"Đứa ngốc làm sao vậy. . . . . . Phản ứng càng ngày càng chậm. . . . . ."Cứ như vậy Diệp Linh Cẩm đang sững sờ bị Nhan Nhiễm Y đưa đi, sau lưng, giọng nói của Địch Tinh vẫn chưa biến mất."Nhan công tử là khách, làm sao tới nơi này. . . . . ."Nhan Nhiễm Y mỉm cười với người vừa đến, dắt Diệp Linh Cẩm đi vào.Mấy gia đinh cùng nha hoàn đang chuẩn bị cơm tối, phòng bếp bốc hơi nóng, không khí nhộn nhịp."Nhan công tử và Diệp cô nương có gì cần giao phó?" Người đến là một phụ nữ trung niên, hơi mập, rất có dáng vẻ phúc hậu, có vẻ như là Tổng quản phòng bếp kiêm đầu bếp.Lúc Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm vừa tới trạch viện Quan gia từng bị lão quản gia nhầm thành vợ chồng, nhưng sau đó Quan Hoán Chi đã giải thích qua, dù sao, bình thường làm gì có vợ chồng nào phân phòng ngủ, cũng biết Diệp Linh Cẩm có chút ngớ ngẩn."Ở đây các người còn bếp nào trống không?" Nhan Nhiễm Y luôn thể hiện hiền lành dễ tính, khiến cho người đối diện rất thoải mái."Có có có. . . . . ."Một chén trà sau đó. . . . . .Diệp Linh Cẩm đang ngồi bên một chiếc bàn mà Nhan Nhiễm Y sai người bê đến, hai tay bưng mặt, nhìn Nhan Nhiễm Y một thân áo tím, đứng ở nơi không hợp với hắn này, bình tĩnh ung dung chỉ huy người ta nấu cháo.Ban đầu còn tưởng rằng Nhan Nhiễm Y sẽ đích thân xuống bếp. . . . . . Aiz. . . . . ."Lại ngẩn người. . . . . ." Chờ sau khi chỉ huy đám người bổ sung nguyên liệu, Nhan Nhiễm Y ngồi bên cạnh Diệp Linh Cẩm.Mặt trời dần dần xuống núi, ánh sáng màu vàng xuyên thấu qua phòng giấy dán cửa sổ phòng bếp, chiếu trên người bọn họ, đem bóng dáng hai người đổ trên bàn.Xuyên thấu qua ánh sáng, dường như thấy rõ từng hạt bụi.Đột nhiên Diệp Linh Cẩm phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi buổi hoàng hôn, đều trải qua cùng Nhan Nhiễm Y. Bất kể là lúc còn ở An Dật, hay giống như bây giờ, tâm sự nặng nề ngồi cùng hắn.Thì ra, nàng cũng sợ chết giống như những người ở Liễu thành. . . . . . Chỉ là, nàng không cầu trường sinh, chỉ cầu bình an sống hết kiếp này.Chỉ là, mọi sự đều không như những gì nàng muốn. . . . . .Thật may là còn có Quan Hoán Chi ‘mặt lạnh tâm nóng’, Địch Tinh ‘miệng cứng lòng mềm’, còn có. . . . . . Nhan Nhiễm Y luôn ở bên chăm sóc giày vò nàng thuận tiện giày vò người khác đang ngồi cạnh nàng đây.Thì ra. . . . . . Không biết từ khi nào, Diệp Linh Cẩm không còn sợ hắn, từ từ có thói quen bị Nhan Nhiễm Y áp dụng phương thức vừa ngược đãi, vừa cho ăn thịt, thậm chí. . . . . . Khi biết hắn có liên quan rất lớn đến Trường Sinh Dẫn dứt khoát lựa chọn tin hắn. . . . . ."Đói bụng rồi hả. . . . . ."Một mùi thơm tràn ngập toả ra từ nồi cháo.Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái."Ừ. . . . . ."Nàng biết Nhan Nhiễm Y dẫn nàng ra ngoài để nàng bớt sợ hãi, nhưng thật ra hắn lo lắng một đứa ngốc không hiểu cái gì, hay là đã nhìn thấu tâm trạng nàng?Diệp Linh Cẩm không hiểu. . . . . .
/167
|