“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không thấp.” Long Hạo Thừa tiêu chuẩn không thấp rốt cuộc là bao nhiêu? Tô Lệ Nhã trợn mắt há hốc mồm mà nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, trong đầu chỉ quanh quẩn câu kia:“Lương tháng của nàng là một tầng tiền lời của ta.” Vốn, nàng nghĩ đến lấy một Vương gia nhà giàu, một tầng tiền lời này hẳn là sẽ không rất cao. Dù sao, hiện tại quốc khố của Long Viêm quốc đang trong tình trạng hư không, cho dù hắn thân là quyền thần có quyền thế nhất trong triều đình, nhiều nhất cũng chỉ hơn một ngàn lượng. Mà nàng sở dĩ đáp ứng làm văn thư của hắn, cũng không phải do chút tiền còi này, chủ yếu nàng muốn bồi ở bên người hắn, giúp hắn giảm bớt gánh nặng. Từng, có mấy đêm khuya, nàng bởi vì ban ngày ngủ nhiều mà không ngủ được, nhìn thấy phòng hắn kế bên đèn vẫn cháy. Nàng biết hắn là một Vương gia cần chính. Bởi vậy, nàng muốn lấy từ quang minh chính đại giúp hắn.
Mới vừa rồi, nàng chính là tùy ý hỏi một câu một tháng tiền lời rốt cuộc có bao nhiêu. Nào biết hắn mày thâm khóa lại, tự hỏi một hồi lâu, mới nói:“Cụ thể bao nhiêu, ta không phải rất rõ ràng, bất quá như thế nào cũng có năm mươi vạn đi!”
“Năm, năm mươi vạn?!” Tô Lệ Nhã đôi mắt đẹp mở to nhìn nam nhân trước mắt, rồi sau đó lập tức phủ định nói:“Không, không có khả năng. Cho dù ngươi là Vương gia, ta nghĩ ngay cả gom hết tiền trong triều đình cũng không được, làm sao có thể cho ngươi năm mươi vạn một tháng.”
Nhìn cặp mắt mở to, bạc môi hắn nổi lên tươi cười nói:“A Nhã, ta có nói đây là tiền triều đình cấp sao?”
Tô Lệ Nhã hai mắt mở càng to, khiếp sợ nói:“Ngươi thu hối lộ?!”
Hắn lắc đầu sửa lại cho đúng nói:“Không. Ta cũng không có thu hối lộ. Ta chỉ là lấy thứ ta nên được.”
Kia còn không phải giống nhau. Bất quá, tại đây pháp chế không kiện toàn, triều đại không có truyền thông chính là tốt! Thu hối lộ, cũng không sợ. Hơn nữa, hắn là người ngay cả Hoàng Thượng đều phải kiêng kị, lại càng không có người dám nói gì hắn. Hơn nữa, nàng nghĩ lấy năng lực của hắn tự nhiên có thể đem tiền này biến thành danh chính ngôn thuận. Nhưng rốt cuộc là loại người nào có thể hàng tháng cung cấp nhiều tiền tài cho hắn như vậy. Nàng hỏi ra nghi hoặc của chính mình.
Hắn cũng không có trực tiếp trả lời, ngược lại cười hỏi:“A Nhã, lúc trước ngươi còn ở phú huyện làm quản sự sang trước rạp hát, mỗi tháng thu vào bao nhiêu a?”
“Đại khái một ngàn lượng.” Nhắc tới con số này, nàng liền đau lòng. Hiện tại, nàng rời đi phú huyện gần một tháng, rời đi khi bị bắt cóc, không kịp xin phép. Như vậy thuộc loại vô cớ bỏ bê công việc. Nàng nghĩ Tần Tử Dực cho dù rất coi trọng mình, vẫn sẽ chèn ép nàng. Ô ô ô ~ hàng tháng ít nhất ngàn lượng thu vào của nàng cứ như vậy mà bay. Về sau làm thế nào tìm được công việc tốt như vậy a!
