“Nàng đang chơi trò gì vậy, Tuyết Nhi?” Minh Tịnh nói nhỏ, phản ứng một cách phúc hắc và thâm ý như từ trước đến nay. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết chau mày, vẻ mặt nhẹ nhàng đùa giỡn nói: “Chơi cái gì? Tất nhiên là chơi cái nên chơi. Vào đi thôi. . . . . .” Đầu hất qua, ý bảo hắn đuổi theo, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân, để mặc Minh Tịnh sau lưng dùng ánh mắt thâm thúy nhìn mình.“Ôi, các vị khách quan, có vẻ lạ mặt a, là lần đầu tiên tới sao? Đến, mời vào bên trong, mời vào bên trong! Ha ha, ta vừa nhìn các vị khách quan, đã biết mọi người nhất định là quý nhân! Tiểu Thúy —— Tiểu Thúy —— mau dẫn các vị quý nhân đi lên trên lầu, phòng chữ thiên thứ nhất đi!” Trong sảnh, tú bà vừa nhìn thấy bọn Tống Ngâm Tuyết tiến vào, vốn am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, bà ta lập tức vuốt mông ngựa tiến đến, sau đó chưa nói ba câu, liền mời khách lên lầu. Dù sao bất kể có phải là quý nhân không, tôn chỉ của bà ta là kéo vào rồi nói sau. “Hắc hắc, lão mẹ a, nhãn lực của bà đúng là tốt!” Vừa nghe người khác tán dương mình như vậy, Tống lão lục mặt mày hớn hở, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi bạc vụn, sau đó tùy ý quăng ra, rồi đi theo nha đầu Tiểu Thúy kia lên lầu. Đây là một gian sương phòng trang trí rất tinh tế, lộ ra sự cổ điển và lịch sự tao nhã, hoàn toàn không nhiễm nửa điểm phong trần của kỹ viện, hơn nữa vị trí sương phòng rất tốt, xuyên qua rèm, có thể tinh tường chứng kiến nhất cử nhất động trên sân khấu trong đại sảnh. Mọi người lộn xộn ngồi xong, lúc này, Trữ Tiêu Băng bên cạnh mở miệng nói với Tống lão lục: “Này, Béo ị, nếu như chơi không vui, chờ xem chúng ta xử lý ngươi như thế nào!” “Đừng nha, đừng nha, ta cũng chỉ là nghe nói, không biết cụ thể. Kỳ thật ta làm người tâm địa luôn quá tốt, có vật gì hay, đều muốn lấy rachia xẻ với mọi người.” Ánh mắt quét qua mặt mọi người, khi nhìn đến Kỳ Nguyệt thì hơi dừng lại, sau đó”Ha ha” cười, lúc đối phương ghét bỏ quay mặt đi thì không kịp thu hồi, đành phải xấu hổ sờ sờ mũi. “Sư tỷ, vì cái gì tỷ lại phải đáp ứng cái tên mập kia tới nơi này a?”Tựa hồ có chút khó hiểu, dù sao bọn họ cũng không thể tới chơi gái a, Trữ Tiêu Băng mở miệng nói: “Sư tỷ, tỷ mang theo nhiều phu quân như vậy tới thanh lâu, có vẻ không tốt lắm đâu. . . . . .” “Nhiều phu quân như vậy?” Tống Ngâm Tuyết giương mắt, nhàn nhạt mà nhìn. Thấy vậy, Tiêu Băng chỉ chỉ hai người Vô Song cùng Minh Tịnh, sau đó lại chỉ chỉ Thư Ly nói: “Biểu ca muội cũng coi như một người!” “Nguyệt Nguyệt cũng vậy!” Tống lão lục nói tiếp. “Ồn ào muốn chết!” Lạnh lùng cắt ngang, một tay người ngọc gõ mặt bàn, sau đó giương mắt ra dấu về hướng sân khấu dưới lầu, thâm ý nói:” Không phải mọi người muốn biết ‘ Túc Nguyệt Phường ’ thú vị ở chỗ nào sao? Hiện tại, biểu diễn sắp bắt đầu rồi.” “Biểu diễn?” Theo sự ra hiệu của nàng mọi người quay đầu nhìn xuống, Tống Vũ Kiệt vừa xem, vừa vô thức