“Ở đây?” Tư Không Diệp ấn vào nơi Tiểu Đồng chỉ, kéo váy nàng lên.
Đập vào tầm mắt chính là một mảng bầm tím lớn trên đầu gối Tiểu Đồng. Tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa lên mảng bầm tím đó, khuôn mặt lạnh như băng lại hiện lên biểu tình ôn nhu, trong mắt mang theo chút yêu thương, “Yên Nhiên, có đau hay không?”
Tiểu Đồng thấy Tư Không Diệp như thế, hắn là xót thương cho ngốc tử? Vẻ mặt như trẻ con nói ra nhưng lời an ui như vậy thực khiến người khác phải cảm động, “Hoàng thượng, không đau nga, một chút cũng không đau.” Nàng vừa nói vừa dùng sức lắc đầu, thực giống như là không đau vậy.
Kỳ thật, Tiểu Đồng từ tận đáy lòng không thích xưng hô kiểu ‘hoàng thượng’ này, bởi vì mỗi lần nàng gọi hắn là hoàng thượng là mỗi lần nàng tự nhắc nhở chính mình: thân phận hắn là một đế vương, mà chính mình, cũng bất quá chỉ là một trong những nữ nhân của hắn. May mắn chính là, nàng không yêu hắn nếu không sẽ thực sự trở thành nữ nhân chân chính của xã hội phong kiến đáng buồn này.
Tư Không Diệp nhìn thẳng vào Tiểu Đồng, trong lòng có chút buồn cười, ngốc tử này là đang an ủi người sao? Nghĩ như vậy, tay hắn sử dụng một chút lực, Tiểu Đồng liền hô đau một tiếng.
“Như vậy mà ngươi còn nói không đau?” Tư Không Diệp có chút oán trách nói, nét mỉm cười hiện lên trên mặt, vẻ mặt này so với vẻ mặt lạnh băng trước kia thì thực có vài phần đẹp trai hơn.
Tiểu Đồng không thể không cảm khái, nếu hắn không phải là một đế vương, nếu hắn không quan niệm đàn ông là phải tam thê tứ thiếp thì có lẽ chính mình đã thực có thể yêu hắn rồi. Chỉ tiếc, trên thế giới này không có cái gì là ‘nếu’ cả. Mà với chế độ giáo dục hiện đại của nàng thì làm sao có thể chấp nhận chế độ hôn nhân bất bình đẳng như vậy?
Tư Không Diệp lấy ra ngọc lộ cao mà Khương Vấn lúc nãy đưa, thật cẩn thận đổ lên trên đùi Tiểu Đồng.
Lâu không nghe thấy Tiểu Đồng nói chuyện, hắn liền ngẩng đầu lên, đã thấy ngốc tử này nhìn chính mình bằng vẻ mặt mê gái. Nếu hiện tại trước mắt hăn là một nữ nhân khác, có lẽ hắn sẽ phi thường chán ghét mà lập tức rời đi. Nhưng hắn không hiểu tại sao hắn lại rất thích cảm giác được ngốc tử này mê luyến hắn.
“Yên Nhiên, ngươi nhìn cái gì mà chăm chú vậy?” Tư Không Diệp vừa thu hồi bình dược trong tay vừa hỏi.
“Hoàng thượng, ngươi thật khá a. Hắc hắc, Yên Nhiên rất thích.” Biểu hiện trên mặt tuy nói như vậy nhưng trong lòng Tiểu Đồng lại cực kỳ khinh bỉ, sắc lang hoàng đế, chính mình vừa rồi chẳng qua chỉ thất thần một chút mà hắn đã lộ ra một bộ đắc ý như vậy. Vừa nhìn đã biết là tự luyến mình đến điên cuồng.
“Phải không? Yên Nhiên thích ta?” Lời lẽ đơn giản như bình thường nhưng ngữ khí lại thiếu vài phân lãnh đạm, thêm vài phân ôn nhu. Bất chấp trong lòng Tư Không Diệp luôn phủ nhận sự yêu thích của chính mình đối với ngốc tử nhưng lại luôn tự hỏi không biết cảm giác này nghĩa là gì. Bởi vậy, hắn không muốn miễn cưỡng chính mình nữa mà thầm nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên thôi.
“Phải a.” Tiểu Đồng bỉu môi, dùng sức gật đầu, “Yên Nhiên thích hoàng thượng. Hoàng thượng bộ dạng thật khá.”
Tư Không Diệp nghe được nửa câu đầu, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, nhưng đến lúc nghe được nửa câu sau nét mặt lại tràn đầy thất vọng. Hắn tự giễu mình, phỏng chừng đại khái thời gian chính mình ở cạnh ngốc tử này quá dài nên chính mình không biết thế nào mà cũng trở nên ngốc theo? Vậy mà lại để ý đến lời của một ngốc tử?
