Hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng thì trong phủ đã có khói bếp dâng lên. Đến lúc này, người trong phủ đều biết Ngọc cơ làm gì. Đến lúc này, những lời bàn ra tán vào, nghi hoặc, khó hiểu càng nhiều, một số thị tỳ, nô lệ bắt đầu chỉ trỏ sau lưng Ngọc Tử.
Lần này, Ngọc Tử nấu bốn thùng sữa mới ra ngoài. Bởi vì nàng nấu rất nhiều nên mãi đến khi đầu bếp vào nấu bữa sáng thì nàng vẫn bận rộn chiếm một góc bếp.
Quản gia đã không còn ý định thuyết phục Ngọc Tử nữa. Vì để chiếu cố nàng, ông sai hán tử bên mình đi theo Ngọc Tử.
Như vậy với Ngọc Tử lại càng thuận lợi.
Lúc mặt trời treo lên ngọn cây thì xe bò của Ngọc Tử cũng đã chạy đến cửa hàng.
Trong cái nhìn của những người xung quanh, Ngọc Tử dọn hàng xong xuôi. Hôm qua sau khi trở về, nàng sai mấy nô lệ giúp nàng chặt mấy ống trúc về, ống trúc chưa cạo vỏ, màu xanh biếc rất đáng yêu. Vì để khiến mọi người cảm thấy ống trúc đó cũng là đồ thượng đẳng nên Ngọc Tử đã mất cả một buổi tối khắc chữ lên từng ống trúc. Những chữ đó lần lượt là “Phúc, thọ, đức, nghĩa”. Nhưng theo nàng đoán, hẳn là không có nhiều dân thường biết chữ.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Ngọc Tử bắt đầu đứng trước bàn đá.
Lúc này bên trái nàng truyền đến hai tiếng thì thầm khe khẽ: “Hay là, nhờ thằng bé này viết chữ lên cờ giúp chúng ta?”
“Rõ là! Những người biết chữ là quý nhân, chữ này của hắn quá nửa là người trong họ tộc viết hộ, không thể đường đột.”
Ngọc Tử nghe đến đó thì cười cười.
Nàng nhìn đám người đang đi lại nhộn nhịp, bắt đầu kêu lớn: “Sữa vừa ngon vừa ngọt đây, một đao tệ hai chén sữa ngon. Sữa này thế gian không có, vốn để quý nhân uống, giờ để cho mọi người cùng uống đây!”
Giọng nói thanh thúy giống hệt như hôm qua, cũng mang lại hiệu quả tương tự. Đám người đều quay đầu lại nhìn nàng, dần dần, càng ngày càng nhiều người đi về phía bàn đá của nàng.
Trong đám người chen chúc, có mấy người hô lớn: “Thằng bé kia, sữa hôm qua rất ngon… bán cho ta một chén trước đi!”
Ngọc Tử hớn hở kêu: “Chờ chút, chờ chút!”
Hôm nay thực sự là quá thuận lợi, mọi thứ đều như dự tính.
Ngọc Tử lắng nghe tiếng đao tệ lạo xạo trong tay áo, cảm nhận được tiếng nhạc đẹp nhất trên đời, chưa có gì hơn thế.
Cũng sắp tới trưa rồi. Sữa đã bán gần hết.
Cúi đầu, Ngọc Tử rửa sạch bàn đá, không hề phát hiện, cách nàng một trăm bước, ở giữa ngã tư đường có một đoàn xe ngựa đang đi tơi.
Xe ngựa đang đi thì đột nhiên dừng lại.
Một kiếm khách giục ngựa đi tới trước cỗ xe ngựa thứ hai rồi cúi đầu hỏi: “Công tử có gì sai bảo?”
Một ngón tay thon dài xốc màn xe lên, sau đó, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra, người này hiển nhiên là công tử Xuất.
Công tử Xuất hơi ngửa người ra đằng sau, ánh mắt thoáng nhìn về phía đám đông kia, nhìn kỹ thiến niên tuấn tú đứng trước bàn đá kia.
