Thiên Sơn kiếm phái tọa lập sừng sững ở phía tây Trung Nguyên, cùng với Thục Sơn và Toàn Chân giáo được xưng là “tam thánh môn”. Ba đại môn phái này phối hợp với nhau hình thành nên một thế trận tam giác vững chắc bảo vệ sự bình yên của thiên hạ. Thiên Sơn từ lúc lập phái đến giờ đã có ngàn năm lịch sử, luôn thầm lặng vì bách tính Trung Nguyên mà chống lại lũ thần ma phương Tây xâm nhập nên được người trong thiên hạ sùng kính nhất.
Hôm nay lại là ngày thu nhận đồ đệ bảy năm mới có một lần, hầu hết các đệ tử đều tụ tập tại trung tâm luyện võ trường. Chỉ thấy xung quanh luyện võ trường là từng cây thạch trụ cao đến năm trượng, trên những thạch trụ đó còn lưu lại những vệt kiếm hiển hiện trước mắt gây cảm giác kinh tâm, đó đều là những dấu vết lưu lại khi cử hành Huyền Thiên kiếm điển.
Theo làn gió sớm thổi đến, từ xa thoang thoảng truyền lại hương thơm của hoa lan tím. Ánh dương quang nhu hòa chiếu xiên xiên vào cự thạch đại trận, hơn một nghìn đệ tử tập trung tại thao trường nhưng vẫn có vẻ rộng rãi thông thoáng. Lúc này, tại chính giữa thao trường, bảy mươi hai đệ tử chưa nhập môn đang xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, mọi người đều hiếu kì nhìn họ chăm chú. Trong số bọn họ, niên kỉ lớn cũng không quá mười bảy, nhỏ nhất lại chỉ khoảng mười một tuổi…Hoa Lân và Diệp Thanh cũng đứng lẫn trong số đó.
Phía bắc của thao trường, đang ngồi trên một dàn thạch ỷ là sáu vị cao thủ, trên không còn có ba vị nữa, tạm thời chưa thấy ai lên tiếng. Ngoài những người này, trên bầu trời phía xa còn có mười vị cao thủ đang ngự kiếm phi đến, họ là các cao nhân của Thiên Sơn “Huyền Kiếm Đường”, “Tiềm Long Đường”, “Thiên Tinh Đường” và “Thần Mục Đường”, họ cũng muốn trong số những đệ tử mới nhập môn này sẽ chọn được một vài truyền nhân ưu tú cho mình.
Từng đó người cùng họp lại một chỗ nhưng không ai nói lời nào, không khí có vẻ trầm trọng. Chỉ vì trong kì Huyền Thiên kiếm điển mới cử hành cách đây không lâu, Huyền Thiên kiếm điển vốn do bổn phái trước giờ chưởng quản đã bị cao thủ đứng thứ hai của Thục Sơn là Cốc Phi Hồng đoạt mất. Trong không khí yên lặng trang nghiêm đó chỉ có một cậu bé không ngừng nhìn quanh ngó quất. Đó chính là Hoa Lân, một công tử hào môn xuất thân từ phủ nguyên soái. Cậu bé rất hứng thú với những cao thủ biết ngự kiếm phi hành trên không, cứ nhìn những thanh phi kiếm dưới chân họ với vẻ dò xét, phảng phất như đang nghiên cứu nguyên lý của thuật ngự kiếm phi hành. Sau đó, những vết kiếm cắt sâu trên những thạch trụ cũng thu hút mục quang của Hoa Lân, vết kiếm trên thạch trụ rõ ràng là do kiếm khí gây ra khiến nó tặc lưỡi lẩm bẩm nói: “Lợi hại quá à!”
Những thiếu niên xung quanh đều ưỡn ngực đứng thẳng nhằm thu hút sự chú ý của các vị sư tôn trên đài. Lại thấy Hoa Lân chốc chốc lại ngọ nguậy nên họ đều lo là sẽ bị làm liên lụy. Phải biết bái sư là một việc vô cùng quan trọng, có thể học được chân công phu hay không, sau này có thể ngạo nghễ ngẩng cao đầu tại Thiên Sơn hay không, tất cả đều phải tùy thuộc vào sư phụ của mình là ai. Vậy mà tên nhóc Hoa Lân này lại làm vậy thật đúng là con sâu làm rầu nồi canh!
