Tề thái tử nhìn Ngọc Tử, cất giọng ôn hòa, “Cơ sợ hãi sao.” Giọng nói của hắn có chút ôn nhu.
Nếu là Lỗ thị kiều kiều trước kia, hẳn phải vô cùng cảm động?
Giờ phút này, trong tâm trí Ngọc Tử lại xuất hiện ý nghĩ như vậy. Nàng quan sát nam nhân anh tuấn nhưng âm trầm trước mắt này, trong lòng thấy thật bình thản, đã không có hận ý như trước nữa.
Tuy nhiên, cũng chẳng phải có cảm tình gì hết.
Ngay lập tức, Ngọc Tử nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: “Nam phu nhân đó không ngừng thổi phồng về thiếp trước mặt Đại vương, như thể rất muốn Đại vương thu nạp thần thiếp. Thái tử hẳn biết nàng là người nào chứ?”
Thực ra, lời này của nàng có ý tứ hỏi xem Nam phu nhân, người này có phải là người của Ngô Tụ hay không?
Dù là như vậy nhưng trong lòng Ngọc Tử vẫn luôn nghi hoặc, nếu nói về cừu hận giữa nàng và Ngô Tụ, dù nàng ta muốn hại nàng thế nào thì cũng đâu nhất thiết phải đẩy nàng vào vòng tay của Tề vương? Nàng tin tưởng, ở vị trí của Ngô Tụ, nàng ta sẽ mượn tay kẻ khác để đầu độc nàng mới đúng.
Đây là lần hiếm hoi đầu tiên trong số những lần nói chuyện cùng Tề thái tử, Ngọc Tử đã tỏ ra ôn hòa như vậy.
Tề thái tử nhìn nàng, thầm than một tiếng, hắn lắc lắc đầu, nói: “Không phải Ngô Tụ.”
“Vậy nàng ta là người của ai?” Ngọc Tử vội vàng hỏi.
Tề thái tử cau mày, hắn nghiêm mặt lại, nói nhỏ: “Lỗ thị dám nói chuyện với ta như vậy sao?”
Ngọc Tử liền thi lễ, nàng chỉ tay về phía tháp ngồi, cung kính mà xa cách, nói với giọng trào phúng: “Thái tử là khách quý, xin mời ngồi.”
Tề thái tử vẫn lặng im coi chừng nàng, trầm giọng nói: “Lỗ thị, ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?”
Ngọc Tử ngước nhìn hắn. Thấy mặt mày hắn như vậy, nàng không nhịn được mà thầm oán hắn. Tuy nhiên, nàng nghĩ hắn hẳn là biết một chút nội tình, vì thế nàng đành nhịn hắn một chút.
Vì vậy, nàng cúi đầu, cung kính hướng hắn hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Thiếp vô lễ.”
Nghe được những lời này, trên mặt Tề thái tử thoáng hiện lên ý cười.
Hắn vươn tay ra đỡ lấy tay phải của Ngọc Tử.
Ngọc Tử không động đậy.
Khi bàn tay to lạnh lẽo của Tề thái tử chạm vào những ngón tay của Ngọc Tử, hắn dường như nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Nàng mang thai hài nhi của công tử Xuất ư?”
Ngọc Tử hạ tầm mắt, một lúc sau nàng mới đáp lời: “Đúng vậy.”
Nàng không biết tại sao mình có thể trả lời một cách tự nhiên như vậy. Cũng không hiểu tại sao, khi thốt ra lời này, nàng liền ngước nhìn sắc mặt của Tề thái tử.
Trên khuôn mặt của Tề thái tử thoáng hiện lên nét uất giận, môi hắn mím lại.
Khi biết Ngọc Tử nhìn mình thì hắn mím môi chặt hơn, một lúc lâu sau hắn mới xoay người kêu lên, “Người đâu!”
Ngay lập tức có một kiếm khách xuất hiện.
