Đúng lúc này, Ngọc Tử đang cúi đầu lại nói: “Hôm nay thiếp đã là người của công tử Xuất rồi, Thái tử… Thái tử và thiếp đã chỉ còn là người qua đường mà thôi!” Giọng nói đứt quãng, trong lời nói không che giấu được sự đau khổ và nhớ nhung.
Bội cơ nghe vậy thì khẽ bĩu môi nhưng chớp mắt nàng mới nhớ ra, nàng lại bị từ chối!
Bội cơ đau đầu, nàng xoa xoa trán, thì thào nói: “Muội muội sao lại cố chấp như vậy?”
Ngọc Tử đưa mắt nhìn vẻ mặt có chút lo âu của Bội cơ, lại cúi đầu.
Đúng lúc này, phía sau Ngọc Tử lại truyền đến tiếng gọi của công chúa nước Hàn: “Ô! Nữ nhân này là ai?”
Đương nhiên là nàng hỏi Ngọc Tử.
Ngọc Tử quay đầu lại, hơi chào công chúa rồi nói: “Bẩm công chúa, nàng là người trong phủ Thái tử nước Tề.”
“Công chúa?”
Hai mắt Bội cơ sáng bừng, nàng lắc mông, đi đến trước mặt công chúa, hành lễ với nàng rồi chỉ vào Ngọc Tử nói: “Công chúa, thiếp phụng mệnh của Thái tử, mời Ngọc cơ qua phủ một chuyến, xin công chúa ân chuẩn.”
Theo Bội cơ nghĩ, công chúa này thân phận tôn quý, chắc chắn có thể quản được Ngọc Tử. Dựa vào tính cách bảo thủ mà nhu thuận của Ngọc Tử, bên trên đã ra lệnh, nàng không thể không theo.
Công chúa nhìn Ngọc Tử, vang giọng hỏi: “Này, Thái tử nước Tề mời ngươi đi đó. Đây là chuyện vinh quang, sao không đi đi?”
Bội cơ ở bên vui mừng tiếp lời, “Ngọc cơ, công chúa đã đồng ý rồi, mau theo tỷ đi thôi.” Nàng nhìn Ngọc Tử, cười nói: “Thái tử nhiệt tình mời, chuyện như vậy là trên trời rơi xuống, chỉ có muội mới có được thôi.”
Ngọc Tử thầm lườm nàng một cái.
Bội cơ vươn tay, dịu dàng nắm tay Ngọc Tử rồi nói: “Muội muội, chúng ta đi thôi.”
Ngọc Tử không động đậy.
Bội cơ kéo nàng hai cái, thấy nàng bất động thì mất kiên nhẫn nhíu mày nhưng chỉ trong chớp mắt đã lại tươi cười: “Cớ sao muội muội còn do dự?”
Môi Ngọc Tử run run, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đất, lung túng nói: “Thiếp đã là người của công tử Xuất, đương nhiên phải trung với công tử, sao có thể tùy tiện gặp mặt nam tử khác?”
Bội cơ suýt ngất, nàng trừng mắt nhìn Ngọc Tử, hơn nửa ngày mới cười nói: “Muội muội, đây là lệnh của công chúa nước Hàn đó!”
Công chúa nước Hàn cái quái quỷ gì!
Ngọc Tử càng cúi gằm mặt, nàng nhẹ nhàng nói: “Chuyện này, nếu thiếp và Thái tử không có tư tình gì đương nhiên phải đến nhưng bây giờ, bây giờ thiếp không thể làm chuyện có lỗi với công tử Xuất.”
Mặt Bội cơ xanh mét, quát lớn: “Thái tử là ai? Ngươi và Thái tử thì có tư tình cái quái gì chứ!” Nàng vừa nói xong thì lại thấy Ngọc Tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ nhìn mình với vẻ oán trách.
Bội cơ vội mỉm cười, nàng đặt hai tay lên vai Ngọc Tử, vừa khẽ vỗ vừa thở dài: “Muội muội cần gì phải cố chấp như vậy? Như thế cũng không hay, trượng phu trong thiên hạ sẽ không thích tính cách này của muội muội đâu!”