Cưởng ép chính mình phải quên đi cảm giác thất vọng lúc nãy, Tư Không Diệp nói: “Một khi Yên Nhiên đã thích ta, vậy bắt đầu từ ngày mai, ban ngày Yên Nhiên tới chỗ ta được không?”
“Không được, tuy Yên Nhiên thích hoàng thượng xinh đẹp nhưng Yên Nhiên cũng thích Hoàn nhi tỷ tỷ, cho nên Yên Nhiên muốn cùng Hoàn nhi tỷ tỷ ở một chỗ.”
Nói giỡn, nếu chính mình mỗi ngày đều ở cạnh tên hoàng đế sắc lang này thì khẳng định chính mình sẽ bị bức đến phát điên. Ông trời làm chứng, Tiểu Đồng tuyệt đối không muốn một ngày hai mươi bốn giờ mà hết mười hai giờ là phải ở trước mặt tên sắc lang hoàng đế này diễn ngốc tử. Nếu thật vậy thì mặc dù diễn ngốc tử không phải việc khó nhưng chính nàng tuyệt đối sẽ mệt chết.
Tư Không Diệp suy tư một lát, kỳ thật ý của hắn là muốn bảo hộ Tiểu Đồng, không để những phi tần khác quấy rầy, bởi vậy, càng nghĩ, hắn càng cảm thấy đem ngốc tử này đặt trong tầm mắt mình là an toàn nhất. Nhưng hắn không dự đoán được tiểu ngốc tử này lại thích một cung nữ hơn chính mình. Một khi đã như vậy, chỉ có thể chọn một biện pháp khác, “Yên Nhiên, một khi đã như vậy, ngươi phải đáp ứng ta, từ nay về sau nếu không có ta đi cùng ngươi thì ngươi không được tùy tiện rời khỏi Phượng Nghi cung?”
“Tại sao?” Tiểu Đồng mở to mắt, không rõ hỏi.
“Vì để bảo hộ Yên Nhiên a, ngươi xem, chuyện vừa rồi nếu không phải ta tới kịp thì các nàng còn không biết đã khi dễ ngươi đến mức độ nào rồi!” Tư Không Diệp vừa dụ dỗ vừa uy hiếp nói.
Tiểu Đồng nghe xong, thầm nghĩ, hoàn hảo hoàn hảo, nàng thiếu chút nữa thì nghĩ tên sắc lang hoàng đế này thực yêu thích ngốc tử, nguyên lai chỉ là vì muốn bảo hộ nàng.
Nhưng mà, Tiểu Đồng không biết chính là trong lòng Tư Không Diệp đối với Vệ Yên Nhiên lại sinh ra áy náy. Nếu không phải hắn phái hoàng y vệ xuống tay với nàng thì nàng cũng sẽ không biến thành bộ dạng ngốc tử như hiện nay. Nếu là không ai bảo hộ nàng, hắn thật sự không thể tưởng tượng được ngốc tử này làm sao mà có thể sống sót trong hoàng cung, nơi mà tâm địa ai cũng rất nham hiểm. Cho nên, ngay sau ngày đại hôn hắn đã ra lệnh không một phi tần nào được phép bước vào Phượng Nghi cung.
Tiểu Đồng làm như toàn bộ tinh thần đều chăm chú tự hỏi một phen, rồi sau đó gật đầu đáp ứng: “Được a, như vậy đi. Yên Nhiên cam đoan về sau nếu muốn rời khỏi Phượng Nghi cung thì nhất định sẽ cho người tới thỉnh hoàng thượng, được không?”
Tư Không Diệp lúc này mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, hắn quay đầu ra phía ngoài điện, nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm liền nói: “Ta còn có chút việc phải xử lý, Yên Nhiên cùng ta tới ngự thư phòng được không?”
“Ngự thư phòng có cái gì hay không?”
“Yên Nhiên không phải rất yêu đọc sách sao? Nơi đây có rất nhiều sách a, so với thư phòng ở Phượng Nghi cung còn lớn hơn nhiều, Yên Nhiên không muốn đi xem sao?” Tư Không Diệp trong lòng không muốn để nàng trở về nhanh như vậy, cho nên liền lấy sách để dẫn dụ Tiểu Đồng. Hôm qua trong Phượng Nghi cung hắn thấy bộ dạng đọc sách chuyên chú của nàng, hắn đã nghĩ, mặc dù nàng đọc không hiểu như bộ dạng nàng thực sự là phi thường giống như thích đọc sách.
Nhưng quả thật đúng là như vậy, bô dạng nàng đã khẳng định điều đó, nàng vừa nghe thấy hắn nói có thể đến ngự thư phòng đọc sách, nàng liền lập tức vui vẻ kêu lên: “Được a được a, Yên Nhiên muốn đi.”
