Trong hương rượu vấn vít, Ngọc Tử cúi đầu, đầu gối hướng về phía chân công tử Xuất, tình hình thực tế lúc này đều có thể nhìn thấy ở những người quyền quý. Trước giờ đều chỉ là cảnh như vậy. Nhưng lúc này, hai hiền sĩ kia cũng đều không dám coi thường nàng.
Hiền sĩ ngồi bên trái luôn im lặng, giờ khàn khàn nói: “Thái tử, thân thể của đại vương đã dần không khỏe rồi, một tháng trước, người đã ho ra máu.”
Công tử Xuất chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn hiền sĩ kia, giọng nói trầm thấp mang theo sự đau khổ: “Phụ vương nhất định sẽ không sao.”
Hiền sĩ kia gật gật đầu, thở dài: “Đại vương bị người mê hoặc, mấy lần định giết Thái tử nhưng Thái tử lại luôn lo lắng cho đại vương, quả đúng là quá hiếu thuận!”
Công tử Xuất không nói gì, chẳng vì sự khen ngợi của hiền sĩ kia mà có gì thay đổi, hiển nhiên là có chút bi thương.
Bây giờ bọn họ đang nói chuyện của nước Triệu, hiền sĩ nước Hàn ngồi bên phải kia cúi đầu, im lặng uống rượu.
Trong sự im lặng, hiền sĩ bên trái kia lại nói: “Bây giờ, công tử Vô khiêm nhường, sứ giả của công tử Kham lại thường xuyên xuất hiện ở Hàm Đan, ra vào cung đình. Thái tử phải nắm cho thật chắc, tôi và người nước Triệu mỏi mắt chờ mong, đều mong công tử quay về.”
Công tử Xuất càng trầm mặc.
Một lát sau, hắn khàn giọng nói: “Hai vị, phủ đây tuy sơ sài nhưng cũng không dám lạnh nhạt với khách quý. Hai người tạm ở lại đi.”
Dứt lời, hai người đều chắp tay đáp: “Tạ ơn công tử coi trọng.”
Dứt lời, hai người chắp tay, ống tay áo khép lại, cong eo, chậm rãi lui về phía sau.
Ngọc Tử thấy bọn họ rời khỏi đại điện, nghĩ nghĩ rồi cũng lặng lẽ đứng lên, định rời đi.
Nàng vừa động thì giọng nói lạnh lùng của công tử Xuất truyền đến: “Nàng làm cơ thiếp, không ở bên cạnh ta còn định đi đâu?”
Ngọc Tử cứng người.
Nàng thấy hắn nhắm mắt không nói gì, vẻ mặt mệt mỏi thì chậm rãi đi đến bên hắn, thử vươn tay, khẽ vỗ lên bờ vai hắn một cái.
Lần này, thấy công tử Xuất không phản đối, Ngọc Tử bắt đầu từ tốn đấm lưng cho hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, công tử Xuất vẫn nhắm mắt nhưng lại thản nhiên nói: “Nàng là một nữ nhân mà gan to thật!”
Tính sổ sao!
Ngọc Tử vội quỳ xuống đất, nàng cúi đầu nói: “Thiếp rất sợ! Thiếp không muốn công tử đuổi thiếp đi nên to gan nói vậy. Xin công tử thứ tội.”
Trong giọng nói của nàng mang theo sự kinh hoàng, bất lực và cả nỗi bi thương. Tựa như bị người ta đưa tới đưa đi là chuyện không thể chịu được, rất đau khổ.
Công tử ngạc nhiên.
Hắn trợn to mắt, lẳng lặng nhìn Ngọc Tử.
Nhìn thoáng qua một hồi, hắn từ tốn nói: “Ngẩng đầu nhìn ta.”
“Vâng.”
Ngọc Tử theo tiếng ngẩng đầu lên.
Công tử Xuất nhìn vào mắt nàng, cười cười, miệng cong cong rồi nói: “Hình như là rất bi thương!”
Ngọc Tử cố nén cảm giác xúc động muốn trợn trừng mắt, nàng chớp mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: “Thiếp dù chỉ là nữ nhân nhưng cũng không muốn giống như chiếc lá vàng úa trên cành, một trận gió thổi qua đã phải trôi giạt, lăn lộn rồi thành bùn đất.”
