Ngọc Tiên Duyên

Q.10 - Chương 36 - Chương 36

/362


Lịch duyệt của Cầm Dĩnh thì nhiều hơn rất nhiều so với Thu Uyển Ly,lúc này đột nhiên chen vào nói:

-Diệp cô nương lần này tới Úy Lam Tinh,chắc là còn có việc khác cần làm phải không?

Diệp Thanh trộm nhìn Thu Uyển Ly,phát hiện mắt nàng chớp cũng không chớp nhìn mình,vô phương nói:

-Ừm…Ta tính đi bái phỏng quốc sư ở đây một lát,hỏi xong vài vấn đề,ta sẽ rời khỏi.

Thu Uyển Ly lập tức nói:

-Ta cũng muốn đi cùng sư nương tìm sư phụ!

Diệp Thanh nhíu mày,nàng đã sớm dự liệu Thu Uyển Ly sẽ dính lấy mình,vì vậy nói:

-Không được,ta đã sớm nói qua,tu vi của ngươi còn chưa đủ,không cách nào sử dụng truyền tống trận!

Ai ngờ Thu Uyển Ly cao hứng nói:

-Người ta đã có thể ngồi đáp truyền tống trận rồi!Hì Hì…Lần trước Cầm tỷ tỷ tặng cho ta một khỏa Tử Lôi châu,cho nên người ta đã có thể chống lại sự xoay vòng của truyền tống trận.

Diệp Thanh hết nói.Nàng đột nhiên phát hiện,Thu Uyển Ly này thật sự xem mình như là sư nương của nàng.Trong ngôn từ,lại còn lộ ra mùi vị làm nũng.Nếu như là trước đây,Diệp Thanh chắc sẽ nghiêm từ cự tuyệt,nhưng giờ này phút này,nàng lại có loại cảm giác đồng bệnh tương liên.Vì vậy ôn nhu nói:

-Không được!Trước lúc tìm được công tử,ta tuyệt sẽ không mang ngươi đi.Tu Chân Giới rộng lớn vô cùng,ta mỗi ngày đều phải truyền tống mấy chục lần hơn,mà ngươi hôm nay nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền tống bảy tám lần thì đã nuốt không trôi rồi.Như vậy thì,ngươi sẽ kéo chậm bước bộ của ta.Tới lúc đó đừng nói là tìm người,chỉ sợ tự lo còn không xong.

“Hic..”

Thu Uyển Ly dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Diệp Thanh,dường như lại muốn khóc.

Diệp Thanh đành tâm không lí gì tới nàng,quay đầu nói với Cầm Dĩnh:

-Cầm cô nương! Vậy giờ ta đi kinh thành,phiền ngươi thay ta hỏi thăm Cầm Quán Vận của các ngươi dùm,nói Thanh Thanh lần tới sẽ riêng đến thăm hỏi nàng.

Cầm Dĩnh gật đầu nói:

-Diệp cô nương yên tâm,ta sẽ thay ngươi chuyển lời.

Diệp Thanh gật đầu,xoay người nói với Lệ Hồng:

-Vậy chúng ta lên đường thôi!

Lệ Hồng đáp nhỏ một tiếng,rút phi kiếm của mình ra,cùng Diệp Thanh đồng thời ngự kiếm bay lên.Thu Uyển Ly hét lớn:

-Sư nương...

Âm thanh bi thương tuyệt vọng,nghe mà tê tái lòng người.

Cầm Dĩnh vội vàng tiến đến đỡ lấy Thu Uyển Ly,ôn nhu nói:

-Cầm cô nương chỉ là đi kinh thành giải quyết công việc trước,qua vài ngày thì sẽ trở lại.Ngươi hay là an tâm ở đây đợi đi!

“Hic Hic Hic...”

Nước mắt Thu Uyển Ly đã sớm mơ hồ hai mắt,nhưng nàng không can tâm,vì vậy nhìn mây trắng trên trời khóc rống lên:

-Uyển nhi cũng muốn luyện ngự kiếm thuật.....

Cầm Dĩnh thấy vậy,khóe mắt bỗng cay cay,vì vậy cổ tay vừa xoay,không biết từ lúc nào,trong tay đã thêm một thanh trường kiếm lấp lánh còn chưa mở phong ấn,đưa cho Thu Uyển ly:

-Tới...Cầm lấy bảo kiếm của ngươi,bây giờ ta bắt đầu dạy ngươi ngự kiếm thuật....

..................

Nói về Diệp Thanh,Lệ Hồng hai người xuyên qua tầng mây mỏng manh,ngự kiếm bay thẳng hướng kinh thành.Lúc này,lập tức nhìn ra sự cách biệt tu vi của hai người.

Diệp Thanh trước mắt luyện tới Nguyên Anh sơ kết cảnh giới,mà Lệ Hồng lại là đệ tử cuối cùng của Hoàn Cốc Ô Độ Hắc Thị,tu vi của nàng đã đạt tới Thanh Hư cảnh giới.Tốc độ ngự kiếm của hai người mặc dù tương đồng,nhưng Lệ Hồng lại rõ ràng ung dung hơn rất nhiều.

Bay gần ba thời thần,hai người rốt cuộc cũng tới kinh thành nước Tân Hạ.

Tiến vào trong thành,men theo đường lớn phồn hoa,Diệp Thanh dẫn theo Lệ Hồng một đường hướng “Thiên Sư Đài” thành bắc đi tới.Một đường này,Lệ Hồng không nhịn được ngó ngửa ngó nghiêng,vô cùng kinh ngạc nói:

-Người tu chân ở đây thật là ít,võ quán trái lại thì khá nhiều.

Diệp Thanh gật đầu nói;

-Một năm trước,chỗ này còn là thế giới của phàm nhân,ngay cả Tiên Lăng Cung cũng là vừa mới đặt chân tới đây mà thôi.

Lệ Hồng đột nhiên cảm thán nói:

-Ai!...Tỷ từng mơ một giấc mơ,mơ thấy mình ở thế giới của phàm nhân làm nữ hoàng đế…Muội nói loại cảm giác đó có sướng không?

“Phì..” một tiếng,Diệp Thanh cười nói:

-Không ngờ rằng tỷ tỷ còn có loại lý tưởng này!

Lệ Hồng cũng xấu hổ cười nói:

-Người ta nói giỡn với muội thôi mà!Mộng tưởng lớn nhất của người tu chân chính là phi thăng Tiên giới,quyền lợi dục vọng tục thế,sẽ trở ngại nghiêm trọng việc tu hành của chúng ta.Loại ý nghĩ này chỉ là hoang đường trong nhất thời mà thôi.

Diệp Thanh hàm tiếu gật gật đầu,bỗng ngừng thân lại nói:

-Chúng ta tới rồi!

Hai người đã tới dưới chân Thiên Sư Đài,Lệ Hồng ngẩng đầu nhìn lên,chỉ thấy trước mắt mấy trăm bậc thang xa xa thông hướng lên trên,không khỏi cảm thán nói:

-Tế đài của vị quốc sư này lại khí phái như vậy,chỉ không biết hắn có phải thật sự lợi hại như lời muội nói hay không?