Đập vào tầm mắt chính là một mảng bầm tím lớn trên đầu gối Tiểu Đồng. Tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa lên mảng bầm tím đó, khuôn mặt lạnh như băng lại hiện lên biểu tình ôn nhu, trong mắt mang theo chút yêu thương, “Yên Nhiên, có đau hay không?”
Tiểu Đồng thấy Tư Không Diệp như thế, hắn là xót thương cho ngốc tử? Vẻ mặt như trẻ con nói ra nhưng lời an ui như vậy thực khiến người khác phải cảm động, “Hoàng thượng, không đau nga, một chút cũng không đau.” Nàng vừa nói vừa dùng sức lắc đầu, thực giống như là không đau vậy.
Kỳ thật, Tiểu Đồng từ tận đáy lòng không thích xưng hô kiểu ‘hoàng thượng’ này, bởi vì mỗi lần nàng gọi hắn là hoàng thượng là mỗi lần nàng tự nhắc nhở chính mình: thân phận hắn là một đế vương, mà chính mình, cũng bất quá chỉ là một trong những nữ nhân của hắn. May mắn chính là, nàng không yêu hắn nếu không sẽ thực sự trở thành nữ nhân chân chính của xã hội phong kiến đáng buồn này.
Tư Không Diệp nhìn thẳng vào Tiểu Đồng, trong lòng có chút buồn cười, ngốc tử này là đang an ủi người sao? Nghĩ như vậy, tay hắn sử dụng một chút lực, Tiểu Đồng liền hô đau một tiếng.
“Như vậy mà ngươi còn nói không đau?” Tư Không Diệp có chút oán trách nói, nét mỉm cười hiện lên trên mặt, vẻ mặt này so với vẻ mặt lạnh băng trước kia thì thực có vài phần đẹp trai hơn.
Tiểu Đồng không thể không cảm khái, nếu hắn không phải là một đế vương, nếu hắn không quan niệm đàn ông là phải tam thê tứ thiếp thì có lẽ chính mình đã thực có thể yêu hắn rồi. Chỉ tiếc, trên thế giới này không có cái gì là ‘nếu’ cả. Mà với chế độ giáo dục hiện đại của nàng thì làm sao có thể chấp nhận chế độ hôn nhân bất bình đẳng như vậy?
Tư Không Diệp lấy ra ngọc lộ cao mà Khương Vấn lúc nãy đưa, thật cẩn thận đổ lên trên đùi Tiểu Đồng.
Lâu không nghe thấy Tiểu Đồng nói chuyện, hắn liền ngẩng đầu lên, đã thấy ngốc tử này nhìn chính mình bằng vẻ mặt mê gái. Nếu hiện tại trước mắt hăn là một nữ nhân khác, có lẽ hắn sẽ phi thường chán ghét mà lập tức rời đi. Nhưng hắn không hiểu tại sao hắn lại rất thích cảm giác được ngốc tử này mê luyến hắn.
“Yên Nhiên, ngươi nhìn cái gì mà chăm chú vậy?” Tư Không Diệp vừa thu hồi bình dược trong tay vừa hỏi.
“Hoàng thượng, ngươi thật khá a. Hắc hắc, Yên Nhiên rất thích.” Biểu hiện trên mặt tuy nói như vậy nhưng trong lòng Tiểu Đồng lại cực kỳ khinh bỉ, sắc lang hoàng đế, chính mình vừa rồi chẳng qua chỉ thất thần một chút mà hắn đã lộ ra một bộ đắc ý như vậy. Vừa nhìn đã biết là tự luyến mình đến điên cuồng.
“Phải không? Yên Nhiên thích ta?” Lời lẽ đơn giản như bình thường nhưng ngữ khí lại thiếu vài phân lãnh đạm, thêm vài phân ôn nhu. Bất chấp trong lòng Tư Không Diệp luôn phủ nhận sự yêu thích của chính mình đối với ngốc tử nhưng lại luôn tự hỏi không biết cảm giác này nghĩa là gì. Bởi vậy, hắn không muốn miễn cưỡng chính mình nữa mà thầm nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên thôi.
“Phải a.” Tiểu Đồng bỉu môi, dùng sức gật đầu, “Yên Nhiên thích hoàng thượng. Hoàng thượng bộ dạng thật khá.”
Tư Không Diệp nghe được nửa câu đầu, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, nhưng đến lúc nghe được nửa câu sau nét mặt lại tràn đầy thất vọng. Hắn tự giễu mình, phỏng chừng đại khái thời gian chính mình ở cạnh ngốc tử này quá dài nên chính mình không biết thế nào mà cũng trở nên ngốc theo? Vậy mà lại để ý đến lời của một ngốc tử?
