Tình chàng ý thiếp vẫn diễn ra xen lẫn công việc chính là nấu mì. Nếu bình thường thời gian để hoàn thành món mì này không quá lâu, thì đối với Hoa Vân Phong nó đã tốn thời gian hơn người khác một ít rồi, nay còn thêm cô mèo đáng yêu này theo phá rối, cho nên đã lâu càng thêm lâu. Nhưng chẳng sao, vui vẻ thì chuyện gì cũng chẳng thành vấn đề!
Diệp Tri Thu rửa tay cẩn thận, cô đến gần bên anh, hỏi:
- Em xong rồi, làm gì nữa anh?
Hoa Vân Phong dừng lại động tác, anh đưa tay về hướng cô ý muốn cô đưa tay cho mình. Cô hiểu ý đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh, sau đó được anh đưa đến đặt lên khối bột thật to và trắng như bông kia. Diệp Tri Thu co ngón tay thử bóp nhẹ nó, cô thích thú cười lên:
- Ha… lần đầu tiên em chạm vào cái này đó. Cảm giác mát tay, mềm mềm, đã quá!
Con gái ai lại dùng từ không chút dịu dàng như thế, nhưng từ khi được Hoa Vân Phong nói ra lời yêu đến giờ, dường như mấy cái nhỏ nhặt này không được Diệp Tri Thu chú ý dè dặt nữa.
Hoa Vân Phong vẫn đặt tay mình phía trên tay cô, anh nhẹ nhàng nói:
- Bột muốn mịn thì phải nhào thật kỹ. Sẽ rất mỏi tay đó, tiểu thư!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Có anh rồi em không sợ?
Tin tưởng tuyệt đối vào anh như thế, được lắm, càng lúc càng dễ dạy rồi!
Hoa Vân Phong nhào mạnh khối bột trắng, cô được anh phân cho một mảnh nhỏ, hì hụt hì hụt làm cả một buổi…
Anh thêm bột khô cho không dính tay thì cô cũng học theo, anh nặn cô cũng nặn. Sau đó Hoa Vân Phong nói:
- Anh xong rồi, khi bột mịn và không còn dính tay như thế này thì sợi mì mới vừa trơn vừa dai được!
Diệp Tri Thu méo méo cái miệng xem anh, rồi nhìn lại khối bột nhỏ anh đưa cho cô. Ầy, nhìn thấy là không muốn ăn rồi!
Cô cười cười:
- Được á. Vậy làm tiếp đi anh, ha ha…
Hoa Vân Phong đưa tay sờ về phía cô, đến khi sắp chạm vào khối bột của cô thì cô bất ngờ lấy ra chỗ khác. Anh nhíu mày, nói:
- Đưa của em đây cho anh!
Diệp Tri Thu giấu mất rồi đời nào chịu đưa ra. Cô thật là tự ti đó nha, anh có thể làm một khối bột trắng mịn, trông bắt mắt thế kia, còn cô thì chỉ được giao một khối nhỏ mà chẳng có tiến bộ chút nào khi bộ dáng chẳng khác ban đầu là mấy. Vẫn còn dính dính tay đây này, mà nói thật hình như là tệ hơn thì phải, chắc có lẽ lúc thêm bột khô cô cho quá tay hay gì ấy, bời rời ra hết, chẳng tạo thành khối.
Hoa Vân Phong đợi mãi không được cô hợp tác, anh tiến một bước về phía cô, cố tình đưa tay ra tìm kiếm. Diệp Tri Thu không đành lòng nhìn anh không có phương hướng mà sờ soạng như vậy. Cô chu môi, rốt cuộc cũng nhắm mắt đưa ra khối bột của mình. Cô hỏi anh:
- Có phải em làm sai không? Không ăn được thì bỏ đi anh…
Cô hoàn toàn không có một chút kiến thức nấu ăn nào nên không biết khối bột này chưa được nhào kỹ nên mới vậy, chứ không phải cô làm hỏng. Hoa Vân Phong nghe giọng điệu hối lỗi của cô, anh cũng rất muốn chọc ghẹo cô một phen. Nhưng nhớ đến vừa rồi cô nói đói bụng, anh không thể nào để con mèo nhỏ này chịu rỗng bụng được. Xem ra thì buông tha cho cô vậy…
Hoa Vân Phong nói:
- Mèo ngốc, em làm không có sai. Chỉ cần nhào nặn chút nữa là được rồi.
Diệp Tri Thu nghe xong hai mắt sáng rỡ. Ha, cô làm không sai mà! Cô hào hứng xem anh làm, cũng không tranh với anh nữa. Chơi nhiêu đủ rồi.
Lát sau, Hoa Vân Phong kéo khối bột ra thành đoạn thật dài, gần bằng một sải tay của anh. Rồi sau nhiều lần lặp lại động tác tưởng chừng đơn giản nhưng thật sự chẳng giản đơn chút nào đó, chốc lát sau, như một cách phù phép thần thánh, đoạn bột được kéo nhanh và đều tay tạo thành từng dải sợi dài như những sợi chỉ trắng muốt đều đặn, dẻo dai và tròn trịa. Cô nàng trố mắt nhìn, miệng vẫn còn giữ ở tư thế há hốc ngạc nhiên vô cùng đáng yêu.
Những sợi mì dài mà không đứt cứ thế vừa kéo vừa cho trực tiếp vào nồi nước đang sôi. Những động tác không nhanh không chậm của Hoa Vân Phong rốt cuộc cũng đã hoàn thành một chuỗi công việc cần thực hiện. Một lát sau, anh cất tiếng nhờ vả cô:
- Tri Thu, em lấy giúp anh hai cái tô đặt ở trong tủ chén đi!