Tề thái tử nhận lấy khay gỗ từ tay kiếm khách kia, trên khay là một chén gốm, hắn đặt chén đó vào tay Ngọc Tử rồi ra lệnh: “Uống đi.”
Trong chén gốm là một thứ nước canh màu đen, Ngọc Tử không nhận, nàng mỉm cười rồi hỏi: “Thứ này làm sảy thai ư?”
“Đúng vậy.”
Ngọc Tử hạ tầm mắt, nàng áp chế lửa giận đang bùng lên, chậm rãi nói: “Thái tử cũng biết, phụ nhân một khi sảy thai rồi sẽ không thể dễ dàng có thai được nữa?”
Trong thời đại còn thiếu thốn về thuốc men này, phần đông phụ nữ chỉ sinh được một đứa con. Hơn thế nữa, vì thuốc men có hạn, do vậy thuốc men dành cho việc mang thai cũng rất hạn chế. Ngọc Tử đã từng nghe có người nói qua, thuốc sảy thai này đối với cơ thể phụ nữ vô cùng có hại. Vì thế cơ hội để có thể mang thai sau khi sảy thai sẽ càng ngày càng khó khăn hơn.
Tề thái tử không đáp lại nàng.
Ngọc Tử thực sự muốn cười, cười thật lớn. Nam nhân này quả thực là quá vô tình!
Nàng khẽ mỉm cười rồi tiếp nhận chén thuốc, sau đó nàng nhìn Tề thái tử, mỉm cười với hắn, tay nàng nghiêng nghiêng, “tích tích” tiếng nước thuốc chảy xuống như tiếng suối chảy, đổ đầy trên sàn nhà.
Vẻ mặt Tề thái tử lạnh lẽo như băng.
Sau khi đổ hết chén thuốc, Ngọc Tử tiện tay ném cái chén đi, lạnh lùng nói: “Nơi này dơ bẩn, thái tử thân thể quý báu, xin mời dời bước.”
Nàng đây là muốn đuổi khách!
Trong thiên hạ này, liệu có cơ thiếp nào dám nói chuyện với Tề thái tử như vậy cơ chứ?
Kiếm khách mang thuốc tới vô cùng giận dữ, hắn lập tức rút trường kiếm, mũi kiếm hướng về cổ họng Ngọc Tử, đồng thời hét lớn: “Phụ nhân này quá vô lễ!” Hắn nhìn Tề thái tử, kêu lên: “Thái tử, cho phép thần giết chết nàng ta!”
Tề thái tử vẫn chằm chằm nhìn Ngọc Tử. Hắn nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, nhìn sự thong dong, tự tin cũng như trấn định không nao núng trước cái chết của nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới thì thào: “Vẫn luôn như thế…”
Dứt lời, hắn phất tay ra lệnh, “Thu kiếm lại!”
“Thái tử!”
“Thu kiếm lại!” Lúc này đã là tiếng quát.
Kiếm khách nọ nghiến răng nghiến lợi thu hồi trường kiếm.
Tề thái tử phất tay áo, xoay người rời đi. Mới đi được mấy bước hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại Ngọc Tử.
Ngọc Tử vẫn giữ nguyên tư thế, bình thĩnh, thong dong đứng nơi đó.
Đôi mắt nàng đang nhìn xuống, khuôn mặt trát một lớp phấn dày và hai má đỏ ửng trong ánh chiều tà không làm mất đi nét đường hoàng ở nàng. Hai mắt nàng như nước hồ thu đang gợn sóng.
Phụ nhân này, hắn nhìn không thấu.
Cũng không biết tại sao, cũng là phụ nhân này, trước kia không có chút thú vị nào, nhưng sau này gặp lại, sự thay đổi ở nàng đã thu hút hắn, khiến hắn động tâm.
Thầm than một tiếng, Tề thái tử thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng.
Tề thái tử vừa rời khỏi, Ngọc Tử liền đi tới muốn đóng cửa lại.
