Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao

Chương 16: BÍ ẨN NỤ HÔN ĐẦU TIÊN

/38


-Sao cơ, cậu được dự sinh nhật của Thiên Tư và Thiên Tứ à?

-MÌnh đang lưỡng lự lắm đây!

-Lưỡng lự gì chứ? Thậm chí mấy cô nàng quý tộc lớp mình cũng không được dự, họ đang ngồi than thân trách phận kia kìa.

Lời Đông NGhi nói càng làm cho nó ngao ngán. Chứng tỏ những vị khách tham dự buổi party toàn là những người “không bình thường”.

-Thật là ganh tỵ với cậu, mình sẽ không bao giờ được tham dự một buổi tiệc như vậy, mà lại là sinh nhật của Thiên Tư nữa chứ!

-Du Du à, nếu có thấy Đại Bảo mặc đồ dạ hội nhớ quan sát kĩ rồi miêu tả lại cho tớ nha, chắc cậu ấy sẽ đẹp trai lắm đây!

Nhìn 2 đứa bạn đang mơ mộng đến những thần tượng của họ trong buổi tiệc sẽ ăn mặc như thế nào, Du Du mỉm cười và thấy thật là có lỗi. Nó ước sao có thể chia sẻ lời mời cho những người bạn của mình để họ có được dự tiệc như mong muốn, trong khi nó thì lại chẳng muốn tham dự chút nào…

Nó thất thểu đi bộ về nhà sau giờ tan học. Còn khoảng 1 tuần nữa là đến sinh nhật của Thiên Tư và Thiên Tứ, là ngày nhiều bạn bè của họ đến dự. Đáng lẽ ngày đó Du Du phải tránh mặt, vậy mà Du Du lại lỡ nhận lời mọi người rồi, giờ hối cũng không kịp. Nhưng mà không biết Đốc Long có đến tham dự không nữa, vì cậu ta ở Itê, nên chắc sẽ là khách mời đặc biệt rồi. Nó phải có mặt ở đó để xem cậu ta thế nào, vì kể từ ngày gặp 2 người kia trên sân thượng đến giờ cậu ấy mất tích luôn..

Mấy ngày nay, Du Du vẫn nặng cái đầu vì không biết sẽ mặc gì để đi dự. Nó chẳng có đến một bộ đầm hay một đôi giày đẹp để có thể tham dự một buổi party sinh nhật 2 thiếu gia của tập đoàn INNO hoành tráng như vậy. Nhớ lại mấy lần tên Thiên Tư chọc quê nó khi nó kèm cậu ta học:

-Trời ạ, cô không giặt đồ sao, tôi thấy cô mặc có mấy bộ này hoài vậy?

-Ngày nào tôi cũng giặt hết, nhưng vì tôi chỉ có mấy bộ đồ vậy thôi! Miễn sao thơm tho là được.

-Cô đúng là keo kiệt, tiền lương đâu, sao không lấy tiền đó mà mua quần áo.

-Những bộ này còn mặc được mà, tôi cần nhiều quần áo làm gì?

-Đúng là Đồ nhà quê!

Giờ nghĩ lại thấy tủi thân vô cùng, Du Du đứng mơ mộng bộ đầm dạ hội lộng lẫy được trưng bày trong cửa hàng sang trọng mà nó đi ngang qua. Nó nghiêng đầu ngắm bộ đầm ấy. Màu hồng nhạt của chiếc đầm nhìn rất nữ tính, vải voan nhẹ, rủ xuống, làm tôn đường nét của người sẽ mặc nó. Có vài bông hoa lấp lánh đính trên đó khéo léo, trông rất dễ thương và nhu mì. Không quá lộng lẫy, không quá cầu kì, nhưng chiếc đầm toát ra một sự thu hút rất lớn, nhất là đối với Du Du lúc này. Đôi giày trong suốt như thủy tinh, hơi phớt hồng để bên cạnh cái đầm, chúng đi chung một bộ với nhau. Tưởng tượng nó đang mặc trên mình, và đi đôi giày đó, chăc trông cũng dễ thương nhỉ? Nhưng khi nó lia ánh mắt về bảng giá, phải đến 3 tháng lương may ra mới có thể mua cái đầm và đôi giày đó. Nó lắc đầu, thở dài, rồi bỏ đi. Du Du không biết rằng đúng giây phút ấy, có người đã nhìn thấy sự thích thú và luyến tiếc của nó trong chiếc đầm dạ hội...

