Trở lại trong điện, Ngọc Tử quay trở về ngồi trên tháp.
Nhìn những ngọn đuốc trông xa như những hạt đậu nhỏ lấp lánh, Ngọc Tử cúi đầu, để cho làn tóc tùy ý xõa xuống, che lấp khuôn mặt của nàng.
Chén canh đó chắc chắn là có vấn đề. Chỉ là không biết, chén dược canh đó có thật là do Tề vương hậu ban cho? Cũng không biết, chén dược canh đó sẽ khiến nàng trở thành như thế nào?
Đối với cái cung điện của Tề vương này, cũng như với vương hậu cùng các phu nhân, cơ thiếp của Tề vương, nàng chỉ cảm thấy chúng thật nhơ bẩn, thật không đáng nghĩ tới. Cái kiểu địch trong tối ta ngoài sáng như thế này, nàng cảm thấy thực không ổn chút nào.
Không được, vẫn là nên tìm cách rời khỏi chốn này càng nhanh càng tốt.
Ngọc Tử vốn tưởng rằng đêm nay nàng sẽ mất ngủ, nhưng hóa ra nàng lại ngủ rất ngon giấc. Thật tội cho nàng, nàng như vậy nhưng lại nằm trên sàn mà ngủ.
Ngọc Tử tỉnh giấc vì một trận tiếng cười hihi haha truyền tới.
Những tiếng cười này truyền tới từ phía đông. Ngọc Tử nhổm dậy, đi tới bên màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài.
Trong tầm mắt, nàng thấy một đám tỳ nữ đang vây quanh một mỹ cơ, bọn họ đang vừa chậm rãi đi trong hoa viên vừa cười nói. Mỹ cơ nọ vóc người cao ráo, sống mũi cao, các đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa.
Nhìn một chút, Ngọc Tử liền thu hồi tầm mắt.
Ngay lúc ấy, tiếng của một cung tỳ vang lên phía bên ngoài: “Ngọc cơ, đại phu tới.”
Đại phu ư?
Trái tim Ngọc Tử đập có chút nhanh hơn.
Nàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi cất giọng lạnh lùng: “Chờ một chút, để ta rửa mặt chải đầu chút đã.”
“Vâng.”
Mấy cung tỳ vội vàng tiến vào, trên tay họ là những khay đựng muối, nước cùng với khăn mặt. Dưới sự hầu hạ của bọn họ, cũng phải mất nửa canh giờ Ngọc Tử mới rửa mặt cùng với trang điểm xong.
Lại một lần nữa, da thịt hồng nhuận của nàng được che giấu dưới một lớp phấn dày bàng bạc cùng với son đỏ. Có điều, lần trang điểm này là Ngọc Tử tự mình yêu cầu trang điểm như vậy.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Ngọc Tử ngồi ở tháp mới cất giọng: “Mời đại phu vào điện.”
Thời này, cũng không có quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân.
Một vị đại phu trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy cùng chòm râu mỏng, được mời tiến vào.
Đại phu trung niên đó cau mày nhìn thoáng qua Ngọc Tử, rồi tiến tới ngồi đối diện với nàng, tay vươn ra đặt lên mạch đập trên cánh tay nàng.
Đôi lông mày của vị đại phu càng nhăn sâu hơn.
Ngay lúc ấy, ở chỗ màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bóng người loáng thoáng, chỉ trong chốc lát lại có thêm mấy người nữa tiến đến.
Ngọc Tử hạ tròng mắt, vẻ mặt ôn nhu, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, tùy ý để đại phu hết bắt mạch tay trái rồi lại chuyển sang tay phải của nàng.
Đột nhiên, Ngọc Tử nhẹ giọng nói: “Thiếp vô lễ.” Trong lúc vị đại phu nọ vẫn còn đang ngơ ngác, Ngọc Tử liền vươn tay che miệng mình, sau đó, lấy tay áo che miệng, nàng cúi đầu, sau khi nhẹ nôn khan một tiếng, Ngọc Tử buông tay, lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, mang nước lại đây.”
Ngọc Tử lúc này cử chỉ vô cùng ung dung, khi ra lệnh lại có khí chất cao ngạo của bậc quyền quý.