Diệp Tri Thu gật đầu làm theo ngay. Nhưng khi cô cầm hai cái tô trên tay thì lại có chút không muốn dùng chúng. Hoa Vân Phong đợi lâu nên anh hỏi:
- Em có tìm thấy không?
Đương nhiên không phải cô không tìm được, mà là cô có chủ kiến khác. Cô đứng phắc dậy, nâng lên đôi mắt to tròn mộng nước nhìn anh, cô nói:
- Vân Phong ơi, ở đây có cái tô nào lớn thiệt lớn không? Lớn đủ hai người ăn á!
Hoa Vân Phong lập tức hiểu ý của cô. Anh cười:
- Em muốn ăn chung sao? Không ghét bỏ ăn chung sẽ mất vệ sinh à?
Cái này hình như cô đã từng nói qua. Ờ… Cô nhớ ra rồi, đó chính là lần ăn ở nhà của Phùng Kiến Quân, khi Bạch Thiệu Đông vì muốn khơi gợi sự ghen tức của Hoa Vân Phong mà dùng những hành động quan tâm thái quá đối với cô. Lúc đó cô không tình nguyện chút nào. Vẫn gớm ghiếc muốn chết những thứ mà Bạch Thiệu Đông đã dùng đôi đũa của anh ta để đút thức ăn cho cô. Mặt khác, đương nhiên không thể đánh đồng địa vị của Hoa Vân Phong và người kia trong lòng cô được. Dù gì người cô yêu là tốt nhất, tốt hơn gấp trăm ngàn lần, lấy đâu ra cảm giác ghét bỏ chứ.
Diệp Tri Thu hừ hừ, trạc trạc vào ngực anh mà nói:
- Nè… anh không chịu hả? Biết mà… thấy ghét! Là anh không chịu chớ không phải em… hừ!
Trách móc nữa rồi, nhưng cô thừa biết anh không phải ý đó. Hoa Vân Phong cười cười, anh bỏ đôi đũa đang cầm xuống, sau đó ngồi xổm mở ra ngăn tủ phía dưới bếp. Cả quá trình anh không giải thích tiếng nào, mà Diệp Tri Thu cũng không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát động tác của anh mà thôi.
Ngỡ ngàng là có thừa khi Hoa Vân Phong đem từ trong tủ ra cái nồi có đáy cạn và hơi rộng miệng. Rồi anh mới chịu nói:
- Bình thường chỉ có anh và Kiến Quân ở đây nên cũng không chuẩn bị nhiều vật dụng. Tạm dùng cái này vậy…
Diệp Tri Thu nhìn cái nồi ấy mà cười ha ha. Cô biết anh sẽ đồng ý với cô, nhưng mà dùng cái này thì cô chưa từng được thử qua trước đó. Cũng lạ thật, mỗi khi ở bên cạnh anh cô đều khám phá ra được nhiều cái mới, mỗi lần đều không nằm trong dự liệu của cô; bất ngờ nhưng vui vẻ, hạnh phúc thì còn mong gì hơn nữa!
Thế là hai người dùng cái nồi để chứa mì mà ăn. Diệp Tri Thu lằng nhằng mãi vì anh không cho phép cô bưng “tô mì lớn” ấy lên phòng khách. Anh sợ cô bị bỏng. Cô hiểu, nhưng anh bưng nó thì làm sao mà đi. Vậy cho nên cứ tranh cải không phải là cách, giờ phút này hai người đã quen thuộc tâm tư đối phương rồi, cho nên dứt khoát là cô kéo khuỷu tay dẫn anh đi. Tiện cả đôi đường, anh vừa khỏi lo cô bị bỏng, mà cô thì không cần sợ anh đi đứng không được an toàn khi cầm vật đó bằng hai tay.
Ngồi vào bàn và nhấm nháp món ngon. Diệp Tri Thu hít hà một hơi thật dài, dường như muốn tham lam hấp thụ cho căn buồng phổi để lưu giữ càng nhiều cái hương vị như gọi như mời, quá sức ngon lành làm cho người ta phải chảy nước miếng. Cô nói:
- Ngon quá, ngon quá! Mà còn nóng vầy làm sao ăn được đây?
Cong cong cái môi tiếc nuối thở dài, Diệp Tri Thu chỉ biết ngắm nhìn không rời mắt khỏi mấy làn khói trắng cứ phì phà tỏa ra từ “tô mì lớn”! Trên đời không gì khổ sở bằng chuyện ngồi nhìn thứ mà mình muốn ăn mà không được ăn. Híc! Diệp Tri Thu thấm thía nỗi khổ này, cô đợi, đợi và duy nhất chỉ biết đợi.
Hoa Vân Phong không có ý muốn cười nhạo cô, nhưng anh không thể nào kiềm chế được, anh cười và nói:
- Muốn ăn thì vừa thổi nguội vừa ăn, làm gì như bị anh bỏ đói không bằng?
Diệp Tri Thu hí hửng chuyển từ vị trí ngồi gần bên cạnh anh sang phía đối diện. Cô cười hì hì nói ra ý đồ “xấu”:
- Không thích tự làm… hay là anh thổi nguội rồi đút em ăn đi!
Hoa Vân Phong cũng không nói gì, nhưng tận sâu trong “đôi mắt” kia dường như có phần rung động, mặc dù vẫn ảm đạm một sắc thái mù mịt. Anh cười và cầm đôi đũa lên đưa vào trong nồi gắp một vài sợi mì cẩn thận thổi nguội rồi đưa về phía trước.
