Để cho công tử Tử Đê đem Cung tặng lại cho nàng, đây là ý tưởng hoàn mỹ nhất nhưng phải làm thế nào thì vẫn còn cần vắt hết óc mà cân nhắc, suy nghĩ.
Công tử Tử Đê này, hiện tại chuyện khiến hắn lo lắng khẳng định là chuyện Ngụy cho Tần mượn đường, tính mạng sẽ bị đe dọa.Muốn hắn đem Cung tặng lại cho nàng, vậy phải làm chuyện hắn muốn một cách nhanh nhất. Chỉ cần mình đưa ra một biện pháp khiến hắn có chút động tâm là cũng có thể đạt được mục đích rồi
Trên đường đi tới đi lui, Ngọc Tử vắt óc suy nghĩ.
Dẫu sao cũng có tri thức mấy ngàn năm làm cơ sở, khi Ngọc Tử nghe công tử Xuất nói Tần Lỗ tấn công Tề, lúc đó liền có cảm giác không ổn.Mơ hồ nàng cảm giác trong chuyện này, sẽ có chỗ nào đó sơ hở để lợi dụng. Hiện tại, nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút, tìm được sơ hở này.
Giữa bất tri bất giác, Ngọc Tử về tới phủ công tử Xuất.
Ở chính điện, tiếng người ồn ào náo động, xe ngựa đậu rất đông, xem ra là có người đến bái phỏng công tử Xuất.
Ngọc Tử vồi vàng rửa ráy một chút, thay đổi thường phục cơ thiếp, bước nhanh đến Đông điện nơi công tử Xuất chiêu đãi khách quý. Ngoài điện, hơn mười kiếm khách đứng ở dưới mái hiên vẫn không nhúc nhích, trong điện, tiếng cười mơ hồ truyền ra.
Nghe những tiếng cười đó, bước chân của Ngọc Tử đột nhiên ngừng lại!
Nàng nhớ ra rồi.
Nàng xoay người trong chớp mắt, nhanh chóng chạy về sườn điện, thay quần áo.
Lúc này đây, Ngọc Tử mặc vào một bộ quần áo bằng vải bố, đội mũ hiền sĩ. Mũ hiền sĩ này rất dễ làm, Ngọc Tử cắt một đoạn từ một bộ quần áo màu trắng, may một chút, liền dễ dàng có được.
Ở thời đại này, bởi vì vật tư rất khan hiếm, rất nhiều quốc gia vì chứng tỏ vua tiết kiệm hơn dân, lệnh cho phu nhân hoặc cơ thiếp của mình đều phải tự dệt vải. Như cơ thiếp của công tử Xuất là Ngọc Tử, thêu thùa may vá các loại tất nhiên là phải biết.
Lúc này đây, Ngọc Tử không bôi tro bụi lên mặt, hoàn toàn để lộ ra khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp trong gương.
Ngọc Tử rất thuận lợi đi ra cửa phủ.
Có lẽ là Ngọc Tử không biết rõ tình hình, công tử Xuất đã truyền lệnh cái gì mà hiện tại nàng ra ra vào vào, thật đúng là không có ai ngăn trở, ngay cả người quản sự kia, mỗi lần thấy cũng chỉ là lắc đầu mà không hề để ý tới.
Khi đi tới bên ngoài phủ công tử Tử Đê, Ngọc Tử đi mất hơn nửa canh giờ, Mà lúc này, trời đã ngả về tây, gió thổi qua có cảm giác thật mát mẻ, dễ chịu.
Ngọc Tử đi đến chỗ người gác cổng nọ, hai tay chắp lại, cất cao giọng nói: “Thần là người thành Tằng, cầu kiến công tử Tử Đê.”
Giọng nói của nàng thanh thúy, giọng điệu tràn đầy tự tin. Người gác cổng kia trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn nàng đánh giá, thầm nghĩ: đồng tử này trông rất quen mặt.
Thấy hắn suy nghĩ, Ngọc Tử nhướng mày, phẫn nộ quát: “Phủ công tử Tử Đê đối xử như vậy với hiền sĩ sao?”
