nói, lựa chọn giả ngu nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Dù sao, trong kinh doanh quan trọng nhất là vì chính mình tranh thủ lợi ích lớn nhất, không phải sao?
Tô Lệ Nhã làm sao lại không biết hắn đang giả ngu, thoáng tức giận nói:“Ta còn muốn gặp tướng công nhà ta, không thể bồi Tần trang chủ.”
Nhưng nàng mới xoay người đã bị giữ chặt lại. Tần Tử Dực xấu hổ buông tay ra nói:“Ta còn chưa thấy qua tướng công của ngươi! Không ngại giới thiệu chúng ta nhận thức đi!” Bỗng nhiên, hắn có loại xúc động. Hắn rất muốn nhìn thấy người có thể lấy được nàng. Cho dù hắn trước đó đã biết người nọ là một đứa ngốc. Hắn vẫn là muốn gặp.
Không muốn người khác dùng ánh mắt kỳ thị nhìn A Kim Tô Lệ Nhã vốn định cự tuyệt, lúc này phía trước vang lên thanh âm quen thuộc.
“A Nhã,- A Nhã - -” A Kim hưng phấn mà kêu lên.
Tần Tử Dực bởi vì thanh âm quen thuộc này mà toàn thân cứng đờ, rất nhanh xoay người, khó có thể tin nhìn gương mặt quen thuộc kia.
Cho tới bây giờ trong mắt chỉ có Tô Lệ Nhã A Kim căn bản là không có chú ý tới người bên cạnh, lôi kéo tay Tô Lệ Nhã, hưng phấn mà nói:“A Nhã, bộ dáng vừa rồi của ngươi ở trên đài đẹp quá nga! Thực đẹp quá nga!”
“Như thế nào, ta bình thường không đẹp sao?” Tô Lệ Nhã cố ý làm biểu tình giận dỗi nói.
“Không phải, không phải. A Nhã, lúc nào cũng đều rất đẹp. Nhưng là, vừa rồi đẹp hơn.” A Kim lo lắng giải thích nói.
Tô Lệ Nhã ôn nhu cười nói:“Đứa ngốc, ta là nói giỡn với ngươi thôi.”
“Ha ha......” A Kim ngây ngô cười.
Lúc này, Tô Lệ Nhã rốt cục chú ý tới Tần Tử Dực bên cạnh ngây người như phỗng, mặt cười ửng đỏ giới thiệu nói:“Tần trang chủ, hắn chính là tướng công của ta.”
“A Kim, hắn là người hợp tác của ta. Mau gọi Tần trang chủ.”
A Kim nhu thuận đáp ứng nói:“Tần trang chủ.”
Tần Tử Dực nhìn khuôn mặt tuấn tú ngu đần kia, nghe lời nói ngu đần, trong lòng mãnh liệt xuất hiện nghi hoặc: Chẳng lẽ nam nhân này không phải là người hắn muốn tìm? Nhưng trên đời này có người giống người đến thế sao? Xem ra cần phải điểu tra cẩn thận. Thu hồi tâm tư, hắn khách khí nói:“Ngươi chính là tướng công Lệ Nhã a!”
“Ha ha. Đúng. Ta là tướng công của A Nhã, vĩnh viễn cùng một chỗ nga!” A Kim vẻ mặt còn thật sự cường điệu.
Tô Lệ Nhã trên mặt đỏ ửng càng sâu, sợ A Kim nói lung tung, vội vàng lôi kéo A Kim cáo từ.
Nhìn thân ảnh đi xa, Tần Tử Dực trên mặt thâm trầm xuống.
Ba người đều không có chú ý tới, ở cuối hành lang có một thân ảnh từ một nơi bí mật gần đó đem hết thảy đều đặt vào đáy mắt.