Ngày mai sinh nhật sẽ được tổ chức tại INNO. Du Du thấy sao mà dự sinh nhật đối với nó lúc này lại khó khăn đến như vậy. Món quà đã chuẩn bị xong, một dành cho Thiên Tư, một dành cho Thiên Tứ, được bao bởi một lớp giấy dễ thương với 2 màu khác nhau để phân biệt, và hình dáng 2 cái hộp cũng khác nhau. Nó đi ra vườn sau, nhìn lên bầu trời đầy sao, bỗng dưng muốn có một ông tiên hiện ra và ban cho nó một bộ quần áo đẹp, và biến nó thành một nàng công chúa của đêm mai thôi. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện không tưởng. Du Du bước ra chiếc bàn quen thuộc ở vườn sau. Khá ngạc nhiên khi nó thấy có một cái hộp được đặt trên ghế từ trước. Nó nhìn xung quanh và gọi xem ai để quên đồ, nhưng không có dấu hiệu gì cả. Nó tò mò cầm chiếc hộp lên xem, và mở ra… Du Du vô cùng ngạc nhiên khi bên trong lại chính là cái đầm dạ hội nó thấy ở cửa tiệm, mà ngày nào đi qua nó cũng ngắm nhìn, và cả đôi giày giống hệt thủy tinh, long lanh kia nữa. Nó mừng muốn hét lên. Là ai, là ai đã mua cho nó? Ở chiếc ghế này, chiếc bàn này? Nó khựng lại, chỉ có thể là Thiên Tứ, nó ôm món quà vào lòng, mắt như trào nước mắt, quá hạnh phúc, quá biết ơn, và quá yêu thương. Thiên Tứ quả là một ông tiên trong đời nó. “Cảm ơn thật nhiều, Thiên Tứ!”

Tối Chủ Nhật biệt thự INNO được chuẩn bị rất hoành tráng, vì đây là buổi tiệc dành riêng cho bạn bè, nên không có sự góp mặt của những ông “tai to mặt lớn”. Vì theo như chị Uyển Thanh nói, mỗi năm cứ đến dịp này là bao nhiêu tập đoàn, bao nhiêu đối tác của nhà INNO đều về đây dự, mang tính chất xã giao công việc hơn là sinh nhật. 7 giờ buổi tiệc sẽ bắt đầu, Du Du đã hoàn thành xong công việc của mình, và nó bắt đầu vào để chuẩn bị dự party. Thiên Tư mon men qua phòng Thiên Tứ.

-Này, năm nay mẹ tặng anh cái gì vậy?

-Một chiếc đồng hồ. Còn em?

-Một chiếc moto, để khỏi lấy xe anh đi nữa. Mà sao lúc nào em cũng được những món này sau anh vậy, có lẽ đến năm sau em mới được cái đồng hồ. Em phải đi hỏi mẹ tại sao mới được.

-Mẹ đã đi công tác rồi. Nhưng anh biết lý do, vì em là em mà.

-Hôm nay cho em mượn quà của anh nhé, năn nỉ mà!

-Được, nếu em thích!

