Ngọc Tiên Duyên

Q.8 - Chương 33 - Băng Thanh Tự Thuỷ

/362


Thế phòng ngự này của Huyền Băng Thiên có thể nói là đệ nhất thiên hạ. Tại đỉnh ngọn băng sơn, một lớp hàng rào cao bảy trượng được thiết lập ngay trên huyền nhai. Bên trong vô số cung điện kia, hiện diện bảy mươi hai toà tháp phòng ngự hợp thành một toà “Chân Long Định Tinh Trận”. Ngay trên không trung, một toà lầu bạch ngọc to lớn phiêu lãng trong trùng trùng mây mù, phối hợp với bên dưới tạo thành một tam giác vững chãi. Nhưng hôm nay cũng chính pháo đài bất khả xâm phạm này sẽ phải nếm trải một phen loạn lạc.

Hoa Lân cũng như Thánh Thanh Viện chẳng thể nào ngờ được Trữ Tiêm Tuyết bất ngờ một mình quay lại, hơn nữa mục tiêu khai đao lại là Huyền Băng Thiên. Đầu tiên, nàng thi triển “Độn hình đại pháp”, với một thân tu vi siêu việt lặng lẽ vượt qua bảy lớp phòng ngự bên ngoài, đương nhiên chẳng kẻ nào phát hiện được.

Cuối cùng nàng dũng mãnh xông vào “Luyện tâm thần điện”, đánh trọng thương cả bảy tên hộ pháp trấn thủ thông đạo. Cả Huyền Băng Thiên lập tức lâm vào cảnh tượng hỗn loạn. Bảy mươi hai toà tháp phòng ngự cũng nhanh chóng mở ra hòng vây khốn kẻ đang đột nhập Huyền Băng Thiên. Vô số bạch quang mà Diệp Thanh nhìn thấy chính là quang mang của tháp phòng ngự.

Diệp Thanh chẳng rõ sự tình thế nào, đứng từ xa xa nhìn lại, chỉ nghe Lộ Á Phi nói: “Thánh môn đã lâm vào địa loạn, sao cô nương không mau đi hỗ trợ!”

Diệp Thanh lắc lắc đầu, chăm chú nhìn tình trạng hỗn loạn của Huyền Băng Thiên rồi nói: “Ta chỉ định đến thám thính tình hình, chứ không phải muốn tìm cái chết. Được rồi, ta với ngươi chẳng hề quen biết, xin cáo từ!”, đoạn ngự phi kiếm hạ xuống Huyền Băng Thiên.

….

Dứt lời, Diệp Thanh ngự phi kiếm, đột nhiên hạ xuống Huyền Băng Thiên.

Lộ Á Phi vẫn chưa nhận ra thân phận thực sự của Diệp Thanh, sau một hồi do dự cũng quyết định bám theo nàng ta. Lúc hắn trở lại Long Thần Tinh, đúng là có nghe nói đến biến sự tại Phệ Hồn Cốc làm cõi lòng hắn bất an. Sau khi đi vào Phệ Hồn Cốc, thấy Phong Thần Bảng đã bị người ta nhổ lên, đem đi thì cảm thấy ngực như bị cả toà Thái Sơn đè xuống, nỗi thất vọng trào dâng trong tâm trí.

Không ngờ sau đó, lại được Diệp Thanh báo cho hắn tin tức về Trữ Tiêm Tuyết, để chứng thực chỉ còn cách theo sát nàng ta mà nắm bắt tình hình.

Diệp Thanh thấy Lộ Á Phi đuổi theo thì dừng phi kiếm lại mà nói: “Ngươi sao vậy? Đã nói ta không quen ngươi, vậy thế nào mà cứ nhằng nhẵng bám theo?”

Lộ Á Phi ho khan hai tiếng, nói: “Khặc khặc….Ta…kì thật ta với Thánh môn cũng như cùng Trữ Tiêm Tuyết có ít nhiều quan hệ sâu xa. Quay lại Phệ Hồn Cốc lần này còn định tìm một người nữa. Chi bằng ta cùng ngươi đi tìm hiểu xem?”

Trong đầu Diệp Thanh đột nhiên nảy ra một ý niệm, dò hỏi: “Ngươi quen Trữ Tiêm Tuyết? Ngươi nói xem, rốt cục nàng ta là cao nhân phương nào?”