Một thị tỳ vội vàng bưng theo bồn sứ đựng nước lại.
Dưới sự hầu hạ của nàng ta, Ngọc Tử đặt tay vào bồn để rửa. Khi tay đã rửa sạch, Ngọc Tử hướng về phía đại phu nọ, mỉm cười nói: “Phu chủ nhà ta vẫn chưa có con đầu lòng. Phu chủ ta có nói, thiếp nếu có thể mang thai con trai, đó chính là con lớn nhất của công tử Xuất nước Triệu.”
Quả nhiên, tay của đại phu nọ nhẹ run lên một chút.
Dường như có quỷ a! Ngọc Tử chỉ sợ vị đại phu này đã bị người mua chuộc, bất kể hắn bắt mạch có biết nàng có mang thai hay không, nhưng nếu hắn một miệng khẳng định rằng nàng chưa từng mang thai, vậy thì thật thảm cho nàng rồi.
Lúc nãy nàng nhẹ nhàng mà tiết lộ thân phận phu chủ nhà nàng, cùng với thân phận của hài nhi trong bụng này, cũng là để cho đại phu nọ biết rằng, hắn đang phải đối mặt với người nào, để cho hắn bất kể là vì sợ hãi, hay là vì cẩn thận, cũng không dám tùy tiện mà phát ngôn.
Quan trọng hơn chính là, nàng đã nhấn mạnh cụm từ “phu chủ ta từng nói,” chính là để vị đại phu trước mặt này tưởng rằng, chuyện nàng mang thai con đầu lòng của công tử Xuất, đã được truyền tới tai của công tử Xuất rồi. Việc động trời này, dù là vị đại phu này có bị ai đó lấy tính mạng mà uy hiếp, cũng không dám làm chuyện xằng bậy.
Ngọc Tử liếc mắt nhìn vị đại phu nọ một cái liền mỉm cười, một lần nữa đưa cánh tay nhỏ nhắn xinh đẹp đến trước mặt vị đại phu nọ.
Vị đại phu đó lại dùng ba ngón tay đặt lên mạch đập của nàng, sau một hồi, hắn thở dài thành tiếng, lắc đầu, nói: “Lão phu vô năng.”
Đây chính là thừa nhận hắn không phát hiện ra điều gì.
Ngọc Tử thu tay lại, vẫn ngồi trên tháp mà thi lễ, nói: “Đại phu đi thong thả.”
“Cơ đa lễ rồi.” Đại phu nọ đáp lời, cau mày đau khổ, chậm rãi lui ra ngoài.
Khi vị đại phu này vừa rời khỏi, Yến cơ – mỹ cơ cùng mấy cung tỳ lúc trước Ngọc Tử nhìn thấy qua màn che cửa sổ đã đi đến, nàng ta nhìn theo bóng lưng rời đi của vị đại phu nọ, rồi quay lại, hướng về phía Ngọc Tử, ngạc nhiên hỏi: “Ngọc cơ mang thai, phu chủ nhà ngươi đã biết rồi chứ?” Giọng nói của nàng ta chứa chất đầy nghi hoặc, “Nếu như phu chủ đã biết cơ có dựng, sao còn đưa cơ vào cung?”
Ngọc Tử không trả lời, ngược lại, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Thiếp ở Tề cung chỉ là là ở tạm mà thôi. Đợi vài ngày nữa sẽ hồi phủ, Yến cơ sao lại ngạc nhiên làm vậy?”
Yến cơ nhanh chóng nặn ra một nụ cười, dưới sự chờ đợi của Ngọc Tử, nàng ta miễn cưỡng cười, nói: “Thiếp tưởng rằng, Cơ mang thai, phu chủ của cơ đương nhiên sẽ coi như báu vật mà trân trọng.”
Yến cơ vừa dứt lời, Ngọc Tử đã cất tiếng cười lớn, nàng nhìn Yến cơ, nửa cười nửa không, nói: “Theo như lời của cơ, Tề cung này giống như đầm rồng hang hổ, ta ở lại đây sẽ chẳng được an toàn?”
“Không, không phải, ta tuyệt không có ý đó.”
