Xem ra hôm nay Linh Sơn đúng thật là không đem thất đại gia tộc để ở trong mắt, quả thực là miệt thị đối với các nàng! Bạch Chân Chân chính bởi vì việc này trong lòng đầy khó chịu, xuống xe ngựa lại bị ngăn trở, nổi giận trong lòng nháy mắt bùng nổ.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao dừng lại, nếu mà trì hoãn thời gian đến dự, cha ta sẽ đem phế vật các ngươi xử tử hết!
Tam tiểu thư, hình như, hình như là đâm chết người.
Đâm chết người? Thật là xui xẻo!
Người điều khiển ngựa nhìn thấy Bạch Chân Chân vẻ mặt giận dữ, bật người lập tức cung kính nằm ở dưới đất cho nàng dẫm lên chính mình để xuống xe ngựa.
Nguyệt Tiểu Hoan gian nan đẩy Vương bà bà đang ôm nàng ra, trán lão nhân bị vó ngựa đá thành một lỗ thủng lớn, từ lỗ hổng tràn ra bên ngoài một mảng máu màu đỏ tươi, máu kia giống như là một đóa hoa lửa nở rộ đang lan ra dưới chân nàng.
Này còn chưa có chết, vẫn còn dư lại một hơi thở.
Tam tiểu thư, người xem xem còn có... cứu được hay không?
Dùng hoàn hồn đan là không thành vấn đề, bất quá, đây chẳng qua chỉ là một lão thái bà mà thôi, không cần vì bà ta mà lãng phí linh đan.
Nhưng người nọ là chúng ta đâm phải... Chỉ sợ không cứu không tốt lắm.
Bất quá chỉ là mạng của một lão thái bà nghèo túng, cấp chút tiền bạc cũng đủ mua một mạng của bà ta.
Vài lời nói truyền vào trong tai, Nguyệt Tiểu Hoan hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đứng ở ngoài vũng máu là một Bạch y thiếu nữ, nàng tựa như tiểu thần tiên không nhiễm bụi trần, nhưng đáy mắt lạnh lùng giống như ác ma, máu bà bà uốn lượn lan tới dưới chân Bạch y thiếu nữ, nàng ta nhíu mày vẻ mặt chán ghét lùi ra sau từng bước.
Này, tiểu tử, đây là tiểu thư nhà ta quá thiện tâm đưa cho ngươi tiền bạc, đủ ngươi dùng cả đời!
Một túi nặng trịch bay tới trước mặt Nguyệt Tiểu Hoan, nàng nhìn chằm chằm túi tiền kia, chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên, con ngươi u ám, thậm chí phát ra tia lửa hận.
Ân? Ngươi chỉ là con kiến phàm nhân tầm thường mà cũng dám phẫn nộ ở trước mặt ta?
Mỹ nhân, nhưng tâm xấu, thật là bại hoại!
Nguyệt Tiểu Hoan hung tợn ném túi vải ra xa, cũng không thèm nhìn tới túi tiền trên mặt đất kia, thân hình nhỏ xinh đó nâng thân thể toàn là máu của lão nhân hướng ven đường đi tới.
Bạch Chân Chân ở trong gia tộc tuấn kiệt bồi dưỡng nhiều năm, trước mắt đã tu luyện tới bậc Luyện Khí, bình thường phàm nhân cũng không dám cùng nàng tranh luận, huống chi trước mắt là một đứa gầy như que củi, tiểu tử xanh xao vàng vọt, mà giờ khắc này đối mặt với câu chửi của Nguyệt Tiểu Hoan, nàng thậm chí không tin vào tai mình.
Không ngờ loại như vậy lại dám nói chuyện với bổn tiểu thư!
Bạch Chân Chân lửa giận đã bốc lên dữ dội, nóng nảy rút cửu lễ xà cốt tiên ra hướng tới trên lưng Nguyệt Tiểu Hoan hung hăng đánh xuống.
Mà lúc này, mặt trời đã lặn ở Minh Nguyệt thành, phía trong thành cao nhất Thái Dương lâu, một nam tử dựa vào cửa sổ, hắn hướng đầu nhìn về phía bóng người nho nhỏ trên đường cái kia, khóe miệng lộ ra vài tia nghiền ngẫm.