Người gác cổng cả kinh, vội vàng vứt bỏ sự nghi hoặc, cúi đầu nói: “Công tử nửa canh giờ trước đã về, nguyện dẫn đường vì quân.”
“Nhanh đi.”
“Vâng.”
Dưới sự dẫn đường khúm na khúm núm của người gác cổng, Ngọc tử đi nhanh vào trong phủ.
Đi vào từ cửa chính này cảm giác thật khác, tảng đá trên mặt đất sáng choang, rõ ràng lót không lâu, hai bên rừng cây không thấy lá rụng, phía sau thân cây thưa thớt, nhà gỗ và nhà đá xen lẫn. Xem ra, so với phủ công tử Xuất cũng không kém hơn bao nhiêu.
Sau khi Ngọc T ửđánh giá một phen, ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy người gác cổng kia đang lén lút nhìn nàng. Ngọc Tử ngạo mạn liếc nhìn hắn một cái, người gác cổng nhanh chóng quay đầu đi.
Đi được hơn nửa canh giờ, người gác cổng kia cuối cùng dẫn Ngọc Tử đi tới chỗ công tử Tử Đê là điện Xuân Hòa.
Ngoài điện, có mười một kiếm khách và hiền sĩ đang mệt mỏi đứng đó, đứng ở trong góc phòng kia, một lão nhân nhỏ gầy hai tay cho vào tay áo, đang cúi đầu, vẻ mặt lo lắng, có phải là Cung?
Ngọc Tử nhìn về phía Cung một cái, liền nhanh chóng đi về phía điện Xuân Hòa.
Lúc này, trách nhiệm của người gác cổng kia đã xong, có thể lui. Hắn vừa thối lui vừa nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử chằm chằm.
Ngọc Tử bước đến bậc thang ngoài điện, hai tay chắp lại, cất cao giọng nói: ” Ngọc hiền sĩ thành Tằng, cầu kiến công tử Tử Đê.”
Giọng của nàng trong trẻo, mượt mà, vang dội từ xa mà truyền vào.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn nàng. Cung nghe thấy giọng nói kia, thoáng chốc đã ngẩng đầu lên.không dám tin tưởng mà nhìn nàng chăm chú.
Ngọc Tử không hề quay đầu lại, nàng làm như không biết, Cung đang bước về phía nàng.Thắt lưng nàng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ nghiêm túc.
Cung đi được vài bước, nhìn hai bên, đột nhiên nhớ lại, mình cũng không thể vạch trần thân phận của Ngọc Tử trước mặt mọi người. Lập tức, lùi về phía sau vài bước. Nhưng hắn vẫn nhìn Ngọc Tử chằm chằm, trong ánh mắt là vẻ cực kỳ lo lắng.
Lúc này, ngoài cửa viện, người gác cổng kia thò đầu vào. Hắn nhìn thoáng qua Cung, lại nhìn thoáng qua Ngọc Tử, trong ánh mắt thoáng giật mình.
Những kiếm khách đứng ở bên ngoài, cũng có ba bốn người quay đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm theo bóng dáng của nàng, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Xem ra, bọn họ cũng biết được hiền sĩ trẻ tuổi trước mặt này dường như đã từng quen biết.
Một người kiếm khách đi ra. Hắn nhìn về phía Ngọc tử mà xua xua tay nói: “Công tử nhà ta hôm nay không thoải mái, tạm thời không gặp khách. Quân ngày khác lại đến vậy.”
Ngọc Tử cười, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên: “Đường đường là Thái tử Ngụy quốc, đối đãi với kẻ sĩ như vậy sao? Trách không được xe ngựa ngoài phủ rất thưa thớt, trong phủ yên ắng!”
Lời chỉ trích này vừa nói ra, kiếm khách kia nghẹn họng, các quyền quý đối với chi sĩ có kiến thức, quả thực luôn hết sức trọng đãi, mà cự tuyệt không gặp như vậy, đúng là là chủ nhân vô lễ.
Thoáng yên ắng, sau đó lại thấy công tử Tử Đê khàn khàn giọng, “Là Tử Đê sai, quân chớ trách, xin mời vào.”
