“Hoàng hậu nương nương có phải rất thích mùi hương này không?” Hoàng y nữ tử tiếp tục dụ dỗ.
“Phải a, rất thơm nga.” Tiểu Đồng thuận theo nói.
“Tỷ tỷ nói cho ngươi nghe, thấy không?” Ngón tay của hoàng y nữ tử chỉ về phía bên hồ, “Bên kia hoa nở rộ nên mùi hương sẽ rất thơm.”
“Thật vậy ư?” Tiểu Đồng khờ dại trừng mắt nhìn, hoan hô nói: “Thật tốt quá, Yên Nhiên muốn qua bên kia ngắm.”
Nàng vừa nói, bàn chân nhỏ vừa chạy về hướng hoàng y nữ tử kia chỉ.
Đúng là lúc này, hoàng y nữ tử đánh mắt cho một cung nữ đứng hướng đó, cung nữ kia hiểu ý, đợi Tiểu Đồng chạy tới trước mặt thì nàng ta đưa chân ra, chặn đường Tiểu Đồng, khiến Tiểu Đồng té ngã.
Đến lúc Hoàn nhi ở phía sau Tiểu Đồng nhanh chóng chạy tới, đúng lúc lại thấy một màn này, trong lòng nhất thời lo lắng vội vàng kêu lên: “Hoàng hậu nương nương, cẩn thận!”
Tiểu Đồng tuy là chạy chậm, bất quá mấy cái kế mà mấy nữ tử cổ đại này cùng mấy kẻ xấu xa muốn dùng để khi dễ ngốc tử, nàng lại biết rất rõ. Hơn nữa lúc sau nàng còn nghe được giọng nói của Hoàn nhi ở phía sau. Vì thế, nói thì chậm, nhưng làm thì mau, Tiểu Đồng tương kế tựu kế khi sắp tới trước mặt cung nữ kia nàng liền điều chỉnh cước bộ.
Vốn nàng thầm nghĩ chỉ muốn vượt qua nhưng trong khoảnh khắc trong đầu lại nảy lên ý niệm tà ác khiến cho chân nàng vốn đang muốn bước qua thì đột nhiên đổi hướng, dẫm mạnh xuống. (chết chưa con *hắc hắc*)
Chỉ nghe hai tiếng “Ui da” đồng thời vang lên. Không cần hoài nghi, hai tiếng này có một cái đến từ tiểu cung nữ kia, còn một cái đến từ Tiểu Đồng.
Nhưng đạo lý trong khi diễn tất nhiên Tiểu Đồng hoàn toàn hiểu được, vì vậy nàng làm sao có thể để người khác thấy chỗ sơ hở được?
Trong nhất thời, chỉ thấy tiểu cung nữ kia ôm chân chính mình rồi nhao nhao lên: “đau, đau chết nô tì rồi.”
Mà Tiểu Đồng thì cả người ngã trên mặt đất, khuôn mắt trắng nõn đáng thương chảy nước mắt, hai mắt vô tội nhìn về phía Hoàn nhi, ủy khuất kêu lên: “Hoàn nhi tỷ tỷ, đau.”
Chỉ đến khi mấy vị phi tần nhìn thấy một màn như thế, đều che miệng cười ha hả.
“Xem a, đây là hoàng hậu của Vị quốc chúng ta.”
“Sai rồi, chính xác nên nói là ngốc tử hoàng hậu.”
“Các ngươi xem hắn như vậy, thật có bao nhiêu ngốc a.”
“Phải a, chân tay vụng về thế kia, cư nhiên còn là hoàng hậu a.”
“……”
Liền như vậy, trên con đường nhỏ đầy hoa quế vốn yên tĩnh không tiếng động, nay bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, thanh âm cười nhạo, châm chọc vang lên không dứt bên tai.
Duy chỉ có Hoàn nhi vội vàng chạy đến cạnh Tiểu Đồng đang ngã sấp, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khẩn trương cùng quan tâm, hai hàng lông mày nhăn lại vì lo lắng, rồi sau đó hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người có làm sao không? Để nô tì xem xem.”
Tiểu Đồng nhếch môi, một tay chỉ chỉ phía trên đầu gối, một bộ ủy khuất, nước mắt trào ra.
Hoàn nhi thấy thế, lại không dễ ở trước mặt mọi người vén váy lên để xem hộ vết thương cho Tiểu Đồng, chỉ đánh vội vàng an ủi nói: “Hoàng hậu nương nương, không đau a, chúng ta hồi cung, trở về sẽ gọi ngự y đến xem qua cho người a.”