Sư phụ, người thấy không? Đây là người tiêu hao hết ngàn năm tu vi chỉ vì bảo vệ thế gian, ngươi lúc trước sáng chế thánh văn cung thế nhân nghiên tu tiên, hiện giờ, phàm nhân đều có thể tu đạo, lại dùng tiên thuật đã tu luyện do người chế ra, một tiểu nữ oa đến bậc Luyện Khí cũng có thể mãnh liệt đến tận đây, thật sự là buồn cười! Buồn cười!
Nam tử không biết là buồn hay vui một phen đọc chú, tiếp theo trong nắm tay hắn bắn ra bí quyết, một đạo vô hình kình phong theo vọng lâu phía trên thẳng đến dưới đường lớn hướng về Bạch y thiếu nữ.
Bạch Chân Chân chính ngự xà cốt liền hung hăng rơi xuống, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện một cỗ quái phong, thật mạnh hướng đến phía nàng, tốt xấu cũng là tu sĩ đến bậc Luyện Khí, Bạch Chân Chân nháy mắt cảm thấy bất an, thu hồi trường tiên, tay nắm lại cúi đầu ngâm một lời chú, thành ra vừa kịp lúc, Bạch y thiếu nữ liền hóa ra phía trước người mình một mặt gương đồng hộ thân lớn.
Bính!
Va chạm thật lớn sinh ra một đạo dòng khí, đám người ở ngã tư đường nhất tề bị đánh ngã, mà lúc này Bạch Chân Chân ương ngạnh đã bị một lực cổ quái phong kia oanh kích ra hơn mười trượng, nàng vẻ mặt thống khổ chậm rãi đứng lên, mà mặt gương đồng hộ thân kia đã bị vỡ thành cát bụi!
Chiếc gương đồng này có tên là Vạn Cố Kính, bộ tộc Bạch Chỉ bọn hắn cực kỳ trân quý Pháp bảo hộ thân, nghe nói bảo vật này chính là kiện thượng đẳng pháp khí, có thể kháng cự một chưởng toàn lực của tiên nhân Nguyên Anh, thậm chí còn tỏa ra một lực linh khí phòng ngự nhất định, nếu Bạch Chân Chân lần này không phải là đại diện bộ tộc vào núi tu hành bằng không cũng không có cơ hội đạt được bảo vật này, nàng trăm triệu lần không ngờ, là một cỗ quái phong nơi chân trời thổi tới, lại có thể đem pháp bảo của nàng hủy đi, Bạch Chân Chân uất ức, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo một đám gia phó vội vàng đồng loạt kêu lên:
Tam tiểu thư! Người cũng không thể gặp chuyện a!
Mau, mau mang ta đi Linh Sơn... Tìm biểu thúc...
Đúng đúng!
Bạch Chân Chân bị hỗn loạn khí huyết, sau khi nói xong một câu liền ngất đi, đám nô bộc nâng nàng lên xe ngựa rồi lẳng lặng mà đi, lúc này trò khôi hài mới được hạ màn.
Thật sự là thần tiên đánh nhau! Phàm nhân gặp nạn a!
Mọi người ở đường lớn bị liên lụy đều oán thán than thở, may mắn là không có ai khác thương vong, liền kể lể khoe khoang vài câu, nhưng mà cũng không có người phát hiện ra, phía mảnh vũng máu bên kia, một già một trẻ, đã sớm không thấy thân ảnh.
Mặt trời lặn trăng nhô lên, một luồng gió mát lành thổi đến, đám sương mờ lượn quanh đỉnh núi trong vắt hiện ra như dòng suối chảy dưới ánh trăng, đẹp như bức tranh vẽ đến cuối chân trời, phảng phất dưới kia là con đường mòn lên tận chín tầng mây.
Trong bức tranh đó, có một đạo thân ảnh như gió bay qua, đáp xuống mặt đất, dưới ánh trăng mông lung có thể nhìn thấy một đạo tiên lão nhân, lão nhân đầu ngón tay vừa động, trước mặt liền xuất hiện một già một trẻ đến, chính là hai người Vương bà bà và Nguyệt Tiểu Hoan vừa mới biến mất ở ngoài Minh Nguyệt thành.
Nguyệt Tiểu Hoan chỉ nhớ rõ tại ngã tư đường xuất hiện một cỗ quái phong đỡ lấy trường tiên của Bạch y thiếu nữ, đảo mắt nàng cùng bà bà hai người đã bị mang đến nơi này, nàng nhìn thấy trước mắt một lão nhân mặc áo choàng thủy lam thần thái vui mừng, râu dài, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ khí chất, vừa thấy liền biết nhất định là một người tu tiên, hẳn là lão giả đã ra tay giúp nàng cùng vương bà.
