“Ba của Hạ Lục là một nhà động vật học nổi tiếng. Tôi quen ông ấy khi còn ở Kenya, chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc với nhau. Sau khi Hạ Lục đi học ở Nhạn Đại thì thường xuyên đến trung tâm giúp đỡ.”
“Cô ấy cùng…cùng cái kia…” Diệp Thanh Nịnh ấp a ấp úng, không biết mình muốn biểu đạt cái gì.
Nhiếp Vũ Canh cực thông minh, giúp cô nói ra nửa câu sau. “Cùng Đinh Tiềm ở bên nhau, đúng không?”
“Anh biết?” Diệp Thanh Nịnh kinh ngạc.
“Lần đầu tiên Đinh Tiềm đến trung tâm tôi đã nhìn ra.”
Nhiếp Vũ Canh đã sớm hiểu rõ, nếu không phải vì Hạ Lục thì chàng thanh niên áo mũ chỉnh tề kia có lý do gì để chạy đến một nơi vắng vẻ như Thu Dung dâng hiến tình yêu, vừa ra tay chính là hai trăm vạn. Anh ta không thấy được sự thật lòng quan tâm những động vật kia mà chỉ thấy được lòng muốn tạo niềm vui cho cô gái nhỏ của Đinh Tiềm.
Haiz! Diệp Thanh Nịnh thở dài một hơi, người ta chỉ gặp một lần đã nhìn ra mối quan hệ không bình thường của hai người kia, còn cô vẫn trì độn như đứa ngốc. Một bên tình nguyện không nói, còn ở trước mặt người Đinh gia làm chuyện xấu hổ như vậy.
Vì để hóa giải sự xấu hổ Diệp Thanh Nịnh nói sang chuyện khác. “Giáo sư Nhiếp, tạm thời tôi sẽ không về nhà. Tôi muốn đi xem những động vật nhỏ kia, có thể chứ?”
Nhiếp Vũ Canh cũng không chú ý tới biến hóa rất nhỏ của cô, cho rằng cô nhất thời tâm huyết dâng trào, kinh ngạc nhìn cô. “Thương thế của cô vẫn chưa tốt, không cần về nhà nghỉ ngơi sao?”
Diệp Thanh Nịnh âm thầm thở dài, biểu tình cô đơn. “Dù sao thì trong nhà cũng chỉ có một mình tôi, về nhà chẳng có gì thú vị. Còn không bằng đi xem động vật nhỏ, vậy cũng có thể vui vẻ.”
Nhiếp Vũ Canh không hỏi nhiều, thông minh như anh cũng đã đoán được cảm xúc của cô gái xinh đẹp này đang tụt xuống bởi vì thất tình, đi xem động vật nhỏ bất quá là tìm một cái cớ trốn tránh việc về nhà.
Tới trung tâm.Diệp Thanh Nịnh nhìn thấy những con chó, con mèo được đối xử tử tế, trải qua sinh hoạt an nhàn, tâm tình thoải mái rất nhiều.
Nhiếp Vũ Canh ôm một con chó đi ra, hướng Diệp Thanh Nịnh nói: “Đây là con chó lần trước đi theo cô. Nó đã được người ta nhận nuôi, chỉ là chủ nhân của nó hai ngày này đi công tác, tạm thời gửi nó ở chỗ này.”
Diệp Thanh Nịnh nhìn chú chó, có người chăm sóc tỉ mỉ quả nhiên nó đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng. Cơ thể cuồn cuộn thịt, da lông màu vàng mang theo điểm màu đen, đôi mắt đen lúng liếng, vừa thấy chính là một chú chó Bắc Kinh xinh đẹp.
“Nó béo lên không ít.”
“Đúng vậy, thời gian mới nhặt về nó gầy đến da bọc xương. Giống chó này không kén ăn cho nên rất dễ mập.”
Nhiếp Vũ Canh thả chú chó nhỏ xuống. Nó vui vẻ vây quanh anh vẫy đuôi tỏ vẻ thân thiết.
Diệp Thanh Nịnh nhìn vậy cái mũi bỗng ê ẩm, một con chó còn biết cảm ơn. Không biết nó có nhớ mình từng cầm cây gậy trúc đuổi nó đi hay không.
“Cô đừng quên đi tháo chỉ sau hai tuần nữa đấy.”
“Cảm ơn.”
Cầm lấy một bao thức ăn, Diệp Thanh Nịnh đổ một chút vào chậu cơm của chú chó, nhìn tiểu gia hỏa kia ăn đến ngon miệng trong lòng cũng thấy ấm áp.
“Anh một lòng nhào vào những con vật này vợ của anh có ý kiến gì không?” Diệp Thanh Nịnh rũ mi mắt, làm bộ tùy ý hỏi.
Nhiếp Vũ Canh hơi giật mình, rồi cười nói: “Tôi nghĩ tạm thời cô ấy hẳn là không có ý kiến, bởi vì…tôi vẫn chưa gặp được cô ấy.”
Diệp Thanh Nịnh hơi giật giật khóe miệng, trong lòng ít nhiều có điểm cao hứng, chỉ có điều cô không bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài. Ít nhất thì trước mắt cô vẫn chưa có khả năng ổn định, đối với người không phải là Đinh Tiềm thì vẫn có một khoảng cách xa xa để phát triển tình yêu.
