Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Trong chốc lát, xe ngựa đã đi tới một con phố khác. Nhìn con phố quen thuộc này, Ngọc Tử thấp giọng nói: “Phụ thân thiếp ở đây.”
Công tôn Trữ cười cười, chỉ trong chốc lát, hắn đã khôi phục lại vẻ mặt vô cùng dịu dàng, “Cơ có muốn gặp mặt phụ thân không?”
Ngọc Tử cắn môi, nhìn về phía cửa hàng của Cung, một lúc lâu sau, nàng mới nhỏ nhẹ đáp: “Vẫn không nên gặp mặt mới tốt!”
Công tôn Trữ nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên nói: “Cơ thật có hiếu với cha.”
Ngọc cơ này, chính mình còn khó giữ nổi tính mạng nhưng vẫn không muốn làm cho cha mình lo lắng, quả thật, có thể xứng với chữ hiếu thảo.
Khi xe ngựa đi ngang qua cửa hàng của Cung, Ngọc Tử liền vén màn nhìn về phía Cung đang mặt đỏ tai hồng vì bận rộn bán hàng, nhìn nhìn, trong mắt nàng cay cay, Ngọc Tử vội vàng cúi đầu xuống.
Một bàn tay vươn ra cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng vươn tới, lau đi những giọt nước mắt đang trào ra ở khóe mắt của Ngọc Tử. Cử chỉ của công tôn Trữ vô cùng ôn nhu mà tỉ mỉ.
Cảm giác được sự dịu dàng của hắn, Ngọc Tử lắc đầu, sau khi nhìn thấy Cung, Ngọc Tử không còn muốn ngoạn cảnh thêm nữa, nàng thấp giọng nói: “Chúng ta hồi cung thôi.”
“Ngày mai nếu có cơ hội, nguyện mời cơ ngoạn cảnh trong thành Lâm Truy thêm lần nữa.”
Ngọc Tử gật đầu, nói: “Vâng.”
Tới giờ ăn cơm chiều, Ngọc Tử đi tới chỗ hán tử tên Bích lấy một khối thịt cùng rượu để ăn.
Lúc này, trên sân rộng ở Nam Uyển có khoảng trên mười người cả nam nhân lẫn nữ nhân đang vây xung quanh đông lửa, vừa ca múa vui đùa, vừa dùng rượu thịt.
Nghe những thanh âm cười đùa vui vẻ ấy, tâm tình của Ngọc Tử cũng tốt hơn một chút.
Trong âm thanh huyên náo, Bích nở nụ cười, “Thịt này của ta, ngày nào cũng có người tới mua. Ta vốn là người không có nơi nương tựa mà lưu lạc tới Nam Uyển này, không có nghĩ được rằng, ở Nam Uyển lúc này, ta lại thành người có tiền.”
Bích vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều bật cười.
Ngồi ở bên cạnh hắn, một vị công tôn khuôn mặt sáng sủa liền lắc đầu cười khổ, “Xấu hổ, xấu hổ, ta vừa mới tới thành Lâm Truy này liền bị người ta trộm mất tiền bạc, chỉ có thể tới Nam Uyển này cầu tương trợ.”
“Ta cũng vậy thôi.”
“Thật xấu hổ! Ta đường đường là đấng trượng phu lại có thể lưu lạc tới hoàn cảnh này!”
Ngồi bên cạnh đống lửa, Ngọc Tử mở to hai mắt hạnh, thật hứng thú nghe những lời bàn luận của mọi người ở xung quanh. Nghe rồi lại nghe, nàng phát hiện ra, ở Nam Uyển này đa số là những người không có quan hệ gì ở thành Lâm Truy này, hơn nữa tiền tài cũng dùng hết, chỉ có thể cầu Tề vương tương trợ.
Những nam nhân này, năng lực sinh tồn so ra còn kém nàng!
Ngọc Tử còn đang cười cười nghe bát quái, hai cung tỳ đã tiến tới giục nàng trở về, Ngọc Tử đành quay lại phòng ngủ.
Đêm đã khuya.
Vì biết có kiếm khách bảo vệ nên lần đầu tiên nằm ngủ trên giường, Ngọc Tử cảm thấy giường ngủ ở đây thật là mềm mại.
Nàng mở to hai mắt nhìn đỉnh màn, một bên lắng tai nghe tiếng hít thở đều đều của hai cung tỳ từ phòng nhỏ kế bên truyền tới, một bên hưởng thụ sự buông lỏng khó có thể có được này.
Đột nhiên, tiếng đao kiếm đánh nhau leng keng truyền đến.