Diệp Thanh không trả lời,mà là có chút thất vọng nói:

-Tệ rồi,ở đây sao lại vắng lặng như vậy?Quốc sư dường như không có khai đàn đoán quẻ,giờ tính sao đây?

Diệp Thanh quay đầu nhìn vài người đi đường lẻ tẻ,chỉ thấy họ đều là những người đi hóng mát,thế mà lại xem “Thiên Sư Đài” như một nơi giải khuây.Không cách nào khác,Diệp Thanh đưa tay ngăn một người đi đường lại hỏi:

-Xin hỏi quốc sư của các người Hàn Trấn Ly trú ở đâu vậy?

Người kia sớm đã bị sắc đẹp của Diệp Thanh và Lệ Hồng làm rung động,không khỏi thụ sủng nhược kinh nói:

-Quốc..Thiên Sư phủ của quốc sư dưới chân đường phía nam,chỉ …Chỉ là ngươi muốn tìm ông ấy e rằng không dễ dàng đâu.Nghe…Nghe nói rằng lão nhân gia đang tu luyện tiên thuật,nửa năm trước đã rời khỏi Thiên Sư phủ,hiện giờ sợ rằng ngay cả hoàng thượng cũng tìm không được ông ấy.

“Ah?”

Diệp Thanh thất vọng một hồi,quay đầu nhìn Lệ Hồng bên cạnh,ảm đạm nói:

-Thật là xin lỗi,để tỷ tỷ theo muội đi đường xa oan uổng như vậy.

Lệ Hồng chỉ là cười cười,an ủi nói:

-Muội muội không cần tự trách,kì thật ta đã sớm có ý nghĩ đi dạo khắp nơi.Nếu không,tỷ cũng sẽ không chủ động theo muội ra ngoài du sơn ngoạn thủy.Như vậy đi,tỷ thấy tòa “Thiên Sư Đài”trước mắt rất hùng tráng,không bằng chúng ta lên đó xem xem cảnh sắc.Đã tới rồi,thì nên bốn phía du lãm một phen!Muội nói đúng không?

Diệp Thanh nghe lời,gật đầu thật mạnh nói:

-Ừm!...Vậy chúng ta lên đó xem xem!

Nói xong,Diệp Thanh dạo bước lên bậc thang.

Lệ Hồng lắc lắc đầu,nàng luôn xem Diệp Thanh như là tiểu muội muội vậy,cùng nàng ở chung một tháng thời gian,không khỏi tận thâm tâm yêu thích muội muội này.Vì vậy nhẹ nhàng đề khí,cũng thong dong theo bước Diệp Thanh.

Không tới một khắc,hai người rốt cuộc đã lên tới đỉnh “Thiên Sư Đài”,chỉ thấy cả “Kinh Thành” đều bày ra dưới chân mình.Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua,thật có loại cảm giác như là quân lâm thiên hạ vậy.Nhưng chính vào lúc này,Diệp Thanh lại sững sờ,đứng sững tại chỗ.

Thì ra,tại tế đàn đối diện,bỗng có một bóng lưng cô lãnh.Hắn đeo kiếm đứng đó,xa xa nhìn về hướng chân trời,chính là quốc sư nước Tân Hạ.Hàn Trấn Ly!

Lệ Hồng cũng nhỏ giọng “Ối?” một tiếng,phát giác vị nam tử đeo kiếm này tu vi ở khoảng trên dưới Nguyên Anh cảnh giới,hiển nhiên cũng là một người tu chân.

Chỉ nghe Hàn Trấn Ly đầu cũng không quay lại nói:

-Hàn mỗ đã sớm dự liệu được,Diệp cô nương hôm nay tất sẽ đến viếng thăm,cho nên ở đây đợi đã lâu!

Nói xong từ từ quay lại…

Nhưng chính vào lúc này,Hàn Trấn Ly cũng ngây ra tại chỗ,bởi vì hắn không ngờ rằng Diệp Thanh không phải là đến một mình.Điều ngoài ý này làm hắn tức thời có chút cả kinh,bốc thuật của mình không hề tính ra điểm này.Mà quan trọng nhất chính là,mình mới vừa rồi rõ ràng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người truyền tới.Từ đây có thể thấy,tu vi của nữ tử kia e rằng còn ở trên mình.Vì vậy Hàn Trấn Ly không khỏi trên trên dưới dưới đem vị Lệ Hồng cô nương này cẩn thận ước lượng lại một lần.

Đồng thời,trong mắt Lệ Hồng,nam tử trước mắt này cũng đồng dạng cho nàng một loại cảm giác thần bí.Hắn lại có thể tính chuẩn Diệp Thanh sẽ tới viếng thăm nữa,chỉ bằng vào một điểm này,thì đã khiến người chấn kinh.

Diệp Thanh trước tiên phá vỡ yên lặng,quay đầu nhìn nhìn Lệ Hồng ở kế bên,lại nhìn nhìn Hàn Trấn Ly ở đối diện,khúc khích cười lên nói:

-Àh?...Thì ra hai người các ngươi đã quen biết,vậy lại giảm cho muội giới thiệu các người rồi!

Hàn Trấn Ly và Lệ Hồng giờ mới thu ánh mắt lại.Liền nghe Hàn Trấn Ly đằng hắng hai tiếng,nghiêm mặt nói:

-Cô nương hiểu lầm rồi,ta và vị cô nương kia không hề quen biết!Nếu như có thể,xin phiền giới thiệu một chút.

Diệp Thanh cười cười,nói:

-Vị cô nương này tên là Lệ Hồng,là nhân vật trọng yếu của Ô Độ Hắc Thị.Lần này theo ta tới đây,là riêng đến để xem xem bốc thuật của ngươi có phải là rất linh nghiệm hay không.Nhưng bây giờ xem ra,nàng e rằng đã tin mấy thành,không ngờ rằng ngươi lại có thể đoán chuẩn ta sẽ tới…

Hàn Trấn Ly xấu hổ một hồi.Nếu như là trước đây,hắn có lẽ có thể vì vậy mà dương dương đắc ý,nhưng sai sót vừa rồi lại làm hắn cũng không dám làm cao nữa.Vì vậy khiêm tốn nói:

-Hàn mỗ chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi….Nói lời thực,lần này chờ cô nương,cũng là vì Hàn mỗ sắp phải đi xa.

Diệp Thanh không hiểu hỏi lại:

-Ngươi sắp đi xa,cùng ta tới tìm ngươi thì có quan hệ gì?

Hàn Trấn Ly nghiêm mặt nói:

-Ai,ngươi có điều không biết!...Từ lúc “Tiên Lăng Cung” giá lâm nước Tân Hạ chúng ta đến nay,Hàn mỗ mới biết thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân.Như hôm nay Hàn mỗ tự cảm thấy đẳng cấp tu tiên cùng Tiên Lăng Cung kém quá xa,cho nên nãy ra ý nghĩ đi du lãm.Trước lúc li khai,Hàn mỗ vì mình bốc một quẻ,xem xem ở đây còn có chuyện gì còn chưa giải quyết.Ai ngờ trong lúc vô ý đoán ra được kết quả cô nương sắp đến viếng thăm nữa,điều này làm tại hạ thụ sủng nhược kinh,vì vậy đặc biệt đợi tại đây.