Làm bạn với động vật nhỏ thời gian quả thật trôi qua rất nhanh. Lúc Diệp Thanh Nịnh rời đi đã là chạng vạng.
Nhiếp Vũ Canh lái xe đưa cô đến dưới lầu chung cư nơi cô sống.
Diệp Thanh Nịnh mời anh lên nhà ngồi nhưng bị anh uyển chuyển cự tuyệt.
Diệp Thanh Nịnh cho anh phương thức liên lạc. “Vậy chờ ngày nào đó anh có thời gian thì tôi sẽ mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn ơn cứu mạng của anh.”
Nhiếp Vũ Canh nhận lấy danh thiếp, vẫy tay với cô rồi lái xe rời đi.
Diệp Thanh Nịnh nhìn anh lái chiếc xe Ford, hơi hiện lên ý cười.
Cùng ngày hôm đó giáo sư Green đến Nhạn Kinh. Hạ Lục và Đinh Tiềm đến sân bay đón ông.
Cha con hai người gần một năm không gặp, bây giờ gặp lại hết sức thân thiết. Giáo sư Green nhìn thấy một người trẻ tuổi cao lớn phía sau Hạ Lục, đối với bề ngoài của anh rất vừa lòng.
“Ba, anh ấy là Đinh Tiềm.”
Hạ Lục đã sớm nói với giáo sư Green về mối quan hệ với người Đinh gia, bởi vậy giáo sư Green cũng biết Đinh Tiềm là em chồng của chị họ Thạch Tinh. Theo bối phận mà nói anh cũng xem như là chú của Hạ Lục, nhưng vì Thạch Tinh và Tô Nhạc Ngâm vốn chỉ là họ hàng xa, Đinh gia lại là nhà chồng Tô Nhạc Ngâm, vì thế Hạ Lục cùng với nhà bọn họ không chân chính có quan hệ họ hàng.
“Xin chào.” Giáo sư Green chủ động dùng Hán ngữ chào hỏi cùng tên nhóc người Trung Quốc này. Anh chàng này rất cao, lớn lên tuấn tú, theo lời Hạ Lục kể thì chính là thiên tài IT. Giáo sư Green càng nhìn càng vừa lòng.
Ba vợ tương lai chủ động chào hỏi Đinh Tiềm nào dám chậm trễ, anh tiến lên ân cần giúp ông kéo hành lý lên xe. Cha con hai người đi ở đằng trước, anh đi theo phía sau.
Nhìn bề ngoài, Hạ Lục và ba của cô không có bao nhiêu nét tương đồng. Giáo sư Green hàng năm sinh hoạt ở Châu Phi cho nên làn da đã phơi thành màu đồng cổ, giống với đại đa số đàn ông phương Tây, trên mặt đầy râu trên người đầy lông.
Nhưng Đinh Tiềm nhìn cách ăn mặc của ông anh phát hiện ra hai ba con cũng có điểm giống nhau. Cả hai người đều mặc quần jean, áo sơ mi ô vuông, xem ra phong cách mặc quần áo của Hạ Lục di truyền từ ông.
Nhà tổ chức hội nghị đã sắp xếp cho những người tham gia hội nghị đến từ các nước khác ở tại khách sạn 5 sao của Nhạn Kinh. Đinh Tiềm lái xe đưa bọn họ qua đó, dọc theo đường đi Hạ Lục thỉnh thoảng nói cho ba biết đây là nơi nào.
Giáo sư Green tuy rằng không phải lần đầu đến cố hương của vợ, nhưng nhìn thấy phong cảnh Nhạn Kinh tâm tình vẫn kích động như cũ. Lúc này cùng con gái ước hẹn hôm sau sẽ vui vẻ ở bên nhau.
“A Tiềm công việc rất bận, chúng ta không mang theo anh ấy. Ba à, ngày mai con dẫn ba đi chơi nhé. Ở Nhạn Kinh có rất nhiều danh thắng cổ xưa.” Hạ Lục vừa thấy ba lập tức đem bạn trai ném xa vạn dặm.
Đinh Tiềm nghe được cuộc đối thoại của hai ba con bọn họ, trong lòng tuy kháng nghị việc Hạ Lục bỏ qua mình nhưng cũng không thể tỏ thái độ, mấy ngày nay quả thật anh không có thời gian dẫn ba vợ đi chơi. Công ty gặp phải một vụ tranh cãi về bản quyền, anh và Diệp Thanh Nịnh đang thương lượng đối sách.
Sau khi đưa ba vợ và bạn gái nhỏ đến khách sạn anh lập tức lái xe trở lại công ty. Diệp Thanh Nịnh đã ở văn phòng chờ anh nửa ngày.
“Họa sĩ kia cho rằng những nhân vật trong trò chơi của chúng ta có mười nét tương đồng với mấy nhân vật truyện tranh ở trên Weibo lúc trước của cô ta. Cô ta kiên trì muốn chúng ta đưa ra một lời giải thích, nếu không thì sẽ tố cáo chúng ta xâm phạm bản quyền.” Diệp Thanh Nịnh nói rõ tình huống cho Đinh Tiềm nghe.