Những thanh âm đó đang hướng về phía nóc phòng ngủ của nàng. Ngọc Tử cả kinh, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, mà lúc này, thanh âm hoảng hốt của hai cung tỳ cũng truyền tới, “Cơ, có thích khách!”
Ngọc Tử không động đậy, nàng chỉ chăm chú nhìn lên nóc nhà. Những tiếng đao kiếm va chạm kia đột nhiên biến mất!
“Ầm,” gió thổi mang theo tiếng cửa bị mở ra. Ngọc Tử tay ôm đầu, nhanh chóng xoay người nhìn về phía cửa.
Trong ánh đèn mỡ trâu leo lét, nàng nhìn thấy hai cung tỳ đang bị té ngã trên mặt đất phòng ngủ của nàng.
“A,” Ngọc Tử khẽ kêu lên một tiếng. Người tới chưa biết là bạn hay địch nhân nên nàng cũng chưa hô to kêu cứu.
Ngay lúc ấy, một trận gió thổi tới, Ngọc Tử vội vàng co người lại trên giường. Khi nàng trấn tĩnh lại đã thấy trước giường ngủ của nàng xuất hiện hai hắc y nhân (người mặc y phục màu đen).
“Bịch bịch bịch bịch.” Hai hắc y nhân đó thuận tay ném bốn kiếm khách đang ngất đi sang một bên. Bốn kiếm khách này tuy mặc y phục màu đen nhưng có thể dễ dàng thấy được là từ hai nơi khác nhau mà đến. Trong số bọn họ, có hai kiếm khách hiển nhiên là do công tôn Trữ phái đến, còn hai kiếm khách còn lại là từ đâu đến a?
Ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu Ngọc Tử.
Nàng nhìn thấy hai kiếm khách do công tôn Trữ phái đến đang hôn mê nằm trên mặt đất, khuôn mặt nàng liền trắng bệch ra, miệng mở to định kêu cứu. Ngay lúc đó, hắc y nhân đứng gần nàng hơn chợt mở miệng, “Ngọc cơ, công tử có lời.”
Là người của công tử Xuất! Nhìn vỏ kiếm bên hông bọn họ là hàng thật, lời nói của bọn họ Ngọc Tử có chút tin tưởng!
Ngọc Tử thở dài một hơi. Nàng tụt xuống khỏi giường, muốn tới nhìn mấy kiếm khách đang hôn mê kia.
Hắc y nhân vừa cất lời thấy vậy liền nhanh chóng lùi lại mấy bước, nói với giọng chắc nịch: “Cơ không cần nhìn, bốn người này là của phủ Thái tử và phủ công tôn Trữ.”
Hắn vừa dứt lời, Ngọc Tử liền tức giận, nàng trừng mắt với hắc y nhân đó rồi quát khẽ: “Bọn họ tới đây là để bảo vệ ta, ngươi bắt bọn họ làm chi!?”
Hắc y nhân kia liền lạnh lùng đáp: “Cơ là người của công tử, công tử có nói, ngươi không cần những người kia bảo vệ!”
Những lời này của hắn vừa thốt ra, Ngọc Tử chỉ cảm thấy vừa tức, vừa giận, vừa đau khổ. Nàng thở hổn hển, ngực như có gì đó đang đè nén vô cùng khó chịu, mắt nàng vẫn trừng trừng nhìn hắc y nọ, có điều trong mắt nàng lúc này đã ngập nước, từng giọt từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
Ngọc Tử hai mắt hồng hồng, nức nở: “Người của công tử ư? Lúc lão sắc quỷ Tề vương kia triệu kiến ta, sao không có thấy công tử xuất hiện? Lúc cung phi kia bức ta uống dược canh, bức ta ăn đồ ăn có độc, công tử ở nơi nào?”
Ngọc Tử nói tới đây liền “oa oa,” khóc lớn. Nàng vội xoay người, lấy tay áo che mặt, xoay lưng về phía hắc y nọ.
Hắc y đó ngây người ra, hắn quay đầu nhìn về phía đồng bọn đang hiên ngang đứng ở gần cửa.
Trên khuôn mặt của tên đồng bọn kia chỉ thấy được đôi mắt thâm thúy, vẫn chằm chằm nhìn Ngọc Tử từ đầu tới giờ. Thấy nàng khóc lóc, lấy tay áo che mặt như vậy thì thở dài một tiếng, thì thầm: “Khóc cũng rất thật a!” Trong giọng nói, mơ hồ có chút ôn nhu. (Đố các bạn đoán được hắc y nhân này là ai?)
Những lời này rất nhỏ, Ngọc Tử không có nghe được. Nàng vội vàng lau khô hai mắt rồi quay đầu nhìn về phía hắc y nhân vừa nói chuyện với nàng.
