Trong khung cảnh mờ ảo, không gian tĩnh lặng quá đỗi, tiếng hít thở ồ ồ của mấy tên thô kệch kia lại càng hiển lộ rõ ràng. Chúng đang nhìn Diệp Tri Thu với ánh mắt của những con thú thèm miếng mồi ngon lành nhất.
Tên dầu đàn cười nham nhở, hắn ra lệnh:
- Thằng nào mới nói giao thằng mù kia cho nó? Ra tay nhanh đi, đừng cản trở việc tốt của tao! Hớ hớ…
Lập tức tên đàn em xông lên phía trước, giơ nắm đấm hướng thẳng đến mặt Hoa Vân Phong đánh tới, nhầm muốn một cú hạ gục anh, nên hắn dùng hết sức lực của mình. Nào ngờ Hoa Vân Phong nghe tiếng gió rít gào đến bên tai, anh nhẹ nhàng nghiêng người sang bên, tên kia đánh hụt và cũng do đó hắn quá đà, ngã người té úp sấp theo quán tính.
Hoa Vân Phong lợi dụng tình thế, khi hắn mất thăng bằng, anh chỉ cần giơ chân gạc nhẹ. Thế là hắn ta ngã sõng soài trên mặt đất, thê thảm hơn là đầu của hắn đập mạnh lên cái thùng rác đặt cạnh đó. Hắn tru tréo lên một tiếng thét đau đớn.
Tên đó chưa kịp ngồi dậy thì một tên khác không thể chịu được đồng bọn bị thất thế, hắn lại tiếp tục xông lên. Lần này không phải chỉ dùng tay mà là tay cùng chân. Hắn biết Hoa Vân Phong không thể nhìn thấy hắn ra tay như thế nào nên đã lợi dụng tình thế mà tấn công dồn dập. Hết chân rồi đến tay. Hắn đánh liên hồi, đến nỗi mồ hôi nhễ nhại vẫn không chạm vào người Hoa Vân Phong được dù chỉ một chút.
Hoa Vân Phong không ở trong tư thế tiến công, mà hoàn toàn giữ chủ ý chỉ thủ chứ không đánh, mọi chuyện ‘Dĩ hòa vi quý’. Nên anh khéo léo chuyển người tránh né, nhưng tuyệt không rời khỏi vị trí đang đứng, vì phía sau anh là người con gái anh yêu nhất cần anh bảo vệ. Nếu để tên đại ca kia tiếp cận được, nhất định cô sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó cô không đứng trong tầm kiểm soát anh có thể xác định được thì làm sao bảo đảm an toàn cho cô!
Lúc này hai tên còn lại cũng ra tay, kết hợp với tên mới vừa té một cú đau điếng cũng lòm còm bò dậy tiếp tục thủ thế tiến công. Thật không công bằng, một người chọi bốn tên. Nếu trông về chiều cao, Hoa Vân Phong có phần vượt trội, nhưng nếu xét đến sự cứng rắn và liều mạng thì làm sao có thể so được bọn này. Trông anh ngay ngắn sạch sẽ, ngược lại bọn chúng thô kệch lỗ mãng. Tuy đang chống chọi với ba tên ấy, nhưng anh không những vẫn giữ được phong độ mà lại còn vô cùng dũng mãnh, oai phong. Đây là một mặt khác biệt mà Diệp tri Thu mới phát hiện được ở Hoa Vân Phong: Anh không cần cô bảo vệ, anh có thừa khả năng tự chăm sóc mình, hơn nữa còn mang đến sự an toàn cho cô! Tự dưng Diệp Tri Thu cảm thấy trái tim mình mềm nhũn và trở nên nhỏ bé với hình tượng quá vĩ đại của anh lúc này.
Trong giây phút dầu sôi lửa bỏng, Diệp Tri Thu vẫn nhớ đến một câu thơ trong tác phẩm truyện thơ Lục Vân Tiên của cụ đồ Chiểu: “Vân Tiên tả đột hữu xông, khác nào Triệu Tử phá vòng Đương Dang”. Diệp Tri Thu cười thầm: Bây giờ đổi lại chút, là Vân Phong của cô chứ không phải Vân Tiên à! Hì…
Cô ngây ngẩn nhìn anh, lần này anh không thể nào chỉ tránh né. Bốn tên đó lợi dụng điểm yếu của anh để tấn công, nhưng chúng nào biết, chúng càng hấp tấp, càng tạo ra tiếng động nhiều bao nhiêu thì Hoa Vân Phong dễ dàng phản công bấy nhiêu. Nhờ vào tiếng gió rít gào bên tai, dựa vào nhịp thở của bọn chúng, anh đã thành công tránh các đòn hiểm từ chúng, đồng thời khiến chúng cùng lúc ngã lăn ra đất.
Mấy tên xấu xa đó phát ra tiếng hô đau đớn. Diệp Tri Thu đứng sau Hoa Vân Phong luôn quan sát quá trình anh trừng trị bọn phách lối này như thế nào. Nếu có điện thoại trong tay, nhất định cô đã quay lại đoạn phim này để khoe với Điềm Mật rồi. Từ trước đến nay cô không thích sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề. Cũng khinh thường mấy chuyện hở ra là động tay động chân trong các phim võ thuật. Nhưng khi xem Hoa Vân Phong ‘biểu diễn’ các thế võ mà cô cũng không biết tên gọi của chúng là gì, thì cô lập tức bị cuốn hút đến say mê.