-Àh!Thì ra là vậy..

Diệp Thanh giờ mới giật mình hiểu ra.

Lệ Hồng kề bên đột nhiên cười nói:

-Vậy ngươi có đoán chuẩn ta cũng sẽ tới hay không vậy?Hì Hì…

Câu nói đùa này,lại vừa khéo trúng chỗ đau của Hàn Trấn Ly.Hắn lập tức liền ảm đạm nói:

-Hàn mỗ thực là xấu hổ,còn chưa đoán ra Lệ Hồng cô nương sẽ tới.Xem ra đạo hạnh của Hàn mỗ còn chưa đủ,hoặc là thiên cơ khó đoán,bốc thuật không phải là không gì không thể.

Tính cách Lệ Hồng trước giờ khá là ôn nhu,thấy Hàn Trấn Ly lại chủ động thừa nhận đạo hạnh hắn không đủ,không khỏi trong lòng có chút bất an.Vì vậy nói:

-Thiên cơ vốn khó lường,thế sự vô định số!...Hàn đại hiệp có thể đoán chuẩn Thanh Thanh hôm nay sẽ tới,cũng thực không dễ rồi!

Hàn Trấn Ly hổ thẹn gật gật đầu,cuối cùng dẫn đề sang chuyện chính,xoay người nói với Diệp Thanh:

-Cô nương lần này tới,phải chăng vẫn muốn hỏi tung tích công tử nhà ngươi?

Diệp Thanh gật đầu nói:

-Còn nhớ lần trước ngươi từng nói qua,hắn sẽ tới ba địa phương.Nhưng sau đó ta nghĩ tới nghĩ lui,phát hiện ra ngươi hình như chỉ cho ta biết tên hai chỗ,cho nên ta chỉ biết tới hỏi ngươi thêm nữa.

Hàn Trấn Ly cười nói:

-Lần trước Hàn mỗ đã đoán cho ngươi địa phương thứ ba,thực sự quá là hung hiểm,cô nương không đi cũng tốt….Hơn nữa hôm nay chuyện đã qua lâu rồi,e rằng cũng đã không chuẩn.Không bằng như vậy đi,phiền cô nương trên mặt đất tùy ý vẽ một chữ,lấy đó làm bằng,Hàn mỗ giúp ngươi đoán một lần nữa!

Nói xong,Hàn Trấn Ly từ sau lưng chậm rãi rút ra một que trúc,đưa tới tay Diệp Thanh.

Diệp Thanh nhận lấy que trúc,nghĩ cũng không nghĩ,ngồi xuống,trên mặt đất lại vẽ một chữ “Lân”.

Hàn Trấn Ly cúi đầu sững sốt,không khỏi cười nói:

-Xem ra cô nương trong lòng tồn tại ý nghĩ muốn khảo nghiệm đạo hạnh của Hàn mỗ rồi.Không còn cách nào khác,Hàn mỗ chỉ biết giúp ngươi đoán một chút chữ Lân này!

Nói xong,Hàn Trấn Ly nhận lấy que trúc từ tay Diệp Thanh,ở bên cạnh chữ “Lân” trên mặt đất,tròn tròn,vẽ vẽ tính toán.

Lệ Hồng sát người qua hàm tiếu nói:

-Chẳng lẽ lần trước chữ muội muội muốn hắn đoán,cũng là chữ Lân hả?

Diệp Thanh gật đầu nói:

-Đúng vậy!Không biết tại sao,người ta chỉ muốn viết chữ Lân,không phải là trong lòng muốn làm khó hắn.

Lệ Hồng khúc khích cười nói:

-Như vậy còn không kêu làm khó,vậy làm sao mới kêu là làm khó?

Diệp Thanh cũng nhịn không được,phì một tiếng cười lên…

Không tới một khắc,Hàn Trấn Ly chậm rãi đứng lên,nhưng hắn lại nhíu nhíu mày nói:

-Diệp cô nương,chữ Lân này thực sự hàm ý bất phàm,do lần trước đã giúp ngươi đoán qua chữ này,cho nên lần này tuyệt không thể đơn thuần từ hình dạng chữ mà lí giải…

Diệp Thanh hỏi gấp:

-Vậy phải làm sao giải,ngươi nói nhanh đi ah!

Hàn Trấn Ly ngừng lại một chút,giờ mới trầm giọng nói:

-Chữ Lân này,âm chỉ “Lân”(lân cận) và “Lâm” hai chữ này.Vốn biểu đạt công tử nhà ngươi cách nhau không xa,không lâu chắc là có thể gặp nhau.Chỉ là…

Diệp Thanh nghe xong vui mừng nói;

-Ah?Vậy…Vậy ta phải làm sao mới có thể tìm được hắn?

Hàn Trấn Ly lại thở dài một hơi,nửa buổi mới nói:

-Chỉ là bên cạnh chữ “Lân” còn có một chữ “Suyễn”,lại phối hợp với chữ “Lâm”,thì có ý là công tử nhà ngươi thân thường sẽ lâm vào nguy hiểm,mà bằng hữu bên cạnh càng là phải chịu rất nhiều liên lụy.Vì hắn đã phạm vào mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh.Cô nương muốn tìm được hắn lại rất là dễ dàng,nhưng e rằng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy khổng lồ.Cho nên ta khuyên cô nương hay là suy nghĩ cho kĩ sau đó hãy đi,không bằng đợi hắn về…

Diệp Thanh nghe xong,sớm đã vô cùng kiên định nói:

-Không!Không cần biết hắn ở đâu,ta cũng muốn lập tức tìm được hắn!

Vẻn vẹn một câu ngắn ngủi,lại như là chém đinh chặt sắt.Hàn Trấn Ly vốn tính khuyên nàng quay về nhà an tâm đợi chờ một ngày gặp lại nhau,nhưng thấy tình hình trước mắt,mới biết rằng quyết tâm của nàng không cần biết là sông đổi núi dời,hay là sức mạnh hủy thiên diệt địa,cũng không cách nào lung lay được nàng.Vì vậy nói:

-Vậy được,cô nương chỉ cần theo tâm của mình mà đi,tưởng tất có thể gặp được công tử nhà ngươi!

-Theo tâm mà đi?

Diệp Thanh có chút hồ đồ rồi.Nàng phát hiện,đám người đoán mệnh thuật sĩ này đều thích nói những lời huyền ảo mà bất định,dù sao bọn họ cũng sẽ không sai!

Lệ Hồng thấy Diệp Thanh cúi đầu không nói,không khỏi mỉm cười nói:

-Muội muội lần này tin ta rồi chứ?Chỉ cần theo ta đi Trần Duyên Tinh,thì nhất định gặp được công tử nhà ngươi rồi.