“Nếu nói, ta mỗi tháng thu vào là toàn bộ thu nhập của tứ lâu Tần thị sơn trang ?” Bên tai bỗng nhiên bay tới giọng nói phá vỡ tự hĩ của nàng. Đôi mắt đẹp của nàng mở to, nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, vươn ngón tay run run, nói:“Ngươi là chỉ Tần Tử Dực Tần thị sơn trang?!”
Hắn bởi vì biểu tình khoa trương của A Nhã , buồn cười gật đầu.
Nếu, thật là, như vậy lấy cơ nghiệp trải rộng cả nước của Tần thị sơn trang, hắn mỗi tháng thu vào năm mươi vạn còn ít. Như vậy lương tháng của nàng thu vào một tầng, cũng chính là năm vạn lượng. Trời ạ! Theo tiền của hiện đại mà tính, không phải là năm trăm vạn nhân dân tệ sao? Không thể tưởng được nàng chỉ trong vòng một tháng có thể trở thành phú ông trăm vạn, nếu ở bên cạnh hắn ngây ngốc một năm không phải là phú ông trăm ngàn vạn sao? Nếu vĩnh viễn ở bên cạnh ở, không phải giống Bàng Thượng có một tòa kim sơn (núi vàng) siêu cấp lớn sao? Tô Lệ Nhã bởi vì tưởng tượng mà trở nên phiêu phiêu, cước bộ bắt đầu trở nên không xong.
Mắt sắc Long Hạo Thừa vội vàng đem nàng vòng vào trong lòng.
Hảo nửa ngày, Tô Lệ Nhã mới khôi phục thần trí, hai mắt nổi lên hào quang, nhanh chóng nắm lấy nam nhân bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm, giọng nói run run nói:“Ta về sau hàng tháng có năm vạn lượng.”
“Ân.” Hắn gật đầu cười nói.
Tô Lệ Nhã kích động ôm cổ hắn, hưng phấn mà nói:“Thật tốt quá. Thật tốt quá.”
Long Hạo Thừa bởi vì chủ động của nàng mà chấn động, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hưng phấn mà đỏ lên , ánh mắt nhu tình. A Nhã hắn vẫn là giống như trước bởi vì tiền tài mà dễ dàng cao hứng.
Rốt cục, từ trong cảm xúc hưng phấn khôi phục lại Tô Lệ Nhã ý thức đến tình cảnh trước mắt, khuôn mặt vốn hồng nộn liền đỏ lên, thoáng đẩy người trước mắt ra. Nhưng thắt lưng giam cầm làm cho nàng không thể rời khỏi vòng ngực hắn. Nàng xấu hổ nói:“Ngươi có thể buông.”
Long Hạo Thừa mắt mang luyến tiếc buông ra tay.
Tô Lệ Nhã vội vàng rớt ra khoảng cách hai người, khuôn mặt nóng lên bắt đầu chậm rãi phục hồi. Nàng ý thức được vấn đề trọng yếu, cũng đưa ra nghi vấn:“Hạo Thừa, Tần Tử Dực làm sao có thể dễ dàng đem thu nhập của tứ lâu đưa cho ngươi?”
Lần này đến lượt hắn lấy nghi hoặc ánh mắt nhìn nàng, lại sau khi thấy đáy mắt nàng rõ ràng nghi hoặc, mở miệng giải thích nói:“Thương nhân nếu muốn sống yên ở Long Viêm quốc, tất phải tìm quyền thế trong triều làm đại thụ chắn gió. Đương nhiên, thương nhân cũng phải trả giá chút đại giới.”
“Đại giới là toàn bộ thu nhập của tứ lâu cũng quá cao đi?!” Nàng kinh hô.
“Cao?! Ha ha --” Hắn cười nói:“A Nhã, nàng khả năng không biết đây chỉ là đại giới nhỏ thôi. Mà Tần thị sơn trang không có ta ở đây sau lưng chống đỡ, nàng cho là nó có thể phát triển đến bộ dạng như thế sao? Không, không có khả năng. Từ lúc nó còn không có ra hồn, cũng đã bị địa phương Thượng Quan viên cắn nuốt.”
