Ngọc Tử lặng lẽ đảo mắt, nhìn về phía nam nhân đằng sau màn che.
Nơi đó truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, chầm chậm thật khẽ, người đang nằm trên giường không động đậy, Ngọc Tử làm sao có thể nhìn thấy được cái gì?
Phải hơn một hai canh giờ, Ngọc Tử mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Trước khi ngủ, nàng ảo não, sớm biết thế thì ngay từ khi hắn cho mình hai thị tì, phải xin thêm một tẩm phòng riêng biệt. Bây giờ lại đắc tội với hắn, xem ra thời ngày mình nằm dưới đất ngủ đúng là không biết đâu mà lần.
Sáng sớm, Ngọc Tử vừa mở mắt liền bị một vùng trắng như tuyết làm chói mắt.
Bên ngoài hình như là ngày quang.
Khi Ngọc Tử mặc y phục xong, đi đến cửa sổ, lại phát hiện, tuyết ngoài của sổ đắp thành một tầng dầy, sâu chừng hai thước. Chỉ nhìn bên ngoài, cũng biết được thời tiết rất tồi tệ, thật sự rất lạnh.
May mắn mấy ngày trước, mình đã đặc biệt mua chăn, giường cho phụ thân.
Nhìn ra cửa sổ, Ngọc Tử thở ra hơi trắng, hơi thở kết tụ trên cửa sổ, loang lổ, hình thành một hoa văn mơ hồ.
Công tử Xuất đã ra ngoài từ sáng sớm.
Ngọc Tử có chút không dám gặp hắn, nhưng lại không có chỗ để trốn, liền ở lỳ trong điện không ra ngoài.
Trận tuyết lớn này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Đến chiều, vầng dương rực rỡ trên bầu trời.
Ngay khoảnh khắc mặt trời xuất hiện, Ngọc Tử nghe có tiếng ồn ào ở bên ngoài, trong tiếng ồn ào xen lẫn tiếng thở dài, tiếng mắng và tiếng thương tiếc bất đắc dĩ của mọi người.
Mặt trời xuất hiện, tuyết sẽ tan, tuyết tan rồi, đại chiến sẽ không kéo dài thêm nữa, vì vậy mọi người rất thất vọng.
Lần này Ngọc Tử lại nhận được thiệp mời.
Lời mời lần này là của các quý nữ ở Lâm Truy thành. Xem ra, các quý nữ này rất tò mò về nàng.
Ngọc Tử tìm một cớ từ chối yến tiệc này.
Chớp mắt, lễ tế lập xuân đã tới.
Lễ tế lập xuân là ngày lễ lớn nhất, ngày này mọi người đều trước thì tế quỷ thần trong miếu sau là tế tổ tiên. Đương nhiên, là một cơ thiếp, Ngọc Tử không có tư cách đứng ở bên cạnh công tử Xuất cùng tế quỷ thần và tổ tiên.
Tế tổ qua đi, chính là cuồng hoan. Mỗi một ngả đường, mỗi một xó xỉnh, đều gõ trống, lắc chuông, đốt đuốc, đem tất cả đèn dầu, ngọn nến đốt lên. Cũng có rất nhiều người, trên mặt và trên người vẽ nước sơn, hóa trang thành sơn thần thuỷ thần.
Bây giờ, nơi nào cũng đều thể hiện hai chữ “nhiệt” và “náo”, đây là tập tục từ thời xưa lưu lại đến giờ, nói là có thể trừ tà, hưởng phúc.
Cuồng hoan của tiết lập xuân qua đi, cả thành Lâm Truy im ắng.
Giống như chỉ trong một đêm, tất cả vui vẻ, tất cả phóng túng đều biến mất.
Phải nghênh chiến rồi!
Cuối cùng, trong ngày đầu tiên mặt trời chiếu soi, các con đường, tiếng trống trận trận, tiếng vó ngựa từng đợt.
Giữa tiếng vó ngựa, tiếng trống, một tiếng trong trẻo, cao vút vang lên, “Tề vương chiêu mộ dũng sĩ! Phàm là dũng sĩ trong thiên hạ, bất kể tội nghiệt trước kia, bất kể xuất thân cao thấp, phàm là dũng sĩ hơn người, đều có thể đăng ký làm tráng sĩ, từ đây phú quý vô cùng!”
