Sau buổi biểu diễn, tất cả mọi người còn đang lục tục rời đi, âm thanh huyên náo ồn ào.
Thế nhưng ở ngoài sau sân khấu, bọn người của Diệp Tri Thu đều ngớ ra không biết cách nào để “tách” Lục Huyền Cầm ra khỏi “ma trảo” của Mộc Thư Lê đây. Từ nãy tới giờ anh cứ nắm chặt lấy tay cô, liên tục ba lần gọi cô là “Mẹ”.
Lục Huyền Cầm chẳng hiểu cớ làm sao lại có người ngớ ngẩn như thế chứ. Xem tuổi thì cũng đâu phải già cả lú lẫn. Xem mặt mày thì sáng láng, cách ăn mặc cũng bảnh bao lịch sự lắm, hay nói đúng hơn là quá chỉnh chu. Nhưng mà… ây, tại sao lại có thể như vậy chứ?
Cô mới đầu còn bàng hoàng đưa mắt nhìn quanh xin “cứu giúp”, nhưng mà Phùng Kiến Quân dùng sức kéo, kéo chẳng ra. Bạch Thiệu Đông lên tiếng khuyên, khuyên chẳng được. Anh đành giải thích ngắn gọn với Lục Huyền Cầm để trấn tỉnh cô trước:
- Em gái, đừng sợ, cậu ấy không có ác ý gì đâu. Chỉ là khi còn nhỏ mắc bệnh trầm cảm nặng, tính tình có hơi kỳ quái. Còn chuyện gọi cô là mẹ thì…
Bạch Thiệu Đông chưa nói hết, Lục Huyền Cầm dường như đã tỉnh ngộ, cô “À…” lên một tiếng rồi vội nói:
- Tôi hiểu rồi, loại chướng ngại tâm lý này nên được thông cảm nhiều hơn… Tôi biết phải làm gì rồi!
Nói xong cô bất chấp ánh mắt khó hiểu của mọi người. Cô cười thật trong sáng, bướng bỉnh mở đôi mắt to tròn lúng liếng, môi đỏ khẽ thốt lên:
- Ngoan, mẹ thương. Không sao hết, có mẹ ở đây không ai dám bắt nạt con đâu. Con ngoan quá!
Cô vừa nói vừa vươn tay vuốt tóc và vỗ nhẹ vào đầu của Mộc Thư Lê. Thái độ của cô chân thành không chút nào giả tạo cả. Động tác cũng thật nhẹ nhàng, âu yếm như vỗ đầu con trai ruột của mình vậy.
Mộc Thư Lê cúi đầu xuống nhìn cô. Cô không quá cao nhưng cũng xem là cân xứng với chiều cao của Mộc Thư Lê. Cô đứng thấp hơn anh một cái đầu, vừa vặn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiền hòa biết bao nhiêu, ở khoảng cách này làm anh có tham vọng hôn cô một cái. Theo lời Bạch Thiệu Đông nói thì anh đã không còn bệnh hoạn gì rồi, đây cũng là phản ứng sinh lý bình thường khi đứng trước mặt người con gái mình thích thôi.
Ở đây ai mà quen biết Mộc Thư Lê lâu năm nhất định đang thầm cầu phúc cho cô gái nhỏ, sợ rằng lát nữa cô sẽ bị đá văng ngàn dặm cũng không biết chừng. Còn ai mới quen Mộc Thư Lê thì cũng có ý nghĩ tương tự, người này lạnh lùng thiếu điều muốn tỏa ra hơi lạnh đông cứng người khác đó, làm gì có chuyện hòa nhã. Chẳng phải các soái ca lạnh lùng trên ngôn tình đều vậy sao?
Chỉ riêng Hoa Vân Phong thì bật cười, nụ cười của anh cũng không bị ai phát hiện bởi mọi sự chú ý đều dồn về hai nhân vật chính kia rồi. Chỉ có một mình Diệp Tri Thu là biết thôi, cô hỏi nhỏ anh:
- Anh cười cái gì?
Hoa Vân Phong cũng ghé vào tai cô mà nói:
- Anh phát hiện mình bảo Thư Lê đến thành phố Đ là quá đúng. Người có thể làm tan băng của anh ấy đây rồi.
Diệp Tri Thu hiểu rồi, cô mừng rỡ với phát hiện này. Nở nụ cười thích thú, cô tiếp tục nháy mắt xem kịch vui…
Mộc Thư Lê nghe xong câu nói của cô gái, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút nào thay đổi, cảm xúc vẫn như cái xác ướp mới được khai quật, mở miệng nói, tiếng nói trầm thấp mang từ tính nhưng nghe như âm u ai oán:
- Thật sao? Sẽ gặp lại?
Lục Huyền Cầm gật đầu khẳng định:
- Đương nhiên, con trai. Con thích thì lúc nào cũng có thể tìm mẹ. Ngoan quá!
Nói vậy Mộc Thư Lê mới chịu buông tay cô ra, sau đó giơ bàn tay lên vẫy vài cái làm động tác chào tạm biệt. Lục Huyền Cầm vui sướng nhoẽn miệng cười, cô cũng huơ tay với anh, gật đầu chào tạm biệt một lượt tất cả mọi người ở đây rồi bước đi.
Sau khi cô gái trẻ rời đi, Mộc Thư Lê nhàn nhạt nói:
- Về thôi!
Mọi người bừng tỉnh, cùng nhau nói lời tạm biệt. Cô phụ trách mời đoàn văn nghệ đi ăn tiệc tối chúc mừng buổi diễn thành công, nhưng Diệp Tri Thu từ chối nói phải sớm về nhà kẻo trong nhà lo lắng. Lam Hân Đồng cũng nói phải về. Diệp Tri Thu hỏi cô:
- Có tài xế đến rước bạn không?
Lam Hân Đồng trả lời:
- Không có. Tối nay trong nhà chỉ còn bà vú. Mọi người ở lại bệnh viện với anh mình rồi. Chắc mình gọi taxi vậy.
Diệp Tri Thu quay sang lắc lắc cánh tay Hoa Vân Phong:
- Anh, các anh lái xe đến hả? Có thể cho bạn em quá giang về nhà không?
Hoa Vân Phong gật đầu:
- Được chứ!
Lam Hân Đồng nhìn anh mỉm cười, mặc dù anh không thấy nhưng cô muốn gửi âm thầm đến anh một nụ cười cảm ơn. Tim cô bỗng tăng nhanh gia tốc, hôm nay là ngày may mắn gì mà được gặp lại anh rồi được đi chung xe với anh nữa. Cô quan sát nãy giờ, xem ra tình cảm của Tri Thu và anh ấy rất tốt, có lẽ nhờ vào trung gian cô bạn thân này để tiếp cận anh nhiều hơn, hiểu về anh nhiều hơn cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Cô tự nhủ như thế!
Lý Hoàng lên tiếng:
- Hôm nay thật vinh hạnh làm tài xế cho hai người đẹp. Chắc tối nay tôi mất ngủ quá!
Diệp Tri Thu bĩu môi, liếc anh một cái rồi chẳng thèm để ý kéo Hoa Vân Phong đi thẳng. Còn ánh mắt Lý Hoàng cứ nhìn vào Lam Hân Đồng, anh thấy cô nhìn theo hướng đi của Hoa Vân Phong mãi, anh mới đến gần cô và chào hỏi:
- Cô gái, rất hân hạnh được làm quen!
Lam Hân Đồng cười dịu dàng:
- Ờ, gọi em là Hân Đồng được rồi. Em cũng rất vui vì được quen các anh.
Lý Hoàng lại nói:
- Cô bạn của em thật đáng yêu… Em cũng thế!
Đây là cách khen người gián tiếp à? Người này lăn lộn thương trường nhiều năm, đổi qua biết bao mối tình, loại con gái nào chưa gặp qua, lời lẽ cũng không có nghèo nàn như thế này, nhưng khi nói chuyện với một cô bé 18-19 tuổi làm anh có cảm giác mình lại là chính mình, không cần phải tỏ ra sành sỏi, gian ngoa giữa chốn trần thế lừa dối hỗn tạp.
Lam Hân Đồng cười nhẹ, cô nói:
- Vậy theo anh thấy, em hay Tri Thu xinh đẹp hơn?
Lý Hoàng nhìn cô gái:
- Khó mà nói. Bởi vì em và bạn em đều xinh đẹp theo những tiêu chuẩn khác nhau, cái này cũng tùy người nhận xét thôi. Nhưng theo anh thấy, em có năng lực hơn. Em hơn bạn em ở chỗ có thần thái, thông minh, tự lực, nhất định sau này sẽ thành công dựa vào chính sự nổ lực của mình.
Lam Hân Đồng bật cười:
- Anh biết xem bói toán sao?
Lý Hoàng khoanh tay trước ngực, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt cô gái, nói:
- Em nên nhớ, thầy bói nói không đáng tin, Lý Hoàng anh nói mới nên tin nghe chưa? Con gái không nên nghe người khác ba hoa, những người nói càng nhiều càng không nên nghe theo.
Lam Hân Đồng thông minh đối đáp:
- Kể cả anh sao?
Lý Hoàng vỗ tay khen ngợi:
- Tiếp thu nhanh đó cô bé.
Lam Hân Đồng nhắc nhở anh:
- Đi nhanh thôi, kẻo mọi người tưởng anh bị bắt cóc rồi.
Lý Hoàng cũng chịu đùa giỡn:
-Ồ, ai lại bắt cóc được cái thằng con trai ăn nhiền tốn vải như anh. Ngược lại, anh nghĩ trái tim mình mới hẳn là bị đánh cắp rồi. Cô bé, trả lại cho anh, trả lại đi…
Tiếng nói bỡn cợt của Lý Hoàng giả vờ như kéo dài, lại như là nũng nịu, làm cho Lam Hân Đồng mắc cười chết được. Cô che miệng cười nói:
- Được rồi, được rồi. Anh thật là… bao nhiêu tuổi rồi còn đùa trẻ con vậy chứ?
Lý Hoàng lắc đầu:
- Vậy em bao nhiêu tuổi mà nhiều lý luận vậy hả? Cô bé chỉ nên làm cô bé, đừng có suy nghĩ nhiều quá mau già lắm?
Lam Hân Đồng cười, trả lời:
- Nếu không nhiều ý nghĩ thì làm sao có thể tự lực cánh sinh, tự mình vươn lên như lời anh đã nói chứ hả thầy bói đáng kính!
Lý Hoàng cười ha ha. Anh miệng lưỡi bao năm dùng trên thương trường cũng không thể sánh bằng một cô bé mười mấy tuổi. Lý Hoàng lại nhìn nhìn cô bé này, anh thích em rồi đó!
Hai người đi đến chỗ đậu xe, chỉ còn một mình Mộc Thư Lê còn ở chỗ đó, Lam Hân Đồng nhìn Lý Hoàng với ánh mắt hỏi han, anh hiểu ý nên hỏi lại Mộc thư Lê:
- Mấy người kia đâu?
Mộc Thư Lê tính tình không thích nói chuyện nhiều, ngắn gọn trả lời:
- Đi rồi!
Trời ạ, trả lời như thế thà đừng nói còn khỏe hơn, chẳng cung cấp được chút thông tin gì hết. Lam Hân Đồng có hơi tiếc nuối, sao cô lại dong dài với người này làm gì để lỡ mất dịp được đi chung xe với Hoa Vân Phong chứ? Nhưng điều này không biểu hiện quá rõ nên người bên canh chẳng nhận ra.
Lý Hoàng vẻ mặt mỉm cười vừa ý vì một chuyện khác. Anh nhìn sang Lam Hân Đồng, hỏi cô:
- Em không ngại khi đi cùng hai người đàn ông chứ?
Lam Hân Đồng cười lắc đầu:
- Một người thì đáng lo, hai người dễ thoát thân hơn anh à!
Lý Hoàng cười to khoái chí. Anh càng lúc càng thích cách nói chuyện của cô gái này rồi. Anh mở cửa mời cô lên xe, xe khởi động máy bắt đầu bon bon hòa nhập vào dòng xe trên đường lớn.
Lúc nãy, khi Lý Hoàng và Lam Hân Đồng chậm chạp chưa đến nơi. Phùng Kiến Quân nói rằng đói bụng, cố ý quấn lấy Hoa Vân Phong làm “nũng”:
- Phong ca, về nhà mau nấu cái gì cho em ăn nha. Đói chết rồi nè!
Bạch Thiệu Đông há miệng cười khinh bỉ:
- Chẳng trách tâm trạng cậu dạo này không được ổn định. Thì ra là thất tình à, thấy Vân Phong có bạn gái thì ghen tị đấy ư?
Phùng Kiến Quân hừ hừ hâm dọa:
- Anh mới có vấn đề đó. Lo cho bản thân anh trước đi, tự xưng là đào hoa mà bây giờ thất tình hoài, hôm nào cũng rủ anh em ra uống rượu.
Bạch Thiệu Đông bị chọc đến vết thương lòng nên hơi khó chịu nhưng lại chẳng cãi vả với huynh đệ mình nữa. Anh bước đến câu cổ của Phùng Kiến Quân, nói:
- Đi, huynh đệ chúng ta cùng kiếm uống rượu thôi.
Mộc Thư Lê nhàn nhạt lắc đầu, bày tỏ ý kiến của mình là không chịu đi. Còn Phùng Kiến Quân thì hô to:
- Đồ con sâu rượu. Anh sợ khi về già không có bệnh cho con cháu nó lo hay sao mà còn uống rượu hoài. Cái gan thủng mấy lỗ rồi ngồi đó khóc nhé!
Bạch Thiệu Đông rầu rỉ nói:
- Nước xa không cứu được lửa gần, lo xa xôi vậy làm gì. Hiện tại chỉ có rượu mới có thể làm giảm triệu chứng đau tim thôi, ở gia đoạn suy tim ứ huyết không được chăm sóc cẩn thận sẽ “ngoẻo” do đột quỵ bất cứ lúc nào.
Phùng Kiến Quân nhắm mắt làm ngơ, nhưng cũng không có nói là từ chối.
Ở đàng kia, Diệp Tri Thu đứng đó trò chuyện cùng Hoa Vân Phong:
- Tại sao lúc nãy anh nói với anh Thư Lê là cẩn thận chị Huyền Cầm chứ? Em thấy người ta cũng hiền lành lắm mà.