Diệp Tri Thu đương nhiên khoái trá vì ý đồ được thực hiện thành công. Cô chồm người qua cái bàn rộng để ăn được mấy sợi mì “tình yêu” đó. Chắc tại vì đây là đồ ăn người yêu cô nấu và do chính tay anh đút cho cô ăn nên cô mới cảm thấy đây là món mì ngon nhất thế gian, thưởng thức say sưa như đang uống nhầm một ly rượu nồng nàn thắm thiết, say mồi, say tình, say quên cả đất trời!
-------------------
Đối lập với cảnh tượng ăn mì đầy tình tứ của cặp đôi đang ở yên ấm trong căn nhà nhỏ, thì tại một con đường cũng khá là yên tĩnh bên đồi thông rì rào buông tiếng reo hò vi vu thả hồn theo gió có người đang bối rối muốn chết...
Người đó không ai khác chính là Phùng Kiến Quân. Anh thật là số con quạ mà. Đi Mỹ chưa kịp chơi cho đã thì Phong ca đã hoàn thành công việc bảo về nước sớm, về rồi thì không được về nhà mà đi thẳng đến thành phố D để thăm chị dâu. Haiz! Chưa hết. Anh còn không được ở trong nhà trọ mà bị đuổi lang thang ngoài đường thế này. Đã hết đâu? Thế mà bụng đói meo còn không được ăn một bữa thì… chao ôi, gặp phải con ma men Điềm Mật. Cô ta uống say như chết, lôi kéo đi đâu là ì ạch nằm tại chỗ như con vịt đã bị trần qua nước sôi và sắp bị đem đi làm thịt.
Phùng Kiến Quân phải nén xuống mấy lần cơn tức giận mới không đập chết cô ta. Nếu không nể mặt chị dâu là bạn thân của cô, nhất định anh đã bỏ cô ấy nằm ngủ ngoài đường rồi.
Thiệt là, không biết có nợ kiếp trước không nữa, chứ hiện tại anh không được ăn một bữa tử tế mà phải ngồi trên xe gặm ổ bánh mì khô khốc thế này…
Biết trước cô ta ngủ say như con heo chết thì anh thề không nhận lãnh cái nợ này đâu. Thú thật, khi gặp người quen vất vưởng ngoài đường lòng anh cũng không yên. Lúc nãy sau khi đem cô ấy lên xe anh định gọi điện thoại cho Diệp Tri Thu hỏi địa chỉ nhà của Điềm Mật để chở cô ấy lại đó giao cho người nhà rồi mới đi tìm chỗ nào ăn uống no nê, bởi vì Điềm Mật suy bí tỉ, vốn muốn hỏi địa chỉ mà chẳng khai thác được gì. Nhưng mà suy đi nghĩ lại, anh không thể phá hỏng giây phút yên ổn của hai người xa cách lâu ngày mới gặp lại kia, cho nên anh quyết định chở cô nàng ra vùng ngoại ô thoáng đãng, mát mẻ này để cho cô mau chống tỉnh rượu.
Phùng Kiến Quân dừng xe tại một nơi vô cùng xinh đẹp. Nơi đây có gió cao nguyên lao xao từng cơn nhè nhẹ, lay động những cành lá vi vu vi vu ngút ngàn như gieo vào lòng người một luồng khí mới, mát mẻ, tinh khôi, hài hòa đến nổi quên mình đang sống trong thực tại dồn dập, xô bồ.
Anh mở mui xe ra cho thoáng khí với mong muốn nhờ vào làn gió mát có thể làm cho Điềm Mật dễ chịu chút, lòng thì khẩn cầu: Cô mau chóng tỉnh lại cho tôi nhờ. Nhưng người tính không bằng trời tính, đợi mãi đợi mãi vẫn là gương mặt say li bì, hai mắt nhắm chặt với bộ dáng ngủ thật khó coi. Phùng Kiến Quân thiếu nhẫn nại lấy ngón tay chọt chọt vào người cô nàng, vừa làm vừa kêu:
- Êh! Tỉnh dậy, tỉnh dậy mau. Cô mà không tỉnh có tin tôi ném cô từ trên này xuống thung lũng không?
Lời uy hiếp dường như vô tác dụng. Anh đổi phương thức:
- Nè. Năn nỉ đó, thức dậy dùm tôi cái. Con gái con lứa ngủ nghê không biết lựa chỗ. Lỡ đây là hang hùm động gấu thì sao hả?
Vẫn không có chút động tĩnh nào nhỉ? Khổ!
Anh định tiếp tục nói gì đó thì cô nàng cựa cựa thân mình. Khẽ rên hừ hừ hai tiếng. Rồi sau đó gương mặt bỗng chốc biến hóa… Ôi chao, lúc nãy đã xấu giờ còn xấu hơn. Mà khoan đã, hình như cái mặt này là biểu hiện… sắp khóc! Không phải chứ, Phùng Kiến Quân thầm nghĩ: Có lẽ mình mua vé số sẽ trúng độc đắc đấy. Làm gì hôm nay anh liên tục gặp chuyện không may vầy chứ?
Không biết trong mộng trông thấy cái gì? Điềm Mật mếu máo, nhăn lại cái mặt, miệng chu ra lầu bầu:
- Tại sao… Tại sao đối xử với tôi như vậy~~~ hả~~~?
Phùng Kiến Quân rơi vào mơ hồ, anh có làm gì cô đâu? Anh ngây ngô hỏi:
- Tôi chỉ đưa cô tới đây tỉnh rượu, không có ý đồ gì. Mau tỉnh lại nói địa chỉ nhà cho tôi, tôi chở về cho.