Vừa nói, Hoàn nhi vừa nâng Tiểu Đồng đứng dậy.
Đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên kêu lên một tiếng: “Nô tài thỉnh an hoàng thượng.”
Khắc tiếp theo, con đường hoa quế nhỏ vốn náo nhiệt như một cái chợ lập tức trở nên im lặng vô cùng, nay cả tiếng châm rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Tiểu Đồng ngẩng đầu, mắt thấy thần sắc nhóm phi tần này nhanh chóng biến đổi thành hoặc dịu dàng, e lệ hoặc chờ mong, kỳ vọng, không thể không bội phục tốc độ biến sắc của mấy vị cổ đại này, người thường không thể so bằng.
Ngay lúc đó, mấy nữ nhân quay đầu đi, cùng nhìn về một hướng mà hành lễ, “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng!”
“Nô tài/ nô tì khấu kiến hoàng thượng!”
“Đều bình thân cả đi.” Tư Không Diệp nghiêm mặt, mày nhíu lại, trầm giọng nói: “Ai có thể nói cho trẫm biết, trong này vừa xảy ra chuyện gì?”
Mọi người nghe vậy, đều không dám nói gì, vì thế liền cúi đầu. Đức quý phi cười duyên tiến ra, hai tay cầm lấy một tay của Tư Không Diệp, nói: “Hoàng Thượng, ngươi như thế nào lại đến đây?”
Tư Không Diệp mắt lạnh nhìn về phía Đức quý phi đang kéo tay chính mình, thấy không người đáp lời, sắc mặt vốn âm trầm nay càng thêm mây đen ùn ùn kéo tới, hai mày xoăn tít lại hét lên, “Như thế nào? Đều câm điếc hết rồi hả? Trả lời trẫm.” Tiếp theo, dùng sức giật mạnh tay ra khỏi tay Đức quý phi.
Đức quý phi lộ nụ cười xấu hổ, “Kỳ thật cũng không có gì, chính là hoàng hậu nương nương đến đây ngắm hoa, vừa mới không cẩn thận ngã một chút liền khóc nháo lên.”
Tư Không Diệp có chút khẽ quay đầu, hai tròng mắt thâm thúy như hồ nước lạnh lẽo, bốn phía vô hình tản ra vài tia lãnh khí, ánh mắt trực tiếp nhìn Đức quý phi, ngữ khí nói chuyện cũng dẫn theo vài phân đùa cợt, “Ái phi, ngươi xác định lời ngươi nói đều là sự thật chứ? Ngươi phải biết rằng, tội khi quân sẽ bị trảm đấy.”
Đức quý phi chột dạ cúi đầu, không lên tiếng, chỉ cảm thấy bị khí thế áp bức mãnh liệt từ trên người Tư Không Diệp khiến nàng ta cảm thấy khó thở.
Tư Không Diệp thấy Đức quý phi không hề lên tiếng, hắn cũng không ép hỏi nữa, một màn vừa rồi đều thu vào trong mắt hắn, tuy vừa thấy là biết ai cầm đầu, nhưng là người gây chuyện lại chính là một tiểu cung nữ, dù có muốn tra cũng chẳng thể tra đến Thẩm Như Tuyết được, hắn có chút ấn tượng với nữ nhân có chút nhanh sắc này, dường như có đến hai ba lượt được hắn gọi vào thị tẩm, tên là gì hắn cũng không rõ lắm. Mấy nữ nhân mới im lặng không bao lâu liền lại muốn sinh sự? Lần trước có một cung nữ chết trong hồ, mặc dù hắn không cho điều tra kỹ nhưng trong lòng đã biết đó là ai, vì ngại mặt mũi nên đã phóng cho người đó một con đường sống, dù sao cũng chỉ là một tiểu cung nữ, vốn chẳng có gì quan trọng. Hiện tại thì hay rồi, ngay cả một ngốc tử mà mấy nữ nhân này cũng muốn đánh chủ ý. Nghĩ như vậy, Tư Không Diệp chẳng biết sao trong lòng một tia lửa vô danh nhanh chóng thiêu đốt ngày càng mãnh liệt, ngữ khí nói chuyện càng trở nên trầm hơn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tư Không Diệp gầm lên một tiếng, giương mắt, chuyển đầu nhìn về phía cung nữ đang ôm chân vì đau, trên mặt càng trở nên tức giận.
