Diệp Thanh quay về phòng trọ lấy họa tượng Huyết Ma, Cốc Thanh Phong giả vờ ngắm qua loa hình người trong tranh rồi kiên quyết nói: “Hãy làm theo phương pháp của tứ đệ đi! Nếu cần trợ giúp gì thì cứ đến tìm Phi Hồng là được.” Rồi quay đầu chắp tay nói với Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi: “Về việc liên lạc với thiên hạ chính đạo cùng truy bắt Huyết ma, xin phiền hai vị đại ca phải nhọc tâm rồi…”
Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi cùng gật đầu, mọi người lại thương lượng một chút về đường đi nước bước, Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi lợi dụng sức ảnh hưởng của mình đi liên lạc với võ lâm đồng đạo, Hoa Lân thì mời các họa sư phục chế thêm nhiều họa tượng Huyết Ma, chuẩn bị phát lệnh truy nã Huyết Ma trên phạm vi toàn thiên hạ. Còn nhiệm vụ của Thục Sơn kiếm tông là phối hợp với hành động của mọi người, làm tất cả các công việc của địa chủ. Đương nhiên, bọn họ còn phải dốc toàn lực tổ chức tốt Thục Sơn kiếm điển, hơn nữa trong kỳ kiếm điển phải chính thức tuyên bố khai chiến với Huyết Ma trước mặt các hào kiệt khắp thiên hạ.
Mọi việc đã bàn bạc ổn thỏa, Thượng Quan Truy Vân bỗng hỏi Cốc Thanh Phong: “Thanh Phong lão đệ!...Không biết chưởng môn sư huynh của đệ gần đây có khỏe không? Bọn ta muốn tranh thủ thời gian rỗi tới gặp ông lần cuối.”
Cốc Thanh Phong nặng nề nói: “Theo như Lý sư huynh tự dự đoán thì có khả năng huynh ấy sẽ tọa hóa phi thăng vào giờ ngọ ngày mùng chín tết. Hai vị đại ca bất cứ lúc nào cũng có thể đến gặp huynh ấy, chắc chắn Lý sư huynh cũng rất vui khi thấy cố nhân đến thăm!”
Hoa Lân kinh ngạc nói: “Thục Sơn chưởng môn Lý Tiêu Diểu? Ông ấy sắp phi thăng sao?...Đệ cũng muốn đi thăm!”
Cốc Thanh Phong gật đầu nói: “Được thôi!...Nhưng đệ phải đi mời họa sư trước đã, đốc thúc họ phỏng theo họa tượng Huyết Ma vẽ hai trăm bức đấy nhé.”
Hoa Lân làm mặt khổ sở nói: “Vậy thì bao giờ mới lên Thục Sơn được đây? Đệ còn một việc muốn nhờ huynh giúp!”
Cốc Thanh Phong nghiêm mặt: “Đừng nói những lời giúp hay không giúp gì cả, việc của đệ chính là việc của huynh, đệ cứ nói thẳng ra đi!”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Mấy hôm trước chúng ta đã đi ngang qua Ẩn Long thôn, đúng không nào? Lúc ấy huynh và nhi ca bỏ đi gấp quá. Sau đó bọn đệ mới biết rằng Hồ lão thôn trưởng có một đứa cháu trai, tên là Hồ Vũ Hằng. Vì vậy đệ muốn xin huynh nói giúp vài câu để hắn được nhận vào Thục Sơn học nghệ.”
Mạnh Lôi cũng bật thốt: “A! Tứ đệ đã tìm được người rồi sao?”
Hoa Lân gật đầu.
Cốc Thanh Phong không hề do dự đáp ứng ngay: “Chuyện nhỏ này cần gì phải xin với không xin, ta về bảo tam đồ đệ của ta nhận hắn là được. Tiểu tử đó hiện đang ở đâu?”
Hoa Lân thấy chuyện đã được giải quyết xong, trong lòng mừng rỡ, nhưng tức thì lại nhớ đến một việc, tức giận nói: “Thục Sơn các huynh làm trò quỷ gì thế? Người ta quỳ ngoài cửa hơn hai năm rồi, sao các huynh vẫn không chịu thu nhận?”