Ngọc Tử nghe đến đó, môi run run, vẻ mặt mất mát.
Bội cơ thấy nàng động lòng thì lại kéo tay nàng đi về phía xe ngựa.
Lúc này, nàng vừa kéo thì Ngọc Tử đã động chân.
Bội cơ mừng rỡ, vội dắt tay Ngọc Tử đi đến bên xe ngựa, nàng đỡ Ngọc Tử đẩy Ngọc Tử lên xe.
Ngọc Tử ngoan ngoãn bước lên xe, nhưng vừa mới thò đầu vào xe ngựa thì lại dừng lại.
“Sao thế?” Giọng nói của Bội cơ hơi lớn.
Ngọc Tử quay đầu, nàng nhìn qua ánh mặt trời, khẽ kêu lên một tiếng rồi lắp bắp nói: “Thiếp, thiếp còn nợ Nhân cơ năm trăm đao tệ nữa. Thiếp đã đồng ý với nàng sẽ trả lại trước canh ba. Thiếp… mai thiếp sẽ đi, đợi thiếp qua xin phu chủ năm trăm đao tệ trả nợ rồi sẽ qua đó.”
Bội cơ thở phì phò đến sặc nước bọt, ho khan không ngừng! Nàng lấy tay áo che miệng, ho một hồi rồi mới bất lực, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngọc Tử.
Bội cơ giận đến xám mặt, thấy Ngọc Tử lại định nhảy xuống xe ngựa thì vội lấy trong bọc ra một đĩnh vàng. Đĩnh vàng này nặng khoảng một hai lạng, giá trị đâu chỉ là năm tram đao tệ.
Nàng nhét vàng vào tay Ngọc Tử, cố mỉm cười, dịu dàng thân thiết nói: “Đem nó trả cho Nhân cơ đi.”
“Nhưng tỷ tỷ à, vàng này…”
Chưa đợi Ngọc Tử nói xong thì Bội cơ đã gào lớn: “Vàng này giờ là của muội, trả cho Nhân cơ rồi mau theo tỷ đi thôi!”
Ngọc Tử nhìn nàng một hồi. Đột nhiên nàng mỉm cười thật tươi, nụ cười tỏa sáng, thần thái vui vẻ! Trong cái nhìn chăm chú của nàng, Ngọc Tử đáp thật giòn giã: “Đa tạ tỷ tỷ thưởng tiền!”
Dứt lời, nàng thả người xuống xe ngựa, xoay người định đi.
Bội cơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của Ngọc Tử, nhìn bóng dáng nghênh ngang của nàng, tim đập loạn, bất an hỏi: “Muội muội?”
Mắt thấy Ngọc Tử không thèm để ý đến mình, cứ thế mà đi, bóng dáng yểu điệu càng lúc càng xa, giọng nói của Bội cơ lại vang lên: “Muội muội đi đâu thế?”
Hai người giằng co lâu như vậy đã sớm khiến cho mọi người trong phủ chú ý. Giờ Bội cơ vừa kêu như vậy, hơn tá ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngọc Tử.
Ngọc Tử chậm rãi dừng bước.
Nàng nhẹ nhàng xoay người, nhìn thấy Bội cơ thì kinh ngạc nói: “Chẳng phải tỷ tỷ thưởng vàng rồi cho muội đi sao? Giờ thế này rồi, tỷ tỷ hối hận?”
Ngọc Tử cười hì hì, dù vội nhưng vẫn ung dung nói đến đây, ném đĩnh vàng lên cao rồi bắt lấy, chầm chậm nói tiếp: “Tỷ tỷ chắc không biết, bình sinh muội chẳng thích gì cả, thích nhất chỉ có tiền tài mà thôi. Vàng của tỷ tỷ đã ban cho muội rồi thì đừng mong lấy về được.”
Nàng chậm rãi nói, những lời này vô cùng rõ ràng, rành rọt.