Trình Lân vẻ mặt phức tạp từ xa xa đi tới. Tối nay là ngày nàng tiến hành thủ diễn. Tin tức này thật ra thì hắn đã sớm biết từ trước. Vé vào cửa cũng đã sớm bảo người mua. Nhưng là, hắn ở đầu đường vừa bối rối, lại do dự. Đối với nữ nhân cả đời này mình thích nhất, trong lòng hắn vẫn không bỏ xuống được. Ngày đó, sở dĩ lựa chọn để nàng rời đi Trình phủ là vì nàng thích trượng phu của nàng. Bởi vậy, hắn bắt buộc chính mình lựa chọn buông tha cho đoạn tình yêu vô vọng này, bắt buộc chính mình đối với nàng buông tay. Nhưng tình cảm làm sao có thể nói buông tha là có thể buông tha. Hơn một tháng này, hắn cắm đầu vào công việc bận rộn làm cho chính mình không có thời gian nhớ tới nàng. Nhưng mỗi khi đêm khuya, thời điểm hắn rảnh rỗi, gương mặt tự tin kia sẽ tiến vào đầu hắn. Bởi vậy, tối nay hắn lại đi vào nơi này. Cuối cùng hắn vẫn là không bỏ xuống được. Trình Lân bất đắc dĩ cất bước hướng sang trước rạp hát đi tới.
Hắn còn không có đến sang trước rạp hát, liền khiếp sợ nhìn bức tranh cho dù ở trong đêm đen vẫn có thể thấy rõ ràng. Bởi vì sang trước rạp hát vốn là một gian khách điếm, so với phụ cận các cửa hàng khác mà nói, cao hơn một tầng. Chênh lệch một tầng vừa vặn có không gian rộng đặt tấm biển quảng cáo to lớn. Làm cho tấm biển quảng cáo ở trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, Tần Tử Dực có thể nói là nhọc lòng: Hắn làm cho người ta lấy phấn huỳnh quang để chế thành tranh. Bởi vậy, cho dù là buổi tối, tấm biển quảng cáo kia cũng có thể lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Đương nhiên người có thể nghĩ đến loại hình quảng cáo này cũng chỉ có Tô Lệ Nhã.
Trình Lân đi đến sang trước rạp hát, nhìn thấy mấy chữ tiêu đề to vẽ bằng màu tím nhu hòa vì để lịch sự tao nhã, sau đó đi theo dòng người bước vào bên trong. Bố trí bên trong làm cho Trình Lân cùng người xem khác đều ngây ra như phỗng: Đập vào mắt đầu tiên là ghế dựa trên cầu thang bày trí kỳ lạ. Đã có không ít người ngồi ở trên ghế. Kì diệu nhất là phía trước mỗi ghế dựa đều có bàn gỗ, không, hẳn là làm từ tấm ván gỗ nhỏ đảm đương như một cái bàn để cho khách nhân đặt này nọ. Mà tại ghế dựa thì lấy vải bố đỏ thẫm che khuất bàn.
Lúc này, một cỗ mùi theo bên cạnh bay tới. Quay đầu, chỉ thấy một quầy thức ăn. Kỳ thật Trình Lân cùng những người khác thấy chính là tiệm Fastfood ở hiện đại vì khuôn mẫu mà chỉnh sửa một chút thành quầy bán quà vặt. Tuy rằng tên gọi quầy bán quà vặt, nhưng toàn bộ quầy bán quà vặt cũng không nhỏ, chia làm một khu ngọt cùng một khu mặn. Ý nghĩa như tên, khu ngọt bán các món điểm tâm ngọt, khu mặn bán bánh bao. Mà tất cả các món ăn đều bày ra trên bàn, để cho khách nhân chính mình chọn lựa, trả tiền sau, giờ phút này quầy bán quà vặt đã sắp bị rất nhiều người chen chật ních. Quầy bán quà vặt đều đã làm sẵn các món ăn trước, tuy rằng nhiều người mua, nhưng cũng không thiếu thức ăn. Bởi vì dòng người đều duy trì trong phạm vi có thể khống chế. Quầy bán quà vặt này đương nhiên cũng là từ ý tưởng của Tô Lệ Nhã.