Diệp Thanh đứng bên trái nó nhưng cách quá xa nên chỉ có thể lo lắng thay. Nàng thầm nghĩ công tử lúc còn ở nhà thì cả Hoa phủ đều coi như tiểu tổ tông nhưng việc thu nhận đồ đệ này lại là một chuyện khác…
Sáu vị cao thủ trên đài đương nhiên cũng đã phát hiện ra có một người đặc biệt, đánh giá về Hoa Lân tự nhiên không tốt chút nào, chỉ sợ không ai bằng lòng thu nhận thằng nhóc này làm đồ đệ!
Đột nhiên trong trường trở nên cực kì tĩnh lặng! Các sư huynh bên ngoài thao trường đều đồng loạt nhìn về phía đông. Chỉ thấy một bạch y nữ tử đang từ từ tiến đến, mọi người như đều bị lóa mắt.
Nữ tử đó có thể nói là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, y phục bằng tơ trắng như tuyết, xiêm áo dài thướt thơ nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, song thủ khẽ buông thấp phía dưới, chân bước khoan thai đang đi về hướng này. Eo nàng thắt một dải đai lưng làm nổi bật lên đường cong hoàn mĩ đến mức tận cùng, đồi ngực nảy nở vun tròn khiến người ta mê đắm, khuôn mặt tuyệt mĩ phối hợp với đôi mắt long lanh sáng như ánh trăng khiến những thiếu niên hơi kém định lực như mê muội đến mức thần hồn điên đảo.
Hoa Lân vẫn còn ngây thơ, nó thốt to một câu khiến tất cả đều phải trừng mắt nhìn nó. “Oa! Một tiên nữ xinh đẹp làm sao!”
Diệp Thanh nghe vậy thiếu điều ngất xỉu, thân là nha hoàn thiếp thân của Hoa Lân, nàng luôn chú ý đến từng cử chỉ hành động của công tử, hiện tại thật chỉ muốn tìm một cái hố nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Bạch y nữ tử nghe tiếng liền vọng nhìn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt thanh tú như đang tán thưởng sự thẳng thắn của nó. Nhưng nụ cười của nàng đột nhiên tắt ngấm, nàng dừng bước cẩn thận nhìn kĩ Hoa Lân, sau đó lại bước chân lên đài mà như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nàng ngồi xuống chiếc thạch ỷ cuối cùng còn để trống.
Hoa Lân bị nàng nhìn chằm chằm, đầu óc như mụ mị, tim đập thình thịch, cảm giác này vừa kì diệu lại vừa kích thích.
Mọi người cũng cảm thấy kì quái, chẳng lẽ tiểu sư thúc đã từng gặp qua thằng nhóc không biết an phận này rồi ư?
Trong khi mọi người còn đang thắc mắc thì Thiên Sơn chưởng môn Hạng Mạc Thiên cùng nhị sư huynh Kiều Túy Mộng cũng đã tới nơi.
Sau khi tọa vị, Hạng chưởng môn nhìn lướt qua các đệ tử dưới đài, cao giọng nói: “Thiên Sơn trạch sư khánh điển (lễ chọn sư phụ) có quy mô lớn nhất từ trước tới nay, đúng là một việc đáng chúc mừng! Quy tắc bái sư lần này rất đơn giản, trước tiên sẽ do các vị sư tôn trên đài mỗi người tự chọn ba đệ tử, sau đó các đệ tử sẽ chọn sư phụ của mình. Đương nhiên sư phụ có quyền cự tuyệt không nhận đồ đệ đó…Bây giờ bắt đầu tiến hành!”
Các đệ tử mới đều bất ngờ, tuy mọi người đều đã sớm biết rõ về tuyệt học của từng vị sư tông và cũng biết phương thức chọn đồ đệ của Thiên Sơn khá kì lạ nhưng lúc này vẫn cảm thấy luống cuống không biết làm thế nào.