Đến lúc này, Bội cơ dù ngu thì cũng biết mình đã bị Ngọc Tử đùa bỡn.
Trong thoáng chốc, mặt nàng đỏ bừng lên. Với thân phận của nàng, nàng cũng chẳng để ý gì đến một đĩnh vàng, nàng nhìn Ngọc Tử chằm chằm, thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Thái tử cho gọi ngươi, một cơ thiếp nho nhỏ mà cũng dám từ chối?”
Ngọc Tử cười lớn.
Trong tiếng cười này, nàng vươn ngón trỏ lắc lắc với Bội cơ rồi nói: “Cũng không phải thế, không phải thế, việc này không liên quan gì đến Thái tử cả. Tỷ tỷ, cho gọi ta là phu nhân Ngô Tụ đúng không? Trước giờ phu nhân Ngô Tụ vẫn không thích ta, cho gọi ta chắc là chẳng có ý tốt gì đâu?”
Hung hăng nói ra những lời này rồi, Ngọc Tử cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ, xin hãy về báo lại cho phu nhân Ngô Tụ, mặt không nhất định là phải gặp, nếu nàng nhớ ta thì ta cũng không ngại để nàng ban thưởng cho ta thêm chút vàng đâu.”
Ngọc Tử nói tới đây, nghiêng đầu hài lòng nhìn Bội cơ giận đến xanh mặt, cười lớn.
Trong tiếng cười này, nàng nhẹ nhàng xoay người, phất tay áo rồi nghênh ngang bỏ đi.
Mãi đến khi nàng đi xa rồi, Bội cơ mới cắn răng, nặng nề quát: “Không thể ngờ được Bội cơ ta nhìn người cả đời mà lại bị một Lỗ cơ như ngươi lừa gạt!”
Gương mặt khả ái của nàng lúc này trông rất dữ tợn. Gương mặt thoa đầy phấn bột đến trắng bệch giờ lại hiện rõ màu xanh tím. Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn theo bóng Ngọc Tử bước đi hồi lâu rồi mới phẫn nộ quát: “Về phủ!”
Mãi đến khi xe ngựa của phủ Thái tử đi xa rồi thì công chúa nước Hàn mới ngây ngốc nhìn quanh hỏi: “A? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bội cơ nghe vậy thì khẽ bĩu môi nhưng chớp mắt nàng mới nhớ ra, nàng lại bị từ chối!
Bội cơ đau đầu, nàng xoa xoa trán, thì thào nói: “Muội muội sao lại cố chấp như vậy?”
Ngọc Tử đưa mắt nhìn vẻ mặt có chút lo âu của Bội cơ, lại cúi đầu.
Đúng lúc này, phía sau Ngọc Tử lại truyền đến tiếng gọi của công chúa nước Hàn: “Ô! Nữ nhân này là ai?”
Đương nhiên là nàng hỏi Ngọc Tử.
Ngọc Tử quay đầu lại, hơi chào công chúa rồi nói: “Bẩm công chúa, nàng là người trong phủ Thái tử nước Tề.”
“Công chúa?”
Hai mắt Bội cơ sáng bừng, nàng lắc mông, đi đến trước mặt công chúa, hành lễ với nàng rồi chỉ vào Ngọc Tử nói: “Công chúa, thiếp phụng mệnh của Thái tử, mời Ngọc cơ qua phủ một chuyến, xin công chúa ân chuẩn.”
Theo Bội cơ nghĩ, công chúa này thân phận tôn quý, chắc chắn có thể quản được Ngọc Tử. Dựa vào tính cách bảo thủ mà nhu thuận của Ngọc Tử, bên trên đã ra lệnh, nàng không thể không theo.
Công chúa nhìn Ngọc Tử, vang giọng hỏi: “Này, Thái tử nước Tề mời ngươi đi đó. Đây là chuyện vinh quang, sao không đi đi?”
Bội cơ ở bên vui mừng tiếp lời, “Ngọc cơ, công chúa đã đồng ý rồi, mau theo tỷ đi thôi.” Nàng nhìn Ngọc Tử, cười nói: “Thái tử nhiệt tình mời, chuyện như vậy là trên trời rơi xuống, chỉ có muội mới có được thôi.”