Trình Lân thu hồi ánh mắt giật mình, hướng ghế lô lầu hai đi đến. Dưới lầu một cục diện tương đối chật chội, ghế lô trên lầu hai hơi yên tĩnh hơn. Ghế lô được bày trí trên hành lang . Theo đèn lồng lịch sự tao nhã tản ra ánh sáng nhè nhẹ, hắn tìm ghế lô của mình. Đẩy cửa phòng ra, bên trong cảnh tượng làm cho hắn có phần khiếp sợ. Đập vào mắt vải bố đỏ thẩm. Phòng này kết cấu là bán mở ra thức. Trong phòng có một cái bàn dài được đánh bóng, có gỗ cao bằng nữa người chắn ngang, còn lại không gian vừa vặn có thể rõ ràng nhìn thấy rõ bàn được đánh bóng.(chỗ này khó hiểu quá ta bó tay _ _!!!) Trình Lân đến gần tường, từ trên nhìn xuống đại sảnh người đã ngồi đông nghìn nghịt trong lòng vẫn là tràn ngập khiếp sợ.
“Thùng thùng thùng --” tiếng đập cửa cắt ngang khiếp sợ của hắn.
“Ai a?”
“Là ta. Trình Lân.” Thanh âm quen thuộc vang lên. Làm tim Trình Lân đập loạn nhịp, tay mở cửa cũng run nhè nhẹ.
“Nha - -” một tiếng, cửa chậm rãi mở ra. Hắn tham lam nhìn người một tháng qua mình nhung nhớ.
“Đã lâu không gặp.” Tô Lệ Nhã không khách khí vào cửa nói:“Vừa rồi nhìn danh sách biết ngươi ở gian ghế lô này, ta mới tới xem thử.” Đối với bằng hữu đầu tiên khi bước chân vào phú huyện, ân, tuy rằng lúc trước nàng làm thị nữ của hắn, nhưng để tay lên ngực mà hỏi, Trình Lân đối đãi nàng cũng coi như không tệ. Bởi vậy nàng đem hắn trở thành bằng hữu đầu tiên. Hơn nữa có bằng hữu là thần y, ngày sau có ốm đau gì cũng có ưu việt.
Nghe đến mấy câu nói này, Trình Lân môi không tự giác nhướng mi nói:“Nga, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Tô Lệ Nhã đi đến ngoài cửa sổ, nhìn người ngồi sắp đầy đại sảnh, xoay người cười nói:“Trình Lân, một lát xem xong [ mặt nạ ], nhớ cho ý kiến nga! Còn có - -” Nàng từ trong lòng lấy ra một cái thẻ làm bằng bạc dành cho khách quý nói:“Đây là thẻ dành cho khách của của chúng ta. Chỉ cần có thẻ này, thì có thể ăn uống miễn phí ở đây. Này không phải là ai cũng đều có được. Nhìn thấy ngươi là bằng hữu của ta, ta tặng riêng cho ngươi.”
“Bằng hữu?!” Trình Lân biểu tình ảm đạm xuống, nhẹ giọng nói.
Tô Lệ Nhã cầm tấm thẻ khách quý, a dua cười nói:“Về sau ta có ốm đau gì sẽ tìm ngươi xem, nhớ rõ cũng phải miễn phí nga!”
Lúc này, mắt sắc nàng chú ý thân ảnh quen thuộc trên hành lang, đem tấm thẻ nhét vào trong tay hắn , nói:“Tốt lắm, ta còn có việc phải làm, lần sau lại tán gẫu.” Vừa dứt lời, nàng cũng bước rời đi. Lưu lại Trình Lân vẻ mặt phiền muộn.
“Đại Mao, A Kim.”
Vốn đang hết nhìn đông tới nhìn tây A Kim lập tức hướng tiếng người gọi đi tới:“A Nhã, nơi này thật lớn, thật khá nga!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Đại tẩu, nơi này thật sự tốt lắm nga! Nhất là bức tranh bên ngoài, thật là rất sáng, rất đẹp.” Đại Mao bỗng nhiên hạ giọng hỏi:“Đại tẩu, hai vị mỹ nhân có phải hay không thật sự xinh đẹp như thế?”