Nàng thấy Diệp Thanh gật gật đầu,không khỏi thầm thở phào nhẹ nhỏm.Thầm nghĩ nhiệm vụ sư phụ giao cho mình,lần này rốt cuộc có thể hoàn thành rồi.Điều này cũng may mà có Hàn Trấn Ly tên giang hồ lừa đảo này,nói cái gì Hoa Lân sẽ xuất hiện ở Trần Duyên Tinh,điều này thật là cười chết người mà.

Lúc này Hàn Trấn Ly thu que trúc lại,cung tay nói;

-Chỗ này chuyện đã hoàn kết,Hàn mỗ cũng phải cáo từ.Nếu như tương lai hữu duyên,tin rằng còn có thể gặp lại!

Nói xong,hắn nhìn Diệp Thanh lần nữa,lại nhận thấy nàng chỉ cúi đầu đắm chìm vào tâm sự,không khỏi thở dài một hơi,xoay người bước nhanh rời khỏi…

Lệ Hồng nhìn bóng lưng cô độc của Hàn Trấn Ly dần dần mất hút bên dưới Thiên Sư Đài,vì vậy nói với Diệp Thanh:

-Hảo muội muội,chúng ta cũng nên đi thôi?

Diệp Thanh thuận tòng gật gật đầu,hai người liền xuống Thiên Sư Đài.Không tới một khắc ra khỏi kinh thành,Diệp Thanh rút phi kiếm ra,đang tính ngự kiếm bay lên,ai ngờ Lệ Hồng bên cạnh đột nhiên “Phì” cười nói:

-Muội muội!Muội xem!Gia hỏa đoán mệnh vừa rồi kìa,hắn hình như cũng muốn đi Thần Kiếm Sơn Trang đó.

Diệp Thanh thuận theo ánh mắt của nàng nhìn ra,quả nhiên thấy trong không trung có một điểm nhỏ màu trắng đang hướng “Thần Kiếm Sơn Trang” lướt đi,chỉ là ngự kiếm thuật của gia hỏa này cực kì không thuần thục,lại một đường lảo đảo lao đao,dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống vậy.Diệp Thanh cũng nhịn không được cười nói:

-Hắn nói muốn đi ra ngoài lịch luyện,xem ra không sai rồi.Hi Hi Hi….

Nói xong,hai người cùng lần lượt rút phi kiếm ra,đạp kiếm ngự không mà lên.Một lát sau,hai người đã bay lên tầng mây,chỉ thấy núi sông dưới chân càng lúc càng nhỏ,dòng sông càng lúc càng xa dần,nhưng điểm nhỏ màu trắng trước mắt,lại là càng lúc càng gần lại.Đến đây,Diệp Thanh rốt cuộc cũng nhìn rõ thân hình trước mặt,nhận ra gia hỏa đó quả nhiên là Hàn Trấn Ly người này.

Diệp Thanh và Lệ Hồng trong nháy mắt liền đuổi kịp Hàn Trấn Ly phía trước,đáng buồn cười nhất chính là,gia hỏa kia lại một chút cũng không phát giác các nàng tới,lúc này vẫn chuyên tâm nhất nhất thao khống phi kiếm.Chỉ tiếc là,phi kiếm dưới chân hắn luôn nghiêng ngã xiêu vẹo,thập phần cật lực.Rất hiển nhiên,hắn vừa mới học được ngự kiếm phi hành.

Lệ Hồng khúc khích cười nói:

-Hei!Ngươi không sao chứ?

Hàn Trấn Ly phía trước thoạt nghe tiếng người,suýt nữa dọa tới hồn bay phách lạc,thân hình càng là một trận lao đao kịch liệt.Nhưng hắn không hổ là cao thủ thành danh đã lâu,liền cường hành trấn định tâm thần,miễn cưỡng dừng lại.Lúc này hắn làm mặt lạnh,quay phắc lại tìm theo âm thanh nhìn ra…

Ai ngờ,đợi lúc hắn nhìn rõ người trước mắt,làm sao cũng phát cáu không nổi.Chỉ thấy hai mĩ nhân đang phiêu bồng đứng giữa vân vụ,ưu nhã mĩ lệ như thiên tiên hạ phàm vậy.Trong đó Diệp Thanh,nàng càng là che miệng muốn cười,một đôi mắt mơ màng cực kì dụ nhân.

Lệ Hồng cũng không phải là muốn dọa hắn,lúc này trong lòng áy náy,vì vậy hỏi:

-Tu Chân Giới lớn như vậy,Hàn đại hiệp chuẩn bị đi đâu lịch luyện?

Hàn Trấn Ly sững người nói:

-Hàn mỗ không hề có mục tiêu chính xác,chỉ là tính tìm chỗ nào người đông đúc,góp nhặt một chút phương pháp tu chân của người khác.Nếu như có thể,hy vọng có thể tiến nhập vào một danh môn đại phái,cho dù từ một đệ tử cấp thấp nhất bước lên,tại hạ cũng tuyệt không hối hận,Ai…

Diệp Thanh và Lệ Hồng đều sững sốt,không khỏi nhìn nhau một cái,đều từ trong mắt đối phương thấy được một tia kinh ngạc.Các nàng vạn vạn không ngờ rằng,Hàn Trấn Ly này nhìn tựa như loại người tự xưng bất phàm,tâm cảnh không ngờ lại khoáng đạt như vậy.Từ đây có thể nhìn ra,hoài bảo của hắn nhất định không tầm thường,nếu không cũng sẽ không cam nguyện tự hạ thấp thân phận,đầu nhập dưới cửa người khác.

Lệ Hồng không khỏi bắt đầu đánh giá lại nam tử trước mắt này,chỉ thấy hắn ngự kiếm mà đứng,sắc mặt ngưng trọng,không giống như đang nói đùa.Thêm vào đó người này trước giờ trầm mà lãnh tỉnh,trời sinh cho người một loại cảm giác thần bí,thực sự là một nhân vật hiếm có của Tu Chân Giới.Điều này khiến Lệ Hồng lại kinh thán một hồi,không khỏi chủ động nói:

-Không bằng ngươi theo chúng ta cùng đi Trần Duyên Tinh đi!Chỗ đó cao thủ rất nhiều,môn phái vô số kể,là nơi náo nhiệt nhất Tu Chân Giới.

Hàn Trấn Ly không lập tức trả lời,mà là quay đầu nhìn Diệp Thanh,dường như là đang trưng cầu ý kiến của nàng.

Diệp Thanh cũng sững sờ,không ngờ rằng Lệ Hồng lại chủ động yêu thỉnh Hàn Trấn Ly đi cùng,lập tức cũng không tiện nói gì nữa,vì vậy gật đầu nói:

-Trần Duyên Tinh đã là nơi Tu Chân Giới hội tụ,chắc là rất thích hợp để tu luyện,quốc sư nếu như nguyện ý,có thể theo chúng ta cùng đi.