Đinh Tiềm nói: “Vậy công ty đã đưa những nhân vật đó cho cục bản quyền xem qua chưa, có thật sự là có điểm tương đồng không?”
Diệp Thanh Nịnh nói: “Cục bản quyền đã xem qua, nhận định ít nhất có sáu bảy chỗ không có cách nào giải thích được. Nói cách khác, nếu họa sĩ kia tố cáo bản thiết kế của Tiểu Ngải là sao chép thì rất có khả năng cô ta sẽ thắng kiện.”
Đinh Tiềm kinh ngạc. “Tiểu Ngải đã nói như thế nào?”
Diệp Thanh Nịnh buông tay. “Cô ấy chết cũng không thừa nhận. Bất luận tôi hỏi thế nào cô ấy cũng không thừa nhận chuyện sao chép và tham khảo.”
Đinh Tiềm nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Có biện pháp nào để liên lạc với họa sĩ kia không. Chúng ta có thể mua bản quyền từ cô ta, miễn cho chuyện này càng nháo càng lớn, gây ra ảnh hưởng không tốt tới công ty.”
Diệp Thanh Nịnh lắc đầu. “Phía chúng ta đã thương lượng qua, nhưng cô gái kia rất cố chấp. Cô ta nhất quyết không muốn bán bản quyền, còn nói trừ phi người thiết kế của công ty chúng ta thừa nhận chuyện sao chép đồng thời công khai xin lỗi, có như vậy cô ta mới không đưa chuyện này ra pháp luật.”
“Mỗi tác phẩm đều là tâm huyết của họa sĩ, tất nhiên họ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Cô nghĩ biện pháp khắc xem thế nào, hoặc là nâng giá cả. Chúng ta phải cố gắng để chuyện này không gây ảnh hưởng lớn tới công ty.”
Công ty có rất nhiều hạng mục, trong đó trò chơi trực tuyến chỉ là một hạng mục rất nhỏ. Đinh Tiềm không có nhiều tinh lực đi chú ý chuyện này, muốn Diệp Thanh Nịnh giúp mình giải quyết thích đáng.
“Chuyện này đã nháo lớn rồi, bây giờ ở trong vòng họa sĩ trên mạng và vòng trò chơi đã ồn ào huyên náo cả lên, mọi người vẫn luôn chú ý thái độ của công ty chúng ta. Bọn họ còn khởi xướng ký tên, nói rằng nếu chúng ta bao che chuyện sao chép thì họ sẽ phát động cư dân mạng tẩy chay trò chơi trực tuyến của chúng ta.” Diệp Thanh Nịnh nói cho Đinh Tiềm biết tình hình bây giờ đã rất nghiêm trọng.
Đinh Tiềm nhíu mày. “Sao lại như vậy? Người họa sĩ kia rất có danh tiếng?”
Diệp Thanh Nịnh nói: “Trình độ không tồi, danh khí ở trong nước chỉ có thể tính tam lưu. Cô ta rất có kiên nhẫn, không ngừng tag các tài khoản v trên Weibo cùng account marketing, đem chuyện bị sao chép tung ra ngoài, kêu gọi mọi người lên tiếng ủng hộ quyền lợi của mình.”
Quả thực làm người đau đầu. Đinh Tiềm suy nghĩ một lát, mới hỏi: “Tiểu Ngải vẫn không thừa nhận, kiên trì không xin lỗi có phải không?”
Diệp Thanh Nịnh hừ một tiếng: “Cô ấy sao có thể thừa nhận, nếu thừa nhận tương đương với việc thanh danh ở cái vòng này hỏng rồi, cho nên tình nguyện im lặng. Dù sao khi toà án không phán sao chép thì ý nghĩa nó sẽ khác.”
Đinh Tiềm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Có phương thức liên lạc với họa sĩ kia không?”
Diệp Thanh Nịnh rất ngoài ý muốn. “Anh muốn đích thân đi tìm cô ta nói chuyện? Không cần đi, đâu ra cái chuyện ông chủ tự thân xuất mã.”
Chuyện này dù phiền toái thì vẫn có cố vấn pháp luật là cô giải quyết. Anh đường đường là tổng tài công ty sao có thể tự mình ra mặt?
“Không ngại thử một lần.” Đinh Tiềm trong lòng có chủ ý.
Đại học Nhạn Kinh, Đinh Tiềm dựa theo địa chỉ Diệp Thanh Nịnh đưa cho tìm được học viện mỹ thuật. Ở trong đám nữ sinh đang đi lại anh nhận ra người hoạ sĩ tên Kiều Lạc, chủ động đi lên trước.
“Xin hỏi, cô là Kiều Lạc phải không?” Đinh Tiềm đánh giá cô gái gầy yếu trước mặt.
Khuôn mặt tái nhợt, quầng thâm mắt dày đặc, có thể thấy được cô ta thường xuyên thức đêm và không chú ý ăn uống. Một cô gái mới chỉ hai mươi tuổi mà đã có bộ dáng không khỏe mạnh như vậy.