Nàng chán ghét lắc đầu, thầm nghĩ: sao trên đời lại có những kẻ như vậy?
Vừa mới xoay người, nàng đã nghe tiếng hai cung tỳ đã thấp giọng kêu lên: “Ngọc cơ, người vừa nãy là Thái tử phải không?” Bọn họ vừa tới nơi cũng chỉ thấy được bóng lưng của Tề thái tử.
Ngọc Tử trừng mắt nhìn các nàng, lần này, ánh mắt có chút sắc lạnh. Hai nàng ấy hoảng sợ, vội vàng cúi đầu. Ngọc Tử lạnh lùng nói: “Các ngươi chỉ là những cung tỳ nhỏ bé, nếu như các ngươi dám nói những điều không nên nói, thái tử biết được, các ngươi đã biết hậu quả ra sao rồi đấy!”
Trong lời của nàng đã ẩn chứa sát khí!
Hai cung tỳ này cũng không biết lai lịch ra sao, Ngọc Tử trước hết phải đe nẹt dọa dẫm khiến bọn họ không hình thành thói quen nói năng lung tung.
Hai cung tỳ càng hoảng sợ, các nàng đồng thời quỳ xuống, nói liên thanh: “Không dám, tuyệt đối không.”
Ngọc Tử hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo, bước lại vào trong phòng.
Trở lại phòng ngủ, Ngọc Tử nặng nề ngã vào trong giường, tay phải chống má, thầm nghĩ: Kẻ sai sử Nam phu nhân kia không phải Ngô Tụ thì là ai? Người ta biết cũng đâu có nhiều lắm, không biết kẻ nào có thù oán với ta đây?
Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra được người đó là ai, Ngọc Tử liền lắc lắc đầu, không thèm suy nghĩ tới điều đó nữa.
Ngọc Tử bỏ qua những ý nghĩ mơ hồ về kẻ muốn hại nàng. Lúc này, việc cần làm chính là phải giành thế chủ động!
Đột nhiên, Ngọc Tử giật mình: chỗ này, Tề thái tử có thể tới, vậy người của công tử Xuất nhất định có thể tới!
Điều này tuyệt đối có thể! Tên đó âm mưu dương mưu đầy mình, kể cả cung điện chín tầng của Tề vương hắn cũng có thể cho người tới, nữa là chỗ này? Không chừng, người của hắn bây giờ đã mò tới chỗ này rồi ấy chứ!
Nghĩ tới đó, Ngọc Tử liền nhíu lại hai mắt.
Vụt một cái, nàng ngồi phắt dậy, hướng ra bên ngoài kêu lớn: “Người đâu, cầm cho ta một mảnh gỗ cùng với một hộp son lại đây!”
Giọng nói nghi hoặc của cung tỳ truyền đến, “Mảnh gỗ cùng hộp son ư? Xin cơ đợi cho một chút.”
“Nhanh lên, nhanh lên.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân đi xa dần.
Ngọc Tử hai tay ôm đầu, hai chân nhỏ nhắn giơ cao, miệng thì rên hừ hừ là cảnh tượng mà hai cung tỳ chứng kiến khi cầm mảnh gỗ và hộp son quay lại.
Sau khi lệnh cho hai cung tỳ đem đồ vật vào phòng ngủ, Ngọc Tử dùng chiếc đũa quẹt vào hộp son, viết xuống ba dòng lớn bằng chữ Tề: Bẩm Triệu Xuất! Nam Uyển là nơi long xà hỗn tạp, thích khách dễ dàng ra vào! Chẳng may hài nhi trong bụng thiếp bị tổn thương thì biết làm sao đây? Biết làm sao đây?
Ba dòng chữ, ba dòng chữ đỏ như máu, rõ ràng hiện lên trên miếng gỗ.
Trong lúc hai cung tỳ trợn mắt há miệng, Ngọc Tử đã vỗ vỗ tay, cười hì hì, nói: “Mang miếng gỗ này đặt ở bên giường ngủ của ta.”