Trông anh tướng mạo khá thư sinh, lại hơi gầy, nhìn vào rất dễ tưởng rằng là người yếu ớt không chút sức lực, theo kiểu ‘Trói gà không chặt’ ấy. Thế mà không ngờ anh có thể cho cô mãn nhãn với những chiêu võ đẹp mắt như vậy. Diệp Tri Thu từ tận đáy lòng lại dâng lên niềm tự hào vô hạn về anh!
Lúc này, trong bốn tên bò lăn trên đất cũng chỉ có tên đại ca còn hơi sức để ngồi dậy. Hắn tức giận gầm lên như quái thú, vớ tay cầm lên cây gậy lúc nãy đã giành từ tay của Diệp Tri Thu bị hắn vứt trên đất, dùng sức bẻ gãy nó như muốn bẻ gãy người đã đánh hắn thê thảm như vầy – Hoa Vân Phong!
Hắn ném hai đoạn vừa gãy sang bên, tức tốc thò tay ra sau người, nhanh chóng rút con dao sắt bén. Kim loại phản chiếu ánh đèn chói lóa làm Diệp Tri Thu giật mình. Cô lo lắng cho an toàn của Hoa Vân Phong. Vội chạy đến kéo lại góc áo của anh, nói nhỏ:
- Bọn chúng có dao, phải làm sao đây?
Hoa Vân Phong sau cuộc giao chiến tuy rằng là người giữ thế thượng phong nhưng cũng khá mệt mỏi. Nhịp thở của anh lúc này rất sâu và nặng nề. Môi mím chặt chẽ, nghe Diệp Tri Thu nói vậy, anh biết cô đang sợ hãi. Anh trấn an:
- Không sao đâu! Yên tâm đứng sau tôi là được.
Diệp Tri Thu vẫn còn rất lo lắng, thiếu điều muốn khóc ra thành tiếng. Cô chỉ biết lắc đầu liên tục, môi đào khép mở vẫn không biết thốt nên lời gì nữa.
Tên đại ca kia lại hét lớn một tiếng, bước chân thật dài xông đến trước mặt Hoa Vân Phong giơ con dao chém thẳng vào người anh. Hoa Vân Phong nghiêng người, nhưng không tránh né quá xa, sợ rằng sơ sẩy sẽ làm tổn thương người đứng phía sau mình. Anh cũng giơ tay lên gạt tay hắn ra, lần theo cánh tay và linh hoạt nắm được phía trên cổ tay của tên kia, quật mạnh theo chiều ngược lại, thuận thế kéo hắn về phía trước. Khi người hắn mất thăng bằng cùng lúc ngực hắn phải chịu một lực rõ đau từ đầu gối của anh. Mất vũ khí, lại chịu lực khá mạnh, tên đại ca hầu như mất thở, hắn quỳ rạp trên đất ra sức hít thở, mồm há to, gương mặt trở nên quỷ dị dưới ánh đèn đường le lói.
Hoa Vân Phong mới vừa buông ra tên đầu đàn đã nghe từ phía bên phải của mình tiếng mắng người của Diệp Tri Thu:
- Buông ra. Mấy tên đáng ghét, buông ra!
Hoa Vân Phong sững sốt vài giây, anh đã bảo cô gái này ngoan ngoãn đứng sau anh rồi mà. Lại di chuyển lung tung, đến bây giờ rơi vào sự khống chế của bọn chúng rồi. Anh biết phải làm gì mới bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của cô đây?
Lúc nãy Diệp Tri Thu không nghe lọt những lời nói của Hoa Vân Phong. Cô chỉ lo sự an nguy của anh. Nếu anh bị con dao sắt bén đó làm bị thương, nhất định cô sẽ tự trách mình suốt đời. Khi đó cô sẽ đau lòng hơn nữa, thà rằng chính bản thân mình bị thương! Cho nên, cô quay quẩn tìm quanh đây có cái gì có thể chống đỡ được hay không. Và cô đã phát hiện mấy tấm gỗ xem ra cũng hơi dầy dựng gần thùng rác, thế là không nghĩ ngợi, cô chạy đến muốn lấy nó nhầm để che chắn sự tiến công của con dao bén nhọn ấy cho anh.
Nhưng nào ngờ, cô không chút tâm đề phòng đã bị người khác tiếp cận cũng không hay biết và đến lúc vòng eo bị nắm chặt, hai tay bị trói ngược phía sau người, cô mới hét toáng lên yêu cầu bọn chúng thả cô ra. Nhưng mà bọn chúng ý đồ muốn bắt cô thì lí do gì vì lời nói đơn giản của cô mà thả người. Ít ra bị đánh một trận để đổi lấy mĩ nhân thì đối với bọn chúng là quá xứng đáng. Bọn đầu đường xó chợ chịu biết bao nhiêu nguy nan thì chút vết thương nhỏ này chỉ cần ấm áp với người đẹp một đêm là khỏi hẳn…
Bọn chúng để ngoài tai lời nói của Diệp Tri Thu, bàn tay dơ bẩn đen ngòm của chúng lần mò trên mặt cô. Làn da trắng mịn mềm mại bị mấy bàn tay thô sần vuốt ve làm cho cô cảm thấy đau rát. Mím chặt môi thút thít muốn òa khóc thật to. Cô thật sự rất sợ!