Khi nhìn vào đôi mắt quen thuộc của đứa bé kia thì hắn nhắm mắt lại, bất lực rên rỉ thành tiếng.
Kiếm khách kia cả kinh, vội hỏi: “Công tử không khỏe?”
Công tử Xuất lắc đầu, tay phải day day trán, mệt mỏi nói: “Đi ra góc kia, bảo hán tử kia đến đây gặp ta.”
Người hắn chỉ chính là hán tử phụng mệnh quản gia đến đây bảo vệ Ngọc Tử.
“Vâng!”
Một lát sau, hán tử kia cúi đầu, cung kính đi tới trước xe của công tử Xuất.
Công tử Xuất không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Thằng bé kia chính là Ngọc cơ?”
“Vâng.”
Công tử Xuất vỗ vỗ trán, tay day day mi tâm, hắn thở dài một tiếng, thì thào nói: “Ta ra ngoài mười ngày, nàng cũng ra ngoài bán sữa luôn?”
Hán tử kia nghe vậy, mặt đỏ bừng, vội biện bạch: “Cơ không nghe lời quản gia, công tử không về, không ai có thể nói được nàng.”
Công tử Xuất nhắm mắt lại, nhàn nhạt quát: “Khởi giá”.
Xe ngựa chuyển động, hắn nói với hán tử kia một câu: “Nói với Ngọc cơ, ta đã về phủ, bảo nàng mau đến gặp ta.”
“Vâng”.
Trước bàn đá, Ngọc Tử cúi đầu, vừa thu dọn ống trúc vừa hát khe khẽ. Nghe được tiếng bước chân vang lên, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy là hán tử kia thì vui mừng kêu lên. “Ngươi đã đến rồi, ta đang định gọi ngươi đó, chúng ta về thôi”.
Người kia không cười, hắn nhìn nàng nói từng câu từng chữ: “Công tử đã về, ra lệnh cho Cơ về phủ gặp công tử”.
Ầm một tiếng, thùng gỗ trong tay Ngọc Tử nặng nề đập xuống đất.
Ngồi trên xe bò, ánh mắt Ngọc Tử đăm đăm, khóe miệng đắng chát.
Dưới ánh vàng rực rỡ, công tử Xuất đang ngồi ở trong sân, dựa vào bàn, nhắm mắt, hưởng thụ ánh nắng mặt trời giữa mùa đông.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Nghe tiếng bước chân, hắn cau mày.
Trong tiếng bước chân, người nọ đi tới trước mặt hắn.
Công tử Xuất chau mày, không buồn trợn mắt, uể oải nói: “Ta thật không biết rằng phủ công tử của ta sẽ cần đến nữ tử ở hậu uyển đi ra đường bán sữa.”
Hồi lâu đối phương cũng không trả lời.
Công tử Xuất chậm rãi mở mắt.
Hắn vừa mở mắt đã thấy gương mặt buồn bã, mệt mỏi chán nản như sắp khóc của Ngọc Tử.
Chẳng hiểu tại sao, thấy nàng như vậy hắn lại muốn cười. Công tử Xuất nghiêng đầu đi, khóe miệng cong cong, chậm rãi cười nói: “Nhìn thần sắc của Cơ thì như chuyện đau khổ của nhân gian đã đến vậy, chẳng có gì quan trọng bằng việc Cơ không thể bán sữa sao?”
Lời này mang theo sự trào phúng như thói quen vốn có của hắn.
Ngọc Tử chớp chớp đôi mi dài, ép hai giọt nước mắt rơi xuống má, nàng giơ đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nhưng bắt đầu bị chai sạn, chậm rãi lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: “Cũng không phải. Chuyện khổ trên đời, chẳng qua là khi thiếp vui vẻ đếm đao tệ, sắp trả hết nợ nần, tích cóp thêm được chút tiền thì công tử lại về phủ rồi…”
Lời này khiến công tử Xuất tắc nghẹn.