Hàn Trấn Ly trong lòng mừng rỡ,nhưng ngoài mặt vẫn như thường,gật đầu nói:

-Hàn mỗ trước giờ chưa hề đặt chân vào Tu Chân Giới,lần này có hai vị cô nương chỉ dẫn,thực sự là cảm kích bất tận.Ngày sau nếu như có gì nhờ cậy,dù là dầu sôi lửa bỏng Hàn mỗ cũng ở đó không tiếc thân!

Lệ Hồng vui mừng nói:

-Như vậy thật tốt,ngươi có thể đi tổng bộ Ô Độ Hắc Thị chúng ta xem xem trước.Tại Trần Duyên Tinh,danh vọng của chúng ta cũng xem như khá cao!

Hàn Trấn Ly gật gật đầu.

Diệp Thanh quay đầu nhìn nhìn Lệ Hồng,lại quay đầu nhìn nhìn Hàn Trấn Ly,tâm chuyển như điện.Thầm nghĩ lần này có Hàn Trấn Ly cùng lên đường cũng tốt,mình có thể tùy lúc nhờ hắn ước đoán động hướng của công tử mình,vì vậy cười nói:

-Các người không cần ở đây khách sáo rồi,vậy thì cùng nhau lên đường đi!

Ba người nhìn nhau cười,ngự kiếm chậm rãi hướng “Thần Kiếm Sơn Trang” lướt đi.Do ngự kiếm thuật của Hàn Trấn Ly thực sự không ra làm sao cả,ba người chỉ biết đi dừng dừng đi,phí hết một ngày một đêm thời gian,giờ mới tới ngoài cửa Thần Kiếm Sơn Trang.

Diệp Thanh cũng không đợi đệ tử Tiên Lăng Cung bẩm báo,hối hả mang theo Lệ Hồng và Hàn Trấn Ly,tới thẳng truyền tống tế đài cửa bắc.May là Thu Uyển Ly không hề có ở đây,nếu không nàng kiên quyết đeo dính lấy mình,vậy thì tệ rồi.

Diệp Thanh nhanh chóng khởi động truyền tống trận,đang tính cùng Hàn Trấn Ly và Lệ Hồng cùng li khai,ai ngờ sau lưng truyền tới tiếng cười như chuông bạc,xa xa nói:

-Diệp cô nương tính vậy thì đi sao?Sao không ở đây lưu lại thêm ít hôm?

Diệp Thanh quay đầu nhìn lại,thì thấy Cầm Dĩnh đã cười hì hì tới bên cạnh.Trừ nàng ra,phía sau còn có hai đệ tử Tiên Lăng Cung khác,nhưng trong đó không có Thu Uyển Ly.Không khỏi thở phào một hơi,đáp:

-Thanh Thanh còn có chuyện gấp trên người,không tiện ở lâu…Đúng rồi,Uyển nhi đâu?Sao không thấy nàng tới?

Cầm Dĩnh cười nói:

-Đại tỷ chúng ta đã sớm dự liệu cô nương hai ngày này liền sẽ gấp rời đi,lại sợ Uyển nhi nàng sẽ bám lấy ngươi không buông,cho nên hôm qua đã bắt đầu truyền thụ Uyển nhi khẩu quyết ngự kiếm thuật.Nếu không Diệp cô nương lúc này muốn thanh thản lên đường,e rằng còn không dễ dàng đâu!

Diệp Thanh thất thanh cười nói:

-Thì ra là như vậy!Như vậy nói ra,còn may nhờ các ngươi suy nghĩ chu đáo,nếu không ta còn thật là không biết làm thế nào cự tuyệt nàng.Đúng rồi,Uyển nhi có lúc quá là nhõng nhẻo,hy vọng các ngươi có thể thay ta chiếu cố.Ai….Thật không hiểu công tử nhà ta sao lại thu nàng làm đồ đệ.

Cầm Dĩnh lắc đầu nói:

-Vô dụng thôi,chúng ta cũng hoàn toàn không có biện pháp với Uyển nhi.Nàng là công chúa tiền triều nước Cao Hạ,sinh ra thì nhõng nhẽo quen rồi.Đại tỷ chúng ta cũng từng thử nghiêm khắc quản giáo nàng,nhưng nàng dù sao cũng là đồ đệ công tử nhà ngươi,chúng ta chỉ là thay hắn chiếu cố mà thôi…

Nói tới đây,Hàn Trấn Ly ở bên cạnh đột nhiên xen vào nói:

-Uyển nhi mà nãy giờ các ngươi nhắc đến,có phải là Thu Uyển Ly người này?

Cầm Dĩnh sững sờ,rốt cuộc chuyển ánh mắt lên người nam tử lạ mặt này,kì quái hỏi:

-Không sai!Ngươi là ai?

Hàn Trấn Ly cười khổ một hồi,thầm nghĩ Thu Uyển Ly luôn xem mình như là cừu nhân giết cha nàng,chuyện này rồi cũng có một ngày sẽ mang tới phiền toái.Vì vậy nói:

-Tại hạ là quốc sư nước Tân Hạ Hàn Trấn Ly,làm phiền ngươi chuyển cáo cho Thu Uyển Ly một chút,nói rằng cái chết của phụ hoàng nàng không phải qua ta một người.Từ đầu đến cuối,ta không hề nhúng tay giết bất kì một người nào trong nhà nàng.Nếu như nàng vẫn xem tại hạ như thù nhân của nàng,Hàn mỗ chỉ có thể biểu thị rất lấy làm tiếc,mà không còn gì để nói!

Cầm Dĩnh nghe xong,không khỏi bắt đấu đánh giá lại nam tử trước mắt này,sau cùng nhịn không được hỏi Diệp Thanh:

-Diệp cô nương sao lại quen biết hắn,mà còn chung đường nữa?

Diệp Thanh ngây ra,thầm nghĩ chuyện này đều là chủ ý của Lệ Hồng.Nhưng lúc này lại không thể không để cho nàng mặt mũi,vì vậy nói:

-Hàn đại hiệp muốn đi Trần Duyên Tinh một chuyến,vừa hay cùng chúng ta thuận đường.Hơn nữa Hàn đại hiệp từng rất nhiều lần chỉ điểm cho Thanh Thanh,cho nên cũng xem như quen biết.Về phần ân oán của hắn và Thu Uyển Ly,Thanh Thanh không tiện hỏi,tương lai chỉ biết đợi họ tự giải quyết mà thôi!

Mọi người nghe xong,lần lượt gật đầu tán đồng.

Kì thực Diệp Thanh cũng vô phương,nàng chắc là không thể lập tức trở mặt với Hàn Trấn Ly rồi?Hơn nữa ân oán giữa hắn và Thu Uyển Ly,mình căn bản không biết trong đó ai đúng ai sai.Lập tức phải vạch rõ ranh giới,cũng phải đợi Hoa Lân ra mặt mới có thể định đoạt!

Mọi người lại khách sáo một hồi,cuối cùng cũng tới lúc li khai.Diệp Thanh khởi động truyền tống trận,xoay người hướng Cầm Dĩnh cúi người nói:

-Thanh Thanh phải đi rồi,cám ơn ngươi và Tiên Lăng Cung luôn chiếu cố!