Cốc Thanh Phong ngẩn ra, gượng cười đáp: “Chuyện là thế này! Mười mấy năm trước, Thục Sơn bị mất tích vài cao thủ, có người loan tin rằng Huyết Ma có khả năng xuất thân từ Thục Sơn. Do đó Thục Sơn mới phải cự tuyệt những đồ đệ tâm chí bất thuần. Đương nhiên, nếu ý chí bái sư của họ mạnh mẽ hơn người thì chúng ta sẽ cho họ được rèn luyện bên ngoài cửa, cuối cùng vẫn sẽ tuyển họ vào Thục Sơn thôi.”
Hoa Lân chợt hiểu ra, nói: “Thì ra là vậy!” Lòng thầm nghĩ: “Pháp thuật của Thục Sơn đích thực là quán tuyệt thiên hạ, nếu không có thêm ước thúc thì có khi sẽ xuất hiện những mối tai họa thật ấy chứ. Đến giờ Thục Sơn vẫn nhận đồ đệ vô cùng nghiêm khắc, môn hạ của Thục Sơn ngày nay không chỉ người người đều là cao thủ nhất đẳng, hơn nữa ai nấy đều chính trực, chẳng trách danh vọng của Thục Sơn ngày một tăng thêm, sớm đã vượt lên đứng đầu Trung Nguyên rồi.”
Sự đã bàn xong, mọi người cũng không còn chuyện gì đặc biệt cần giải thích rõ, thấy sắc trời ngoài cửa đã muộn, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đứng dậy nói: “Hôm nay dừng ở đây thôi! Ba ngày sau chúng ta cùng hội họp trên Thục Sơn Lăng Vân đỉnh!”
Chúng nhân đều gật đầu tán đồng, Hoa Lân nắm tay Diệp Thanh thong thả bước xuống Dật Tiên lâu, không ngờ Lã Ấu Văn nãy giờ vẫn đứng chờ ngoài cửa, thấy Hoa Lân và Diệp Thanh sóng vai đi xuống, lập tức dẫn họ ra hậu viện đổi sang một sương phòng hạng nhất…
Một đêm trôi qua không có gì đáng nói, sáng sớm hôm sau Hoa Lân đã thức dậy, kéo Diệp Thanh đi khắp các con phố lớn để tìm họa sư, sau hai giờ họ đã tìm được mười sáu người, trong đó còn có ba người giữ chức sư gia của quan phủ. Vẽ mô phỏng trông có vẻ dễ dàng nhưng suốt một ngày trời tập hợp lực lượng của mười sáu người mới vẽ được tám mươi bức, làm hại Hoa Lân và Diệp Thanh vừa nhìn thấy khuôn mặt của Huyết Ma là đã cảm thấy chán ghét, ấn tượng trong đầu về y ngược lại ngày càng mơ hồ.
Trong thời gian đó Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân cũng tới xem tranh, khi Hoa Lân nói cho họ biết đó là Huyết Ma, cả hai đều lộ ra ánh mắt không thể tin được…
Liên tục trong ba ngày, cuối cùng Hoa Lân đã thu xếp được hai trăm bức họa tượng theo yêu cầu của Cốc Thanh Phong, tự hắn còn vượt chỉ tiêu năm mươi bức. Sau đó hắn liền chạy tới nha môn châu phủ tìm Tần Viễn Khang đại nhân, ra lệnh cho lão lập tức dán họa tượng Huyết Ma trong toàn thành, ngoài ra còn gửi kèm một phong thư nhờ lão phái người đi suốt đêm để đem về kinh thành.
Chưa đến vài ngày sau, “Huyết Ma” Lưu Thế Kiệt đột nhiên đã trở thành người nổi danh nhất thiên hạ, trên toàn quốc đều có dán lệnh truy nã y. Bảng cáo thị viết: Một tên cuồng ma hút máu, họ Lưu, tên Thế Kiệt. Trong một đêm giết vài trăm người, được gọi là Huyết Ma. Phàm người nào bắt gặp phải lập tức báo lên quan phủ, nếu không sẽ bị luận tội chứa chấp. Ngược lại, người cung cấp hành tung của Huyết Ma, sau khi chứng thực sẽ được thưởng một nghìn lạng! Ngoài ra: do Huyết Ma võ công cao cường, quan phủ đặc biệt tổ chức Thần Phong doanh đi truy bắt, không ai được tự mình động thủ với y, nếu không chỉ có một con đường chết!