Cuối cùng hắn cũng ngước mắt lên, nhìn Ngọc Tử vô cùng chăm chú.
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lượt rồi khóe miệng cong cong, cười nói: “A! Lệ trong mắt là thật sao?”
Nói thừa, không phải thật chẳng lẽ là giả?
Lúc này, Ngọc Tử đang nghĩ mình còn thiếu ba mươi đao tệ nữa mới đủ tiền trả tiền gạo và đỗ tương, vừa nghĩ đến số gạo, đậu trong phòng bếp còn đủ dùng hơn một tháng nữa, nghĩ đến một trăm đao tệ thuê cửa hàng bị lãng phí thì càng buồn bã, đau khổ không thể chịu nổi.
Vì vậy nàng lại rơi lệ, dùng gương mặt như mướp đắng, nhìn công tử Xuất đầy chờ mong, khẩn cầu: “Công tử, để cho thiếp bán sữa thêm hai ngày nữa đi, thiếp vẫn còn nợ tiền.”
Công tử Xuất hết giận, ngược lại còn bật cười.
Tay phải hắn khẽ vỗ vỗ mấy lần, trong tiếng nhạc có tiết tấu mà thanh thúy ấy, hắn từ tốn nói: “Thì ra ngươi vẫn còn nợ tiền?”
Ngọc Tử vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, thiếp còn nợ hơn mười đao tệ. Cả… cả một trăm đao tệ thiếp bỏ vốn ra cũng chưa thu về được.”
Công tử Xuất rất chăm chú lắng nghe, vô cùng dịu dàng gật gật đầu, nhìn Ngọc Tử đầy thương xót, chậm rãi đứng dậy, phất tay áo dài, xoay người rời đi, “Nếu là thế, ngươi cứ nợ tiếp đi!”
Hắn bỏ đi ngay lập tức.
Ngọc Tử nhếch đôi môi nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của hắn, hồi lâu sau cũng vẫn không thể động đậy. Cũng chẳng biết qua bao lâu nàng mới khẽ thở dài, hậm hực nghĩ thầm: Công tử Xuất này đúng là tương khắc với ta! Sao hắn có thể quay về sớm như vậy?
Lần này, Ngọc Tử nấu bốn thùng sữa mới ra ngoài. Bởi vì nàng nấu rất nhiều nên mãi đến khi đầu bếp vào nấu bữa sáng thì nàng vẫn bận rộn chiếm một góc bếp.
Quản gia đã không còn ý định thuyết phục Ngọc Tử nữa. Vì để chiếu cố nàng, ông sai hán tử bên mình đi theo Ngọc Tử.
Như vậy với Ngọc Tử lại càng thuận lợi.
Lúc mặt trời treo lên ngọn cây thì xe bò của Ngọc Tử cũng đã chạy đến cửa hàng.
Trong cái nhìn của những người xung quanh, Ngọc Tử dọn hàng xong xuôi. Hôm qua sau khi trở về, nàng sai mấy nô lệ giúp nàng chặt mấy ống trúc về, ống trúc chưa cạo vỏ, màu xanh biếc rất đáng yêu. Vì để khiến mọi người cảm thấy ống trúc đó cũng là đồ thượng đẳng nên Ngọc Tử đã mất cả một buổi tối khắc chữ lên từng ống trúc. Những chữ đó lần lượt là “Phúc, thọ, đức, nghĩa”. Nhưng theo nàng đoán, hẳn là không có nhiều dân thường biết chữ.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Ngọc Tử bắt đầu đứng trước bàn đá.
Lúc này bên trái nàng truyền đến hai tiếng thì thầm khe khẽ: “Hay là, nhờ thằng bé này viết chữ lên cờ giúp chúng ta?”
“Rõ là! Những người biết chữ là quý nhân, chữ này của hắn quá nửa là người trong họ tộc viết hộ, không thể đường đột.”
Ngọc Tử nghe đến đó thì cười cười.
