Hương thơm của thức ăn xông vào mũi.
Nhìn thấy khay đồ ăn tràn đầy hương vị kia, bụng Ngọc Tử vốn đang đói liền nhanh chóng kêu réo ầm lên.
Nàng xoay người, bước từng bước tới gần.
Khi mới bước được vài bước, Ngọc Tử đột nhiên dừng lại.
Liếc mắt nhìn qua hai cung tỳ, Ngọc Tử ra lệnh: “Đặt đồ ăn xuống.”
“Nhưng, Cơ….”
“Đặt xuống!”
Lời nói đã trở thành tiếng quát.
Cung tỳ đang bưng khay thức ăn cả kinh, nàng ta chậm rãi để khay đồ ăn xuống nhưng vẫn chưa từ bỏ, “Cơ không đói bụng sao?”
Ngọc Tử liếc nàng ta một cái rồi nhẹ nhàng phất tay, nói: “Ta không đói, lui ra ngoài đi.”
…. “Vâng.”
Nhìn hai cung tỳ lui ra, Ngọc Tử cười lạnh: Quả nhiên thức ăn này có vấn đề!
Tuy nhiên, thức ăn có vấn đề thì nàng phải làm sao đây? Biết rõ ràng hai cung tỳ này thực sự có vấn đề nhưng nàng phải làm thế nào? Nàng chỉ có thể giả bộ chẳng biết gì!
Đây là địa bàn của địch nhân, nàng chẳng thể làm gì! Dù nàng có giết chết hai cung tỳ này thì sao, bọn họ sẽ lại cử tới những cung tỳ khác.
Ngay khi ấy, bụng nàng lại “ọc ọc” kêu vang. Ngọc Tử sờ sờ đao tệ đang giấu trong túi, thầm nghĩ: Rốt cuộc thứ này cũng tới lúc phải dùng đến.
Nàng xoay người bước ra phía ngoài.
Lúc này đang là thời gian dùng bữa sáng. Trong sân khói bếp bốc lên khắp nơi. Chậc chậc, ai cũng có thể ngửi thấy mùi rượu thịt ở xung quanh nơi đây.
Ngọc Tử không nhịn được nuốt nuốt một ngụm nước miếng.
Đột nhiên, những tiếng ca hào sảng từ đâu đó truyền lại. Bài ca đó có âm điệu của thảo nguyên, đầy hoang dã và điên cuồng. Ngọc Tử không nhịn được, tò mò đi về phía có tiếng hát.
Người hát chỉ cất lên vài lời liền dừng lại, sau đó lại vang lên lời ca của người nước Yến. Giọng ca cao vút và rõ ràng, lời hát rất nhanh, có chút đứt quãng, Ngọc Tử nghe tiếng được tiếng không.
Ngọc Tử đi về phía có tiếng hát.
Còn chưa tới gần đã nghe thấy một tràng cười truyền tới. Đi xuyên qua hai hành lang, Ngọc Tử thấy trên một hồ nước có một đài bằng đá lớn rộng tới cả trăm mét vuông. Trên đài đá có cả tá nam tử đang ngồi bàn luận. Những nam nhân này mặc y phục khác nhau, có người là kiếm khách mặt đầy sát khí, có người là hiền sĩ, cũng có người mặt trắng như ngọc, nhìn qua đã biết là bậc vương tôn công tử. Trên đài đá nhỏ bé đó lại tụ tập nhiều người có thân phận khác nhau như vậy, Ngọc Tử thấy thật thú vị.
Những người này chia thành những nhóm nhỏ, nhóm thì đang xoay những tảng thịt trên bếp lửa, nhóm khác thì nướng những đồ ăn khác, nơi đây trở thành một bữa tiệc buffet.
Ngọc Tử nhìn quanh một chút rồi đi tới chỗ một hán tử trung niên có đôi mắt to.
Bên người hán tử này có khoảng năm sáu miếng thịt gà, hắn đang xâu những miếng thịt này để nướng trên bếp lửa.