Hoa Vân Phong chưa bao giờ lo sợ cho an nguy của mình. Anh chỉ nghĩ cho cô. Anh không thể để cô xảy ra chuyện. Anh nói với bọn xấu:
- Thả cô ấy ra. Các người muốn làm gì tôi cũng được. Tôi cho các người đánh, tuyệt đối không đánh trả!
Diệp Tri Thu nghe xong câu này của anh, không biết nước mắt từ đâu vỡ đê, ào ạt tuôn ra không dứt. Cô nức nở nói:
- Đừng mà. Anh không nên như vậy. Anh biết chúng sẽ không tha cho tôi mà. Tội gì đưa ra điều kiện ngốc ngếch như vậy chứ? Tôi không muốn anh bị thương, tôi không muốn, không muốn…
Diệp Tri Thu nói những lời cuối cùng trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đầu lắc mạnh, cả người giẫy giụa mong thoát khỏi đám người bẩn thiểu trở về bên cạnh anh. Nhưng vô ích, khí lực của một cô gái làm sao có mảy may tác dụng. Lát sau cổ họng cũng phát đau, Diệp Tri Thu chỉ còn biết khóc mà thôi.
Tiếng nấc của cô như ngàn dao cắt vào tim Hoa Vân Phong. Anh thà rằng mình bị bọn chúng hành hạ thế nào cũng được chứ không muốn cô phải khóc… Anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Lúc này tên đại ca tiến lên nắm lấy cằm của Diệp Tri Thu nghiêng về phía mình, hắn ngắm nghía như soi mói một báu vật. Hắn đưa mặt vào sát mặt của Diệp Tri Thu, trầm trồ:
- Cha sinh mẹ đẻ tới giờ tao chưa bao giờ thấy một người nào đẹp như vậy. Qúa xứng đáng… ha ha! Bé cưng, anh sẽ yêu chiều em…
Diệp Tri Thu cố hết sức né tránh hơi thở của hắn phả vào mặt cô. Qủa thật kinh tởm, dơ bẩn như chính con người hắn vậy. Làm cho cô có cảm giác buồn nôn! Nhưng biết làm sao đây, Diệp Tri Thu chỉ còn cách lấy sức lực còn sót lại để kháng cự:
- Tránh ra. Đáng ghét!
Hoa Vân Phong không chịu được nữa, tim anh như ngừng đập mỗi khi nghe tiếng Diệp Tri Thu la lên vì không thoải mái. Anh không thể xác định chính xác vị trí của cô, nhưng thông qua âm thanh có thể biết đại khái, tuy nhiên anh không dám tự tiện ra tay, sợ rằng người bị thương tổn sẽ chính là cô. Không gian đột nhiên tĩnh lặng lắm, hay vì anh đang ngưng thần để lắng nghe. Sau đó đột nhiên anh không chần chờ nữa, thử thăm dò tiến lên một bước, một tên đàn em trong số đó vội hét lên:
- Mày định làm gì? Người đẹp đang ở trong tay bọn tao. Mày dám manh động, cẩn thận bọn tao không nương tay…
Mới nói tới đó, tên này bị đại ca của hắn cho một cú đấm lên đỉnh đầu, kèm theo lời mắng nhiếc:
- Thằng chết tiệc. Mày muốn làm gì hả? Ai cho mày có cái quyền nói chuyện đó ở đây hả? Người đẹp này là của tao, mọi quyền quyết định là của tao. Mày khôn hồn đó, nếu còn nói bậy nữa là tao ‘thiến’ mày đó!
Tên kia mặt tái xanh cả rồi, đã gọi là đại ca đương nhiên dám nói dám làm. Hắn vẫn còn muốn tận hưởng lạc thú nhân gian, nào có muốn trở thành thái giám a! Cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, câm như hến!
Tên đại ca lúc này nhìn thẳng Hoa Vân Phong lên tiếng hâm dọa:
- Thằng mù kia. Mày cũng được lắm, có võ phòng thân nên không sợ chúng tao chứ gì? Ha ha! Nhưng mà mày hình như quên một điều rồi, dù gì mày cũng không nhìn thấy, có phải là toàn năng đâu? Kết quả sớm muộn rồi cũng rơi vào thế bị động thôi. Trách là trách bản thân mày quá vô dụng, người con gái của mình mà cũng không bảo vệ được… Thôi thì như thế này, cô nàng này xinh đẹp như vậy đi đâu xử lí thì cũng như nhau, tao rộng lượng chút xử lí cô nàng ở ngay đây cho mày xem… à không, mày không xem được vậy thì nghe cũng kích thích có đúng không? Ha ha!