Nàng chợt tái mặt, nhìn đến Vương bà bà vẫn đang trong trạng thái hôn mê nằm trên mặt đất, trong lòng liền lo lắng vô cùng. Nếu Vương bà bà đã chết, nàng sẽ áy náy cả đời a!
Tiên nhân, van cầu ngài, cứu cứu, cứu cứu, bà bà tôi! Van cầu ngài... Cứu bà bà... Tôi nguyện làm... Làm trâu làm ngựa, báo đáp báo đáp. . . . . Ngài!
Tiểu hài tử gầy yếu quỳ gối trước lão giả, liền thở dài một cái, nàng mồm miệng không quá lanh lợi, lại vẫn như cũ cố gắng nói chuyện, làm cho người ta lại cảm thấy được một trận thê lương.
Lão giả vốn là ngày Linh Sơn đến tuyển đệ tử - Nguyên Thanh trưởng lão, trùng hợp xuống núi chậm chút thời gian, cưỡi gió qua Minh Nguyệt thành thế nhưng cảm giác được một cỗ quái phong kỳ lạ, hắn vốn định nghỉ chân xem xét một phen, lại không đành lòng đứng nhìn một màn phát sinh ở ngã tư đường, liền ra tay cứu hai người già trẻ kia.
Ai, thì ra là cô ngốc, yên tâm, ta đã cho lão phụ kia ăn hoàn hồn đan, lần này mệnh đã được bảo vệ, bất quá còn cần trở về điều dưỡng một phen. Bạch gia tiểu thư kia quả là không biết nặng nhẹ! Ai, người tu hành, sao có thể nói dối được!
Nghĩ đến Bạch Chân Chân cả vú lấp miệng em kia cũng là vào trong núi Nhất Viên nạp đệ tử, Nguyên Thanh không khỏi căm giận thở dài, nếu cô gái kia không phải long châu thất tộc đề cử đi lên chọn người, ngày Linh Sơn bọn họ sao có thể để Đại tiểu thư tâm cao khí ngạo như vậy đến thu nạp đệ tử?
Nguyệt Tiểu Hoan nghe Nguyên Thanh vừa nói như thế, tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cục rơi xuống, quả nhiên, một lát sau trên mặt đất Vương bà bà chậm rãi mở mắt ra.
Bà bà, tiên nhân, đã cứu chúng ta.
Vương bà bà vốn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nghe được Nguyệt Tiểu Hoan ở một bên nói, lại thấy Nguyên Thanh kia một thân tiên phong đạo cốt, bật người lộ ra vẻ mặt vui sướng, trong lòng thở dài, này đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nói vậy Nguyệt Tiểu Hoan quả thực có thể thu hoạch tiên duyến. Tiếp theo lảo đảo vài bước đi đến trước mặt Nguyên Thanh, lạch cạch quỳ xuống.
Tiên nhân, van cầu ngài van cầu ngài giúp tôi chữa trị bệnh ngu dại cho nha đầu nhà tôi?
Hai người bà cháu các ngươi cũng thật là thú vị, sau khi tỉnh lại đều là cầu tôi cứu đối phương, bà cháu tình thâm làm cho người ta thật là cảm động. Thôi được, hôm nay lão phu có nhã hứng đáp ứng với yêu cầu của nhị vị!
Nguyên Thanh nói xong liền thân thủ hướng Nguyệt Tiểu Hoan tìm kiếm trên đỉnh đầu, một cỗ chân khí bắt đầu truyền toàn thân từ đầu tới chân. Nguyệt Tiểu Hoan cũng không biết chân khí này kỳ thật là Nguyên Thanh dùng linh lực ở trong cơ thể nàng lưu động tạo thành, đoán là lão giả đại khái chính là đang kiểm tra thân thể nàng.
Vương bà bà thấy Nguyên Thanh thực hiện vài động tác, lại cảm kích đứng lên, trên mặt đất bị rúng động. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nguyên khí và linh lực trong cơ thể Nguyệt Tiểu Hoan tuần hoàn hai vòng Chu Thiên mới thu hồi được, vẻ mặt lão giả vốn luôn phong khinh vân đạm, lúc này lại vuốt râu dài ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyệt Tiểu Hoan:
Kỳ lạ thật, nữ oa này thiếu một hồn bốn phách, tai sao còn có thể sống tới ngần này tuổi?