Nàng vì thương nhân trong thời đại này mà một phen đồng tình. Bất quá, thời đại này làm quan thật sự là tốt! Có nhiều khoản thu vào như vậy. Tô Lệ Nhã mắt mang hâm mộ nhìn quan viên nắm quyền thế cao nhất trong tay trước mắt này.
Bỗng nhiên, một đạo linh quang. Ánh mắt hâm mộ chuyển biến thành tò mò:“Ngươi hàng năm kiếm nhiều tiền như vậy, rốt cuộc xài sao hết a?” Đối với điểm này, nàng thực rất hiếu kì. Dù sao, phủ Vương gia của hắn bất đồng với phủ Long Kình Lệ như vậy “Kim bích huy hoàng”, vương phủ của hắn tôn trọng mộc mạc thanh nhã.
Long Hạo Thừa sắc mặt tươi cười dấu đi, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, hảo nửa ngày mới nói:“A Nhã, nếu ta nói đem thu vào hàng năm hơn phân nửa là bí mật vận chuyển đến cho tướng lãnh biên cảnh?” Vốn có thể nói dối nhưng hắn lựa chọn thẳng thắn thành khẩn với nàng. Hắn không nghĩ lừa gạt A Nhã. Hắn muốn cho A Nhã nhìn rõ tình cảnh trước mắt, suy tinh cho tương lai của chính mình.
Tô Lệ Nhã trong mắt quả thật hiện lên kinh ngạc, nhưng cũng không có giật mình, chính là nhẹ nhàng mà lên tiếng:“Nga!”
Lần này đổi lại Long Hạo Thừa hiện lên khiếp sợ. Hắn nghi hoặc hỏi nàng:“A Nhã, nàng có biết ý tứ sau lưng điều này sao? Nó đại biểu cho ta là bí mật lung lạc tướng lãnh biên cảnh, đại biểu cho ta là tìm cách --” Hắn cũng không có đem “Mưu phản” Nói ra. Hắn không muốn dọa đến nàng.
“Nó đại biểu cho ngươi mưu đồ bí mật tạo phản, muốn phản lại hoàng đế.” Giọng nói thanh thúy của Tô Lệ Nhã nói tiếp.
Nhìn ánh mắt một mảnh thanh minh không có chút dao động, Long Hạo Thừa trong lòng khiếp sợ càng sâu :“Nàng không nghĩ là ta đại nghịch bất đạo sao?”
“Đại nghịch bất đạo?!” Nàng lắc đầu cười nói:“Vì sao ngươi lại đại nghịch bất đạo? Cho dù hiện tại hoàng đế không phải là một hôn quân, chỉ cần ngươi có năng lực càng có thể làm cho quốc gia dân chúng trở nên tốt hơn, là ngươi đã có thể thay thế được. Thiên hạ này không phải của một người hay một dòng họ, mà là của toàn bộ dân chúng trong thiên hạ. Chỉ cần ai có năng lực làm cho dân chúng tốt hơn, hắn liền có thể trở thành hoàng đế của một quốc gia, vì dân chúng cầu phúc. Nếu có một ngày, ngươi già đi, không thể vì dân chúng có quyết định sáng suốt, cũng có thể thoái vị cho hiền tài.” Ở hiện đại, chủ tịch quốc gia hay tổng thống đều là được bầu cử, năm năm sẽ thay đổi một lần. Chỉ cần ngươi có năng lực là có thể làm.
Long Hạo Thừa dao động. Hắn chưa từng trông cậy A Nhã sẽ ủng hộ mình. Nàng có thể lý giải hành vi của chính mình, không bài xích cũng đã đủ làm cho hắn cao hứng. Nhưng là, nhưng là, bên tai quanh quẩn lí luận kinh người kia, làm lòng hắn cuồn cuộn không ngừng. A Nhã, A Nhã của hắn quả nhiên không giống người thường. Khó nén nội tâm kích động, hắn tiến lên một bước, xoay người, khẽ dựa vào vai mềm của nàng, nhẹ giọng nói:“Cám ơn nàng, A Nhã.”