“Rất tốt, người đâu, tiễn Yến cơ!”
Sau khi mạnh mẽ đem Yến cơ tiễn bước đi, Ngọc Tử lại lười biếng ngồi ở trên tháp.
Con bà nó, càng lúc càng hoang đường.
Suy nghĩ một lúc, Ngọc Tử liền đứng lên, gọi mấy cung tỳ tới phân phó, “Người đâu, tới giúp ta trang điểm, ta muốn đi gặp Đại vương.”
Mấy cung tỳ lập tức quay mặt nhìn nhau.
Ngọc Tử quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Thế nào?”
Hai cung tỳ vội vàng tiến lên, nói: “Nguyện hầu hạ cơ trang điểm.”
Trong gương đồng, Ngọc Tử liếc mắt liền thấy mấy cung tỳ khác đang đi theo góc tường ra phía ngoài. Nhìn bóng lưng của các nàng rời đi, Ngọc Tử liền mỉm cười.
Bản thân nàng chẳng phải là nhân vật có tiếng tăm, cũng chẳng phải là người đàn bà sắc nước hương trời gì, Tề vương đối với nàng cũng chỉ là có chút hứng thú mà thôi. Có điều, có lẽ một số kẻ khác có dụng tâm muốn để nàng lọt vào mắt xanh của Tề vương? Hoặc có lẽ, còn có âm mưu gì đó khác chăng?
Sau khi phủ lên mặt một tầng phấn dày, mặc trang phục màu phấn hồng dành cho cơ thiếp, dưới sự hộ tống của hai cung tỳ, Ngọc Tử đi tới tầng thứ chín của cung điện Tề vương.
Nàng đi rất nhanh. Khi nàng nhẹ nhàng leo tới tầng thứ tám thì tự nhiên có mấy cung tỳ đứng chắn trước mặt. Bọn họ thi lễ với nàng rồi cất lời: “Phu nhân nhà ta nguyện được gặp mặt Ngọc cơ.”
Ngọc Tử chỉ cười cười, không đáp lời mà tiếp tục tiến về phía trước, nàng không chút để ý, lách qua các nàng mà đi, cho tới khi đã thoát khỏi các nàng, thanh âm của nàng mới vọng lại, “Đợi thiếp gặp xong Đại vương, sẽ trở lại gặp mặt phu nhân.”
“Ngọc cơ! Ngươi thật vô lễ!” Tiếng quát mắng của một cung tỳ từ phía sau truyền tới.
Ngọc Tử cười cười, nàng không quay đầu lại, vẻ mặt cũng tỏ ra không chút để ý, chỉ tiếp tục bước lên tầng thứ chín của cung điện.
Lúc này, nàng đã quyết tâm. Nàng chỉ là một cơ thiếp được mời tới như một vị khách ở chốn này, trong cung điện của Tề vương này, bất cứ ai cũng có thể đối phó được với nàng. Mà nàng, đã không còn đủ thời gian cũng như âm mưu dương mưu để đối phó lại với bọn họ.
Từ lúc nàng bị vây ở tâm bão, nàng đã biết có kẻ muốn làm điều bất lợi với nàng, nàng cũng biết tình trạng địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, tại sao nàng còn phải chờ đợi? Đợi để chờ chết sao? Tại sao không giành lấy thế chủ động để chọn lấy một con đường sống?
Tầng thứ chín của cung điện này cũng không phải là tẩm điện duy nhất của Tề vương, chỉ khi nào hắn muốn hoan ái thì mới nghỉ lại ở đây. Có điều, Ngọc Tử đã sớm nghe ngóng được, đêm qua Tề vương đã ở lại chỗ này.
Lúc này cũng đã tới gần giữa trưa, Tề vương dù có hoang dâm thì cũng đã đến giờ rời khỏi tháp. Vì thế, Ngọc Tử vừa tới bên ngoài tẩm điện của Tề vương, liền khép tay áo thi lễ, hướng về phía võ sĩ đang canh gác bên ngoài tẩm điện, cất giọng thanh thúy: “Thiếp Ngọc cơ, cơ thiếp của công tử Xuất, xin diện kiến Đại vương!”