Ngọc Tử hướng hắn thi lễ, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, run giọng nói: “Công tử không có giận ta chứ?”
Mắt nàng ngập nước, ánh mắt chan chứa khát vọng được nghe đáp án mà nhìn về hắc y nhân nọ.
Lúc đó, hắc y nhân ở gần cửa tay vẫn đang giơ lên như muốn chạm về phía Ngọc Tử liền thu lại. Hắn quay đầu đi, không nhìn về phía Ngọc Tử nữa.
Hắc y nhân vẫn nói chuyện với Ngọc Tử liền thấp giọng trả lời: “Công tử nói, tin nhắn của cơ người đã nhận được, cơ hãy an phận một chút!” Dứt lời, hắn liền cùng hắc y nhân còn lại nhấc theo mấy kiếm khách đang bất tỉnh kia mang ra phía ngoài.
Ngọc Tử đoán bọn họ sẽ rời khỏi chỗ này liền vội vàng chạy theo hỏi: “Công tử, công tử khi nào đón ta trở về?”
Hai hắc y nhân liền dừng cước bộ.
Một lúc sau, một thanh âm trầm thấp, mơ hồ có điểm quen thuộc truyền đến, “Đợi vài ngày nữa.”
Không đợi Ngọc Tử hỏi thêm điều gì, hai hắc y nhân liền nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Nhìn theo nơi mà bóng lưng của bọn họ biến mất, Ngọc Tử thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, nàng lau nước mắt còn đọng lại trên mặt, không thèm chú ý tới hai cung tỳ vẫn còn hôn mê trên mặt đất, mà trở lại giường nằm của mình.
Hai hắc y nhân kia rời đi, trong phòng lại yên ắng như cũ.
Dù là tiếng đao kiếm chạm nhau, hay tiếng nói chuyện qua lại giữa nàng và hai hắc y nhân kia đều rất nhỏ, hơn nữa, Nam Uyển này cũng không phải là nơi được canh giữ ngặt nghèo gì cho cam, nên sự việc vừa rồi cũng không có kinh động tới xung quanh.
Ngọc Tử ngả người ngã vào trong giường. Đột nhiên, nàng cười to thành tiếng. Tiếng cười này của nàng quả thực vô cùng vui vẻ.
Trong chốc lát, xe ngựa đã đi tới một con phố khác. Nhìn con phố quen thuộc này, Ngọc Tử thấp giọng nói: “Phụ thân thiếp ở đây.”
Công tôn Trữ cười cười, chỉ trong chốc lát, hắn đã khôi phục lại vẻ mặt vô cùng dịu dàng, “Cơ có muốn gặp mặt phụ thân không?”
Ngọc Tử cắn môi, nhìn về phía cửa hàng của Cung, một lúc lâu sau, nàng mới nhỏ nhẹ đáp: “Vẫn không nên gặp mặt mới tốt!”
Công tôn Trữ nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên nói: “Cơ thật có hiếu với cha.”
Ngọc cơ này, chính mình còn khó giữ nổi tính mạng nhưng vẫn không muốn làm cho cha mình lo lắng, quả thật, có thể xứng với chữ hiếu thảo.
Khi xe ngựa đi ngang qua cửa hàng của Cung, Ngọc Tử liền vén màn nhìn về phía Cung đang mặt đỏ tai hồng vì bận rộn bán hàng, nhìn nhìn, trong mắt nàng cay cay, Ngọc Tử vội vàng cúi đầu xuống.
Một bàn tay vươn ra cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng vươn tới, lau đi những giọt nước mắt đang trào ra ở khóe mắt của Ngọc Tử. Cử chỉ của công tôn Trữ vô cùng ôn nhu mà tỉ mỉ.
Cảm giác được sự dịu dàng của hắn, Ngọc Tử lắc đầu, sau khi nhìn thấy Cung, Ngọc Tử không còn muốn ngoạn cảnh thêm nữa, nàng thấp giọng nói: “Chúng ta hồi cung thôi.”
“Ngày mai nếu có cơ hội, nguyện mời cơ ngoạn cảnh trong thành Lâm Truy thêm lần nữa.”
Ngọc Tử gật đầu, nói: “Vâng.”
Tới giờ ăn cơm chiều, Ngọc Tử đi tới chỗ hán tử tên Bích lấy một khối thịt cùng rượu để ăn.
Lúc này, trên sân rộng ở Nam Uyển có khoảng trên mười người cả nam nhân lẫn nữ nhân đang vây xung quanh đông lửa, vừa ca múa vui đùa, vừa dùng rượu thịt.