Tô Lệ Nhã bởi vì bả vai truyền đến nhiệt khí mà ngẩn ra, sau đó đôi mắt của trở nên ôn nhu. Nàng có thể từ trên người hắn cảm nhận được cô tịch cùng tịch mịch. Nam nhân này cho dù có năng lực, cũng khát vọng người khác hiểu cho mình. Nàng phát hiện cùng nam nhân này tiếp xúc càng lâu, lại càng phát hiện ánh mắt chính mình không rời được. nam nhân cơ trí, bình tĩnh, ôn nhu, làm cho nàng không thể đem ánh mắt rời đi. Nàng muốn giúp hắn, giúp hắn hoàn thành chí lớn trong lòng.
Tô Lệ Nhã khẽ đẩy hắn ra trước mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đen sâu thẳm nói:“Hạo Thừa, ngươi hiện tại dùng tiền tài quan hệ để gắn bó cùng tướng lãnh biên cảnh thật sự có điểm mạo hiểm. Hiện tại tướng lãnh có thể vì tiền mà quy phục ngươi, ngày khác, bọn họ cũng có thể vì tiền mà bán đứng ngươi.”
Long Hạo Thừa cười giải thích nói:“Bọn họ có tình cảm với ta rất tốt.”
Nàng biết ý tứ của hắn. Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó an toàn tuyệt đối. Cho dù có tình cảm ràng buộc, hơn nữa giữa còn có ích lợi liên hệ, vẫn là khó được an toàn. Dù sao, chuyện hắn làm thật sự quá lớn, nếu thất bại, kết cục cũng nhất định thê thảm. Lịch sử có rất nhiều bài học như vậy. Nàng phải chuyển nguy hiểm thành an toàn:“Hạo Thừa, tin tưởng người khác là chuyện tốt, nhưng không cần quên tình cảm sẽ theo thời gian phai nhạt. Hơn nữa, tình cảm có khi ở lợi ích lớn hơn trước mắt mà tan vỡ. Bởi vậy, ta đề nghị ngươi thu thập nhược điểm của mấy tướng lãnh này, như vậy mới có thể bảo đảm.”
Đề nghị của nàng làm cho hắn lâm vào trầm tư. Hắn biết đề nghị của A Nhã quả thật là một đề nghị tốt. Hắn cũng đã từng nghĩ tới. Long Hạo Thừa đem tầm mắt đặt trên dung nhan kiên quyết, cảm nhận được trong mắt nàng vì chính mình suy nghĩ, trong lòng vừa động khẽ in xuống nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói:“Ân. Ta biết làm như thế nào.”
Tô Lệ Nhã bởi vì nụ hôn này làm cho khuôn mặt trắng noãn nhiễm lên đỏ ửng, xấu hổ xoay người né ra.
Mới vừa rồi, nàng chính là tùy ý hỏi một câu một tháng tiền lời rốt cuộc có bao nhiêu. Nào biết hắn mày thâm khóa lại, tự hỏi một hồi lâu, mới nói:“Cụ thể bao nhiêu, ta không phải rất rõ ràng, bất quá như thế nào cũng có năm mươi vạn đi!”
“Năm, năm mươi vạn?!” Tô Lệ Nhã đôi mắt đẹp mở to nhìn nam nhân trước mắt, rồi sau đó lập tức phủ định nói:“Không, không có khả năng. Cho dù ngươi là Vương gia, ta nghĩ ngay cả gom hết tiền trong triều đình cũng không được, làm sao có thể cho ngươi năm mươi vạn một tháng.”
Nhìn cặp mắt mở to, bạc môi hắn nổi lên tươi cười nói:“A Nhã, ta có nói đây là tiền triều đình cấp sao?”
Tô Lệ Nhã hai mắt mở càng to, khiếp sợ nói:“Ngươi thu hối lộ?!”
Hắn lắc đầu sửa lại cho đúng nói:“Không. Ta cũng không có thu hối lộ. Ta chỉ là lấy thứ ta nên được.”