Đây là một lệnh truy nã có thông báo rộng rãi nhất trong vòng trăm nghìn năm trở lại đây, Huyết Ma trong tranh trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo tuyệt đối có thể xưng là công tử hào hoa, rất nhiều thiếu nữ hoài xuân thậm chí còn suốt ngày dừng chân ngắm nhìn, còn có người lén lút đem họa tượng về nhà làm tranh dán tường, đúng là một đại kỳ văn trong thiên hạ!
…
Lại nói Hoa Lân an bài xong mọi chuyện, nội thương sau lưng cũng đã gần khỏi hẳn.
Lúc này đã gần kề tới ngày cử hành Thục Sơn kiếm điển, vô số nhân vật giang hồ trong thành nhộn nhịp kéo lên Thục Sơn. Trên đường lớn đông nghịt, đâu đâu cũng thấy đầu người nhấp nhô, nối đuôi nhau không ngừng. Đoàn người chen chúc ùa ra từ cửa thành tây, ào ào như một con sông lớn, đi quanh co qua bình nguyên, vượt đồi leo núi, rồi tụ tập cùng đoàn người ở thành thị khác, hợp lại cùng tiến về phía vùng núi Thục Sơn.
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân vốn muốn chờ Hoa Lân cùng lên đường, nhưng chưởng môn Hoa Sơn Vân Trấn Hải dẫn dắt chúng đệ tử không dám ở lại, vì nội lực của đệ tử Hoa Sơn không đủ thâm hậu, đường xá xa xôi còn chưa tính toán, chỉ e leo được lên đến Thục Sơn phải mất thời gian hai ngày, do đó họ đành phải xuất phát trước!
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Hoa Lân và Diệp Thanh mang một xấp họa tượng dày lên tầng năm của Dật Tiên lâu, đệ tử Thục Sơn đứng ngoài cửa cung kính nói: “Đêm qua sư thúc tổ đã quay về Thục Sơn xử lý việc trọng yếu, chỉ có vị Mạnh tiền bối là còn lưu lại, đang ở bên trong đợi ngài đến đấy ạ!”
Hoa Lân biết rằng mọi người đều rất bận nên cũng không oán trách gì. Hắn liền tống hết xấp họa tượng trong tay cho đệ tử Thục Sơn, dặn: “Đây là đồ mà sư thúc tổ của các người cần, ngươi mau gọi Lã Ấu Văn tới, bảo hắn tức khắc phái người chuyển lên Thục Sơn!”
Đệ tử đó vội vàng gập người đáp: “Vâng! Tiền bối…” Nói xong quay mình đi tìm người.
Hoa Lân đang tự đắc ý thì nghe thấy trong phòng truyền lại một tràng cười sảng khoái: “Ha ha ha…Tứ đệ cuối cùng đã tới, ta đặc biệt ở đây chờ đệ đó!” Nguyên lai là Mạnh Lôi đang gật gù bước ra, Hoa Lân thấy lão đeo một cái bọc nhỏ, hiển nhiên là chuẩn bị xuất phát cùng mình.
Mạnh Lôi sải bước sầm sập đến trước mặt Hoa Lân, quan tâm nói: “Đi nào đi nào…ta muốn xem xem ngự kiếm thuật của đệ luyện đến đâu rồi, chúng ta cùng ra ngoài thử đi!”
Hoa Lân cười nói: “Bay được là được chứ gì!”
Dễ nhận thấy Mạnh Lôi rất thích Hoa Lân, lão cố tình nghiêm mặt nói: “Hừ!...Đến khi đệ giao thủ cùng người khác, đệ sẽ biết thế nào mới gọi là ngự kiếm thuật!” Dứt lời liền lôi Hoa Lân đi ra ngoài.
Hoa Lân không còn cách nào khác đành vẫy gọi Diệp Thanh: “Thanh Thanh!...Đi thôi, chúng ta lại cùng lên Thục Sơn.”
Ba người tiếp bước nhau ra khỏi Dật Tiên lâu rồi đi về hướng thành nam. Ra ngoài cửa nam, cách xa đường cái và đám đông, Mạnh Lôi cuống quýt giục giã: “Bảo kiếm của đệ đâu? Mau mau rút ra đi, chúng ta cùng bay lên trời!”
Hoa Lân rút bảo kiếm, kéo Diệp Thanh vừa đứng lên thân kiếm đã thấy Mạnh Lôi bên cạnh đột nhiên “vèo” một tiếng phi thẳng đứng lên bầu trời, chớp mắt đã không thấy bóng dáng lão đâu nữa.