“À, vâng, vâng ạ.”
Nếu là Lỗ thị kiều kiều trước kia, hẳn phải vô cùng cảm động?
Giờ phút này, trong tâm trí Ngọc Tử lại xuất hiện ý nghĩ như vậy. Nàng quan sát nam nhân anh tuấn nhưng âm trầm trước mắt này, trong lòng thấy thật bình thản, đã không có hận ý như trước nữa.
Tuy nhiên, cũng chẳng phải có cảm tình gì hết.
Ngay lập tức, Ngọc Tử nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: “Nam phu nhân đó không ngừng thổi phồng về thiếp trước mặt Đại vương, như thể rất muốn Đại vương thu nạp thần thiếp. Thái tử hẳn biết nàng là người nào chứ?”
Thực ra, lời này của nàng có ý tứ hỏi xem Nam phu nhân, người này có phải là người của Ngô Tụ hay không?
Dù là như vậy nhưng trong lòng Ngọc Tử vẫn luôn nghi hoặc, nếu nói về cừu hận giữa nàng và Ngô Tụ, dù nàng ta muốn hại nàng thế nào thì cũng đâu nhất thiết phải đẩy nàng vào vòng tay của Tề vương? Nàng tin tưởng, ở vị trí của Ngô Tụ, nàng ta sẽ mượn tay kẻ khác để đầu độc nàng mới đúng.
Đây là lần hiếm hoi đầu tiên trong số những lần nói chuyện cùng Tề thái tử, Ngọc Tử đã tỏ ra ôn hòa như vậy.
Tề thái tử nhìn nàng, thầm than một tiếng, hắn lắc lắc đầu, nói: “Không phải Ngô Tụ.”
“Vậy nàng ta là người của ai?” Ngọc Tử vội vàng hỏi.
Tề thái tử cau mày, hắn nghiêm mặt lại, nói nhỏ: “Lỗ thị dám nói chuyện với ta như vậy sao?”
Ngọc Tử liền thi lễ, nàng chỉ tay về phía tháp ngồi, cung kính mà xa cách, nói với giọng trào phúng: “Thái tử là khách quý, xin mời ngồi.”
Tề thái tử vẫn lặng im coi chừng nàng, trầm giọng nói: “Lỗ thị, ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?”
Ngọc Tử ngước nhìn hắn. Thấy mặt mày hắn như vậy, nàng không nhịn được mà thầm oán hắn. Tuy nhiên, nàng nghĩ hắn hẳn là biết một chút nội tình, vì thế nàng đành nhịn hắn một chút.
Vì vậy, nàng cúi đầu, cung kính hướng hắn hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Thiếp vô lễ.”
Nghe được những lời này, trên mặt Tề thái tử thoáng hiện lên ý cười.
Hắn vươn tay ra đỡ lấy tay phải của Ngọc Tử.
Ngọc Tử không động đậy.
Khi bàn tay to lạnh lẽo của Tề thái tử chạm vào những ngón tay của Ngọc Tử, hắn dường như nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Nàng mang thai hài nhi của công tử Xuất ư?”
Ngọc Tử hạ tầm mắt, một lúc sau nàng mới đáp lời: “Đúng vậy.”
Nàng không biết tại sao mình có thể trả lời một cách tự nhiên như vậy. Cũng không hiểu tại sao, khi thốt ra lời này, nàng liền ngước nhìn sắc mặt của Tề thái tử.
Trên khuôn mặt của Tề thái tử thoáng hiện lên nét uất giận, môi hắn mím lại.
Khi biết Ngọc Tử nhìn mình thì hắn mím môi chặt hơn, một lúc lâu sau hắn mới xoay người kêu lên, “Người đâu!”
Ngay lập tức có một kiếm khách xuất hiện.
Tề thái tử nhận lấy khay gỗ từ tay kiếm khách kia, trên khay là một chén gốm, hắn đặt chén đó vào tay Ngọc Tử rồi ra lệnh: “Uống đi.”