Hoa Vân Phong vò đầu cô:
- Ngốc quá, không phải là hung dữ hay hiền lành, mà là theo một ý nghĩa khác.
Cô lại không quá hiểu anh nói cái gì rồi. Cô hỏi đến cùng:
- Ây, nói cho rõ được không? Lần nào cũng nói một nửa, muốn người ta động não đến mức đau đầu luôn hà.
Hoa Vân Phong nhíu mày:
- Khi nào thì em chịu động não? Kêu em ăn nhiều cá một chút mà không chịu!
Hả? dám nói cô không thông minh à? Hừ… tại người ta ghét mùi tanh của cá chứ bộ, ăn thì có ăn nhưng không thích nên hạn chế mà thôi. Ghét ghê á!
Diệp Tri Thu chợt nhớ đến chuyện mình hỏi anh vẫn chưa trả lời kìa, cô lại hỏi:
- Nè, anh đừng có đánh trống lảng nha. Lần nào không muốn trả lời vấn đề của em thì cũng chuyển chủ đề hoặc làm cái gì đó cho em rối não lên hà.
Hoa Vân Phong cầm lấy bàn tay đang đùa nghịch cổ áo của anh và hôn một cái lên đấy. Anh nói:
- Có liên quan mà. Nhưng thôi được rồi, chuyện này kể em nghe sau đi, chuyện dài dòng lắm.
Diệp Tri Thu chợt nghĩ đến cái gì đó, bèn lắc lắc cánh tay anh, giọng nũng nịu cầu xin như mọi lần:
- Anh~~~
Hoa Vân Phong lại nhăn mi, anh hỏi:
- Mèo con, em lại có quỷ kế gì đây?
Diệp Tri hu đưa tay vuốt đôi mày của anh vừa nói:
- Người ta làm gì có quỷ kế? Bộ mỗi lần người ta dịu dàng chút là sẽ có trò gì chọc phá người lớn sao? Thấy ghét… Em chỉ là muốn… À, nhưng phải hứa là anh đồng ý với em trước đi thì em mới nói ra.
Người kia gật đầu nhưng không nói gì, Diệp Tri Thu mừng rỡ nói ra ý định của mình:
- Em định tối nay đến nhà trọ của anh… ngủ…nhe!
Hoa Vân Phong trả lời ngay:
- Không được!
Diệp Tri Thu giận dỗi:
- Không phải anh đã gật đầu đồng ý rồi sao?
Anh lắc đầu nói:
- Anh có gật đầu nhưng không nói là đồng ý mà.
Con mèo nhỏ nhăn mặt không vui, lùi về sau hai ba bước làm cho anh không với được tới cô:
- Anh chơi xấu!
Hoa Vân Phong dang tay tìm kiếm cô:
- Tri Thu qua đây! Bình tĩnh anh nói chuyện này em nghe.
Năn nỉ cô gái mỗi khi giận là thế đó. Đối với tính cách của Diệp Tri Thu, bạn càng làm dữ với cô thì cô càng chẳng sợ hãi, có khi còn ghê gớm nữa là đằng khác. Ngược lại nếu như bạn nhẹ nhàng khuyên bảo, nói cái gì đó thấu tình đạt lý, cô nhất định sẽ dịu ngoan vô cùng. Đây là kinh nghiệm mà Hoa Vân Phong rút ra được mỗi khi cô gái này giận dỗi. Cô cứ thích cách xa anh như thế, không cho anh chạm vào, rồi im lặng không lên tiếng nữa chứ. Cô có nói không cho ai xem thường anh bởi vì anh khiếm khuyết nhưng chính cô lại lấy nó ra để phản kháng lại anh mỗi khi hai đứa có mâu thuẫn đấy thôi. Dì Trần thường nói cô sẽ có quý nhân phò trợ, có lẽ trong số ít quý nhân đó trước tiên phải có trái tim sắt đá một chút mới chịu đựng được tính tình này của cô, chẳng hạn như Hoa Vân Phong đây này. Nhưng mà nếu biết rõ điều này rồi thì cách đối phó cũng chẳng khó khăn gì, trong lòng Hoa Vân Phong chưa bao giờ xem đó là phiền phức hay chướng ngại, anh yêu tính cách ấy của cô, yêu tất cả những nét khó mà được nhận xét là “đẹp” ở cô gái nhỏ này. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa!
Diệp Tri Thu thật sự nghe lời, cô vừa đi vừa lẩm bẩm và dường như là âm thanh cũng đủ để anh nghe thấy:
- Kêu người ta lại rồi không gạt người ta nữa đó nha. Đồng ý đi mà…
Hoa Vân Phong chạm vào cơ thể cô, ôm cô vào ngực, anh mới nói:
- Mèo con, em là con gái đi ra ngoài suốt đêm trong nhà sẽ lo lắng đó. Vả lại ngủ lại nhà bạn trai mà để người lớn biết được họ sẽ không vui đâu. Theo lời em kể thì dì và chú của em rất yêu thương em, họ lo lắng cho em từng chút một, nhất định họ không đồng ý đâu!
Diệp Tri Thu vùi đầu vào ngực anh, tóc cô ma sát với vải áo sơ mi sinh ra tiếng kêu soàn soạt. Cô nói:
- Nếu em có thể xin dì được thì anh phải đồng ý đó. Nếu không tối nay em sẽ đi lang thang ngoài đường cho anh biết!
Uy hiếp anh nữa đấy? Hoa Vân Phong thở dài, nói:
- Được, lần này anh hứa.
Diệp Tri Thu vẫn còn sợ anh lại giở trò gì nữa. Khi mới quen cô nào biết con người này lại quỷ quái như vậy chứ. Cái này là rút kinh nghiệm nha, người ta thường nói “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” mà. Cô hỏi ngược lại:
- Anh hứa cái gì? Nói cho rõ xem nào.
Hoa Vân Phong lặp lại lần nữa:
- Lần này anh hứa nếu như cô Diệp Tri Thu có thể thuyết phục được người nhà của mình cho cô ấy ở lại nhà bạn trai thì tối nay người có tên Hoa Vân Phong phải tiếp nhận cô ấy vào nhà ở, không được từ chối.
Diệp Tri Thu thỏa mãn cười ha ha, cô gật đầu:
- Ùm, được đó. Coi như có thành ý mời em ở lại. Đợi chút, em gọi điện cho dì đã… Nhưng mà khoan đã, anh không được nghe lén… em phải kiếm chỗ nào nói chuyện mới được.
Làm sao Hoa Vân Phong không biết cô muốn làm gì, lại nói dối cho xem. Nhưng mà anh đoán là sẽ không bậc phụ huynh nào cho phép con mình ở ngoài thâu đêm đâu, có lẽ nên cho cô ấy làm, nếu không nhất định sẽ có một con mèo giận dỗi đi lang thang ngoài đường cũng không chừng.
Anh gật đầu đồng ý. Diệp Tri Thu nối thông điện thoại, cô bước nhanh về một phía yên tĩnh, hay nói đúng hơn là trốn trong một cái góc của nhà để xe, cố ý tìm khoảng cách xa một chút để lỗ tai của người ấy không nghe được nội dung cuộc gọi. Hơn nữa, cô cũng dè dặt nói rất nhỏ tiếng, đề phòng vẫn tốt hơn, ai biết anh có nghe lén hay không!
Thấy Hoa Vân Phong đứng một mình, Bạch Thiệu Đông kéo Phùng Kiến Quân bọn họ hướng về đây, anh vỗ vai Hoa Vân Phong, hỏi:
- Này, tối nay có kế hoạch gì chưa? Tôi và Kiến Quân định mua mồi về khách sạn nhậu một trận cho đã, còn Thư Lê thì như cái đồng hồ vậy, đến giờ ngủ rồi đố ai có năng lực kêu hắn chơi bời gì được. Còn cậu… ờ đúng rồi, chúng tôi tẩy chay cậu rồi. Trong bốn anh em chỉ một mình cậu có người yêu, tối nay tìm chỗ nào tình tứ với nàng đi nha.
Hoa Vân Phong nhíu mày lại, “tẩy chay” anh sao? Mấy tên này cũng thật nhẫn tâm. Nhưng anh không cho ý kiến gì cả. Bạch Thiệu Đông nói tiếp:
- Ây da, lão đại! Cậu thật quá vô tình mà. Ít ra anh em nói như vậy cậu cũng phản bác chứ. Chẳng hạn như: Các anh đến nhà trọ tôi làm mồi cho mà nhậu, hoặc là cản trở một chút: Đừng nhậu nhiều quá ảnh hưởng sức khỏe!... Hừ.
Phùng Kiến Quân thật chẳng thể bênh vực tên Bạch Thiệu Đông này được, hắn “nhây” quá chừng. Anh nói:
- Phong ca, mặc kệ hắn. Không biết dạo này hắn bị cái gì mà nói chuyện dong dài, lê thê ỷ ôi như đàn bà vậy. Không cần quan tâm hắn nói cái gì đâu.
Bạch Thiệu Đông trừng mắt định la lên thì thấy Diệp Tri Thu mang vẻ mặt hớn hở quay trở lại, anh đành không nói nữa. Cô cười duyên với hai người kia một cái rồi rất tự nhiên thân mật với Hoa Vân Phong. Cô kéo lấy cánh tay anh mà nói:
- Anh thua em rồi. Dì cho em ở ngoài qua đêm đó. Thấy em tài chưa?
Bạch Thiệu Đông nhanh chóng che mắt lại:
- Ây không ổn, lão đại ơi, có lẽ tôi phải đi gấp thôi, nếu không tốn tiền mua thuốc nhỏ mắt quá… đi thôi Kiến Quân à, hai chúng ta là những thằng “ế” tiêu biểu của năm… hu hu!
Phùng Kiến Quân gắt gỏng, hất tay anh ta ra và hô to:
- Ô cái tên này… anh có im đi không? Cái miệng nói mãi không lành da non vậy hả? Nghe thấy ớn muốn chết hà.
Diệp Tri Thu đang vui trong lòng và chứng kiến thêm cảnh này nữa nên tức cười lắm, cô ôm bụng cười ra tiếng. Chỉ có Hoa Vân Phong thật sự im lặng suy nghĩ. Lát sau cô thấy anh không nói gì, nhắc nhở:
- Sao hả? Không phải nuốt lời đó chứ?
Hoa Vân Phong nói:
- Không phải. Lần này anh đoán sai rồi! Anh đang nghĩ là tại sao…
Diệp Tri Thu thở dài, thật hết cách với anh, đến chuyện này cũng cần phải biết nguyên nhân? Cô giải thích:
- Thì là bởi vì em có tài thuyết phục siêu giỏi, cho nên dì cho phép.
Hoa Vân Phong hỏi lại:
- Nãy giờ em chỉ nói là dì của em, vậy chú em đâu?
Theo anh được biết thì ba của Diệp Tri Thu đi làm xa nhà, cô ở nhà với dì và chú của mình, hai người đó là vợ chồng nhưng cách xưng hô của cô từ nhỏ đã thế nên cũng không đổi được. Và chú của cô khá nghiêm khắc, cô từng nói, mỗi lần đi học chú đều đưa đón cô, đến khi lên đại học cô mới được tự mình sở hữu một chiếc xe đạp xem như tự do hơn một chút. Nhưng mà chú Trần của cô vẫn luôn không buông lỏng sự quản lý, chẳng trách, bởi vì nhà có một cô con gái đẹp như thiên thần thì phải giữ gìn cho kỹ lưỡng mới được chứ.
Diệp Tri Thu trả lời:
- Chú em đến chỗ của ba giúp ba làm việc rồi. Cũng không biết khi nào mới về… nhưng mà em cũng không biết vì sao dạo này trông dì em hơi lạ, em hỏi một cái là dì cho phép ngay, vả lại còn hay thơ thẫn như mất hồn mất vía ấy.
Nếu là một người thân của mình có những dấu hiệu đó thì công việc mình cần làm là tìm hiểu nguyên nhân và an ủi họ, giúp họ giải quyết vấn đề. Nhưng chẳng trách cô bé được, vì cô còn nhỏ tuổi mà. Từ trước giờ chuyện cần lo lắng suy nghĩ nhiều hay cái gì phức tạp đều có người lớn thu xếp, cô hầu như là một bông hoa được vun bồi trong tủ kính, chưa hiểu cái gì là quan tâm thăm hỏi, mặc dù trong lòng cũng có điều lo lắng đấy. Hoa Vân Phong hiểu nên không ép cô, anh chỉ nói:
- Được rồi, nếu dì đã cho phép thì anh không có lý do nào từ chối rồi.
Diệp Tri Thu chu môi, dù rất vui vẻ vẫn làm bộ như oán trách:
- Hứ, nói như là miễn cưỡng lắm vậy đó. Nếu không muốn thì người ta đi chỗ khác à…
Hoa Vân Phong ôm chặt cô:
- Em dám?
Diệp Tri Thu bị hơi thở của anh phả vào lỗ tai ngứa ngấy. Cô ngọ ngoạy cái đầu, luôn miệng hô:
- Không dám, không dám!
Nói rồi Hoa Vân Phong và cô cùng đến chỗ của mọi người còn lại. Diệp Tri Thu tìm kiếm cô bạn:
- Ủa, bạn em đâu? Còn anh Lý Hoàng nữa. Không phải bắt cóc bạn em rồi chứ?
Bạch Thiệu Đông vuốt mũi:
- Em không cần lo lắng đâu. Lý Hoàng mới vừa nhắn tin cho anh nói rằng mọi người về trước, ấy sẽ đưa cô bạn nhỏ kia về sau.
Diệp Tri Thu làm sao chịu chứ. Cô lên tiếng:
- Không được, bạn em là con gái mà, với lại hai người mới quen thôi, làm sao tin tưởng được chứ? Anh dám bảo đảm nhân cách anh ta sao?
Câu hỏi cuối là hướng về Hoa Vân Phong mà hỏi. Anh biết nên lắc đầu:
- Không chắc!
Diệp Tri Thu lại nói:
- Đó, thấy chưa? Đến cả bạn bè thân thiết cũng không tin tưởng anh ta được, lấy căn cứ nào anh khẳng định là không có chuyện gì chứ?