Thiên Tư thích thú nhìn chiếc đồng hồ lấp lánh bằng đá hiệu SISI, một nhãn hiệu đồng hồ hàng đầu, chỉ nhìn thôi cũng biết nó giá trị đến mức nào, có khi còn giá trị hơn chiếc moto chứ chẳng chơi. Cậu ta đeo vào tay, không quên cám ơn ông anh tốt bụng. Thiên Tư chưa kịp ra khỏi phòng thì đã bị Thiên Tứ chặn lại:

-Tối hôm qua em đi đâu khuya vậy?

-À, em…em có thứ cần phải mua nên ra ngoài. Có việc gì à?

-Ừ, không có gì!

Cả 2 đều im lặng nhìn nhau như rằng cả 2 đều đang cố không nói ra một điều gì đó. Cánh cửa khép lại, ánh mắt Thiên Tứ nhìn theo vẻ rất băn khoăn.

Du Du đã thay bộ đồ, bên ngoài dường như các bạn ở Nhất Kim đã đến rất đông, tự dưng nó cảm thấy rất sợ. Nó ngắm đi ngắm lại mình trong gương, hình như có cái gì đó không ổn. Nó ngồi phịch xuống giường và không thể tự tin bước ra ngoài. Có tiếng gõ cửa, là chị Uyển Thanh.

-Em thấy mình còn thiếu thiếu gì đó chị ạ!

-Chị biết em thiếu cái gì, để chị giúp em!

Chị Uyển Thanh đã cầm sẵn bộ đồ trang điểm của chị, hóa ra Du Du thiếu phần trang điểm để cho khuôn mặt mình nhìn rõ nét hơn. Chị tháo cái dây cột tóc của nó ra, và dùng chiếc máy kẹp tóc, kéo thẳng tưng, không còn thấy những sợi khô ráp xù lên nữa, tóc nó giờ đây xõa ra, nhìn lạ mắt vô cùng.

-Em cám ơn chị!

-Cám ơn gì chứ, còn nhớ lời hứa chị giúp em chinh phục Thiên Tứ không, hôm nay em trông rất xinh, chị sẽ biến em từ một con vịt thành một con thiên nga, để cậu chủ phải nhận ra vẻ đẹp của em. Đối thủ của em ở ngoài rất lộng lẫy và rất xinh, nhưng em không được để thua để bõ công chị nghe chưa!

-Du Du vừa nghe nói, không biết chị ấy khen mình có là thật hay chỉ là an ủi, nhưng mà nó thấy cảm động lắm.

Chị Uyển Thanh phủ lên mặt nó một lớp phấn nhẹ, không quá đậm, chỉ trang điểm đơn thuần, nhưng không hiểu sao, nhìn nó lúc này rất khác. Và cuối cùng là một lớp son bóng màu hồng nhạt, rất hợp với màu cái đầm dạ hội.

-Mùi son này là gì mà thơm quá vậy chị?

-Là mùi cherry đó.

-Thơm quá, thơm quá. Hi hi.

-Bây giờ em ra ngoài được rồi đó, tự tin lên nhé!

-Em biết rồi, cám ơn chị.

Du Du ôm chị Uyển Thanh vào lòng, nếu không có chị, nó sẽ không tự tin bước ra ngoài tí nào. Du Du vòng qua lối cổng sau, để vào nhà bằng cửa chính, không để mọi người thấy nó xuất hiện từ trong khuôn viên nhà được. Du Du hồi hộp bước vào, bước chân của nó có vẻ hơi sượng sùng vì đôi giày cao gót thủy tinh long lanh, có cảm giác nếu đi mạnh một chút thôi là có thể vỡ tan. Du Du bước vào sảnh chính, từng bước đi là từng ánh mắt của hàng người dõi theo.