Hai tay Hoa Vân Phong nắm lại thật chặt, tạo thành nắm đấm, các khớp xương lộ rõ xông ra ngoài, phát ra tiếng kêu răng rắc, hai hàm răng nghiến chặt. Bao nhiêu năm qua, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhưng người con gái anh yêu bị người khác đụng chạm, Hoa vân Phong làm sao có thể chịu được. Anh tiến lên một bước nữa. đang lúc tên đại ca nghênh ngang khoác lác, anh thử vận may một lần vậy… Tay trái giơ ra, cú đấm nhắm thẳng hướng đó vọt qua…
Lúc này không hiểu vì sao Diệp Tri Thu lại phối hợp vô cùng ăn ý với anh. Cô vội nói:
- Sang trái!
Hoa Vân Phong ngay lập tức thay đổi biên độ tấn công, anh dời tay sang phía trái một chút. Tên đại ca không kịp đề phòng trúng một cú thật đau, hắn lập tức nới tay kìm kẹp Diệp Tri Thu ra. Cùng lúc đó, Hoa Vân Phong thuận thế nắm nhẹ bả vai của Diệp Tri Thu đem cô bảo hộ trong lòng ngực của mình.
Đến lúc này thì đã rõ, nãy giờ Hoa Vân Phong còn chậm ra tay là bởi vì muốn Diệp Tri Thu ổn định lại tinh thần, vì chỉ có bình ổn thì mới có thể phối hợp chỉ dẫn cho anh đánh trúng mục tiêu. Không biết từ khi nào, không biết vì sao hai người lại có sự ăn ý như vậy. Hay chỉ là ngẫu nhiên? Diệp Tri Thu không biết nữa, hiện giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn, nếu không phải còn bốn con kì đà kia ở đây thì cô chỉ muốn để anh ôm cô mãi như thế này, mãi mãi mà thôi!
Hoa Vân Phong cũng chưa lập tức buông cô ra. Anh vòng tay rắn chắc của mình quanh vai cô, bàn tay nắm lấy vai cô thật chặt, như sợ lơi lỏng cô sẽ bị người xấu cướp mất. Tim anh đập rất mạnh, không biết là vì mệt hay vì sợ hãi. Bao nhiêu năm qua, anh đã đối mặt biết bao nhiêu chuyện, nhưng chưa bao giờ chân chính hình dung hai từ ‘sợ hãi’ là như thế nào, cho đến hôm nay, anh thật sự không lừa mình dối người được nữa. Anh sợ! Sợ cô sẽ bị vũ nhục, sợ cô khóc, sợ cô sẽ hận anh… sợ rất nhiều! Anh không thể đảm bảo tuyệt đối rằng cô sẽ không bị thương tổn, nhưng anh hứa sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô. Bởi vì anh không được như những người bình thường khác, tầm kiểm soát của anh có hạn. Anh cũng không hứa hẹn những gì mình không chắc chắn.
Ba tên đàn em thấy đại ca mình bị đánh, tức tốc tiến lên đồng loạt. Một tên đến xử một tên, ba tên xông lên, Hoa Vân Phong không kiêng nể gì cho hết thảy bò càng trên đất. Trong lúc đánh nhau, Hoa Vân Phong cũng không buông tay Diệp Tri Thu ra, tay phải anh vẫn nắm lấy tay cô bảo hộ đằng sau người. Tuy sẽ có phần bất tiện, nhưng anh sợ một lần nữa cô sẽ rời khỏi tầm kiểm soát của anh…
Tên đại ca khó khăn ngồi dậy, hắn kêu lại bọn đàn em:
- Hừ, thằng mù, hôm nay xem như mày may mắn. Lần sau gặp phải cẩn thận, nếu không tao sẽ cho mày sống không bằng chết! Đi thôi.
Gầm gừ rời đi, ba tên đàn em cũng vừa bò vừa chạy, trông dáng vẻ rất tức cười. Diệp Tri Thu không hơi đâu lo lắng bọn chúng. Lúc nãy hoa Vân Phong một tay nắm tay cô, động tác không được linh hoạt nên đã dùng tay kia để đỡ đòn tiến công, cô không biết lúc này tay anh thế nào? Vừa định quay qua hỏi thì Diệp tri Thu thấy anh ngồi trên mặt đất đưa tay tìm cái gì đó. Cô đến gần, ngồi xổm xuống ân cần hỏi:
- Anh tìm cái gì vậy?
Hoa Vân Phong cũng không ngẩng đầu, chỉ nói:
- Mắt kính!
Diệp Tri Thu nhìn quanh quẩn, cô thấy mắt kính của anh rồi. Nhanh chóng nhặt lên lập tức đưa cho anh:
- Đây nè!
Hoa Vân Phong tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn rồi rút khăn tay trong túi ra lau sạch bụi bẩn sau đó mới đeo vào. Diệp Tri Thu không biết lúc nào mắt kính của anh bị rơi, cô cũng không hiểu vì sao lúc nhìn thoáng qua đôi mắt cô chưa bao giờ được trông thấy kia lại vẫn duy trì trạng thái nhắm chặt. Hình như anh không muốn cho cô trông thấy điều gì đó. Nhưng rõ ràng trong bức hình Bạch Thiệu Đông đưa cho cô xem thì đôi mắt anh đâu có gì không bình thường, tại sao anh lại phải che giấu? Diệp Tri Thu không hiểu, rốt cuộc có nguyên nhân gì?