Bạch Thiệu Đông cứng họng không biết nói cái gì nữa. Hoa Vân Phong mới lên tiếng:
- Hay là Thư Lê ở đây đợi bọn họ đi. Có Thư Lê thì em nên yên tâm, anh ấy còn nguyên tắc hơn cả anh nữa.
Điều này Diệp Tri Thu không biết chắc, nhưng người cô yêu thì cô tin tưởng, anh nói một đương nhiên đó không phải là hai. Hì!
Thế rồi bọn người tách ra, Bạch Thiệu Đông cùng Phùng Kiến Quân đi trước về khách sạn chuẩn bị “đối ẩm”. Còn đôi tình nhân thì trở về nhà trọ nhỏ bé đơn sơ để tận hưởng không gian riêng của họ.
Đến nhà trọ, Diệp Tri Thu rất tự nhiên cầm lấy chìa khóa của Hoa Vân Phong mà mở cửa, lúc đưa trả lại cho anh thì anh lại nói:
- Em giữ đi!
Cô ngạc nhiên không hiểu, hỏi:
- Cái gì?
Anh lặp lại lần nữa:
- Chìa khóa anh đã làm thêm một cái cho em rồi. Bất kỳ lúc nào cũng có thể đến.
Diệp Tri Thu cười dài khoái trá, cô hôn vào má anh một cái, câu cổ của anh đòi anh bế vào trong:
- Anh, tự nhiên người ta làm biếng đi quá, bế người ta vào đi nha.
Hoa Vân Phong không từ chối, nhưng anh vẫn chưa chịu hành động ngay ngược lại nhắc nhở:
- Mèo con, em cởi giày ném lung tung quá, sửa lại ngay ngắn rồi anh bế em vào.
Diệp Tri Thu trề cái môi đỏ, nhăn mũi nhái lại anh một cái, rồi mới ngồi xuống đem đôi giày để lên giá. Để xong vừa định rút tay lại thì một bàn tay to phủ lên tay cô, giọng anh vang lên từ phía đằng sau:
- Để không đúng vị trí rồi. Để bên trái giày của anh.
Nhiều nguyên tắc như vậy? Đi đường thì đi bên phải, nằm cạnh anh cũng phải nằm bên phải, rồi để giày lại để bên trái. Khó hiểu quá đi mất, cô hỏi:
- Để làm gì?
Anh nói:
- Đẹp mắt.
Diệp Tri Thu không tin hỏi lại:
- Không dám đơn giản vậy đâu.
Hoa Vân Phong đành nói rõ:
- Từ cửa vào thì giày anh nằm bên phải, còn giày em phải nằm phía trong. Như vậy anh mới có cảm giác lúc nào cũng có thể che chở bảo bọc cho em.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tri Thu là vọt miệng nói:
- Gia trưởng!
Hoa Vân Phong không phản bác, anh chỉ cười với cô. Đối với anh cái gì là đẹp mắt đều chẳng có ý nghĩa, ngược lại tính anh hay suy nghĩ nhiều, cũng lắm nguyên tắc kỳ quái hơn người khác mà lại làm cho đối phương ấm áp tận tâm can. Diệp Tri Thu biết anh là người ngăn nắp, làm việc hay sắp xếp đồ đạc đều có thói quen gọn gàng và có trật tự lắm. Cô thật ngưỡng mộ anh, càng không nghĩ anh lại trả lời cô như thế. Cô cười ha ha định nói them câu gì đó để bình luận tiếp cho chuyện này thì cánh tay rắn chắc của anh dã choàng qua eo của cô, nhấc bổng cô lên nhẹ nhàng và yêu thương như nâng niu một đóa hoa quý. Cô vui sướng cười khúc khích, ôm cổ của anh và vùi đầu sâu vào ngực anh để hít thở hương vị thuộc về anh.
Mới bước vào phòng khách, Diệp Tri Thu than thở:
- Em đói bụng!
Hoa Vân Phong vẫn bước đi không dừng chân lại, anh đặt cô trước cửa phòng tắm và nói:
- Ngoan ngoãn tắm xong thì có đồ ăn cho em ngay.
Diệp Tri Thu lại níu lấy tay anh nhõng nhẽo:
- Lấy quần áo cho em đi nha~~~
Người yêu của cô tính tình thật tốt, anh cười với cô ra vẻ đồng ý, rồi giơ tay tìm chốt cửa đống lại, có thế cô gái nhỏ mới chịu yên phận ở trong đó tắm rửa.
Cô gái nhỏ cứ mỗi lần tắm là có thói quen hát hò một mình. Tiếng hát của cô vọng ra phía ngoài, làm cho người đang nấu ăn ngoài này phải lắc đầu mỉm cười, bộ dáng yêu thương tột cùng. Dù chỉ là hát vu vơ không rõ tiếng, nhưng tiếng hát cô lúc nào cũng ngọt ngào như thế.
Lát sau Diệp Tri Thu đi ra ngoài, câu đầu tiên là cô đã trách móc anh:
- Vân Phong đáng ghét, anh lấy cho người ta bộ đồ này mặc làm sao ngủ được hả?
Bộ quần áo cô cầm trên tay giơ về hướng anh, mặc dù anh không nhìn thấy nó trông như thế nào nhưng anh biết rõ kiểu dáng của nó. Phải nói sao đây, bởi vì có một lần trước đó cô mặc bộ áo váy ngủ mỏng manh mát lạnh kia để “dụ dỗ” anh đấy, làm cho anh thiếu chút nữa hỏa khí công tâm rồi, nếu như tính nhẫn nại kiềm chế không cao thì nhất định cô đã bị anh “ăn” sạch sẽ. Lần này “rút kinh nghiệm”, cho nên anh lựa một bộ quần áo rất kín đáo. Một bộ đồ pijama nữ mà nếu không lầm thì người bán hàng nói với anh đó là màu hồng phấn, vả lại trên thân áo trước còn có hình con mèo Kitty đáng yêu nữa, có gì mà không tốt đâu chứ?
Hoa Vân Phong làm bộ vô tội:
- Bộ đồ đó không vừa người sao?
Diệp Tri Thu tức giận nói:
- …Nhưng mà người ta chưa mặc đồ như thế này bao giờ hết á. Cảm thấy khó chịu chết, làm sao ngủ được đây? Anh cũng thiệt là thiếu thẩm mĩ nha, lựa cái bộ đồ nhìn già như 40 tuổi á!
Hoa Vân Phong đương nhiên không biết cô trong tình trạng trần như nhộng đứng trước mặt mình. Cho nên anh buông cái muỗng nấu ăn trên tay xuống và tiến về phía cô, vừa nói:
- Nể mặt anh chút có được không? Chính anh đi mua cho em đó.
Khi anh sắp đến gần, cô đưa tay ra đón lấy anh. Hoa Vân Phong chạm vào cánh tay mát rượi của cô, anh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ nhíu mày. Chẳng phải anh chọn cho cô cái áo tay dài sao, vì thời tiết ở đây tuy rằng cô đã quen thuộc, nhưng mà hiện tại rất lạnh… làm sao có thể… Anh đưa tay lên một chút để thăm dò, phát hiện này làm anh thiếu chút nữa hết cả hồn. Cô không mặc áo!
Hoa Vân Phong chẳng có cái gì phải sợ hãi cả, nhưng anh không muốn cô lạnh, liền nói:
- Sao em lại không mặc áo? Cảm lạnh thì làm sao?
Diệp Tri Thu vẻ mặt khiêu khích:
- Ai nói? Em chẳng những không mặc áo, mà còn… hì hì
Anh nhíu mày, ra lệnh:
- Đưa quần áo cho anh!
Cô gái thè lưỡi, nhưng vẫn đưa ra bộ quần áo. Anh tiếp nhận, trước tiên là khoát cái áo lên người cô, bảo:
- Mau mặc vào! Em không đói bụng sao?... Không cho thương lượng, mau lên đó.
Nói xong, anh xoay người trở về tiếp tục công việc nấu ăn. Diệp Tri Thu chu môi, méo miệng, biểu hiện thật đáng yêu. Cô mặc quần áo vào, sau đó vội chạy đến đứng sau lưng anh, khẽ thì thầm:
- Cái nấm, anh giận em hả?
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Anh cầm muỗng múc một ít cháo từ nồi ra cái chén, rồi đem cái chén đặt trên bàn, sau đó đi thẳng vào phòng mình hướng đến tủ lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm. Diệp Tri Thu theo đến cửa phòng ngủ, cô ôm cửa hỏi lại lần nữa:
- Rốt cuộc bị sao vậy? Nói chuyện đi mà…
Hoa Vân Phong cũng không chịu mở miệng, anh cứ đi đến cánh cửa nhà tắm, trước khi đóng nó lại, anh dừng ở đó bởi vì Diệp Tri Thu đứng cản cánh cửa lại rồi. Cô mếu máo:
- Có gì thì anh nói đi. Không nói cái gì hết người ta biết sai chỗ nào hả? Còn nữa, cảm giác anh không nói chuyện với em… em rất khó chịu nha.
Hoa Vân Phong bật cười, anh nói:
- Biết sai?
Diệp Tri Thu gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Ai biết, không biết hiểu đúng không nữa!
Hoa Vân Phong bảo cô nói, cô tiếp tục:
- Thì không nên không mặc quần áo đứng trước mặt anh…
Cô cảm thấy mình không đúng, ỷ lại vào việc anh không nhìn thấy mà chẳng ngại ngùng gì hết, cứ thế phô bày ra… nhưng mà cô cũng không nghĩ anh nhỏ mọn như vậy, chẳng phải lần trước anh bảo cô phải đối mặt với hiện tại, không vì sự thiếu hụt của anh mà nặng lòng sao? Cho nên cô sửa lại câu trả lời:
- … Cũng không phải… hình như là tại vì em không biết bảo vệ tốt bản thân. Trời lạnh mà lại không cẩn thận giữ ấm.
Hoa Vân Phong vừa lòng gật đầu, đưa tay xoa đầu cô:
- Nói đúng lắm. Tự biết mình sai chỗ nào thì dễ sửa hơn là để người khác chỉ ra dùm. Còn nữa, em cũng biết cảm giác khi mình nói chuyện mà đối phương lặng lẽ phớt lờ là khó chịu cỡ nào rồi đó. Sau này không cho phép làm vậy với anh nữa!
Diệp Tri Thu vỡ lẽ, thì ra anh đang nhắc nhở mình rằng: Không được ngồi xa cũng như mỗi lần giận hờn dù gì cũng phải trả lời anh, không cho im lặng. Cô thè lưỡi và hứa:
- Oke, đảm bảo… em sẽ cố gắng sửa! Hì hì…
Nói rồi cô đẩy anh vào phòng tắm, nói:
- Em đợi anh ra ăn chung đó.
Hoa Vân Phong đóng cửa rồi, anh nói vọng ra:
- Anh không ăn đêm. Em ăn một mình đi!
Diệp Tri Thu đứng ngoài lẩm bẩm:
- Hừ, giữ dáng nữa à… “Anh không ăn đêm”… hì hì… em cố ý muốn anh phải ăn đó!
Sau khi tắm xong, Hoa Vân Phong lại bị con mèo nhỏ đón đầu:
- Anh, ăn với em!
Anh đương nhiên không chịu:
- Anh nói rồi mà, anh không có thói quen ăn đêm, ăn vào lại không ngủ được mất.
Diệp Tri Thu nào chịu nghe lời:
- Ủa? Lạ vậy à? Một đứa con gái như em cái bao tử có bao lớn chứ, em còn ăn được đấy thôi. Còn anh…
Cô vỗ vỗ cái bụng của anh, nói tiếp:
- … Còn anh, đảm bảo không nhỏ hơn của em rồi, sao lại có lý là ăn không nổi? Hơn nữa, anh gầy lắm biết không? Con trai như vậy nhìn vào không mạnh mẽ, anh phải ăn với em, nếu không em cũng nhịn đói luôn!
Hoa Vân Phong bình tĩnh hỏi lại:
- Ép anh ăn có lợi gì không?
Cô trả lời:
- Có!... Nói chung không cho thương lượng nữa.
Cô bất chấp anh có chịu hay không, cố gắng kéo anh một mạch đến ngồi xuống bàn và nhiệt tình nói:
- Trong lúc anh tắm, cháo nguội hết rồi. Người gì tắm lâu muốn chết à. Cũng may, em hâm nóng lại rồi, ăn thôi.
Hoa Vân Phong bị cô kéo đến và đẩy ngồi vào ghế. Anh không còn cách nào khác cũng chiều theo ý cô vậy.
Diệp Tri Thu vừa ăn vừa thổi:
- Ngon quá… ‘phù…phù…’… nóng…
Tướng ăn của cô và Hoa Vân Phong hoàn toàn trái ngược. Tuy anh không nhìn thấy nhưng cử chỉ thật tao nhã, không chậm quá nhưng cũng không lỗ mãng, không rơi vãi lung tung. Còn Diệp Tri Thu thì tướng ngồi thôi đã hết biết phải nói gì. Cô ban đầu còn ngồi đưa hai chân về phía trước, thẳng ra, lắc lắc đôi bàn chân, tỏ vẻ thích thú món ăn. Rồi sau đó quá hứng thú mà không cần hình tượng nữa, cô đem một chân gác lên ghế, bộ dáng vênh váo, cái mặt cũng nghênh nghênh, đắc chí vô cùng.
Hoa Vân Phong nhắc nhở:
- Em ăn từ từ, cẩn thận sặc…
Anh nói cái gì có cái đó hay sao ấy. Tiếng anh vừa dứt, Diệp Tri Thu đã ôm mũi sặc sụa. Cô thấy anh chuẩn bị đứng dậy đi về phía cô, biết anh lo lắng, cô vừa khoát tay vừa nói:
- Em không… không sao… ha ha… chỉ là lâu rồi em mới ăn ngon như vậy mà thôi.
Hoa Vân Phong ngồi xuống chỗ cũ, anh lắc đầu:
- Em làm như bị bỏ đói lâu lắm rồi vậy?
Diệp Tri Thu buông chiếc muỗng xuống, chạy sang chỗ anh ngồi, Hoa Vân Phong xoay người sang đón cô, cho cô ngồi lên chân mình. Cô nói:
- Thật sự là em gần giống như bị bỏ đói lâu lắm rồi. Tại vì dì của em dạo này sao sao á… em không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà hình như dì mất tập trung lắm. Hôm thì đồ ăn bị mặn, hôm thì quá lạc… Còn nữa, nhiều lúc dì cứ nhìn đăm chiêu như suy nghĩ cái gì đó.