Ngọc Tử đi tới phía sau hắn, nhìn qua những đường nét trên người hắn, cảm giác người này dễ nói chuyện mới nhấc chân đi tới bên cạnh hắn.
Ngọc Tử hướng hán tử này mỉm cười thi lễ, cất giọng thanh thúy: “Đồ ăn của quân thật ngon, có thể bán cho thiếp không?”
Nhóm nam nhân đang vừa ăn vừa trò truyện, bỗng nghe giọng nói thanh thúy của nữ nhân vang lên liền có vài người đồng thời quay lại nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời, Ngọc Tử hiện lên thật tao nhã, động lòng người, ánh mắt nàng sáng ngời như những vì tinh tú.
Hán tử đang nướng thịt gà cũng là một trong số những người nhìn nàng, hắn quay đầu nhìn Ngọc Tử, cười ha ha, nhấc xiên thịt gà trong tay lên hỏi: “Kiều kiều định mua cái này ư?” Hắn nhướng mày tiếp lời, “Gà này của ta quả thật bất phàm, không biết kiều kiều định trả giá thế nào?”
Những lời này có mang ý đùa cợt.
Ngọc Tử cười ngọt ngào, ngẩng đầu hỏi: “Liệu một trăm đao tệ có mua được hai cái đùi gà không?”
Giọng nói của nàng vô cùng ngây thơ.
Không chỉ giọng nói ngây thơ mà trong cung cách thể hiện bình đẳng mới mẻ giữa nam với nữ của Ngọc Tử, mọi người còn nhìn thấy một nét hào phóng nào đó.
Hán tử đó nhìn vào mắt nàng càng thấy có thiện cảm hơn. Hắn cười ha hả, thuận tay lấy ra một nửa phần thịt gà đưa cho Ngọc Tử, nói: “Kiều kiều nếu không chê, cứ lấy thịt này ăn đi.”
Ngọc Tử vươn tay nhận lấy, nàng đi tới bên cạnh hắn, cười nói: “Đồ ăn ngon như vậy, thiếp muốn ngày nào cũng được ăn, quân cứ ra giá đi.”
Hán tử giật mình ngạc nhiên, hắn nhìn Ngọc Tử trong giây lát, rồi lại liếc mắt về hai cung tỳ ở phía sau nàng, nhíu mày hỏi: “Ngày nào cũng ăn ư?”
Ngọc Tử cười cười, nàng gật đầu nói: “Thiếp sẽ hàng ngày tới đây mua đồ ăn của quân.” Dừng một chút, nàng thêm một câu, “Loại thịt khác cũng được.” Nói tới đây, nàng lại cười vang, nói: “Thiếp thích nhất là ăn thịt, nhưng trong cung lại chỉ có súp.” Nàng nói lời này chính là nói cho hai cung tỳ kia nghe.
Hán tử nhìn Ngọc Tử tươi cười như vậy, nhíu mày nói: “Ngày nào cũng tới chỗ ta mua thịt, ở Nam Uyển này, kiều kiều cũng chẳng phải là người đầu tiên.”
Trong lúc Ngọc Tử còn đang ngạc nhiên vì những lời này, hán tử đó đã vỗ vỗ tay lên chỗ ngồi ở bên cạnh, ý bảo Ngọc Tử ngồi xuống đó. Ngọc Tử cũng không khách khí, nàng đi tới ngồi bên cạnh hắn.
Hán tử liền vươn tay với lấy bình rượu, rót một chén đưa cho nàng. Ngọc Tử nhận lấy, vừa ăn thịt vừa uống rượu, miệng thì khen lấy khen để: “Ngon quá, ngon quá!”
Hán tử nhìn nàng, cười ha hả, nói: “Kiều kiều hằng ngày cứ lại đây, ta đảm bảo thịt của ta luôn sạch sẽ!” Nhấn mạnh hai từ “sạch sẽ” kia xong, hán tử lại thở dài một tiếng, thì thầm: “Làm sao ở nơi nơi khắp các cung điện đều không được thoải mái a?”