Lại là Hoa Lân chịu làm người mở đầu, cao giọng nói: “Ta muốn vị thần tiên tỉ tỉ ở sau cùng làm sư phụ!”
Toàn trường tức khắc lại yên tĩnh…
Diệp Thanh lại xấu hổ không biết trốn đâu cho hết. Lúc ở nhà Hoa Lân luôn ngang nhiên lớn gan nói xẵng như vậy,nhưng Hoa phủ lúc nào cũng để cho nó nói thế nào cũng được, muốn gì là được nấy, cũng không thấy nó nói vậy là vô phép…Nhưng nơi đây là Thiên Sơn mà!
Nhưng bạch y tiên tử đó lại cười khach khách nói: “Các sư tôn còn chưa chọn đồ đệ, đâu đã đến lượt ngươi nói?”
Chúng nhân dưới đài bất giác mắng: “Thằng oắt này thật không biết xấu hổ!”
“Ha ha ha…”
Toàn trường đều cười rộ, không khí trầm trọng vô hình chung đã biến mất. Hoa Lân lần đầu tiên bị người khác cười nhạo đương nhiên không chịu được, nó la hét ầm ĩ: “Không công bằng, không công bằng! Tại sao không cho chúng ta chọn sư phụ? Còn nói cái gì là trạch sư khánh điển, sao không gọi là trạch đồ khánh điển cho rồi!”
Nhị sư bá Kiều Túy Mộng cười ha ha nói: “Hay lắm! Ta rất thích tính cách này của ngươi, kể từ hôm nay ngươi chính là đồ đệ nhập môn của ta.”
Hoa Lân uất ức nói: “Người ta không đồng ý đâu!...Không!”
Kiều Túy Mộng nhíu chặt song mày, cương quyết nói: “Ngươi muốn hay không cũng vậy! Bây giờ ngươi có thể đi theo ta được rồi!”
Mọi người đều cười thầm, vậy mới đúng chứ! Để tửu quỷ sư bá truyền thụ cho đồ đệ này là thích hợp nhất. Trong khi toàn trường đều đang vui mừng trước tai họa của Hoa Lân, chỉ có Thiên Sơn chưởng môn Hạng Mạc Thiên và Diệp Thanh thầm lo lắng, trong lòng không khỏi thở dài.
Kiều Túy Mộng không thèm quan tâm đến sự phản đối của Hoa Lân, lão nhảy xuống trực tiếp kéo nó lên đài cao, trịnh trọng nói: “Kiều Truy Phong ta đã chọn ngươi rồi thì trừ phi ngươi tự rời khỏi Thiên Sơn kiếm phái mới thoát được.”
Hoa Lân cảm thấy hơi mơ hồ hỏi: “Ông không phải tên là Kiều Túy Mộng sao? Tại sao lại đổi tên thành Kiều Truy Phong vậy?”
Đây là cuộc đối thoại không có phép tắc nhất giữa hai sư đồ kể từ khi Thiên Sơn kiếm phái khai tông đến giờ, một sư phụ điên điên khùng khùng gặp phải một đồ đệ si si ngốc ngốc. Mãi cho đến nhiều năm sau người ta vẫn thấy thú vị khi nhắc lại chuyện này…
Kiều Truy Phong nói: “Đây là cái tên do người ta đặt cho sư phụ ngươi, hiểu chưa? Từ nay về sau ngươi phải làm gương cho mọi người, gọi ta là Kiều…Truy…Phong! Biết chưa?” Ngừng lại một chút rồi lão ra lệnh: “Mau khấu đầu! Bái sư!”
Kỳ thực Hoa Lân sớm đã biết rằng mình không thể chạy thoát khỏi ma chưởng của Kiều Truy Phong, đó là vì Kiều Truy Phong đã từng đích thân đi qua Thiên Tàm Ti đón nó. Hoa Lân không muốn bái nhập làm môn hạ của lão nên chỉ còn cách ra tay trước tiên nhận một người làm sư phụ. Không ngờ Kiều Truy Phong lại đã chọn trúng nó, khiến cho kế hoạch của nó bị thất bại ngay khi gần thành.