Hôm nay, hầu như con trai đều mặc comple, con gái đều mặc đầm dạ hội. Một buổi tiệc vô cùng sang trọng và quý tộc. Tất cả vô cùng ngạc nhiên, và ngờ ngợ một khuôn mặt quen quen, nhưng không hề nhận ra nó là ai. VÌ đa số khách mời là học sinh A1, nên không biết con bé nhà quê học lớp A2 vô danh tiểu tốt này. Phải thật lâu mới có vài người bạn A2 được mời tại buổi tiệc mới có thể nhận ra, và vô cùng ngạc nhiên tại sao hôm nay nó lại xuất hiện ở đây, và lại …rất đẹp nữa chứ. Những tiếng xì xồ làm cho nó ngại ngùng, nhưng nó nghe rất rõ là những tiếng khen. Từ xa xa nó thoáng thấy đám người đang bu quanh, và chắc chắn nhân vật chính là Thiên Tư và Thiên Tứ rồi.

Hôm nay trông họ rất lịch lãm, lần đầu tiên Du Du thấy họ mặc comple, màu đen, thắt caravat, trông chính chắn vô cùng, và cũng rất đẹp trai nữa chứ. Bên cạnh họ đang có sự xuất hiện của baby cute Đại Bảo. Đại Bảo theo tông comple trắng, nhìn rất ư là bạch mã hoàng tử. Du Du thầm nghĩ, nếu Nobu mà thấy Đại Bảo lúc này, chắc cậu ta sẽ xỉu mất. Nhật Thy thì khỏi phải nói, lúc nào cũng lộng lẫy, xinh đẹp. Nhưng người làm cho nó ngạc nhiên hơn hết là Ánh Linh. Từ hình tượng rất nam tính, hôm nay Ánh Linh dịu dàng trong một chiếc đầm dạ hội, cài một chiếc băng đô, trông nữ tính vô cùng, và… đang cười nói với Thiên Tứ. Bước chân Du Du sượng lại, cảm thấy mình hơi lạc lõng, nó đứng trân trân ra ngắm nhìn thế giới thượng lưu, thế giới những người đẹp, họ đang nói chuyện với nhau, tốt nhất là không nên chen vào đó để phá vỡ “đội hình”. Du Du không biết rằng, hôm nay nó cũng đẹp, cũng xinh, cũng lộng lẫy không kém gì Nhật Thy và Ánh Linh. Mà nó còn hơn thế nữa, vì nét đẹp của nó chưa từng ai nhìn thấy trước đó. Nếu như Nhật Thy và Ánh Linh luôn luôn xuất hiện xinh đẹp, và ai cũng biết họ sẽ đẹp như thế nào trong đêm nay, nhưng còn nó, chỉ có hôm nay, mới làm mọi người thật bất ngờ. Bằng chứng là bây giờ hầu như mọi người đang ngắm nhìn, và trầm trồ một cô gái lột xác với vẻ nhà quê hằng ngày, một cô gái có nét đẹp lạ.

Cả Thiên Tư, Thiên Tứ, Đại Bảo, Nhật Thy, Ánh Linh đang nói chuyện bỗng dưng dừng lại và quay sang nhìn nó sững sờ. Ánh mắt của 3 chàng trai không chớp lấy một cái, những biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt mà không biết họ đang nghĩ gì. Đại Bảo thì miệng nhoẻn cười, Thiên Tứ thì im lặng, còn Thiên Tư thì quá bất ngờ đến nỗi ngất ngây, như đang nhìn thấy điều gì đó không thể xảy ra. Du DU ngượng ngùng và không thể bước tiếp về phía họ. Mọi người lại đang chiếu tia nhìn vào nó, để xem hành động tiếp theo của nó là gì, nhưng không hiểu sao nó lại càng thêm lúng túng và vô cùng bối rối. Bỗng chợt một bàn tay chìa ra trước mặt nó, một giọng nói rất quen thuộc:

-Có phải đây là Du Du không?

-Đốc Long!