Ngọc Tử cười cười.
Nàng biết hán tử này hiểu được ý tứ của nàng. Nàng phải tới chỗ hắn mua đồ ăn là vì không dám ăn đồ ăn trong cung này.
Theo như hiểu biết của Ngọc Tử, thời đại này độc dược vẫn là hàng hiếm, không có hàng giả. Nàng cũng không tin người bán thịt nướng mà nàng tùy ý lựa chọn lại có thể là người sẽ đầu độc nàng.
Hán tử đó sau khi uống xong vài ngụm rượu liền nói: “Ta tên là Bích, kiều kiều cứ đưa ta một ngàn đao tệ là được.”
“Đa tạ Bích quân.”
Lúc này trên đài đá mọi người đã lại trò chuyện vui vẻ như cũ.
Ngọc Tử lấy ra trong người một túi gấm, trong túi gấm này có một ngàn đao tệ. Nàng đem tiền giao cho hán tử kia xong liền cùng hắn thoải mái ăn uống.
Trong lúc hai cung tỳ bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Tử đã ăn thật no nê.
Sau khi ăn xong, Ngọc Tử cũng không vội trở về phòng, nàng ngồi lại đó cùng những hán tử khác trò chuyện. Những hán tử này tới từ các nước khác nhau. Ở trong nước, bọn họ cũng là những thương nhân, hiền sĩ, kiếm khách có tiếng, hoặc cũng là những bậc công tôn danh giá. Sau khi tới nước Tề, tiền đã tiêu hết mà chưa có người nguyện ý thu nhận bọn họ, bọn họ liền tới đây thỉnh cầu Tề vương tương trợ.
Nam Uyển này chính là nơi nghỉ lại mà Tề vương an bài cho những người cần tương trợ như bọn họ.
Ngồi đối diện với Ngọc Tử, tay dùng đũa gõ gõ lên bát gốm, nhẹ hát lên khúc ca của người Yến là công tôn Hoa có khuôn mặt thân thiện.
Bữa sáng thông thường chỉ kéo dài trong vòng một canh giờ nên mọi người ăn xong liền lần lượt rời đi.
Ngọc Tử cũng quay lại phòng của nàng.
Tốt rồi, vấn đề ăn uống cuối cùng cũng được giải quyết xong.
Đi dọc theo con đường trải sỏi, Ngọc Tử miên man nghĩ lại về những màn cung đấu mà nàng đã từng xem trên tivi trước kia.
Khi đi tới hành lang trước phòng, Ngọc Tử ngây người nhìn về phía cung điện cao chín tầng mà hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra. Nàng nhìn về nơi đó, cảm thấy những chuyện mà nàng đã trải qua như thể đã xảy ra rất lâu rồi. Cảm thán một hồi, Ngọc Tử lắc lắc đầu, đi vào trong phòng.
Nàng vào phòng rồi lên giường nằm ngủ, đột nhiên nàng hét toáng lên!
“Cơ, có chuyện gì vậy?” Hai cung tỳ nhanh chóng chạy vào.
Bọn họ nhìn về phía Ngọc Tử. Ngay lập tức, một cung tỳ liền kêu lên: “Cơ, mảnh gỗ đã biến mất!”
Đúng vậy, mảnh gỗ trên có viết huyết thư kia đã biến mất.
Ngọc Tử vội vàng bước lên trước hai bước, tiến tới chỗ để miếng gỗ lúc trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, nàng vui vẻ nói: “A, đây chính là phu chủ nói với ta, phu chủ đã biết tình trạng của ta.”
Những lời này của Ngọc Tử vừa thốt ra, hai cung tỳ bốn mắt nhìn nhau.
Ngọc Tử trông thật hạnh phúc, nàng xoa xoa tay vào nhau, hí ha hí hửng nhìn khắp phòng như thể chỗ nào cũng làm cho nàng vui vẻ vậy.