Cung nữ kia hoảng sợ nhìn hấy lửa giận của Tư Không Diệp, lúc này liền sợ tới mức hai chân phát run, liền “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Là nô tì, nô tì có tội, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”
“Phải a, rất thơm nga.” Tiểu Đồng thuận theo nói.
“Tỷ tỷ nói cho ngươi nghe, thấy không?” Ngón tay của hoàng y nữ tử chỉ về phía bên hồ, “Bên kia hoa nở rộ nên mùi hương sẽ rất thơm.”
“Thật vậy ư?” Tiểu Đồng khờ dại trừng mắt nhìn, hoan hô nói: “Thật tốt quá, Yên Nhiên muốn qua bên kia ngắm.”
Nàng vừa nói, bàn chân nhỏ vừa chạy về hướng hoàng y nữ tử kia chỉ.
Đúng là lúc này, hoàng y nữ tử đánh mắt cho một cung nữ đứng hướng đó, cung nữ kia hiểu ý, đợi Tiểu Đồng chạy tới trước mặt thì nàng ta đưa chân ra, chặn đường Tiểu Đồng, khiến Tiểu Đồng té ngã.
Đến lúc Hoàn nhi ở phía sau Tiểu Đồng nhanh chóng chạy tới, đúng lúc lại thấy một màn này, trong lòng nhất thời lo lắng vội vàng kêu lên: “Hoàng hậu nương nương, cẩn thận!”
Tiểu Đồng tuy là chạy chậm, bất quá mấy cái kế mà mấy nữ tử cổ đại này cùng mấy kẻ xấu xa muốn dùng để khi dễ ngốc tử, nàng lại biết rất rõ. Hơn nữa lúc sau nàng còn nghe được giọng nói của Hoàn nhi ở phía sau. Vì thế, nói thì chậm, nhưng làm thì mau, Tiểu Đồng tương kế tựu kế khi sắp tới trước mặt cung nữ kia nàng liền điều chỉnh cước bộ.
Vốn nàng thầm nghĩ chỉ muốn vượt qua nhưng trong khoảnh khắc trong đầu lại nảy lên ý niệm tà ác khiến cho chân nàng vốn đang muốn bước qua thì đột nhiên đổi hướng, dẫm mạnh xuống. (chết chưa con *hắc hắc*)
Chỉ nghe hai tiếng “Ui da” đồng thời vang lên. Không cần hoài nghi, hai tiếng này có một cái đến từ tiểu cung nữ kia, còn một cái đến từ Tiểu Đồng.
Nhưng đạo lý trong khi diễn tất nhiên Tiểu Đồng hoàn toàn hiểu được, vì vậy nàng làm sao có thể để người khác thấy chỗ sơ hở được?
Trong nhất thời, chỉ thấy tiểu cung nữ kia ôm chân chính mình rồi nhao nhao lên: “đau, đau chết nô tì rồi.”
Mà Tiểu Đồng thì cả người ngã trên mặt đất, khuôn mắt trắng nõn đáng thương chảy nước mắt, hai mắt vô tội nhìn về phía Hoàn nhi, ủy khuất kêu lên: “Hoàn nhi tỷ tỷ, đau.”
Chỉ đến khi mấy vị phi tần nhìn thấy một màn như thế, đều che miệng cười ha hả.
“Xem a, đây là hoàng hậu của Vị quốc chúng ta.”
“Sai rồi, chính xác nên nói là ngốc tử hoàng hậu.”
“Các ngươi xem hắn như vậy, thật có bao nhiêu ngốc a.”
“Phải a, chân tay vụng về thế kia, cư nhiên còn là hoàng hậu a.”
“……”
Liền như vậy, trên con đường nhỏ đầy hoa quế vốn yên tĩnh không tiếng động, nay bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, thanh âm cười nhạo, châm chọc vang lên không dứt bên tai.
Duy chỉ có Hoàn nhi vội vàng chạy đến cạnh Tiểu Đồng đang ngã sấp, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khẩn trương cùng quan tâm, hai hàng lông mày nhăn lại vì lo lắng, rồi sau đó hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người có làm sao không? Để nô tì xem xem.”
Tiểu Đồng nhếch môi, một tay chỉ chỉ phía trên đầu gối, một bộ ủy khuất, nước mắt trào ra.
Hoàn nhi thấy thế, lại không dễ ở trước mặt mọi người vén váy lên để xem hộ vết thương cho Tiểu Đồng, chỉ đánh vội vàng an ủi nói: “Hoàng hậu nương nương, không đau a, chúng ta hồi cung, trở về sẽ gọi ngự y đến xem qua cho người a.”