Cô ta kinh ngạc nhìn soái ca trước mặt, có chút thụ sủng nhược kinh. “Tôi là Kiều Lạc, anh là ai?”
Đinh Tiềm đưa danh thiếp, thấy bốn phía có mấy nữ sinh vây xem, suy đoán các cô có lẽ đều là bạn học Kiều Lạc, liền nói: “Tôi là Đinh Tiềm đến từ công ty Sao Biển. Cô Kiều, cô có thể dành một ít thời gian nói chuyện với tôi không?”
Kiều Lạc càng kinh ngạc, soái ca này thế mà lại là Đinh Tiềm. Người thường xuyên dùng internet sẽ không còn xa lạ với cái tên này, tựa như người thích mua sắm trực tuyến thì không thể không biết Mã Vân. Công ty của Đinh Tiềm không chỉ có các trang web xã hội lừng danh quốc tế, mà còn có các loại trò chơi trực tuyến lớn.
Người có địa vị cao trong giới Internet này bỗng nhiên tìm tới mình, chẳng lẽ là vì vụ tranh cãi bản quyền kia sao? Có suy đoán như vậy, biểu tình của Kiều Lạc nhiều hơn vài phần địch ý.
“Anh tới giúp người thiết kế của công ty đàm phán hay là cầu tình?” Kiều Lạc nhận định Đinh Tiềm muốn bao che người của mình, thanh âm đều run rẩy.
Đinh Tiềm thấy cả người cô ta đều khẩn trương giống như thú nhỏ chuẩn bị đánh nhau, hòa hoãn không khí. “Đều không phải, tôi tới giúp cô ấy nói lời xin lỗi.”
Cái gì? Kiều Lạc ngây ngẩn cả người, đường đường là tổng tài của một công ty lớn vậy mà lại tới tìm cô để xin lỗi?
Lúc cô ta đang kinh ngạc vạn phần, Đinh Tiềm nghiêm mặt nói: “Đối với hành vi sao chép của người bên công ty tôi, tôi thay mặt cô ấy trịnh trọng xin lỗi cô. Những tổn thất mà cô đã chịu chúng tôi nhất định sẽ bồi thường, nếu cô đồng ý chúng tôi nguyện lấy giá cao mua bản quyền.”
Kiều Lạc nhìn anh, nội tâm nhấc lên gợn sóng. Theo lý thuyết một đại nhân vật như anh tự mình tới cửa xin lỗi cô hẳn là nên cho đối phương chút mặt mũi, nhưng cô cũng không ngu ngốc, biết đây là thủ đoạn mà đối phương muốn hóa giải nguy cơ.
“Người sao chép cũng không phải anh, vì sao anh phải tới xin lỗi còn nhà thiết kế thì không tới?” Kiều Lạc hỏi Đinh Tiềm.
Đinh Tiềm nói: “Cô ấy không có dũng khí, cho dù đã hối hận đến xanh ruột vì hành vi của mình thì cô ấy vẫn không có dũng khí tới tìm cô để xin lỗi. Tôi làm ông chủ, vậy mà lại để một sản phẩm có khả năng là hàng sao chép tung lên thị trường, đấy là sơ suất và cũng là trách nhiệm của tôi, vì thế tôi muốn tới để xin lỗi.”
Khiêm tốn như vậy, trong lòng Kiều Lạc thoải mái rất nhiều, nhịn không được đánh giá Đinh Tiềm. Cô ta không nghĩ tới Đinh Tiềm lại đẹp trai như vậy, lần trước có nghe nói anh sẽ tới Nhạn Đại tham gia diễn đàn và đọc diễn thuyết nhưng cô ta đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy anh, lúc ấy đã hối hận cực kỳ, nào biết vì chuyện bản quyền lần này cô ta lại có cơ hội giáp mặt nói chuyện với anh, cái này làm cho cô ta có điểm vui vẻ.
Chỉ là, thông minh như Kiều Lạc sẽ không để lộ sắc thái. “Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng đối với hành vi của người thiết kế bên anh, tôi cũng hy vọng các anh có thể tỏ thái độ rõ ràng.”
Đinh Tiềm nghe lời cô ta nói, vội nói: “Cô hy vọng chúng tôi làm thế nào?”
Kiều Lạc nói: “Tôi nguyện ý bán bản quyền cho các anh, nhưng các anh phải công khai xin lỗi. Tôi mặc kệ các anh xử lý nhà thiết kế kia như thế nào, miễn sao công ty đưa ra thái độ đúng đắn.”
Cô gái này đích xác vừa thông minh vừa giảo hoạt, đã nói thành giao dịch, lại giúp mình bảo vệ quyền lợi. Đinh Tiềm không thể không bội phục, tuy rằng cô ta chỉ là một sinh viên, nhưng ở trước mặt mình không kiêu ngạo không siểm nịnh, theo lý cố gắng, xác thật khó có được.
“Được, chúng tôi sẽ đưa ra lời xin lỗi công khai trên mạng, tranh của cô chúng tôi cũng sẽ mua. Trở về tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với cô sau.” Đinh Tiềm nói xong chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều.