Nghe những thanh âm cười đùa vui vẻ ấy, tâm tình của Ngọc Tử cũng tốt hơn một chút.
Trong âm thanh huyên náo, Bích nở nụ cười, “Thịt này của ta, ngày nào cũng có người tới mua. Ta vốn là người không có nơi nương tựa mà lưu lạc tới Nam Uyển này, không có nghĩ được rằng, ở Nam Uyển lúc này, ta lại thành người có tiền.”
Bích vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều bật cười.
Ngồi ở bên cạnh hắn, một vị công tôn khuôn mặt sáng sủa liền lắc đầu cười khổ, “Xấu hổ, xấu hổ, ta vừa mới tới thành Lâm Truy này liền bị người ta trộm mất tiền bạc, chỉ có thể tới Nam Uyển này cầu tương trợ.”
“Ta cũng vậy thôi.”
“Thật xấu hổ! Ta đường đường là đấng trượng phu lại có thể lưu lạc tới hoàn cảnh này!”
Ngồi bên cạnh đống lửa, Ngọc Tử mở to hai mắt hạnh, thật hứng thú nghe những lời bàn luận của mọi người ở xung quanh. Nghe rồi lại nghe, nàng phát hiện ra, ở Nam Uyển này đa số là những người không có quan hệ gì ở thành Lâm Truy này, hơn nữa tiền tài cũng dùng hết, chỉ có thể cầu Tề vương tương trợ.
Những nam nhân này, năng lực sinh tồn so ra còn kém nàng!
Ngọc Tử còn đang cười cười nghe bát quái, hai cung tỳ đã tiến tới giục nàng trở về, Ngọc Tử đành quay lại phòng ngủ.
Đêm đã khuya.
Vì biết có kiếm khách bảo vệ nên lần đầu tiên nằm ngủ trên giường, Ngọc Tử cảm thấy giường ngủ ở đây thật là mềm mại.
Nàng mở to hai mắt nhìn đỉnh màn, một bên lắng tai nghe tiếng hít thở đều đều của hai cung tỳ từ phòng nhỏ kế bên truyền tới, một bên hưởng thụ sự buông lỏng khó có thể có được này.
Đột nhiên, tiếng đao kiếm đánh nhau leng keng truyền đến.
Những thanh âm đó đang hướng về phía nóc phòng ngủ của nàng. Ngọc Tử cả kinh, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, mà lúc này, thanh âm hoảng hốt của hai cung tỳ cũng truyền tới, “Cơ, có thích khách!”
Ngọc Tử không động đậy, nàng chỉ chăm chú nhìn lên nóc nhà. Những tiếng đao kiếm va chạm kia đột nhiên biến mất!
“Ầm,” gió thổi mang theo tiếng cửa bị mở ra. Ngọc Tử tay ôm đầu, nhanh chóng xoay người nhìn về phía cửa.
Trong ánh đèn mỡ trâu leo lét, nàng nhìn thấy hai cung tỳ đang bị té ngã trên mặt đất phòng ngủ của nàng.
“A,” Ngọc Tử khẽ kêu lên một tiếng. Người tới chưa biết là bạn hay địch nhân nên nàng cũng chưa hô to kêu cứu.
Ngay lúc ấy, một trận gió thổi tới, Ngọc Tử vội vàng co người lại trên giường. Khi nàng trấn tĩnh lại đã thấy trước giường ngủ của nàng xuất hiện hai hắc y nhân (người mặc y phục màu đen).
“Bịch bịch bịch bịch.” Hai hắc y nhân đó thuận tay ném bốn kiếm khách đang ngất đi sang một bên. Bốn kiếm khách này tuy mặc y phục màu đen nhưng có thể dễ dàng thấy được là từ hai nơi khác nhau mà đến. Trong số bọn họ, có hai kiếm khách hiển nhiên là do công tôn Trữ phái đến, còn hai kiếm khách còn lại là từ đâu đến a?
Ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu Ngọc Tử.
Nàng nhìn thấy hai kiếm khách do công tôn Trữ phái đến đang hôn mê nằm trên mặt đất, khuôn mặt nàng liền trắng bệch ra, miệng mở to định kêu cứu. Ngay lúc đó, hắc y nhân đứng gần nàng hơn chợt mở miệng, “Ngọc cơ, công tử có lời.”
Là người của công tử Xuất! Nhìn vỏ kiếm bên hông bọn họ là hàng thật, lời nói của bọn họ Ngọc Tử có chút tin tưởng!
Ngọc Tử thở dài một hơi. Nàng tụt xuống khỏi giường, muốn tới nhìn mấy kiếm khách đang hôn mê kia.