Nhìn những ngọn đuốc trông xa như những hạt đậu nhỏ lấp lánh, Ngọc Tử cúi đầu, để cho làn tóc tùy ý xõa xuống, che lấp khuôn mặt của nàng.
Chén canh đó chắc chắn là có vấn đề. Chỉ là không biết, chén dược canh đó có thật là do Tề vương hậu ban cho? Cũng không biết, chén dược canh đó sẽ khiến nàng trở thành như thế nào?
Đối với cái cung điện của Tề vương này, cũng như với vương hậu cùng các phu nhân, cơ thiếp của Tề vương, nàng chỉ cảm thấy chúng thật nhơ bẩn, thật không đáng nghĩ tới. Cái kiểu địch trong tối ta ngoài sáng như thế này, nàng cảm thấy thực không ổn chút nào.
Không được, vẫn là nên tìm cách rời khỏi chốn này càng nhanh càng tốt.
Ngọc Tử vốn tưởng rằng đêm nay nàng sẽ mất ngủ, nhưng hóa ra nàng lại ngủ rất ngon giấc. Thật tội cho nàng, nàng như vậy nhưng lại nằm trên sàn mà ngủ.
Ngọc Tử tỉnh giấc vì một trận tiếng cười hihi haha truyền tới.
Những tiếng cười này truyền tới từ phía đông. Ngọc Tử nhổm dậy, đi tới bên màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài.
Trong tầm mắt, nàng thấy một đám tỳ nữ đang vây quanh một mỹ cơ, bọn họ đang vừa chậm rãi đi trong hoa viên vừa cười nói. Mỹ cơ nọ vóc người cao ráo, sống mũi cao, các đường nét trên khuôn mặt rất hài hòa.
Nhìn một chút, Ngọc Tử liền thu hồi tầm mắt.
Ngay lúc ấy, tiếng của một cung tỳ vang lên phía bên ngoài: “Ngọc cơ, đại phu tới.”
Đại phu ư?
Trái tim Ngọc Tử đập có chút nhanh hơn.
Nàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi cất giọng lạnh lùng: “Chờ một chút, để ta rửa mặt chải đầu chút đã.”
“Vâng.”
Mấy cung tỳ vội vàng tiến vào, trên tay họ là những khay đựng muối, nước cùng với khăn mặt. Dưới sự hầu hạ của bọn họ, cũng phải mất nửa canh giờ Ngọc Tử mới rửa mặt cùng với trang điểm xong.
Lại một lần nữa, da thịt hồng nhuận của nàng được che giấu dưới một lớp phấn dày bàng bạc cùng với son đỏ. Có điều, lần trang điểm này là Ngọc Tử tự mình yêu cầu trang điểm như vậy.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Ngọc Tử ngồi ở tháp mới cất giọng: “Mời đại phu vào điện.”
Thời này, cũng không có quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân.
Một vị đại phu trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy cùng chòm râu mỏng, được mời tiến vào.
Đại phu trung niên đó cau mày nhìn thoáng qua Ngọc Tử, rồi tiến tới ngồi đối diện với nàng, tay vươn ra đặt lên mạch đập trên cánh tay nàng.
Đôi lông mày của vị đại phu càng nhăn sâu hơn.
Ngay lúc ấy, ở chỗ màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bóng người loáng thoáng, chỉ trong chốc lát lại có thêm mấy người nữa tiến đến.
Ngọc Tử hạ tròng mắt, vẻ mặt ôn nhu, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, tùy ý để đại phu hết bắt mạch tay trái rồi lại chuyển sang tay phải của nàng.
Đột nhiên, Ngọc Tử nhẹ giọng nói: “Thiếp vô lễ.” Trong lúc vị đại phu nọ vẫn còn đang ngơ ngác, Ngọc Tử liền vươn tay che miệng mình, sau đó, lấy tay áo che miệng, nàng cúi đầu, sau khi nhẹ nôn khan một tiếng, Ngọc Tử buông tay, lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, mang nước lại đây.”
Ngọc Tử lúc này cử chỉ vô cùng ung dung, khi ra lệnh lại có khí chất cao ngạo của bậc quyền quý.