nói: “Hử, Ngâm Tuyết? Không phải muội cũng chưa từng tới Đại Lương ư, làm sao có thể biết ‘ Túc Nguyệt Phường ’ thú vị ở chỗ nào?” Tống lão lục vô tâm mà nói, bất quá chỉ là thuận miệng, bởi vì lúc này sự chú ý của hắn đang tập trung vào trên đài, cho nên căn bản không cần Ngâm Tuyết trả lời. Tống Ngâm Tuyết cũng không muốn trả lời, chỉ là chậm rãi uống trà, vẻ mặt thản nhiên. Ánh mắt Minh Tịnh luôn len lén đánh giá nàng, đối với người trong lòng còn tinh hơn hồ ly của mình, lòng hắn tràn đầy ham muốn nghiên cứu và tò mò. “Ra rồi! Ra rồi!” Lúc này, giọng nói kích động của Tống lão lục truyền đến, hấp dẫn sự chú ý của đám đông, mọi người bắt đầu nhìn xuống phía dưới. Theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy các cô nương mới vừa rồi còn đang ngâm nga hát xướng trên võ đài, lúc này chẳng biết từ lúc nào, đều đã chậm rãi lui xuống. Sau đó trên võ đài lớn thông thoáng, lập tức chỉ còn lại một nữ tử che mặt khoác áo mỏng, dáng người có lồi có lõm dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, thướt tha đứng yên. Nữ tử xuất hiện, khiến cho đại sảnh vốn phi thường náo nhiệt, trong khoảnh khắc biến thành lặng ngắt như tờ. Mọi người lúc này đều trừng lớn hai mắt, si mê không nhúc nhích nhìn chằm chằm trên đài. “Ách, nàng ta muốn làm gì vậy? Còn che mặt?” Tống lão lục không rõ tình huống cho lắm, không khỏi sờ đầu, bày tỏ sự khó hiểu của mình. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhấp nhẹ một ngụm trà nhỏ, sau đó ưu nhã giương mắt, chậm rãi mở miệng nói: “Muốn biết nàng ấy làm gì? Cứ xem tiếp đi.” “A!” Một “A” chữ vừa dứt lời, chỉ thấy nữ tử áo mỏng trên đài đột nhiên chậm rãi chuyển động, thân thể yêu kiều mềm mại theo âm nhạc nhẹ nhàng nhảy múa, ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu vào dáng vẻ thướt tha yểu điệu của nàng, tạo nên vô số ảo tưởng mơ màng. Váy múa dài, dáng người lắc lư, thoải mái phập phồng, linh lung chuyển động, hút hồn người. . . . . . Cuối cùng sau một loạt vung, nhảy, chuyển, xoay, nữ tử uốn mình một cái xinh đẹp chấm dứt một khúc, sau đó liền đứng yên lần nữa, đôi mắt đảo qua mọi người. Lúc này, tú bà cười đến run rẩy hết cả người khệ nệ đi lên đài, nàng làm nũng một hồi nói với mọi người dưới đài: “Các vị quan khách, đêm khuynh thành mười ngày một lần tại Túc Nguyệt Phường, hiện tại sắp bắt đầu rồi! Nếu như giờ phút này, có vị khách quan nào coi trọng Oánh Oánh cô nương của chúng ta lần này, muốn cùng nàng mây mưa một phen, vậy thì mời nhanh chóng lên đài, bày ra một chút tài nghệ a. Oánh Oánh cô nương của chúng ta sẽ từ đó tuyển ra một vị hợp ý, ở chung một đêm, hơn nữa —— không lấy một xu!” Tú bà dùng giọng điệu cứng rắn nói xong, dưới đài liền vui mừng ồn ã, mỗi người đều xoa tay, hưng phấn kích động ngươi tranh ta đoạt dũng mãnh lao tới trước đài. “Ai ai, mọi người không nên gấp, không nên gấp! Nguyên một đám, nguyên một đám xung phong lên sao? Ai cũng có cơ hội, đều có cơ hội cả!” Tú