Hắc y nhân vừa cất lời thấy vậy liền nhanh chóng lùi lại mấy bước, nói với giọng chắc nịch: “Cơ không cần nhìn, bốn người này là của phủ Thái tử và phủ công tôn Trữ.”
Hắn vừa dứt lời, Ngọc Tử liền tức giận, nàng trừng mắt với hắc y nhân đó rồi quát khẽ: “Bọn họ tới đây là để bảo vệ ta, ngươi bắt bọn họ làm chi!?”
Hắc y nhân kia liền lạnh lùng đáp: “Cơ là người của công tử, công tử có nói, ngươi không cần những người kia bảo vệ!”
Những lời này của hắn vừa thốt ra, Ngọc Tử chỉ cảm thấy vừa tức, vừa giận, vừa đau khổ. Nàng thở hổn hển, ngực như có gì đó đang đè nén vô cùng khó chịu, mắt nàng vẫn trừng trừng nhìn hắc y nọ, có điều trong mắt nàng lúc này đã ngập nước, từng giọt từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
Ngọc Tử hai mắt hồng hồng, nức nở: “Người của công tử ư? Lúc lão sắc quỷ Tề vương kia triệu kiến ta, sao không có thấy công tử xuất hiện? Lúc cung phi kia bức ta uống dược canh, bức ta ăn đồ ăn có độc, công tử ở nơi nào?”
Ngọc Tử nói tới đây liền “oa oa,” khóc lớn. Nàng vội xoay người, lấy tay áo che mặt, xoay lưng về phía hắc y nọ.
Hắc y đó ngây người ra, hắn quay đầu nhìn về phía đồng bọn đang hiên ngang đứng ở gần cửa.
Trên khuôn mặt của tên đồng bọn kia chỉ thấy được đôi mắt thâm thúy, vẫn chằm chằm nhìn Ngọc Tử từ đầu tới giờ. Thấy nàng khóc lóc, lấy tay áo che mặt như vậy thì thở dài một tiếng, thì thầm: “Khóc cũng rất thật a!” Trong giọng nói, mơ hồ có chút ôn nhu. (Đố các bạn đoán được hắc y nhân này là ai?)
Những lời này rất nhỏ, Ngọc Tử không có nghe được. Nàng vội vàng lau khô hai mắt rồi quay đầu nhìn về phía hắc y nhân vừa nói chuyện với nàng.
Ngọc Tử hướng hắn thi lễ, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, run giọng nói: “Công tử không có giận ta chứ?”
Mắt nàng ngập nước, ánh mắt chan chứa khát vọng được nghe đáp án mà nhìn về hắc y nhân nọ.
Lúc đó, hắc y nhân ở gần cửa tay vẫn đang giơ lên như muốn chạm về phía Ngọc Tử liền thu lại. Hắn quay đầu đi, không nhìn về phía Ngọc Tử nữa.
Hắc y nhân vẫn nói chuyện với Ngọc Tử liền thấp giọng trả lời: “Công tử nói, tin nhắn của cơ người đã nhận được, cơ hãy an phận một chút!” Dứt lời, hắn liền cùng hắc y nhân còn lại nhấc theo mấy kiếm khách đang bất tỉnh kia mang ra phía ngoài.
Ngọc Tử đoán bọn họ sẽ rời khỏi chỗ này liền vội vàng chạy theo hỏi: “Công tử, công tử khi nào đón ta trở về?”
Hai hắc y nhân liền dừng cước bộ.
Một lúc sau, một thanh âm trầm thấp, mơ hồ có điểm quen thuộc truyền đến, “Đợi vài ngày nữa.”
Không đợi Ngọc Tử hỏi thêm điều gì, hai hắc y nhân liền nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Nhìn theo nơi mà bóng lưng của bọn họ biến mất, Ngọc Tử thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, nàng lau nước mắt còn đọng lại trên mặt, không thèm chú ý tới hai cung tỳ vẫn còn hôn mê trên mặt đất, mà trở lại giường nằm của mình.
Hai hắc y nhân kia rời đi, trong phòng lại yên ắng như cũ.
Dù là tiếng đao kiếm chạm nhau, hay tiếng nói chuyện qua lại giữa nàng và hai hắc y nhân kia đều rất nhỏ, hơn nữa, Nam Uyển này cũng không phải là nơi được canh giữ ngặt nghèo gì cho cam, nên sự việc vừa rồi cũng không có kinh động tới xung quanh.
Ngọc Tử ngả người ngã vào trong giường. Đột nhiên, nàng cười to thành tiếng. Tiếng cười này của nàng quả thực vô cùng vui vẻ.
/142
|