Một thị tỳ vội vàng bưng theo bồn sứ đựng nước lại.
Dưới sự hầu hạ của nàng ta, Ngọc Tử đặt tay vào bồn để rửa. Khi tay đã rửa sạch, Ngọc Tử hướng về phía đại phu nọ, mỉm cười nói: “Phu chủ nhà ta vẫn chưa có con đầu lòng. Phu chủ ta có nói, thiếp nếu có thể mang thai con trai, đó chính là con lớn nhất của công tử Xuất nước Triệu.”
Quả nhiên, tay của đại phu nọ nhẹ run lên một chút.
Dường như có quỷ a! Ngọc Tử chỉ sợ vị đại phu này đã bị người mua chuộc, bất kể hắn bắt mạch có biết nàng có mang thai hay không, nhưng nếu hắn một miệng khẳng định rằng nàng chưa từng mang thai, vậy thì thật thảm cho nàng rồi.
Lúc nãy nàng nhẹ nhàng mà tiết lộ thân phận phu chủ nhà nàng, cùng với thân phận của hài nhi trong bụng này, cũng là để cho đại phu nọ biết rằng, hắn đang phải đối mặt với người nào, để cho hắn bất kể là vì sợ hãi, hay là vì cẩn thận, cũng không dám tùy tiện mà phát ngôn.
Quan trọng hơn chính là, nàng đã nhấn mạnh cụm từ “phu chủ ta từng nói,” chính là để vị đại phu trước mặt này tưởng rằng, chuyện nàng mang thai con đầu lòng của công tử Xuất, đã được truyền tới tai của công tử Xuất rồi. Việc động trời này, dù là vị đại phu này có bị ai đó lấy tính mạng mà uy hiếp, cũng không dám làm chuyện xằng bậy.
Ngọc Tử liếc mắt nhìn vị đại phu nọ một cái liền mỉm cười, một lần nữa đưa cánh tay nhỏ nhắn xinh đẹp đến trước mặt vị đại phu nọ.
Vị đại phu đó lại dùng ba ngón tay đặt lên mạch đập của nàng, sau một hồi, hắn thở dài thành tiếng, lắc đầu, nói: “Lão phu vô năng.”
Đây chính là thừa nhận hắn không phát hiện ra điều gì.
Ngọc Tử thu tay lại, vẫn ngồi trên tháp mà thi lễ, nói: “Đại phu đi thong thả.”
“Cơ đa lễ rồi.” Đại phu nọ đáp lời, cau mày đau khổ, chậm rãi lui ra ngoài.
Khi vị đại phu này vừa rời khỏi, Yến cơ – mỹ cơ cùng mấy cung tỳ lúc trước Ngọc Tử nhìn thấy qua màn che cửa sổ đã đi đến, nàng ta nhìn theo bóng lưng rời đi của vị đại phu nọ, rồi quay lại, hướng về phía Ngọc Tử, ngạc nhiên hỏi: “Ngọc cơ mang thai, phu chủ nhà ngươi đã biết rồi chứ?” Giọng nói của nàng ta chứa chất đầy nghi hoặc, “Nếu như phu chủ đã biết cơ có dựng, sao còn đưa cơ vào cung?”
Ngọc Tử không trả lời, ngược lại, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Thiếp ở Tề cung chỉ là là ở tạm mà thôi. Đợi vài ngày nữa sẽ hồi phủ, Yến cơ sao lại ngạc nhiên làm vậy?”
Yến cơ nhanh chóng nặn ra một nụ cười, dưới sự chờ đợi của Ngọc Tử, nàng ta miễn cưỡng cười, nói: “Thiếp tưởng rằng, Cơ mang thai, phu chủ của cơ đương nhiên sẽ coi như báu vật mà trân trọng.”
Yến cơ vừa dứt lời, Ngọc Tử đã cất tiếng cười lớn, nàng nhìn Yến cơ, nửa cười nửa không, nói: “Theo như lời của cơ, Tề cung này giống như đầm rồng hang hổ, ta ở lại đây sẽ chẳng được an toàn?”
“Không, không phải, ta tuyệt không có ý đó.”