Nghe vậy, Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Em nói chú của em đi giúp việc cho ba em? Từ đó thì dì em có những biểu hiện lạ sao?
Diệp Tri Thu ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói “Phải!”. Hoa Vân Phong tiếp tục hỏi:
- Dì em có nói những câu gì kỳ lạ không?
Diệp Tri Thu chu môi, lắc đầu:
- Không có đâu… À mà hôm bữa em thấy đêm khuya lắm rồi dì còn ra vườn đốt cái gì đó. Lúc em đi xuống cạnh dì thì dì phát giác nên đã dẹp đống tro đó đi, nhưng vẫn còn sót lại một góc giấy đốt chưa cháy hết... mà dì đã giật lại ngay nên em còn chưa kịp coi là cái gì nữa.
Thực ra dì Trần có để lộ rất nhiều cảm xúc qua lời nói không rõ đầu đuôi đấy chứ, nhưng vì Diệp Tri Thu quá vô tư chưa để dạ những điều kỳ lạ trong câu nói của dì đó thôi. Hoa Vân Phong vẫn đang suy nghĩ về điều đó. Bỗng nhiên Diệp Tri Thu từ trên chân anh đứng thẳng dậy, quay sang đối mặt với anh, nói:
- A, em biết rồi. Có khi nào chú em có ai đó bên ngoài, làm cho dì em biết được nên mới buồn bả không? Còn đống tro kia… ùm… nhất định là thư tình trước kia chú viết cho dì, bây giờ dì giận đem ra đốt hết.
Cô tự cho lý luận của mình là đúng, dáng vẻ như hiểu chuyện lắm. Ngược lại, Hoa Vân Phong không cho là vậy. Anh kéo cô ngồi trở lại trên chân mình, vuốt tóc cô mà nói:
- Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ lung tung.
Diệp Tri Thu không phục, cô nói:
- Vậy anh nói xem, như thế nào mới đúng?
Hoa Vân Phong không trả lời mà hỏi ngược lại cô:
- Ba em làm trong công ty nào? Anh sẽ nhờ người hỏi thăm thử xem.
Diệp Tri Thu rầu rĩ:
- Nếu em biết thì em đã sớm nói cho anh biết rồi. Em chỉ biết ba em làm việc ở thành phố C, trong một công ty xây dựng gì đó, không biết tên. Ba em tên Diệp Hoài Sơn, sinh năm 1960, chú em tên Trần Cảnh Đức, sinh năm 1963.
Hoa Vân Phong gật đầu nói:
- Được rồi, em yên tâm đi, chắc cũng không có gì đâu. Gần đây tình hình kinh tế có chút bất ổn nhưng cũng không có công ty nào gặp nguy cơ nghiêm trọng cả. Nhất định không có chuyện gì đâu.
Anh nói những điều này đều để trấn an tâm lý của Diệp Tri Thu. Trên thực tế, tình hình bất ổn hiện nay kèm theo vô vàng hệ lụy, có rất nhiều công ty phá sản do cạnh tranh không nổi, hoặc giải thế, sáp nhập thành công ty cổ phần chẳng hạn theo định hướng đổi mới về kinh tế của chính phủ. Nếu công ty không trụ cột tốt, nhất định nguy cơ rất cao.
Mà cũng thật lạ, hai người quen nhau, yêu nhau rồi đến tận bây giờ vẫn chưa ai biết rõ về gia đình của đối phương cả. Đến hôm nay, nhờ hỏi han chuyện này mà Hoa Vân Phong mới biết được tên của ba cô. Mà ngược lại Diệp Tri Thu cũng chỉ biết tên của mẹ Bình, là mẹ nuôi của người yêu mình, ngoài ra chẳng còn biết gì khác nữa. Có lẽ giữa họ cũng ngầm tạo ra một khoảng tự do cho đối phương.
Về mặt của Diệp Tri Thu, cô không biết tên mẹ mình, không biết gì về họ nhà ngoại, cho nên trước kia có ai hỏi đến cô đều thành thật nói không biết, kết quả là họ cười nhạo cô là đứa nhỏ bị mẹ bỏ rơi, cô buồn lắm nên cũng không chủ động nhắc đến chuyện gia đình. Còn Hoa Vân Phong, anh không giấu giếm, nhưng vì trong số những người thân của mình, có người làm cho anh nhớ đến mà đau lòng, cũng có người nhắc lại chỉ làm anh thêm đau khổ, cho nên anh cũng không nhắc đến làm gì.
Nếu như có dụng tâm nhất định có thể hỏi han hoặc điều tra về gia cảnh của nhau. Nhưng hai người yêu nhau họ chỉ nghĩ rằng người họ yêu là đối phương, cho dù bối cảnh có như thế nào cũng chẳng kiên quan đến họ. Vả lại Hoa Vân Phong không muốn điều tra cặn kẽ về người mình yêu, làm như vậy là xúc phạm đến tự do cá nhân của cô, anh yêu cô nên tôn trọng từng phương diện nhỏ nhất để đảm bảo người yêu của mình thoải mái nhất khi ở bên cạnh mình.
Diệp Tri Thu đơn giản chẳng nghĩ nhiều, cô tin tưởng anh vô điều kiện, những gì anh nói đều là đúng hết. Cô nói:
- Ờ, quyết định vậy đi… đúng rồi, ăn mau, nguội hết rồi kìa. Nhưng mà em thích nguội, ăn được nhiều mà khỏi sợ nóng.
Hoa Vân Phong nghe “triết lý ăn uống” của cô xong thì không nhịn được cười. Vỗ nhẹ vào lưng cô và nói:
- Ăn nhanh đi con mèo kia, trễ quá rồi còn đi ngủ nữa đó.
Diệp Tri Thu vừa mới nhỏm đứng lên thì cô có điện thoại. Cô bắt máy:
- Alô, em nghe đây anh Lăng Khiêm!
Diệp Tri Thu nhận điện thoại rồi ngồi trở lại trên chân của Hoa Vân Phong như cũ và đưa điện thoại dán vào tai anh để cùng nghe. Theo cách suy nghĩ của cô, cho người yêu nghe mình nói chuyện điện thoại cũng không có gì là sai cả. Nhưng mà Hoa Vân Phong né tránh, anh quay sang lắc đầu với cô ý bảo anh không nên làm như thế và che lỗ tai mình lại. Diệp Tri Thu nghe lời, cô chuyển sang tai bên kia, nghe Sở Lăng Khiêm nói:
- Cô bé, buổi diễn của em thế nào?
Diệp Tri Thu vui vẻ khoe:
- Đương nhiên là thành công tốt đẹp rồi. Em của anh mà…
Sở Lăng Khiêm vui vẻ cười to, anh nói:
- Đúng vậy, em là cô bé giỏi nhất. Sao hả? Có video gửi cho anh xem không?
Diệp Tri Thu nhìn thoáng qua Hoa Vân Phong vẫn ngồi ở đấy bình tĩnh ăn cháo của mình. Cô cười nói với bên đầu dây kia rằng:
- Không có. Người ta đâu có hứa là cho anh xem. Người ta nói nếu anh có tâm thì về xem người ta diễn thật kìa, còn gửi video… không có cửa đâu!
Cô chỉ hứa với một mình Hoa Vân Phong là sẽ xin clip cùng xem với anh mà thôi. Anh Lăng Khiêm không được ưu tiên đó.
Sở Lăng Khiêm làm bộ như rầu rĩ:
- Cô bé, em nhẫn tâm vậy sao? Nếu anh không bận thì đã về với em rồi. Hay là vậy đi, thứ 4 tuần sau anh về với em, chịu không?
Diệp Tri Thu vẫn trẻ con như mọi khi, khi anh nói sẽ về cô đều sẽ đòi quà:
- Mua quà cho em là được rồi. Hì hì…
Sở Lăng Khiêm hứa hẹn:
- Oke! Nhất định sẽ có quà thật to cho em.
Diệp Tri Thu nhăn cái mũi:
- Hừ, lần trước cũng nói quà to, rốt cuộc về đây đem mình không hà. Còn ba hoa nói rằng anh chính là món quà đó. Thật không biết xấu hổ, em biết là anh quên mang quà chon em rồi tìm cớ nói như vậy thôi.
Sở Lăng Khiêm bên kia cúi đầu gãi gãi cái mũi:
- Ừ, thì đúng rồi. Cô bé thông minh nhất.
Đáng lẽ ra anh muốn dùng cách đó để thử xem khi anh về cô mong chờ anh hay là chờ quà. Nhưng cô gái ngây thơ này quả thật còn trẻ con quá, làm anh thất vọng vô cùng, cô chờ quà! Cho nên anh đành bịa chuyện nói mình chính là món quà đó. Cô bé lại xụ mặt, giận anh mấy ngày. Thấy chưa, yêu một cô bé ngây thơ quá là thế đó. Hay nói đúng hơn thì Sở Lăng Khiêm biết rõ cô bé chỉ xem mình là anh trai mà thôi. Nhưng anh hoàn toàn tự tin, sớm muộn gì cô bé cũng sẽ là của mình nên không vội, để cô bé chơi cho thỏa mãn tuổi trẻ đi, sau đó anh sẽ trao cho cô một tòa thành mang tên “Lâu đài tình ái”, cô sẽ mãi mãi là của riêng anh mà thôi!
Diệp Tri Thu thấy Hoa Vân Phong ăn xong cháo, anh chuẩn bị đứng dậy cầm chén đi rửa, cô đột nhiên chẳng muốn dong dài với Sở Lăng Khiêm nữa. Cô thúc giục:
- Anh Lăng Khiêm, anh bận rộn như vậy em không nói nhiều nữa. Anh lo làm việc đi nha. Em cúp máy đó.
Nói xong cũng không một lời chào tạm biệt, cô tắt máy ngay. Người bên kia điện thoại chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ là giờ này đã trễ, có lẽ cô bé muốn đi ngủ thôi, cho nên cũng không ép buộc.
Bên này, Diệp Tri Thu vội buông điện thoại, cầm chén cháo đang ăn dở của mình chạy theo Hoa Vân Phong. Cô tự động nói:
- Người mới nãy là anh Lăng Khiêm. Em coi anh ấy như anh trai của em thôi. Bọn em quen nhau từ hồi em còn nhỏ xíu hà.
Hoa Vân Phong ngừng động tác rửa chén, anh nói:
- Anh đâu có hỏi.
Diệp Tri Thu cười cười:
- Ờ, thì tại em thấy anh giống như là… đang ghen!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Vậy sao? Biểu hiện rõ vậy à? Nhưng tiếc quá, anh không có ghen!
Diệp Tri Thu không tin. Cô giơ ngón tay trỏ chỉ chỉ lên ngực anh và nói:
- Ở đây đang nói: “Bạn đã nói dối lòng rồi kìa!”.
Hoa Vân Phong khẳng định thêm lần nữa:
- Thật mà, anh không có ghen. Anh chỉ là đang suy nghĩ một chuyện... À, anh Lăng Khiêm của em họ tên đầy đủ là Sở Lăng Khiêm phải không?
Diệp Tri Thu gật đầu nói:
- Đúng, anh ấy có công ty ở bên Mỹ á. Anh ấy nói thứ 4 tuần sau sẽ về thăm em, phải chi có cơ hội cho hai người làm quen thì tốt quá!
Hoa Vân Phong chỉ gật đầu rồi cũng chẳng nói gì thêm. Theo khoa học nói, Trái đất này chẳng tròn, nhưng sao sự thật thì nó quá tròn đấy chứ, những con người ở tận đâu đâu rồi cuối cùng đều có liên quan và dường như rất dễ gặp nhau tại một tâm điểm nào đó vào một thời gian nào đó!
Hoa Vân Phong đang nghiền ngẫm làm sao để thuyết phục Sở Lăng Khiêm đến gặp Hà Thúy Bình, không chú ý đến Diệp Tri Thu đang gọi, bỗng phát hiện trên trán mình có ai đè xuống, anh mới nhớ ra cô đang vuốt chân mày cho anh, bởi vì anh lại nhíu mày theo thói quen nữa rồi.
Diệp Tri Thu nhanh chóng “tiêu diệt” hết mấy muỗng cháo còn lại trong chén, đưa cho Hoa Vân Phong rửa luôn. Sau đó cô nài nỉ:
- Anh, chúng ta mới ăn xong thì không nên đi ngủ liền đúng không? Hay là… xem phim với em nha.
Hoa Vân Phong đồng ý. Thực ra hai người là ai làm việc nấy. Diệp Tri Thu đang đón xem một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết mà cô thích nhất trong thời gian gần đây. Còn anh thì ngồi đấy “đọc sách”.
Diệp Tri Thu xem đến đoạn quảng cáo, cũng qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Hoa Vân Phong nhắc nhở:
- Mèo con, khuya rồi, đi ngủ thôi!
Diệp Tri Thu hỏi anh:
- Anh buồn ngủ rồi hả?
Hoa Vân Phong lắc đầu, anh đời nào giờ này mà buồn ngủ chứ, chỉ là một phần không muốn cô thức quá khuya, một phần còn nhiều công việc cần phải giải quyết nữa. Anh nói:
- Chưa. Nhưng anh có công việc cần làm.
Diệp Tri Thu cũng không hỏi anh là công việc gì, cô chỉ nói:
- Ngủ thì được thôi, nhưng mà em muốn… ngủ chung có được không?
Hoa Vân Phong dứt khoát:
- Không!
Cô lại bốc đồng, la lên:
- Tại sao?
Hoa Vân Phong xoa đầu cô:
- Tri Thu, ngoan, nghe lời!
Diệp Tri Thu lại yếu thế. Bình thường cô nũng nịu đòi cái gì cũng được, chỉ cần anh thực hiện được thì sẽ làm ngay, còn nếu anh đã quyết định là không được rồi thì ngữ khí nghiêm túc như vậy đó, không cho người khác có đường xin xỏ thêm cái gì hết. Đây gọi là uy nghiêm, chỉ cần thay đổi một chút giọng nói cũng làm người ta khó lòng cãi lại.
Diệp Tri Thu không nài nỉ nữa. Cô làm mặt xấu với anh:
- Hừ, sau này đừng có hối hận!