Diệp Thanh dẩu môi nói: “Còn nói là cùng đi, thế mà huynh ấy lại chạy trước một mình!”
Hoa Lân chưa kịp phát biểu ý kiến, bỗng nhiên bóng người vụt qua, Mạnh Lôi đã lại đáp xuống, phi kiếm vẻn vẹn chỉ cách mặt đất đúng một tấc. Mạnh Lôi cười dài nói: “Vừa rồi ai bảo là ta chạy một mình đấy? Hà hà…”
Diệp Thanh mặt đỏ hồng, Mạnh Lôi thì bắt đầu giáo huấn Hoa Lân: “Cái gì gọi là ngự kiếm thuật? Đệ cho rằng ngự kiếm thuật chỉ dùng để phi hành, đỡ phải đi bộ thôi sao?” Lão lắc lắc đầu rồi tiếp tục nói: “Ngự kiếm thuật cũng phải chú trọng đến tốc độ mới được. Giống như khinh công và thân pháp ở trên mặt đất vậy, vào thời điểm then chốt đệ tuyệt đối có thể dùng để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Với chút trình độ này của đệ thì chỉ một đao đã bị người ta chém rụng rồi.”
Đương nhiên Hoa Lân biết những đạo lý này, có điều gần đây luôn phải chở theo Diệp Thanh cùng phi hành, làm gì có lúc nào rảnh rỗi mà luyện tập ngự kiếm thuật kia chứ? Hắn bèn cười đáp: “Đại ca nói rất đúng! Đêm nay đệ sẽ luyện tập chăm chỉ.”
Câu nói này không mang dụng ý gì nhưng lại làm trỗi dậy sự tự ti của Diệp Thanh. Nàng cũng hiểu rõ vì sao công tử phải đến đêm mới có thể luyện tập ngự kiếm thuật, đều là do nàng làm liên lụy cả. Những ngày này Diệp Thanh cũng đang chiếu theo những gì ký tải trên “ký ức tinh phiến” nghiên cứu ngự kiếm thuật. Nàng thầm nghĩ Tử Vân thần công của mình cũng đã có một nền tảng nhất định, trên lý thuyết thì ngự kiếm không thành vấn đề. Nhưng Hàn Tinh kiếm của nàng dường như căn bản không có chút linh tính nào, nói gì đến ngự kiếm thừa phong?
Xem ra muốn thực hiện được thì phải có bảo kiếm vào tay hẵng hay…
…
Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi cùng gật đầu, mọi người lại thương lượng một chút về đường đi nước bước, Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi lợi dụng sức ảnh hưởng của mình đi liên lạc với võ lâm đồng đạo, Hoa Lân thì mời các họa sư phục chế thêm nhiều họa tượng Huyết Ma, chuẩn bị phát lệnh truy nã Huyết Ma trên phạm vi toàn thiên hạ. Còn nhiệm vụ của Thục Sơn kiếm tông là phối hợp với hành động của mọi người, làm tất cả các công việc của địa chủ. Đương nhiên, bọn họ còn phải dốc toàn lực tổ chức tốt Thục Sơn kiếm điển, hơn nữa trong kỳ kiếm điển phải chính thức tuyên bố khai chiến với Huyết Ma trước mặt các hào kiệt khắp thiên hạ.
Mọi việc đã bàn bạc ổn thỏa, Thượng Quan Truy Vân bỗng hỏi Cốc Thanh Phong: “Thanh Phong lão đệ!...Không biết chưởng môn sư huynh của đệ gần đây có khỏe không? Bọn ta muốn tranh thủ thời gian rỗi tới gặp ông lần cuối.”
Cốc Thanh Phong nặng nề nói: “Theo như Lý sư huynh tự dự đoán thì có khả năng huynh ấy sẽ tọa hóa phi thăng vào giờ ngọ ngày mùng chín tết. Hai vị đại ca bất cứ lúc nào cũng có thể đến gặp huynh ấy, chắc chắn Lý sư huynh cũng rất vui khi thấy cố nhân đến thăm!”
Hoa Lân kinh ngạc nói: “Thục Sơn chưởng môn Lý Tiêu Diểu? Ông ấy sắp phi thăng sao?...Đệ cũng muốn đi thăm!”
Cốc Thanh Phong gật đầu nói: “Được thôi!...Nhưng đệ phải đi mời họa sư trước đã, đốc thúc họ phỏng theo họa tượng Huyết Ma vẽ hai trăm bức đấy nhé.”
