Thương nhân to béo ngồi ở phía sau Ngọc Tử đang cười lớn, ” Lợi nhuận của châu báu quả là không ít. Nhưng mà Tề quốc sắp xảy ra đại chiến, lúc này vẫn nên tích trữ trâu ngựa lương thực, kim thiết cung nỏ mới đem đến lợi nhuận tốt nhất.”
Ngọc Tử quay đầu lại.
Ở phía sau hắn, bốn năm thương nhân đang ngồi vây quanh một chỗ, bọn họ vừa xé thịt chó, uống rượu ừng ực vừa ba hoa khoác lác.
Khi Ngọc Tử quay đầu lại, ngồi đối diện nàng, thương nhân kia đang mở miệng cũng dừng lại. Hắn chắp tay trước ngực với Ngọc Tử, nói: “Tham kiến Ngọc cơ.”
Ngọc Tử môi cong cong, nở nụ cười. Nàng kéo kéo cái bàn nhỏ, sau khi để cái bàn sát lại mấy người kia một chút, cười tủm tỉm nói: “Thiếp là một phụ nhân, nguyện lắng nghe kiến giải độc đáo của chư quân.”
Ngồi ở bên trái là một thương nhân cao gầy chắp tay với Ngọc Tử, nói: “Kiến giải độc đáo thật ra cũng không có gì, cơ là cao nhân, chúng ta muốn kiếm hơn trăm lượng cần mấy năm. Không như cơ, chỉ trong mấy tháng đủ khiến cho chúng ta ngưỡng mộ.”
Ngọc Tử đỏ mặt, có chút xấu hổ mà nói: “Ngại quá, ngại quá.”
Mọi người cười ha hả.
Sau khi nói những lời khách sáo, thương nhân ngồi đối diện Ngọc Tử kia nhìn vị thương nhân to béo nói: “Trâu ngựa lương thực, kim thiết cung nỏ, ý của quân chẳng lẽ là muốn ta chờ Công Tôn Ninh chia một chén canh?” Chiến tranh là quốc gia đại sự, chuyện mang tầm huyết mạch này làm sao có thể cho người thường khống chế? Không chỉ là Tề quốc, nhu cầu chiến tranh của nhiều đại quốc, đều trong sự khống chế của vương thất, do một số nghiệp quan đặc thù nắm chắc.
Lại có tiếng cười giòn giã truyền đến.
Thương nhân cao gầy kia vội vàng ngắt lời: “Sau khi gặp đại chiến, giá lương thực tăng vọt, lúc này đây, Tề huynh có thể phát tài lớn đó.”
Người nói là vị thương nhân thấp bé phía bên phải.
Thương nhân thấp bé kia lắc lắc đầu, có vẻ rất lặng lẽ, mọi người nhìn hắn như vậy mà hắn cũng không nói chuyện.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến.
Một kiếm khách xuất hiện ở bên cạnh Ngọc Tử, kiếm khách kia chắp tay với Ngọc Tử, giọng rành rọt nói: “Ngọc cơ, đây là lệnh bài của Công Tôn nhà ta, người nói, nguyện cùng cơ bàn bạc.” Dứt lời, một tấm huy hiệu đồng hình cái khiên đưa đến tay Ngọc Tử.
Bàn bạc cái gì? Trong nháy mắt, tâm trạng của Ngọc Tử thoáng rung động, đúng rồi, mình vừa nói với hắn, nếu có dự tính buôn bán gì thì có thể cùng làm, vậy là hắn đồng ý? Tên này đúng là kỳ lạ, chưa gặp mình đã nói muốn kết hôn với mình, cứ nhìn chằm chằm vào mình, cứ như là động lòng với mình vậy.
Ngọc Tử đưa tay nhận lấy chiếc huy hiệu đồng, nàng quay đầu nhìn về phía Công Tôn Ninh. Khi Công Tôn Ninh đón nhận ánh mắt của nàng, giơ cao cốc rượu trong tay, lắc lắc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngọc Tử thản nhiên cười, nàng cũng giơ cao cốc rượu, sau đó nhìn về phía Công Tôn Ninh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trong tiếng cười của Công Tôn Ninh, Ngọc Tử tiếp nhận huy hiệu đồng. Cảm giác được ánh mắt của mấy kiếm khách đang nhìn mình, Ngọc Tử cúi đầu, lẩm bẩm: “Nếu có thể cùng Công Tôn Ninh chung vốn làm ăn, tiền chẳng phải là cuồn cuộn mà đến?”