Tiểu sắc quỷ. Tô Lệ Nhã khinh bỉ nói:“Yên tâm, hai người bọn họ so với trong tranh hấp dẫn hơn nhiều.”
“Thật sự.” Đại Mao hai mắt phát ra tinh quang.
Không muốn lại nhìn tiểu quỷ háo sắc, Tô Lệ Nhã xoay người kéo cánh tay A Kim nói:“A Kim, ta mang ngươi đi ghế lô.”
“Nga.” A Kim tuy rằng không hiểu ghế lô là như thế nào, nhưng vẫn nhu thuận đáp lời.
Rốt cục chấm dứt tưởng tượng Đại Mao chú ý tới thân ảnh đi xa, vội vàng chạy theo sau, còn la hét:“Lão đại, đại tẩu đợi ta với.”
Vừa tiến vào ghế lô, Đại Mao cùng A Kim hai người đều trợn mắt há hốc mồm. Tô Lệ Nhã cười nói:“Các ngươi ngồi ở đây ngoan ngoãn xem biểu diễn. Ta đi lấy điểm ăn, các ngươi chờ chút.” Nói xong, nàng dục xoay người đi, nhưng lại bị tay của A Kim kéo lại. Tô Lệ Nhã buồn cười nhìn con ngươi đen chứa đựng nồng đậm không tha, nói:“A Kim, ta còn có chuyện phải làm! Ngoan ngoãn ở trong này xem biểu diễn, chờ ta trở lại.”
“Nga!” A Kim không thể không buông tay ra trả lời.
Đứa ngốc này. Tô Lệ Nhã lắc đầu rời đi.
Thủ diễn
Mọi người chờ đợi thời gian thủ diễn rốt cục cũng đến. Trong đại sảnh đốt năm cái đèn lồng đỏ thẫm vốn dùng để chiếu sáng bắt đầu tắt, chỉ còn lại bốn đèn lồng trên đài chiếu sáng. Này đương nhiên cũng là ý tứ của Tô Lệ Nhã. Vốn, muốn đem hiệu quả sân khấu đạt một cách cao nhất, tốt nhất là dùng đèn chiếu sáng giống hiện đại nhưng ở cổ đại này nàng tìm mấy ngày cả quang đăng đều không có, hiển nhiên là không có khả năng, bởi vậy, nàng chỉ có thể chọn cách nguyên thủy nhất “Bóng tối cùng ánh sáng” để đạt hiệu quả.
“Ô -- ô -- ô -” Cùng với một trận tiếng gió quỷ dị, vải bố đỏ thẫm chậm rãi rớt ra: Chỉ thấy Cổ Kiếm Hiên trong vai Vương An Húc mặc y phục trắng cầm trong tay cây quạt vô cùng tuấn lãng, đi lại tập tễnh trên sân khấu, nhìn ánh trăng đọc:“Đối rượu làm ca, nhân sinh bao nhiêu.”
Hai câu đối này nhất thời làm cho những người đọc sách đang xem trầm trồ khen ngợi. Làm Tô Lệ Nhã tránh ở phía sau vải bố nghe được tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục, đắc ý vạn phần thầm nghĩ:“Đây chính là danh ngôn Tào Tháo truyền lưu ngàn năm.” Vì để tạo ấn tượng đầu tiên, nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức. Nhằm vào triều đại văn phong thịnh hành này, nàng chuyển ra câu danh ngôn thiên cổ này a! Ít nhất, có thể đem người đọc sách trong thiên hạ một lưới bắt hết.
Đang đắc ý vạn phần Vương An Húc bỗng nhiên bởi vì động tác quá lớn mà cây quạt trong tay bay ra. Lúc này, Mẫu Đơn mặc một thân hồng trang kiều diễm động lòng người bắt đầu tay cầm cây quạt ra khỏi màn bố. Sự xuất hiện của nàng làm cho người xem phía dưới hút một hơi không khí. Những nam nhân đang xem lại hận không thể đem ánh mắt dính vào dáng người xinh đẹp của nàng xinh đẹp.