Hoa Lân làm mặt khổ sở nói: “Vậy thì bao giờ mới lên Thục Sơn được đây? Đệ còn một việc muốn nhờ huynh giúp!”
Cốc Thanh Phong nghiêm mặt: “Đừng nói những lời giúp hay không giúp gì cả, việc của đệ chính là việc của huynh, đệ cứ nói thẳng ra đi!”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Mấy hôm trước chúng ta đã đi ngang qua Ẩn Long thôn, đúng không nào? Lúc ấy huynh và nhi ca bỏ đi gấp quá. Sau đó bọn đệ mới biết rằng Hồ lão thôn trưởng có một đứa cháu trai, tên là Hồ Vũ Hằng. Vì vậy đệ muốn xin huynh nói giúp vài câu để hắn được nhận vào Thục Sơn học nghệ.”
Mạnh Lôi cũng bật thốt: “A! Tứ đệ đã tìm được người rồi sao?”
Hoa Lân gật đầu.
Cốc Thanh Phong không hề do dự đáp ứng ngay: “Chuyện nhỏ này cần gì phải xin với không xin, ta về bảo tam đồ đệ của ta nhận hắn là được. Tiểu tử đó hiện đang ở đâu?”
Hoa Lân thấy chuyện đã được giải quyết xong, trong lòng mừng rỡ, nhưng tức thì lại nhớ đến một việc, tức giận nói: “Thục Sơn các huynh làm trò quỷ gì thế? Người ta quỳ ngoài cửa hơn hai năm rồi, sao các huynh vẫn không chịu thu nhận?”
Cốc Thanh Phong ngẩn ra, gượng cười đáp: “Chuyện là thế này! Mười mấy năm trước, Thục Sơn bị mất tích vài cao thủ, có người loan tin rằng Huyết Ma có khả năng xuất thân từ Thục Sơn. Do đó Thục Sơn mới phải cự tuyệt những đồ đệ tâm chí bất thuần. Đương nhiên, nếu ý chí bái sư của họ mạnh mẽ hơn người thì chúng ta sẽ cho họ được rèn luyện bên ngoài cửa, cuối cùng vẫn sẽ tuyển họ vào Thục Sơn thôi.”
Hoa Lân chợt hiểu ra, nói: “Thì ra là vậy!” Lòng thầm nghĩ: “Pháp thuật của Thục Sơn đích thực là quán tuyệt thiên hạ, nếu không có thêm ước thúc thì có khi sẽ xuất hiện những mối tai họa thật ấy chứ. Đến giờ Thục Sơn vẫn nhận đồ đệ vô cùng nghiêm khắc, môn hạ của Thục Sơn ngày nay không chỉ người người đều là cao thủ nhất đẳng, hơn nữa ai nấy đều chính trực, chẳng trách danh vọng của Thục Sơn ngày một tăng thêm, sớm đã vượt lên đứng đầu Trung Nguyên rồi.”
Sự đã bàn xong, mọi người cũng không còn chuyện gì đặc biệt cần giải thích rõ, thấy sắc trời ngoài cửa đã muộn, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đứng dậy nói: “Hôm nay dừng ở đây thôi! Ba ngày sau chúng ta cùng hội họp trên Thục Sơn Lăng Vân đỉnh!”
Chúng nhân đều gật đầu tán đồng, Hoa Lân nắm tay Diệp Thanh thong thả bước xuống Dật Tiên lâu, không ngờ Lã Ấu Văn nãy giờ vẫn đứng chờ ngoài cửa, thấy Hoa Lân và Diệp Thanh sóng vai đi xuống, lập tức dẫn họ ra hậu viện đổi sang một sương phòng hạng nhất…
Một đêm trôi qua không có gì đáng nói, sáng sớm hôm sau Hoa Lân đã thức dậy, kéo Diệp Thanh đi khắp các con phố lớn để tìm họa sư, sau hai giờ họ đã tìm được mười sáu người, trong đó còn có ba người giữ chức sư gia của quan phủ. Vẽ mô phỏng trông có vẻ dễ dàng nhưng suốt một ngày trời tập hợp lực lượng của mười sáu người mới vẽ được tám mươi bức, làm hại Hoa Lân và Diệp Thanh vừa nhìn thấy khuôn mặt của Huyết Ma là đã cảm thấy chán ghét, ấn tượng trong đầu về y ngược lại ngày càng mơ hồ.