Ngọc Tử kéo áo bào lên, đi lên bậc thềm, bước vào trong điện.
Ở phía sau nàng là Cung đang lo lắng bất an, cùng với người gác cổng hai mắt đảo qua đảo lại, nghiêng tai lắng nghe.
Khi Ngọc Tử đi vào, công tử Tử Đê hai tay mặc ngoại bào, vội vàng mang giầy. Hắn lúc này, vòm ngực trắng như bạch ngọc lộ ra phân nửa, hai chân trần , cực kỳ xinh đẹp, tản ra ánh sáng óng ánh.
Ngọc Tử dừng bước.
Hiện tại tuy là mùa đông, trong điện lại đốt mười chậu lửa than, cực kỳ ấm áp. Mà trên khuôn mặt được ánh lửa chiếu sáng của công tử Tử Đê cực kì thanh mĩ, mơ hồ vệt nước. Ở phía sau hắn, là giường chiếu hỗn độn.
Lẽ nào vừa rồi hắn trốn trong chăn mà khóc lóc?
Thấy công tử Tử Đê như vậy, trong lòng Ngọc Tử bất tri bất giác nảy sinh lòng thương tiếc.
Đối diện với Ngọc Tử, công tử Tử Đê cúi đầu, giọng trầm trầm mà vô lực: “Tử Đê tự thấy bản thân khó bảo toàn, quân xin đừng đến chỗ ta làm chi.”
Hắn cho rằng, Ngọc Tử là thực khách đến nương nhờ.
Nhưng nói thật, nếu như nàng thật sự là thực khách tìm nơi nương tựa, chứng kiến chủ nhà như vậy, hơn phân nửa là sẽ quay đầu bỏ chạy.
Ngọc Tử lắc lắc đầu, nàng nhìn công tử Tử Đê, miệng mở ra, lại đột nhiên phát hiện giọng của mình có chút khàn khàn.
Cho dù ban nãy tiến đến, nàng đầy tự tin vào bản thân nhưng khi muốn ra tay, không biết vì sao, lòng của nàng lại đập thình thịch, sốt ruột như trống.
Công tử Tử Đê này, hiện tại chuyện khiến hắn lo lắng khẳng định là chuyện Ngụy cho Tần mượn đường, tính mạng sẽ bị đe dọa.Muốn hắn đem Cung tặng lại cho nàng, vậy phải làm chuyện hắn muốn một cách nhanh nhất. Chỉ cần mình đưa ra một biện pháp khiến hắn có chút động tâm là cũng có thể đạt được mục đích rồi
Trên đường đi tới đi lui, Ngọc Tử vắt óc suy nghĩ.
Dẫu sao cũng có tri thức mấy ngàn năm làm cơ sở, khi Ngọc Tử nghe công tử Xuất nói Tần Lỗ tấn công Tề, lúc đó liền có cảm giác không ổn.Mơ hồ nàng cảm giác trong chuyện này, sẽ có chỗ nào đó sơ hở để lợi dụng. Hiện tại, nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút, tìm được sơ hở này.
Giữa bất tri bất giác, Ngọc Tử về tới phủ công tử Xuất.
Ở chính điện, tiếng người ồn ào náo động, xe ngựa đậu rất đông, xem ra là có người đến bái phỏng công tử Xuất.
Ngọc Tử vồi vàng rửa ráy một chút, thay đổi thường phục cơ thiếp, bước nhanh đến Đông điện nơi công tử Xuất chiêu đãi khách quý. Ngoài điện, hơn mười kiếm khách đứng ở dưới mái hiên vẫn không nhúc nhích, trong điện, tiếng cười mơ hồ truyền ra.
Nghe những tiếng cười đó, bước chân của Ngọc Tử đột nhiên ngừng lại!
Nàng nhớ ra rồi.
Nàng xoay người trong chớp mắt, nhanh chóng chạy về sườn điện, thay quần áo.