Kiều Lạc nhìn bóng dáng tiêu sái của anh đi xa, khóe miệng mỉm cười, rất muốn nói với anh mấy câu nhưng không biết nói gì, rụt rè không dám tiến lên.
“Cô ấy cùng…cùng cái kia…” Diệp Thanh Nịnh ấp a ấp úng, không biết mình muốn biểu đạt cái gì.
Nhiếp Vũ Canh cực thông minh, giúp cô nói ra nửa câu sau. “Cùng Đinh Tiềm ở bên nhau, đúng không?”
“Anh biết?” Diệp Thanh Nịnh kinh ngạc.
“Lần đầu tiên Đinh Tiềm đến trung tâm tôi đã nhìn ra.”
Nhiếp Vũ Canh đã sớm hiểu rõ, nếu không phải vì Hạ Lục thì chàng thanh niên áo mũ chỉnh tề kia có lý do gì để chạy đến một nơi vắng vẻ như Thu Dung dâng hiến tình yêu, vừa ra tay chính là hai trăm vạn. Anh ta không thấy được sự thật lòng quan tâm những động vật kia mà chỉ thấy được lòng muốn tạo niềm vui cho cô gái nhỏ của Đinh Tiềm.
Haiz! Diệp Thanh Nịnh thở dài một hơi, người ta chỉ gặp một lần đã nhìn ra mối quan hệ không bình thường của hai người kia, còn cô vẫn trì độn như đứa ngốc. Một bên tình nguyện không nói, còn ở trước mặt người Đinh gia làm chuyện xấu hổ như vậy.
Vì để hóa giải sự xấu hổ Diệp Thanh Nịnh nói sang chuyện khác. “Giáo sư Nhiếp, tạm thời tôi sẽ không về nhà. Tôi muốn đi xem những động vật nhỏ kia, có thể chứ?”
Nhiếp Vũ Canh cũng không chú ý tới biến hóa rất nhỏ của cô, cho rằng cô nhất thời tâm huyết dâng trào, kinh ngạc nhìn cô. “Thương thế của cô vẫn chưa tốt, không cần về nhà nghỉ ngơi sao?”
Diệp Thanh Nịnh âm thầm thở dài, biểu tình cô đơn. “Dù sao thì trong nhà cũng chỉ có một mình tôi, về nhà chẳng có gì thú vị. Còn không bằng đi xem động vật nhỏ, vậy cũng có thể vui vẻ.”
Nhiếp Vũ Canh không hỏi nhiều, thông minh như anh cũng đã đoán được cảm xúc của cô gái xinh đẹp này đang tụt xuống bởi vì thất tình, đi xem động vật nhỏ bất quá là tìm một cái cớ trốn tránh việc về nhà.
Tới trung tâm.Diệp Thanh Nịnh nhìn thấy những con chó, con mèo được đối xử tử tế, trải qua sinh hoạt an nhàn, tâm tình thoải mái rất nhiều.
Nhiếp Vũ Canh ôm một con chó đi ra, hướng Diệp Thanh Nịnh nói: “Đây là con chó lần trước đi theo cô. Nó đã được người ta nhận nuôi, chỉ là chủ nhân của nó hai ngày này đi công tác, tạm thời gửi nó ở chỗ này.”
Diệp Thanh Nịnh nhìn chú chó, có người chăm sóc tỉ mỉ quả nhiên nó đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng. Cơ thể cuồn cuộn thịt, da lông màu vàng mang theo điểm màu đen, đôi mắt đen lúng liếng, vừa thấy chính là một chú chó Bắc Kinh xinh đẹp.
“Nó béo lên không ít.”
“Đúng vậy, thời gian mới nhặt về nó gầy đến da bọc xương. Giống chó này không kén ăn cho nên rất dễ mập.”
Nhiếp Vũ Canh thả chú chó nhỏ xuống. Nó vui vẻ vây quanh anh vẫy đuôi tỏ vẻ thân thiết.
Diệp Thanh Nịnh nhìn vậy cái mũi bỗng ê ẩm, một con chó còn biết cảm ơn. Không biết nó có nhớ mình từng cầm cây gậy trúc đuổi nó đi hay không.
“Cô đừng quên đi tháo chỉ sau hai tuần nữa đấy.”
“Cảm ơn.”
Cầm lấy một bao thức ăn, Diệp Thanh Nịnh đổ một chút vào chậu cơm của chú chó, nhìn tiểu gia hỏa kia ăn đến ngon miệng trong lòng cũng thấy ấm áp.
“Anh một lòng nhào vào những con vật này vợ của anh có ý kiến gì không?” Diệp Thanh Nịnh rũ mi mắt, làm bộ tùy ý hỏi.
Nhiếp Vũ Canh hơi giật mình, rồi cười nói: “Tôi nghĩ tạm thời cô ấy hẳn là không có ý kiến, bởi vì…tôi vẫn chưa gặp được cô ấy.”
Diệp Thanh Nịnh hơi giật giật khóe miệng, trong lòng ít nhiều có điểm cao hứng, chỉ có điều cô không bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài. Ít nhất thì trước mắt cô vẫn chưa có khả năng ổn định, đối với người không phải là Đinh Tiềm thì vẫn có một khoảng cách xa xa để phát triển tình yêu.