Lộ Á Phi lưỡng lự một hồi, cẩn thận đánh giá lại Diệp Thanh rồi nói: “Điều này…Nàng từng bị nhột tại Phong Thần Bảng, ta và hắn đã có duyên gặp mặt nàng một lần!”

Diệp Thanh vốn thông tuệ, lập tức nhớ tới một việc, vội vàng hỏi gấp: “Nghe nói chừng nửa năm trước, có hai thiếu niên bị Phần Âm Tông truy sát nhưng cuối cùng bọn họ sử dụng “truyện tống trận” của Liên Hợp thương hội trốn thoát, chẳng lẽ ngươi là một người trong đó?”

Lộ Á Phi vụt ngẩng mặt lên, kinh hãi nhìn Diệp Thanh, lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi chuyện này nhằm mục đích gì?”

Diệp Thanh đã điều tra tung tích của Hoa Lân, đương nhiên ghi nhớ rất rõ chuyện này, thấy hắn phát ra sát khí nhàn nhạt, tựa như chuẩn bị hạ thủ, dáng vẻ không chút gian trá nên nói: “Hoa Lân là công tử nhà ta…Ngươi biết chàng chứ? Người đó sử dụng loại kiếm nào?”

Toàn thân Lộ Á Phi chấn động, bật cười ha hả nói: “Hà Chiếu Kiếm! Ha ha ha…Không thể tượng tưởng nổi chúng ta lại là người một nhà cả. Hắn từng nói với ta, hắn có hai người hồng nhan tri kỉ, một người rơi vào tay Phần Âm Tông, lẽ nào ngươi là người còn lại?”

Diệp Thanh cũng mừng rỡ muôn phần, thầm nghĩ: xem ra công tử cũng không phải chịu cảnh đơn côi, thật làm cho người ta yên tâm. Nghĩ thì như vậy nhưng Diệp Thanh vẫn hừ lạnh nói: “Hừ…Ai là người một nhà với ngươi chứ?”

Sau khi biết rõ thân phận của Diệp Thanh, Lộ Á Phi thu lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm trang nói: “Đúng rồi, ngươi cũng định tìm Trữ Tiêm Tuyết để lần ra tung tích của Hoa Lân ư? Chi bằng chúng ta cùng đi một thể?”

Diệp Thanh thấy hắn quan tâm đến Hoa Lân như vậy nên thoáng chút do dự rồi gật đầu nói: “Được rồi! Trong khi ta đang hỏi thì chớ có lên tiếng, hiểu chưa?”

“A” Lộ Á Phi cười khổ nói: “Điều này….không sao, chúng ta xuất phát thôi!”

Hai người lại nhằm hướng Huyền Băng Thiên bay đi, thế nhưng hành tung của bọn họ đã bị kẻ khác phát hiện, bốn gã đệ tử Huyền Băng Thiên chặn đứng họ lại giữa không trung, đồng loạt quát lên: “Là người phương nào tới? Vì sao nửa đêm khuya khoắt lại xông vào Huyền Băng Thiên?”

Diệp Thanh thấy trên ngực bốn người này đều thêu kí hiệu màu lam nên bước lên một bước nói: “Tử Vi Viện Tam đại đệ tử - Diệp Thanh có tin tức khẩn cấp muốn thông báo với thủ toạ của các ngươi!”

Cả bốn gã đệ tử Thánh Thanh Viện đều sửng sốt, dò xét cẩn thận một lượt đối với Diệp Thanh, gã đứng ngoài cùng bên trái nói: “Hoá ra như vậy, sao trên ngực ngươi không có thêu kí hiệu?”

Diệp Thanh lãnh đạm nói: “Sư phụ tại hạ - Nhược Uyên, là hộ pháp của Tru Ma Viện, ngươi nói xem tại sao ta chẳng có kí hiệu?”

“A” Bốn gã đệ tử Thánh Thanh Viện đồng loạt kinh hãi, thầm nghĩ: danh tiếng của Tru Ma Viện chấn động thiên hạ, mọi thành viên đều là cao thủ, tiểu cô nương này cũng là một trong số đó? Cái này….