Lúc này đây, Ngọc Tử mặc vào một bộ quần áo bằng vải bố, đội mũ hiền sĩ. Mũ hiền sĩ này rất dễ làm, Ngọc Tử cắt một đoạn từ một bộ quần áo màu trắng, may một chút, liền dễ dàng có được.
Ở thời đại này, bởi vì vật tư rất khan hiếm, rất nhiều quốc gia vì chứng tỏ vua tiết kiệm hơn dân, lệnh cho phu nhân hoặc cơ thiếp của mình đều phải tự dệt vải. Như cơ thiếp của công tử Xuất là Ngọc Tử, thêu thùa may vá các loại tất nhiên là phải biết.
Lúc này đây, Ngọc Tử không bôi tro bụi lên mặt, hoàn toàn để lộ ra khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp trong gương.
Ngọc Tử rất thuận lợi đi ra cửa phủ.
Có lẽ là Ngọc Tử không biết rõ tình hình, công tử Xuất đã truyền lệnh cái gì mà hiện tại nàng ra ra vào vào, thật đúng là không có ai ngăn trở, ngay cả người quản sự kia, mỗi lần thấy cũng chỉ là lắc đầu mà không hề để ý tới.
Khi đi tới bên ngoài phủ công tử Tử Đê, Ngọc Tử đi mất hơn nửa canh giờ, Mà lúc này, trời đã ngả về tây, gió thổi qua có cảm giác thật mát mẻ, dễ chịu.
Ngọc Tử đi đến chỗ người gác cổng nọ, hai tay chắp lại, cất cao giọng nói: “Thần là người thành Tằng, cầu kiến công tử Tử Đê.”
Giọng nói của nàng thanh thúy, giọng điệu tràn đầy tự tin. Người gác cổng kia trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn nàng đánh giá, thầm nghĩ: đồng tử này trông rất quen mặt.
Thấy hắn suy nghĩ, Ngọc Tử nhướng mày, phẫn nộ quát: “Phủ công tử Tử Đê đối xử như vậy với hiền sĩ sao?”
Người gác cổng cả kinh, vội vàng vứt bỏ sự nghi hoặc, cúi đầu nói: “Công tử nửa canh giờ trước đã về, nguyện dẫn đường vì quân.”
“Nhanh đi.”
“Vâng.”
Dưới sự dẫn đường khúm na khúm núm của người gác cổng, Ngọc tử đi nhanh vào trong phủ.
Đi vào từ cửa chính này cảm giác thật khác, tảng đá trên mặt đất sáng choang, rõ ràng lót không lâu, hai bên rừng cây không thấy lá rụng, phía sau thân cây thưa thớt, nhà gỗ và nhà đá xen lẫn. Xem ra, so với phủ công tử Xuất cũng không kém hơn bao nhiêu.
Sau khi Ngọc T ửđánh giá một phen, ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy người gác cổng kia đang lén lút nhìn nàng. Ngọc Tử ngạo mạn liếc nhìn hắn một cái, người gác cổng nhanh chóng quay đầu đi.
Đi được hơn nửa canh giờ, người gác cổng kia cuối cùng dẫn Ngọc Tử đi tới chỗ công tử Tử Đê là điện Xuân Hòa.
Ngoài điện, có mười một kiếm khách và hiền sĩ đang mệt mỏi đứng đó, đứng ở trong góc phòng kia, một lão nhân nhỏ gầy hai tay cho vào tay áo, đang cúi đầu, vẻ mặt lo lắng, có phải là Cung?
Ngọc Tử nhìn về phía Cung một cái, liền nhanh chóng đi về phía điện Xuân Hòa.
Lúc này, trách nhiệm của người gác cổng kia đã xong, có thể lui. Hắn vừa thối lui vừa nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử chằm chằm.
Ngọc Tử bước đến bậc thang ngoài điện, hai tay chắp lại, cất cao giọng nói: ” Ngọc hiền sĩ thành Tằng, cầu kiến công tử Tử Đê.”
Giọng của nàng trong trẻo, mượt mà, vang dội từ xa mà truyền vào.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn nàng. Cung nghe thấy giọng nói kia, thoáng chốc đã ngẩng đầu lên.không dám tin tưởng mà nhìn nàng chăm chú.