Hoa Vân Phong nghe tiếng bước chân cô đi xa dần mà bất đắc dĩ cười cười. Cô bé vẫn là cô bé, vẫn sợ anh như ngày nào, dù thời gian gần đây biết lên mặt đòi này đòi nọ với anh, nhưng chỉ cần anh nghiêm giọng là sợ ngay.
Diệp Tri Thu rửa mặt xong thì Hoa Vân Phong cũng vừa thu xếp giường ngủ cho cô. Anh nói:
- Tối nay em ngủ giường anh, anh qua phòng bên kia. Có cần gì thì gọi anh! Còn nữa, tặng em cái này…
Diệp Tri Thu vui mừng khi nhìn thấy trong lòng bàn tay anh là sợi dây chuyền mà hai người cùng nhau đặt làm từ hôm đi chợ đêm. Hôm đó anh về thành phố C gấp, khi đi có cho người dặn dò chủ cửa hàng làm xong cứ gọi điện thoại cho anh, sẽ có người đến nhận. Sợi dây chuyền từ đây đến tay anh ở thành phố C, rồi bây giờ lại quay trở về thành phố Đ, làm vậy quá phí sức và phiền phức, nhưng anh muốn đây chính là món quà đầu tiên anh tặng cho người yêu, nên chính anh là người nhận chúng trước.
Anh không cầu kỳ như người ta, tặng quà cho cô không cần phải gói quà cầu kỳ hay đặt chúng vào cái hộp xinh xắn nào hết, nhưng cô thích phong cách này. Anh nắm chặt nó trong lòng bàn tay ấm áp của anh rồi từ từ mở từng ngón tay ra hé lộ vật thể bên trong, rồi tay kia cầm lên sợi dây chuyền, động tác quen thuộc vẫn rất hay làm khi anh cầm một vật gì đó chính là vuốt ve bề mặt của nó. Anh đưa tay tìm kiếm vị trí đeo vào cổ cho cô. Diệp Tri Thu cười toe toét cái miệng không ngậm lại được, anh dựa vào gần cô như vậy, hơi thở của anh phả vào trên mái tóc của cô làm cho tim cô đập rộn ràng. Hơi thở nhè nhẹ lướt qua đỉnh đầu như một cơn gió hiu hiu làm gợn lên mặt hồ êm ái, đồng thời cũng làm trong lòng cô xao động, từng cơn từng cơn!
Đợi anh mãi mà anh vẫn chưa xong, Diệp Tri Thu lên tiếng hỏi:
- Sao rồi anh?
Hoa Vân Phong nói giọng rầu rĩ:
- Anh vẫn chưa đeo vào được, cái móc bên này khe hở nhỏ quá… anh không tìm được vị trí đặt cái vòng nhỏ bên này vào rồi!
Diệp Tri Thu cười cười:
- Anh không cần gấp, từ từ cũng được. Em đợi được mà.
Nói xong, cô cúi đầu dựa sát vào ngực anh. Toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt lên người anh hết. Hai tay ôm chặt thắt lưng của anh, miệng cười hạnh phúc. Lát sau, cuối cùng anh cũng đã hoàn thành công việc. Anh gọi cô:
- Buông ra mèo con, đeo xong rồi.
Diệp Tri Thu nới lỏng cánh tay ra. Cô sờ vào mặt dây chuyền. Kỳ lạ lắm, sợi dây chuyền làm bằng kim loại bạc, đáng lẽ ra nó phải lạnh mới đúng, nhưng khi được anh đeo vào cho, cô lại cảm thấy nó thật ấm áp, giống như mang hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến vậy. Cô hỏi:
- Đưa dây của anh cho em, em đeo vào cho.
Hoa Vân Phong lấy trong túi áo ra một chiếc khác, y hệt của cô, Diệp Tri Thu hí hửng cầm lấy đeo vào cho anh, cô làm nhanh hơn anh nhiều. Xong rồi, cô khen ngợi:
- Đẹp quá!
Hoa Vân Phong hôn nhẹ lên trán cô, nói:
- Ngủ đi mèo con, anh về phòng!
Anh xoay người lại, Diệp Tri Thu ôm anh từ phía sau, mặt úp vào lưng anh:
- Người ta sẽ rất nhớ anh đó.
Hoa Vân Phong cười, nụ cười ấm áp niềm yêu thương:
- Mèo con, chỉ cần hiện giờ em lên giường, nhắm mắt lại rồi ngủ một giấc, sáng mai chúng ta lại gặp nhau.
Diệp Tri Thu nghe lời, cô hôn trộm anh một cái, sau đó nhảy tót lên giường, kéo chăn đắp lên đến tận cổ, vẫy tay:
- Cái nấm khó tính, ngày mai gặp, ngủ ngon!
Hoa Vân Phong cũng chúc lại cô:
- Ngủ ngon!
Anh vào phòng tắm rửa mặt xong thì về phòng bên kia. Ở đấy vốn là phòng ngủ của Phùng Kiến Quân, khi anh mới bước vào đã có cái gì đó cản chân rồi. Thì ra là cách bày trí khác phòng của anh. Từ khi thuê nhà trọ này, Phùng Kiến Quân và anh mỗi người một phòng, bình thường anh cũng không sang đây làm gì, cho nên không biết cách bày trí ở đây. Đưa tay sờ thử đồ vật trong này, lát sau mới đến được cái giường. Cũng may là có người đến dọn dẹp thường xuyên, nếu không với tính cách cẩu thả, bừa bãi của Phùng Kiến Quân, nhất định Hoa Vân Phong tối nay sẽ mất ngủ trên cái giường này thôi.
Sau khi ngồi xuống giường, Hoa Vân Phong lấy điện thoại gọi vào một dãy số:
- Anh điều tra người có tên là Diệp Hoài Sơn, làm việc trong một công ty xây dựng ở thành phố C, tuổi 56 và Trần Cảnh Đức, tuổi 53, hiện ngụ tại thành phố Đ.
Bên kia đáp ứng. Hoa Vân Phong tắt điện thoại. Anh lại lấy quyển sách lúc nãy ra tiếp tục đọc. Chỉ khoảng 15 phút sau, có điện thoại vang lên. Bên kia báo cáo kết quả:
- Sau khi loại trừ những đối tượng không phù hợp, kết quả thu được cho thấy, Diệp Hoài Sơn đã từng làm việc tại Thịnh Á, trước kia là tài xế của Lý Tuấn Sinh, đã nghỉ hưu 5 năm trước. Hàng tháng trong tài khoản ngân hàng đều có thêm 15 triệu đồng. Ông ta có một đứa con gái trong hộ khẩu tên Diệp Tri Thu. Còn Trần Cảnh Đức vốn là bà con xa của Diệp Hoài Sơn. Theo kết quả điều tra, ông ta hiện đang ở trong một ngôi biệt thự ở thành phố Đ với vợ của mình và con gái của Diệp Hoài Sơn. Ngôi biệt thự do Diệp Tri Thu đứng tên, quyền sở hữu mới chuyển sang khi cô gái đủ 18 tuổi. Vài ngày trước ông ta có đăng ký chuyến bay đi thành phố C, nhưng hiện tại đã mất tung tích.
Hoa Vân Phong nghe một hơi dài những thông tin mà bên kia cung cấp. Anh không có nhận xét gì thêm mà chỉ ngắn gọn dặn dò:
- Tiếp tục điều tra!
Câu nói này có nghĩa là những gì còn chưa rõ phải được điều tra thêm. Còn nữa, đối tượng trên vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát chứ chưa phải là bỏ qua như thế.
Sau khi gác điện thoại, Hoa Vân Phong suy nghĩ rất nhiều. Càng nghĩ mày càng nhăn lại, anh mong rằng những điều mình suy đoán đều không phải là sự thật. Dựa vào những thông tin trên, có thể nghĩ ngay đến cha và cú của Diệp Tri Thu có liên quan đến Lý Tuấn Sinh. Nếu như không phải thân tín hoặc là có giá trị sử dụng được, thì mức lương sau khi nghỉ hưu của một tài xế làm sao có thể cao như vậy. Và tại sao chú của cô nói rằng đi làm việc giúp Diệp Hoài Sơn lại mất tích không biết lý do. Một người không có xuất thân hiển hách chỉ làm công ăn lương thì làm gì xây dựng được một ngôi biệt thự nguy nga như hiện tại? Rất nhiều những chi tiết làm cho anh muốn loại bỏ họ ra khỏi những việc làm tiếp tay cho bọn xấu xa là không thể. Chỉ mong sao cha và chú cô không lên quan đến chuyện năm xưa của nhà họ Hoa, nếu không… nếu không anh phải làm sao đây?
Hoa Vân Phong miên man suy nghĩ nhiều thứ lắm. Anh cũng chỉ có thể liên kết các sự việc để dự đoán thân phận tay sai của người thân Diệp Tri Thu mà thôi, chứ chưa hề biết đến một bí mật kinh thiên động địa khác. Mà cái bí mật kia cũng chỉ có một vài người biết mà thôi, nếu sớm bị người khác chỉ sơ sài vài bước có thể điều tra ra được thì còn gì gọi là bí mật giấu kín gần hai mươi năm được chứ?
Bên kia phòng, Diệp Tri Thu lăn qua lăn lại vùi mặt vào trong gối muốn hít thở mùi hương của anh, nhưng mà hít vào cũng chỉ có mùi nước xả vải, xem ra là gối mới giặt rồi. Rầu rĩ, cô chẳng ngủ được. Chốc lát sau, điện thoại dưới gối cô rung lên, Diệp Tri Thu nhìn màn hình, ban đầu còn tưởng rằng người bên kia cũng ngủ không được như cô mà gọi điện nói chuyện phiếm đó chứ, ai ngờ là Lam Hân Đồng.
- Alô, mỹ nữ, sao giờ này chưa ngủ mà gọi cho mình vậy? Có phải nàng nhớ ta không?
Lam Hân Đồng cười nhẹ vào điện thoại, ngọt ngào nói:
- Bạn đừng có đem những lời hay nói với Điềm Mật ra để nói với mình, không có tác dụng đâu nhé. Mình chỉ thích con trai thôi, giới tính không bị lệch lạc đâu.
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Ây, nàng làm ta đau lòng quá, ta muốn qua Thái Lan, ta muốn qua Thái Lan!
Lam Hân Đồng cố ý hỏi lại:
- Để làm gì hả?
Diệp Tri Thu làm bộ thương tâm nói:
- Thì để chuyển giới đó… ha ha!
Lam Hân Đồng tính tình dịu dàng, cũng không bát quái như Điềm Mật, cho nên cô nàng cũng chẳng thích đùa giỡn cho lắm, lúc nào cũng điềm đạm nhẹ nhàng mà thôi. Cô cắt đứt mạch chuyện vu vơ của Diệp Tri Thu:
- Được rồi, mình có chuyện muốn hỏi bạn…
Diệp Tri Thu chu môi, không hiểu, hỏi:
- Ủa, gì mà nghiêm túc dữ vậy?
Lam Hân Đồng cắn môi một chút, vẫn là nên nói thẳng đi:
- Ờ, cũng không có gì, chỉ là mình có điều lấy làm lạ định hỏi bạn thôi…
Cô bạn khẳng khái đồng ý ngay:
- Cứ hỏi!
Bên này cũng nhanh chóng nói:
- Tối tay mình thấy bạn với anh của bạn có tình cảm rất tốt nhỉ, sao đó giờ bạn chưa bao giờ kể về anh ấy vậy?
Diệp Tri Thu nhất thời chưa phản ứng kịp, cô hỏi ngay:
- Ai?
Lam Hân Đồng nhắc lại:
- Thì người anh bà con của bạn, tên là… Vân Phong đó!
Diệp Tri Thu “À…”, hiểu rõ câu hỏi và trả lời rằng:
- Hì hì, anh ấy đó hả? Mình cũng mới gặp hồi tháng 9 vừa rồi hà. Tính tình ban đầu không tốt lắm, nhưng sau này được mình “cải tạo”, tốt hơn nhiều rồi.
Khi nhắc đến Hoa Vân Phong, cô nàng đều nói chuyện một cách thoải mái và tự hào như thế đấy. Còn Lam Hân Đồng vốn dĩ không phải ngu ngốc, nhưng người ta thường nói “Yêu là mù quáng”, nên cô chưa nhận ra cái gì sơ hở ở đây, vả lại tuổi đời còn nhỏ, đối với tình yêu đầu đời còn nhiều cố chấp, chưa biết cái gì gọi là rào trước đón sau cả. Cô nghe Diệp Tri Thu trả lời, lý giải rằng: bạn mình và anh ấy là bà con xa, họ chỉ được gặp và nhận ra nhau vào khoảng thời gian gần đây thôi. Và cô nghĩ, với tính cách thích náo loạn nhưng lại chẳng hề kém phần đáng yêu của cô bạn mình, nhất định sẽ làm người khác thích nhanh thôi, cho nên với vai trò là một người anh, thì Hoa Vân Phong cũng dễ dàng thân thiết với Diệp Tri Thu hơn. Điều đó không có gì là lạ cả!
Lam Hân Đồng hỏi tiếp:
- Vậy… nhà anh ấy ở xa lắm sao mà hai người ít gặp nhau vậy?
Diệp Tri Thu thẳng thắn:
- Cũng không xa đâu, ở thành phố C thôi hà. Nhưng mình bận học, anh ấy cũng có việc riêng, trước kia một tháng anh ấy mới đến nơi đây một lần, nhưng giờ thường xuyên hơn rồi.
Thấy Diệp Tri Thu cung cấp nhiều thông tin cho mình như vậy, Lam Hân Đồng sợ mình làm lộ ra phần cảm tình nhỏ nhoi này, cho nên cô đã tự giải bày mà không cần ai phải hỏi, thực ra thì Diệp Tri Thu tâm tính trong sáng, cũng không có để ý đề phòng điều gì hết, cho nên cô cứ nghĩ như là trò chuyện bình thường và quan tâm hỏi han thôi, chẳng biết đến Lam Hân Đồng có ý khác. Lam Hân Đồng nói:
- À… mình chỉ thấy anh ấy hát và đàn rất hay, có chút… ngưỡng mộ, định hỏi anh ấy học ở đâu mà giỏi vậy,… ờ, còn nếu có cơ hội… mình có thể nhờ anh ấy chỉ dạy đôi điều không?
