Thái tử Tề lạnh lùng mà nhìn Ngọc Tử chằm chằm, nặng nề khẽ quát, “Lỗ thị, ngươi nói chuyện với ta như vậy sao?” Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp.
Đáng tiếc điều đó chả ăn nhằm gì với Ngọc Tử. Nàng có linh hồn hiện đại, từ khi xuyên qua, ở sâu trong nội tâm đã bất bình thay cho Lỗ Thị Kiều Kiều, nàng rất hận và khinh thường nam nhân này.
Vì vậy, nàng nghiêng người liếc nhìn Thái tử Tề, khanh khách cười nói: “Là thiếp sai, thái tử đại nhân đại lượng, thiếp xin thỉnh tội với thái tử.” Dứt lời, nàng uốn gối với hắn một cái.
Lời này vẫn có sự châm chọc.
Thái tử Tề nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Lỗ thị, ngươi hận ta như vậy?”
Ngọc Tử trừng mắt, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đương nhiên là hận. Quân dùng thủ đoạn đê tiện, chiếm được bản mật quyết (bí quyết bí mật) từ trong tay thiếp, cũng nhờ nó mà trở thành thái tử. Thiếp vốn được thái tử hứa cưới làm chính thê, nhưng lại mất đi gia tộc, suýt nữa phải chôn thân giữa bãi tha ma. Thái tử cho rằng, thiếp không nên hận?”
Thái tử Tề cứng đờ người.
Ngọc Tử cẩn thận mà liếc nhìn hắn, nàng cuối cùng vẫn không dám đắc tội với Thái tử Tề quá đáng, nếu như hắn tức giận giết mình thì chẳng có chỗ nào kêu oan được đâu.
Nàng cất bước, lén lút chuồn đi, men theo con đường nhỏ bên cạnh.
Khi nàng mới đi được ba bốn bước, đang chuẩn bị bước ra xa, Thái tử Tề lại cúi đầu, giọng nói như có chút chua xót vang lên, “Lỗ thị, phải như thế nào thì ngươi mới không hận ta?”
Lời của hắn nói ra không dễ dàng, gằn từng tiếng, làm như hao hết sức lực mới nói được.
Ngọc Tử ngạc nhiên, dừng bước chân.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thái tử Tề: A, lời của hắn là có ý gì? Hắn nhận lỗi với ta sao? Nam nhân này, thật sự có tình cảm với Lỗ Thị Kiều Kiều?
Nàng vừa định đi, liền cảm giác được thực sự không thể nào hiểu nổi.
Có lẽ là ánh mắt chằm chằm của Ngọc Tử đầy sự kinh ngạc khiến Thái tử Tề hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh nhìn của nàng.
Ngọc Tử phản ứng lại, nàng mỉm cười, giọng nói thanh thúy vang lên: “Thiếp tưởng rằng, chí ít Thái tử cũng phải giết Ngô Tụ chứ?”
Đây là thành ý tối thiểu mà. Nếu ngay cả thành ý đó cũng không có thì lời nói của ngươi chẳng hề đáng tin chút nào.
“Không thể nào!”
Thái tử Tề trả lời như đinh đóng cột.
Ngay sau đó, giọng của hắn dịu lại, quay đầu nhìn về phía nàng, ôn hòa mà nói: “Người hại ngươi không phải là Ngô Tụ.”
Ngọc Tử cười cười, nàng lắc lắc đầu, chầm chậm mà nói: “Thiếp lại cho rằng, người hại thiếp, chắc chắn là Ngô Tụ.” Ánh mắt của nàng sáng ngời nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng nói: “Trực giác của thiếp khẳng định là nàng ta.”
Chân mày của Thái tử Tề khẽ nhăn lại.
Hắn không hề chớp mắt mà nhìn Ngọc Tử chằm chằm, một lúc lâu, giọng nói của hắn cứng lại: “Đổi yêu cầu khác đi!”
Đây là giọng nói mang tính mệnh lệnh.
Ngọc Tử giận dữ đến độ bật cười, nàng ha ha một tiếng, nói: “Thái tử không có thành ý rồi.”
Nàng cũng không muốn tốn thời gian với người này, quay người bước đi.