Kia còn không phải giống nhau. Bất quá, tại đây pháp chế không kiện toàn, triều đại không có truyền thông chính là tốt! Thu hối lộ, cũng không sợ. Hơn nữa, hắn là người ngay cả Hoàng Thượng đều phải kiêng kị, lại càng không có người dám nói gì hắn. Hơn nữa, nàng nghĩ lấy năng lực của hắn tự nhiên có thể đem tiền này biến thành danh chính ngôn thuận. Nhưng rốt cuộc là loại người nào có thể hàng tháng cung cấp nhiều tiền tài cho hắn như vậy. Nàng hỏi ra nghi hoặc của chính mình.
Hắn cũng không có trực tiếp trả lời, ngược lại cười hỏi:“A Nhã, lúc trước ngươi còn ở phú huyện làm quản sự sang trước rạp hát, mỗi tháng thu vào bao nhiêu a?”
“Đại khái một ngàn lượng.” Nhắc tới con số này, nàng liền đau lòng. Hiện tại, nàng rời đi phú huyện gần một tháng, rời đi khi bị bắt cóc, không kịp xin phép. Như vậy thuộc loại vô cớ bỏ bê công việc. Nàng nghĩ Tần Tử Dực cho dù rất coi trọng mình, vẫn sẽ chèn ép nàng. Ô ô ô ~ hàng tháng ít nhất ngàn lượng thu vào của nàng cứ như vậy mà bay. Về sau làm thế nào tìm được công việc tốt như vậy a!
“Nếu nói, ta mỗi tháng thu vào là toàn bộ thu nhập của tứ lâu Tần thị sơn trang ?” Bên tai bỗng nhiên bay tới giọng nói phá vỡ tự hĩ của nàng. Đôi mắt đẹp của nàng mở to, nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, vươn ngón tay run run, nói:“Ngươi là chỉ Tần Tử Dực Tần thị sơn trang?!”
Hắn bởi vì biểu tình khoa trương của A Nhã , buồn cười gật đầu.
Nếu, thật là, như vậy lấy cơ nghiệp trải rộng cả nước của Tần thị sơn trang, hắn mỗi tháng thu vào năm mươi vạn còn ít. Như vậy lương tháng của nàng thu vào một tầng, cũng chính là năm vạn lượng. Trời ạ! Theo tiền của hiện đại mà tính, không phải là năm trăm vạn nhân dân tệ sao? Không thể tưởng được nàng chỉ trong vòng một tháng có thể trở thành phú ông trăm vạn, nếu ở bên cạnh hắn ngây ngốc một năm không phải là phú ông trăm ngàn vạn sao? Nếu vĩnh viễn ở bên cạnh ở, không phải giống Bàng Thượng có một tòa kim sơn (núi vàng) siêu cấp lớn sao? Tô Lệ Nhã bởi vì tưởng tượng mà trở nên phiêu phiêu, cước bộ bắt đầu trở nên không xong.
Mắt sắc Long Hạo Thừa vội vàng đem nàng vòng vào trong lòng.
Hảo nửa ngày, Tô Lệ Nhã mới khôi phục thần trí, hai mắt nổi lên hào quang, nhanh chóng nắm lấy nam nhân bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm, giọng nói run run nói:“Ta về sau hàng tháng có năm vạn lượng.”
“Ân.” Hắn gật đầu cười nói.
Tô Lệ Nhã kích động ôm cổ hắn, hưng phấn mà nói:“Thật tốt quá. Thật tốt quá.”
Long Hạo Thừa bởi vì chủ động của nàng mà chấn động, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hưng phấn mà đỏ lên , ánh mắt nhu tình. A Nhã hắn vẫn là giống như trước bởi vì tiền tài mà dễ dàng cao hứng.
Rốt cục, từ trong cảm xúc hưng phấn khôi phục lại Tô Lệ Nhã ý thức đến tình cảnh trước mắt, khuôn mặt vốn hồng nộn liền đỏ lên, thoáng đẩy người trước mắt ra. Nhưng thắt lưng giam cầm làm cho nàng không thể rời khỏi vòng ngực hắn. Nàng xấu hổ nói:“Ngươi có thể buông.”
Long Hạo Thừa mắt mang luyến tiếc buông ra tay.