Điềm Mật cũng đâu có nghe lời của anh nói. Cô chỉ loay hoay với vấn đề mình đang cất giấu trong lòng. Cô lại tiếp tục:
- Tôi… yêu anh biết bao nhiêu? Anh tàn nhẫn quá…
Phùng Kiến Quân trố mắt. Trời ạ, cô ấy không phải đang mượn chuyện say rượu để tỏ tình với anh chớ. Anh rờ rờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát lắc đầu bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Anh biết Điềm Mật không phải người như vậy. Nếu cô ta yêu anh, nhất định sẽ theo đuổi đến cùng chứ không phải nói lời tỏ tình trong cơn say. Mà với tính cách hơi ngang tàng của cô thì nếu kết hợp với anh sẽ long trời lở đất mất thôi, cô ấy chỉ thích hợp làm huynh muội kết nghĩa với anh là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Phùng Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm. Anh tiếp tục lay lay người cô:
- Tỉnh! Nói mê sảng cái gì vậy trời?
Đúng là ông nói gà bà nói vịt, lộn xộn lên hết. Mà câu tiếp theo của Điềm Mật đã giải thích phần nào vấn đề. Sau khi một lần nữa bị anh đánh thức, tuy nhiên men cay chưa sạch nên cô vẫn mơ hồ nói mớ:
- Tĩnh Hiên, anh thật nhẫn tâm… anh… híc… anh chỉ yêu Tri Thu… hic… anh không quan tâm cảm nhận của em… híc…
Rốt cuộc thì Phùng Kiến Quân hiểu rõ vì sao cô nàng uống say như chết. Haiz! Vì một thằng nào đó tên là Tĩnh Hiên. Khổ quá, yêu làm gì cho mệt. Như bản thân anh chẳng phải thảnh thơi lắm sao? Vô tư vô lự, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, ngủ thì ngủ… chẳng bận tâm tình yêu là cái quái gì hết!
Phùng Kiến Quân xem vậy thấy cũng thương hại. Thôi kệ, anh chịu đựng ăn bánh mì qua bữa để ngồi đây canh chừng cô ta vậy. Xem như làm việc thiện đi!
Phùng Kiến Quân nhẫn nại ngồi đó chơi game cho đến khi thật sự chịu hết nổi bởi vì gió đồi nhè nhẹ hiu hiu như bàn tay vỗ về âu yếm đưa giấc ngủ đến mời gọi con người. Anh híp mắt lại, ném cái điện thoại qua một bên mà đi vào giấc nồng. Ai ngờ ngủ cũng không được yên ổn. Điềm Mật một hồi cựa quậy, một lúc la ó, khi thì khóc thút thít nỉ non… đều làm anh nhứt đầu mệt não.
Phùng Kiến Quân đành dứt khoát mở cửa xe ra ngoài ngồi bên vệ đường để tìm hai chữ “bình yên”!
------------------------
Tại một vùng quê yên ả, có con sông xanh ngày ngày cứ âm thầm chảy mãi. Hai bên bờ sông là những mái nhà đơn sơ vách gỗ mái tôn chỉ nho nhỏ chứ không cầu kì và rất bình dị. Chúng nằm san sát nhau tạo nên một bức tranh vô cùng ấm cúng, đậm đà sự thân thiết, nồng nàn tình làng nghĩa xóm.
Một người phụ nữ hơi lớn tuổi đang loay hoay trong ngôi nhà không quá tiện nghi, hay nói đúng hơn là gia cảnh có phần khó khăn. Bà ta dùng chổi quét quét phủi phủi bận rộn đi tới đi lui. Tuổi đã lớn nhưng làm công việc lại khá nhanh nhẹn và tẩn mẩn. Có lẽ từ thời còn trẻ bà là một người tháo vát với công việc lắm.
Bà đang làm thì nghe tiếng gọi từ phía ngoài cổng:
- Chị Hai ơi, mở cửa coi. Em tới nè!
Bà Hai trong này nhìn ra phía ngoài, mà không nhìn cũng biết đó chính là cô em chồng của bà. Bà Hai buông cái chổi xuống, từ từ đi ra mở cửa rào bằng tre đơn sơ:
- Ủa, sao tới sớm vậy?
Người kia cười xòa đi vội vào nhà rồi đặt xuống gói to gói nhỏ, thở phì phò, đưa tay áo lên lau mồ hôi đọng lại trên mặt, sau đó mới nói:
- Giỗ anh năm nào cũng để chị bận tối mặt tối mũi. Haiz, năm nay em tới sớm. Vả lại trúng mánh lớn nên có nhiều tiền đây!
Nói rồi bà ấy giơ tiền trong tay lên trước mặt bà Hai để khoe. Bà Hai nhìn liếc mắt hai cái vào xấp tiền ấy rồi bật cười:
- Mèn ơi! Cô Ba, sao không đổi tiền nguyên để xài? Chi mà nhiều tiền lẻ vậy?
Bà Ba đương nhiên có lý do của mình:
- Ầy! Chị không biết gì hết! Này là cách giữ tiền chống móc túi đó nha. Bây giờ đi ra ngoài đường nhiều kẻ cướp giật lắm. Đổi ra nhiều tiền lẻ rồi mình để nhiều túi khác nhau, lỡ có bị móc túi này thì cũng còn túi khác. Đúng không chị Hai?
Bà Hai há miệng thở dài nhưng cũng quá quen với tính cách cô em chồng cho nên lấy đâu ra ngạc nhiên. Bà bình thản lên tiếng:
- Ờ, tính tình hay quên mà nhét hết túi này đến túi nọ, lỡ mà quên để trong túi nào thì mất tiền có ngày!
Bà Ba đâu chịu nghe lời:
- Chị này vẫn vậy, cứ thích nói móc em không hà.