Mà cô lại không biết, cũng chính vì đôi mắt này anh mới không thể chấp nhận tình cảm của cô, chung quy là có bí mật!
Tên dầu đàn cười nham nhở, hắn ra lệnh:
- Thằng nào mới nói giao thằng mù kia cho nó? Ra tay nhanh đi, đừng cản trở việc tốt của tao! Hớ hớ…
Lập tức tên đàn em xông lên phía trước, giơ nắm đấm hướng thẳng đến mặt Hoa Vân Phong đánh tới, nhầm muốn một cú hạ gục anh, nên hắn dùng hết sức lực của mình. Nào ngờ Hoa Vân Phong nghe tiếng gió rít gào đến bên tai, anh nhẹ nhàng nghiêng người sang bên, tên kia đánh hụt và cũng do đó hắn quá đà, ngã người té úp sấp theo quán tính.
Hoa Vân Phong lợi dụng tình thế, khi hắn mất thăng bằng, anh chỉ cần giơ chân gạc nhẹ. Thế là hắn ta ngã sõng soài trên mặt đất, thê thảm hơn là đầu của hắn đập mạnh lên cái thùng rác đặt cạnh đó. Hắn tru tréo lên một tiếng thét đau đớn.
Tên đó chưa kịp ngồi dậy thì một tên khác không thể chịu được đồng bọn bị thất thế, hắn lại tiếp tục xông lên. Lần này không phải chỉ dùng tay mà là tay cùng chân. Hắn biết Hoa Vân Phong không thể nhìn thấy hắn ra tay như thế nào nên đã lợi dụng tình thế mà tấn công dồn dập. Hết chân rồi đến tay. Hắn đánh liên hồi, đến nỗi mồ hôi nhễ nhại vẫn không chạm vào người Hoa Vân Phong được dù chỉ một chút.
Hoa Vân Phong không ở trong tư thế tiến công, mà hoàn toàn giữ chủ ý chỉ thủ chứ không đánh, mọi chuyện ‘Dĩ hòa vi quý’. Nên anh khéo léo chuyển người tránh né, nhưng tuyệt không rời khỏi vị trí đang đứng, vì phía sau anh là người con gái anh yêu nhất cần anh bảo vệ. Nếu để tên đại ca kia tiếp cận được, nhất định cô sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó cô không đứng trong tầm kiểm soát anh có thể xác định được thì làm sao bảo đảm an toàn cho cô!
Lúc này hai tên còn lại cũng ra tay, kết hợp với tên mới vừa té một cú đau điếng cũng lòm còm bò dậy tiếp tục thủ thế tiến công. Thật không công bằng, một người chọi bốn tên. Nếu trông về chiều cao, Hoa Vân Phong có phần vượt trội, nhưng nếu xét đến sự cứng rắn và liều mạng thì làm sao có thể so được bọn này. Trông anh ngay ngắn sạch sẽ, ngược lại bọn chúng thô kệch lỗ mãng. Tuy đang chống chọi với ba tên ấy, nhưng anh không những vẫn giữ được phong độ mà lại còn vô cùng dũng mãnh, oai phong. Đây là một mặt khác biệt mà Diệp tri Thu mới phát hiện được ở Hoa Vân Phong: Anh không cần cô bảo vệ, anh có thừa khả năng tự chăm sóc mình, hơn nữa còn mang đến sự an toàn cho cô! Tự dưng Diệp Tri Thu cảm thấy trái tim mình mềm nhũn và trở nên nhỏ bé với hình tượng quá vĩ đại của anh lúc này.
Trong giây phút dầu sôi lửa bỏng, Diệp Tri Thu vẫn nhớ đến một câu thơ trong tác phẩm truyện thơ Lục Vân Tiên của cụ đồ Chiểu: “Vân Tiên tả đột hữu xông, khác nào Triệu Tử phá vòng Đương Dang”. Diệp Tri Thu cười thầm: Bây giờ đổi lại chút, là Vân Phong của cô chứ không phải Vân Tiên à! Hì…
Cô ngây ngẩn nhìn anh, lần này anh không thể nào chỉ tránh né. Bốn tên đó lợi dụng điểm yếu của anh để tấn công, nhưng chúng nào biết, chúng càng hấp tấp, càng tạo ra tiếng động nhiều bao nhiêu thì Hoa Vân Phong dễ dàng phản công bấy nhiêu. Nhờ vào tiếng gió rít gào bên tai, dựa vào nhịp thở của bọn chúng, anh đã thành công tránh các đòn hiểm từ chúng, đồng thời khiến chúng cùng lúc ngã lăn ra đất.
Mấy tên xấu xa đó phát ra tiếng hô đau đớn. Diệp Tri Thu đứng sau Hoa Vân Phong luôn quan sát quá trình anh trừng trị bọn phách lối này như thế nào. Nếu có điện thoại trong tay, nhất định cô đã quay lại đoạn phim này để khoe với Điềm Mật rồi. Từ trước đến nay cô không thích sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề. Cũng khinh thường mấy chuyện hở ra là động tay động chân trong các phim võ thuật. Nhưng khi xem Hoa Vân Phong ‘biểu diễn’ các thế võ mà cô cũng không biết tên gọi của chúng là gì, thì cô lập tức bị cuốn hút đến say mê.