Hai cung tỳ thấy tâm trạng Ngọc Tử vui vẻ như vậy liền không cố kị gì, đồng thời xin phép lui ra ngoài.
Khi hai cung tỳ đã ra khỏi phòng, nét cười trên mặt Ngọc Tử cũng biến mất.
Nàng nhìn vô hồn vào bức tường trước mặt, nghĩ thầm: Miếng gỗ này phải chăng do người của công tử Xuất mang đi? Hắn có ý gì đây? Phải chăng hắn muốn cảnh cáo ta: gì mà ngươi mang thai chứ, điều đó là không hề có, không hề tồn tại a?
Trầm tư suy nghĩ một chút, Ngọc Tử lắc lắc đầu, lại đi ra khỏi cửa.
Ngoài sân, âm thanh vẫn vô cùng ầm ĩ.
Từ trên bậc thềm nhìn xuống sân rộng, chứng kiến cảnh người người ra vào, nghe họ nói chuyện, Ngọc Tử đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo đó phát ra từ xương tủy, là sự cô đơn trống rỗng, không có ai bên cạnh làm bạn.
Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười.
Như công tử Xuất đã từng nói, trong thời buổi loạn lạc này, mạng người chỉ như cây cỏ, cần gì phải bi thương quá đỗi.
Nàng cần phải tìm cách thoát khỏi nơi đây.
Ngọc Tử đi về phía cung điện chín tầng. Nam Uyển này có mười hai sân, xếp thành vòng tròn, ở giữa là một quảng trường rộng, là nơi để xe ngựa, xe trâu đỗ lại.
Ngọc Tử đã đi được một quãng dài.
Đang đi, nàng chợt nghe thấy một giọng cười nói thánh thót: “Kia chẳng phải là công tôn Trữ ư.”
Trong bụi mờ, dưới con mắt của mọi người, một nam nhân tuấn tú đang đi tới chỗ này.
Ngọc Tử giật mình quay lại. Nàng mới đang xoay người đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc, “Ngọc cơ!”
Người xuất hiện ở cuối con đường chính là công tôn Trữ.
Hắn mặc y phục màu trắng, dáng người cao gầy, khí chất ôn hòa, thanh mát và bừng sáng, còn không phải công tôn Trữ thì là ai!
Trong sân, mấy thiếu nữ tụm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía công tôn Trữ.
Điện Nam Uyển này cũng không phải là nơi mà mọi người tự hào khi phải ở lại. So với những người ở nơi đây, công tôn Trữ luôn với nụ cười trên môi, ăn mặc đẹp đẽ, giống như mang mùa xuân đến, làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Không nghĩ tới có thể gặp công tôn Trữ ở đây, Ngọc Tử hết sức ngạc nhiên, cũng có chút vui sướng không nói nên lời. Cũng giống như hôm qua khi nàng nhìn thấy Tề thái tử, Ngọc Tử biết hai người này ít ra có thể giúp cho cuộc sống của nàng lúc này dễ chịu hơn một chút. Bọn họ vào Nam Uyển này, chứng tỏ bọn họ có quan tâm tới nàng. Nếu như khéo léo một chút, nàng có thể nhờ bọn họ giúp một tay.
Công tôn Trữ đi tới trước mặt Ngọc Tử, hắn dịu dàng nhìn nàng, cười nói: “Ta hỏi thăm công tử Xuất mới biết nàng hiện đang ở trong cung.”
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc trước trán Ngọc Tử. Nhìn nàng, hắn cất giọng nhẹ nhàng, “Không có quen biết, Ngọc cơ, ngươi ở chỗ này sẽ bị hại mất.”
Thấy Ngọc Tử không né tránh, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn, hai núm đồng tiền trên má càng hiện lên rõ ràng. Công tôn Trữ nhẹ nhàng chạm vào cằm nàng, cười hỏi: “Ta đang định xuất cung, cơ có nguyện cùng ta đi ngoạn cảnh một chút không?”