Nàng nhìn đám người đang đi lại nhộn nhịp, bắt đầu kêu lớn: “Sữa vừa ngon vừa ngọt đây, một đao tệ hai chén sữa ngon. Sữa này thế gian không có, vốn để quý nhân uống, giờ để cho mọi người cùng uống đây!”
Giọng nói thanh thúy giống hệt như hôm qua, cũng mang lại hiệu quả tương tự. Đám người đều quay đầu lại nhìn nàng, dần dần, càng ngày càng nhiều người đi về phía bàn đá của nàng.
Trong đám người chen chúc, có mấy người hô lớn: “Thằng bé kia, sữa hôm qua rất ngon… bán cho ta một chén trước đi!”
Ngọc Tử hớn hở kêu: “Chờ chút, chờ chút!”
Hôm nay thực sự là quá thuận lợi, mọi thứ đều như dự tính.
Ngọc Tử lắng nghe tiếng đao tệ lạo xạo trong tay áo, cảm nhận được tiếng nhạc đẹp nhất trên đời, chưa có gì hơn thế.
Cũng sắp tới trưa rồi. Sữa đã bán gần hết.
Cúi đầu, Ngọc Tử rửa sạch bàn đá, không hề phát hiện, cách nàng một trăm bước, ở giữa ngã tư đường có một đoàn xe ngựa đang đi tơi.
Xe ngựa đang đi thì đột nhiên dừng lại.
Một kiếm khách giục ngựa đi tới trước cỗ xe ngựa thứ hai rồi cúi đầu hỏi: “Công tử có gì sai bảo?”
Một ngón tay thon dài xốc màn xe lên, sau đó, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra, người này hiển nhiên là công tử Xuất.
Công tử Xuất hơi ngửa người ra đằng sau, ánh mắt thoáng nhìn về phía đám đông kia, nhìn kỹ thiến niên tuấn tú đứng trước bàn đá kia.
Khi nhìn vào đôi mắt quen thuộc của đứa bé kia thì hắn nhắm mắt lại, bất lực rên rỉ thành tiếng.
Kiếm khách kia cả kinh, vội hỏi: “Công tử không khỏe?”
Công tử Xuất lắc đầu, tay phải day day trán, mệt mỏi nói: “Đi ra góc kia, bảo hán tử kia đến đây gặp ta.”
Người hắn chỉ chính là hán tử phụng mệnh quản gia đến đây bảo vệ Ngọc Tử.
“Vâng!”
Một lát sau, hán tử kia cúi đầu, cung kính đi tới trước xe của công tử Xuất.
Công tử Xuất không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Thằng bé kia chính là Ngọc cơ?”
“Vâng.”
Công tử Xuất vỗ vỗ trán, tay day day mi tâm, hắn thở dài một tiếng, thì thào nói: “Ta ra ngoài mười ngày, nàng cũng ra ngoài bán sữa luôn?”
Hán tử kia nghe vậy, mặt đỏ bừng, vội biện bạch: “Cơ không nghe lời quản gia, công tử không về, không ai có thể nói được nàng.”
Công tử Xuất nhắm mắt lại, nhàn nhạt quát: “Khởi giá”.
Xe ngựa chuyển động, hắn nói với hán tử kia một câu: “Nói với Ngọc cơ, ta đã về phủ, bảo nàng mau đến gặp ta.”
“Vâng”.
Trước bàn đá, Ngọc Tử cúi đầu, vừa thu dọn ống trúc vừa hát khe khẽ. Nghe được tiếng bước chân vang lên, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy là hán tử kia thì vui mừng kêu lên. “Ngươi đã đến rồi, ta đang định gọi ngươi đó, chúng ta về thôi”.
Người kia không cười, hắn nhìn nàng nói từng câu từng chữ: “Công tử đã về, ra lệnh cho Cơ về phủ gặp công tử”.
Ầm một tiếng, thùng gỗ trong tay Ngọc Tử nặng nề đập xuống đất.
Ngồi trên xe bò, ánh mắt Ngọc Tử đăm đăm, khóe miệng đắng chát.