Trông anh tướng mạo khá thư sinh, lại hơi gầy, nhìn vào rất dễ tưởng rằng là người yếu ớt không chút sức lực, theo kiểu ‘Trói gà không chặt’ ấy. Thế mà không ngờ anh có thể cho cô mãn nhãn với những chiêu võ đẹp mắt như vậy. Diệp Tri Thu từ tận đáy lòng lại dâng lên niềm tự hào vô hạn về anh!
Lúc này, trong bốn tên bò lăn trên đất cũng chỉ có tên đại ca còn hơi sức để ngồi dậy. Hắn tức giận gầm lên như quái thú, vớ tay cầm lên cây gậy lúc nãy đã giành từ tay của Diệp Tri Thu bị hắn vứt trên đất, dùng sức bẻ gãy nó như muốn bẻ gãy người đã đánh hắn thê thảm như vầy – Hoa Vân Phong!
Hắn ném hai đoạn vừa gãy sang bên, tức tốc thò tay ra sau người, nhanh chóng rút con dao sắt bén. Kim loại phản chiếu ánh đèn chói lóa làm Diệp Tri Thu giật mình. Cô lo lắng cho an toàn của Hoa Vân Phong. Vội chạy đến kéo lại góc áo của anh, nói nhỏ:
- Bọn chúng có dao, phải làm sao đây?
Hoa Vân Phong sau cuộc giao chiến tuy rằng là người giữ thế thượng phong nhưng cũng khá mệt mỏi. Nhịp thở của anh lúc này rất sâu và nặng nề. Môi mím chặt chẽ, nghe Diệp Tri Thu nói vậy, anh biết cô đang sợ hãi. Anh trấn an:
- Không sao đâu! Yên tâm đứng sau tôi là được.
Diệp Tri Thu vẫn còn rất lo lắng, thiếu điều muốn khóc ra thành tiếng. Cô chỉ biết lắc đầu liên tục, môi đào khép mở vẫn không biết thốt nên lời gì nữa.
Tên đại ca kia lại hét lớn một tiếng, bước chân thật dài xông đến trước mặt Hoa Vân Phong giơ con dao chém thẳng vào người anh. Hoa Vân Phong nghiêng người, nhưng không tránh né quá xa, sợ rằng sơ sẩy sẽ làm tổn thương người đứng phía sau mình. Anh cũng giơ tay lên gạt tay hắn ra, lần theo cánh tay và linh hoạt nắm được phía trên cổ tay của tên kia, quật mạnh theo chiều ngược lại, thuận thế kéo hắn về phía trước. Khi người hắn mất thăng bằng cùng lúc ngực hắn phải chịu một lực rõ đau từ đầu gối của anh. Mất vũ khí, lại chịu lực khá mạnh, tên đại ca hầu như mất thở, hắn quỳ rạp trên đất ra sức hít thở, mồm há to, gương mặt trở nên quỷ dị dưới ánh đèn đường le lói.
Hoa Vân Phong mới vừa buông ra tên đầu đàn đã nghe từ phía bên phải của mình tiếng mắng người của Diệp Tri Thu:
- Buông ra. Mấy tên đáng ghét, buông ra!
Hoa Vân Phong sững sốt vài giây, anh đã bảo cô gái này ngoan ngoãn đứng sau anh rồi mà. Lại di chuyển lung tung, đến bây giờ rơi vào sự khống chế của bọn chúng rồi. Anh biết phải làm gì mới bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của cô đây?
Lúc nãy Diệp Tri Thu không nghe lọt những lời nói của Hoa Vân Phong. Cô chỉ lo sự an nguy của anh. Nếu anh bị con dao sắt bén đó làm bị thương, nhất định cô sẽ tự trách mình suốt đời. Khi đó cô sẽ đau lòng hơn nữa, thà rằng chính bản thân mình bị thương! Cho nên, cô quay quẩn tìm quanh đây có cái gì có thể chống đỡ được hay không. Và cô đã phát hiện mấy tấm gỗ xem ra cũng hơi dầy dựng gần thùng rác, thế là không nghĩ ngợi, cô chạy đến muốn lấy nó nhầm để che chắn sự tiến công của con dao bén nhọn ấy cho anh.
Nhưng nào ngờ, cô không chút tâm đề phòng đã bị người khác tiếp cận cũng không hay biết và đến lúc vòng eo bị nắm chặt, hai tay bị trói ngược phía sau người, cô mới hét toáng lên yêu cầu bọn chúng thả cô ra. Nhưng mà bọn chúng ý đồ muốn bắt cô thì lí do gì vì lời nói đơn giản của cô mà thả người. Ít ra bị đánh một trận để đổi lấy mĩ nhân thì đối với bọn chúng là quá xứng đáng. Bọn đầu đường xó chợ chịu biết bao nhiêu nguy nan thì chút vết thương nhỏ này chỉ cần ấm áp với người đẹp một đêm là khỏi hẳn…
Bọn chúng để ngoài tai lời nói của Diệp Tri Thu, bàn tay dơ bẩn đen ngòm của chúng lần mò trên mặt cô. Làn da trắng mịn mềm mại bị mấy bàn tay thô sần vuốt ve làm cho cô cảm thấy đau rát. Mím chặt môi thút thít muốn òa khóc thật to. Cô thật sự rất sợ!