Cầm Dĩnh mỉm cười gật gật đầu,quơ tay hướng nàng tạm biệt.

Chỉ thấy truyền tống trận thấp thoáng,Diệp Thanh và Lệ Hồng,Hàn Trấn Ly đã biến mất…

Lần này,Hàn Trấn Ly có thể bước lên con đường tu chân,thực sự là nhờ vào công của Lệ Hồng.Không nói cái khác,chỉ cần nói tới số năng lượng thạch tiêu hao mà truyền tống trận cần thiết,thì tuyệt không phải Hàn Trấn Ly có thể phụ trách nổi.

Ba người ngày đêm lên đường,không tới mấy ngày,liền tới một nơi gọi là Hoàn Nhật Tinh,chỉ cần tiến về phía trước truyền tống thêm bảy lần nữa,liền có thể tới tu chân thánh địa-Trần Duyên Tinh rồi.

Do chỗ này rất gần Trần Duyên Tinh,vì vậy người tu chân ở đây càng lúc càng nhiều.

Diệp Thanh ba người xuất hiện trên một tòa truyền tống trận,chỉ thấy kế bên người tới người lui,rất là đông đúc.Ngoảnh nhìn bốn phía,ngạc nhiên phát hiện mình đang ở giữa một tòa thành thị.Truyền tống tế đài ở đây đặc biệt bận rộn,mức độ khẩn trương của nó,so với vùng giáp ranh Phần Âm Tông còn hơn nhiều lần.May là số lượng truyền tống trận ở đây cũng không phải là ít,nếu không e rằng nửa bước khó đi.

Hàn Trấn Ly còn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người tu chân như vậy,không khỏi ngây ngốc nhìn dòng người qua lại không ngớt,cảm giác mình giống như ếch ngồi đáy giếng.Trãi qua những gì mắt thấy tai nghe một đường này,hắn phát hiện sự rộng lớn của Tu Chân Giới vượt qua rất xa những gì mình tưởng tượng.Không khỏi thầm nghĩ tới,nếu như mình muốn trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ,e rằng cần phải hao phí tinh lực cả đời mới được.Vì vậy quay đầu lại hỏi:

-Lệ Hồng cô nương,Tu Chân Giới này rốt cuộc bao lớn?

Lệ Hồng ngẩng đầu nhìn sắc trời,nhỏ giọng nói:

-Tu Chân Giới là một thế giới vô cùng vô tận,trước mắt những nơi phồn tinh có thể ghi chép,cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi.Vạn năm gần đây,Thánh Môn vẫn không ngừng hướng bốn phương tìm kiếm,truyền tống trận dưới chân chúng ta,chính là tận tay bọn họ kiến lập.

Nàng vừa nói vừa nhanh chóng đảo mắt nhìn đám người xung quanh,hy vọng trên tế đài nhộn nhịp tìm thấy một cái truyền tống trận rãnh rỗi.

Nhưng do chỗ này quá gần Trần Duyên Tinh,cơ hồ bên cạnh mỗi một “Truyền Tống Trận” đều có rất nhiều người đang đợi để rời đi.Lệ Hồng không khỏi nhíu mày nói:

-Ai…Chúng ta còn phải truyền tống bảy lần mới có thể tới Trần Duyên Tinh,nhưng theo tình hình bây giờ xem ra,lộ trình phía trước càng khẩn trương hơn.

Diệp Thanh cúi đầu ngẫm nghĩ,nói:

-Vậy…Vậy chúng ta có thể đi đường tắt không?

Lệ Hồng lắc đầu nói:

-Không cần biết đi con đường nào,cũng sẽ có rất nhiều người!Bởi vì Trần Duyên Tinh căn bản chính là…Àh?Đợi chút,Ô Độ Hắc Thị chúng ta hình như có ghi chép qua rất nhiều hoang vu tinh vực bỏ phế,có lẽ chúng ta thật sự có thể đi đường tắt!

-Hoang vu tinh vực?

Diệp Thanh hồ nghi nhìn nàng.

Chỉ thấy Lệ Hồng hưng phấn gật đầu nói:

-Không sai!Hoang vu tinh vực chắc là ít người,hơn nữa người bình thường bên ngoài đều không biết sự tồn tại của chúng!

Nói xong,nàng từ trong lòng rút ra một mảnh phồn tinh nghi tinh mĩ(Dụng cụ ghi chép lại vị trí các hành tinh),cẩn thận tìm kiếm.Không tới một khắc,nàng lại thật sự tìm ra được một con đường,không khỏi cười nói:

-Hì Hì…Chúng ta từ Hắc Nham Tinh truyền tống đi,tuy phải truyền tống chín lần,nhưng ít nhất không cần phải chờ truyền tống trận!

Diệp Thanh cũng vui mừng biểu thị đồng ý.

Ba người ở bên cạnh một tòa “Truyền tống trận” nhẫn nại chờ đợi.Không tới một khắc,rốt cuộc đến phiên các nàng truyền tống.Lệ Hồng lập tức cúi người xuống,chiếu theo tọa độ bên trong Phồn Tinh Nghi,điều chỉnh lại phương vị truyền tống một chút,chỉ thấy một cái truyền tống thông đạo trong suốt,thành công xuất hiện trước mắt mọi người…

Ai ngờ chính vào lúc này,một người tu chân ở bên cạnh đột nhiên xen vào nói:

-Các ngươi đang làm gì vậy?Tại sao tùy tiện thay đổi phương vị truyền tống trận?

Lệ Hồng từ từ đứng lên,u oán nói:

-Chúng ta muốn đi địa phương khác,chẳng lẽ điều này cũng không được sao?

Đối diện Lệ Hồng ôn nhu như vậy,người tu chân kia tức thời không nổi nóng nổi,liền lẩm bẩm nói:

-Cái này…Mọi người đều muốn đi Trần Duyên Tinh,mà ngươi tùy ý thay đổi phương vị như vậy,sẽ làm người phía sau lãng phí rất nhiều thời gian để định vị nữa.Cho nên cái này…

Lệ Hồng hối lỗi nói:

-Vậy một lát nữa,phiền huynh giúp muội điều chỉnh lại,được không?

Người tu chân kia tắc tiếng một hồi,vô phương gật gật đầu.

Lệ Hồng hướng hắn cám ơn một tiếng.Giờ mới xoay người,lại hướng Diệp Thanh và Hàn Trấn Ly phân phó nói:

-Trên hoang vu hành tinh,đa số đều không có không khí để hít thở,hơn nữa sẽ cực kì giá rét.Hai người các ngươi phải tùy lúc chú ý,ngàn vạn không thể trừ bỏ phòng hộ chân khí trên người,hiểu không?

Diệp Thanh gật đầu,không khỏi vì sự tỉ mỉ của nàng mà tăng thêm một phần hảo cảm.Lúc này tu vi ba người đều đã đạt tới trên Nguyên Anh cảnh giới,cho nên đối kháng giá lạnh của hoang vu tinh chắc là không có vấn đề gì lớn.Vì vậy cùng bước vào truyền tống trận,chỉ thấy ánh sáng mãnh liệt vừa chớp,đã rời khỏi địa phương huyên náo kia.