bà lớn tiếng kêu to, cố gắng duy trì trật tự, sợ những người này bởi vì kích động, mà đạp hỏng sân khấu. “Béo ị, đây là trò vui ngươi nói sao?” Trữ Tiêu Băng liếc mắt nhìn Tống Vũ Kiệt, vì quyết định của hắn mà đưa ra lời dị nghị. Lúc này, chỉ thấy Tống lão lục cũng có chút không giải thích được híp mắt, mơ hồ nói: “Ta cũng không biết a? Ta đi dạo nhiều thanh lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua chỗ nào giống như vầy?” Tầm mắt lần nữa chuyển đến trên võ đài, lúc này, có một nam tử, gấp rút hừng hực bò lên trên sân khấu, sau đó dạo qua bên người nữ tử một vòng, rồi nặng nề quay mặt về phía mọi người, bắt đầu vặn vẹo thân thể của chính mình. Rất ít khi nhìn thấy có nam tử ở trước mặt mọi người mà vặn vẹo thân thể, tuyc nhìn có hơi ngốc, nhưng vẫn biết là hắn đã thật sự ra sức. Sau một lúc uốn éo, nam tử đầu tiên đi xuống dưới, tiếp đó tên thứ hai lại đi lên, hắn không giống với tên trước múa may một hồi, mà lựa chọn ôn nhu nhẹ giọng hát tình ca. Tên thứ hai xuống dưới thì đến tên thứ ba, sau đó là tên thứ tư, tên thứ năm. . . . . . Thấy nhiều nam tử như vậy thay nhau ra trận, đầu óc Tống lão lục có chút tiếp nhận không nổi. “Ngâm Tuyết, bọn họ đang làm gì vậy?” “Hấp dẫn sự chú ý của nàng kia. Tựa như Khổng Tước đực động dục vì muốn hấp dẫn chim cái, mở cái đuôi xinh đẹp của nó ra, không ngừng làm ra các loại tư thái duyên dáng!” Một tay nâng đầu, trả lời vô cùng tùy ý, Tống Ngâm Tuyết lúc này, hai con mắt híp lại, bộ dạng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. “Hấp dẫn sự chú ý của nàng kia?” Cảm thấy rất mới mẻ, Tống Vũ Kiệt nhịn không được nhìn xuống thăm dò, thì thào nói: “Nói như vậy, chỉ cần lên đài khoe khoang một phen, sau đó khiển cho nữ tử kia coi trọng là được? Ha, trò này hay a! Nhiều người điên cuồng như vậy chỉ vì cầu một đêm vui vẻ, lại không tiếc thể diện, buông tha tư thái đi đến nịnh nọt một nữ tử phong trần, mà nữ tử kia lại có thể cao cao tại thượng tùy ý chọn lựa nam tử nàng hợp ý? Ha ha, cách chơi mới vi phạm luân lý cương thường như vậy, thật đúng là rất có sức hấp dẫn , hơn nữa mấu chốt nhất vẫn là cô nương kia—— nàng không cần tiền!” Bất cứ khi nào, bất kể là người nào, khi nghe nói có thể chiếm tiện nghi mà không hề bị đòi tiền thì sẽ lập tức sinh ra hứng thú, ngay cả Tống Vũ Kiệt trên căn bản vốn không quan tâm đến chuyện tiền bạc cũng thế. “Ngâm Tuyết, vì cái gì cô nương kia lại mang khăn che mặt a? Như vậy không xem được dung nhan của nàng ta!” “Bởi vì để gia tăng cảm giác thần bí. Nữ tử Túc Nguyệt Phường có lệ, phàm là nữ tử tham gia đêm khuynh thành, đêm đó mặt phải mang lụa trắng, mà lại tấm lụa trắng này đợi đến sau khi nữ tử chọn trúng nam tử, đến đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng kia sẽ tháo xuống!” “Ra là như thế. . . . . .” Tống Vũ Kiệt nghe xong, dường như hiểu ra gật nhẹ đầu. Nghe vậy, mí mắt Tống Ngâm Tuyết cũng không giơ lên tiếp tục tùy ý nói: “Cô nương ở Túc Nguyệt