Hoa Vân Phong chưa bao giờ lo sợ cho an nguy của mình. Anh chỉ nghĩ cho cô. Anh không thể để cô xảy ra chuyện. Anh nói với bọn xấu:
- Thả cô ấy ra. Các người muốn làm gì tôi cũng được. Tôi cho các người đánh, tuyệt đối không đánh trả!
Diệp Tri Thu nghe xong câu này của anh, không biết nước mắt từ đâu vỡ đê, ào ạt tuôn ra không dứt. Cô nức nở nói:
- Đừng mà. Anh không nên như vậy. Anh biết chúng sẽ không tha cho tôi mà. Tội gì đưa ra điều kiện ngốc ngếch như vậy chứ? Tôi không muốn anh bị thương, tôi không muốn, không muốn…
Diệp Tri Thu nói những lời cuối cùng trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đầu lắc mạnh, cả người giẫy giụa mong thoát khỏi đám người bẩn thiểu trở về bên cạnh anh. Nhưng vô ích, khí lực của một cô gái làm sao có mảy may tác dụng. Lát sau cổ họng cũng phát đau, Diệp Tri Thu chỉ còn biết khóc mà thôi.
Tiếng nấc của cô như ngàn dao cắt vào tim Hoa Vân Phong. Anh thà rằng mình bị bọn chúng hành hạ thế nào cũng được chứ không muốn cô phải khóc… Anh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Lúc này tên đại ca tiến lên nắm lấy cằm của Diệp Tri Thu nghiêng về phía mình, hắn ngắm nghía như soi mói một báu vật. Hắn đưa mặt vào sát mặt của Diệp Tri Thu, trầm trồ:
- Cha sinh mẹ đẻ tới giờ tao chưa bao giờ thấy một người nào đẹp như vậy. Qúa xứng đáng… ha ha! Bé cưng, anh sẽ yêu chiều em…
Diệp Tri Thu cố hết sức né tránh hơi thở của hắn phả vào mặt cô. Qủa thật kinh tởm, dơ bẩn như chính con người hắn vậy. Làm cho cô có cảm giác buồn nôn! Nhưng biết làm sao đây, Diệp Tri Thu chỉ còn cách lấy sức lực còn sót lại để kháng cự:
- Tránh ra. Đáng ghét!
Hoa Vân Phong không chịu được nữa, tim anh như ngừng đập mỗi khi nghe tiếng Diệp Tri Thu la lên vì không thoải mái. Anh không thể xác định chính xác vị trí của cô, nhưng thông qua âm thanh có thể biết đại khái, tuy nhiên anh không dám tự tiện ra tay, sợ rằng người bị thương tổn sẽ chính là cô. Không gian đột nhiên tĩnh lặng lắm, hay vì anh đang ngưng thần để lắng nghe. Sau đó đột nhiên anh không chần chờ nữa, thử thăm dò tiến lên một bước, một tên đàn em trong số đó vội hét lên:
- Mày định làm gì? Người đẹp đang ở trong tay bọn tao. Mày dám manh động, cẩn thận bọn tao không nương tay…
Mới nói tới đó, tên này bị đại ca của hắn cho một cú đấm lên đỉnh đầu, kèm theo lời mắng nhiếc:
- Thằng chết tiệc. Mày muốn làm gì hả? Ai cho mày có cái quyền nói chuyện đó ở đây hả? Người đẹp này là của tao, mọi quyền quyết định là của tao. Mày khôn hồn đó, nếu còn nói bậy nữa là tao ‘thiến’ mày đó!
Tên kia mặt tái xanh cả rồi, đã gọi là đại ca đương nhiên dám nói dám làm. Hắn vẫn còn muốn tận hưởng lạc thú nhân gian, nào có muốn trở thành thái giám a! Cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, câm như hến!
Tên đại ca lúc này nhìn thẳng Hoa Vân Phong lên tiếng hâm dọa:
- Thằng mù kia. Mày cũng được lắm, có võ phòng thân nên không sợ chúng tao chứ gì? Ha ha! Nhưng mà mày hình như quên một điều rồi, dù gì mày cũng không nhìn thấy, có phải là toàn năng đâu? Kết quả sớm muộn rồi cũng rơi vào thế bị động thôi. Trách là trách bản thân mày quá vô dụng, người con gái của mình mà cũng không bảo vệ được… Thôi thì như thế này, cô nàng này xinh đẹp như vậy đi đâu xử lí thì cũng như nhau, tao rộng lượng chút xử lí cô nàng ở ngay đây cho mày xem… à không, mày không xem được vậy thì nghe cũng kích thích có đúng không? Ha ha!
Hai tay Hoa Vân Phong nắm lại thật chặt, tạo thành nắm đấm, các khớp xương lộ rõ xông ra ngoài, phát ra tiếng kêu răng rắc, hai hàm răng nghiến chặt. Bao nhiêu năm qua, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhưng người con gái anh yêu bị người khác đụng chạm, Hoa vân Phong làm sao có thể chịu được. Anh tiến lên một bước nữa. đang lúc tên đại ca nghênh ngang khoác lác, anh thử vận may một lần vậy… Tay trái giơ ra, cú đấm nhắm thẳng hướng đó vọt qua…
Lúc này không hiểu vì sao Diệp Tri Thu lại phối hợp vô cùng ăn ý với anh. Cô vội nói:
- Sang trái!