Bà Hai cười cười hiền hậu, đưa cái giẻ lau cho bà Ba rồi nói:
- Làm công chuyện đi, miệng cứ bô lô ba la hoài không mỏi hay sao!
Diệp Tri Thu rửa tay cẩn thận, cô đến gần bên anh, hỏi:
- Em xong rồi, làm gì nữa anh?
Hoa Vân Phong dừng lại động tác, anh đưa tay về hướng cô ý muốn cô đưa tay cho mình. Cô hiểu ý đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh, sau đó được anh đưa đến đặt lên khối bột thật to và trắng như bông kia. Diệp Tri Thu co ngón tay thử bóp nhẹ nó, cô thích thú cười lên:
- Ha… lần đầu tiên em chạm vào cái này đó. Cảm giác mát tay, mềm mềm, đã quá!
Con gái ai lại dùng từ không chút dịu dàng như thế, nhưng từ khi được Hoa Vân Phong nói ra lời yêu đến giờ, dường như mấy cái nhỏ nhặt này không được Diệp Tri Thu chú ý dè dặt nữa.
Hoa Vân Phong vẫn đặt tay mình phía trên tay cô, anh nhẹ nhàng nói:
- Bột muốn mịn thì phải nhào thật kỹ. Sẽ rất mỏi tay đó, tiểu thư!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Có anh rồi em không sợ?
Tin tưởng tuyệt đối vào anh như thế, được lắm, càng lúc càng dễ dạy rồi!
Hoa Vân Phong nhào mạnh khối bột trắng, cô được anh phân cho một mảnh nhỏ, hì hụt hì hụt làm cả một buổi…
Anh thêm bột khô cho không dính tay thì cô cũng học theo, anh nặn cô cũng nặn. Sau đó Hoa Vân Phong nói:
- Anh xong rồi, khi bột mịn và không còn dính tay như thế này thì sợi mì mới vừa trơn vừa dai được!
Diệp Tri Thu méo méo cái miệng xem anh, rồi nhìn lại khối bột nhỏ anh đưa cho cô. Ầy, nhìn thấy là không muốn ăn rồi!
Cô cười cười:
- Được á. Vậy làm tiếp đi anh, ha ha…
Hoa Vân Phong đưa tay sờ về phía cô, đến khi sắp chạm vào khối bột của cô thì cô bất ngờ lấy ra chỗ khác. Anh nhíu mày, nói:
- Đưa của em đây cho anh!
Diệp Tri Thu giấu mất rồi đời nào chịu đưa ra. Cô thật là tự ti đó nha, anh có thể làm một khối bột trắng mịn, trông bắt mắt thế kia, còn cô thì chỉ được giao một khối nhỏ mà chẳng có tiến bộ chút nào khi bộ dáng chẳng khác ban đầu là mấy. Vẫn còn dính dính tay đây này, mà nói thật hình như là tệ hơn thì phải, chắc có lẽ lúc thêm bột khô cô cho quá tay hay gì ấy, bời rời ra hết, chẳng tạo thành khối.
Hoa Vân Phong đợi mãi không được cô hợp tác, anh tiến một bước về phía cô, cố tình đưa tay ra tìm kiếm. Diệp Tri Thu không đành lòng nhìn anh không có phương hướng mà sờ soạng như vậy. Cô chu môi, rốt cuộc cũng nhắm mắt đưa ra khối bột của mình. Cô hỏi anh:
- Có phải em làm sai không? Không ăn được thì bỏ đi anh…
Cô hoàn toàn không có một chút kiến thức nấu ăn nào nên không biết khối bột này chưa được nhào kỹ nên mới vậy, chứ không phải cô làm hỏng. Hoa Vân Phong nghe giọng điệu hối lỗi của cô, anh cũng rất muốn chọc ghẹo cô một phen. Nhưng nhớ đến vừa rồi cô nói đói bụng, anh không thể nào để con mèo nhỏ này chịu rỗng bụng được. Xem ra thì buông tha cho cô vậy…
Hoa Vân Phong nói:
- Mèo ngốc, em làm không có sai. Chỉ cần nhào nặn chút nữa là được rồi.
Diệp Tri Thu nghe xong hai mắt sáng rỡ. Ha, cô làm không sai mà! Cô hào hứng xem anh làm, cũng không tranh với anh nữa. Chơi nhiêu đủ rồi.
Lát sau, Hoa Vân Phong kéo khối bột ra thành đoạn thật dài, gần bằng một sải tay của anh. Rồi sau nhiều lần lặp lại động tác tưởng chừng đơn giản nhưng thật sự chẳng giản đơn chút nào đó, chốc lát sau, như một cách phù phép thần thánh, đoạn bột được kéo nhanh và đều tay tạo thành từng dải sợi dài như những sợi chỉ trắng muốt đều đặn, dẻo dai và tròn trịa. Cô nàng trố mắt nhìn, miệng vẫn còn giữ ở tư thế há hốc ngạc nhiên vô cùng đáng yêu.
Những sợi mì dài mà không đứt cứ thế vừa kéo vừa cho trực tiếp vào nồi nước đang sôi. Những động tác không nhanh không chậm của Hoa Vân Phong rốt cuộc cũng đã hoàn thành một chuỗi công việc cần thực hiện. Một lát sau, anh cất tiếng nhờ vả cô:
- Tri Thu, em lấy giúp anh hai cái tô đặt ở trong tủ chén đi!
Diệp Tri Thu gật đầu làm theo ngay. Nhưng khi cô cầm hai cái tô trên tay thì lại có chút không muốn dùng chúng. Hoa Vân Phong đợi lâu nên anh hỏi:
- Em có tìm thấy không?