Hoa Lân vốn thông minh tuyệt đỉnh nên vẫn mặc cả nói: “Con tên là Hoa Lân! Hoa trong Hoa Sơn, Lân trong kì lân, thường gọi là Hoa Lân! Người ta đều bảo con là rồng dưới hạ thế, vậy rốt cuộc là rồng hay là sâu? Điều này xin nhờ vào Kiều lão sư dạy dỗ…Nhưng ngày nào con cũng phải được ăn ba cái đùi gà lớn cơ!”
Kiều Truy Phong đã nghĩ ngợi xong, tên đồ đệ này làm sao có thể ăn nhiều như vậy được, liền nói liên hồi: “Được rồi, được rồi! Sao ngươi cứ nói nhiều những lời thừa thãi này làm gì? Mau khấu đầu đi!...Ối! Khoan đã khoan đã! Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Hoa Lân cúi gập người, kéo dài giọng nói: “Kiều Truy Phong sư phụ……!”
Ai ngờ Kiều Truy Phong không hề nổi giận, còn xoa xoa đầu nó nói: “Hây, ngoan lắm!...Được nghe tên thật của mình thật là sảng khoái! Ha ha ha ha…”
“A…”Chúng nhân đều có vẻ ngạc nhiên.
Không biết làm thế nào, vì ba cái đùi gà mỗi ngày, vì để giải trừ căn bệnh khiến mình đau đớn muốn chết, Hoa Lân đành khấu đầu tám cái. Phải biết cuộc sống ở Thiên Sơn thật sự rất thanh đạm bần hàn, mấy ngày liền chỉ ăn rau xanh, Hoa Lân dần quên mất cả mùi vị của thịt gà.
Kiều Truy Phong vô cùng hài lòng đỡ Hoa Lân dậy, vội vàng dắt nó rời khỏi thao trường, cứ như muốn tránh khỏi sự quấy nhiễu của những đồ đệ khác đòi lão thu nhận…
Hoa Lân buồn bã quay đầu lại nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Diệp Thanh, chỉ vừa kịp nhìn nàng một cái đã bị đám đông ở giữa chắn mất tầm mắt…
Hôm nay lại là ngày thu nhận đồ đệ bảy năm mới có một lần, hầu hết các đệ tử đều tụ tập tại trung tâm luyện võ trường. Chỉ thấy xung quanh luyện võ trường là từng cây thạch trụ cao đến năm trượng, trên những thạch trụ đó còn lưu lại những vệt kiếm hiển hiện trước mắt gây cảm giác kinh tâm, đó đều là những dấu vết lưu lại khi cử hành Huyền Thiên kiếm điển.
Theo làn gió sớm thổi đến, từ xa thoang thoảng truyền lại hương thơm của hoa lan tím. Ánh dương quang nhu hòa chiếu xiên xiên vào cự thạch đại trận, hơn một nghìn đệ tử tập trung tại thao trường nhưng vẫn có vẻ rộng rãi thông thoáng. Lúc này, tại chính giữa thao trường, bảy mươi hai đệ tử chưa nhập môn đang xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, mọi người đều hiếu kì nhìn họ chăm chú. Trong số bọn họ, niên kỉ lớn cũng không quá mười bảy, nhỏ nhất lại chỉ khoảng mười một tuổi…Hoa Lân và Diệp Thanh cũng đứng lẫn trong số đó.
Phía bắc của thao trường, đang ngồi trên một dàn thạch ỷ là sáu vị cao thủ, trên không còn có ba vị nữa, tạm thời chưa thấy ai lên tiếng. Ngoài những người này, trên bầu trời phía xa còn có mười vị cao thủ đang ngự kiếm phi đến, họ là các cao nhân của Thiên Sơn “Huyền Kiếm Đường”, “Tiềm Long Đường”, “Thiên Tinh Đường” và “Thần Mục Đường”, họ cũng muốn trong số những đệ tử mới nhập môn này sẽ chọn được một vài truyền nhân ưu tú cho mình.