Nhìn thấy khay đồ ăn tràn đầy hương vị kia, bụng Ngọc Tử vốn đang đói liền nhanh chóng kêu réo ầm lên.
Nàng xoay người, bước từng bước tới gần.
Khi mới bước được vài bước, Ngọc Tử đột nhiên dừng lại.
Liếc mắt nhìn qua hai cung tỳ, Ngọc Tử ra lệnh: “Đặt đồ ăn xuống.”
“Nhưng, Cơ….”
“Đặt xuống!”
Lời nói đã trở thành tiếng quát.
Cung tỳ đang bưng khay thức ăn cả kinh, nàng ta chậm rãi để khay đồ ăn xuống nhưng vẫn chưa từ bỏ, “Cơ không đói bụng sao?”
Ngọc Tử liếc nàng ta một cái rồi nhẹ nhàng phất tay, nói: “Ta không đói, lui ra ngoài đi.”
…. “Vâng.”
Nhìn hai cung tỳ lui ra, Ngọc Tử cười lạnh: Quả nhiên thức ăn này có vấn đề!
Tuy nhiên, thức ăn có vấn đề thì nàng phải làm sao đây? Biết rõ ràng hai cung tỳ này thực sự có vấn đề nhưng nàng phải làm thế nào? Nàng chỉ có thể giả bộ chẳng biết gì!
Đây là địa bàn của địch nhân, nàng chẳng thể làm gì! Dù nàng có giết chết hai cung tỳ này thì sao, bọn họ sẽ lại cử tới những cung tỳ khác.
Ngay khi ấy, bụng nàng lại “ọc ọc” kêu vang. Ngọc Tử sờ sờ đao tệ đang giấu trong túi, thầm nghĩ: Rốt cuộc thứ này cũng tới lúc phải dùng đến.
Nàng xoay người bước ra phía ngoài.
Lúc này đang là thời gian dùng bữa sáng. Trong sân khói bếp bốc lên khắp nơi. Chậc chậc, ai cũng có thể ngửi thấy mùi rượu thịt ở xung quanh nơi đây.
Ngọc Tử không nhịn được nuốt nuốt một ngụm nước miếng.
Đột nhiên, những tiếng ca hào sảng từ đâu đó truyền lại. Bài ca đó có âm điệu của thảo nguyên, đầy hoang dã và điên cuồng. Ngọc Tử không nhịn được, tò mò đi về phía có tiếng hát.
Người hát chỉ cất lên vài lời liền dừng lại, sau đó lại vang lên lời ca của người nước Yến. Giọng ca cao vút và rõ ràng, lời hát rất nhanh, có chút đứt quãng, Ngọc Tử nghe tiếng được tiếng không.
Ngọc Tử đi về phía có tiếng hát.
Còn chưa tới gần đã nghe thấy một tràng cười truyền tới. Đi xuyên qua hai hành lang, Ngọc Tử thấy trên một hồ nước có một đài bằng đá lớn rộng tới cả trăm mét vuông. Trên đài đá có cả tá nam tử đang ngồi bàn luận. Những nam nhân này mặc y phục khác nhau, có người là kiếm khách mặt đầy sát khí, có người là hiền sĩ, cũng có người mặt trắng như ngọc, nhìn qua đã biết là bậc vương tôn công tử. Trên đài đá nhỏ bé đó lại tụ tập nhiều người có thân phận khác nhau như vậy, Ngọc Tử thấy thật thú vị.
Những người này chia thành những nhóm nhỏ, nhóm thì đang xoay những tảng thịt trên bếp lửa, nhóm khác thì nướng những đồ ăn khác, nơi đây trở thành một bữa tiệc buffet.
Ngọc Tử nhìn quanh một chút rồi đi tới chỗ một hán tử trung niên có đôi mắt to.
Bên người hán tử này có khoảng năm sáu miếng thịt gà, hắn đang xâu những miếng thịt này để nướng trên bếp lửa.