Không tới một khắc,ba người cùng lúc xuất hiện trên một vực thẳm màu đen khổng lồ.Phóng mắt nhìn ra,chỉ thấy thế giới dưới chân một mảng tối mịt,may là sao trên đỉnh đầu lại đặc biệt rõ ràng,dưới sự chiếu sáng của ánh sao,đá nhọn sắc bén dưới chân dường như đều toát ra một làn hơi thở quỷ dị,phát ra âm hàn nhàn nhạt.Nhưng chính tại cái thế giới tĩnh mịch này,lại ẩn ẩn nghe thấy đàng xa “Đinh Đang Đinh Đang…”truyền lại một chuỗi âm thanh tiếng đao kiếm giao nhau.

-Ah?

Diệp Thanh ba người đều giật mình cả kinh,không khỏi đối mặt nhìn nhau.Bọn họ đều không ngờ rằng dưới loại tình huống này,lại còn có người say sưa chém giết.Vì vậy ngưng thần nhìn ra,chỉ thấy ngoài mấy dặm,mấy cái điểm đen ngự kiếm phi hành,trong không trung truy đuổi lẫn nhau,trong đó thỉnh thoảng lướt qua luồng luồng ánh lửa,chiến huống cực kì kịch liệt.

Tiếp đó,lại nghe thấy “Bùm Bùm Bùm..” một hồi vang lớn,hai mắt Hàn Trấn Ly không khỏi sáng rỡ,hưng phấn nói:

-Chúng ta qua đó xem xem!

Đối với hắn mà nói,Tu Chân Giới đấm đá,cũng là một loại cơ hội học tập khó gặp một lần.

Lúc này,ngay cả Diệp Thanh và Lệ Hồng cũng bị khơi dậy lòng háo kì mạnh mẽ,nhưng các nàng dù sao cũng là nữ nhi,trong lòng vẫn bảo tồn một chút tự tôn,vì vậy cùng lắc đầu.Nhưng,có những chuyện muốn tránh cũng không thoát,song phương giao chiến đàng xa càng đánh càng lui,lại nhanh chóng hướng phía này bay tới.Rất hiển nhiên,ánh sáng trắng truyền tống trận vừa rồi phát ra,đã dẫn tới sự chú ý của họ.

Không tới một khắc,Diệp Thanh ba người rốt cuộc cũng nhìn rõ trận dung của song phương giao đấu.

Không ngờ rằng,Lệ Hồng lại nhận biết một bên trong đó,trước tiên kinh hô nói:

-Ah?Là hữu hộ pháp của Trần Duyên Tinh Pháp Huyền Dực,và Lôi Tranh của Chấn Quang Điện.Bọn họ đang bị năm người che mặt vây công!

Diệp Thanh và Hàn Trấn Ly nghe xong,chỉ gật gật đầu,không hề lộ ra thái quá kinh ngạc.Bởi vì bọn họ căn bản là không nhận biết Huyền Dực và Lôi Tranh,cũng không biết bọn họ đại biểu cái gì?

Nhưng Lệ Hồng lại không giống,nàng là cao đồ của Ô Độ Hắc Thị,tự nhiên đối với người và vật của Tu Chân Giới đều rất hiểu rõ.Huyền Dực và Lôi Tranh đều là cao thủ nổi danh khắp Tu Chân Giới,tuy cùng Nhược Uyên bọn họ vẫn còn một chút cách biệt,nhưng danh vọng của họ tại Trần Duyên Tinh lại cực kì thịnh.Tu vi của họ đều ở khoảng trên dưới Thần Hợp cảnh giới….Cần biết rằng,nhân vật có thể tại Trần Duyên Tinh “Quậy” xuất danh đầu,thì nói rõ bọn họ là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất của Tu Chân Giới.Mà bây giờ,hai cao thủ này của Trần Duyên Tinh,lại bị năm người che mặt vây công tới hoàn toàn không còn lực để hoàn thủ,hơn nữa càng lúc càng nguy cấp.

Lệ Hồng do dự một hồi thật lâu,mình rốt cuộc nên hay không tiến lên giúp một tay đây?

Cái gọi là môi hở rằng lạnh,tổng bộ của Ô Độ Hắc Thị đặt tại Trần Duyên Tinh,từ một góc độ khác để nhìn,mình chắc cũng nên tính là một phần tử của Trần Duyên Tinh.Hơn nữa,đám người che mặt áo đen này không dám lấy mặt mũi thật nhìn người,rất có thể bọn họ chính là ma đầu của Ám Ảnh Chi Môn yên lặng lâu nay.Đáng ghét nhất chính là ,tu vi của mình chỉ là Thanh Hư hậu kì,cùng những cao thủ trong truyền thuyết so sánh,đơn giản là kém xa mười vạn tám ngàn dặm.Nếu như lỗ mãng tiến lên nhúng tay vào,e rằng là tự tìm tử lộ.

Vì vậy,nội tâm Lệ Hồng rơi vào dằn xé…

Diệp Thanh lại không có suy nghĩ nhiều như vậy,nàng chỉ phát hiện đám gia hỏa này càng đánh càng gần,vì vậy lo lắng nói:

-Lệ Hồng tỷ,muội thấy chúng ta hay là nhanh chóng khởi động truyền tống trận thì hơn,nếu không đợi bọn họ một khi đánh tới chỗ này,e rằng không ổn đó.

Lệ Hồng nghe xong,không khỏi tinh thần chấn động,nói lớn:

-Không sai,chỉ cần khởi động truyền tống trận,thì mọi thứ đều được giải quyết!

Nói xong nàng hối hả ngồi xuống,nhanh chóng điều chỉnh góc độ trên truyền tống trận.Không tới một khắc,truyền tống trận rung động,một cái cửa truyền tống đã được dựng lên.Lệ Hồng lại đứng gấp lên,hét lớn với một bên giao chiến đàng xa:

-Huyền đại hiệp,truyền tống trận đã khởi động,các ngươi nhanh qua đây đi.

-Ah?

Diệp Thanh ngạc nhiên nhìn Lệ Hồng,hỏi;

-Tỷ làm vậy, sẽ chọc giận bọn chúng đó!

Quả nhiên,chỉ nghe một người che mặt hét lên:

-Muốn chạy?Không dễ vậy đâu!...Bày trận!

Tu vi đám người che mặt không dưới Huyền Dực và Lôi Tranh,đồng thời hét lớn một tiếng,chỉ thấy thân hình bọn họ bỗng nhiên hóa thành hơn hai mươi người,từ bốn phương tám hướng chém thẳng hướng chính giữa vị trí của Huyền Dực và Lôi Tranh.Giữa kiếm quang như phong cuồng bạo vũ,thiên địa đều biến sắc,Diệp Thanh tuy cách bọn chúng rất xa,nhưng bên tai vẫn truyền tới một trận rít gào kinh thiên động địa,dường như bọn chúng muốn cắt cả không gian thành mãnh vụn vậy.