Ngọc Tử thầm lườm nàng một cái.
Bội cơ vươn tay, dịu dàng nắm tay Ngọc Tử rồi nói: “Muội muội, chúng ta đi thôi.”
Ngọc Tử không động đậy.
Bội cơ kéo nàng hai cái, thấy nàng bất động thì mất kiên nhẫn nhíu mày nhưng chỉ trong chớp mắt đã lại tươi cười: “Cớ sao muội muội còn do dự?”
Môi Ngọc Tử run run, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đất, lung túng nói: “Thiếp đã là người của công tử Xuất, đương nhiên phải trung với công tử, sao có thể tùy tiện gặp mặt nam tử khác?”
Bội cơ suýt ngất, nàng trừng mắt nhìn Ngọc Tử, hơn nửa ngày mới cười nói: “Muội muội, đây là lệnh của công chúa nước Hàn đó!”
Công chúa nước Hàn cái quái quỷ gì!
Ngọc Tử càng cúi gằm mặt, nàng nhẹ nhàng nói: “Chuyện này, nếu thiếp và Thái tử không có tư tình gì đương nhiên phải đến nhưng bây giờ, bây giờ thiếp không thể làm chuyện có lỗi với công tử Xuất.”
Mặt Bội cơ xanh mét, quát lớn: “Thái tử là ai? Ngươi và Thái tử thì có tư tình cái quái gì chứ!” Nàng vừa nói xong thì lại thấy Ngọc Tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ nhìn mình với vẻ oán trách.
Bội cơ vội mỉm cười, nàng đặt hai tay lên vai Ngọc Tử, vừa khẽ vỗ vừa thở dài: “Muội muội cần gì phải cố chấp như vậy? Như thế cũng không hay, trượng phu trong thiên hạ sẽ không thích tính cách này của muội muội đâu!”
Ngọc Tử nghe đến đó, môi run run, vẻ mặt mất mát.
Bội cơ thấy nàng động lòng thì lại kéo tay nàng đi về phía xe ngựa.
Lúc này, nàng vừa kéo thì Ngọc Tử đã động chân.
Bội cơ mừng rỡ, vội dắt tay Ngọc Tử đi đến bên xe ngựa, nàng đỡ Ngọc Tử đẩy Ngọc Tử lên xe.
Ngọc Tử ngoan ngoãn bước lên xe, nhưng vừa mới thò đầu vào xe ngựa thì lại dừng lại.
“Sao thế?” Giọng nói của Bội cơ hơi lớn.
Ngọc Tử quay đầu, nàng nhìn qua ánh mặt trời, khẽ kêu lên một tiếng rồi lắp bắp nói: “Thiếp, thiếp còn nợ Nhân cơ năm trăm đao tệ nữa. Thiếp đã đồng ý với nàng sẽ trả lại trước canh ba. Thiếp… mai thiếp sẽ đi, đợi thiếp qua xin phu chủ năm trăm đao tệ trả nợ rồi sẽ qua đó.”
Bội cơ thở phì phò đến sặc nước bọt, ho khan không ngừng! Nàng lấy tay áo che miệng, ho một hồi rồi mới bất lực, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngọc Tử.
Bội cơ giận đến xám mặt, thấy Ngọc Tử lại định nhảy xuống xe ngựa thì vội lấy trong bọc ra một đĩnh vàng. Đĩnh vàng này nặng khoảng một hai lạng, giá trị đâu chỉ là năm tram đao tệ.
Nàng nhét vàng vào tay Ngọc Tử, cố mỉm cười, dịu dàng thân thiết nói: “Đem nó trả cho Nhân cơ đi.”
“Nhưng tỷ tỷ à, vàng này…”
Chưa đợi Ngọc Tử nói xong thì Bội cơ đã gào lớn: “Vàng này giờ là của muội, trả cho Nhân cơ rồi mau theo tỷ đi thôi!”