Chỉ có điều Diệp Thanh tu luyện chánh tông tâm pháp của Thánh Thanh Viện, hoàn toàn chính xác, đương nhiên bốn gã đệ tử này hiểu được. Tên chỉ huy vội vàng hành lễ nói: “Thì ra là sư thúc giá lâm, ta là Mậu Tinh Vệ - Niệm Không, để ta đi thông báo!”

Nhưng Diệp Thanh chẳng muốn tuỳ tiện xông vào, nếu nhất thời bất cẩn, sợ rằng sẽ bỏ mạng dưới tay Trữ Tiêm Tuyết, như vậy thì thật oan uổng. Vì vậy ngẩng đầu quan sát tường thành đằng xa, nàng thở dài nói: “Có phải ta đã tới chậm mất rồi không? Trữ Tiêm Tuyết đã hạ thủ chưa?”

Gã cầm đầu Niệm Không vội cười khổ nói: “Sư thúc! Ài…Huyền Băng Thiên chúng ta…vào canh ba đã bị kẻ địch công kích, tạm thời chưa biết được đích xác đối phương có bao nhiêu nhân mã, Luyện Tâm Điện giờ đây đã hỗn loạn. May thay, “Định Tinh Trận” đã được chúng ta phục hồi kịp thời nên tạm thời có thể vây khốn kẻ địch, chúng ta chỉ mong…”

Còn chưa dứt lời, đang nghe sau lưng “Oanh” một tiếng nổ vang lên, toàn bộ phòng ngự trận của Huyền Băng Thiên rung chuyển kịch liệt, những bóng người bên trong trận trở nên hỗn độn, từng tràng tiếng kêu hãi hùng cất lên không ngừng.

Mọi người kinh hoàng quay ngoắt lại, thầm nghĩ: pháp lực của Trữ Tiêm Tuyết lại khủng khiếp đến vậy ư? Thế nào mà “Thần Long Định Tinh Trận” cường đại vô song cũng bị huỷ dưới tay nàng?

Ý niệm này mới thoáng qua đầu, lại nghe “Oanh” một tiếng nổ tiếp theo vang lên, một toà tháp trấn thủ Luyện Tâm Điện đột nhiên sụp đổ, nhất thời mảnh đá vụn văng tung toé, khói bụi mù trời, cảnh tượng quá đỗi kinh thiên động địa. Ngay sau đó, một đạo bạch quang vọt lên không trung, một con băng long khổng lồ xuất hiện, dường như đang truy đuổi gắt gao một vầng hắc quang nhỏ bé.

Diệp Thanh từ đằng xa nhìn lại, bị thân hình đồ sộ của nó làm cho khiếp vía, hoảng sợ kêu lên: “A? Thần long…”

Niệm Không cũng nói: “Không xong rồi! Yêu nữ kia định mượn sức mạnh của thần long để đột phá lớp phòng ngự. Mọi người cẩn thận!”. Nhưng tất cả đã quá muộn….

Chỉ nghe “Ba” một tiếng nổ kinh hồn, lớp phòng ngự trên bầu trời đã bị đục thủng một lỗ lớn. Cả không trung bị thần long kia làm cho chao đảo.

Nào ai nghĩ lại có kẻ dám trêu chọc đến thần long. Mặc dù trận pháp của Huyền Băng Thiên lợi hại phi thường nhưng đối với thần long thì lại chẳng thấm tháp gì. Chính vì vậy, chỉ trong chốc lát, trận pháp đã bị phá huỷ phân nửa. Mà lần này, Trữ Tiêm Tuyết cũng sớm đã có chuẩn bị trước, nàng cũng hiểu được nếu chỉ dựa vào mỗi tu vi của bản thân thì không thể công phá nổi toàn bộ thế phòng ngự của Huyền Băng Thiên, nên chủ động chọc giận một con băng long rồi dùng thân pháp tuyệt thế của mình dẫn dụ nó đuổi theo. Cuối cùng lợi dụng sức mạnh của thần long phá huỷ lớp phòng ngự kia một cách toàn diện. Có thể nói phương án này của nàng hết sức điên rồ.

Mọi người hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trữ Tiêm Tuyết hoá thành một đạo hắc mang, lập tức vọt qua khe hở vừa được tạo ra, thần tốc bay về phía chân trời. Con thần long kia không ngừng gào rống, vẫn đang đuổi sát theo nàng, khạc ra một đám long tức trăng trắng, tựa hồ quyết ăn sống nuốt tươi nàng ta.