Phường, tất cả đều là tự nguyện tiếp khách, không tồn tại tình huống bắt buộc cùng cưỡng bức, cho nên lòng bọn họ đều là nhất trí.” Khi nàng nói đến một câu cuối cùng này thì Minh Tịnh bên cạnh quăng ánh mắt dò xét về hướng nàng, cả Vô Song cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. “Thủ đoạn thật inh!” Thâm ý nhìn, đôi mắt như sao sáng chói, Minh Tịnh miệng thì khen, nhưng trên mặt lại là một mảnh thâm ý,“Cái tiết mục này, mặt ngoài nhìn như nam tử chiếm hết tiện nghi, không chỉ có được mỹ nhân, lại không tốn nửa xu! Nhưng kỳ thật người thắng lớn nhất, lại là bản thân Túc Nguyệt phường, danh lợi song thu!” “A, chuyện đó giải thích như thế nào?” Nghe Minh Tịnh nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ quay đầu, cũng mang vẻ mặt thâm ý hỏi hắn. “Có ba chỗ inh, thứ nhất, hành động lần này của Túc Nguyệt Phường đã đánh trúng tâm lý tham lợi của thế nhân. Thử nghĩ những nam nhân kia, vừa nghe nói có chuyện tốt mà không cần tiền, làm sao còn có thể ngồi yên? Mọi người một truyền mười, mười truyền trăm. . . . . . Kể từ đó, rất nhanh sẽ khiến ỹ danh của Túc Nguyệt Phường lưu truyền bốn phía, không cần tận lực tuyên truyền,cũng có thể tạo ra hiệu quả thanh danh đại chấn!” “Thứ hai, khi đám người mãnh liệt tuôn tới Túc Nguyệt Phường, chung quy cũng phải tiêu phí một khoản gì đó, bất luận là rượu hay thức ăn, kẹo bánh trái cây. Không những không lỗ vốn còn khiến bản thân nổi tiếng, lại hạ thấp khí thế của đối thủ!” “Thứ ba, đó là để nữ tử mang lụa trắng xuất hiện, như vậy không chỉ có gia tăng cảm giác thần bí trên sân khấu, còn hoàn toàn nắm bắt được khẩu vị của nam tử, loại cảm giác có thể nhìn, lại sờ không tới, nhưng mà bất cứ thời khắc nào cũng tràn ngập cơ hội này, sẽ như độc dược dẫn dắt bọn hắn! Làm cho bọn họ bất kể là lần này, hay là lần sau, vì tìm kiếm cảm giác thần bí hưng phấn, đều kìm lòng không được chạy tới lần nữa!” Minh Tịnh phân tích các loại quan hệ trong chuyện này, trong đôi mắt nhìn về hướng người ngọc, lộ ra vẻ thâm ý khó hiểu, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không hề tránh né, trực diện đón nhận ánh mắt của hắn. Nàng biết hắn rất thông minh, cho nên đối với người thông minh mà nói, hết thảy cũng không cần nói quá nhiều. “Haiii, nghe các ngươi nói như vậy, xem ra ông chủ Túc Nguyệt Phường này nhất định là người rất thông minh rồi! Được, ta thích nhất là những người thông minh, xuống dưới phân cao thấp cùng những nam nhân này một phen thôi!” Rốt cuộc cũng tìm được lý do có thể đi trộm hương, thân thể mập mạp của Tống Vũ Kiệt lập tức nhảy dựng lên, vội vàng hào hứng muốn đi. Đúng lúc này, dưới đài đột nhiên vang lên một hồi bạo động, tiếp đó liền nghe tiếng hô sắc nhọn của tú bà: “Ôi —— thế này không được! Thế này tuyệt đối không được a! Công tử, đây chính là quy củ của Túc Nguyệt Phường chúng ta, nam tử hợp ý, nhất định phải do cô nương chúng ta tự mình chọn lựa!” “Ta nhổ vào! Cái quy củ chó má gì, Lão