Diệp Linh Cẩm sợ hãi nhằm nghiền hai mắt núp sau lưng Nhan Nhiễm Y. Sau đó, chỉ nghe thấy bên tai một trận gió lướt qua, mặc dù nhắm hai mắt nhưng vẫn cảm giác được có một đạo ánh sáng trắng xẹt qua. Hai mắt nhắm lại làm Diệp Linh Cẩm có cảm giác mình giống như đang ở trong một không gian màu đen vô tận, không chạm được cái gì ở xung quanh. Nàng muốn đưa tay bắt lấy cái gì đó, nhưng vẫn sợ ánh đao, sợ đủ loại nguy hiểm không nhìn thấy nên không dám đưa tay ra.Lát sau, chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống vang lên, cùng với tiếng kim loại rơi xuống đất tạo ra âm thanh "loảng xoảng" vang dội. "Mở mắt ra đi........"Giọng nói của Nhan Nhiễm Y phảng phất bên tai nàng, Diệp Linh Cẩm chậm rãi mở mắt ra. Đến khi nàng nhìn theo hướng Nhan Nhiễm Y, Nhan Nhiễm Y đã nhìn sang phía ba người kia. Hôm nay hắn mặc một thân áo màu xanh, hoàn toàn là dáng vẻ của công tử văn nhã, cả người nhu hòa trở thành trung tâm sắc xuân của mảnh hoang vu này."Chậc chậc, Nhan huynh đệ, thân thủ quả là xinh đẹp." Địch Tinh nghĩ thật may mắn là mình không chọc đến Nhan Nhiễm Y, xem mấy cái vừa rồi, chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng."Hắc hắc, còn muốn đánh nhau sao?" Địch Tinh cà lơ cà phất nhìn ba người kia.Đại hán vai vác đại chùy nhận ra mấy người đều thâm tàng bất lộ, cũng đoán được mình không có phần thắng, ngăn hai người còn lại nói: "Hôm nay ba huynh đệ chúng ta tài nghệ không bằng ngươi, tuy nhiên cứ coi như chúng ta không tìm đến thì vẫn sẽ có những người khác. Đến lúc đó các ngươi không thể đấu lại số đông..........Hừ hừ.............Sau này còn gặp lại!"Vì vậy, một tổ ba đại hán có chút tiêu điều rời đi.Diệp Linh Cẩm cũng hiểu ra rằng đừng có đuổi theo giặc cùng đường, huống chi đây chẳng qua chỉ là một ít nhân vật. Hơn nữa bọn họ nói rất đúng, coi như bọn họ không đến thì vẫn sẽ có những người khác."Xem ra đoạn đường tiếp theo sẽ có nhiều việc vui đây!" Địch Tinh ngậm cỏ, vuốt vuốt đuôi ngựa.Quan Hoán Chi ánh mắt lạnh lùng như băng quét qua hắn một vòng nói: "Thật không ngờ là thanh danh của Trích Tinh thánh thủ lại lan xa như vậy" Sau đó nhìn Diệp Linh Cẩm một chút, cuối cùng, nói với Nhan Nhiễm Y một câu, rồi nhảy lên lưng ngựa.Hắn để lại câu nói: việc này giao cho ngươi.Điều này làm đầu óc Diệp Linh Cẩm mờ mịt không hiểu rõ.Nhưng Địch Tinh lại bị câu nói lạnh lùng của Quan Hoán Chi làm cho giật mình một cái, ngượng ngùng nhảy lên ngựa, cười nói với Quan Hoán Chi: "Hắc hắc...........Đâu có...........Đâu có................Sau này ta nhất định sẽ khiêm tốn, khiêm tốn..............Bí mật để không bị người khác nhận ra!""Còn ngây ngô cái gì, lên xe đi!"Diệp Linh Cẩm ngoan ngoãn ngồi lên xe ngựa.Nhan Nhiễm Y lên sau, rèm che vẫn chưa hoàn toàn rũ xuống, cả người bị khuất ánh sáng, không nhìn rõ được vẻ mặt.Dường như là..........đang cười? Trong lòng Diệp Linh Cẩm suy nghĩ. Chung quy cảm thấy hắn đang tính toán cái gì đó.Rèm rũ xuống, mọi thứ đều khôi phục lại như bình thường. Xe ngựa bắt đầu lấy tốc độ bình thường di chuyển."Cẩm nhi.........Đến đây." Nhan Nhiễm Y lộ ra nụ cười thân thiện.
/167
|