“Quả nhiên là nữ tử nước Lỗ, lời thốt ra đúng là văn thơ hoa mỹ.”
Đối với sự ca ngợi của công tử Xuất, Ngọc Tử cười xót xa: “Thiếp không dám dối gạt.”
“Nếu đã vậy, lúc ở trong tẩm điện sao phải hoảng hốt cả đêm, đứng ngồi không yên, sợ ta đến gần?”
A?
Ngọc Tử cứng đờ người.
Những lời này không tiện trả lời. Công tử Xuất liếc nhìn vẻ mặt của nàng, uể oải nói: “Không muốn trở thành cơ thiếp của ta cũng không muốn bị đưa đi trở thành cơ thiếp của người khác. Hay là, ở nước Lỗ cơ đã có người vừa ý?”
Không thể để hắn nghi ngờ như vậy được, Ngọc Tử vội lắc đầu, thanh thúy đáp lời: “Không, không hề có chuyện này.”
Công tử Xuất hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến nàng.
Ngọc Tử quỳ rạp dưới đất, hồi lâu sau cũng không thấy công tử Xuất có động tĩnh gì nên lén lút ngước mắt lên nhìn hắn. Vừa nhìn đã thấy công tử Xuất đang nhìn ra ngoài cửa sổ che rèm cửa bằng lụa mỏng, vẻ mặt thẫn thờ.
Ngọc Tử nhìn hắn rồi lại vội cúi đầu xuống.
Nàng nhìn sàn nhà, thầm suy nghĩ: Ta không muốn lại bị chuyển cho người khác thì nhất định phải để công tử Xuất cảm thấy ta có giá trị mới được. Không được, ta nhất định phải ra mặt, nhất định phải làm cho hắn không thể buông tay!
Nghĩ đến đây, giọng nói khe khẽ mà thanh thúy của nàng vang lên trong điện: “Cẩn thận nghĩ lại, tình cảnh của công tử bây giờ quả thực rất giống với thiếp.”
Nàng lại có thể so sánh một nữ tử là nàng với một công tử đường đường như hắn!
Công tử Xuất cúi đầu, thản nhiên liếc nhìn nàng.
Giọng nói yếu ớt của nàng tiếp tục truyền đến: “Trong lúc công tử Xuất lưu lạc giữa các nước mà quê hương của mình lại chẳng thể quay về, phụ vương lại chẳng thể đến gần, lòng chắc chắn là kinh hoàng, bức bối. Nhưng thiếp nghĩ, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hai người vốn là cha con, có mâu thuẫn gì không thể tháo gỡ? Chắc chắn là vì ở giữa có tiểu nhân chọc phá nói những lời ác ý để hãm hại. Nếu công tử để mặc phụ vương bị tiểu nhân che mắt, chết cũng không tỉnh ngộ, theo thiếp thấy, đó cũng bất hiếu!”
Vút một tiếng, công tử Xuất đột nhiên vươn tay, gắt gao nắm chặt tay nàng.
Hắn nắm rất chặt, rất chặt.
Ngọc Tử nén đau, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn hắn.
Lúc này, gương mặt luôn tuấn mỹ bình thản của công tử Xuất như căng ra. Hắn nắm chặt lấy cảnh tay của Ngọc Tử, giọng nói khàn khàn: “Nàng nhắc lại lần nữa xem!”
Ngọc Tử cố nén sự hoảng hốt, lại nói: “Thiếp nghĩ, công tử không thể cứ ngồi chờ Đại vương tỉnh ngộ được, nên chủ động ra tay, gỡ bỏ thù hận.”
Công tử Xuất nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Dần dần, hắn buông lỏng tay, đứng lên, thản nhiên nói: “Nữ nhân như nàng, chỉ dựa vào mấy lời nói đó mà có thể biết rõ nguyên do sự tình, đúng là bất phàm.”
Lời khích lệ này vừa vang lên thì Ngọc Tử đã giật mình, nàng thầm nghĩ: Người kia đã nói rõ như vậy rồi mà ta còn không hiểu ngươi đã xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là quá ngu xuẩn sao?