Tô Lệ Nhã vội vàng rớt ra khoảng cách hai người, khuôn mặt nóng lên bắt đầu chậm rãi phục hồi. Nàng ý thức được vấn đề trọng yếu, cũng đưa ra nghi vấn:“Hạo Thừa, Tần Tử Dực làm sao có thể dễ dàng đem thu nhập của tứ lâu đưa cho ngươi?”
Lần này đến lượt hắn lấy nghi hoặc ánh mắt nhìn nàng, lại sau khi thấy đáy mắt nàng rõ ràng nghi hoặc, mở miệng giải thích nói:“Thương nhân nếu muốn sống yên ở Long Viêm quốc, tất phải tìm quyền thế trong triều làm đại thụ chắn gió. Đương nhiên, thương nhân cũng phải trả giá chút đại giới.”
“Đại giới là toàn bộ thu nhập của tứ lâu cũng quá cao đi?!” Nàng kinh hô.
“Cao?! Ha ha --” Hắn cười nói:“A Nhã, nàng khả năng không biết đây chỉ là đại giới nhỏ thôi. Mà Tần thị sơn trang không có ta ở đây sau lưng chống đỡ, nàng cho là nó có thể phát triển đến bộ dạng như thế sao? Không, không có khả năng. Từ lúc nó còn không có ra hồn, cũng đã bị địa phương Thượng Quan viên cắn nuốt.”
Nàng vì thương nhân trong thời đại này mà một phen đồng tình. Bất quá, thời đại này làm quan thật sự là tốt! Có nhiều khoản thu vào như vậy. Tô Lệ Nhã mắt mang hâm mộ nhìn quan viên nắm quyền thế cao nhất trong tay trước mắt này.
Bỗng nhiên, một đạo linh quang. Ánh mắt hâm mộ chuyển biến thành tò mò:“Ngươi hàng năm kiếm nhiều tiền như vậy, rốt cuộc xài sao hết a?” Đối với điểm này, nàng thực rất hiếu kì. Dù sao, phủ Vương gia của hắn bất đồng với phủ Long Kình Lệ như vậy “Kim bích huy hoàng”, vương phủ của hắn tôn trọng mộc mạc thanh nhã.
Long Hạo Thừa sắc mặt tươi cười dấu đi, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, hảo nửa ngày mới nói:“A Nhã, nếu ta nói đem thu vào hàng năm hơn phân nửa là bí mật vận chuyển đến cho tướng lãnh biên cảnh?” Vốn có thể nói dối nhưng hắn lựa chọn thẳng thắn thành khẩn với nàng. Hắn không nghĩ lừa gạt A Nhã. Hắn muốn cho A Nhã nhìn rõ tình cảnh trước mắt, suy tinh cho tương lai của chính mình.
Tô Lệ Nhã trong mắt quả thật hiện lên kinh ngạc, nhưng cũng không có giật mình, chính là nhẹ nhàng mà lên tiếng:“Nga!”
Lần này đổi lại Long Hạo Thừa hiện lên khiếp sợ. Hắn nghi hoặc hỏi nàng:“A Nhã, nàng có biết ý tứ sau lưng điều này sao? Nó đại biểu cho ta là bí mật lung lạc tướng lãnh biên cảnh, đại biểu cho ta là tìm cách --” Hắn cũng không có đem “Mưu phản” Nói ra. Hắn không muốn dọa đến nàng.
“Nó đại biểu cho ngươi mưu đồ bí mật tạo phản, muốn phản lại hoàng đế.” Giọng nói thanh thúy của Tô Lệ Nhã nói tiếp.
Nhìn ánh mắt một mảnh thanh minh không có chút dao động, Long Hạo Thừa trong lòng khiếp sợ càng sâu :“Nàng không nghĩ là ta đại nghịch bất đạo sao?”