Lời lẩm bẩm của nàng là giải thích cho kiếm khách phía sau.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời thì thào của nàng, kiếm khách kia thu hồi ánh mắt.
Ngọc Tử qua lại trong điện một canh giờ, sau khi nhận biết được một số người, thời gian cũng không còn sớm, nàng phải quay về.
Ngồi trên xe, Ngọc Tử thầm nghĩ: Sữa cho thêm đường vào, sao ta không nghĩ đến chứ? Đây quả thực là một cách không tồi.
Nhưng hành động của Công Tôn Ninh kia cũng không biết cuối cùng là vì mục đích gì, ta chỉ cần im lặng ngồi xem biến cố này là được rồi.
Trên đường phố, bánh xe ma sát với tuyết đọng, phát ra tiếng “Két két”, rất thú vị.
Bấy giờ, tuyết trên đường đã dầy hai tấc.
Nhìn lớp tuyết đọng thật dày kia, Ngọc Tử rùng mình một cái, thầm nghĩ: cũng may, ta lập công lớn như vậy, lần này trở về, ta phải cầu xin Công tử Xuất cho ta một cái giường.
Xe ngựa vững vàng chạy về phủ công tử.
Sau khi Ngọc Tử tắm rửa, tóc rối tung, khoác bộ bào phục màu đen, cứ ngồi như vậy trên giường trong tẩm điện của mình, chống cằm suy nghĩ.
Công tử Xuất tiến vào điện, ánh mắt ngưng trệ.
Ngọc Tử có nước da trắng nõn như tuyết, nàng mặc y phục màu đen tóc đen buông xuống, trong tĩnh lặng để lộ ra mấy phần lạnh lùng, xinh đẹp. Cặp mắt rủ xuống, sâu như đầm băng, trong trẻo thấy đáy, lộ ra chút u lãnh và thần bí mơ hồ.
Ngọc Tử không hay biết Công tử Xuất đã đến.
Cho đến khi trước mắt của nàng tối sầm lại, Ngọc Tử mới từ trong thất thần tỉnh lại. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Công tử Xuất.
Công tử Xuất cũng nhìn nàng.
Hắn cứ yên lặng mà nhìn nàng chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Tử nhanh chóng chớp mắt xuống, nàng đứng lên, nhẹ nhàng cúi chào, kêu: “Công tử.”
Công tử Xuất không trả lời.
Hắn ngồi lên giường.
Nhớ đến chức trách của mình, Ngọc Tử vội vàng đẩy bốn cái bàn than, sau khi đẩy đến gần Công tử Xuất, Ngọc Tử quỳ bên chân hắn, bắt đầu hâm rượu.
Công tử Xuất thoáng nghiêng đầu, nhìn thấy vòng eo nhỏ bé không ngừng vặn vẹo, bầu ngực đầy đặn lắc lư vì bận rộn của Ngọc Tử.
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Chậm rãi, hắn vươn tay ra.
Cánh tay này chầm chậm, mạnh mẽ, kiên định. Bàn tay kia đặt trên lưng mỹ nhân, khiến toàn thân nàng cứng đờ, bàn tay hạ xuống, đặt trên thắt lưng mảnh khảnh của nàng.
Chỉ một bàn tay đã khóa chặt thắt lưng của nàng.Công tử Xuất cúi đầu, nhìn chằm chằm Ngọc Tử đang không dám cử động gì, giọng nói vang lên: “Ngọc cơ?”
“Dạ.”
“Ngươi không phải là nữ nhân nước Sở, tại sao eo nhỏ chưa đến một vòng tay?”
Hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp kia phả ra, nhè nhẹ từng đợt từng đợt phả vào cổ nàng, khiến tóc gáy của nàng, dưới ngọn đèn dầu rõ ràng có thể thấy được đang dựng đứng lên.