Khi nàng đi được mười bước, giọng nói của Thái tử Tề lại trầm thấp truyền đến, “Ngươi không giống Kiều Kiều ngày xưa.” Ngọc Tử chậm rãi quay đầu lại, nàng cười mà như không cười nhìn Thái tử Tề, cứ nhìn hắn, cho đến khi Thái tử Tề lại tránh đi ánh nhìn chăm chăm của nàng, nàng mới chậm rãi nói: “May mà sau khi sống lại, lần đầu tiên gặp quân, quân hoàn toàn không có biểu hiện gì, sự lạnh lùng trong mắt, giống như thiếp và quân vốn không hề quen biết. Quân cho rằng thiếp đã chết một lần rồi mà vẫn còn là Lỗ thị người gọi thì tới, đuổi thì đi sao? Thiếp, hiện giờ là Ngọc cơ!”
Dứt lời, Ngọc Tử vung tay áo, rời đi. Nàng rời đi một cách hết sức thoải mái.
Nhìn theo bóng nàng, Thái tử Tề vẫn không nhúc nhích. Rất lâu sau, hắn mới than nhẹ một tiếng, xoay người mà đi.
Ngọc Tử cứ thế mà đi về tẩm cung.
Bây giờ mặt trời mới vừa xuống núi, các nữ thị tỳ mới bắt đầu đốt đuốc trong sân nhỏ.
Không biết tại sao, hiện tại Ngọc Tử rất vui vẻ, rất rất vui vẻ.
Công tử Xuất mở tiệc chiêu đãi khách khứa, trong tẩm điện này không có một bóng người. Trong tẩm điện rộng lớn, màn che tung bay lại có chút quạnh quẽ.
Ngọc Tử dạo qua một vòng rồi đi ra. Men theo rừng cây, đi không có mục đích về phía trước. Buổi tối hôm nay, trên bầu trời không có trăng sáng mà trống không, điểm xuyết vài ngôi sao nhỏ. Cùng ngôi sao làm bạn còn có thật nhiều mây bay.
Ngọc Tử nhìn trong chính điện, chỗ đó vẫn náo nhiệt, nàng lại cảm thấy quạnh quẽ.
Tròi rất lạnh, sau khi đi được hơn trăm bước, rừng cây phía trước càng rậm rạp, đèn đuốc càng ngày càng ít, nàng liền xoay người quay lại.
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ nho nhỏ kìm nén truyền đến.
Tiếng rên rỉ kia hoà với tiếng thở dốc.
Có người yêu đương vụng trộm ở đây?
Ngọc Tử nhìn nhìn hai phía, thầm nghĩ: Trời lạnh như vậy, cũng không sợ thân thể lạnh đến chết sao
Nàng thả nhẹ bước chân, xoay người rời đi.
Mới đi được năm bước, nam tử kia thở hổn hển rồi cười nói: “Thái tử có thể dũng mãnh như ta không?”
Giọng nữ kiều mỵ kia thở hổn hển, cười ha ha, “Thái tử, hắn là người tiết chế, nếu bàn về sự oai phong, sao so được với quân chứ?”
Giọng nói này, giọng nói này, chính là của Ngô Tụ!
Ngọc Tử cả kinh. Nàng không thể nào hiểu được, nàng ta đường đường là Ngô Tụ phu nhân, lại có thể chạy đến phủ đệ của công tử Xuất, cùng tình nhân yêu đương vụng trộm. Như vậy, như vậy cũng quá không tuân theo chuẩn mực rồi?
Ngọc Tử kinh ngạc nhìn lại, nàng nhìn thấy trong rừng cây gần đó có ánh hàn quang lóe lên.
Có kiếm khách ở đây!
Ngọc Tử hít sâu một hơi, thả nhẹ bước chân, chậm rãi bước từng bước một về đường cũ.
Sau đó, nam tử kia còn đang cười đắc ý, “Hai phu nhân của thái tử đều ngủ với ta. Mặc dù hắn là thái tử.” Sau đó là tiếng nói rất đắc ý và khinh thường.
Ngô Tụ rên rỉ một tiếng, “Đừng nhắc đến hắn nữa.”