“Công tử, đây là quạt của ngươi!” Mẫu Đơn trong vai Mai Tam Nương ánh mắt động lòng người đưa lên cây quạt. Biểu tình như vậy làm cho các nam nhân dưới đài lại hút một hơi không khí. Mà chính Đại Mao trong miệng đang ăn này nọ lại khoa trương tất cả thức trong miệng đều đều rớt. A Kim nhanh tay lẹ mắt tiếp được đồ ăn trên tay của Đại Mao rơi xuống, miệng mang nồng đậm ý tứ giáo huấn hàm xúc nói:“Đại Mao, ngươi cũng quá lãng phí đồ ăn. A Nhã nói người lãng phí đồ ăn là cực kỳ đáng xấu hổ.” Nhưng là, giờ phút này lỗ tai Đại Mao làm sao có thể nghe lọt giáo huấn đâu? Thần trí của hắn đều giao phó cho người phi thường xinh đẹp trên đài kia. Mà phía sau màn Tô Lệ Nhã nhìn đám người dưới đài miệng đã muốn chảy nước miếng, lại đem tầm mắt trở lại một thân hồng trang bó sát người của Mẫu Đơn, đem đầy “Thịt thịt” trên người đều lộ ra, không khỏi cảm thán tác dụng của thẩm mỹ .
Trên đài Vương An Húc cũng không có như nam nhân bình thường khác trong mắt xuất hiện si mê hoặc kinh diễm, mà là hai mắt hoảng sợ nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện này, rồi sau đó ngay cả cây quạt đều không cần nhanh chóng ly khai nên không nhìn thấy biểu tình e lệ trên mặt của Mai Tam Nương, thay bằng tươi cười quỷ dị. Lúc này, bỗng nhiên một tiếng nhạc ma mị vang lên. Tươi cười kết hợp với tiếng nhạc làm cho người xem dựng tóc gáy lên.
Màn che bắt đầu kép lại. Trong chốc lát, cùng với tiếng nhạc nhu hòa màn che lại mở ra, chỉ thấy Bách Hợp một thân lam trang làm toát lên khí chất đoan trang đang ở nhà thêu. Không khí yên tĩnh như thế theo tiếng nhạc truyền từ trên đài lan tràn đến dưới đài. Hảo một cái hiền thục giai nhân a! Mọi người ở trong lòng cảm khái nói.
Một trận hỗn độn tiếng bước chân đánh vỡ yên tĩnh. Chỉ thấy Vương An Húc ở phía sau, vẻ mặt bối rối tiêu sái tiến vào.
Trần Nguyệt Tuệ buông khay thêu trong tay, tiến lên nghênh đón nói:“Tướng công, ngươi làm sao vậy?”
“Ách ~” Vương An Húc ngẩn người, rồi sau đó cố gắng ổn định vẻ bối rối trên mặt nói:“Vừa rồi, ta đi nửa đường gặp được một con chó dữ, bởi vậy mới kinh hoảng như thế.”
Trần Nguyệt Tuệ ôn nhu cười nói:“Tướng công, ngươi thật là. Về sau, khi xuất môn nhớ phải dẫn theo hạ nhân. Đúng rồi, tướng công, biểu ca mới vừa rồi lại đây, hy vọng ngươi giúp hắn vẽ một bức tranh tuyệt thế mỹ nhân.”
Vốn không nghĩ lại tiếp tục làm họa sĩ nhưng Vương An Húc chịu không nổi thê tử cứ luân phiên khuyên bảo chỉ đành phải đáp ứng.
Vải đỏ lại kéo lại, khi kéo ra, chỉ thấy Vương An Húc vẻ mặt ngưng trọng, khi thì ngẩng đầu, khi thì nhíu mày, bắt đầu đề bút chậm rãi vẽ. Rốt cục, hắn buông xuống bút, cầm lấy bức tranh [ đương nhiên bức tranh này là trước đó do một họa sĩ khác vẽ dung nhan tuyệt mĩ của Mẫu Đơn], nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn vẽ mỹ nhân này cư nhiên cùng Mai Tam Nương cực kỳ giống nhau, mà chấn động, rồi sau đó cuống quít đem bức tranh hủy bỏ. Nữ quỷ Mai Tam Nương có chỗ ký sinh, bắt đầu liên tiếp hành động trả thù.