Hơn nữa, bàn tay của hắn di chuyển. Mỗi lần hắn di chuyển một chút, cảm giác bủn rủn liền thấm vào xương cốt. Ngọc Tử cúi đầu, ngăn chặn trái tim đang đập thình thịch, vô cùng lo sợ thầm nghĩ: đang yên đang lành, sao hắn lại quấy nhiễu ta?
“Ngọc cơ?”
Ngón tay của công tử Xuất nhẹ lướt qua làn tóc mây đen như mực, đưa nó lên chóp mũi của mình.
Giọng của hắn có chút khàn khàn, “Sao không nói lời nào?”
Ngọc Tử mím mím đôi môi có phần khô khốc, thì thào nói: “Thiếp, không biết làm sao…”
Lời nói của nàng chỉ đến đó thì dừng lại.
Vì cánh tay phải của công tử Xuất cứng lại, như gọng sắt trói buộc lấy nàng, kéo nàng từ trên đầu gối hắn một cái, đặt nàng vào lòng.
Chỉ trong chớp mắt, tư thế của Ngọc Tử đột nhiên thay đổi, nàng bây giờ chẳng khác gì một em bé, cả người đều nằm gọn trong lòng công tử Xuất, đầu gối trên cánh tay hắn, khuôn mặt vùi trong ngực hắn, thắt lưng bị cánh tay của hắn ôm chặt.
“Thình thịch, thình thịch.”
Tiếng tim đập của công tử Xuất hoàn toàn chiếm giữ tâm trí của Ngọc Tử, trong nháy mắt, hơi thở của nàng hòa cùng hơi thở của hắn, tim nàng trong bất giác hòa cùng nhịp đập với hắn.
Khuôn mặt Ngọc Tử phút chốc đỏ bừng lên.
Nàng chớp mi mắt, khẽ cắn môi dưới.
Ngay lúc ấy, cằm của nàng được nâng lên. Công tử Xuất nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Ngọc Tử, không dám nhìn hắn, cúi đầu cười.
Nụ cười này khiến Ngọc Tử chấn động.
Hắn nhìn Ngọc Tử, nhẹ nhàng nói: “Ngọc cơ.”
“Vâng,” giọng nói của Ngọc Tử có chút run rẩy.
Công tử Xuất nhẹ nhàng cúi sát xuống, môi ghé sát tai nàng, hắn khàn giọng nói: “Ngày đông lạnh giá, làm ấm giường cho ta đi .”
Ngọc Tử quay đầu lại.
Ở phía sau hắn, bốn năm thương nhân đang ngồi vây quanh một chỗ, bọn họ vừa xé thịt chó, uống rượu ừng ực vừa ba hoa khoác lác.
Khi Ngọc Tử quay đầu lại, ngồi đối diện nàng, thương nhân kia đang mở miệng cũng dừng lại. Hắn chắp tay trước ngực với Ngọc Tử, nói: “Tham kiến Ngọc cơ.”
Ngọc Tử môi cong cong, nở nụ cười. Nàng kéo kéo cái bàn nhỏ, sau khi để cái bàn sát lại mấy người kia một chút, cười tủm tỉm nói: “Thiếp là một phụ nhân, nguyện lắng nghe kiến giải độc đáo của chư quân.”
Ngồi ở bên trái là một thương nhân cao gầy chắp tay với Ngọc Tử, nói: “Kiến giải độc đáo thật ra cũng không có gì, cơ là cao nhân, chúng ta muốn kiếm hơn trăm lượng cần mấy năm. Không như cơ, chỉ trong mấy tháng đủ khiến cho chúng ta ngưỡng mộ.”
Ngọc Tử đỏ mặt, có chút xấu hổ mà nói: “Ngại quá, ngại quá.”
Mọi người cười ha hả.
Sau khi nói những lời khách sáo, thương nhân ngồi đối diện Ngọc Tử kia nhìn vị thương nhân to béo nói: “Trâu ngựa lương thực, kim thiết cung nỏ, ý của quân chẳng lẽ là muốn ta chờ Công Tôn Ninh chia một chén canh?” Chiến tranh là quốc gia đại sự, chuyện mang tầm huyết mạch này làm sao có thể cho người thường khống chế? Không chỉ là Tề quốc, nhu cầu chiến tranh của nhiều đại quốc, đều trong sự khống chế của vương thất, do một số nghiệp quan đặc thù nắm chắc.