Nam nhân kia nghe vậy hừ một tiếng, cười nhẹ: “Phu nhân ngươi rất tuyệt, nghe nói lão già kia cũng từng hưởng thụ ngươi rồi?”
Ngô Tụ có chút tức giận, nàng oán giận nói: “Lão già kia thích cùng con hắn chơi ta, khiến người ta thật là khó chịu, đừng có nhắc đến hắn nữa!” Nói xong, nàng thở dốc một tiếng, yêu mị mà rên rỉ: “Lần này sau khi hoan hảo, lần sau không biết khi nào mới được gặp lại lang quân?” Trong giọng nói tràn đầy sự triền miên không nỡ.
Nam nhân kia cười dâm loạn, tăng thêm động tác.
Ngọc Tử không dám dừng lại, bước chân của nàng cũng nhanh hơn, rón ra rón rén đi đến đường lớn.
Ở đây cách chỗ đó hơn trăm bước chân, mới không nghe thấy được tiếng động của hai người kia.
Nàng đi nhanh về phía trước.
Mãi cho đến khi sự ồn ào náo nhiệt của chính điện xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, Ngọc Tử mới thở một hơi, bình tĩnh lại.
Vừa rồi khi chứng kiến đạo hàn quang trong rừng cây kia, nàng rất lo lắng kiếm khách giữa chừng kia phát hiện ra nàng. Nếu như vì việc này mà chết, thật đúng là vớ vẩn.
Vừa thả lỏng người, Ngọc Tử liền nghĩ đến Thái tử Tề, thật không thể tưởng tượng được, nam nhân thoạt nhìn ngông cuồng tự cao tự đại kia, ngay cả nữ nhân của mình cũng giữ không được hay sao? Nam nhân vô tình vô nghĩa như vậy, khi hắn lợi dụng Lỗ Thị Kiều Kiều, khi lợi dụng nàng ấy xong liền vô tình mà vứt bỏ, hắn có nghĩ đến hai phu nhân của hắn sẽ phản bội hắn hay không?
Ha ha! Thật sự là nực cười. Quả thực là rất nực cười!
Ngọc Tử bây giờ thật sự ha ha một tiếng, bật cười.
Đáng tiếc điều đó chả ăn nhằm gì với Ngọc Tử. Nàng có linh hồn hiện đại, từ khi xuyên qua, ở sâu trong nội tâm đã bất bình thay cho Lỗ Thị Kiều Kiều, nàng rất hận và khinh thường nam nhân này.
Vì vậy, nàng nghiêng người liếc nhìn Thái tử Tề, khanh khách cười nói: “Là thiếp sai, thái tử đại nhân đại lượng, thiếp xin thỉnh tội với thái tử.” Dứt lời, nàng uốn gối với hắn một cái.
Lời này vẫn có sự châm chọc.
Thái tử Tề nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Lỗ thị, ngươi hận ta như vậy?”
Ngọc Tử trừng mắt, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đương nhiên là hận. Quân dùng thủ đoạn đê tiện, chiếm được bản mật quyết (bí quyết bí mật) từ trong tay thiếp, cũng nhờ nó mà trở thành thái tử. Thiếp vốn được thái tử hứa cưới làm chính thê, nhưng lại mất đi gia tộc, suýt nữa phải chôn thân giữa bãi tha ma. Thái tử cho rằng, thiếp không nên hận?”
Thái tử Tề cứng đờ người.
Ngọc Tử cẩn thận mà liếc nhìn hắn, nàng cuối cùng vẫn không dám đắc tội với Thái tử Tề quá đáng, nếu như hắn tức giận giết mình thì chẳng có chỗ nào kêu oan được đâu.
Nàng cất bước, lén lút chuồn đi, men theo con đường nhỏ bên cạnh.
Khi nàng mới đi được ba bốn bước, đang chuẩn bị bước ra xa, Thái tử Tề lại cúi đầu, giọng nói như có chút chua xót vang lên, “Lỗ thị, phải như thế nào thì ngươi mới không hận ta?”
Lời của hắn nói ra không dễ dàng, gằn từng tiếng, làm như hao hết sức lực mới nói được.