Ngọc Tử đi tới phía sau hắn, nhìn qua những đường nét trên người hắn, cảm giác người này dễ nói chuyện mới nhấc chân đi tới bên cạnh hắn.
Ngọc Tử hướng hán tử này mỉm cười thi lễ, cất giọng thanh thúy: “Đồ ăn của quân thật ngon, có thể bán cho thiếp không?”
Nhóm nam nhân đang vừa ăn vừa trò truyện, bỗng nghe giọng nói thanh thúy của nữ nhân vang lên liền có vài người đồng thời quay lại nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời, Ngọc Tử hiện lên thật tao nhã, động lòng người, ánh mắt nàng sáng ngời như những vì tinh tú.
Hán tử đang nướng thịt gà cũng là một trong số những người nhìn nàng, hắn quay đầu nhìn Ngọc Tử, cười ha ha, nhấc xiên thịt gà trong tay lên hỏi: “Kiều kiều định mua cái này ư?” Hắn nhướng mày tiếp lời, “Gà này của ta quả thật bất phàm, không biết kiều kiều định trả giá thế nào?”
Những lời này có mang ý đùa cợt.
Ngọc Tử cười ngọt ngào, ngẩng đầu hỏi: “Liệu một trăm đao tệ có mua được hai cái đùi gà không?”
Giọng nói của nàng vô cùng ngây thơ.
Không chỉ giọng nói ngây thơ mà trong cung cách thể hiện bình đẳng mới mẻ giữa nam với nữ của Ngọc Tử, mọi người còn nhìn thấy một nét hào phóng nào đó.
Hán tử đó nhìn vào mắt nàng càng thấy có thiện cảm hơn. Hắn cười ha hả, thuận tay lấy ra một nửa phần thịt gà đưa cho Ngọc Tử, nói: “Kiều kiều nếu không chê, cứ lấy thịt này ăn đi.”
Ngọc Tử vươn tay nhận lấy, nàng đi tới bên cạnh hắn, cười nói: “Đồ ăn ngon như vậy, thiếp muốn ngày nào cũng được ăn, quân cứ ra giá đi.”
Hán tử giật mình ngạc nhiên, hắn nhìn Ngọc Tử trong giây lát, rồi lại liếc mắt về hai cung tỳ ở phía sau nàng, nhíu mày hỏi: “Ngày nào cũng ăn ư?”
Ngọc Tử cười cười, nàng gật đầu nói: “Thiếp sẽ hàng ngày tới đây mua đồ ăn của quân.” Dừng một chút, nàng thêm một câu, “Loại thịt khác cũng được.” Nói tới đây, nàng lại cười vang, nói: “Thiếp thích nhất là ăn thịt, nhưng trong cung lại chỉ có súp.” Nàng nói lời này chính là nói cho hai cung tỳ kia nghe.
Hán tử nhìn Ngọc Tử tươi cười như vậy, nhíu mày nói: “Ngày nào cũng tới chỗ ta mua thịt, ở Nam Uyển này, kiều kiều cũng chẳng phải là người đầu tiên.”
Trong lúc Ngọc Tử còn đang ngạc nhiên vì những lời này, hán tử đó đã vỗ vỗ tay lên chỗ ngồi ở bên cạnh, ý bảo Ngọc Tử ngồi xuống đó. Ngọc Tử cũng không khách khí, nàng đi tới ngồi bên cạnh hắn.
Hán tử liền vươn tay với lấy bình rượu, rót một chén đưa cho nàng. Ngọc Tử nhận lấy, vừa ăn thịt vừa uống rượu, miệng thì khen lấy khen để: “Ngon quá, ngon quá!”
Hán tử nhìn nàng, cười ha hả, nói: “Kiều kiều hằng ngày cứ lại đây, ta đảm bảo thịt của ta luôn sạch sẽ!” Nhấn mạnh hai từ “sạch sẽ” kia xong, hán tử lại thở dài một tiếng, thì thầm: “Làm sao ở nơi nơi khắp các cung điện đều không được thoải mái a?”