Hoa Vân Phong ngay lập tức thay đổi biên độ tấn công, anh dời tay sang phía trái một chút. Tên đại ca không kịp đề phòng trúng một cú thật đau, hắn lập tức nới tay kìm kẹp Diệp Tri Thu ra. Cùng lúc đó, Hoa Vân Phong thuận thế nắm nhẹ bả vai của Diệp Tri Thu đem cô bảo hộ trong lòng ngực của mình.
Đến lúc này thì đã rõ, nãy giờ Hoa Vân Phong còn chậm ra tay là bởi vì muốn Diệp Tri Thu ổn định lại tinh thần, vì chỉ có bình ổn thì mới có thể phối hợp chỉ dẫn cho anh đánh trúng mục tiêu. Không biết từ khi nào, không biết vì sao hai người lại có sự ăn ý như vậy. Hay chỉ là ngẫu nhiên? Diệp Tri Thu không biết nữa, hiện giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn, nếu không phải còn bốn con kì đà kia ở đây thì cô chỉ muốn để anh ôm cô mãi như thế này, mãi mãi mà thôi!
Hoa Vân Phong cũng chưa lập tức buông cô ra. Anh vòng tay rắn chắc của mình quanh vai cô, bàn tay nắm lấy vai cô thật chặt, như sợ lơi lỏng cô sẽ bị người xấu cướp mất. Tim anh đập rất mạnh, không biết là vì mệt hay vì sợ hãi. Bao nhiêu năm qua, anh đã đối mặt biết bao nhiêu chuyện, nhưng chưa bao giờ chân chính hình dung hai từ ‘sợ hãi’ là như thế nào, cho đến hôm nay, anh thật sự không lừa mình dối người được nữa. Anh sợ! Sợ cô sẽ bị vũ nhục, sợ cô khóc, sợ cô sẽ hận anh… sợ rất nhiều! Anh không thể đảm bảo tuyệt đối rằng cô sẽ không bị thương tổn, nhưng anh hứa sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô. Bởi vì anh không được như những người bình thường khác, tầm kiểm soát của anh có hạn. Anh cũng không hứa hẹn những gì mình không chắc chắn.
Ba tên đàn em thấy đại ca mình bị đánh, tức tốc tiến lên đồng loạt. Một tên đến xử một tên, ba tên xông lên, Hoa Vân Phong không kiêng nể gì cho hết thảy bò càng trên đất. Trong lúc đánh nhau, Hoa Vân Phong cũng không buông tay Diệp Tri Thu ra, tay phải anh vẫn nắm lấy tay cô bảo hộ đằng sau người. Tuy sẽ có phần bất tiện, nhưng anh sợ một lần nữa cô sẽ rời khỏi tầm kiểm soát của anh…
Tên đại ca khó khăn ngồi dậy, hắn kêu lại bọn đàn em:
- Hừ, thằng mù, hôm nay xem như mày may mắn. Lần sau gặp phải cẩn thận, nếu không tao sẽ cho mày sống không bằng chết! Đi thôi.
Gầm gừ rời đi, ba tên đàn em cũng vừa bò vừa chạy, trông dáng vẻ rất tức cười. Diệp Tri Thu không hơi đâu lo lắng bọn chúng. Lúc nãy hoa Vân Phong một tay nắm tay cô, động tác không được linh hoạt nên đã dùng tay kia để đỡ đòn tiến công, cô không biết lúc này tay anh thế nào? Vừa định quay qua hỏi thì Diệp tri Thu thấy anh ngồi trên mặt đất đưa tay tìm cái gì đó. Cô đến gần, ngồi xổm xuống ân cần hỏi:
- Anh tìm cái gì vậy?
Hoa Vân Phong cũng không ngẩng đầu, chỉ nói:
- Mắt kính!
Diệp Tri Thu nhìn quanh quẩn, cô thấy mắt kính của anh rồi. Nhanh chóng nhặt lên lập tức đưa cho anh:
- Đây nè!
Hoa Vân Phong tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn rồi rút khăn tay trong túi ra lau sạch bụi bẩn sau đó mới đeo vào. Diệp Tri Thu không biết lúc nào mắt kính của anh bị rơi, cô cũng không hiểu vì sao lúc nhìn thoáng qua đôi mắt cô chưa bao giờ được trông thấy kia lại vẫn duy trì trạng thái nhắm chặt. Hình như anh không muốn cho cô trông thấy điều gì đó. Nhưng rõ ràng trong bức hình Bạch Thiệu Đông đưa cho cô xem thì đôi mắt anh đâu có gì không bình thường, tại sao anh lại phải che giấu? Diệp Tri Thu không hiểu, rốt cuộc có nguyên nhân gì?
Mà cô lại không biết, cũng chính vì đôi mắt này anh mới không thể chấp nhận tình cảm của cô, chung quy là có bí mật!
/292
|