Du Du rất vui và ngạc nhiên vì sự hiện diện của Đốc Long, nhất là lúc này, cậu ấy đã xuất hiện thật đúng lúc và kéo nó ra khỏi tình huống khó xử vừa rồi. NÓ nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay ĐỐc Long và đi theo cậu ấy, không quên quay lại cúi đầu chào nhóm người Itê, thay cho lời chúc mừng sinh nhật đến 2 cậu chủ. Sự xuất hiện của ĐỐc Long hôm nay là điều “gây sốc” cho rất nhiều người. Dường như từ sau mâu thuẫn với Thiên Tư, không ai thấy Đốc Long tham dự vào bất cứ bữa tiệc nào ở Itê. Nhưng hôm nay trong sinh nhật của 2 anh em INNO, cậu ta lại có mặt ở dây, là một điều không tưởng. Cả THiên Tư và Thiên Tứ, Đại Bảo, Nhật Thy và Ánh Linh đều đang dõi theo bước đi của 2 người họ. Tất cả mọi người ở sảnh chính cũng đầy ngỡ ngàng. Làm sao Du Du có thể quen biết Đốc Long, và tại sao một người “máu lạnh” như cậu ta lại dịu dàng với một cô gái như vậy?

-Hôm nay trông cậu rất khác, mình phải đứng rất lâu mới có thể đến hỏi vì sợ nhận nhầm người!

-Khác ở đây là ý gì?

-Là rất đẹp!

-Cậu nói quá rồi đấy!

-Hôm nay cậu đừng nói chuyện với mình nhiều quá, kẻo fan của cậu không tha cho mình đâu!

Du Du ngỡ ngàng rồi cười thật tươi, thật không ngờ Đốc Long cũng có thể nói đùa như vậy, và câu nói đó y hệt trước đây nó nói với cậu ta. Nụ cười như hoa mà ai nhìn cũng phải yêu mến, tất cả dường như đều rất ganh tỵ…với Đốc Long.

-Không ngờ cậu cũng biết nói đùa đấy. Lúc nói đùa, trông mặt cậu ngố không chịu nổi.

Nghe nói vậy, ĐỐc Long vội vàng quay mặt đi, thái độ lúng túng của cậu ta thật là tức cười, làm Du Du không thể nào nhịn nổi, mà cười phá lên. “Nói vậy mà cũng tin nữa”. Nó nhảy chồm lên khoác vai cậu bạn, như biểu hiện thường ngày. Đốc Long quay sang, bất chợt nhìn thấy đôi vai trần của nó, làm cậu ta hơi ngượng ngùng. Lúc này, nó mới chợt nhận ra mình đang mặc một chiếc đầm dây, vội vàng rút về. Vẻ mặt xấu hổ của Du Du trông rất đáng yêu, không những Đốc Long đang nhìn nó trìu mến, mà ngay cả những chàng trai có mặt ngày hôm nay, và cả những hotboy khác nữa…

Buổi tiệc ăn mừng đã bắt đầu.Du Du ăn thử từng món, toàn những món ăn rất lạ và trang trí đẹp mắt, nó được Đốc Long chỉ cho cách ăn và tên gọi. Hóa ra đây là bữa tiệc của giới thượng lưu. Nó dừng lại một món trên bàn, và thử nhiều lần, xem bộ rất thích. Đốc Long hơi ngạc nhiên, các cô gái khác xung quanh cũng nhìn nó ăn mà chau mày, lắc đầu, Đốc Long hỏi có biết món gì đây hay không, nó lắc đầu. Đốc Long bảo:”Cậu đang ăn món rắn xào”. Bỗng dưng từ cổ họng, nó phun trào ra không kịp thắng lại. Thế là bao nhiêu vết tích của món rắn xào đã bắn hết vào áo và mặt Đốc Long. Nó chạy vội đi tìm nước để rửa sạch cái món ghê gớm ở trong miệng. Mọi người xung quanh đều trố mắt ra xem đầy kinh ngạc, một vở kịch dở khóc dở cười…