Tiếng la vang lên ở mỗi một ngả đường. Đây là cơ hội để tất cả du hiệp xuất hiện, bọn họ chuẩn bị đầy đủ đi đến những con đường phồn hoa nhất của thành Lâm Truy. Trung tâm mỗi con đường đều có một bãi đá, tất cả dũng sĩ đến từ các nơi, đều phải thể hiện tài năng ở những bãi đá này, nếu như được kiếm khách do Tề vương cử đến nhìn trúng những năng lực xuất chúng này, sẽ được lệnh bài thông quan, đến trước Tề cung thể hiện sở trường.
Vào ngày này, đa số các cửa hàng đều đóng cửa, trên các con đường hầu như không thấy bóng dáng của những người đi tản bộ. Các bách công cư tứ cũng trống không, rất vắng vẻ.
Tuy rằng các dũng sĩ thể hiện võ dũng của mình, vốn mang tính khách quan. Nhưng những du hiệp này đều cũng có quyền giết người trên đường. Nếu như người nào bị du hiệp thấy không vừa mắt mà một kiếm giết chết, đó đúng là không có đường thương lượng. Bởi vì đủ loại nguyên nhân đó, xuất hiện ở trên đường, ngoại trừ các du hiệp ra, chỉ có các quý nữ quyền quý cường hào dưới sự bảo vệ của kiếm khách.
Ngọc Tử cũng xuất hiện trên đường.
Nàng ngồi bên chân công tử Xuất, chốc chốc lại đấm chân cho hắn, tranh thủ nhìn ra bên ngoài xe ngựa.
Cũng không biết làm sao, công tử Xuất lại khăng khăng muốn ra ngoài, không lẽ, hắn cảm thấy hứng thú với những du hiệp này?
Ngọc Tử buồn bực mà nhìn hắn rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Chuyện mấy ngày trước đây khiến nàng không dám nhìn hắn, cho dù công tử Xuất vẫn như cũ, trên gương mặt tuấn nhã luôn luôn cười nhạt, nhưng hắn càng cười vân đạm phong khinh như thế, nàng lại càng chột dạ.
“Tùng tùng tùng tùng”, tiếng trống không ngừng truyền đến.
Tiếng trống này khẩn trương, dồn dập chứa đựng âm thanh giết chóc. Tiếng trống qua đi, đường phố lúc đầu còn huyên náo nay yên lặng trong tức khắc.
Xem ra, trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Ngọc Tử nhìn xuyên qua màn xe, chỉ một thoáng, nàng nhìn thấy hơn mười người ở trên trán khắc chữ nô lệ trên đường, ngoài chữ trên trán ra, da trên trán của họ cũng bị ép phải cắt một ít.
Chém người.
Những nô lệ chém người này, cũng không phải là trốn từ một chủ. Bọn họ đến từ đủ các nước, cũng muốn liều mạng vì phú quý!
Trong những người này, còn có một số gãy tay gãy chân, chống gậy gỗ đến. Hình phạt ở thời đại này, động một tý thì móc mắt, bẻ tay chân, có những năm, đến mức trên phố còn bày bán tay chân giả bằng gỗ.
Những người tàn phế này cũng vội vàng đi về phía bãi đá, không lẽ, bọn họ cũng là đến ứng mộ dũng sĩ?
Ngọc Tử đang suy nghĩ, trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói ôn hòa tao nhã của công tử Xuất, “Ngọc cơ, theo như người thấy, tại sao Tề vương ra lệnh một tiếng đã khiến đường phố nhốn nháo?”
Ngọc Tử thoải mái mà đáp: “Trong lệnh chiêu mộ của Tề vương, có một câu ‘bất kể tội nghiệt trước kia, bất kể xuất thân cao thấp’. Thiếp cho rằng, chính câu này đã thôi thúc bọn họ đến đây.” Dừng một chút, nàng lại bổ sung: “Thứ dân này, họ Công Tôn suy tàn, đây chính là lúc bọn họ có cơ hội xuất đầu.”
Công tử Xuất nhìn chăm chú vào dòng người bên ngoài, rất lâu không lên tiếng.
Khi Ngọc Tử lặng lẽ nhìn hắn, công tử Xuất quay đầu, bắt gặp ánh mắt của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay khi Ngọc Tử vội vàng cúi đầu né tránh, công tử Xuất mỉm cười.