Xảy ra chuyện gì? Tại sao dừng lại, nếu mà trì hoãn thời gian đến dự, cha ta sẽ đem phế vật các ngươi xử tử hết!
Tam tiểu thư, hình như, hình như là đâm chết người.
Đâm chết người? Thật là xui xẻo!
Người điều khiển ngựa nhìn thấy Bạch Chân Chân vẻ mặt giận dữ, bật người lập tức cung kính nằm ở dưới đất cho nàng dẫm lên chính mình để xuống xe ngựa.
Nguyệt Tiểu Hoan gian nan đẩy Vương bà bà đang ôm nàng ra, trán lão nhân bị vó ngựa đá thành một lỗ thủng lớn, từ lỗ hổng tràn ra bên ngoài một mảng máu màu đỏ tươi, máu kia giống như là một đóa hoa lửa nở rộ đang lan ra dưới chân nàng.
Này còn chưa có chết, vẫn còn dư lại một hơi thở.
Tam tiểu thư, người xem xem còn có... cứu được hay không?
Dùng hoàn hồn đan là không thành vấn đề, bất quá, đây chẳng qua chỉ là một lão thái bà mà thôi, không cần vì bà ta mà lãng phí linh đan.
Nhưng người nọ là chúng ta đâm phải... Chỉ sợ không cứu không tốt lắm.
Bất quá chỉ là mạng của một lão thái bà nghèo túng, cấp chút tiền bạc cũng đủ mua một mạng của bà ta.
Vài lời nói truyền vào trong tai, Nguyệt Tiểu Hoan hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đứng ở ngoài vũng máu là một Bạch y thiếu nữ, nàng tựa như tiểu thần tiên không nhiễm bụi trần, nhưng đáy mắt lạnh lùng giống như ác ma, máu bà bà uốn lượn lan tới dưới chân Bạch y thiếu nữ, nàng ta nhíu mày vẻ mặt chán ghét lùi ra sau từng bước.
Này, tiểu tử, đây là tiểu thư nhà ta quá thiện tâm đưa cho ngươi tiền bạc, đủ ngươi dùng cả đời!
Một túi nặng trịch bay tới trước mặt Nguyệt Tiểu Hoan, nàng nhìn chằm chằm túi tiền kia, chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên, con ngươi u ám, thậm chí phát ra tia lửa hận.
Ân? Ngươi chỉ là con kiến phàm nhân tầm thường mà cũng dám phẫn nộ ở trước mặt ta?
Mỹ nhân, nhưng tâm xấu, thật là bại hoại!
Nguyệt Tiểu Hoan hung tợn ném túi vải ra xa, cũng không thèm nhìn tới túi tiền trên mặt đất kia, thân hình nhỏ xinh đó nâng thân thể toàn là máu của lão nhân hướng ven đường đi tới.
Bạch Chân Chân ở trong gia tộc tuấn kiệt bồi dưỡng nhiều năm, trước mắt đã tu luyện tới bậc Luyện Khí, bình thường phàm nhân cũng không dám cùng nàng tranh luận, huống chi trước mắt là một đứa gầy như que củi, tiểu tử xanh xao vàng vọt, mà giờ khắc này đối mặt với câu chửi của Nguyệt Tiểu Hoan, nàng thậm chí không tin vào tai mình.
Không ngờ loại như vậy lại dám nói chuyện với bổn tiểu thư!
Bạch Chân Chân lửa giận đã bốc lên dữ dội, nóng nảy rút cửu lễ xà cốt tiên ra hướng tới trên lưng Nguyệt Tiểu Hoan hung hăng đánh xuống.
Mà lúc này, mặt trời đã lặn ở Minh Nguyệt thành, phía trong thành cao nhất Thái Dương lâu, một nam tử dựa vào cửa sổ, hắn hướng đầu nhìn về phía bóng người nho nhỏ trên đường cái kia, khóe miệng lộ ra vài tia nghiền ngẫm.
Sư phụ, người thấy không? Đây là người tiêu hao hết ngàn năm tu vi chỉ vì bảo vệ thế gian, ngươi lúc trước sáng chế thánh văn cung thế nhân nghiên tu tiên, hiện giờ, phàm nhân đều có thể tu đạo, lại dùng tiên thuật đã tu luyện do người chế ra, một tiểu nữ oa đến bậc Luyện Khí cũng có thể mãnh liệt đến tận đây, thật sự là buồn cười! Buồn cười!