Nó loay hoay một hồi, mới nhớ hậu quả vừa gây ra cho Đốc Long và vội chạy lại tìm cậu ta, nhưng nghe nói cậu ta đã về nhà thay đồ và sẽ trở lại sau. Mọi người tản dần ra, và xem bộ hơi tránh xa để khỏi rước họa vào thân. Cuối cùng nó cũng không thể hòa nhập vào thế giới thượng lưu. Có ánh mắt vẫn đang quan sát và nhoẻn miệng cười trước hành động ngộ nghĩnh của nó, có tiếng thì thầm đầy tức giận: “Đúng là Đồ nhà quê ngốc!”và một ánh mắt nhìn Du Du đăm đăm không hề có một nụ cười, mà thay vào đó là một cái gì đó rất buồn và một chút đố kỵ, ánh mắt đó là của ai?.

Sau phần ăn uống nhẹ là phần dạ hội, mọi người sẽ khiêu vũ với nhau. Du Du tìm kiếm một người, dù rằng cơ hội rất mỏng manh, là Thiên Tứ, nhưng cậu ấy đã nhảy cặp với Ánh Linh.Tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng không hiểu sao nó thấy lòng mình bỗng nặng trĩu.

-Cậu nhảy với mình nhé!

-À, mình…không biết nhảy.

-Không sao, cứ làm theo mình.

Chưa kịp từ chối thì Đại Bảo đã kéo nó ra và bắt đầu…ôm eo khiêu vũ. Đại Bảo khẽ áp vào tai nó và đếm nhịp, chậm rãi, khoảng cách gần như vậy làm nó hơi ngại, nhưng sau khi đã khớp nhịp nó lại thích thú, lướt theo điệu nhạc dễ dàng. Nó mỉm cười, thầm cám ơn Đại Bảo đã nhảy cùng một đứa nhà quê không biết gì như nó. May mà mọi việc ổn thỏa, trừ vài lần nó đạp lên chân cậu ta. Nó không biết rằng từng nụ cười của nó đang làm nhói đau trái tim của ai đó trong buổi tiệc này.

Du Du lẻn ra ngoài vườn sau. Ngồi trên những bậc thang ngoài vườn, nó tháo đôi giày cao gót ra, xoa xoa cái cổ chân mỏi nhừ của mình. Vì chưa bao giờ đi giày cao như vậy. Bên trong là đến phần tặng quà. Nó cầm món quà chưa đưa của mình, vì…xấu hổ. Nó nhìn đống quà chất như núi bên trong, toàn những gói rất to, và những thứ đầy giá trị, còn 2 cái hộp bé tí này chắc hẳn khi đưa ra người ta sẽ cười ồ lên mất. Tốt nhất là nó không nên đưa, để người ta nghĩ nó quên còn đỡ hơn. Nó vừa nhăn mặt với cái chân, vừa nhăn mặt nhìn món quà, rồi thở dài. Bỗng nó giật mình khi thấy một cái bóng đang tiến lại gần nó, và khi ngẩng lên, nó thấy…Thiên Tứ.

-Cậu ra đây làm gì? Nhân vật chính mà sao ra đây, mọi người đang mở quà mà?

-Đã mở xong hết rồi. Bây giờ tiếp tục khiêu vũ.

-Vậy à!

Im lặng, nó cúi gằm xuống, không biết nói gì hơn. Nó đã kịp giấu 2 món quà ra sau lưng. Bỗng nó thấy Thiên Tứ ngồi xuống, một chân quỳ xuống đất, cầm chiếc giày thủy tinh, nhẹ nhàng nhấc chân nó lên và… đeo vào.

-Chân sưng hết rồi nè!