Nàng không hề biết, đại đa số hiền sĩ thời bấy giờ, bởi vì không biết nhiều chữ, kiến thức không rộng nên khả năng giải thích mọi chuyện, khả năng tổng hợp, phân tích của bọn họ thua xa người đời sau. Những lời này của nàng quá thông tuệ, đã vượt quá những hiền sĩ bình thường.
Công tử Xuất chậm rãi đi trong điện vài bước, quay đầu, ánh mắt sáng bừng nhìn chằm chằm tấm rèm mỏng bên cửa sổ, bên ngoài là bầu trời trong xanh vời vợi. Nhìn thật lâu thật lâu, hắn phất tay áo, bước nhanh ra bên ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa điện, hắn lại hơi dừng bước hỏi: “Sao không đuổi theo?”
A?
Ngọc Tử vui vẻ, vội vàng đứng lên chạy theo hắn.
Hai người một trước một sau đi vào trong sân.
Vừa mới đi vào con đường xuyên qua rừng cây thì có tiếng cười nói của những nữ tử truyền đến. Phủ đệ vốn luôn yên ắng đột nhiên lại biến thành nơi náo nhiệt, ồn ào.
Tiếng cười kia càng lúc càng đến gần, chỉ chốc lát sau, trước mắt Ngọc Tử xuất hiện hai mươi mấy mỹ nhân mặc quần áo hoa lệ, má bôi phấn hồng, son đậm. Những mỹ nhân này đều mặc quần áo của nước Hàn, hiển nhiên là mỹ cơ do vị hiền sĩ nước Hàn khi nãy hiến tặng.
Những mỹ nhân này không thể ngờ vừa đến đã gặp công tử Xuất. Lúc này, hai mắt các nàng đều sáng bừng, một đám như bươm bướm vây lấy công tử Xuất.
Ngay lúc các mỹ nhân sắp đến gần công tử Xuất thì một tiếng quát trong trẻo của nữ nhân truyền đến: “Ai cho các ngươi tiến lên?”
Giọng nói của nữ tử này vừa vang lên, bước chân của các mỹ nhân đều khựng lại, lùi qua hai bên, cúi đầu, xoay người đợi ở bên đường.
Hiền sĩ ngồi bên trái luôn im lặng, giờ khàn khàn nói: “Thái tử, thân thể của đại vương đã dần không khỏe rồi, một tháng trước, người đã ho ra máu.”
Công tử Xuất chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn hiền sĩ kia, giọng nói trầm thấp mang theo sự đau khổ: “Phụ vương nhất định sẽ không sao.”
Hiền sĩ kia gật gật đầu, thở dài: “Đại vương bị người mê hoặc, mấy lần định giết Thái tử nhưng Thái tử lại luôn lo lắng cho đại vương, quả đúng là quá hiếu thuận!”
Công tử Xuất không nói gì, chẳng vì sự khen ngợi của hiền sĩ kia mà có gì thay đổi, hiển nhiên là có chút bi thương.
Bây giờ bọn họ đang nói chuyện của nước Triệu, hiền sĩ nước Hàn ngồi bên phải kia cúi đầu, im lặng uống rượu.
Trong sự im lặng, hiền sĩ bên trái kia lại nói: “Bây giờ, công tử Vô khiêm nhường, sứ giả của công tử Kham lại thường xuyên xuất hiện ở Hàm Đan, ra vào cung đình. Thái tử phải nắm cho thật chắc, tôi và người nước Triệu mỏi mắt chờ mong, đều mong công tử quay về.”
Công tử Xuất càng trầm mặc.
Một lát sau, hắn khàn giọng nói: “Hai vị, phủ đây tuy sơ sài nhưng cũng không dám lạnh nhạt với khách quý. Hai người tạm ở lại đi.”
Dứt lời, hai người đều chắp tay đáp: “Tạ ơn công tử coi trọng.”
Dứt lời, hai người chắp tay, ống tay áo khép lại, cong eo, chậm rãi lui về phía sau.
Ngọc Tử thấy bọn họ rời khỏi đại điện, nghĩ nghĩ rồi cũng lặng lẽ đứng lên, định rời đi.