Đương nhiên không phải cô không tìm được, mà là cô có chủ kiến khác. Cô đứng phắc dậy, nâng lên đôi mắt to tròn mộng nước nhìn anh, cô nói:
- Vân Phong ơi, ở đây có cái tô nào lớn thiệt lớn không? Lớn đủ hai người ăn á!
Hoa Vân Phong lập tức hiểu ý của cô. Anh cười:
- Em muốn ăn chung sao? Không ghét bỏ ăn chung sẽ mất vệ sinh à?
Cái này hình như cô đã từng nói qua. Ờ… Cô nhớ ra rồi, đó chính là lần ăn ở nhà của Phùng Kiến Quân, khi Bạch Thiệu Đông vì muốn khơi gợi sự ghen tức của Hoa Vân Phong mà dùng những hành động quan tâm thái quá đối với cô. Lúc đó cô không tình nguyện chút nào. Vẫn gớm ghiếc muốn chết những thứ mà Bạch Thiệu Đông đã dùng đôi đũa của anh ta để đút thức ăn cho cô. Mặt khác, đương nhiên không thể đánh đồng địa vị của Hoa Vân Phong và người kia trong lòng cô được. Dù gì người cô yêu là tốt nhất, tốt hơn gấp trăm ngàn lần, lấy đâu ra cảm giác ghét bỏ chứ.
Diệp Tri Thu hừ hừ, trạc trạc vào ngực anh mà nói:
- Nè… anh không chịu hả? Biết mà… thấy ghét! Là anh không chịu chớ không phải em… hừ!
Trách móc nữa rồi, nhưng cô thừa biết anh không phải ý đó. Hoa Vân Phong cười cười, anh bỏ đôi đũa đang cầm xuống, sau đó ngồi xổm mở ra ngăn tủ phía dưới bếp. Cả quá trình anh không giải thích tiếng nào, mà Diệp Tri Thu cũng không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát động tác của anh mà thôi.
Ngỡ ngàng là có thừa khi Hoa Vân Phong đem từ trong tủ ra cái nồi có đáy cạn và hơi rộng miệng. Rồi anh mới chịu nói:
- Bình thường chỉ có anh và Kiến Quân ở đây nên cũng không chuẩn bị nhiều vật dụng. Tạm dùng cái này vậy…
Diệp Tri Thu nhìn cái nồi ấy mà cười ha ha. Cô biết anh sẽ đồng ý với cô, nhưng mà dùng cái này thì cô chưa từng được thử qua trước đó. Cũng lạ thật, mỗi khi ở bên cạnh anh cô đều khám phá ra được nhiều cái mới, mỗi lần đều không nằm trong dự liệu của cô; bất ngờ nhưng vui vẻ, hạnh phúc thì còn mong gì hơn nữa!
Thế là hai người dùng cái nồi để chứa mì mà ăn. Diệp Tri Thu lằng nhằng mãi vì anh không cho phép cô bưng “tô mì lớn” ấy lên phòng khách. Anh sợ cô bị bỏng. Cô hiểu, nhưng anh bưng nó thì làm sao mà đi. Vậy cho nên cứ tranh cải không phải là cách, giờ phút này hai người đã quen thuộc tâm tư đối phương rồi, cho nên dứt khoát là cô kéo khuỷu tay dẫn anh đi. Tiện cả đôi đường, anh vừa khỏi lo cô bị bỏng, mà cô thì không cần sợ anh đi đứng không được an toàn khi cầm vật đó bằng hai tay.
Ngồi vào bàn và nhấm nháp món ngon. Diệp Tri Thu hít hà một hơi thật dài, dường như muốn tham lam hấp thụ cho căn buồng phổi để lưu giữ càng nhiều cái hương vị như gọi như mời, quá sức ngon lành làm cho người ta phải chảy nước miếng. Cô nói:
- Ngon quá, ngon quá! Mà còn nóng vầy làm sao ăn được đây?
Cong cong cái môi tiếc nuối thở dài, Diệp Tri Thu chỉ biết ngắm nhìn không rời mắt khỏi mấy làn khói trắng cứ phì phà tỏa ra từ “tô mì lớn”! Trên đời không gì khổ sở bằng chuyện ngồi nhìn thứ mà mình muốn ăn mà không được ăn. Híc! Diệp Tri Thu thấm thía nỗi khổ này, cô đợi, đợi và duy nhất chỉ biết đợi.
Hoa Vân Phong không có ý muốn cười nhạo cô, nhưng anh không thể nào kiềm chế được, anh cười và nói:
- Muốn ăn thì vừa thổi nguội vừa ăn, làm gì như bị anh bỏ đói không bằng?
Diệp Tri Thu hí hửng chuyển từ vị trí ngồi gần bên cạnh anh sang phía đối diện. Cô cười hì hì nói ra ý đồ “xấu”:
- Không thích tự làm… hay là anh thổi nguội rồi đút em ăn đi!
Hoa Vân Phong cũng không nói gì, nhưng tận sâu trong “đôi mắt” kia dường như có phần rung động, mặc dù vẫn ảm đạm một sắc thái mù mịt. Anh cười và cầm đôi đũa lên đưa vào trong nồi gắp một vài sợi mì cẩn thận thổi nguội rồi đưa về phía trước.
Diệp Tri Thu đương nhiên khoái trá vì ý đồ được thực hiện thành công. Cô chồm người qua cái bàn rộng để ăn được mấy sợi mì “tình yêu” đó. Chắc tại vì đây là đồ ăn người yêu cô nấu và do chính tay anh đút cho cô ăn nên cô mới cảm thấy đây là món mì ngon nhất thế gian, thưởng thức say sưa như đang uống nhầm một ly rượu nồng nàn thắm thiết, say mồi, say tình, say quên cả đất trời!