Từng đó người cùng họp lại một chỗ nhưng không ai nói lời nào, không khí có vẻ trầm trọng. Chỉ vì trong kì Huyền Thiên kiếm điển mới cử hành cách đây không lâu, Huyền Thiên kiếm điển vốn do bổn phái trước giờ chưởng quản đã bị cao thủ đứng thứ hai của Thục Sơn là Cốc Phi Hồng đoạt mất. Trong không khí yên lặng trang nghiêm đó chỉ có một cậu bé không ngừng nhìn quanh ngó quất. Đó chính là Hoa Lân, một công tử hào môn xuất thân từ phủ nguyên soái. Cậu bé rất hứng thú với những cao thủ biết ngự kiếm phi hành trên không, cứ nhìn những thanh phi kiếm dưới chân họ với vẻ dò xét, phảng phất như đang nghiên cứu nguyên lý của thuật ngự kiếm phi hành. Sau đó, những vết kiếm cắt sâu trên những thạch trụ cũng thu hút mục quang của Hoa Lân, vết kiếm trên thạch trụ rõ ràng là do kiếm khí gây ra khiến nó tặc lưỡi lẩm bẩm nói: “Lợi hại quá à!”
Những thiếu niên xung quanh đều ưỡn ngực đứng thẳng nhằm thu hút sự chú ý của các vị sư tôn trên đài. Lại thấy Hoa Lân chốc chốc lại ngọ nguậy nên họ đều lo là sẽ bị làm liên lụy. Phải biết bái sư là một việc vô cùng quan trọng, có thể học được chân công phu hay không, sau này có thể ngạo nghễ ngẩng cao đầu tại Thiên Sơn hay không, tất cả đều phải tùy thuộc vào sư phụ của mình là ai. Vậy mà tên nhóc Hoa Lân này lại làm vậy thật đúng là con sâu làm rầu nồi canh!
Diệp Thanh đứng bên trái nó nhưng cách quá xa nên chỉ có thể lo lắng thay. Nàng thầm nghĩ công tử lúc còn ở nhà thì cả Hoa phủ đều coi như tiểu tổ tông nhưng việc thu nhận đồ đệ này lại là một chuyện khác…
Sáu vị cao thủ trên đài đương nhiên cũng đã phát hiện ra có một người đặc biệt, đánh giá về Hoa Lân tự nhiên không tốt chút nào, chỉ sợ không ai bằng lòng thu nhận thằng nhóc này làm đồ đệ!
Đột nhiên trong trường trở nên cực kì tĩnh lặng! Các sư huynh bên ngoài thao trường đều đồng loạt nhìn về phía đông. Chỉ thấy một bạch y nữ tử đang từ từ tiến đến, mọi người như đều bị lóa mắt.
Nữ tử đó có thể nói là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, y phục bằng tơ trắng như tuyết, xiêm áo dài thướt thơ nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, song thủ khẽ buông thấp phía dưới, chân bước khoan thai đang đi về hướng này. Eo nàng thắt một dải đai lưng làm nổi bật lên đường cong hoàn mĩ đến mức tận cùng, đồi ngực nảy nở vun tròn khiến người ta mê đắm, khuôn mặt tuyệt mĩ phối hợp với đôi mắt long lanh sáng như ánh trăng khiến những thiếu niên hơi kém định lực như mê muội đến mức thần hồn điên đảo.
Hoa Lân vẫn còn ngây thơ, nó thốt to một câu khiến tất cả đều phải trừng mắt nhìn nó. “Oa! Một tiên nữ xinh đẹp làm sao!”
Diệp Thanh nghe vậy thiếu điều ngất xỉu, thân là nha hoàn thiếp thân của Hoa Lân, nàng luôn chú ý đến từng cử chỉ hành động của công tử, hiện tại thật chỉ muốn tìm một cái hố nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Bạch y nữ tử nghe tiếng liền vọng nhìn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt thanh tú như đang tán thưởng sự thẳng thắn của nó. Nhưng nụ cười của nàng đột nhiên tắt ngấm, nàng dừng bước cẩn thận nhìn kĩ Hoa Lân, sau đó lại bước chân lên đài mà như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nàng ngồi xuống chiếc thạch ỷ cuối cùng còn để trống.