Diệp Tri Thu vốn rất rộng lượng và đối xử tốt với bạn bè, cho nên cô đồng ý ngay:
- Được chứ, bạn là bạn thân của mình thì cũng như là em gái của anh ấy mà, anh ấy không giấu nghề đâu. Nhưng mà cũng không biết khi nào anh rảnh, bởi vậy mình không hứa trước được nha.
Lam Hân Đồng vui mừng khôn xiết, cô có cơ hội rồi, cô vội nói:
- Khi nào cũng được, chỉ cần bạn hỏi anh ấy giúp mình một tiếng… mình lúc nào cũng rảnh mà.
Diệp Tri Thu thật cảm phục tinh thần ham học hỏi của bạn mình, cô nói:
- Không thành vấn đề, cứ giao cho mình, anh ấy nhất định đồng ý thôi.
Lam Hân Đồng đã đạt được mục đích sau cuộc trò chuỵện, cô nói với Diệp Tri Thu hãy nghỉ ngơi sớm đi, thế là hai người gác điện thoại. Một bên đang ôm điện thoại và âm thầm cười vui, cô và anh có duyên, giờ có cả cơ hội ở bên nhau nhiều hơn, trong lòng ngọt ngào say sưa trong cơn mơ tình ái. Cô quay sang ôm chặt cái gối vào lòng, thoải mái nhắm mắt lại tận hưởng mộng đẹp.
Còn Diệp Tri Thu nói ngủ mà có ngủ được đâu. Lăn lộn tới mỏi nhừ cả người rồi. Cô oán trách người ấy nhẫn tâm quá mà, cho cô ngủ một mình như vậy, người ta lần đầu tien ngủ ở ngoài, lạ chỗ mà. À… tại sao không nhờ lý do này để làm nũng cùng anh nhỉ? Nghĩ là làm, Diệp Tri Thu hớn hở nhảy xuống giường, chạy nhanh mở cửa rón rén sang phòng bên cạnh…
Hai phòng cách nhau chỉ có hai bước chân, mà cô lại đi thật lâu, thực ra là đi đi lại lại ngoài trước cửa phòng không dám gõ cửa. Ngộ nhỡ anh ngủ rồi thì sao? Hóa ra cô làm phiền anh à? Ôi, chứ chẳng lẽ đứng đây hoài cả đêm hay sao, hôm sau cô không muốn biến thành con gấu trúc đâu nha. Quyết định gõ cửa, kèm theo tiếng kêu nhẹ:
- Vân Phong, anh ngủ chưa?
Rồi cô dán lỗ tai vào sát cánh cửa để lắng nghe động tĩnh. Cô nghe được tiếng sột soạt, rồi bước chân hướng gần chỗ này và “cạch…” cửa mở! Cô ló đầu vào trong nhìn thử, bên trong tối om chẳng thấy cái gì hết.
Hoa Vân Phong dường như biết được hành động của cô, anh nhấn mở công tắc đèn bên trong cánh cửa, phòng bỗng nhiên sáng trưng. Anh hỏi:
- Sao em chưa ngủ nữa?
Biết còn hỏi, người này chuyên môn như vậy đó, làm người ta tức muốn chết mà không có cách nào trách móc anh được mà. Diệp Tri Thu đành nói:
- Ngủ không được! Người ta sợ ma… Ý em là mới nãy coi bộ phim có cảnh kinh dị, tới giờ vẫn còn sợ. Còn nữa, người ta ngủ chỗ lạ, không có quen!
Hoa Vân Phong thực ra cũng chưa có ngủ, anh suy nghĩ nhiều chuyện quá vẫn không có buồn ngủ, vả lại đọc sách ban đêm là thói quen của anh, hiện tại cũng thế, nếu chưa quá 12 giờ đêm nhất định chưa ngủ được. Anh xoa đầu cô:
- Hiểu rồi… hết cách với em mà. Đi, qua bên kia ngủ, bên này cũng lạ chỗ, anh cũng không ngủ được.
Diệp Tri Thu vui mừng kéo tay anh:
- Đi nhanh, đi nhanh!
Hoa Vân Phong bị cô kéo bước ra mấy bước chân, anh chợt nhớ đến vẫn chưa tắt đèn, anh đứng lại nói:
- Đợi anh tắt đèn rồi hẳn đi.
Diệp Tri Thu nhanh hơn anh, cô chạy vào trong “tạch…” tắt đèn. Cô cười hì hì:
- Tắt rồi, đi thôi.
Cô sợ anh đổi ý, lỡ như anh vào trong đó tắt đèn rồi trốn luôn không ra thì sao, đầu của cô gái này luôn nghĩ những cái gì nhỏ nhặt, lung tung và ngây ngô như thế đấy.
Qua bên này, sau khi nằm xuống, Diệp Tri Thu cố gắng hướng gần sát vào người Hoa Vân Phong như muốn chui vào cơ thể anh vậy. Đầu cô gối lên cánh tay anh. Cô lấy tay còn lại của anh đặt lên eo của mình. Về phần cô, cô như con sam bám lấy anh, tay ôm chặt người anh, chân cũng quấn trên chân anh. Hoa Vân Phong kháng cự:
- Mèo con, em làm cái gì vậy, như vậy làm sao mà ngủ được? Cái gối ôm đâu rồi?
Diệp Tri Thu mặc kệ những lời anh nói, càng siết chặt hơn. Cái gối ôm cô đã phi tang rồi, đâu dại gì mà để nó lại trở thành “Chướng ngại vật” giữa cô và anh chứ? Cô không muốn nhắc chuyện này nữa, lái sang chuyện khác để nói:
- Vân Phong à, lúc nãy anh nói sẽ kể em nghe chuyện của anh Thư Lê đó. Anh kể đi!
Làm sao anh không biết ý đồ của cô, nhưng lời anh đã hứa, anh nhất định làm. Kể cho cô nghe vậy và anh bắt đầu:
- Anh cũng không biết cô gái có tên Huyền Cầm có đặc điểm gì mà Thư Lê chỉ cần nhìn một cái là nhớ ra ngay. Chuyện này phải kể lại từ lúc bọn anh còn rất nhỏ, bọn anh phải chịu sự khống chế của bọn buôn người. Chúng bán những đứa trẻ khỏe mạnh với giá cao, còn mấy đứa không được xinh xắn hoặc là tàn tật chúng để lại lập thành một đội xin ăn, bán vé số, đánh giày hay là lớn tuổi hơn một chút thì chuyển sang móc túi. Khi đó Thiệu Đông, Thư Lê và anh cũng một “tổ”, gọi là tổ đi cho dễ phân biệt với mấy đứa khác. Bọn anh được phân công bán vé số, nhưng Thư Lê từ nhỏ mắc bệnh trầm cảm, không nói không rằng nên chẳng có ai chịu mua giúp anh ta cả. Cuối ngày lại bị bọn chủ lôi ra đánh và khi đó lại bị bỏ đói. Anh và Thiệu Đông thì có thu nhập tốt hơn một chút, cho nên cứ đến cuối ngày bọn anh cùng chia đều số tiền bán được ra làm ba, để ai cũng có cơm để ăn, dù ít một chút nhưng chí ít không ai bị bỏ đói. Cho đến một hôm nọ, Thư Lê và anh gặp nhau trên đường, anh ấy vẫn chưa bán được vé nào, anh định lấy để bán giúp, ai ngờ có một cô bé, chừng 6-7 tuổi gì đó hỏi Thư Lê có bán vé số không. Thư Lê không nói chuyện, anh giúp anh ấy nói rồi đưa mấy tờ lúc nãy lấy của Thư Lê định bán giúp ra cho cô bé đó. Nhưng thật kỳ lạ là cô bé đó không chịu lấy của anh mà cố giật lấy trên tay của Thư Lê, rồi ngây ngô vài tiếng đếm được 10 tờ, cô bé lấy hết. Trước khi đi cô bé còn nói với Thư Lê bảo rằng số tiền này là cô ấy để dành từ Tết đến giờ chuẩn bị mua cây đàn đồ chơi, rồi còn nói hàng ngày sẽ xin mẹ 2000 đồng để mua vé số cho Thư Lê. Thế rồi cứ như thường lệ, ngày nào cô bé cũng mua 1 vé, mãi đến 1 tháng sau, không thấy cô bé đến nữa. Thư Lê tuy chưa bao giờ nói ra nhưng anh biết, anh ấy rất để tâm cô bé ấy, cho nên đến nay vẫn còn nhớ!
Diệp Tri Thu lắng nghe câu chuyện kể lại rất dài của anh, nghe xong cô im lặng, nhưng cô vẫn chưa bị độ dài của câu chuyện làm cho ngủ quên đi mất. Lát sau, cô mới hỏi anh:
- Vậy tại sao anh lại bảo anh ấy phải cẩn thận chị Huyền Cầm?
Hoa Vân Phong cười nhẹ:
- Bởi vì Thư Lê đã không còn bệnh nữa, vốn dĩ không nên tự dưng gọi người ta là “Mẹ”. Nhưng anh ấy dùng cách này để lấy lòng thương của cô gái kia, đây là cách làm quen nhanh chóng nhất, mà nếu như để cô ta biết được nhất định xong đời Thư Lê rồi.
Diệp Tri Thu cười hắc hắc:
- Thật không ngờ, anh Thư Lê lại có lòng dạ đen tối như vậy.
Hoa Vân Phong cười gật đầu:
- Em chưa chứng kiến lúc Thư Lê biện hộ cho thân chủ của mình ở toàn án đâu. Miệng lưỡi sắc bén, ngay cả anh cũng nói chuyện không lại nữa là.
Diệp Tri Thu tỏ vẻ đã hiểu:
- Ồ, nhưng vỏ quýt dầy luôn có móng tay nhọn để trừng trị mà… Chị Huyền Cầm cũng không phải dạng vừa đâu! Ha ha.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoa Vân Phong, bỗng nhiên thấy cái gì đó không đúng. Cô vội nói:
- Anh ngủ mà cũng đeo mắt kính nữa hả?
Hoa Vân Phong không giấu giếm:
- Lúc nãy bên kia anh tháo mắt giả ra rồi. Sang đây, anh lo là em thấy sẽ sợ.
Diệp Tri Thu nghẹn ngào, cô không ép anh dù trong lòng rất muốn nói cho anh biết: Cô không sợ. Và biết chắt rằng nhất định anh sẽ chiều theo ý cô. Nhưng chính cô cũng biết rõ, nhìn thấy rồi cô sẽ khóc, mà cô khóc thì người đau lòng lại chính là anh cho mà xem. Nên cứ để tự nhiên đi, cô không tùy hứng nữa!
Diệp Tri Thu dịu ngoan cúi đầu trở lại vùi vào ngực của Hoa Vân Phong, cô nói:
- Được rồi, em buồn ngủ, ngủ trước đó, anh tắt đèn bàn đi.
Hoa Vân Phong tắt đèn rồi trở về tư thế ôm chặt cô. Lát sau nghe tiếng hít thở dần trở nên có quy luật của cô, anh biết rằng cô đã ngủ, cho nên anh gỡ mắt kính ra đặt sang bàn bên cạnh và cũng chìm vào giấc ngủ. Được nằm bên cạnh người mình yêu dù cho mùa đông giá rét cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào cả, rất ấm áp, rất hạnh phúc. Điều này có thể giải thích vì sao những người yêu nhau say đắm thường đam mê được ôm ấp cơ thể nhau không nhỉ? Chắc là thế rồi!
Thế nhưng ở ngoài sau sân khấu, bọn người của Diệp Tri Thu đều ngớ ra không biết cách nào để “tách” Lục Huyền Cầm ra khỏi “ma trảo” của Mộc Thư Lê đây. Từ nãy tới giờ anh cứ nắm chặt lấy tay cô, liên tục ba lần gọi cô là “Mẹ”.
Lục Huyền Cầm chẳng hiểu cớ làm sao lại có người ngớ ngẩn như thế chứ. Xem tuổi thì cũng đâu phải già cả lú lẫn. Xem mặt mày thì sáng láng, cách ăn mặc cũng bảnh bao lịch sự lắm, hay nói đúng hơn là quá chỉnh chu. Nhưng mà… ây, tại sao lại có thể như vậy chứ?
Cô mới đầu còn bàng hoàng đưa mắt nhìn quanh xin “cứu giúp”, nhưng mà Phùng Kiến Quân dùng sức kéo, kéo chẳng ra. Bạch Thiệu Đông lên tiếng khuyên, khuyên chẳng được. Anh đành giải thích ngắn gọn với Lục Huyền Cầm để trấn tỉnh cô trước:
- Em gái, đừng sợ, cậu ấy không có ác ý gì đâu. Chỉ là khi còn nhỏ mắc bệnh trầm cảm nặng, tính tình có hơi kỳ quái. Còn chuyện gọi cô là mẹ thì…
Bạch Thiệu Đông chưa nói hết, Lục Huyền Cầm dường như đã tỉnh ngộ, cô “À…” lên một tiếng rồi vội nói:
- Tôi hiểu rồi, loại chướng ngại tâm lý này nên được thông cảm nhiều hơn… Tôi biết phải làm gì rồi!
Nói xong cô bất chấp ánh mắt khó hiểu của mọi người. Cô cười thật trong sáng, bướng bỉnh mở đôi mắt to tròn lúng liếng, môi đỏ khẽ thốt lên:
- Ngoan, mẹ thương. Không sao hết, có mẹ ở đây không ai dám bắt nạt con đâu. Con ngoan quá!
Cô vừa nói vừa vươn tay vuốt tóc và vỗ nhẹ vào đầu của Mộc Thư Lê. Thái độ của cô chân thành không chút nào giả tạo cả. Động tác cũng thật nhẹ nhàng, âu yếm như vỗ đầu con trai ruột của mình vậy.
Mộc Thư Lê cúi đầu xuống nhìn cô. Cô không quá cao nhưng cũng xem là cân xứng với chiều cao của Mộc Thư Lê. Cô đứng thấp hơn anh một cái đầu, vừa vặn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiền hòa biết bao nhiêu, ở khoảng cách này làm anh có tham vọng hôn cô một cái. Theo lời Bạch Thiệu Đông nói thì anh đã không còn bệnh hoạn gì rồi, đây cũng là phản ứng sinh lý bình thường khi đứng trước mặt người con gái mình thích thôi.