Ngọc Tử nhìn nàng một hồi. Đột nhiên nàng mỉm cười thật tươi, nụ cười tỏa sáng, thần thái vui vẻ! Trong cái nhìn chăm chú của nàng, Ngọc Tử đáp thật giòn giã: “Đa tạ tỷ tỷ thưởng tiền!”
Dứt lời, nàng thả người xuống xe ngựa, xoay người định đi.
Bội cơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của Ngọc Tử, nhìn bóng dáng nghênh ngang của nàng, tim đập loạn, bất an hỏi: “Muội muội?”
Mắt thấy Ngọc Tử không thèm để ý đến mình, cứ thế mà đi, bóng dáng yểu điệu càng lúc càng xa, giọng nói của Bội cơ lại vang lên: “Muội muội đi đâu thế?”
Hai người giằng co lâu như vậy đã sớm khiến cho mọi người trong phủ chú ý. Giờ Bội cơ vừa kêu như vậy, hơn tá ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngọc Tử.
Ngọc Tử chậm rãi dừng bước.
Nàng nhẹ nhàng xoay người, nhìn thấy Bội cơ thì kinh ngạc nói: “Chẳng phải tỷ tỷ thưởng vàng rồi cho muội đi sao? Giờ thế này rồi, tỷ tỷ hối hận?”
Ngọc Tử cười hì hì, dù vội nhưng vẫn ung dung nói đến đây, ném đĩnh vàng lên cao rồi bắt lấy, chầm chậm nói tiếp: “Tỷ tỷ chắc không biết, bình sinh muội chẳng thích gì cả, thích nhất chỉ có tiền tài mà thôi. Vàng của tỷ tỷ đã ban cho muội rồi thì đừng mong lấy về được.”
Nàng chậm rãi nói, những lời này vô cùng rõ ràng, rành rọt.
Đến lúc này, Bội cơ dù ngu thì cũng biết mình đã bị Ngọc Tử đùa bỡn.
Trong thoáng chốc, mặt nàng đỏ bừng lên. Với thân phận của nàng, nàng cũng chẳng để ý gì đến một đĩnh vàng, nàng nhìn Ngọc Tử chằm chằm, thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Thái tử cho gọi ngươi, một cơ thiếp nho nhỏ mà cũng dám từ chối?”
Ngọc Tử cười lớn.
Trong tiếng cười này, nàng vươn ngón trỏ lắc lắc với Bội cơ rồi nói: “Cũng không phải thế, không phải thế, việc này không liên quan gì đến Thái tử cả. Tỷ tỷ, cho gọi ta là phu nhân Ngô Tụ đúng không? Trước giờ phu nhân Ngô Tụ vẫn không thích ta, cho gọi ta chắc là chẳng có ý tốt gì đâu?”
Hung hăng nói ra những lời này rồi, Ngọc Tử cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ, xin hãy về báo lại cho phu nhân Ngô Tụ, mặt không nhất định là phải gặp, nếu nàng nhớ ta thì ta cũng không ngại để nàng ban thưởng cho ta thêm chút vàng đâu.”
Ngọc Tử nói tới đây, nghiêng đầu hài lòng nhìn Bội cơ giận đến xanh mặt, cười lớn.
Trong tiếng cười này, nàng nhẹ nhàng xoay người, phất tay áo rồi nghênh ngang bỏ đi.
Mãi đến khi nàng đi xa rồi, Bội cơ mới cắn răng, nặng nề quát: “Không thể ngờ được Bội cơ ta nhìn người cả đời mà lại bị một Lỗ cơ như ngươi lừa gạt!”
Gương mặt khả ái của nàng lúc này trông rất dữ tợn. Gương mặt thoa đầy phấn bột đến trắng bệch giờ lại hiện rõ màu xanh tím. Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn theo bóng Ngọc Tử bước đi hồi lâu rồi mới phẫn nộ quát: “Về phủ!”
Mãi đến khi xe ngựa của phủ Thái tử đi xa rồi thì công chúa nước Hàn mới ngây ngốc nhìn quanh hỏi: “A? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
/142
|