Làm bạn với động vật nhỏ thời gian quả thật trôi qua rất nhanh. Lúc Diệp Thanh Nịnh rời đi đã là chạng vạng.
Nhiếp Vũ Canh lái xe đưa cô đến dưới lầu chung cư nơi cô sống.
Diệp Thanh Nịnh mời anh lên nhà ngồi nhưng bị anh uyển chuyển cự tuyệt.
Diệp Thanh Nịnh cho anh phương thức liên lạc. “Vậy chờ ngày nào đó anh có thời gian thì tôi sẽ mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn ơn cứu mạng của anh.”
Nhiếp Vũ Canh nhận lấy danh thiếp, vẫy tay với cô rồi lái xe rời đi.
Diệp Thanh Nịnh nhìn anh lái chiếc xe Ford, hơi hiện lên ý cười.
Cùng ngày hôm đó giáo sư Green đến Nhạn Kinh. Hạ Lục và Đinh Tiềm đến sân bay đón ông.
Cha con hai người gần một năm không gặp, bây giờ gặp lại hết sức thân thiết. Giáo sư Green nhìn thấy một người trẻ tuổi cao lớn phía sau Hạ Lục, đối với bề ngoài của anh rất vừa lòng.
“Ba, anh ấy là Đinh Tiềm.”
Hạ Lục đã sớm nói với giáo sư Green về mối quan hệ với người Đinh gia, bởi vậy giáo sư Green cũng biết Đinh Tiềm là em chồng của chị họ Thạch Tinh. Theo bối phận mà nói anh cũng xem như là chú của Hạ Lục, nhưng vì Thạch Tinh và Tô Nhạc Ngâm vốn chỉ là họ hàng xa, Đinh gia lại là nhà chồng Tô Nhạc Ngâm, vì thế Hạ Lục cùng với nhà bọn họ không chân chính có quan hệ họ hàng.
“Xin chào.” Giáo sư Green chủ động dùng Hán ngữ chào hỏi cùng tên nhóc người Trung Quốc này. Anh chàng này rất cao, lớn lên tuấn tú, theo lời Hạ Lục kể thì chính là thiên tài IT. Giáo sư Green càng nhìn càng vừa lòng.
Ba vợ tương lai chủ động chào hỏi Đinh Tiềm nào dám chậm trễ, anh tiến lên ân cần giúp ông kéo hành lý lên xe. Cha con hai người đi ở đằng trước, anh đi theo phía sau.
Nhìn bề ngoài, Hạ Lục và ba của cô không có bao nhiêu nét tương đồng. Giáo sư Green hàng năm sinh hoạt ở Châu Phi cho nên làn da đã phơi thành màu đồng cổ, giống với đại đa số đàn ông phương Tây, trên mặt đầy râu trên người đầy lông.
Nhưng Đinh Tiềm nhìn cách ăn mặc của ông anh phát hiện ra hai ba con cũng có điểm giống nhau. Cả hai người đều mặc quần jean, áo sơ mi ô vuông, xem ra phong cách mặc quần áo của Hạ Lục di truyền từ ông.
Nhà tổ chức hội nghị đã sắp xếp cho những người tham gia hội nghị đến từ các nước khác ở tại khách sạn 5 sao của Nhạn Kinh. Đinh Tiềm lái xe đưa bọn họ qua đó, dọc theo đường đi Hạ Lục thỉnh thoảng nói cho ba biết đây là nơi nào.
Giáo sư Green tuy rằng không phải lần đầu đến cố hương của vợ, nhưng nhìn thấy phong cảnh Nhạn Kinh tâm tình vẫn kích động như cũ. Lúc này cùng con gái ước hẹn hôm sau sẽ vui vẻ ở bên nhau.
“A Tiềm công việc rất bận, chúng ta không mang theo anh ấy. Ba à, ngày mai con dẫn ba đi chơi nhé. Ở Nhạn Kinh có rất nhiều danh thắng cổ xưa.” Hạ Lục vừa thấy ba lập tức đem bạn trai ném xa vạn dặm.
Đinh Tiềm nghe được cuộc đối thoại của hai ba con bọn họ, trong lòng tuy kháng nghị việc Hạ Lục bỏ qua mình nhưng cũng không thể tỏ thái độ, mấy ngày nay quả thật anh không có thời gian dẫn ba vợ đi chơi. Công ty gặp phải một vụ tranh cãi về bản quyền, anh và Diệp Thanh Nịnh đang thương lượng đối sách.
Sau khi đưa ba vợ và bạn gái nhỏ đến khách sạn anh lập tức lái xe trở lại công ty. Diệp Thanh Nịnh đã ở văn phòng chờ anh nửa ngày.
“Họa sĩ kia cho rằng những nhân vật trong trò chơi của chúng ta có mười nét tương đồng với mấy nhân vật truyện tranh ở trên Weibo lúc trước của cô ta. Cô ta kiên trì muốn chúng ta đưa ra một lời giải thích, nếu không thì sẽ tố cáo chúng ta xâm phạm bản quyền.” Diệp Thanh Nịnh nói rõ tình huống cho Đinh Tiềm nghe.