Trong thời gian đó Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân cũng tới xem tranh, khi Hoa Lân nói cho họ biết đó là Huyết Ma, cả hai đều lộ ra ánh mắt không thể tin được…
Liên tục trong ba ngày, cuối cùng Hoa Lân đã thu xếp được hai trăm bức họa tượng theo yêu cầu của Cốc Thanh Phong, tự hắn còn vượt chỉ tiêu năm mươi bức. Sau đó hắn liền chạy tới nha môn châu phủ tìm Tần Viễn Khang đại nhân, ra lệnh cho lão lập tức dán họa tượng Huyết Ma trong toàn thành, ngoài ra còn gửi kèm một phong thư nhờ lão phái người đi suốt đêm để đem về kinh thành.
Chưa đến vài ngày sau, “Huyết Ma” Lưu Thế Kiệt đột nhiên đã trở thành người nổi danh nhất thiên hạ, trên toàn quốc đều có dán lệnh truy nã y. Bảng cáo thị viết: Một tên cuồng ma hút máu, họ Lưu, tên Thế Kiệt. Trong một đêm giết vài trăm người, được gọi là Huyết Ma. Phàm người nào bắt gặp phải lập tức báo lên quan phủ, nếu không sẽ bị luận tội chứa chấp. Ngược lại, người cung cấp hành tung của Huyết Ma, sau khi chứng thực sẽ được thưởng một nghìn lạng! Ngoài ra: do Huyết Ma võ công cao cường, quan phủ đặc biệt tổ chức Thần Phong doanh đi truy bắt, không ai được tự mình động thủ với y, nếu không chỉ có một con đường chết!
Đây là một lệnh truy nã có thông báo rộng rãi nhất trong vòng trăm nghìn năm trở lại đây, Huyết Ma trong tranh trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo tuyệt đối có thể xưng là công tử hào hoa, rất nhiều thiếu nữ hoài xuân thậm chí còn suốt ngày dừng chân ngắm nhìn, còn có người lén lút đem họa tượng về nhà làm tranh dán tường, đúng là một đại kỳ văn trong thiên hạ!
…
Lại nói Hoa Lân an bài xong mọi chuyện, nội thương sau lưng cũng đã gần khỏi hẳn.
Lúc này đã gần kề tới ngày cử hành Thục Sơn kiếm điển, vô số nhân vật giang hồ trong thành nhộn nhịp kéo lên Thục Sơn. Trên đường lớn đông nghịt, đâu đâu cũng thấy đầu người nhấp nhô, nối đuôi nhau không ngừng. Đoàn người chen chúc ùa ra từ cửa thành tây, ào ào như một con sông lớn, đi quanh co qua bình nguyên, vượt đồi leo núi, rồi tụ tập cùng đoàn người ở thành thị khác, hợp lại cùng tiến về phía vùng núi Thục Sơn.
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân vốn muốn chờ Hoa Lân cùng lên đường, nhưng chưởng môn Hoa Sơn Vân Trấn Hải dẫn dắt chúng đệ tử không dám ở lại, vì nội lực của đệ tử Hoa Sơn không đủ thâm hậu, đường xá xa xôi còn chưa tính toán, chỉ e leo được lên đến Thục Sơn phải mất thời gian hai ngày, do đó họ đành phải xuất phát trước!
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Hoa Lân và Diệp Thanh mang một xấp họa tượng dày lên tầng năm của Dật Tiên lâu, đệ tử Thục Sơn đứng ngoài cửa cung kính nói: “Đêm qua sư thúc tổ đã quay về Thục Sơn xử lý việc trọng yếu, chỉ có vị Mạnh tiền bối là còn lưu lại, đang ở bên trong đợi ngài đến đấy ạ!”
Hoa Lân biết rằng mọi người đều rất bận nên cũng không oán trách gì. Hắn liền tống hết xấp họa tượng trong tay cho đệ tử Thục Sơn, dặn: “Đây là đồ mà sư thúc tổ của các người cần, ngươi mau gọi Lã Ấu Văn tới, bảo hắn tức khắc phái người chuyển lên Thục Sơn!”
Đệ tử đó vội vàng gập người đáp: “Vâng! Tiền bối…” Nói xong quay mình đi tìm người.