Trong chén gốm là một thứ nước canh màu đen, Ngọc Tử không nhận, nàng mỉm cười rồi hỏi: “Thứ này làm sảy thai ư?”
“Đúng vậy.”
Ngọc Tử hạ tầm mắt, nàng áp chế lửa giận đang bùng lên, chậm rãi nói: “Thái tử cũng biết, phụ nhân một khi sảy thai rồi sẽ không thể dễ dàng có thai được nữa?”
Trong thời đại còn thiếu thốn về thuốc men này, phần đông phụ nữ chỉ sinh được một đứa con. Hơn thế nữa, vì thuốc men có hạn, do vậy thuốc men dành cho việc mang thai cũng rất hạn chế. Ngọc Tử đã từng nghe có người nói qua, thuốc sảy thai này đối với cơ thể phụ nữ vô cùng có hại. Vì thế cơ hội để có thể mang thai sau khi sảy thai sẽ càng ngày càng khó khăn hơn.
Tề thái tử không đáp lại nàng.
Ngọc Tử thực sự muốn cười, cười thật lớn. Nam nhân này quả thực là quá vô tình!
Nàng khẽ mỉm cười rồi tiếp nhận chén thuốc, sau đó nàng nhìn Tề thái tử, mỉm cười với hắn, tay nàng nghiêng nghiêng, “tích tích” tiếng nước thuốc chảy xuống như tiếng suối chảy, đổ đầy trên sàn nhà.
Vẻ mặt Tề thái tử lạnh lẽo như băng.
Sau khi đổ hết chén thuốc, Ngọc Tử tiện tay ném cái chén đi, lạnh lùng nói: “Nơi này dơ bẩn, thái tử thân thể quý báu, xin mời dời bước.”
Nàng đây là muốn đuổi khách!
Trong thiên hạ này, liệu có cơ thiếp nào dám nói chuyện với Tề thái tử như vậy cơ chứ?
Kiếm khách mang thuốc tới vô cùng giận dữ, hắn lập tức rút trường kiếm, mũi kiếm hướng về cổ họng Ngọc Tử, đồng thời hét lớn: “Phụ nhân này quá vô lễ!” Hắn nhìn Tề thái tử, kêu lên: “Thái tử, cho phép thần giết chết nàng ta!”
Tề thái tử vẫn chằm chằm nhìn Ngọc Tử. Hắn nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, nhìn sự thong dong, tự tin cũng như trấn định không nao núng trước cái chết của nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới thì thào: “Vẫn luôn như thế…”
Dứt lời, hắn phất tay ra lệnh, “Thu kiếm lại!”
“Thái tử!”
“Thu kiếm lại!” Lúc này đã là tiếng quát.
Kiếm khách nọ nghiến răng nghiến lợi thu hồi trường kiếm.
Tề thái tử phất tay áo, xoay người rời đi. Mới đi được mấy bước hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại Ngọc Tử.
Ngọc Tử vẫn giữ nguyên tư thế, bình thĩnh, thong dong đứng nơi đó.
Đôi mắt nàng đang nhìn xuống, khuôn mặt trát một lớp phấn dày và hai má đỏ ửng trong ánh chiều tà không làm mất đi nét đường hoàng ở nàng. Hai mắt nàng như nước hồ thu đang gợn sóng.
Phụ nhân này, hắn nhìn không thấu.
Cũng không biết tại sao, cũng là phụ nhân này, trước kia không có chút thú vị nào, nhưng sau này gặp lại, sự thay đổi ở nàng đã thu hút hắn, khiến hắn động tâm.
Thầm than một tiếng, Tề thái tử thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng.
Tề thái tử vừa rời khỏi, Ngọc Tử liền đi tới muốn đóng cửa lại.
Nàng chán ghét lắc đầu, thầm nghĩ: sao trên đời lại có những kẻ như vậy?