Đinh Tiềm nói: “Vậy công ty đã đưa những nhân vật đó cho cục bản quyền xem qua chưa, có thật sự là có điểm tương đồng không?”
Diệp Thanh Nịnh nói: “Cục bản quyền đã xem qua, nhận định ít nhất có sáu bảy chỗ không có cách nào giải thích được. Nói cách khác, nếu họa sĩ kia tố cáo bản thiết kế của Tiểu Ngải là sao chép thì rất có khả năng cô ta sẽ thắng kiện.”
Đinh Tiềm kinh ngạc. “Tiểu Ngải đã nói như thế nào?”
Diệp Thanh Nịnh buông tay. “Cô ấy chết cũng không thừa nhận. Bất luận tôi hỏi thế nào cô ấy cũng không thừa nhận chuyện sao chép và tham khảo.”
Đinh Tiềm nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Có biện pháp nào để liên lạc với họa sĩ kia không. Chúng ta có thể mua bản quyền từ cô ta, miễn cho chuyện này càng nháo càng lớn, gây ra ảnh hưởng không tốt tới công ty.”
Diệp Thanh Nịnh lắc đầu. “Phía chúng ta đã thương lượng qua, nhưng cô gái kia rất cố chấp. Cô ta nhất quyết không muốn bán bản quyền, còn nói trừ phi người thiết kế của công ty chúng ta thừa nhận chuyện sao chép đồng thời công khai xin lỗi, có như vậy cô ta mới không đưa chuyện này ra pháp luật.”
“Mỗi tác phẩm đều là tâm huyết của họa sĩ, tất nhiên họ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Cô nghĩ biện pháp khắc xem thế nào, hoặc là nâng giá cả. Chúng ta phải cố gắng để chuyện này không gây ảnh hưởng lớn tới công ty.”
Công ty có rất nhiều hạng mục, trong đó trò chơi trực tuyến chỉ là một hạng mục rất nhỏ. Đinh Tiềm không có nhiều tinh lực đi chú ý chuyện này, muốn Diệp Thanh Nịnh giúp mình giải quyết thích đáng.
“Chuyện này đã nháo lớn rồi, bây giờ ở trong vòng họa sĩ trên mạng và vòng trò chơi đã ồn ào huyên náo cả lên, mọi người vẫn luôn chú ý thái độ của công ty chúng ta. Bọn họ còn khởi xướng ký tên, nói rằng nếu chúng ta bao che chuyện sao chép thì họ sẽ phát động cư dân mạng tẩy chay trò chơi trực tuyến của chúng ta.” Diệp Thanh Nịnh nói cho Đinh Tiềm biết tình hình bây giờ đã rất nghiêm trọng.
Đinh Tiềm nhíu mày. “Sao lại như vậy? Người họa sĩ kia rất có danh tiếng?”
Diệp Thanh Nịnh nói: “Trình độ không tồi, danh khí ở trong nước chỉ có thể tính tam lưu. Cô ta rất có kiên nhẫn, không ngừng tag các tài khoản v trên Weibo cùng account marketing, đem chuyện bị sao chép tung ra ngoài, kêu gọi mọi người lên tiếng ủng hộ quyền lợi của mình.”
Quả thực làm người đau đầu. Đinh Tiềm suy nghĩ một lát, mới hỏi: “Tiểu Ngải vẫn không thừa nhận, kiên trì không xin lỗi có phải không?”
Diệp Thanh Nịnh hừ một tiếng: “Cô ấy sao có thể thừa nhận, nếu thừa nhận tương đương với việc thanh danh ở cái vòng này hỏng rồi, cho nên tình nguyện im lặng. Dù sao khi toà án không phán sao chép thì ý nghĩa nó sẽ khác.”
Đinh Tiềm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Có phương thức liên lạc với họa sĩ kia không?”
Diệp Thanh Nịnh rất ngoài ý muốn. “Anh muốn đích thân đi tìm cô ta nói chuyện? Không cần đi, đâu ra cái chuyện ông chủ tự thân xuất mã.”
Chuyện này dù phiền toái thì vẫn có cố vấn pháp luật là cô giải quyết. Anh đường đường là tổng tài công ty sao có thể tự mình ra mặt?
“Không ngại thử một lần.” Đinh Tiềm trong lòng có chủ ý.
Đại học Nhạn Kinh, Đinh Tiềm dựa theo địa chỉ Diệp Thanh Nịnh đưa cho tìm được học viện mỹ thuật. Ở trong đám nữ sinh đang đi lại anh nhận ra người hoạ sĩ tên Kiều Lạc, chủ động đi lên trước.
“Xin hỏi, cô là Kiều Lạc phải không?” Đinh Tiềm đánh giá cô gái gầy yếu trước mặt.
Khuôn mặt tái nhợt, quầng thâm mắt dày đặc, có thể thấy được cô ta thường xuyên thức đêm và không chú ý ăn uống. Một cô gái mới chỉ hai mươi tuổi mà đã có bộ dáng không khỏe mạnh như vậy.
Cô ta kinh ngạc nhìn soái ca trước mặt, có chút thụ sủng nhược kinh. “Tôi là Kiều Lạc, anh là ai?”