-------------------
Đối lập với cảnh tượng ăn mì đầy tình tứ của cặp đôi đang ở yên ấm trong căn nhà nhỏ, thì tại một con đường cũng khá là yên tĩnh bên đồi thông rì rào buông tiếng reo hò vi vu thả hồn theo gió có người đang bối rối muốn chết...
Người đó không ai khác chính là Phùng Kiến Quân. Anh thật là số con quạ mà. Đi Mỹ chưa kịp chơi cho đã thì Phong ca đã hoàn thành công việc bảo về nước sớm, về rồi thì không được về nhà mà đi thẳng đến thành phố D để thăm chị dâu. Haiz! Chưa hết. Anh còn không được ở trong nhà trọ mà bị đuổi lang thang ngoài đường thế này. Đã hết đâu? Thế mà bụng đói meo còn không được ăn một bữa thì… chao ôi, gặp phải con ma men Điềm Mật. Cô ta uống say như chết, lôi kéo đi đâu là ì ạch nằm tại chỗ như con vịt đã bị trần qua nước sôi và sắp bị đem đi làm thịt.
Phùng Kiến Quân phải nén xuống mấy lần cơn tức giận mới không đập chết cô ta. Nếu không nể mặt chị dâu là bạn thân của cô, nhất định anh đã bỏ cô ấy nằm ngủ ngoài đường rồi.
Thiệt là, không biết có nợ kiếp trước không nữa, chứ hiện tại anh không được ăn một bữa tử tế mà phải ngồi trên xe gặm ổ bánh mì khô khốc thế này…
Biết trước cô ta ngủ say như con heo chết thì anh thề không nhận lãnh cái nợ này đâu. Thú thật, khi gặp người quen vất vưởng ngoài đường lòng anh cũng không yên. Lúc nãy sau khi đem cô ấy lên xe anh định gọi điện thoại cho Diệp Tri Thu hỏi địa chỉ nhà của Điềm Mật để chở cô ấy lại đó giao cho người nhà rồi mới đi tìm chỗ nào ăn uống no nê, bởi vì Điềm Mật suy bí tỉ, vốn muốn hỏi địa chỉ mà chẳng khai thác được gì. Nhưng mà suy đi nghĩ lại, anh không thể phá hỏng giây phút yên ổn của hai người xa cách lâu ngày mới gặp lại kia, cho nên anh quyết định chở cô nàng ra vùng ngoại ô thoáng đãng, mát mẻ này để cho cô mau chống tỉnh rượu.
Phùng Kiến Quân dừng xe tại một nơi vô cùng xinh đẹp. Nơi đây có gió cao nguyên lao xao từng cơn nhè nhẹ, lay động những cành lá vi vu vi vu ngút ngàn như gieo vào lòng người một luồng khí mới, mát mẻ, tinh khôi, hài hòa đến nổi quên mình đang sống trong thực tại dồn dập, xô bồ.
Anh mở mui xe ra cho thoáng khí với mong muốn nhờ vào làn gió mát có thể làm cho Điềm Mật dễ chịu chút, lòng thì khẩn cầu: Cô mau chóng tỉnh lại cho tôi nhờ. Nhưng người tính không bằng trời tính, đợi mãi đợi mãi vẫn là gương mặt say li bì, hai mắt nhắm chặt với bộ dáng ngủ thật khó coi. Phùng Kiến Quân thiếu nhẫn nại lấy ngón tay chọt chọt vào người cô nàng, vừa làm vừa kêu:
- Êh! Tỉnh dậy, tỉnh dậy mau. Cô mà không tỉnh có tin tôi ném cô từ trên này xuống thung lũng không?
Lời uy hiếp dường như vô tác dụng. Anh đổi phương thức:
- Nè. Năn nỉ đó, thức dậy dùm tôi cái. Con gái con lứa ngủ nghê không biết lựa chỗ. Lỡ đây là hang hùm động gấu thì sao hả?
Vẫn không có chút động tĩnh nào nhỉ? Khổ!
Anh định tiếp tục nói gì đó thì cô nàng cựa cựa thân mình. Khẽ rên hừ hừ hai tiếng. Rồi sau đó gương mặt bỗng chốc biến hóa… Ôi chao, lúc nãy đã xấu giờ còn xấu hơn. Mà khoan đã, hình như cái mặt này là biểu hiện… sắp khóc! Không phải chứ, Phùng Kiến Quân thầm nghĩ: Có lẽ mình mua vé số sẽ trúng độc đắc đấy. Làm gì hôm nay anh liên tục gặp chuyện không may vầy chứ?
Không biết trong mộng trông thấy cái gì? Điềm Mật mếu máo, nhăn lại cái mặt, miệng chu ra lầu bầu:
- Tại sao… Tại sao đối xử với tôi như vậy~~~ hả~~~?
Phùng Kiến Quân rơi vào mơ hồ, anh có làm gì cô đâu? Anh ngây ngô hỏi:
- Tôi chỉ đưa cô tới đây tỉnh rượu, không có ý đồ gì. Mau tỉnh lại nói địa chỉ nhà cho tôi, tôi chở về cho.