Ngọc Tử cười cười.
Nàng biết hán tử này hiểu được ý tứ của nàng. Nàng phải tới chỗ hắn mua đồ ăn là vì không dám ăn đồ ăn trong cung này.
Theo như hiểu biết của Ngọc Tử, thời đại này độc dược vẫn là hàng hiếm, không có hàng giả. Nàng cũng không tin người bán thịt nướng mà nàng tùy ý lựa chọn lại có thể là người sẽ đầu độc nàng.
Hán tử đó sau khi uống xong vài ngụm rượu liền nói: “Ta tên là Bích, kiều kiều cứ đưa ta một ngàn đao tệ là được.”
“Đa tạ Bích quân.”
Lúc này trên đài đá mọi người đã lại trò chuyện vui vẻ như cũ.
Ngọc Tử lấy ra trong người một túi gấm, trong túi gấm này có một ngàn đao tệ. Nàng đem tiền giao cho hán tử kia xong liền cùng hắn thoải mái ăn uống.
Trong lúc hai cung tỳ bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Tử đã ăn thật no nê.
Sau khi ăn xong, Ngọc Tử cũng không vội trở về phòng, nàng ngồi lại đó cùng những hán tử khác trò chuyện. Những hán tử này tới từ các nước khác nhau. Ở trong nước, bọn họ cũng là những thương nhân, hiền sĩ, kiếm khách có tiếng, hoặc cũng là những bậc công tôn danh giá. Sau khi tới nước Tề, tiền đã tiêu hết mà chưa có người nguyện ý thu nhận bọn họ, bọn họ liền tới đây thỉnh cầu Tề vương tương trợ.
Nam Uyển này chính là nơi nghỉ lại mà Tề vương an bài cho những người cần tương trợ như bọn họ.
Ngồi đối diện với Ngọc Tử, tay dùng đũa gõ gõ lên bát gốm, nhẹ hát lên khúc ca của người Yến là công tôn Hoa có khuôn mặt thân thiện.
Bữa sáng thông thường chỉ kéo dài trong vòng một canh giờ nên mọi người ăn xong liền lần lượt rời đi.
Ngọc Tử cũng quay lại phòng của nàng.
Tốt rồi, vấn đề ăn uống cuối cùng cũng được giải quyết xong.
Đi dọc theo con đường trải sỏi, Ngọc Tử miên man nghĩ lại về những màn cung đấu mà nàng đã từng xem trên tivi trước kia.
Khi đi tới hành lang trước phòng, Ngọc Tử ngây người nhìn về phía cung điện cao chín tầng mà hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra. Nàng nhìn về nơi đó, cảm thấy những chuyện mà nàng đã trải qua như thể đã xảy ra rất lâu rồi. Cảm thán một hồi, Ngọc Tử lắc lắc đầu, đi vào trong phòng.
Nàng vào phòng rồi lên giường nằm ngủ, đột nhiên nàng hét toáng lên!
“Cơ, có chuyện gì vậy?” Hai cung tỳ nhanh chóng chạy vào.
Bọn họ nhìn về phía Ngọc Tử. Ngay lập tức, một cung tỳ liền kêu lên: “Cơ, mảnh gỗ đã biến mất!”
Đúng vậy, mảnh gỗ trên có viết huyết thư kia đã biến mất.
Ngọc Tử vội vàng bước lên trước hai bước, tiến tới chỗ để miếng gỗ lúc trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, nàng vui vẻ nói: “A, đây chính là phu chủ nói với ta, phu chủ đã biết tình trạng của ta.”
Những lời này của Ngọc Tử vừa thốt ra, hai cung tỳ bốn mắt nhìn nhau.
Ngọc Tử trông thật hạnh phúc, nàng xoa xoa tay vào nhau, hí ha hí hửng nhìn khắp phòng như thể chỗ nào cũng làm cho nàng vui vẻ vậy.