“Ngọc cơ?”
“Dạ.”
“Cơ quả nhiên khác hẳn với những phụ nhân trên đời này.”
Lời khen này thật dễ nghe. Ngọc Tử đỏ mặt, xấu hổ trả lời: “Ngại quá, ngại quá, công tử quá khen.”
Nghe được câu trả lời bề ngoài chân thành nhưng mang mấy phần dương dương tự đắc này, khóe miệng công tử Xuất lại cong lên, hắn liếc Ngọc Tử, khi nhìn khuôn mặt của nàng ửng hồng, thanh xuân mơn mởn, xinh đẹp động lòng người, hắn lại ngẩn người. Đảo mắt, hắn liền nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, không để ý đến nàng nữa.
Nghe được câu trả lời của Ngọc Tử, công tử Xuất liền ra lệnh cho mã phu về phủ, giống như hắn đi một vòng trên đường chỉ là muốn thưởng thức một chút sự náo nhiệt này.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Tối hôm nay, Tề cung lại tổ chức yến tiệc.
Công tử Xuất dẫn theo ba cơ thiếp, ngoài Ngọc Tử ra, còn có Hàn công chúa và một mĩ cơ nước Hàn (Tên một nước thời Chu, nay thuộc tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn tây, Trung quốc) đi theo.
Lúc này mặt trời sớm đã ngả về Tây, trên bầu trời không có trăng sao. Các kiếm khách giơ cao bó đuốc, giữa ánh lửa đỏ rực, thường xuyên có một đội xe ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Khi xe ngựa của công tử Xuất tiến vào Tề cung, xuyên qua hai bên con đường đá đi vào chính điện hoàng cung, cứ mỗi năm bước lại có một võ sĩ mặc khôi giáp đứng gác.
Những võ sĩ này, một tay cầm bó đuốc, tay kia cầm trường kích, thấp thoáng dưới mặt nạ bằng đồng là hai mắt sáng ngời, thoạt nhìn rất uy phong.
Một tiếng cười truyền đến, “Công chúa, những tráng sĩ này là Tề vương mới chiêu mộ. Thực sự uy phong quá đi.”
Tráng sĩ mới chiêu mộ? Cũng không biết Á có ở trong đó không nữa?
Ngọc Tử suy nghĩ trong lòng, cùng Hàn công chúa nghiêng đầu nhìn.
Võ sĩ đứng ở hai bên có thân hình cao lớn, mặt nạ bằng đồng che kín khuôn mặt, làm sao có thể thấy rõ diện mạo? Hàn công chúa cong miệng, buồn bực mà nói: “Nhìn không rõ, nhìn không rõ.”
Cảm giác được Ngọc Tử đang nhìn mình, Hàn công chúa trừng nàng, nói: “Nhìn ta làm gì?”
Ngọc Tử cười nhẹ, nàng liếc mắt nhìn xe ngựa của công tử Xuất đi ở phía trước, tò mò mà hỏi thăm: “Công chúa, hình như không hề gần gũi công tử Xuất.”
Gần đây khi Ngọc Tử và công tử Xuất đi cùng với nhau, cũng không thấy Hàn công chúa xuất hiện. Thậm chí khi gặp nàng, ánh mắt Hàn công chúa nhìn nàng, cũng không trợn trừng như trước.
Dưới sự tò mò đánh giá của Ngọc Tử, Hàn công chúa cong môi lên cao, nàng rầu rĩ trả lời: “Công tử Xuất ngay cả gặp ta một lần cũng không muốn, ta cũng là một công chúa, không muốn lại khiến người ta thấy phiền.”
Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn Ngọc Tử, bất mãn kêu lên: “Mắt ngươi sáng rực nhìn ta chòng chọc, giống như kẻ trộm vậy!”
Ngọc Tử vội vàng thu tầm mắt, nàng ầm thầm cười: Quả nhiên là thiếu nữ kích động, khi thích không ngại xa xôi chạy đến. Hiện tại tình cảm mãnh liệt không còn, lại không muốn khiến người ta thấy phiền.
Hàn công chúa nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngọc Tử, miệng càng cong, nàng nói thầm: “Cười hả? Được phu chủ độc sủng, vui vẻ lắm sao?”