Cưởng ép chính mình phải quên đi cảm giác thất vọng lúc nãy, Tư Không Diệp nói: “Một khi Yên Nhiên đã thích ta, vậy bắt đầu từ ngày mai, ban ngày Yên Nhiên tới chỗ ta được không?”
“Không được, tuy Yên Nhiên thích hoàng thượng xinh đẹp nhưng Yên Nhiên cũng thích Hoàn nhi tỷ tỷ, cho nên Yên Nhiên muốn cùng Hoàn nhi tỷ tỷ ở một chỗ.”
Nói giỡn, nếu chính mình mỗi ngày đều ở cạnh tên hoàng đế sắc lang này thì khẳng định chính mình sẽ bị bức đến phát điên. Ông trời làm chứng, Tiểu Đồng tuyệt đối không muốn một ngày hai mươi bốn giờ mà hết mười hai giờ là phải ở trước mặt tên sắc lang hoàng đế này diễn ngốc tử. Nếu thật vậy thì mặc dù diễn ngốc tử không phải việc khó nhưng chính nàng tuyệt đối sẽ mệt chết.
Tư Không Diệp suy tư một lát, kỳ thật ý của hắn là muốn bảo hộ Tiểu Đồng, không để những phi tần khác quấy rầy, bởi vậy, càng nghĩ, hắn càng cảm thấy đem ngốc tử này đặt trong tầm mắt mình là an toàn nhất. Nhưng hắn không dự đoán được tiểu ngốc tử này lại thích một cung nữ hơn chính mình. Một khi đã như vậy, chỉ có thể chọn một biện pháp khác, “Yên Nhiên, một khi đã như vậy, ngươi phải đáp ứng ta, từ nay về sau nếu không có ta đi cùng ngươi thì ngươi không được tùy tiện rời khỏi Phượng Nghi cung?”
“Tại sao?” Tiểu Đồng mở to mắt, không rõ hỏi.
“Vì để bảo hộ Yên Nhiên a, ngươi xem, chuyện vừa rồi nếu không phải ta tới kịp thì các nàng còn không biết đã khi dễ ngươi đến mức độ nào rồi!” Tư Không Diệp vừa dụ dỗ vừa uy hiếp nói.
Tiểu Đồng nghe xong, thầm nghĩ, hoàn hảo hoàn hảo, nàng thiếu chút nữa thì nghĩ tên sắc lang hoàng đế này thực yêu thích ngốc tử, nguyên lai chỉ là vì muốn bảo hộ nàng.
Nhưng mà, Tiểu Đồng không biết chính là trong lòng Tư Không Diệp đối với Vệ Yên Nhiên lại sinh ra áy náy. Nếu không phải hắn phái hoàng y vệ xuống tay với nàng thì nàng cũng sẽ không biến thành bộ dạng ngốc tử như hiện nay. Nếu là không ai bảo hộ nàng, hắn thật sự không thể tưởng tượng được ngốc tử này làm sao mà có thể sống sót trong hoàng cung, nơi mà tâm địa ai cũng rất nham hiểm. Cho nên, ngay sau ngày đại hôn hắn đã ra lệnh không một phi tần nào được phép bước vào Phượng Nghi cung.
Tiểu Đồng làm như toàn bộ tinh thần đều chăm chú tự hỏi một phen, rồi sau đó gật đầu đáp ứng: “Được a, như vậy đi. Yên Nhiên cam đoan về sau nếu muốn rời khỏi Phượng Nghi cung thì nhất định sẽ cho người tới thỉnh hoàng thượng, được không?”
Tư Không Diệp lúc này mới gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, hắn quay đầu ra phía ngoài điện, nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm liền nói: “Ta còn có chút việc phải xử lý, Yên Nhiên cùng ta tới ngự thư phòng được không?”
“Ngự thư phòng có cái gì hay không?”
“Yên Nhiên không phải rất yêu đọc sách sao? Nơi đây có rất nhiều sách a, so với thư phòng ở Phượng Nghi cung còn lớn hơn nhiều, Yên Nhiên không muốn đi xem sao?” Tư Không Diệp trong lòng không muốn để nàng trở về nhanh như vậy, cho nên liền lấy sách để dẫn dụ Tiểu Đồng. Hôm qua trong Phượng Nghi cung hắn thấy bộ dạng đọc sách chuyên chú của nàng, hắn đã nghĩ, mặc dù nàng đọc không hiểu như bộ dạng nàng thực sự là phi thường giống như thích đọc sách.
Nhưng quả thật đúng là như vậy, bô dạng nàng đã khẳng định điều đó, nàng vừa nghe thấy hắn nói có thể đến ngự thư phòng đọc sách, nàng liền lập tức vui vẻ kêu lên: “Được a được a, Yên Nhiên muốn đi.”
/123
|