Một cảnh tượng y hệt như trong truyện cổ tích, một chàng hoàng tử, đang ướm chiếc giày cho nàng công chúa. Khoảng cách lúc này với Thiên Tứ thật gần, và hành động nhẹ nhàng đó làm nó ngượng ngùng nhưng cũng sung sướng vô cùng. Khi chiếc giày được đeo khớp vào chân, Thiên Tứ ngước mặt lên và nhìn nó thật lâu. Ánh mắt cậu ta lạ lắm, như đang bị nó hút hồn vậy. Quả thật, trong ánh sáng mờ ảo của chiếc bóng đèn ngoài vườn sau, nó trông y hệt một nàng công chúa mà không chàng trai nào có thể bỏ lơ được.

Nó lấy hết can đảm, đưa ra món quà giấu sau lưng nãy giờ và đưa Thiên Tứ.

-Đây là quà sinh nhật của mình, nó không có giá trị, nó không to như những món ở trong kia, và nó…

Chưa kịp nói hết câu, Du Du đã bị chặn lại bởi một nụ hôn…lên trán, rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Tay giữ lấy vai, môi cậu ta giữ yên trên trán nó như vậy một lúc, rồi từ từ buông ra. Thiên Tứ cầm lấy món quà và mỉm cười, cậu ta có vẻ thích thú với món quà nhỏ xíu trong tay. Nó chợt bối rối vì hành động vừa rồi, không biết giấu cái mặt đang đỏ ửng lên ở đâu. Du Du đứng vụt dậy, chạy về phía cửa chính. Nó quay đầu lại, nhưng không dám nhìn thẳng mặt Thiên Tứ.

-Vào thôi, người ta sẽ cuống cuồng lên đi tìm cậu đấy, Thiên Tứ!

Rồi nó cố gắng chạy thật nhanh vào. Trong lòng cảm thấy rất hồi hộp, bước chân nó luống cuống làm cho chàng trai đứng lại phía sau phải phì cười. Khi nó đi khuất rồi, cậu ta lại cầm hộp quà lên ngắm nghía, trên tay lấp lánh chiếc đồng hồ hiệu SISI.

-Lúc nãy cô ta gọi mình là ai nhỉ, Thiên Tứ à? Đúng là Đồ Nhà Quê ngốc nghếch, chỉ cần đối xử với cô ta nhẹ nhàng một chút, là cô ta lại nhầm lẫn!

***

Đại Bảo đút tay vào túi quần, đứng ở góc khuất ngay trước vườn nhà INNO, một tay cầm ly rượu vang, vẻ mặt vô cùng khác lạ. Ánh mắt cậu ta nhìn xa xăm vào sảnh chính, nơi mọi người đang khiêu vũ với nhau.Vừa lúc đó, Đốc Long bước vào, cậu ta vừa thay đồ và trở lại.

-Sao cậu lại đứng đây?

-Mình có việc muốn hỏi cậu!

-Cậu cứ nói!

-Có phải cô gái mà cậu nói chính là Du Du?

-Nếu đúng như vậy thì sao?

-Cậu không quan tâm đến biểu hiện của từng người trong buổi tiệc ngày hôm nay à?

-Mình không quan tâm.

NÓi rồi, Đốc Long bước tiếp vào sảnh chính, dường như muốn né tránh chuyện gì đó. Nhưng chưa kịp đi xa thì đã bị Đại Bảo vịn lại. Kasumi bước lên và ghé sát vào tai Đốc Long, vẻ mặt cậu ta lúc này không hề có chút gì “baby cute” như mọi người thường ưa thích:

-Cậu đừng đem người khác ra thay thế, nếu cậu làm tổn thương cô ấy như đã từng…tôi sẽ không tha cho cậu đâu!

Nói rồi, Đại Bảo bước vào sảnh chính, để lại cho ĐỐc Long một vẻ mặt vô cùng thẩn thờ…Không ngờ một người dễ thương và dễ tính như Đại Bảo lại có thể thốt ra những lời đe dọa rất sắc bén như vậy!