Giọng Hàn công chúa không hề nhỏ, nhưng trong tiếng xe ngựa qua lại, khắp nơi đều là tiếng nữ tử líu ríu, tiếng nói của nàng chìm trong đó, Ngọc Tử không chú ý nên nghe không rõ ràng.
Ngọc Tử liền ngồi dựa vào vách xe, nàng nhìn một loạt các võ sĩ chạm đồng đúc sắt kia, vẫn đang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Á.
Nàng không tìm được.
Mà xe ngựa đã dừng lại.
Ngọc Tử và hai cơ thiếp xuống xe ngựa, sau khi ngoan ngoãn theo sát công tử Xuất, đi về phía đại điện.
Lần này Tề vương mở tiệc, không phải trên lầu các của hắn, mà là ở một cung điện kế bên ở phía nam.
Trên bậc thang bằng ngọc rộng chừng bốn trăm thước, võ sĩ trên đầu đội mũ giáp bằng đồng, cầm trong tay trường kích, hiện tại là ba bước một người. Bọn họ giơ cao bó đuốc khiến trong cung điện sáng sủa hơn.
Các bậc quyền quý chậm rãi đi lên bậc thang.
Bởi vì yến tiệc hôm nay là để vui vẻ, các quý tộc đã hoàn toàn vứt bỏ lễ nghi, trên sân rộng đã thành nơi các nử tử cười đùa, các nam nhân thì thầm.
Giữa đại điện, cũng là cảnh tượng náo nhiệt. Các nam nhân bưng rượu đi khắp nơi, các quý nữ thì tốp năm tốp ba vui đùa ầm ĩ. Trên hành lang, cứ hai bước liền bố trí một cái lò nướng dê, cùng một bình rượu, hai mỹ nhân. Hai mỹ nhân kia, quỳ hai bên lò nướng, vạt áo mở ra, mái tóc buông xuống. Giữa đại điện, có bốn hành lang, mà giữa bốn hành lang này, đều là cách hai bước lại có một con dê, một bình rượu, hai mỹ nhân như vậy.
Những mỹ nhân kia, giống như rượu và dê nướng kia, đều là phần thưởng. Người nào đi vào trong điện này, chỉ cần thích, có thể ôm một người, ra phía sau thiên điện tầm hoan.
Bởi vì, đây là một đêm tẫn hoan.
Nơi đó truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, chầm chậm thật khẽ, người đang nằm trên giường không động đậy, Ngọc Tử làm sao có thể nhìn thấy được cái gì?
Phải hơn một hai canh giờ, Ngọc Tử mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Trước khi ngủ, nàng ảo não, sớm biết thế thì ngay từ khi hắn cho mình hai thị tì, phải xin thêm một tẩm phòng riêng biệt. Bây giờ lại đắc tội với hắn, xem ra thời ngày mình nằm dưới đất ngủ đúng là không biết đâu mà lần.
Sáng sớm, Ngọc Tử vừa mở mắt liền bị một vùng trắng như tuyết làm chói mắt.
Bên ngoài hình như là ngày quang.
Khi Ngọc Tử mặc y phục xong, đi đến cửa sổ, lại phát hiện, tuyết ngoài của sổ đắp thành một tầng dầy, sâu chừng hai thước. Chỉ nhìn bên ngoài, cũng biết được thời tiết rất tồi tệ, thật sự rất lạnh.
May mắn mấy ngày trước, mình đã đặc biệt mua chăn, giường cho phụ thân.
Nhìn ra cửa sổ, Ngọc Tử thở ra hơi trắng, hơi thở kết tụ trên cửa sổ, loang lổ, hình thành một hoa văn mơ hồ.
Công tử Xuất đã ra ngoài từ sáng sớm.
Ngọc Tử có chút không dám gặp hắn, nhưng lại không có chỗ để trốn, liền ở lỳ trong điện không ra ngoài.
Trận tuyết lớn này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Đến chiều, vầng dương rực rỡ trên bầu trời.
Ngay khoảnh khắc mặt trời xuất hiện, Ngọc Tử nghe có tiếng ồn ào ở bên ngoài, trong tiếng ồn ào xen lẫn tiếng thở dài, tiếng mắng và tiếng thương tiếc bất đắc dĩ của mọi người.
Mặt trời xuất hiện, tuyết sẽ tan, tuyết tan rồi, đại chiến sẽ không kéo dài thêm nữa, vì vậy mọi người rất thất vọng.