Nàng vừa động thì giọng nói lạnh lùng của công tử Xuất truyền đến: “Nàng làm cơ thiếp, không ở bên cạnh ta còn định đi đâu?”
Ngọc Tử cứng người.
Nàng thấy hắn nhắm mắt không nói gì, vẻ mặt mệt mỏi thì chậm rãi đi đến bên hắn, thử vươn tay, khẽ vỗ lên bờ vai hắn một cái.
Lần này, thấy công tử Xuất không phản đối, Ngọc Tử bắt đầu từ tốn đấm lưng cho hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, công tử Xuất vẫn nhắm mắt nhưng lại thản nhiên nói: “Nàng là một nữ nhân mà gan to thật!”
Tính sổ sao!
Ngọc Tử vội quỳ xuống đất, nàng cúi đầu nói: “Thiếp rất sợ! Thiếp không muốn công tử đuổi thiếp đi nên to gan nói vậy. Xin công tử thứ tội.”
Trong giọng nói của nàng mang theo sự kinh hoàng, bất lực và cả nỗi bi thương. Tựa như bị người ta đưa tới đưa đi là chuyện không thể chịu được, rất đau khổ.
Công tử ngạc nhiên.
Hắn trợn to mắt, lẳng lặng nhìn Ngọc Tử.
Nhìn thoáng qua một hồi, hắn từ tốn nói: “Ngẩng đầu nhìn ta.”
“Vâng.”
Ngọc Tử theo tiếng ngẩng đầu lên.
Công tử Xuất nhìn vào mắt nàng, cười cười, miệng cong cong rồi nói: “Hình như là rất bi thương!”
Ngọc Tử cố nén cảm giác xúc động muốn trợn trừng mắt, nàng chớp mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: “Thiếp dù chỉ là nữ nhân nhưng cũng không muốn giống như chiếc lá vàng úa trên cành, một trận gió thổi qua đã phải trôi giạt, lăn lộn rồi thành bùn đất.”
“Quả nhiên là nữ tử nước Lỗ, lời thốt ra đúng là văn thơ hoa mỹ.”
Đối với sự ca ngợi của công tử Xuất, Ngọc Tử cười xót xa: “Thiếp không dám dối gạt.”
“Nếu đã vậy, lúc ở trong tẩm điện sao phải hoảng hốt cả đêm, đứng ngồi không yên, sợ ta đến gần?”
A?
Ngọc Tử cứng đờ người.
Những lời này không tiện trả lời. Công tử Xuất liếc nhìn vẻ mặt của nàng, uể oải nói: “Không muốn trở thành cơ thiếp của ta cũng không muốn bị đưa đi trở thành cơ thiếp của người khác. Hay là, ở nước Lỗ cơ đã có người vừa ý?”
Không thể để hắn nghi ngờ như vậy được, Ngọc Tử vội lắc đầu, thanh thúy đáp lời: “Không, không hề có chuyện này.”
Công tử Xuất hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến nàng.
Ngọc Tử quỳ rạp dưới đất, hồi lâu sau cũng không thấy công tử Xuất có động tĩnh gì nên lén lút ngước mắt lên nhìn hắn. Vừa nhìn đã thấy công tử Xuất đang nhìn ra ngoài cửa sổ che rèm cửa bằng lụa mỏng, vẻ mặt thẫn thờ.
Ngọc Tử nhìn hắn rồi lại vội cúi đầu xuống.
Nàng nhìn sàn nhà, thầm suy nghĩ: Ta không muốn lại bị chuyển cho người khác thì nhất định phải để công tử Xuất cảm thấy ta có giá trị mới được. Không được, ta nhất định phải ra mặt, nhất định phải làm cho hắn không thể buông tay!
Nghĩ đến đây, giọng nói khe khẽ mà thanh thúy của nàng vang lên trong điện: “Cẩn thận nghĩ lại, tình cảnh của công tử bây giờ quả thực rất giống với thiếp.”
Nàng lại có thể so sánh một nữ tử là nàng với một công tử đường đường như hắn!
Công tử Xuất cúi đầu, thản nhiên liếc nhìn nàng.