Điềm Mật cũng đâu có nghe lời của anh nói. Cô chỉ loay hoay với vấn đề mình đang cất giấu trong lòng. Cô lại tiếp tục:
- Tôi… yêu anh biết bao nhiêu? Anh tàn nhẫn quá…
Phùng Kiến Quân trố mắt. Trời ạ, cô ấy không phải đang mượn chuyện say rượu để tỏ tình với anh chớ. Anh rờ rờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát lắc đầu bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Anh biết Điềm Mật không phải người như vậy. Nếu cô ta yêu anh, nhất định sẽ theo đuổi đến cùng chứ không phải nói lời tỏ tình trong cơn say. Mà với tính cách hơi ngang tàng của cô thì nếu kết hợp với anh sẽ long trời lở đất mất thôi, cô ấy chỉ thích hợp làm huynh muội kết nghĩa với anh là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Phùng Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm. Anh tiếp tục lay lay người cô:
- Tỉnh! Nói mê sảng cái gì vậy trời?
Đúng là ông nói gà bà nói vịt, lộn xộn lên hết. Mà câu tiếp theo của Điềm Mật đã giải thích phần nào vấn đề. Sau khi một lần nữa bị anh đánh thức, tuy nhiên men cay chưa sạch nên cô vẫn mơ hồ nói mớ:
- Tĩnh Hiên, anh thật nhẫn tâm… anh… híc… anh chỉ yêu Tri Thu… hic… anh không quan tâm cảm nhận của em… híc…
Rốt cuộc thì Phùng Kiến Quân hiểu rõ vì sao cô nàng uống say như chết. Haiz! Vì một thằng nào đó tên là Tĩnh Hiên. Khổ quá, yêu làm gì cho mệt. Như bản thân anh chẳng phải thảnh thơi lắm sao? Vô tư vô lự, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, ngủ thì ngủ… chẳng bận tâm tình yêu là cái quái gì hết!
Phùng Kiến Quân xem vậy thấy cũng thương hại. Thôi kệ, anh chịu đựng ăn bánh mì qua bữa để ngồi đây canh chừng cô ta vậy. Xem như làm việc thiện đi!
Phùng Kiến Quân nhẫn nại ngồi đó chơi game cho đến khi thật sự chịu hết nổi bởi vì gió đồi nhè nhẹ hiu hiu như bàn tay vỗ về âu yếm đưa giấc ngủ đến mời gọi con người. Anh híp mắt lại, ném cái điện thoại qua một bên mà đi vào giấc nồng. Ai ngờ ngủ cũng không được yên ổn. Điềm Mật một hồi cựa quậy, một lúc la ó, khi thì khóc thút thít nỉ non… đều làm anh nhứt đầu mệt não.
Phùng Kiến Quân đành dứt khoát mở cửa xe ra ngoài ngồi bên vệ đường để tìm hai chữ “bình yên”!
------------------------
Tại một vùng quê yên ả, có con sông xanh ngày ngày cứ âm thầm chảy mãi. Hai bên bờ sông là những mái nhà đơn sơ vách gỗ mái tôn chỉ nho nhỏ chứ không cầu kì và rất bình dị. Chúng nằm san sát nhau tạo nên một bức tranh vô cùng ấm cúng, đậm đà sự thân thiết, nồng nàn tình làng nghĩa xóm.
Một người phụ nữ hơi lớn tuổi đang loay hoay trong ngôi nhà không quá tiện nghi, hay nói đúng hơn là gia cảnh có phần khó khăn. Bà ta dùng chổi quét quét phủi phủi bận rộn đi tới đi lui. Tuổi đã lớn nhưng làm công việc lại khá nhanh nhẹn và tẩn mẩn. Có lẽ từ thời còn trẻ bà là một người tháo vát với công việc lắm.
Bà đang làm thì nghe tiếng gọi từ phía ngoài cổng:
- Chị Hai ơi, mở cửa coi. Em tới nè!
Bà Hai trong này nhìn ra phía ngoài, mà không nhìn cũng biết đó chính là cô em chồng của bà. Bà Hai buông cái chổi xuống, từ từ đi ra mở cửa rào bằng tre đơn sơ:
- Ủa, sao tới sớm vậy?
Người kia cười xòa đi vội vào nhà rồi đặt xuống gói to gói nhỏ, thở phì phò, đưa tay áo lên lau mồ hôi đọng lại trên mặt, sau đó mới nói:
- Giỗ anh năm nào cũng để chị bận tối mặt tối mũi. Haiz, năm nay em tới sớm. Vả lại trúng mánh lớn nên có nhiều tiền đây!
Nói rồi bà ấy giơ tiền trong tay lên trước mặt bà Hai để khoe. Bà Hai nhìn liếc mắt hai cái vào xấp tiền ấy rồi bật cười:
- Mèn ơi! Cô Ba, sao không đổi tiền nguyên để xài? Chi mà nhiều tiền lẻ vậy?
Bà Ba đương nhiên có lý do của mình:
- Ầy! Chị không biết gì hết! Này là cách giữ tiền chống móc túi đó nha. Bây giờ đi ra ngoài đường nhiều kẻ cướp giật lắm. Đổi ra nhiều tiền lẻ rồi mình để nhiều túi khác nhau, lỡ có bị móc túi này thì cũng còn túi khác. Đúng không chị Hai?
Bà Hai há miệng thở dài nhưng cũng quá quen với tính cách cô em chồng cho nên lấy đâu ra ngạc nhiên. Bà bình thản lên tiếng:
- Ờ, tính tình hay quên mà nhét hết túi này đến túi nọ, lỡ mà quên để trong túi nào thì mất tiền có ngày!
Bà Ba đâu chịu nghe lời:
- Chị này vẫn vậy, cứ thích nói móc em không hà.
Bà Hai cười cười hiền hậu, đưa cái giẻ lau cho bà Ba rồi nói:
- Làm công chuyện đi, miệng cứ bô lô ba la hoài không mỏi hay sao!
/292
|