Trái lại Huyền Dực và Lôi Tranh hai người,bọn họ đang muốn thoát li,nhưng đã trễ,chỉ thấy kiếm quang tung hoành ngang dọc từ bốn phương tám hướng rít gào cắt tới,căn bản không cho họ di chuyển nửa phân,vì vậy chỉ có thể đưa kiếm ngạnh đỡ.Sau khi nghe thấy “Đinh Đinh Đinh…” một chuỗi vang lớn,trường kiếm trong tay hai người bọn họ bị chấn văng ra,không khỏi cùng lúc ói máu thối lui năm trượng hơn.Công lực của Huyền Dực bên trái hơi thâm hậu hơn một chút,hét lớn với Lệ Hồng:

-Các ngươi nhanh đi Trần Duyên Tinh báo tin,nói mọi chuyện phát sinh gần đây,đều là Thần Nghệ Tông đang thao túng…

Lệ Hồng sững sốt,thầm nghĩ đám gia hỏa Thần Nghệ Tông không phải là luôn ở “Cuồng Sa Tinh” sao?Sao đột nhiên lại ngàn dặm chạy tới “Trần Duyên Tinh” tạo ác vậy?

Ý nghĩ này vừa mới lướt qua.liền nghe thấy một người che mặt áo đen Hắc Hắc cười dâm nói:

-Hai tiểu cô nương tới vừa đúng lúc,để Tang mỗ chăm sóc thật tốt các nàng!Hắc Hắc…

Luôn bình tỉnh đứng xem Diệp Thanh,vừa nghe thấy tiếng cười của người này,không khỏi toàn thân chấn động.Đột nhiên nhớ tới mình hình như ở đâu đó đã nghe qua thanh âm của người này.Nhưng nghĩ tới nghĩ lui,lại nghĩ không ra.

Nói thì chậm,chỉ thấy thân ảnh người mặt áo đen vừa thoáng,bỗng hóa thành một đạo tàn ảnh,thẳng hướng Lệ Hồng xông tới.Tốc độ hắn rất nhanh,làm người ta nhìn không rõ dung mạo của hắn,thật khiến lòng người chấn kinh.

Phản ứng của Diệp Thanh lại còn trên Lệ Hồng,một tiếng hét yêu kiều,chỉ nghe “Soạt” một tiếng,Tru Ma Kiếm nhanh chóng đâm ra,một đạo ánh sáng tím lướt qua,cắt thẳng vào mặt người áo đen.Ai ngờ mục tiêu của hắn không phải là trên người Lệ Hồng,đợi sau khi Diệp Thanh phát hiện,mới nhận ra mình đâm trúng chỉ là một đạo hư ảnh mà thôi,tiếp đó phía sau truyền lại “Ầm” một tiếng vang lớn,truyền tống trận phía sau đã bị đánh vỡ thành mãnh vụn.

Hàn Trấn Ly trước giờ tự phụ kiếm thuật cao minh,nhưng lúc này trường kiếm còn chưa kịp rút,thì bị người ta bức lùi liên tiếp bảy bước mới đứng vững.Tiếp đó thì thấy truyền tống trận bên cạnh đã theo tiếng nổ mà tan tành,ý đồ của người che mặt kia rất rõ ràng,chính là muốn phá hư đường thoát duy nhất của mọi người,đem tất cả mọi người đều khống chế chặt.

Diệp Thanh một kiếm đâm hụt,vội vàng thu kiếm về thủ,ai ngờ người che mặt kia đã rút lui về hai trượng có dư,vác kiếm Hắc Hắc cười nói:

-Tiểu cô nương,thì ra là ngươi ah?Lần này là ngươi tự mình đưa tới cửa,xem ra ngươi và Tang mỗ thật là hữu duyên!

Diệp Thanh toàn thân chấn động,ngẩng đầu nhìn lại,vừa hay cùng ánh mắt tà ác của đối phương chạm nhau,trong đôi mắt xinh đẹp không khỏi lướt qua một tia giận dữ,hét lớn:

-Thì ra là ngươi?

Lệ Hồng và Hàn Trấn Ly đều sững sốt,hỏi:

-Các người quen biết?

Nói về lúc này,Huyền Dực và Lôi Tranh đã mang trọng thương,không còn sức để hoàn thủ nữa,trong chốc lát đã bị hai người áo đen ”Khiêng” lên.Nhưng bọn họ không hổ là đại hiệp nhân vật,lúc này lại bỏ mặc sống chết bản thân,trái lại bắt đầu lo lắng cho mệnh vận ba ngươi Diệp Thanh.Chỉ nghe Huyền Dực bên trái lại ho ra một ngụm máu,hét lớn:

-Ta không biết ta cùng Thần Nghệ Tông các ngươi rốt cuộc có ân oán gì,nhưng…Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng,các ngươi muốn xử lí tại hạ như thế nào,tại hạ đều nghe theo.Nhưng ba người trẻ tuổi trước mắt,bọn họ không liên quan gì đến chuyện này...Khục…Khục…Các ngươi lập tức buông tha cho họ…Nếu không,nếu không Huyền Dực ta,Khục Khục Khục…

Người áo đen cầm đầu ngửa mặt lên trời cười như điên:

-Ha Ha Ha…Huyền Dực ngươi tính là thứ gì vậy,lại dám cùng bổn tôn nói điều kiện?Ngươi trước tiên tự lo cho thân mình rồi nói!...Hừm Hừm!Nhớ năm đó,lúc lão tử tung hoành Tu Chân Giới,ngươi còn không biết đang ở đâu nữa!

Nói xong từ từ ép tới gần.

Diệp Thanh đã biết rõ hắn là ai,liền cũng không chịu thua kém,tay phải nhẹ nhàng giơ Tru Ma kiếm lên,dùng mũi kiếm trỏ trỏ chỉ người áo đen kia,lạnh lùng Hừm nói:

-Hừm!Lần trước tại Huyền Băng Thiên,nếu không phải nhìn vào phần ngươi là chó chạy lạc của Trữ Tiêm Tuyết,bổn cô nương đã sớm “Xử” ngươi rồi.Không ngờ rằng một lúc dung túng,trái lại dưỡng hổ vi họa!

Diệp Thanh lại biết mở miệng mắng người,điều này làm Hàn Trấn Ly phía sau không khỏi khóe mắt giật giật.Hắn đột nhiên phát hiện,Diệp Thanh cũng có một phương diện chanh chua,điều này cùng hình tượng thánh khiết mà trong sáng có chút không đồng nhất.Nhưng chính bởi vì vậy,Hàn Trấn Ly lại càng thêm thưởng thức nàng dám nổi hung hăng,trong đó có một loại mị lực bất chấp tất cả,càng làm cho người ta tâm động.Nghĩ kĩ lại,nếu như Diệp Thanh không phải loại người này mà nói,sao lại vượt qua ngàn dặm xa xôi đi tìm công tử của mình,nào phải đâu có thể giữ được niềm tin kiên định bất di bất dịch?

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status