Tiếng nhạc bất đồng đệm xuống, một hồi lại một hồi kịch liên tiếp diễn ra. Đây là một hồi kết hợp âm nhạc, ngọn đèn biểu diễn. Hiệu quả của thị giác cùng thính giác, làm cho người xem dưới đài nghe được như đang say rượu, trái tim hòa nhập vào vở diễn. Vở này dài đến hai canh giờ, bốn giờ biểu diễn, cư nhiên không có một người xem trên đường rời đi.
Theo màn che chậm rãi tạo nên, mặt nạ thủ diễn suốt hai canh giờ rốt cục chấm dứt. Bốn phía vốn âm u, theo đèn lồng một lần nữa châm mà trở nên vô cùng sáng chói. Làm cho tâm tư người xem kéo trở về. Nhiệt liệt vỗ tay, tiếng kích động trầm trồ khen ngợi làm cả sang trước rạp hát lâm vào chấn động.
Lúc này, màn che lại rớt ra. Bao gồm diễn viên, nhạc công cùng Tô Lệ Nhã đều đứng ở trên đài, vẻ mặt kích động cảm thụ phản ứng nhiệt liệt từ người xem dưới đài. Cái loại cảm giác này khó có thể dùng lời để diễn tả thành tựu đang cuồn cuộn trong lòng mỗi người trong lòng.
Ở Tô Lệ Nhã dẫn dắt mọi người cuối đầu chào người xem. Điều này làm cho người xem là thụ sủng nhược kinh, không khí lại trở nên im ắng. Thanh âm thanh thủy của Tô Lệ Nhã bắt đầu vang lên:
“Đầu tiên, cảm tạ các vị đối với mặt nạ luôn duy trì nhiệt liệt như thế. Đối với chủ đạo (đạo diễn) vở này biểu diễn ta thật là phi thường cảm động. Nếu ngươi có bằng hữu, thân thích hoặc là chính mình muốn xem lại mặt nạ, hoan nghênh đến mua phiếu. Vở này sẽ liên tục diễn đến hết tháng. Cuối cùng, ta đại diện cho mọi người trong rạp hát cảm tạ các vị.
Người khác cũng cúi đầu theo. Tiếng vỗ tay kịch liệt lại vang lên.
Ở lầu hai ghế lô Trình Lân nhìn thấy này một màn này trong lòng đã bị đánh vào thật sâu. Đây là Tiểu Nhã sao? Cái kia con buôn Tiểu Nhã sao? Không, đây là nàng. Tự tin mà chói mắt. Lúc trước chính mình sở dĩ thích nàng, chính là vì tự tin của nàng sao? Nhưng tự tin này đã thuộc về nam nhân khác. Mang theo thâm trầm ảm đạm, Trình Lân xoay người ly khai.
Tô Lệ Nhã từ trên đài đi xuống vốn định đi gặp A Kim, ở trên hành lang lại gặp được vẻ mặt tràn đầy ý cười của Tần Tử Dực:“Chúc mừng ngươi.”
Tô Lệ Nhã trên mặt tràn đầy hưng phấn tươi cười nói:“Là chúc mừng chúng ta đi! Dù sao rạp hát này cũng có phần của ngươi, hơn nữa lại là rất lớn nga.” Nói đến cuối cùng, mang theo nồng đậm châm chọc. Nhớ tới chính mình bị hố chỉ có một phần tiền lãi, lòng của nàng liền cảm thấy bất bình nghiêm trọng. Xem phản ứng hôm nay, về sau phòng bán vé thu vào chính là con số thiên văn, lại càng không tính tới quầy bán đồ ăn vặt. Ai, bạc của nàng a! Giống như nhìn thấy bạc trong túi nàng mọc chân chạy vào túi Tần Tử Dực, nàng trong mắt oán hận càng sâu.