Nam tử không biết là buồn hay vui một phen đọc chú, tiếp theo trong nắm tay hắn bắn ra bí quyết, một đạo vô hình kình phong theo vọng lâu phía trên thẳng đến dưới đường lớn hướng về Bạch y thiếu nữ.
Bạch Chân Chân chính ngự xà cốt liền hung hăng rơi xuống, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện một cỗ quái phong, thật mạnh hướng đến phía nàng, tốt xấu cũng là tu sĩ đến bậc Luyện Khí, Bạch Chân Chân nháy mắt cảm thấy bất an, thu hồi trường tiên, tay nắm lại cúi đầu ngâm một lời chú, thành ra vừa kịp lúc, Bạch y thiếu nữ liền hóa ra phía trước người mình một mặt gương đồng hộ thân lớn.
Bính!
Va chạm thật lớn sinh ra một đạo dòng khí, đám người ở ngã tư đường nhất tề bị đánh ngã, mà lúc này Bạch Chân Chân ương ngạnh đã bị một lực cổ quái phong kia oanh kích ra hơn mười trượng, nàng vẻ mặt thống khổ chậm rãi đứng lên, mà mặt gương đồng hộ thân kia đã bị vỡ thành cát bụi!
Chiếc gương đồng này có tên là Vạn Cố Kính, bộ tộc Bạch Chỉ bọn hắn cực kỳ trân quý Pháp bảo hộ thân, nghe nói bảo vật này chính là kiện thượng đẳng pháp khí, có thể kháng cự một chưởng toàn lực của tiên nhân Nguyên Anh, thậm chí còn tỏa ra một lực linh khí phòng ngự nhất định, nếu Bạch Chân Chân lần này không phải là đại diện bộ tộc vào núi tu hành bằng không cũng không có cơ hội đạt được bảo vật này, nàng trăm triệu lần không ngờ, là một cỗ quái phong nơi chân trời thổi tới, lại có thể đem pháp bảo của nàng hủy đi, Bạch Chân Chân uất ức, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, tiếp theo một đám gia phó vội vàng đồng loạt kêu lên:
Tam tiểu thư! Người cũng không thể gặp chuyện a!
Mau, mau mang ta đi Linh Sơn... Tìm biểu thúc...
Đúng đúng!
Bạch Chân Chân bị hỗn loạn khí huyết, sau khi nói xong một câu liền ngất đi, đám nô bộc nâng nàng lên xe ngựa rồi lẳng lặng mà đi, lúc này trò khôi hài mới được hạ màn.
Thật sự là thần tiên đánh nhau! Phàm nhân gặp nạn a!
Mọi người ở đường lớn bị liên lụy đều oán thán than thở, may mắn là không có ai khác thương vong, liền kể lể khoe khoang vài câu, nhưng mà cũng không có người phát hiện ra, phía mảnh vũng máu bên kia, một già một trẻ, đã sớm không thấy thân ảnh.
Mặt trời lặn trăng nhô lên, một luồng gió mát lành thổi đến, đám sương mờ lượn quanh đỉnh núi trong vắt hiện ra như dòng suối chảy dưới ánh trăng, đẹp như bức tranh vẽ đến cuối chân trời, phảng phất dưới kia là con đường mòn lên tận chín tầng mây.
Trong bức tranh đó, có một đạo thân ảnh như gió bay qua, đáp xuống mặt đất, dưới ánh trăng mông lung có thể nhìn thấy một đạo tiên lão nhân, lão nhân đầu ngón tay vừa động, trước mặt liền xuất hiện một già một trẻ đến, chính là hai người Vương bà bà và Nguyệt Tiểu Hoan vừa mới biến mất ở ngoài Minh Nguyệt thành.
Nguyệt Tiểu Hoan chỉ nhớ rõ tại ngã tư đường xuất hiện một cỗ quái phong đỡ lấy trường tiên của Bạch y thiếu nữ, đảo mắt nàng cùng bà bà hai người đã bị mang đến nơi này, nàng nhìn thấy trước mắt một lão nhân mặc áo choàng thủy lam thần thái vui mừng, râu dài, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ khí chất, vừa thấy liền biết nhất định là một người tu tiên, hẳn là lão giả đã ra tay giúp nàng cùng vương bà.