Ngọc Tử không hề quay đầu lại, nàng làm như không biết, Cung đang bước về phía nàng.Thắt lưng nàng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ nghiêm túc.
Cung đi được vài bước, nhìn hai bên, đột nhiên nhớ lại, mình cũng không thể vạch trần thân phận của Ngọc Tử trước mặt mọi người. Lập tức, lùi về phía sau vài bước. Nhưng hắn vẫn nhìn Ngọc Tử chằm chằm, trong ánh mắt là vẻ cực kỳ lo lắng.
Lúc này, ngoài cửa viện, người gác cổng kia thò đầu vào. Hắn nhìn thoáng qua Cung, lại nhìn thoáng qua Ngọc Tử, trong ánh mắt thoáng giật mình.
Những kiếm khách đứng ở bên ngoài, cũng có ba bốn người quay đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm theo bóng dáng của nàng, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Xem ra, bọn họ cũng biết được hiền sĩ trẻ tuổi trước mặt này dường như đã từng quen biết.
Một người kiếm khách đi ra. Hắn nhìn về phía Ngọc tử mà xua xua tay nói: “Công tử nhà ta hôm nay không thoải mái, tạm thời không gặp khách. Quân ngày khác lại đến vậy.”
Ngọc Tử cười, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên: “Đường đường là Thái tử Ngụy quốc, đối đãi với kẻ sĩ như vậy sao? Trách không được xe ngựa ngoài phủ rất thưa thớt, trong phủ yên ắng!”
Lời chỉ trích này vừa nói ra, kiếm khách kia nghẹn họng, các quyền quý đối với chi sĩ có kiến thức, quả thực luôn hết sức trọng đãi, mà cự tuyệt không gặp như vậy, đúng là là chủ nhân vô lễ.
Thoáng yên ắng, sau đó lại thấy công tử Tử Đê khàn khàn giọng, “Là Tử Đê sai, quân chớ trách, xin mời vào.”
Ngọc Tử kéo áo bào lên, đi lên bậc thềm, bước vào trong điện.
Ở phía sau nàng là Cung đang lo lắng bất an, cùng với người gác cổng hai mắt đảo qua đảo lại, nghiêng tai lắng nghe.
Khi Ngọc Tử đi vào, công tử Tử Đê hai tay mặc ngoại bào, vội vàng mang giầy. Hắn lúc này, vòm ngực trắng như bạch ngọc lộ ra phân nửa, hai chân trần , cực kỳ xinh đẹp, tản ra ánh sáng óng ánh.
Ngọc Tử dừng bước.
Hiện tại tuy là mùa đông, trong điện lại đốt mười chậu lửa than, cực kỳ ấm áp. Mà trên khuôn mặt được ánh lửa chiếu sáng của công tử Tử Đê cực kì thanh mĩ, mơ hồ vệt nước. Ở phía sau hắn, là giường chiếu hỗn độn.
Lẽ nào vừa rồi hắn trốn trong chăn mà khóc lóc?
Thấy công tử Tử Đê như vậy, trong lòng Ngọc Tử bất tri bất giác nảy sinh lòng thương tiếc.
Đối diện với Ngọc Tử, công tử Tử Đê cúi đầu, giọng trầm trầm mà vô lực: “Tử Đê tự thấy bản thân khó bảo toàn, quân xin đừng đến chỗ ta làm chi.”
Hắn cho rằng, Ngọc Tử là thực khách đến nương nhờ.
Nhưng nói thật, nếu như nàng thật sự là thực khách tìm nơi nương tựa, chứng kiến chủ nhà như vậy, hơn phân nửa là sẽ quay đầu bỏ chạy.
Ngọc Tử lắc lắc đầu, nàng nhìn công tử Tử Đê, miệng mở ra, lại đột nhiên phát hiện giọng của mình có chút khàn khàn.
Cho dù ban nãy tiến đến, nàng đầy tự tin vào bản thân nhưng khi muốn ra tay, không biết vì sao, lòng của nàng lại đập thình thịch, sốt ruột như trống.
/142
|