Tần Tử Dực biết nàng ghi hận ngày đó hắn tính kế nàng thành công, chính là cười nhưng không nói, lựa chọn giả ngu nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Dù sao, trong kinh doanh quan trọng nhất là vì chính mình tranh thủ lợi ích lớn nhất, không phải sao?
Tô Lệ Nhã làm sao lại không biết hắn đang giả ngu, thoáng tức giận nói:“Ta còn muốn gặp tướng công nhà ta, không thể bồi Tần trang chủ.”
Nhưng nàng mới xoay người đã bị giữ chặt lại. Tần Tử Dực xấu hổ buông tay ra nói:“Ta còn chưa thấy qua tướng công của ngươi! Không ngại giới thiệu chúng ta nhận thức đi!” Bỗng nhiên, hắn có loại xúc động. Hắn rất muốn nhìn thấy người có thể lấy được nàng. Cho dù hắn trước đó đã biết người nọ là một đứa ngốc. Hắn vẫn là muốn gặp.
Không muốn người khác dùng ánh mắt kỳ thị nhìn A Kim Tô Lệ Nhã vốn định cự tuyệt, lúc này phía trước vang lên thanh âm quen thuộc.
“A Nhã,- A Nhã - -” A Kim hưng phấn mà kêu lên.
Tần Tử Dực bởi vì thanh âm quen thuộc này mà toàn thân cứng đờ, rất nhanh xoay người, khó có thể tin nhìn gương mặt quen thuộc kia.
Cho tới bây giờ trong mắt chỉ có Tô Lệ Nhã A Kim căn bản là không có chú ý tới người bên cạnh, lôi kéo tay Tô Lệ Nhã, hưng phấn mà nói:“A Nhã, bộ dáng vừa rồi của ngươi ở trên đài đẹp quá nga! Thực đẹp quá nga!”
“Như thế nào, ta bình thường không đẹp sao?” Tô Lệ Nhã cố ý làm biểu tình giận dỗi nói.
“Không phải, không phải. A Nhã, lúc nào cũng đều rất đẹp. Nhưng là, vừa rồi đẹp hơn.” A Kim lo lắng giải thích nói.
Tô Lệ Nhã ôn nhu cười nói:“Đứa ngốc, ta là nói giỡn với ngươi thôi.”
“Ha ha......” A Kim ngây ngô cười.
Lúc này, Tô Lệ Nhã rốt cục chú ý tới Tần Tử Dực bên cạnh ngây người như phỗng, mặt cười ửng đỏ giới thiệu nói:“Tần trang chủ, hắn chính là tướng công của ta.”
“A Kim, hắn là người hợp tác của ta. Mau gọi Tần trang chủ.”
A Kim nhu thuận đáp ứng nói:“Tần trang chủ.”
Tần Tử Dực nhìn khuôn mặt tuấn tú ngu đần kia, nghe lời nói ngu đần, trong lòng mãnh liệt xuất hiện nghi hoặc: Chẳng lẽ nam nhân này không phải là người hắn muốn tìm? Nhưng trên đời này có người giống người đến thế sao? Xem ra cần phải điểu tra cẩn thận. Thu hồi tâm tư, hắn khách khí nói:“Ngươi chính là tướng công Lệ Nhã a!”
“Ha ha. Đúng. Ta là tướng công của A Nhã, vĩnh viễn cùng một chỗ nga!” A Kim vẻ mặt còn thật sự cường điệu.
Tô Lệ Nhã trên mặt đỏ ửng càng sâu, sợ A Kim nói lung tung, vội vàng lôi kéo A Kim cáo từ.
Nhìn thân ảnh đi xa, Tần Tử Dực trên mặt thâm trầm xuống.
Ba người đều không có chú ý tới, ở cuối hành lang có một thân ảnh từ một nơi bí mật gần đó đem hết thảy đều đặt vào đáy mắt.
/119
|