Giọng nói yếu ớt của nàng tiếp tục truyền đến: “Trong lúc công tử Xuất lưu lạc giữa các nước mà quê hương của mình lại chẳng thể quay về, phụ vương lại chẳng thể đến gần, lòng chắc chắn là kinh hoàng, bức bối. Nhưng thiếp nghĩ, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hai người vốn là cha con, có mâu thuẫn gì không thể tháo gỡ? Chắc chắn là vì ở giữa có tiểu nhân chọc phá nói những lời ác ý để hãm hại. Nếu công tử để mặc phụ vương bị tiểu nhân che mắt, chết cũng không tỉnh ngộ, theo thiếp thấy, đó cũng bất hiếu!”
Vút một tiếng, công tử Xuất đột nhiên vươn tay, gắt gao nắm chặt tay nàng.
Hắn nắm rất chặt, rất chặt.
Ngọc Tử nén đau, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn hắn.
Lúc này, gương mặt luôn tuấn mỹ bình thản của công tử Xuất như căng ra. Hắn nắm chặt lấy cảnh tay của Ngọc Tử, giọng nói khàn khàn: “Nàng nhắc lại lần nữa xem!”
Ngọc Tử cố nén sự hoảng hốt, lại nói: “Thiếp nghĩ, công tử không thể cứ ngồi chờ Đại vương tỉnh ngộ được, nên chủ động ra tay, gỡ bỏ thù hận.”
Công tử Xuất nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Dần dần, hắn buông lỏng tay, đứng lên, thản nhiên nói: “Nữ nhân như nàng, chỉ dựa vào mấy lời nói đó mà có thể biết rõ nguyên do sự tình, đúng là bất phàm.”
Lời khích lệ này vừa vang lên thì Ngọc Tử đã giật mình, nàng thầm nghĩ: Người kia đã nói rõ như vậy rồi mà ta còn không hiểu ngươi đã xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là quá ngu xuẩn sao?
Nàng không hề biết, đại đa số hiền sĩ thời bấy giờ, bởi vì không biết nhiều chữ, kiến thức không rộng nên khả năng giải thích mọi chuyện, khả năng tổng hợp, phân tích của bọn họ thua xa người đời sau. Những lời này của nàng quá thông tuệ, đã vượt quá những hiền sĩ bình thường.
Công tử Xuất chậm rãi đi trong điện vài bước, quay đầu, ánh mắt sáng bừng nhìn chằm chằm tấm rèm mỏng bên cửa sổ, bên ngoài là bầu trời trong xanh vời vợi. Nhìn thật lâu thật lâu, hắn phất tay áo, bước nhanh ra bên ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa điện, hắn lại hơi dừng bước hỏi: “Sao không đuổi theo?”
A?
Ngọc Tử vui vẻ, vội vàng đứng lên chạy theo hắn.
Hai người một trước một sau đi vào trong sân.
Vừa mới đi vào con đường xuyên qua rừng cây thì có tiếng cười nói của những nữ tử truyền đến. Phủ đệ vốn luôn yên ắng đột nhiên lại biến thành nơi náo nhiệt, ồn ào.
Tiếng cười kia càng lúc càng đến gần, chỉ chốc lát sau, trước mắt Ngọc Tử xuất hiện hai mươi mấy mỹ nhân mặc quần áo hoa lệ, má bôi phấn hồng, son đậm. Những mỹ nhân này đều mặc quần áo của nước Hàn, hiển nhiên là mỹ cơ do vị hiền sĩ nước Hàn khi nãy hiến tặng.
Những mỹ nhân này không thể ngờ vừa đến đã gặp công tử Xuất. Lúc này, hai mắt các nàng đều sáng bừng, một đám như bươm bướm vây lấy công tử Xuất.
Ngay lúc các mỹ nhân sắp đến gần công tử Xuất thì một tiếng quát trong trẻo của nữ nhân truyền đến: “Ai cho các ngươi tiến lên?”
Giọng nói của nữ tử này vừa vang lên, bước chân của các mỹ nhân đều khựng lại, lùi qua hai bên, cúi đầu, xoay người đợi ở bên đường.
/142
|