“Rất tốt, người đâu, tiễn Yến cơ!”
Sau khi mạnh mẽ đem Yến cơ tiễn bước đi, Ngọc Tử lại lười biếng ngồi ở trên tháp.
Con bà nó, càng lúc càng hoang đường.
Suy nghĩ một lúc, Ngọc Tử liền đứng lên, gọi mấy cung tỳ tới phân phó, “Người đâu, tới giúp ta trang điểm, ta muốn đi gặp Đại vương.”
Mấy cung tỳ lập tức quay mặt nhìn nhau.
Ngọc Tử quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Thế nào?”
Hai cung tỳ vội vàng tiến lên, nói: “Nguyện hầu hạ cơ trang điểm.”
Trong gương đồng, Ngọc Tử liếc mắt liền thấy mấy cung tỳ khác đang đi theo góc tường ra phía ngoài. Nhìn bóng lưng của các nàng rời đi, Ngọc Tử liền mỉm cười.
Bản thân nàng chẳng phải là nhân vật có tiếng tăm, cũng chẳng phải là người đàn bà sắc nước hương trời gì, Tề vương đối với nàng cũng chỉ là có chút hứng thú mà thôi. Có điều, có lẽ một số kẻ khác có dụng tâm muốn để nàng lọt vào mắt xanh của Tề vương? Hoặc có lẽ, còn có âm mưu gì đó khác chăng?
Sau khi phủ lên mặt một tầng phấn dày, mặc trang phục màu phấn hồng dành cho cơ thiếp, dưới sự hộ tống của hai cung tỳ, Ngọc Tử đi tới tầng thứ chín của cung điện Tề vương.
Nàng đi rất nhanh. Khi nàng nhẹ nhàng leo tới tầng thứ tám thì tự nhiên có mấy cung tỳ đứng chắn trước mặt. Bọn họ thi lễ với nàng rồi cất lời: “Phu nhân nhà ta nguyện được gặp mặt Ngọc cơ.”
Ngọc Tử chỉ cười cười, không đáp lời mà tiếp tục tiến về phía trước, nàng không chút để ý, lách qua các nàng mà đi, cho tới khi đã thoát khỏi các nàng, thanh âm của nàng mới vọng lại, “Đợi thiếp gặp xong Đại vương, sẽ trở lại gặp mặt phu nhân.”
“Ngọc cơ! Ngươi thật vô lễ!” Tiếng quát mắng của một cung tỳ từ phía sau truyền tới.
Ngọc Tử cười cười, nàng không quay đầu lại, vẻ mặt cũng tỏ ra không chút để ý, chỉ tiếp tục bước lên tầng thứ chín của cung điện.
Lúc này, nàng đã quyết tâm. Nàng chỉ là một cơ thiếp được mời tới như một vị khách ở chốn này, trong cung điện của Tề vương này, bất cứ ai cũng có thể đối phó được với nàng. Mà nàng, đã không còn đủ thời gian cũng như âm mưu dương mưu để đối phó lại với bọn họ.
Từ lúc nàng bị vây ở tâm bão, nàng đã biết có kẻ muốn làm điều bất lợi với nàng, nàng cũng biết tình trạng địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, tại sao nàng còn phải chờ đợi? Đợi để chờ chết sao? Tại sao không giành lấy thế chủ động để chọn lấy một con đường sống?
Tầng thứ chín của cung điện này cũng không phải là tẩm điện duy nhất của Tề vương, chỉ khi nào hắn muốn hoan ái thì mới nghỉ lại ở đây. Có điều, Ngọc Tử đã sớm nghe ngóng được, đêm qua Tề vương đã ở lại chỗ này.
Lúc này cũng đã tới gần giữa trưa, Tề vương dù có hoang dâm thì cũng đã đến giờ rời khỏi tháp. Vì thế, Ngọc Tử vừa tới bên ngoài tẩm điện của Tề vương, liền khép tay áo thi lễ, hướng về phía võ sĩ đang canh gác bên ngoài tẩm điện, cất giọng thanh thúy: “Thiếp Ngọc cơ, cơ thiếp của công tử Xuất, xin diện kiến Đại vương!”
/142
|