Vừa nói, Hoàn nhi vừa nâng Tiểu Đồng đứng dậy.
Đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên kêu lên một tiếng: “Nô tài thỉnh an hoàng thượng.”
Khắc tiếp theo, con đường hoa quế nhỏ vốn náo nhiệt như một cái chợ lập tức trở nên im lặng vô cùng, nay cả tiếng châm rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Tiểu Đồng ngẩng đầu, mắt thấy thần sắc nhóm phi tần này nhanh chóng biến đổi thành hoặc dịu dàng, e lệ hoặc chờ mong, kỳ vọng, không thể không bội phục tốc độ biến sắc của mấy vị cổ đại này, người thường không thể so bằng.
Ngay lúc đó, mấy nữ nhân quay đầu đi, cùng nhìn về một hướng mà hành lễ, “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng!”
“Nô tài/ nô tì khấu kiến hoàng thượng!”
“Đều bình thân cả đi.” Tư Không Diệp nghiêm mặt, mày nhíu lại, trầm giọng nói: “Ai có thể nói cho trẫm biết, trong này vừa xảy ra chuyện gì?”
Mọi người nghe vậy, đều không dám nói gì, vì thế liền cúi đầu. Đức quý phi cười duyên tiến ra, hai tay cầm lấy một tay của Tư Không Diệp, nói: “Hoàng Thượng, ngươi như thế nào lại đến đây?”
Tư Không Diệp mắt lạnh nhìn về phía Đức quý phi đang kéo tay chính mình, thấy không người đáp lời, sắc mặt vốn âm trầm nay càng thêm mây đen ùn ùn kéo tới, hai mày xoăn tít lại hét lên, “Như thế nào? Đều câm điếc hết rồi hả? Trả lời trẫm.” Tiếp theo, dùng sức giật mạnh tay ra khỏi tay Đức quý phi.
Đức quý phi lộ nụ cười xấu hổ, “Kỳ thật cũng không có gì, chính là hoàng hậu nương nương đến đây ngắm hoa, vừa mới không cẩn thận ngã một chút liền khóc nháo lên.”
Tư Không Diệp có chút khẽ quay đầu, hai tròng mắt thâm thúy như hồ nước lạnh lẽo, bốn phía vô hình tản ra vài tia lãnh khí, ánh mắt trực tiếp nhìn Đức quý phi, ngữ khí nói chuyện cũng dẫn theo vài phân đùa cợt, “Ái phi, ngươi xác định lời ngươi nói đều là sự thật chứ? Ngươi phải biết rằng, tội khi quân sẽ bị trảm đấy.”
Đức quý phi chột dạ cúi đầu, không lên tiếng, chỉ cảm thấy bị khí thế áp bức mãnh liệt từ trên người Tư Không Diệp khiến nàng ta cảm thấy khó thở.
Tư Không Diệp thấy Đức quý phi không hề lên tiếng, hắn cũng không ép hỏi nữa, một màn vừa rồi đều thu vào trong mắt hắn, tuy vừa thấy là biết ai cầm đầu, nhưng là người gây chuyện lại chính là một tiểu cung nữ, dù có muốn tra cũng chẳng thể tra đến Thẩm Như Tuyết được, hắn có chút ấn tượng với nữ nhân có chút nhanh sắc này, dường như có đến hai ba lượt được hắn gọi vào thị tẩm, tên là gì hắn cũng không rõ lắm. Mấy nữ nhân mới im lặng không bao lâu liền lại muốn sinh sự? Lần trước có một cung nữ chết trong hồ, mặc dù hắn không cho điều tra kỹ nhưng trong lòng đã biết đó là ai, vì ngại mặt mũi nên đã phóng cho người đó một con đường sống, dù sao cũng chỉ là một tiểu cung nữ, vốn chẳng có gì quan trọng. Hiện tại thì hay rồi, ngay cả một ngốc tử mà mấy nữ nhân này cũng muốn đánh chủ ý. Nghĩ như vậy, Tư Không Diệp chẳng biết sao trong lòng một tia lửa vô danh nhanh chóng thiêu đốt ngày càng mãnh liệt, ngữ khí nói chuyện càng trở nên trầm hơn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tư Không Diệp gầm lên một tiếng, giương mắt, chuyển đầu nhìn về phía cung nữ đang ôm chân vì đau, trên mặt càng trở nên tức giận.
Cung nữ kia hoảng sợ nhìn hấy lửa giận của Tư Không Diệp, lúc này liền sợ tới mức hai chân phát run, liền “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Là nô tì, nô tì có tội, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”
/123
|