Lần này Ngọc Tử lại nhận được thiệp mời.
Lời mời lần này là của các quý nữ ở Lâm Truy thành. Xem ra, các quý nữ này rất tò mò về nàng.
Ngọc Tử tìm một cớ từ chối yến tiệc này.
Chớp mắt, lễ tế lập xuân đã tới.
Lễ tế lập xuân là ngày lễ lớn nhất, ngày này mọi người đều trước thì tế quỷ thần trong miếu sau là tế tổ tiên. Đương nhiên, là một cơ thiếp, Ngọc Tử không có tư cách đứng ở bên cạnh công tử Xuất cùng tế quỷ thần và tổ tiên.
Tế tổ qua đi, chính là cuồng hoan. Mỗi một ngả đường, mỗi một xó xỉnh, đều gõ trống, lắc chuông, đốt đuốc, đem tất cả đèn dầu, ngọn nến đốt lên. Cũng có rất nhiều người, trên mặt và trên người vẽ nước sơn, hóa trang thành sơn thần thuỷ thần.
Bây giờ, nơi nào cũng đều thể hiện hai chữ “nhiệt” và “náo”, đây là tập tục từ thời xưa lưu lại đến giờ, nói là có thể trừ tà, hưởng phúc.
Cuồng hoan của tiết lập xuân qua đi, cả thành Lâm Truy im ắng.
Giống như chỉ trong một đêm, tất cả vui vẻ, tất cả phóng túng đều biến mất.
Phải nghênh chiến rồi!
Cuối cùng, trong ngày đầu tiên mặt trời chiếu soi, các con đường, tiếng trống trận trận, tiếng vó ngựa từng đợt.
Giữa tiếng vó ngựa, tiếng trống, một tiếng trong trẻo, cao vút vang lên, “Tề vương chiêu mộ dũng sĩ! Phàm là dũng sĩ trong thiên hạ, bất kể tội nghiệt trước kia, bất kể xuất thân cao thấp, phàm là dũng sĩ hơn người, đều có thể đăng ký làm tráng sĩ, từ đây phú quý vô cùng!”
Tiếng la vang lên ở mỗi một ngả đường. Đây là cơ hội để tất cả du hiệp xuất hiện, bọn họ chuẩn bị đầy đủ đi đến những con đường phồn hoa nhất của thành Lâm Truy. Trung tâm mỗi con đường đều có một bãi đá, tất cả dũng sĩ đến từ các nơi, đều phải thể hiện tài năng ở những bãi đá này, nếu như được kiếm khách do Tề vương cử đến nhìn trúng những năng lực xuất chúng này, sẽ được lệnh bài thông quan, đến trước Tề cung thể hiện sở trường.
Vào ngày này, đa số các cửa hàng đều đóng cửa, trên các con đường hầu như không thấy bóng dáng của những người đi tản bộ. Các bách công cư tứ cũng trống không, rất vắng vẻ.
Tuy rằng các dũng sĩ thể hiện võ dũng của mình, vốn mang tính khách quan. Nhưng những du hiệp này đều cũng có quyền giết người trên đường. Nếu như người nào bị du hiệp thấy không vừa mắt mà một kiếm giết chết, đó đúng là không có đường thương lượng. Bởi vì đủ loại nguyên nhân đó, xuất hiện ở trên đường, ngoại trừ các du hiệp ra, chỉ có các quý nữ quyền quý cường hào dưới sự bảo vệ của kiếm khách.
Ngọc Tử cũng xuất hiện trên đường.
Nàng ngồi bên chân công tử Xuất, chốc chốc lại đấm chân cho hắn, tranh thủ nhìn ra bên ngoài xe ngựa.
Cũng không biết làm sao, công tử Xuất lại khăng khăng muốn ra ngoài, không lẽ, hắn cảm thấy hứng thú với những du hiệp này?
Ngọc Tử buồn bực mà nhìn hắn rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Chuyện mấy ngày trước đây khiến nàng không dám nhìn hắn, cho dù công tử Xuất vẫn như cũ, trên gương mặt tuấn nhã luôn luôn cười nhạt, nhưng hắn càng cười vân đạm phong khinh như thế, nàng lại càng chột dạ.
“Tùng tùng tùng tùng”, tiếng trống không ngừng truyền đến.