Tử chính là quy củ!” Một tiếng chửi bới, kiêu ngạo từ dưới lầu truyền ra, nghe vậy mọi người đều quay đầu nhìn xuống xem xét, nhìn thấy dưới đài có một nam nhân béo ú vận trường sam thêu hoa, lúc này đang giương cái bản mặt đầy thịt béo, hùng hổ muốn tiến lên cường đoạt cô nương áo mỏng tên là Oánh Oánh kia. “Chuyện này không thể! Chuyện này không thể! Ôi ——” tú bà còn chưa nói xong, chỉ thấy đã bị tên mập kia một bả đẩy ngã trên mặt đất, đau đến kêu hừ hừ. Đến lúc này, cái tên mập mạp kia thấy thịt đã đến tay, liền trừng cặp mắt nhỏ đục ngầu của hắn, cười dâm một hồi nói: “Nghe nói đàn bà Túc Nguyệt Phường chơi rất hăng hái! Hôm nay, ta lại muốn xem xem, rốt cuộc mấy ả kỹ nữ trong truyền thuyết hăng hái đến cỡ nào! Ha ha!” Dứt lời muốn vươn tay xé quần áo của Oánh Oánh cô nương, xem ra cái tên mập này tối nay định trình diễn đông cung đồ sống trước mặt mọi người! “Tmd, ở đâu ra béo ị này! Rõ ràng dám đoạt nữ nhân với bổn điện hạ!” Tống Vũ Kiệt vốn đang muốn xuống lầu, vừa thấy chuyện tốt của mình bị quấy rầy, tức giận đến chửi ầm lên, vội vàng vén tay áo lên, bộ dạng chuẩn bị đánh nhau. “Aii, tên béo ị nào tính nết cũng giống nhau!” Trữ Tiêu Băng chứng kiến tình hình này, thì chán nản, lạnh lùng nói, chỉ thấy nàng xoay người, lần đầu tiên ăn ý đi theo Tống lão lục, đẩy cửa ra. Tống Ngâm Tuyết không nhanh không chậm uống trà, dưới ánh nhìn soi mói của bốn người bên cạnh, vẻ mặt bất động thanh sắc. “Chó điên ở đâu ra, chạy khắp nơi cắn người thế này? Xuống cho chúng ta!” “Đúng! Xuống!” Dưới đài ồn ào tiếng chửi rủa, mọi người đều phẫn nộ trừng mắt, cả giận nói, muốn xông lên trước dừng tên đản ấu đả gây nhiễu loạn trật tự này lại. Lúc này, có lẽ là nhìn ra ý đồ của mọi người, tên mập kia vừa kéo Oánh Oánh cô nương, vừa dùng cặp mắt ti hí của hắn nhìn quét qua mọi người, cười đắc ý nói: “Thế nào, muốn đánh người? Hừ, nói cho các ngươi biết, muội muội của ta là thị nữ bên người Tam điện hạ Quân Tử Sở, nếu các ngươi dám đắc tội với ta, ta bảo nàng đi nói cho Tam điện hạ, cho nguyên một đám các ngươi không còn răng mà ăn cháo!” Rất là khó lường ngẩng cao đầu lên, tên mập kia cười dâm lần nữa nói: “Các ngươi biết Tam điện hạ không? Hắn là vị hoàng tử được đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất, tương lai chính là người thừa kế ngai vàng, muội muội của ta đi theo bên cạnh hắn, từ nay về sau bất luận như thế nào cũng có thể lên làm phi tử, lúc đó, ta chính là quốc cữu gia! Cho nên hiện tại, những tên hạ lưu các ngươi còn dám vô lễ với ta sao? Có phải không muốn sống nữa không?!” Ngoan lệ mà nói…, khoe khoang ra chỗ dựa của mình, nghe vậy người, dưới đài đều cả kinh, sững sờ không dám tiến lên nữa, mà trong sương phòng trên lầu, khi bốn người nghe được câu Đại Lương Tam hoàng tử Quân Tử Sở này, vẻ mặt đều quái dị, trong mắt hình như có chút gì đó đang mơ hồ lưu động. “Ta nói Tam đệ, hóa ra cái tên mập kia là đại cữu gia tương lai của đệ a? Ha ha, ta