Ở đây ai mà quen biết Mộc Thư Lê lâu năm nhất định đang thầm cầu phúc cho cô gái nhỏ, sợ rằng lát nữa cô sẽ bị đá văng ngàn dặm cũng không biết chừng. Còn ai mới quen Mộc Thư Lê thì cũng có ý nghĩ tương tự, người này lạnh lùng thiếu điều muốn tỏa ra hơi lạnh đông cứng người khác đó, làm gì có chuyện hòa nhã. Chẳng phải các soái ca lạnh lùng trên ngôn tình đều vậy sao?
Chỉ riêng Hoa Vân Phong thì bật cười, nụ cười của anh cũng không bị ai phát hiện bởi mọi sự chú ý đều dồn về hai nhân vật chính kia rồi. Chỉ có một mình Diệp Tri Thu là biết thôi, cô hỏi nhỏ anh:
- Anh cười cái gì?
Hoa Vân Phong cũng ghé vào tai cô mà nói:
- Anh phát hiện mình bảo Thư Lê đến thành phố Đ là quá đúng. Người có thể làm tan băng của anh ấy đây rồi.
Diệp Tri Thu hiểu rồi, cô mừng rỡ với phát hiện này. Nở nụ cười thích thú, cô tiếp tục nháy mắt xem kịch vui…
Mộc Thư Lê nghe xong câu nói của cô gái, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút nào thay đổi, cảm xúc vẫn như cái xác ướp mới được khai quật, mở miệng nói, tiếng nói trầm thấp mang từ tính nhưng nghe như âm u ai oán:
- Thật sao? Sẽ gặp lại?
Lục Huyền Cầm gật đầu khẳng định:
- Đương nhiên, con trai. Con thích thì lúc nào cũng có thể tìm mẹ. Ngoan quá!
Nói vậy Mộc Thư Lê mới chịu buông tay cô ra, sau đó giơ bàn tay lên vẫy vài cái làm động tác chào tạm biệt. Lục Huyền Cầm vui sướng nhoẽn miệng cười, cô cũng huơ tay với anh, gật đầu chào tạm biệt một lượt tất cả mọi người ở đây rồi bước đi.
Sau khi cô gái trẻ rời đi, Mộc Thư Lê nhàn nhạt nói:
- Về thôi!
Mọi người bừng tỉnh, cùng nhau nói lời tạm biệt. Cô phụ trách mời đoàn văn nghệ đi ăn tiệc tối chúc mừng buổi diễn thành công, nhưng Diệp Tri Thu từ chối nói phải sớm về nhà kẻo trong nhà lo lắng. Lam Hân Đồng cũng nói phải về. Diệp Tri Thu hỏi cô:
- Có tài xế đến rước bạn không?
Lam Hân Đồng trả lời:
- Không có. Tối nay trong nhà chỉ còn bà vú. Mọi người ở lại bệnh viện với anh mình rồi. Chắc mình gọi taxi vậy.
Diệp Tri Thu quay sang lắc lắc cánh tay Hoa Vân Phong:
- Anh, các anh lái xe đến hả? Có thể cho bạn em quá giang về nhà không?
Hoa Vân Phong gật đầu:
- Được chứ!
Lam Hân Đồng nhìn anh mỉm cười, mặc dù anh không thấy nhưng cô muốn gửi âm thầm đến anh một nụ cười cảm ơn. Tim cô bỗng tăng nhanh gia tốc, hôm nay là ngày may mắn gì mà được gặp lại anh rồi được đi chung xe với anh nữa. Cô quan sát nãy giờ, xem ra tình cảm của Tri Thu và anh ấy rất tốt, có lẽ nhờ vào trung gian cô bạn thân này để tiếp cận anh nhiều hơn, hiểu về anh nhiều hơn cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Cô tự nhủ như thế!
Lý Hoàng lên tiếng:
- Hôm nay thật vinh hạnh làm tài xế cho hai người đẹp. Chắc tối nay tôi mất ngủ quá!
Diệp Tri Thu bĩu môi, liếc anh một cái rồi chẳng thèm để ý kéo Hoa Vân Phong đi thẳng. Còn ánh mắt Lý Hoàng cứ nhìn vào Lam Hân Đồng, anh thấy cô nhìn theo hướng đi của Hoa Vân Phong mãi, anh mới đến gần cô và chào hỏi:
- Cô gái, rất hân hạnh được làm quen!
Lam Hân Đồng cười dịu dàng:
- Ờ, gọi em là Hân Đồng được rồi. Em cũng rất vui vì được quen các anh.
Lý Hoàng lại nói:
- Cô bạn của em thật đáng yêu… Em cũng thế!
Đây là cách khen người gián tiếp à? Người này lăn lộn thương trường nhiều năm, đổi qua biết bao mối tình, loại con gái nào chưa gặp qua, lời lẽ cũng không có nghèo nàn như thế này, nhưng khi nói chuyện với một cô bé 18-19 tuổi làm anh có cảm giác mình lại là chính mình, không cần phải tỏ ra sành sỏi, gian ngoa giữa chốn trần thế lừa dối hỗn tạp.
Lam Hân Đồng cười nhẹ, cô nói:
- Vậy theo anh thấy, em hay Tri Thu xinh đẹp hơn?
Lý Hoàng nhìn cô gái:
- Khó mà nói. Bởi vì em và bạn em đều xinh đẹp theo những tiêu chuẩn khác nhau, cái này cũng tùy người nhận xét thôi. Nhưng theo anh thấy, em có năng lực hơn. Em hơn bạn em ở chỗ có thần thái, thông minh, tự lực, nhất định sau này sẽ thành công dựa vào chính sự nổ lực của mình.
Lam Hân Đồng bật cười:
- Anh biết xem bói toán sao?
Lý Hoàng khoanh tay trước ngực, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt cô gái, nói:
- Em nên nhớ, thầy bói nói không đáng tin, Lý Hoàng anh nói mới nên tin nghe chưa? Con gái không nên nghe người khác ba hoa, những người nói càng nhiều càng không nên nghe theo.
Lam Hân Đồng thông minh đối đáp:
- Kể cả anh sao?
Lý Hoàng vỗ tay khen ngợi:
- Tiếp thu nhanh đó cô bé.
Lam Hân Đồng nhắc nhở anh:
- Đi nhanh thôi, kẻo mọi người tưởng anh bị bắt cóc rồi.
Lý Hoàng cũng chịu đùa giỡn:
-Ồ, ai lại bắt cóc được cái thằng con trai ăn nhiền tốn vải như anh. Ngược lại, anh nghĩ trái tim mình mới hẳn là bị đánh cắp rồi. Cô bé, trả lại cho anh, trả lại đi…
Tiếng nói bỡn cợt của Lý Hoàng giả vờ như kéo dài, lại như là nũng nịu, làm cho Lam Hân Đồng mắc cười chết được. Cô che miệng cười nói:
- Được rồi, được rồi. Anh thật là… bao nhiêu tuổi rồi còn đùa trẻ con vậy chứ?
Lý Hoàng lắc đầu:
- Vậy em bao nhiêu tuổi mà nhiều lý luận vậy hả? Cô bé chỉ nên làm cô bé, đừng có suy nghĩ nhiều quá mau già lắm?
Lam Hân Đồng cười, trả lời:
- Nếu không nhiều ý nghĩ thì làm sao có thể tự lực cánh sinh, tự mình vươn lên như lời anh đã nói chứ hả thầy bói đáng kính!
Lý Hoàng cười ha ha. Anh miệng lưỡi bao năm dùng trên thương trường cũng không thể sánh bằng một cô bé mười mấy tuổi. Lý Hoàng lại nhìn nhìn cô bé này, anh thích em rồi đó!
Hai người đi đến chỗ đậu xe, chỉ còn một mình Mộc Thư Lê còn ở chỗ đó, Lam Hân Đồng nhìn Lý Hoàng với ánh mắt hỏi han, anh hiểu ý nên hỏi lại Mộc thư Lê:
- Mấy người kia đâu?
Mộc Thư Lê tính tình không thích nói chuyện nhiều, ngắn gọn trả lời:
- Đi rồi!
Trời ạ, trả lời như thế thà đừng nói còn khỏe hơn, chẳng cung cấp được chút thông tin gì hết. Lam Hân Đồng có hơi tiếc nuối, sao cô lại dong dài với người này làm gì để lỡ mất dịp được đi chung xe với Hoa Vân Phong chứ? Nhưng điều này không biểu hiện quá rõ nên người bên canh chẳng nhận ra.
Lý Hoàng vẻ mặt mỉm cười vừa ý vì một chuyện khác. Anh nhìn sang Lam Hân Đồng, hỏi cô:
- Em không ngại khi đi cùng hai người đàn ông chứ?
Lam Hân Đồng cười lắc đầu:
- Một người thì đáng lo, hai người dễ thoát thân hơn anh à!
Lý Hoàng cười to khoái chí. Anh càng lúc càng thích cách nói chuyện của cô gái này rồi. Anh mở cửa mời cô lên xe, xe khởi động máy bắt đầu bon bon hòa nhập vào dòng xe trên đường lớn.
Lúc nãy, khi Lý Hoàng và Lam Hân Đồng chậm chạp chưa đến nơi. Phùng Kiến Quân nói rằng đói bụng, cố ý quấn lấy Hoa Vân Phong làm “nũng”:
- Phong ca, về nhà mau nấu cái gì cho em ăn nha. Đói chết rồi nè!
Bạch Thiệu Đông há miệng cười khinh bỉ:
- Chẳng trách tâm trạng cậu dạo này không được ổn định. Thì ra là thất tình à, thấy Vân Phong có bạn gái thì ghen tị đấy ư?
Phùng Kiến Quân hừ hừ hâm dọa:
- Anh mới có vấn đề đó. Lo cho bản thân anh trước đi, tự xưng là đào hoa mà bây giờ thất tình hoài, hôm nào cũng rủ anh em ra uống rượu.
Bạch Thiệu Đông bị chọc đến vết thương lòng nên hơi khó chịu nhưng lại chẳng cãi vả với huynh đệ mình nữa. Anh bước đến câu cổ của Phùng Kiến Quân, nói:
- Đi, huynh đệ chúng ta cùng kiếm uống rượu thôi.
Mộc Thư Lê nhàn nhạt lắc đầu, bày tỏ ý kiến của mình là không chịu đi. Còn Phùng Kiến Quân thì hô to:
- Đồ con sâu rượu. Anh sợ khi về già không có bệnh cho con cháu nó lo hay sao mà còn uống rượu hoài. Cái gan thủng mấy lỗ rồi ngồi đó khóc nhé!
Bạch Thiệu Đông rầu rỉ nói:
- Nước xa không cứu được lửa gần, lo xa xôi vậy làm gì. Hiện tại chỉ có rượu mới có thể làm giảm triệu chứng đau tim thôi, ở gia đoạn suy tim ứ huyết không được chăm sóc cẩn thận sẽ “ngoẻo” do đột quỵ bất cứ lúc nào.
Phùng Kiến Quân nhắm mắt làm ngơ, nhưng cũng không có nói là từ chối.
Ở đàng kia, Diệp Tri Thu đứng đó trò chuyện cùng Hoa Vân Phong:
- Tại sao lúc nãy anh nói với anh Thư Lê là cẩn thận chị Huyền Cầm chứ? Em thấy người ta cũng hiền lành lắm mà.
Hoa Vân Phong vò đầu cô:
- Ngốc quá, không phải là hung dữ hay hiền lành, mà là theo một ý nghĩa khác.
Cô lại không quá hiểu anh nói cái gì rồi. Cô hỏi đến cùng:
- Ây, nói cho rõ được không? Lần nào cũng nói một nửa, muốn người ta động não đến mức đau đầu luôn hà.
Hoa Vân Phong nhíu mày:
- Khi nào thì em chịu động não? Kêu em ăn nhiều cá một chút mà không chịu!
Hả? dám nói cô không thông minh à? Hừ… tại người ta ghét mùi tanh của cá chứ bộ, ăn thì có ăn nhưng không thích nên hạn chế mà thôi. Ghét ghê á!
Diệp Tri Thu chợt nhớ đến chuyện mình hỏi anh vẫn chưa trả lời kìa, cô lại hỏi:
- Nè, anh đừng có đánh trống lảng nha. Lần nào không muốn trả lời vấn đề của em thì cũng chuyển chủ đề hoặc làm cái gì đó cho em rối não lên hà.
Hoa Vân Phong cầm lấy bàn tay đang đùa nghịch cổ áo của anh và hôn một cái lên đấy. Anh nói:
- Có liên quan mà. Nhưng thôi được rồi, chuyện này kể em nghe sau đi, chuyện dài dòng lắm.
Diệp Tri Thu chợt nghĩ đến cái gì đó, bèn lắc lắc cánh tay anh, giọng nũng nịu cầu xin như mọi lần:
- Anh~~~
Hoa Vân Phong lại nhăn mi, anh hỏi:
- Mèo con, em lại có quỷ kế gì đây?
Diệp Tri hu đưa tay vuốt đôi mày của anh vừa nói:
- Người ta làm gì có quỷ kế? Bộ mỗi lần người ta dịu dàng chút là sẽ có trò gì chọc phá người lớn sao? Thấy ghét… Em chỉ là muốn… À, nhưng phải hứa là anh đồng ý với em trước đi thì em mới nói ra.
Người kia gật đầu nhưng không nói gì, Diệp Tri Thu mừng rỡ nói ra ý định của mình:
- Em định tối nay đến nhà trọ của anh… ngủ…nhe!
Hoa Vân Phong trả lời ngay:
- Không được!
Diệp Tri Thu giận dỗi:
- Không phải anh đã gật đầu đồng ý rồi sao?
Anh lắc đầu nói:
- Anh có gật đầu nhưng không nói là đồng ý mà.
Con mèo nhỏ nhăn mặt không vui, lùi về sau hai ba bước làm cho anh không với được tới cô:
- Anh chơi xấu!
Hoa Vân Phong dang tay tìm kiếm cô:
- Tri Thu qua đây! Bình tĩnh anh nói chuyện này em nghe.