Tiếng trống này khẩn trương, dồn dập chứa đựng âm thanh giết chóc. Tiếng trống qua đi, đường phố lúc đầu còn huyên náo nay yên lặng trong tức khắc.
Xem ra, trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Ngọc Tử nhìn xuyên qua màn xe, chỉ một thoáng, nàng nhìn thấy hơn mười người ở trên trán khắc chữ nô lệ trên đường, ngoài chữ trên trán ra, da trên trán của họ cũng bị ép phải cắt một ít.
Chém người.
Những nô lệ chém người này, cũng không phải là trốn từ một chủ. Bọn họ đến từ đủ các nước, cũng muốn liều mạng vì phú quý!
Trong những người này, còn có một số gãy tay gãy chân, chống gậy gỗ đến. Hình phạt ở thời đại này, động một tý thì móc mắt, bẻ tay chân, có những năm, đến mức trên phố còn bày bán tay chân giả bằng gỗ.
Những người tàn phế này cũng vội vàng đi về phía bãi đá, không lẽ, bọn họ cũng là đến ứng mộ dũng sĩ?
Ngọc Tử đang suy nghĩ, trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói ôn hòa tao nhã của công tử Xuất, “Ngọc cơ, theo như người thấy, tại sao Tề vương ra lệnh một tiếng đã khiến đường phố nhốn nháo?”
Ngọc Tử thoải mái mà đáp: “Trong lệnh chiêu mộ của Tề vương, có một câu ‘bất kể tội nghiệt trước kia, bất kể xuất thân cao thấp’. Thiếp cho rằng, chính câu này đã thôi thúc bọn họ đến đây.” Dừng một chút, nàng lại bổ sung: “Thứ dân này, họ Công Tôn suy tàn, đây chính là lúc bọn họ có cơ hội xuất đầu.”
Công tử Xuất nhìn chăm chú vào dòng người bên ngoài, rất lâu không lên tiếng.
Khi Ngọc Tử lặng lẽ nhìn hắn, công tử Xuất quay đầu, bắt gặp ánh mắt của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay khi Ngọc Tử vội vàng cúi đầu né tránh, công tử Xuất mỉm cười.
“Ngọc cơ?”
“Dạ.”
“Cơ quả nhiên khác hẳn với những phụ nhân trên đời này.”
Lời khen này thật dễ nghe. Ngọc Tử đỏ mặt, xấu hổ trả lời: “Ngại quá, ngại quá, công tử quá khen.”
Nghe được câu trả lời bề ngoài chân thành nhưng mang mấy phần dương dương tự đắc này, khóe miệng công tử Xuất lại cong lên, hắn liếc Ngọc Tử, khi nhìn khuôn mặt của nàng ửng hồng, thanh xuân mơn mởn, xinh đẹp động lòng người, hắn lại ngẩn người. Đảo mắt, hắn liền nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, không để ý đến nàng nữa.
Nghe được câu trả lời của Ngọc Tử, công tử Xuất liền ra lệnh cho mã phu về phủ, giống như hắn đi một vòng trên đường chỉ là muốn thưởng thức một chút sự náo nhiệt này.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Tối hôm nay, Tề cung lại tổ chức yến tiệc.
Công tử Xuất dẫn theo ba cơ thiếp, ngoài Ngọc Tử ra, còn có Hàn công chúa và một mĩ cơ nước Hàn (Tên một nước thời Chu, nay thuộc tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn tây, Trung quốc) đi theo.
Lúc này mặt trời sớm đã ngả về Tây, trên bầu trời không có trăng sao. Các kiếm khách giơ cao bó đuốc, giữa ánh lửa đỏ rực, thường xuyên có một đội xe ngựa chạy về hướng hoàng cung.
Khi xe ngựa của công tử Xuất tiến vào Tề cung, xuyên qua hai bên con đường đá đi vào chính điện hoàng cung, cứ mỗi năm bước lại có một võ sĩ mặc khôi giáp đứng gác.
Những võ sĩ này, một tay cầm bó đuốc, tay kia cầm trường kích, thấp thoáng dưới mặt nạ bằng đồng là hai mắt sáng ngời, thoạt nhìn rất uy phong.
Một tiếng cười truyền đến, “Công chúa, những tráng sĩ này là Tề vương mới chiêu mộ. Thực sự uy phong quá đi.”
Tráng sĩ mới chiêu mộ? Cũng không biết Á có ở trong đó không nữa?