Hoa Lân đang tự đắc ý thì nghe thấy trong phòng truyền lại một tràng cười sảng khoái: “Ha ha ha…Tứ đệ cuối cùng đã tới, ta đặc biệt ở đây chờ đệ đó!” Nguyên lai là Mạnh Lôi đang gật gù bước ra, Hoa Lân thấy lão đeo một cái bọc nhỏ, hiển nhiên là chuẩn bị xuất phát cùng mình.
Mạnh Lôi sải bước sầm sập đến trước mặt Hoa Lân, quan tâm nói: “Đi nào đi nào…ta muốn xem xem ngự kiếm thuật của đệ luyện đến đâu rồi, chúng ta cùng ra ngoài thử đi!”
Hoa Lân cười nói: “Bay được là được chứ gì!”
Dễ nhận thấy Mạnh Lôi rất thích Hoa Lân, lão cố tình nghiêm mặt nói: “Hừ!...Đến khi đệ giao thủ cùng người khác, đệ sẽ biết thế nào mới gọi là ngự kiếm thuật!” Dứt lời liền lôi Hoa Lân đi ra ngoài.
Hoa Lân không còn cách nào khác đành vẫy gọi Diệp Thanh: “Thanh Thanh!...Đi thôi, chúng ta lại cùng lên Thục Sơn.”
Ba người tiếp bước nhau ra khỏi Dật Tiên lâu rồi đi về hướng thành nam. Ra ngoài cửa nam, cách xa đường cái và đám đông, Mạnh Lôi cuống quýt giục giã: “Bảo kiếm của đệ đâu? Mau mau rút ra đi, chúng ta cùng bay lên trời!”
Hoa Lân rút bảo kiếm, kéo Diệp Thanh vừa đứng lên thân kiếm đã thấy Mạnh Lôi bên cạnh đột nhiên “vèo” một tiếng phi thẳng đứng lên bầu trời, chớp mắt đã không thấy bóng dáng lão đâu nữa.
Diệp Thanh dẩu môi nói: “Còn nói là cùng đi, thế mà huynh ấy lại chạy trước một mình!”
Hoa Lân chưa kịp phát biểu ý kiến, bỗng nhiên bóng người vụt qua, Mạnh Lôi đã lại đáp xuống, phi kiếm vẻn vẹn chỉ cách mặt đất đúng một tấc. Mạnh Lôi cười dài nói: “Vừa rồi ai bảo là ta chạy một mình đấy? Hà hà…”
Diệp Thanh mặt đỏ hồng, Mạnh Lôi thì bắt đầu giáo huấn Hoa Lân: “Cái gì gọi là ngự kiếm thuật? Đệ cho rằng ngự kiếm thuật chỉ dùng để phi hành, đỡ phải đi bộ thôi sao?” Lão lắc lắc đầu rồi tiếp tục nói: “Ngự kiếm thuật cũng phải chú trọng đến tốc độ mới được. Giống như khinh công và thân pháp ở trên mặt đất vậy, vào thời điểm then chốt đệ tuyệt đối có thể dùng để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Với chút trình độ này của đệ thì chỉ một đao đã bị người ta chém rụng rồi.”
Đương nhiên Hoa Lân biết những đạo lý này, có điều gần đây luôn phải chở theo Diệp Thanh cùng phi hành, làm gì có lúc nào rảnh rỗi mà luyện tập ngự kiếm thuật kia chứ? Hắn bèn cười đáp: “Đại ca nói rất đúng! Đêm nay đệ sẽ luyện tập chăm chỉ.”
Câu nói này không mang dụng ý gì nhưng lại làm trỗi dậy sự tự ti của Diệp Thanh. Nàng cũng hiểu rõ vì sao công tử phải đến đêm mới có thể luyện tập ngự kiếm thuật, đều là do nàng làm liên lụy cả. Những ngày này Diệp Thanh cũng đang chiếu theo những gì ký tải trên “ký ức tinh phiến” nghiên cứu ngự kiếm thuật. Nàng thầm nghĩ Tử Vân thần công của mình cũng đã có một nền tảng nhất định, trên lý thuyết thì ngự kiếm không thành vấn đề. Nhưng Hàn Tinh kiếm của nàng dường như căn bản không có chút linh tính nào, nói gì đến ngự kiếm thừa phong?
Xem ra muốn thực hiện được thì phải có bảo kiếm vào tay hẵng hay…
…
/362
|