vốn không biết đệ có chuyện mờ ám với nha đầu Cầm Tâm kia nha? Lần trước lúc thấy ta đánh nàng, đệ cũng không có phản ứng gì, ta còn khẳng định đệ không thích nàng, cho nên đang chuẩn bị hai ngày nữa đề nghị đệ đưa nàng qua? Nhưng bây giờ thì không dám, đệ đã chuẩn bị lập nàng làm phi, câu đòi người này, ta tuyệt đối không mở miệng được!” Lúc này, trong một gian sương phòng khác, mấy huynh đệ Quân gia đang ngồi quanh bàn, mắt nhìn trò hay đang phát sinh. “Ai, ta nói đại ca, Cầm Tâm này huynh đương nhiên không thể nhận a! Đừng nói tính tình nàng giống như là cây ớt gặp người liền phát hỏa, chỉ cần nhìn thân phận nàng ta là thị nữ thiếp thân của Tam ca, huynh cũng đã không nên mở cái miệng a! Huynh suy nghĩ một chút đi, Tam ca không gần nữ sắc, bên người thì chỉ có một nữ nhân như Cầm Tâm có thể an ủi lúc tịch mịch, nếu cho huynh rồi, vạn nhất ngày nào đó Tam ca hứng lên. . . . . .” Phun ra những lời khiến người ta chán ghét, Tứ Hoàng Tử cũng không tiếp tục nữa, hắn chỉ liếc mắt nhìn đại hoàng tử Quân Tử Dạ ngồi đối diện, tiếp đó lại chuyển mắt về phía võ đài trên đại sảnh. Trên võ đài, tên béo ị thêu dệt chuyện kia, đang nói khoác các loại”Công tích vĩ đại” của Tam hoàng tử Quân Tử Sở , khoe khoang lố bịch đến không còn lời nào có thể miêu tả được. Nhưng nếu như chỉ cần là người có chút tâm tư, sẽ phát hiện số lượng tin vịt trong chuyện này không nhỏ. Quân Tử Sở lạnh mặt, rốt cuộc hiểu vì cái gì hôm nay Quân Tử Dạ lại hảo tâm gọi hắn đến cùng nhau mừng sinh nhật như vậy? Hóa ra căn bản là lưu lại chiêu sau. “Các ngươi biết không? Tam điện hạ của húng ta, vô cùng lợi hại, muốn đùa chết những kẻ hạ đẳng như các ngươi, chỉ đơn giản như đùa chết một con kiến!” Tên béo ị thêu dệt chuyện cứ như là bị ai chỉ thị ra sức khoe khoang quyền lực của Tam điện hạ, toàn lực khiêu khích khiến mọi người tức giận căm ghét Tam hoàng tử Quân Tử Sở. Lúc này, trong sương phòng, mấy hoàng tử Quân gia vẻ mặt đắc ý, châm chọc nói: “Tam ca dạy bảo thủ hạ thật là giỏi a, không biết phụ hoàng thấy được tình cảnh này, sẽ phản ứng thế nào? Ha ha!” Cố ý làm cho Tử Sở xấu mặt, đại hoàng tử Quân Tử Dạ đứng dậy, sau đó cười cười, trêu đùa nói: “Đi, chúng ta đi gặp lại đại cữu gia tương lai của Tử Sở!” “Được!” Toàn bộ các huynh đệ đứng lên, mang theo ý đồ cố ý quấy rối mà đi xuống, lúc này, tên mập trên đài kia vừa thấy tình cảnh này, giống như đã được dặn dò trước, hất tay áo, há mồm kêu lớn: “Các ngươi đừng ngăn cản ta, hiện tại ta muốn nữ nhân này! Hừ, ta có Tam điện hạ làm chỗ dựa, nếu các ngươi không sợ chết thì đi lên thử xem! Xem ta khiến các ngươi chết không yên lành như thế nào!” Tay, mạnh mẽ kéo tấm áo mỏng như cánh ve sầu của Oánh Oánh cô nương , theo một tiếng “roạt”, lộ ra một mảng da thịt lớn trắng như tuyết, lúc này, tên béo ị kia duỗi bàn tay như cái móng heo ra, đang muốn phi lễ vũ nhục màng, một tiếng”Tmd, dừng tay!” vang lên, Lục béo ị Tống Vũ Kiệt chính nghĩa xuất hiện!
/212
|