Lại có tiếng cười giòn giã truyền đến.
Thương nhân cao gầy kia vội vàng ngắt lời: “Sau khi gặp đại chiến, giá lương thực tăng vọt, lúc này đây, Tề huynh có thể phát tài lớn đó.”
Người nói là vị thương nhân thấp bé phía bên phải.
Thương nhân thấp bé kia lắc lắc đầu, có vẻ rất lặng lẽ, mọi người nhìn hắn như vậy mà hắn cũng không nói chuyện.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến.
Một kiếm khách xuất hiện ở bên cạnh Ngọc Tử, kiếm khách kia chắp tay với Ngọc Tử, giọng rành rọt nói: “Ngọc cơ, đây là lệnh bài của Công Tôn nhà ta, người nói, nguyện cùng cơ bàn bạc.” Dứt lời, một tấm huy hiệu đồng hình cái khiên đưa đến tay Ngọc Tử.
Bàn bạc cái gì? Trong nháy mắt, tâm trạng của Ngọc Tử thoáng rung động, đúng rồi, mình vừa nói với hắn, nếu có dự tính buôn bán gì thì có thể cùng làm, vậy là hắn đồng ý? Tên này đúng là kỳ lạ, chưa gặp mình đã nói muốn kết hôn với mình, cứ nhìn chằm chằm vào mình, cứ như là động lòng với mình vậy.
Ngọc Tử đưa tay nhận lấy chiếc huy hiệu đồng, nàng quay đầu nhìn về phía Công Tôn Ninh. Khi Công Tôn Ninh đón nhận ánh mắt của nàng, giơ cao cốc rượu trong tay, lắc lắc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngọc Tử thản nhiên cười, nàng cũng giơ cao cốc rượu, sau đó nhìn về phía Công Tôn Ninh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trong tiếng cười của Công Tôn Ninh, Ngọc Tử tiếp nhận huy hiệu đồng. Cảm giác được ánh mắt của mấy kiếm khách đang nhìn mình, Ngọc Tử cúi đầu, lẩm bẩm: “Nếu có thể cùng Công Tôn Ninh chung vốn làm ăn, tiền chẳng phải là cuồn cuộn mà đến?”
Lời lẩm bẩm của nàng là giải thích cho kiếm khách phía sau.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời thì thào của nàng, kiếm khách kia thu hồi ánh mắt.
Ngọc Tử qua lại trong điện một canh giờ, sau khi nhận biết được một số người, thời gian cũng không còn sớm, nàng phải quay về.
Ngồi trên xe, Ngọc Tử thầm nghĩ: Sữa cho thêm đường vào, sao ta không nghĩ đến chứ? Đây quả thực là một cách không tồi.
Nhưng hành động của Công Tôn Ninh kia cũng không biết cuối cùng là vì mục đích gì, ta chỉ cần im lặng ngồi xem biến cố này là được rồi.
Trên đường phố, bánh xe ma sát với tuyết đọng, phát ra tiếng “Két két”, rất thú vị.
Bấy giờ, tuyết trên đường đã dầy hai tấc.
Nhìn lớp tuyết đọng thật dày kia, Ngọc Tử rùng mình một cái, thầm nghĩ: cũng may, ta lập công lớn như vậy, lần này trở về, ta phải cầu xin Công tử Xuất cho ta một cái giường.
Xe ngựa vững vàng chạy về phủ công tử.
Sau khi Ngọc Tử tắm rửa, tóc rối tung, khoác bộ bào phục màu đen, cứ ngồi như vậy trên giường trong tẩm điện của mình, chống cằm suy nghĩ.
Công tử Xuất tiến vào điện, ánh mắt ngưng trệ.
Ngọc Tử có nước da trắng nõn như tuyết, nàng mặc y phục màu đen tóc đen buông xuống, trong tĩnh lặng để lộ ra mấy phần lạnh lùng, xinh đẹp. Cặp mắt rủ xuống, sâu như đầm băng, trong trẻo thấy đáy, lộ ra chút u lãnh và thần bí mơ hồ.
Ngọc Tử không hay biết Công tử Xuất đã đến.
Cho đến khi trước mắt của nàng tối sầm lại, Ngọc Tử mới từ trong thất thần tỉnh lại. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Công tử Xuất.