Nàng chợt tái mặt, nhìn đến Vương bà bà vẫn đang trong trạng thái hôn mê nằm trên mặt đất, trong lòng liền lo lắng vô cùng. Nếu Vương bà bà đã chết, nàng sẽ áy náy cả đời a!
Tiên nhân, van cầu ngài, cứu cứu, cứu cứu, bà bà tôi! Van cầu ngài... Cứu bà bà... Tôi nguyện làm... Làm trâu làm ngựa, báo đáp báo đáp. . . . . Ngài!
Tiểu hài tử gầy yếu quỳ gối trước lão giả, liền thở dài một cái, nàng mồm miệng không quá lanh lợi, lại vẫn như cũ cố gắng nói chuyện, làm cho người ta lại cảm thấy được một trận thê lương.
Lão giả vốn là ngày Linh Sơn đến tuyển đệ tử - Nguyên Thanh trưởng lão, trùng hợp xuống núi chậm chút thời gian, cưỡi gió qua Minh Nguyệt thành thế nhưng cảm giác được một cỗ quái phong kỳ lạ, hắn vốn định nghỉ chân xem xét một phen, lại không đành lòng đứng nhìn một màn phát sinh ở ngã tư đường, liền ra tay cứu hai người già trẻ kia.
Ai, thì ra là cô ngốc, yên tâm, ta đã cho lão phụ kia ăn hoàn hồn đan, lần này mệnh đã được bảo vệ, bất quá còn cần trở về điều dưỡng một phen. Bạch gia tiểu thư kia quả là không biết nặng nhẹ! Ai, người tu hành, sao có thể nói dối được!
Nghĩ đến Bạch Chân Chân cả vú lấp miệng em kia cũng là vào trong núi Nhất Viên nạp đệ tử, Nguyên Thanh không khỏi căm giận thở dài, nếu cô gái kia không phải long châu thất tộc đề cử đi lên chọn người, ngày Linh Sơn bọn họ sao có thể để Đại tiểu thư tâm cao khí ngạo như vậy đến thu nạp đệ tử?
Nguyệt Tiểu Hoan nghe Nguyên Thanh vừa nói như thế, tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cục rơi xuống, quả nhiên, một lát sau trên mặt đất Vương bà bà chậm rãi mở mắt ra.
Bà bà, tiên nhân, đã cứu chúng ta.
Vương bà bà vốn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nghe được Nguyệt Tiểu Hoan ở một bên nói, lại thấy Nguyên Thanh kia một thân tiên phong đạo cốt, bật người lộ ra vẻ mặt vui sướng, trong lòng thở dài, này đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nói vậy Nguyệt Tiểu Hoan quả thực có thể thu hoạch tiên duyến. Tiếp theo lảo đảo vài bước đi đến trước mặt Nguyên Thanh, lạch cạch quỳ xuống.
Tiên nhân, van cầu ngài van cầu ngài giúp tôi chữa trị bệnh ngu dại cho nha đầu nhà tôi?
Hai người bà cháu các ngươi cũng thật là thú vị, sau khi tỉnh lại đều là cầu tôi cứu đối phương, bà cháu tình thâm làm cho người ta thật là cảm động. Thôi được, hôm nay lão phu có nhã hứng đáp ứng với yêu cầu của nhị vị!
Nguyên Thanh nói xong liền thân thủ hướng Nguyệt Tiểu Hoan tìm kiếm trên đỉnh đầu, một cỗ chân khí bắt đầu truyền toàn thân từ đầu tới chân. Nguyệt Tiểu Hoan cũng không biết chân khí này kỳ thật là Nguyên Thanh dùng linh lực ở trong cơ thể nàng lưu động tạo thành, đoán là lão giả đại khái chính là đang kiểm tra thân thể nàng.
Vương bà bà thấy Nguyên Thanh thực hiện vài động tác, lại cảm kích đứng lên, trên mặt đất bị rúng động. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nguyên khí và linh lực trong cơ thể Nguyệt Tiểu Hoan tuần hoàn hai vòng Chu Thiên mới thu hồi được, vẻ mặt lão giả vốn luôn phong khinh vân đạm, lúc này lại vuốt râu dài ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyệt Tiểu Hoan:
Kỳ lạ thật, nữ oa này thiếu một hồn bốn phách, tai sao còn có thể sống tới ngần này tuổi?
/3
|