Hai cung tỳ thấy tâm trạng Ngọc Tử vui vẻ như vậy liền không cố kị gì, đồng thời xin phép lui ra ngoài.
Khi hai cung tỳ đã ra khỏi phòng, nét cười trên mặt Ngọc Tử cũng biến mất.
Nàng nhìn vô hồn vào bức tường trước mặt, nghĩ thầm: Miếng gỗ này phải chăng do người của công tử Xuất mang đi? Hắn có ý gì đây? Phải chăng hắn muốn cảnh cáo ta: gì mà ngươi mang thai chứ, điều đó là không hề có, không hề tồn tại a?
Trầm tư suy nghĩ một chút, Ngọc Tử lắc lắc đầu, lại đi ra khỏi cửa.
Ngoài sân, âm thanh vẫn vô cùng ầm ĩ.
Từ trên bậc thềm nhìn xuống sân rộng, chứng kiến cảnh người người ra vào, nghe họ nói chuyện, Ngọc Tử đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo đó phát ra từ xương tủy, là sự cô đơn trống rỗng, không có ai bên cạnh làm bạn.
Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười.
Như công tử Xuất đã từng nói, trong thời buổi loạn lạc này, mạng người chỉ như cây cỏ, cần gì phải bi thương quá đỗi.
Nàng cần phải tìm cách thoát khỏi nơi đây.
Ngọc Tử đi về phía cung điện chín tầng. Nam Uyển này có mười hai sân, xếp thành vòng tròn, ở giữa là một quảng trường rộng, là nơi để xe ngựa, xe trâu đỗ lại.
Ngọc Tử đã đi được một quãng dài.
Đang đi, nàng chợt nghe thấy một giọng cười nói thánh thót: “Kia chẳng phải là công tôn Trữ ư.”
Trong bụi mờ, dưới con mắt của mọi người, một nam nhân tuấn tú đang đi tới chỗ này.
Ngọc Tử giật mình quay lại. Nàng mới đang xoay người đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc, “Ngọc cơ!”
Người xuất hiện ở cuối con đường chính là công tôn Trữ.
Hắn mặc y phục màu trắng, dáng người cao gầy, khí chất ôn hòa, thanh mát và bừng sáng, còn không phải công tôn Trữ thì là ai!
Trong sân, mấy thiếu nữ tụm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía công tôn Trữ.
Điện Nam Uyển này cũng không phải là nơi mà mọi người tự hào khi phải ở lại. So với những người ở nơi đây, công tôn Trữ luôn với nụ cười trên môi, ăn mặc đẹp đẽ, giống như mang mùa xuân đến, làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Không nghĩ tới có thể gặp công tôn Trữ ở đây, Ngọc Tử hết sức ngạc nhiên, cũng có chút vui sướng không nói nên lời. Cũng giống như hôm qua khi nàng nhìn thấy Tề thái tử, Ngọc Tử biết hai người này ít ra có thể giúp cho cuộc sống của nàng lúc này dễ chịu hơn một chút. Bọn họ vào Nam Uyển này, chứng tỏ bọn họ có quan tâm tới nàng. Nếu như khéo léo một chút, nàng có thể nhờ bọn họ giúp một tay.
Công tôn Trữ đi tới trước mặt Ngọc Tử, hắn dịu dàng nhìn nàng, cười nói: “Ta hỏi thăm công tử Xuất mới biết nàng hiện đang ở trong cung.”
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc trước trán Ngọc Tử. Nhìn nàng, hắn cất giọng nhẹ nhàng, “Không có quen biết, Ngọc cơ, ngươi ở chỗ này sẽ bị hại mất.”
Thấy Ngọc Tử không né tránh, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn, hai núm đồng tiền trên má càng hiện lên rõ ràng. Công tôn Trữ nhẹ nhàng chạm vào cằm nàng, cười hỏi: “Ta đang định xuất cung, cơ có nguyện cùng ta đi ngoạn cảnh một chút không?”
/142
|