Ngọc Tử suy nghĩ trong lòng, cùng Hàn công chúa nghiêng đầu nhìn.
Võ sĩ đứng ở hai bên có thân hình cao lớn, mặt nạ bằng đồng che kín khuôn mặt, làm sao có thể thấy rõ diện mạo? Hàn công chúa cong miệng, buồn bực mà nói: “Nhìn không rõ, nhìn không rõ.”
Cảm giác được Ngọc Tử đang nhìn mình, Hàn công chúa trừng nàng, nói: “Nhìn ta làm gì?”
Ngọc Tử cười nhẹ, nàng liếc mắt nhìn xe ngựa của công tử Xuất đi ở phía trước, tò mò mà hỏi thăm: “Công chúa, hình như không hề gần gũi công tử Xuất.”
Gần đây khi Ngọc Tử và công tử Xuất đi cùng với nhau, cũng không thấy Hàn công chúa xuất hiện. Thậm chí khi gặp nàng, ánh mắt Hàn công chúa nhìn nàng, cũng không trợn trừng như trước.
Dưới sự tò mò đánh giá của Ngọc Tử, Hàn công chúa cong môi lên cao, nàng rầu rĩ trả lời: “Công tử Xuất ngay cả gặp ta một lần cũng không muốn, ta cũng là một công chúa, không muốn lại khiến người ta thấy phiền.”
Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn Ngọc Tử, bất mãn kêu lên: “Mắt ngươi sáng rực nhìn ta chòng chọc, giống như kẻ trộm vậy!”
Ngọc Tử vội vàng thu tầm mắt, nàng ầm thầm cười: Quả nhiên là thiếu nữ kích động, khi thích không ngại xa xôi chạy đến. Hiện tại tình cảm mãnh liệt không còn, lại không muốn khiến người ta thấy phiền.
Hàn công chúa nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngọc Tử, miệng càng cong, nàng nói thầm: “Cười hả? Được phu chủ độc sủng, vui vẻ lắm sao?”
Giọng Hàn công chúa không hề nhỏ, nhưng trong tiếng xe ngựa qua lại, khắp nơi đều là tiếng nữ tử líu ríu, tiếng nói của nàng chìm trong đó, Ngọc Tử không chú ý nên nghe không rõ ràng.
Ngọc Tử liền ngồi dựa vào vách xe, nàng nhìn một loạt các võ sĩ chạm đồng đúc sắt kia, vẫn đang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Á.
Nàng không tìm được.
Mà xe ngựa đã dừng lại.
Ngọc Tử và hai cơ thiếp xuống xe ngựa, sau khi ngoan ngoãn theo sát công tử Xuất, đi về phía đại điện.
Lần này Tề vương mở tiệc, không phải trên lầu các của hắn, mà là ở một cung điện kế bên ở phía nam.
Trên bậc thang bằng ngọc rộng chừng bốn trăm thước, võ sĩ trên đầu đội mũ giáp bằng đồng, cầm trong tay trường kích, hiện tại là ba bước một người. Bọn họ giơ cao bó đuốc khiến trong cung điện sáng sủa hơn.
Các bậc quyền quý chậm rãi đi lên bậc thang.
Bởi vì yến tiệc hôm nay là để vui vẻ, các quý tộc đã hoàn toàn vứt bỏ lễ nghi, trên sân rộng đã thành nơi các nử tử cười đùa, các nam nhân thì thầm.
Giữa đại điện, cũng là cảnh tượng náo nhiệt. Các nam nhân bưng rượu đi khắp nơi, các quý nữ thì tốp năm tốp ba vui đùa ầm ĩ. Trên hành lang, cứ hai bước liền bố trí một cái lò nướng dê, cùng một bình rượu, hai mỹ nhân. Hai mỹ nhân kia, quỳ hai bên lò nướng, vạt áo mở ra, mái tóc buông xuống. Giữa đại điện, có bốn hành lang, mà giữa bốn hành lang này, đều là cách hai bước lại có một con dê, một bình rượu, hai mỹ nhân như vậy.
Những mỹ nhân kia, giống như rượu và dê nướng kia, đều là phần thưởng. Người nào đi vào trong điện này, chỉ cần thích, có thể ôm một người, ra phía sau thiên điện tầm hoan.
Bởi vì, đây là một đêm tẫn hoan.
/142
|