Đinh Tiềm đưa danh thiếp, thấy bốn phía có mấy nữ sinh vây xem, suy đoán các cô có lẽ đều là bạn học Kiều Lạc, liền nói: “Tôi là Đinh Tiềm đến từ công ty Sao Biển. Cô Kiều, cô có thể dành một ít thời gian nói chuyện với tôi không?”
Kiều Lạc càng kinh ngạc, soái ca này thế mà lại là Đinh Tiềm. Người thường xuyên dùng internet sẽ không còn xa lạ với cái tên này, tựa như người thích mua sắm trực tuyến thì không thể không biết Mã Vân. Công ty của Đinh Tiềm không chỉ có các trang web xã hội lừng danh quốc tế, mà còn có các loại trò chơi trực tuyến lớn.
Người có địa vị cao trong giới Internet này bỗng nhiên tìm tới mình, chẳng lẽ là vì vụ tranh cãi bản quyền kia sao? Có suy đoán như vậy, biểu tình của Kiều Lạc nhiều hơn vài phần địch ý.
“Anh tới giúp người thiết kế của công ty đàm phán hay là cầu tình?” Kiều Lạc nhận định Đinh Tiềm muốn bao che người của mình, thanh âm đều run rẩy.
Đinh Tiềm thấy cả người cô ta đều khẩn trương giống như thú nhỏ chuẩn bị đánh nhau, hòa hoãn không khí. “Đều không phải, tôi tới giúp cô ấy nói lời xin lỗi.”
Cái gì? Kiều Lạc ngây ngẩn cả người, đường đường là tổng tài của một công ty lớn vậy mà lại tới tìm cô để xin lỗi?
Lúc cô ta đang kinh ngạc vạn phần, Đinh Tiềm nghiêm mặt nói: “Đối với hành vi sao chép của người bên công ty tôi, tôi thay mặt cô ấy trịnh trọng xin lỗi cô. Những tổn thất mà cô đã chịu chúng tôi nhất định sẽ bồi thường, nếu cô đồng ý chúng tôi nguyện lấy giá cao mua bản quyền.”
Kiều Lạc nhìn anh, nội tâm nhấc lên gợn sóng. Theo lý thuyết một đại nhân vật như anh tự mình tới cửa xin lỗi cô hẳn là nên cho đối phương chút mặt mũi, nhưng cô cũng không ngu ngốc, biết đây là thủ đoạn mà đối phương muốn hóa giải nguy cơ.
“Người sao chép cũng không phải anh, vì sao anh phải tới xin lỗi còn nhà thiết kế thì không tới?” Kiều Lạc hỏi Đinh Tiềm.
Đinh Tiềm nói: “Cô ấy không có dũng khí, cho dù đã hối hận đến xanh ruột vì hành vi của mình thì cô ấy vẫn không có dũng khí tới tìm cô để xin lỗi. Tôi làm ông chủ, vậy mà lại để một sản phẩm có khả năng là hàng sao chép tung lên thị trường, đấy là sơ suất và cũng là trách nhiệm của tôi, vì thế tôi muốn tới để xin lỗi.”
Khiêm tốn như vậy, trong lòng Kiều Lạc thoải mái rất nhiều, nhịn không được đánh giá Đinh Tiềm. Cô ta không nghĩ tới Đinh Tiềm lại đẹp trai như vậy, lần trước có nghe nói anh sẽ tới Nhạn Đại tham gia diễn đàn và đọc diễn thuyết nhưng cô ta đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy anh, lúc ấy đã hối hận cực kỳ, nào biết vì chuyện bản quyền lần này cô ta lại có cơ hội giáp mặt nói chuyện với anh, cái này làm cho cô ta có điểm vui vẻ.
Chỉ là, thông minh như Kiều Lạc sẽ không để lộ sắc thái. “Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng đối với hành vi của người thiết kế bên anh, tôi cũng hy vọng các anh có thể tỏ thái độ rõ ràng.”
Đinh Tiềm nghe lời cô ta nói, vội nói: “Cô hy vọng chúng tôi làm thế nào?”
Kiều Lạc nói: “Tôi nguyện ý bán bản quyền cho các anh, nhưng các anh phải công khai xin lỗi. Tôi mặc kệ các anh xử lý nhà thiết kế kia như thế nào, miễn sao công ty đưa ra thái độ đúng đắn.”
Cô gái này đích xác vừa thông minh vừa giảo hoạt, đã nói thành giao dịch, lại giúp mình bảo vệ quyền lợi. Đinh Tiềm không thể không bội phục, tuy rằng cô ta chỉ là một sinh viên, nhưng ở trước mặt mình không kiêu ngạo không siểm nịnh, theo lý cố gắng, xác thật khó có được.
“Được, chúng tôi sẽ đưa ra lời xin lỗi công khai trên mạng, tranh của cô chúng tôi cũng sẽ mua. Trở về tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với cô sau.” Đinh Tiềm nói xong chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều.
Kiều Lạc nhìn bóng dáng tiêu sái của anh đi xa, khóe miệng mỉm cười, rất muốn nói với anh mấy câu nhưng không biết nói gì, rụt rè không dám tiến lên.
/42
|