Dưới ánh vàng rực rỡ, công tử Xuất đang ngồi ở trong sân, dựa vào bàn, nhắm mắt, hưởng thụ ánh nắng mặt trời giữa mùa đông.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Nghe tiếng bước chân, hắn cau mày.
Trong tiếng bước chân, người nọ đi tới trước mặt hắn.
Công tử Xuất chau mày, không buồn trợn mắt, uể oải nói: “Ta thật không biết rằng phủ công tử của ta sẽ cần đến nữ tử ở hậu uyển đi ra đường bán sữa.”
Hồi lâu đối phương cũng không trả lời.
Công tử Xuất chậm rãi mở mắt.
Hắn vừa mở mắt đã thấy gương mặt buồn bã, mệt mỏi chán nản như sắp khóc của Ngọc Tử.
Chẳng hiểu tại sao, thấy nàng như vậy hắn lại muốn cười. Công tử Xuất nghiêng đầu đi, khóe miệng cong cong, chậm rãi cười nói: “Nhìn thần sắc của Cơ thì như chuyện đau khổ của nhân gian đã đến vậy, chẳng có gì quan trọng bằng việc Cơ không thể bán sữa sao?”
Lời này mang theo sự trào phúng như thói quen vốn có của hắn.
Ngọc Tử chớp chớp đôi mi dài, ép hai giọt nước mắt rơi xuống má, nàng giơ đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nhưng bắt đầu bị chai sạn, chậm rãi lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: “Cũng không phải. Chuyện khổ trên đời, chẳng qua là khi thiếp vui vẻ đếm đao tệ, sắp trả hết nợ nần, tích cóp thêm được chút tiền thì công tử lại về phủ rồi…”
Lời này khiến công tử Xuất tắc nghẹn.
Cuối cùng hắn cũng ngước mắt lên, nhìn Ngọc Tử vô cùng chăm chú.
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lượt rồi khóe miệng cong cong, cười nói: “A! Lệ trong mắt là thật sao?”
Nói thừa, không phải thật chẳng lẽ là giả?
Lúc này, Ngọc Tử đang nghĩ mình còn thiếu ba mươi đao tệ nữa mới đủ tiền trả tiền gạo và đỗ tương, vừa nghĩ đến số gạo, đậu trong phòng bếp còn đủ dùng hơn một tháng nữa, nghĩ đến một trăm đao tệ thuê cửa hàng bị lãng phí thì càng buồn bã, đau khổ không thể chịu nổi.
Vì vậy nàng lại rơi lệ, dùng gương mặt như mướp đắng, nhìn công tử Xuất đầy chờ mong, khẩn cầu: “Công tử, để cho thiếp bán sữa thêm hai ngày nữa đi, thiếp vẫn còn nợ tiền.”
Công tử Xuất hết giận, ngược lại còn bật cười.
Tay phải hắn khẽ vỗ vỗ mấy lần, trong tiếng nhạc có tiết tấu mà thanh thúy ấy, hắn từ tốn nói: “Thì ra ngươi vẫn còn nợ tiền?”
Ngọc Tử vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, thiếp còn nợ hơn mười đao tệ. Cả… cả một trăm đao tệ thiếp bỏ vốn ra cũng chưa thu về được.”
Công tử Xuất rất chăm chú lắng nghe, vô cùng dịu dàng gật gật đầu, nhìn Ngọc Tử đầy thương xót, chậm rãi đứng dậy, phất tay áo dài, xoay người rời đi, “Nếu là thế, ngươi cứ nợ tiếp đi!”
Hắn bỏ đi ngay lập tức.
Ngọc Tử nhếch đôi môi nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của hắn, hồi lâu sau cũng vẫn không thể động đậy. Cũng chẳng biết qua bao lâu nàng mới khẽ thở dài, hậm hực nghĩ thầm: Công tử Xuất này đúng là tương khắc với ta! Sao hắn có thể quay về sớm như vậy?
/142
|