***

Du Du trở lại buổi tiệc, cố giấu khuôn mặt ửng hồng. Sau một lúc thì có tiếng tụ họp mọi người lại. DU Du không hề biết buổi tiệc có phần bình chọn nam nữ xinh đẹp nhất trong buổi tối ngày hôm nay. Mọi người đang dồn về sảnh chính để xem kết quả. Tất cả dang hồi hộp lắng nghe. Du Du cũng hòa mình vào đám đông để xem tiết mục thú vị này. Khi người dẫn chương trình hô to: “Và người đoạt giải đêm nay là…

-Bụp!

Cả gian phòng bỗng ồ lên vì xung quanh tối om, điện đã bị tắt toàn bộ. Hầu như căn phòng được trang trí lộng lẫy nhờ đèn, bây giờ sự cố về điện , nên không thấy bất cứ thứ gì. Mọi người được trấn an ngay là đã có người đi xem hệ thống điện và đề nghị mọi người đứng yên tại chỗ trong giây lát. Du Du bỗng thấy có gì đó là lạ, dường như có ai đang tiến về mình. Trong bóng đêm nó không thấy gì cả, chỉ thấy có hơi thở, le lói đâu đó ánh sáng của những chiếc điện thoại di động, quả thật là người đó đang tiến gần hơn về phía nó. Và rồi có bàn tay nắm lấy 2 vai nó, nó có cảm giác không an toàn, nhưng chưa kịp hoàn hồn, thì nó đã thấy môi mình âm ấm. Người đó đang hôn lên môi nó…

Nụ hôn đầu tiên ư? Thật là vô lý khi mà nụ hôn đầu tiên của nó mà nó lại không biết mặt người đó là ai cơ chứ. NÓ vô cùng bất ngờ, đến nỗi không thể cử động. Đến khi bình tĩnh lại, nó định la lên, nhưng dường như có gì đó ngăn nó lại, vì nó cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc. Đến khi chàng trai đó buông nó ra một lúc, cũng là khi đèn được thắp sáng trở lại. Nó vẫn thẫn thờ, thấy mọi người lao xao và trở về với cuộc công bố vừa rồi. Không ai biết cái giây phút vừa rồi xảy ra chuyện gì. Người đó chỉ có thể đứng gần nó, mới dám cả gan như vậy, vì khi đèn tối như vậy sẽ rất dễ lầm người. Và đèn được mở sáng ngay khi cậu ta rời môi khỏi nó, chắc hẳn chưa thể đi xa được, và thể nào cậu ta cũng đang đỏ mặt hay lúng túng gì đó, hoặc cậu ta cũng sẽ đang nhìn nó để xem biểu hiện của nó lúc này. Đúng, “thủ phạm” sẽ phải quan sát tình trạng của “nạn nhân” như thế nào ngay sau khi gây ra tội lỗi, nó đã từng đọc câu này trong những câu chuyện trinh thám. Nghĩ đến đây, nó vội vàng ngẩng mặt lên để xem những “nghi can” gần nó nhất, người đó chắc chắn phải đang nhìn nó, và thật là bất ngờ… khi trước mắt nó bây giờ … là toàn thể mọi người trong căn phòng đều đang nhìn nó, vì… tên nó vừa được công bố đoạt giải người mặc đầm dạ hội đẹp nhất đêm nay…

Nó bước lên trước như người mất hồn. Nó không quan tâm đến giải thưởng lúc này, mà là nụ hôn vừa rồi. Khó hơn là tưởng tượng, vì nó phát hiện ra rằng, đứng gần nó nhất vào giây phút này, có đến 4 người khả nghi. Và không thể nào đoán ra “hung thủ” khi nhìn vẻ mặt của cả 4, bởi vì họ là những người rất giỏi việc che giấu cảm xúc của mình. Lòng Du Du rối bời, mắt nó hướng về phía những chàng trai “nghi can”, là INNO Thiên Tư, Thiên Tứ, Kasumi Đại Bảo, hay Kazu Đốc Long…?

/38

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status