Vừa mới xoay người, nàng đã nghe tiếng hai cung tỳ đã thấp giọng kêu lên: “Ngọc cơ, người vừa nãy là Thái tử phải không?” Bọn họ vừa tới nơi cũng chỉ thấy được bóng lưng của Tề thái tử.
Ngọc Tử trừng mắt nhìn các nàng, lần này, ánh mắt có chút sắc lạnh. Hai nàng ấy hoảng sợ, vội vàng cúi đầu. Ngọc Tử lạnh lùng nói: “Các ngươi chỉ là những cung tỳ nhỏ bé, nếu như các ngươi dám nói những điều không nên nói, thái tử biết được, các ngươi đã biết hậu quả ra sao rồi đấy!”
Trong lời của nàng đã ẩn chứa sát khí!
Hai cung tỳ này cũng không biết lai lịch ra sao, Ngọc Tử trước hết phải đe nẹt dọa dẫm khiến bọn họ không hình thành thói quen nói năng lung tung.
Hai cung tỳ càng hoảng sợ, các nàng đồng thời quỳ xuống, nói liên thanh: “Không dám, tuyệt đối không.”
Ngọc Tử hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo, bước lại vào trong phòng.
Trở lại phòng ngủ, Ngọc Tử nặng nề ngã vào trong giường, tay phải chống má, thầm nghĩ: Kẻ sai sử Nam phu nhân kia không phải Ngô Tụ thì là ai? Người ta biết cũng đâu có nhiều lắm, không biết kẻ nào có thù oán với ta đây?
Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra được người đó là ai, Ngọc Tử liền lắc lắc đầu, không thèm suy nghĩ tới điều đó nữa.
Ngọc Tử bỏ qua những ý nghĩ mơ hồ về kẻ muốn hại nàng. Lúc này, việc cần làm chính là phải giành thế chủ động!
Đột nhiên, Ngọc Tử giật mình: chỗ này, Tề thái tử có thể tới, vậy người của công tử Xuất nhất định có thể tới!
Điều này tuyệt đối có thể! Tên đó âm mưu dương mưu đầy mình, kể cả cung điện chín tầng của Tề vương hắn cũng có thể cho người tới, nữa là chỗ này? Không chừng, người của hắn bây giờ đã mò tới chỗ này rồi ấy chứ!
Nghĩ tới đó, Ngọc Tử liền nhíu lại hai mắt.
Vụt một cái, nàng ngồi phắt dậy, hướng ra bên ngoài kêu lớn: “Người đâu, cầm cho ta một mảnh gỗ cùng với một hộp son lại đây!”
Giọng nói nghi hoặc của cung tỳ truyền đến, “Mảnh gỗ cùng hộp son ư? Xin cơ đợi cho một chút.”
“Nhanh lên, nhanh lên.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân đi xa dần.
Ngọc Tử hai tay ôm đầu, hai chân nhỏ nhắn giơ cao, miệng thì rên hừ hừ là cảnh tượng mà hai cung tỳ chứng kiến khi cầm mảnh gỗ và hộp son quay lại.
Sau khi lệnh cho hai cung tỳ đem đồ vật vào phòng ngủ, Ngọc Tử dùng chiếc đũa quẹt vào hộp son, viết xuống ba dòng lớn bằng chữ Tề: Bẩm Triệu Xuất! Nam Uyển là nơi long xà hỗn tạp, thích khách dễ dàng ra vào! Chẳng may hài nhi trong bụng thiếp bị tổn thương thì biết làm sao đây? Biết làm sao đây?
Ba dòng chữ, ba dòng chữ đỏ như máu, rõ ràng hiện lên trên miếng gỗ.
Trong lúc hai cung tỳ trợn mắt há miệng, Ngọc Tử đã vỗ vỗ tay, cười hì hì, nói: “Mang miếng gỗ này đặt ở bên giường ngủ của ta.”
“À, vâng, vâng ạ.”
/142
|