“Đại nghịch bất đạo?!” Nàng lắc đầu cười nói:“Vì sao ngươi lại đại nghịch bất đạo? Cho dù hiện tại hoàng đế không phải là một hôn quân, chỉ cần ngươi có năng lực càng có thể làm cho quốc gia dân chúng trở nên tốt hơn, là ngươi đã có thể thay thế được. Thiên hạ này không phải của một người hay một dòng họ, mà là của toàn bộ dân chúng trong thiên hạ. Chỉ cần ai có năng lực làm cho dân chúng tốt hơn, hắn liền có thể trở thành hoàng đế của một quốc gia, vì dân chúng cầu phúc. Nếu có một ngày, ngươi già đi, không thể vì dân chúng có quyết định sáng suốt, cũng có thể thoái vị cho hiền tài.” Ở hiện đại, chủ tịch quốc gia hay tổng thống đều là được bầu cử, năm năm sẽ thay đổi một lần. Chỉ cần ngươi có năng lực là có thể làm.
Long Hạo Thừa dao động. Hắn chưa từng trông cậy A Nhã sẽ ủng hộ mình. Nàng có thể lý giải hành vi của chính mình, không bài xích cũng đã đủ làm cho hắn cao hứng. Nhưng là, nhưng là, bên tai quanh quẩn lí luận kinh người kia, làm lòng hắn cuồn cuộn không ngừng. A Nhã, A Nhã của hắn quả nhiên không giống người thường. Khó nén nội tâm kích động, hắn tiến lên một bước, xoay người, khẽ dựa vào vai mềm của nàng, nhẹ giọng nói:“Cám ơn nàng, A Nhã.”
Tô Lệ Nhã bởi vì bả vai truyền đến nhiệt khí mà ngẩn ra, sau đó đôi mắt của trở nên ôn nhu. Nàng có thể từ trên người hắn cảm nhận được cô tịch cùng tịch mịch. Nam nhân này cho dù có năng lực, cũng khát vọng người khác hiểu cho mình. Nàng phát hiện cùng nam nhân này tiếp xúc càng lâu, lại càng phát hiện ánh mắt chính mình không rời được. nam nhân cơ trí, bình tĩnh, ôn nhu, làm cho nàng không thể đem ánh mắt rời đi. Nàng muốn giúp hắn, giúp hắn hoàn thành chí lớn trong lòng.
Tô Lệ Nhã khẽ đẩy hắn ra trước mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đen sâu thẳm nói:“Hạo Thừa, ngươi hiện tại dùng tiền tài quan hệ để gắn bó cùng tướng lãnh biên cảnh thật sự có điểm mạo hiểm. Hiện tại tướng lãnh có thể vì tiền mà quy phục ngươi, ngày khác, bọn họ cũng có thể vì tiền mà bán đứng ngươi.”
Long Hạo Thừa cười giải thích nói:“Bọn họ có tình cảm với ta rất tốt.”
Nàng biết ý tứ của hắn. Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó an toàn tuyệt đối. Cho dù có tình cảm ràng buộc, hơn nữa giữa còn có ích lợi liên hệ, vẫn là khó được an toàn. Dù sao, chuyện hắn làm thật sự quá lớn, nếu thất bại, kết cục cũng nhất định thê thảm. Lịch sử có rất nhiều bài học như vậy. Nàng phải chuyển nguy hiểm thành an toàn:“Hạo Thừa, tin tưởng người khác là chuyện tốt, nhưng không cần quên tình cảm sẽ theo thời gian phai nhạt. Hơn nữa, tình cảm có khi ở lợi ích lớn hơn trước mắt mà tan vỡ. Bởi vậy, ta đề nghị ngươi thu thập nhược điểm của mấy tướng lãnh này, như vậy mới có thể bảo đảm.”
Đề nghị của nàng làm cho hắn lâm vào trầm tư. Hắn biết đề nghị của A Nhã quả thật là một đề nghị tốt. Hắn cũng đã từng nghĩ tới. Long Hạo Thừa đem tầm mắt đặt trên dung nhan kiên quyết, cảm nhận được trong mắt nàng vì chính mình suy nghĩ, trong lòng vừa động khẽ in xuống nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói:“Ân. Ta biết làm như thế nào.”
Tô Lệ Nhã bởi vì nụ hôn này làm cho khuôn mặt trắng noãn nhiễm lên đỏ ửng, xấu hổ xoay người né ra.
/119
|