Một gã Thánh Thanh Viện trông vọng lên trời cao, nghẹn ngào nói: “Thiết tưởng phòng ngự của Huyền Băng Thiên là thiên hạ vô song, nào ngờ hôm nay lại bị sụp đổ chính dưới tay thần long của mình. Hức hức hức…”

Lại nói thân pháp của Trữ Tiêm Tuyết đã đạt tới cảnh giới “Hư ảnh thần tuỳ”, siêu việt vô cùng, có thể sánh ngang với tiên nhân, người tu chân bình thường không đủ khả năng thấy rõ được. Đương nhiên, loại thân pháp này với “Thuấn di thuật” là hai khái niệm khác nhau, , một bên là độn thuật, một bên chỉ là thân pháp thuần tuý. Nhưng vì sao Trữ Tiêm Tuyết lại không thi triển “Thuấn di thuật”? Nguyên là nàng đã có chủ đích riêng.

Nàng thấy quả nhiên thần long đuổi theo sát bên nên lắc động thân hình, đột nhiên phân thân thành mười tám bóng ảo ảnh, khẽ kêu lên: “Diệt Thiên Thức!”

Tất cả mọi người ngạc nhiên, trợn tròn mắt, bởi gì từ trước tới nay, chưa bao giờ nghe nói có người dám cả gan gia chiến với thần long. Nàng này có lẽ cũng chính là người đầu tiên.

Nói thì chậm, chỉ thấy thần long đớp nát hai bóng ảo ảnh của Trữ Tiêm Tuyết thế nhưng mười sáu bóng kia cũng đã định hình, đồng loạt nâng chưởng, hội tụ hàng vạn đạo bạch quang tạo thành một cột sáng chói loá, nhằm đầu của thần long chém thẳng tới.

Thần long không kịp tránh né, chỉ hơi nghiêng đầu đi, cột sóng khổng lồ kia đâm ngay vào bụng nó, làm nó rống lên “Hống…” một tiếng đau đớn. Nhưng nó cũng không hổ là thần long chốn thiên giới, đuôi nó nhanh chóng quét ngang phản kích, “Phác phác phác…” tám bóng ảnh của Trữ Tiêm Tuyết tức khắc nát tan.

Ảo ảnh còn lại lập tức nhập lại chủ thể, nàng ta lúc này cũng hổn hển không ngớt. Trong khi bọn họ giao chiến trên không, các đệ tử của Thánh Thanh Viện bên dưới không thể khoanh tay đứng nhìn, vô số thân ảnh trắng phau phóng vọt lên cao, mỗi người phảng phất như một chòm sao băng bắn nhanh lên bầu trời, quanh cảnh cực kì đẹp mắt.

Thế nhưng hành động của bọn họ cũng không nằm ngoài kế “Điệu hổ ly sơn” đã định trước của Trữ Tiêm Tuyết. Vốn là nàng đã giải thoát cho sáu tên ma đầu trong Luyện Tâm Điện, bọn chúng nhân cơ hội này, mau chóng lợi dụng lỗ thủng vừa nãy trốn đi, hơn nữa còn áp sát mặt đất nhằm hướng chân núi mà đào tẩu.

Tất cả biến động trên cũng không qua mắt được Diệp Thanh. Nực cười là Lộ Á Phi vẫn một mực chăm chú trông lên không trung, bỗng quay sang nói với Diệp Thanh: “Chúng ta lên đó theo dõi, há có thể bỏ qua cuộc đại chiến hoành tráng hiếm thấy này?”

Nhưng Diệp Thanh chẳng màng đến hắn, hạ thấp phi kiếm, hạ dần xuống mặt đất. Lộ Á Phi lập tức kêu lên: “Uy! Ngươi đi đâu vậy?”

Diệp Thanh cũng đã dời xa, lúc này mới thấp thoáng truyền lại âm thanh của nàng: “Muốn biết thì mau lại đây, chớ có gào tướng lên vậy!”