Hoa Lân bị nàng nhìn chằm chằm, đầu óc như mụ mị, tim đập thình thịch, cảm giác này vừa kì diệu lại vừa kích thích.
Mọi người cũng cảm thấy kì quái, chẳng lẽ tiểu sư thúc đã từng gặp qua thằng nhóc không biết an phận này rồi ư?
Trong khi mọi người còn đang thắc mắc thì Thiên Sơn chưởng môn Hạng Mạc Thiên cùng nhị sư huynh Kiều Túy Mộng cũng đã tới nơi.
Sau khi tọa vị, Hạng chưởng môn nhìn lướt qua các đệ tử dưới đài, cao giọng nói: “Thiên Sơn trạch sư khánh điển (lễ chọn sư phụ) có quy mô lớn nhất từ trước tới nay, đúng là một việc đáng chúc mừng! Quy tắc bái sư lần này rất đơn giản, trước tiên sẽ do các vị sư tôn trên đài mỗi người tự chọn ba đệ tử, sau đó các đệ tử sẽ chọn sư phụ của mình. Đương nhiên sư phụ có quyền cự tuyệt không nhận đồ đệ đó…Bây giờ bắt đầu tiến hành!”
Các đệ tử mới đều bất ngờ, tuy mọi người đều đã sớm biết rõ về tuyệt học của từng vị sư tông và cũng biết phương thức chọn đồ đệ của Thiên Sơn khá kì lạ nhưng lúc này vẫn cảm thấy luống cuống không biết làm thế nào.
Lại là Hoa Lân chịu làm người mở đầu, cao giọng nói: “Ta muốn vị thần tiên tỉ tỉ ở sau cùng làm sư phụ!”
Toàn trường tức khắc lại yên tĩnh…
Diệp Thanh lại xấu hổ không biết trốn đâu cho hết. Lúc ở nhà Hoa Lân luôn ngang nhiên lớn gan nói xẵng như vậy,nhưng Hoa phủ lúc nào cũng để cho nó nói thế nào cũng được, muốn gì là được nấy, cũng không thấy nó nói vậy là vô phép…Nhưng nơi đây là Thiên Sơn mà!
Nhưng bạch y tiên tử đó lại cười khach khách nói: “Các sư tôn còn chưa chọn đồ đệ, đâu đã đến lượt ngươi nói?”
Chúng nhân dưới đài bất giác mắng: “Thằng oắt này thật không biết xấu hổ!”
“Ha ha ha…”
Toàn trường đều cười rộ, không khí trầm trọng vô hình chung đã biến mất. Hoa Lân lần đầu tiên bị người khác cười nhạo đương nhiên không chịu được, nó la hét ầm ĩ: “Không công bằng, không công bằng! Tại sao không cho chúng ta chọn sư phụ? Còn nói cái gì là trạch sư khánh điển, sao không gọi là trạch đồ khánh điển cho rồi!”
Nhị sư bá Kiều Túy Mộng cười ha ha nói: “Hay lắm! Ta rất thích tính cách này của ngươi, kể từ hôm nay ngươi chính là đồ đệ nhập môn của ta.”
Hoa Lân uất ức nói: “Người ta không đồng ý đâu!...Không!”
Kiều Túy Mộng nhíu chặt song mày, cương quyết nói: “Ngươi muốn hay không cũng vậy! Bây giờ ngươi có thể đi theo ta được rồi!”
Mọi người đều cười thầm, vậy mới đúng chứ! Để tửu quỷ sư bá truyền thụ cho đồ đệ này là thích hợp nhất. Trong khi toàn trường đều đang vui mừng trước tai họa của Hoa Lân, chỉ có Thiên Sơn chưởng môn Hạng Mạc Thiên và Diệp Thanh thầm lo lắng, trong lòng không khỏi thở dài.