Ngọc Tử ngạc nhiên, dừng bước chân.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thái tử Tề: A, lời của hắn là có ý gì? Hắn nhận lỗi với ta sao? Nam nhân này, thật sự có tình cảm với Lỗ Thị Kiều Kiều?
Nàng vừa định đi, liền cảm giác được thực sự không thể nào hiểu nổi.
Có lẽ là ánh mắt chằm chằm của Ngọc Tử đầy sự kinh ngạc khiến Thái tử Tề hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh nhìn của nàng.
Ngọc Tử phản ứng lại, nàng mỉm cười, giọng nói thanh thúy vang lên: “Thiếp tưởng rằng, chí ít Thái tử cũng phải giết Ngô Tụ chứ?”
Đây là thành ý tối thiểu mà. Nếu ngay cả thành ý đó cũng không có thì lời nói của ngươi chẳng hề đáng tin chút nào.
“Không thể nào!”
Thái tử Tề trả lời như đinh đóng cột.
Ngay sau đó, giọng của hắn dịu lại, quay đầu nhìn về phía nàng, ôn hòa mà nói: “Người hại ngươi không phải là Ngô Tụ.”
Ngọc Tử cười cười, nàng lắc lắc đầu, chầm chậm mà nói: “Thiếp lại cho rằng, người hại thiếp, chắc chắn là Ngô Tụ.” Ánh mắt của nàng sáng ngời nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng nói: “Trực giác của thiếp khẳng định là nàng ta.”
Chân mày của Thái tử Tề khẽ nhăn lại.
Hắn không hề chớp mắt mà nhìn Ngọc Tử chằm chằm, một lúc lâu, giọng nói của hắn cứng lại: “Đổi yêu cầu khác đi!”
Đây là giọng nói mang tính mệnh lệnh.
Ngọc Tử giận dữ đến độ bật cười, nàng ha ha một tiếng, nói: “Thái tử không có thành ý rồi.”
Nàng cũng không muốn tốn thời gian với người này, quay người bước đi.
Khi nàng đi được mười bước, giọng nói của Thái tử Tề lại trầm thấp truyền đến, “Ngươi không giống Kiều Kiều ngày xưa.” Ngọc Tử chậm rãi quay đầu lại, nàng cười mà như không cười nhìn Thái tử Tề, cứ nhìn hắn, cho đến khi Thái tử Tề lại tránh đi ánh nhìn chăm chăm của nàng, nàng mới chậm rãi nói: “May mà sau khi sống lại, lần đầu tiên gặp quân, quân hoàn toàn không có biểu hiện gì, sự lạnh lùng trong mắt, giống như thiếp và quân vốn không hề quen biết. Quân cho rằng thiếp đã chết một lần rồi mà vẫn còn là Lỗ thị người gọi thì tới, đuổi thì đi sao? Thiếp, hiện giờ là Ngọc cơ!”
Dứt lời, Ngọc Tử vung tay áo, rời đi. Nàng rời đi một cách hết sức thoải mái.
Nhìn theo bóng nàng, Thái tử Tề vẫn không nhúc nhích. Rất lâu sau, hắn mới than nhẹ một tiếng, xoay người mà đi.
Ngọc Tử cứ thế mà đi về tẩm cung.
Bây giờ mặt trời mới vừa xuống núi, các nữ thị tỳ mới bắt đầu đốt đuốc trong sân nhỏ.
Không biết tại sao, hiện tại Ngọc Tử rất vui vẻ, rất rất vui vẻ.
Công tử Xuất mở tiệc chiêu đãi khách khứa, trong tẩm điện này không có một bóng người. Trong tẩm điện rộng lớn, màn che tung bay lại có chút quạnh quẽ.
Ngọc Tử dạo qua một vòng rồi đi ra. Men theo rừng cây, đi không có mục đích về phía trước. Buổi tối hôm nay, trên bầu trời không có trăng sáng mà trống không, điểm xuyết vài ngôi sao nhỏ. Cùng ngôi sao làm bạn còn có thật nhiều mây bay.
Ngọc Tử nhìn trong chính điện, chỗ đó vẫn náo nhiệt, nàng lại cảm thấy quạnh quẽ.