Công tử Xuất cũng nhìn nàng.
Hắn cứ yên lặng mà nhìn nàng chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Tử nhanh chóng chớp mắt xuống, nàng đứng lên, nhẹ nhàng cúi chào, kêu: “Công tử.”
Công tử Xuất không trả lời.
Hắn ngồi lên giường.
Nhớ đến chức trách của mình, Ngọc Tử vội vàng đẩy bốn cái bàn than, sau khi đẩy đến gần Công tử Xuất, Ngọc Tử quỳ bên chân hắn, bắt đầu hâm rượu.
Công tử Xuất thoáng nghiêng đầu, nhìn thấy vòng eo nhỏ bé không ngừng vặn vẹo, bầu ngực đầy đặn lắc lư vì bận rộn của Ngọc Tử.
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Chậm rãi, hắn vươn tay ra.
Cánh tay này chầm chậm, mạnh mẽ, kiên định. Bàn tay kia đặt trên lưng mỹ nhân, khiến toàn thân nàng cứng đờ, bàn tay hạ xuống, đặt trên thắt lưng mảnh khảnh của nàng.
Chỉ một bàn tay đã khóa chặt thắt lưng của nàng.Công tử Xuất cúi đầu, nhìn chằm chằm Ngọc Tử đang không dám cử động gì, giọng nói vang lên: “Ngọc cơ?”
“Dạ.”
“Ngươi không phải là nữ nhân nước Sở, tại sao eo nhỏ chưa đến một vòng tay?”
Hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp kia phả ra, nhè nhẹ từng đợt từng đợt phả vào cổ nàng, khiến tóc gáy của nàng, dưới ngọn đèn dầu rõ ràng có thể thấy được đang dựng đứng lên.
Hơn nữa, bàn tay của hắn di chuyển. Mỗi lần hắn di chuyển một chút, cảm giác bủn rủn liền thấm vào xương cốt. Ngọc Tử cúi đầu, ngăn chặn trái tim đang đập thình thịch, vô cùng lo sợ thầm nghĩ: đang yên đang lành, sao hắn lại quấy nhiễu ta?
“Ngọc cơ?”
Ngón tay của công tử Xuất nhẹ lướt qua làn tóc mây đen như mực, đưa nó lên chóp mũi của mình.
Giọng của hắn có chút khàn khàn, “Sao không nói lời nào?”
Ngọc Tử mím mím đôi môi có phần khô khốc, thì thào nói: “Thiếp, không biết làm sao…”
Lời nói của nàng chỉ đến đó thì dừng lại.
Vì cánh tay phải của công tử Xuất cứng lại, như gọng sắt trói buộc lấy nàng, kéo nàng từ trên đầu gối hắn một cái, đặt nàng vào lòng.
Chỉ trong chớp mắt, tư thế của Ngọc Tử đột nhiên thay đổi, nàng bây giờ chẳng khác gì một em bé, cả người đều nằm gọn trong lòng công tử Xuất, đầu gối trên cánh tay hắn, khuôn mặt vùi trong ngực hắn, thắt lưng bị cánh tay của hắn ôm chặt.
“Thình thịch, thình thịch.”
Tiếng tim đập của công tử Xuất hoàn toàn chiếm giữ tâm trí của Ngọc Tử, trong nháy mắt, hơi thở của nàng hòa cùng hơi thở của hắn, tim nàng trong bất giác hòa cùng nhịp đập với hắn.
Khuôn mặt Ngọc Tử phút chốc đỏ bừng lên.
Nàng chớp mi mắt, khẽ cắn môi dưới.
Ngay lúc ấy, cằm của nàng được nâng lên. Công tử Xuất nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Ngọc Tử, không dám nhìn hắn, cúi đầu cười.
Nụ cười này khiến Ngọc Tử chấn động.
Hắn nhìn Ngọc Tử, nhẹ nhàng nói: “Ngọc cơ.”
“Vâng,” giọng nói của Ngọc Tử có chút run rẩy.
Công tử Xuất nhẹ nhàng cúi sát xuống, môi ghé sát tai nàng, hắn khàn giọng nói: “Ngày đông lạnh giá, làm ấm giường cho ta đi .”
/142
|