Kiều Túy Mộng không thèm quan tâm đến sự phản đối của Hoa Lân, lão nhảy xuống trực tiếp kéo nó lên đài cao, trịnh trọng nói: “Kiều Truy Phong ta đã chọn ngươi rồi thì trừ phi ngươi tự rời khỏi Thiên Sơn kiếm phái mới thoát được.”
Hoa Lân cảm thấy hơi mơ hồ hỏi: “Ông không phải tên là Kiều Túy Mộng sao? Tại sao lại đổi tên thành Kiều Truy Phong vậy?”
Đây là cuộc đối thoại không có phép tắc nhất giữa hai sư đồ kể từ khi Thiên Sơn kiếm phái khai tông đến giờ, một sư phụ điên điên khùng khùng gặp phải một đồ đệ si si ngốc ngốc. Mãi cho đến nhiều năm sau người ta vẫn thấy thú vị khi nhắc lại chuyện này…
Kiều Truy Phong nói: “Đây là cái tên do người ta đặt cho sư phụ ngươi, hiểu chưa? Từ nay về sau ngươi phải làm gương cho mọi người, gọi ta là Kiều…Truy…Phong! Biết chưa?” Ngừng lại một chút rồi lão ra lệnh: “Mau khấu đầu! Bái sư!”
Kỳ thực Hoa Lân sớm đã biết rằng mình không thể chạy thoát khỏi ma chưởng của Kiều Truy Phong, đó là vì Kiều Truy Phong đã từng đích thân đi qua Thiên Tàm Ti đón nó. Hoa Lân không muốn bái nhập làm môn hạ của lão nên chỉ còn cách ra tay trước tiên nhận một người làm sư phụ. Không ngờ Kiều Truy Phong lại đã chọn trúng nó, khiến cho kế hoạch của nó bị thất bại ngay khi gần thành.
Hoa Lân vốn thông minh tuyệt đỉnh nên vẫn mặc cả nói: “Con tên là Hoa Lân! Hoa trong Hoa Sơn, Lân trong kì lân, thường gọi là Hoa Lân! Người ta đều bảo con là rồng dưới hạ thế, vậy rốt cuộc là rồng hay là sâu? Điều này xin nhờ vào Kiều lão sư dạy dỗ…Nhưng ngày nào con cũng phải được ăn ba cái đùi gà lớn cơ!”
Kiều Truy Phong đã nghĩ ngợi xong, tên đồ đệ này làm sao có thể ăn nhiều như vậy được, liền nói liên hồi: “Được rồi, được rồi! Sao ngươi cứ nói nhiều những lời thừa thãi này làm gì? Mau khấu đầu đi!...Ối! Khoan đã khoan đã! Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Hoa Lân cúi gập người, kéo dài giọng nói: “Kiều Truy Phong sư phụ……!”
Ai ngờ Kiều Truy Phong không hề nổi giận, còn xoa xoa đầu nó nói: “Hây, ngoan lắm!...Được nghe tên thật của mình thật là sảng khoái! Ha ha ha ha…”
“A…”Chúng nhân đều có vẻ ngạc nhiên.
Không biết làm thế nào, vì ba cái đùi gà mỗi ngày, vì để giải trừ căn bệnh khiến mình đau đớn muốn chết, Hoa Lân đành khấu đầu tám cái. Phải biết cuộc sống ở Thiên Sơn thật sự rất thanh đạm bần hàn, mấy ngày liền chỉ ăn rau xanh, Hoa Lân dần quên mất cả mùi vị của thịt gà.
Kiều Truy Phong vô cùng hài lòng đỡ Hoa Lân dậy, vội vàng dắt nó rời khỏi thao trường, cứ như muốn tránh khỏi sự quấy nhiễu của những đồ đệ khác đòi lão thu nhận…
Hoa Lân buồn bã quay đầu lại nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Diệp Thanh, chỉ vừa kịp nhìn nàng một cái đã bị đám đông ở giữa chắn mất tầm mắt…
/362
|