Tròi rất lạnh, sau khi đi được hơn trăm bước, rừng cây phía trước càng rậm rạp, đèn đuốc càng ngày càng ít, nàng liền xoay người quay lại.
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ nho nhỏ kìm nén truyền đến.
Tiếng rên rỉ kia hoà với tiếng thở dốc.
Có người yêu đương vụng trộm ở đây?
Ngọc Tử nhìn nhìn hai phía, thầm nghĩ: Trời lạnh như vậy, cũng không sợ thân thể lạnh đến chết sao
Nàng thả nhẹ bước chân, xoay người rời đi.
Mới đi được năm bước, nam tử kia thở hổn hển rồi cười nói: “Thái tử có thể dũng mãnh như ta không?”
Giọng nữ kiều mỵ kia thở hổn hển, cười ha ha, “Thái tử, hắn là người tiết chế, nếu bàn về sự oai phong, sao so được với quân chứ?”
Giọng nói này, giọng nói này, chính là của Ngô Tụ!
Ngọc Tử cả kinh. Nàng không thể nào hiểu được, nàng ta đường đường là Ngô Tụ phu nhân, lại có thể chạy đến phủ đệ của công tử Xuất, cùng tình nhân yêu đương vụng trộm. Như vậy, như vậy cũng quá không tuân theo chuẩn mực rồi?
Ngọc Tử kinh ngạc nhìn lại, nàng nhìn thấy trong rừng cây gần đó có ánh hàn quang lóe lên.
Có kiếm khách ở đây!
Ngọc Tử hít sâu một hơi, thả nhẹ bước chân, chậm rãi bước từng bước một về đường cũ.
Sau đó, nam tử kia còn đang cười đắc ý, “Hai phu nhân của thái tử đều ngủ với ta. Mặc dù hắn là thái tử.” Sau đó là tiếng nói rất đắc ý và khinh thường.
Ngô Tụ rên rỉ một tiếng, “Đừng nhắc đến hắn nữa.”
Nam nhân kia nghe vậy hừ một tiếng, cười nhẹ: “Phu nhân ngươi rất tuyệt, nghe nói lão già kia cũng từng hưởng thụ ngươi rồi?”
Ngô Tụ có chút tức giận, nàng oán giận nói: “Lão già kia thích cùng con hắn chơi ta, khiến người ta thật là khó chịu, đừng có nhắc đến hắn nữa!” Nói xong, nàng thở dốc một tiếng, yêu mị mà rên rỉ: “Lần này sau khi hoan hảo, lần sau không biết khi nào mới được gặp lại lang quân?” Trong giọng nói tràn đầy sự triền miên không nỡ.
Nam nhân kia cười dâm loạn, tăng thêm động tác.
Ngọc Tử không dám dừng lại, bước chân của nàng cũng nhanh hơn, rón ra rón rén đi đến đường lớn.
Ở đây cách chỗ đó hơn trăm bước chân, mới không nghe thấy được tiếng động của hai người kia.
Nàng đi nhanh về phía trước.
Mãi cho đến khi sự ồn ào náo nhiệt của chính điện xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, Ngọc Tử mới thở một hơi, bình tĩnh lại.
Vừa rồi khi chứng kiến đạo hàn quang trong rừng cây kia, nàng rất lo lắng kiếm khách giữa chừng kia phát hiện ra nàng. Nếu như vì việc này mà chết, thật đúng là vớ vẩn.
Vừa thả lỏng người, Ngọc Tử liền nghĩ đến Thái tử Tề, thật không thể tưởng tượng được, nam nhân thoạt nhìn ngông cuồng tự cao tự đại kia, ngay cả nữ nhân của mình cũng giữ không được hay sao? Nam nhân vô tình vô nghĩa như vậy, khi hắn lợi dụng Lỗ Thị Kiều Kiều, khi lợi dụng nàng ấy xong liền vô tình mà vứt bỏ, hắn có nghĩ đến hai phu nhân của hắn sẽ phản bội hắn hay không?
Ha ha! Thật sự là nực cười. Quả thực là rất nực cười!
Ngọc Tử bây giờ thật sự ha ha một tiếng, bật cười.
/142
|