Lộ Á Phi trông lên bầu trời, chỉ thấy Trữ Tiêm bay về đằng xa hướng bắc, dẫn dụ theo vô số đệ tử Thánh Thanh Viện, xem ra mình rất khó có thể thao kịp. Lại quay sang Diệp Thanh phía dưới, nàng ta cũng đã hạ thấp xuống hơn trăm trượng, nếu không chạy theo ngay, e rằng cũng sẽ sớm mất dạng nốt. Rốt cục hắn cũng quyết định lập tức bám sát Diệp Thanh.

Mặc dù hành vi kì quái của Lộ Á Phi khiến cho một gã đệ tử Thánh Thanh Viện chú ý nhưng giờ đây Huyền Băng Thiên đã loạn nháo cả lên nên gã này cũng không lưu tâm.

Diệp Thanh cuối cùng cũng đáp xuống dưới sơn cốc, bỗng phát hiện đã không thấy thân ảnh lúc trước đâu, mà cơ trí của nàng cũng nào kém cạnh gì Hoa Lân, lập tức biết ngay mình đã rơi vào tính thế nguy hiểm nên khựng lại.

Cùng lúc Lộ Á Phi đuổi kịp đến nơi, chẳng hiểu chuyện gì bèn cất giọng hỏi: “Ngươi sao thế?”

Diệp Thanh lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi còn muốn gặp Trữ Tiêm Tuyết thì chớ nhiều lời!”

“A?” Lộ Á Phi bực bội trong lòng, thầm nghĩ tu vi của nữ hài nhi này còn kém mình một bậc nhưng hết lần này đến lần khác mình lại cảm giác nàng này cao thâm khó lường nhỉ?

Diệp Thanh nào hay ý nghĩ của Lộ Á Phi, đột nhiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng, êm ái mà nói: “Uy…! Chúng ta đều là người một phe cả, xuất hiện đi nào!”

Lộ Á Phi thắc mắc hỏi: “Ngươi đang nói chuyện với ai thế?”

Diệp Thanh tuyệt nhiên không đáp lời, hướng cặp mắt trong veo hương về phía trong sơn cốc quan sát, nhưng chẳng thể phát hiện một thân ảnh nào. Một ý nghĩ thoáng qua đầu, nàng lại nhẹ giọng cười nói: “Đã như vậy, ta cứ ngồi đây nghỉ ngơi hồi lâu, dù sao kẻ cần gấp gáp đào tẩu không phải là ta. Hì hì hì….”, nói xong liền tìm một khoảng đất sạch sẽ, ung dung ngồi xuống.

Lộ Á Phi dù mơ hồ những cũng đến bên, ngồi cạnh cách chừng hai thước mà nói: “Vừa rồi ngươi nói với ai thế?”

Diệp Thanh trừng mắt liếc hắn, thân hình lùi ra xa hai trượng, nói: “Ngươi nên cách xa ta một chút đi, ngươi chưa bao giờ nghe câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” à?”

Lộ Á Phi bực mình nói: “Ngươi…ngươi sao vậy?”

Điều khắt khe của Diệp Thanh làm sao Lộ Á Phi có thể hiểu được nguyên nhân? Nàng không để ý tới hắn nữa, giương giọng nói với đám người đang ẩn nấp trong bóng tối: “Uy…! Các ngươi nghe đây! Nếu ta là đệ tử Thánh Thanh Viện thì đã sớm gọi người tới đây bắt giữ các ngươi. Còn không thò mặt ra, để tới lúc bọn họ đuổi tới nơi này thì đừng trách ta nhé!”

Lộ Á Phi ngạc nhiên vô cùng, chỉ nghe một giọng nói âm lãnh vọng tới: “Tiểu cô nương quả nhiên thủ đoạn chẳng vừa! Ngươi rốt cục là môn hạ của ai?”

Lộ Á Phi quay đầu nhìn lại, thấy sáu bóng đen từ nhiều phương hướng xông ra, vừa rồi nếu Diệp Thanh xông bừa lên phía trước thì nhất định sẽ rơi vào vòng vây của bọn họ. Khi đó chắc chắn thê thảm, lành ít dữ nhiều.

Diệp Thanh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lọn tóc trên trán, nói: “Nghe nói, công tử nhà ta cũng đã từ Huyền Băng Thiên trốn thoát. Xem ra chúng ta đều là người một phe cả. Hì hì hì…”

Bộ dạng đáng yêu, thập phần kiều mị của nàng làm mọi người có mặt tại đương trường một phen chết lặng…


/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status