Năn nỉ cô gái mỗi khi giận là thế đó. Đối với tính cách của Diệp Tri Thu, bạn càng làm dữ với cô thì cô càng chẳng sợ hãi, có khi còn ghê gớm nữa là đằng khác. Ngược lại nếu như bạn nhẹ nhàng khuyên bảo, nói cái gì đó thấu tình đạt lý, cô nhất định sẽ dịu ngoan vô cùng. Đây là kinh nghiệm mà Hoa Vân Phong rút ra được mỗi khi cô gái này giận dỗi. Cô cứ thích cách xa anh như thế, không cho anh chạm vào, rồi im lặng không lên tiếng nữa chứ. Cô có nói không cho ai xem thường anh bởi vì anh khiếm khuyết nhưng chính cô lại lấy nó ra để phản kháng lại anh mỗi khi hai đứa có mâu thuẫn đấy thôi. Dì Trần thường nói cô sẽ có quý nhân phò trợ, có lẽ trong số ít quý nhân đó trước tiên phải có trái tim sắt đá một chút mới chịu đựng được tính tình này của cô, chẳng hạn như Hoa Vân Phong đây này. Nhưng mà nếu biết rõ điều này rồi thì cách đối phó cũng chẳng khó khăn gì, trong lòng Hoa Vân Phong chưa bao giờ xem đó là phiền phức hay chướng ngại, anh yêu tính cách ấy của cô, yêu tất cả những nét khó mà được nhận xét là “đẹp” ở cô gái nhỏ này. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa!
Diệp Tri Thu thật sự nghe lời, cô vừa đi vừa lẩm bẩm và dường như là âm thanh cũng đủ để anh nghe thấy:
- Kêu người ta lại rồi không gạt người ta nữa đó nha. Đồng ý đi mà…
Hoa Vân Phong chạm vào cơ thể cô, ôm cô vào ngực, anh mới nói:
- Mèo con, em là con gái đi ra ngoài suốt đêm trong nhà sẽ lo lắng đó. Vả lại ngủ lại nhà bạn trai mà để người lớn biết được họ sẽ không vui đâu. Theo lời em kể thì dì và chú của em rất yêu thương em, họ lo lắng cho em từng chút một, nhất định họ không đồng ý đâu!
Diệp Tri Thu vùi đầu vào ngực anh, tóc cô ma sát với vải áo sơ mi sinh ra tiếng kêu soàn soạt. Cô nói:
- Nếu em có thể xin dì được thì anh phải đồng ý đó. Nếu không tối nay em sẽ đi lang thang ngoài đường cho anh biết!
Uy hiếp anh nữa đấy? Hoa Vân Phong thở dài, nói:
- Được, lần này anh hứa.
Diệp Tri Thu vẫn còn sợ anh lại giở trò gì nữa. Khi mới quen cô nào biết con người này lại quỷ quái như vậy chứ. Cái này là rút kinh nghiệm nha, người ta thường nói “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” mà. Cô hỏi ngược lại:
- Anh hứa cái gì? Nói cho rõ xem nào.
Hoa Vân Phong lặp lại lần nữa:
- Lần này anh hứa nếu như cô Diệp Tri Thu có thể thuyết phục được người nhà của mình cho cô ấy ở lại nhà bạn trai thì tối nay người có tên Hoa Vân Phong phải tiếp nhận cô ấy vào nhà ở, không được từ chối.
Diệp Tri Thu thỏa mãn cười ha ha, cô gật đầu:
- Ùm, được đó. Coi như có thành ý mời em ở lại. Đợi chút, em gọi điện cho dì đã… Nhưng mà khoan đã, anh không được nghe lén… em phải kiếm chỗ nào nói chuyện mới được.
Làm sao Hoa Vân Phong không biết cô muốn làm gì, lại nói dối cho xem. Nhưng mà anh đoán là sẽ không bậc phụ huynh nào cho phép con mình ở ngoài thâu đêm đâu, có lẽ nên cho cô ấy làm, nếu không nhất định sẽ có một con mèo giận dỗi đi lang thang ngoài đường cũng không chừng.
Anh gật đầu đồng ý. Diệp Tri Thu nối thông điện thoại, cô bước nhanh về một phía yên tĩnh, hay nói đúng hơn là trốn trong một cái góc của nhà để xe, cố ý tìm khoảng cách xa một chút để lỗ tai của người ấy không nghe được nội dung cuộc gọi. Hơn nữa, cô cũng dè dặt nói rất nhỏ tiếng, đề phòng vẫn tốt hơn, ai biết anh có nghe lén hay không!
Thấy Hoa Vân Phong đứng một mình, Bạch Thiệu Đông kéo Phùng Kiến Quân bọn họ hướng về đây, anh vỗ vai Hoa Vân Phong, hỏi:
- Này, tối nay có kế hoạch gì chưa? Tôi và Kiến Quân định mua mồi về khách sạn nhậu một trận cho đã, còn Thư Lê thì như cái đồng hồ vậy, đến giờ ngủ rồi đố ai có năng lực kêu hắn chơi bời gì được. Còn cậu… ờ đúng rồi, chúng tôi tẩy chay cậu rồi. Trong bốn anh em chỉ một mình cậu có người yêu, tối nay tìm chỗ nào tình tứ với nàng đi nha.
Hoa Vân Phong nhíu mày lại, “tẩy chay” anh sao? Mấy tên này cũng thật nhẫn tâm. Nhưng anh không cho ý kiến gì cả. Bạch Thiệu Đông nói tiếp:
- Ây da, lão đại! Cậu thật quá vô tình mà. Ít ra anh em nói như vậy cậu cũng phản bác chứ. Chẳng hạn như: Các anh đến nhà trọ tôi làm mồi cho mà nhậu, hoặc là cản trở một chút: Đừng nhậu nhiều quá ảnh hưởng sức khỏe!... Hừ.
Phùng Kiến Quân thật chẳng thể bênh vực tên Bạch Thiệu Đông này được, hắn “nhây” quá chừng. Anh nói:
- Phong ca, mặc kệ hắn. Không biết dạo này hắn bị cái gì mà nói chuyện dong dài, lê thê ỷ ôi như đàn bà vậy. Không cần quan tâm hắn nói cái gì đâu.
Bạch Thiệu Đông trừng mắt định la lên thì thấy Diệp Tri Thu mang vẻ mặt hớn hở quay trở lại, anh đành không nói nữa. Cô cười duyên với hai người kia một cái rồi rất tự nhiên thân mật với Hoa Vân Phong. Cô kéo lấy cánh tay anh mà nói:
- Anh thua em rồi. Dì cho em ở ngoài qua đêm đó. Thấy em tài chưa?
Bạch Thiệu Đông nhanh chóng che mắt lại:
- Ây không ổn, lão đại ơi, có lẽ tôi phải đi gấp thôi, nếu không tốn tiền mua thuốc nhỏ mắt quá… đi thôi Kiến Quân à, hai chúng ta là những thằng “ế” tiêu biểu của năm… hu hu!
Phùng Kiến Quân gắt gỏng, hất tay anh ta ra và hô to:
- Ô cái tên này… anh có im đi không? Cái miệng nói mãi không lành da non vậy hả? Nghe thấy ớn muốn chết hà.
Diệp Tri Thu đang vui trong lòng và chứng kiến thêm cảnh này nữa nên tức cười lắm, cô ôm bụng cười ra tiếng. Chỉ có Hoa Vân Phong thật sự im lặng suy nghĩ. Lát sau cô thấy anh không nói gì, nhắc nhở:
- Sao hả? Không phải nuốt lời đó chứ?
Hoa Vân Phong nói:
- Không phải. Lần này anh đoán sai rồi! Anh đang nghĩ là tại sao…
Diệp Tri Thu thở dài, thật hết cách với anh, đến chuyện này cũng cần phải biết nguyên nhân? Cô giải thích:
- Thì là bởi vì em có tài thuyết phục siêu giỏi, cho nên dì cho phép.
Hoa Vân Phong hỏi lại:
- Nãy giờ em chỉ nói là dì của em, vậy chú em đâu?
Theo anh được biết thì ba của Diệp Tri Thu đi làm xa nhà, cô ở nhà với dì và chú của mình, hai người đó là vợ chồng nhưng cách xưng hô của cô từ nhỏ đã thế nên cũng không đổi được. Và chú của cô khá nghiêm khắc, cô từng nói, mỗi lần đi học chú đều đưa đón cô, đến khi lên đại học cô mới được tự mình sở hữu một chiếc xe đạp xem như tự do hơn một chút. Nhưng mà chú Trần của cô vẫn luôn không buông lỏng sự quản lý, chẳng trách, bởi vì nhà có một cô con gái đẹp như thiên thần thì phải giữ gìn cho kỹ lưỡng mới được chứ.
Diệp Tri Thu trả lời:
- Chú em đến chỗ của ba giúp ba làm việc rồi. Cũng không biết khi nào mới về… nhưng mà em cũng không biết vì sao dạo này trông dì em hơi lạ, em hỏi một cái là dì cho phép ngay, vả lại còn hay thơ thẫn như mất hồn mất vía ấy.
Nếu là một người thân của mình có những dấu hiệu đó thì công việc mình cần làm là tìm hiểu nguyên nhân và an ủi họ, giúp họ giải quyết vấn đề. Nhưng chẳng trách cô bé được, vì cô còn nhỏ tuổi mà. Từ trước giờ chuyện cần lo lắng suy nghĩ nhiều hay cái gì phức tạp đều có người lớn thu xếp, cô hầu như là một bông hoa được vun bồi trong tủ kính, chưa hiểu cái gì là quan tâm thăm hỏi, mặc dù trong lòng cũng có điều lo lắng đấy. Hoa Vân Phong hiểu nên không ép cô, anh chỉ nói:
- Được rồi, nếu dì đã cho phép thì anh không có lý do nào từ chối rồi.
Diệp Tri Thu chu môi, dù rất vui vẻ vẫn làm bộ như oán trách:
- Hứ, nói như là miễn cưỡng lắm vậy đó. Nếu không muốn thì người ta đi chỗ khác à…
Hoa Vân Phong ôm chặt cô:
- Em dám?
Diệp Tri Thu bị hơi thở của anh phả vào lỗ tai ngứa ngấy. Cô ngọ ngoạy cái đầu, luôn miệng hô:
- Không dám, không dám!
Nói rồi Hoa Vân Phong và cô cùng đến chỗ của mọi người còn lại. Diệp Tri Thu tìm kiếm cô bạn:
- Ủa, bạn em đâu? Còn anh Lý Hoàng nữa. Không phải bắt cóc bạn em rồi chứ?
Bạch Thiệu Đông vuốt mũi:
- Em không cần lo lắng đâu. Lý Hoàng mới vừa nhắn tin cho anh nói rằng mọi người về trước, ấy sẽ đưa cô bạn nhỏ kia về sau.
Diệp Tri Thu làm sao chịu chứ. Cô lên tiếng:
- Không được, bạn em là con gái mà, với lại hai người mới quen thôi, làm sao tin tưởng được chứ? Anh dám bảo đảm nhân cách anh ta sao?
Câu hỏi cuối là hướng về Hoa Vân Phong mà hỏi. Anh biết nên lắc đầu:
- Không chắc!
Diệp Tri Thu lại nói:
- Đó, thấy chưa? Đến cả bạn bè thân thiết cũng không tin tưởng anh ta được, lấy căn cứ nào anh khẳng định là không có chuyện gì chứ?
Bạch Thiệu Đông cứng họng không biết nói cái gì nữa. Hoa Vân Phong mới lên tiếng:
- Hay là Thư Lê ở đây đợi bọn họ đi. Có Thư Lê thì em nên yên tâm, anh ấy còn nguyên tắc hơn cả anh nữa.
Điều này Diệp Tri Thu không biết chắc, nhưng người cô yêu thì cô tin tưởng, anh nói một đương nhiên đó không phải là hai. Hì!
Thế rồi bọn người tách ra, Bạch Thiệu Đông cùng Phùng Kiến Quân đi trước về khách sạn chuẩn bị “đối ẩm”. Còn đôi tình nhân thì trở về nhà trọ nhỏ bé đơn sơ để tận hưởng không gian riêng của họ.
Đến nhà trọ, Diệp Tri Thu rất tự nhiên cầm lấy chìa khóa của Hoa Vân Phong mà mở cửa, lúc đưa trả lại cho anh thì anh lại nói:
- Em giữ đi!
Cô ngạc nhiên không hiểu, hỏi:
- Cái gì?
Anh lặp lại lần nữa:
- Chìa khóa anh đã làm thêm một cái cho em rồi. Bất kỳ lúc nào cũng có thể đến.
Diệp Tri Thu cười dài khoái trá, cô hôn vào má anh một cái, câu cổ của anh đòi anh bế vào trong:
- Anh, tự nhiên người ta làm biếng đi quá, bế người ta vào đi nha.
Hoa Vân Phong không từ chối, nhưng anh vẫn chưa chịu hành động ngay ngược lại nhắc nhở:
- Mèo con, em cởi giày ném lung tung quá, sửa lại ngay ngắn rồi anh bế em vào.
Diệp Tri Thu trề cái môi đỏ, nhăn mũi nhái lại anh một cái, rồi mới ngồi xuống đem đôi giày để lên giá. Để xong vừa định rút tay lại thì một bàn tay to phủ lên tay cô, giọng anh vang lên từ phía đằng sau:
- Để không đúng vị trí rồi. Để bên trái giày của anh.
Nhiều nguyên tắc như vậy? Đi đường thì đi bên phải, nằm cạnh anh cũng phải nằm bên phải, rồi để giày lại để bên trái. Khó hiểu quá đi mất, cô hỏi:
- Để làm gì?
Anh nói:
- Đẹp mắt.
Diệp Tri Thu không tin hỏi lại:
- Không dám đơn giản vậy đâu.
Hoa Vân Phong đành nói rõ:
- Từ cửa vào thì giày anh nằm bên phải, còn giày em phải nằm phía trong. Như vậy anh mới có cảm giác lúc nào cũng có thể che chở bảo bọc cho em.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tri Thu là vọt miệng nói:
- Gia trưởng!
Hoa Vân Phong không phản bác, anh chỉ cười với cô. Đối với anh cái gì là đẹp mắt đều chẳng có ý nghĩa, ngược lại tính anh hay suy nghĩ nhiều, cũng lắm nguyên tắc kỳ quái hơn người khác mà lại làm cho đối phương ấm áp tận tâm can. Diệp Tri Thu biết anh là người ngăn nắp, làm việc hay sắp xếp đồ đạc đều có thói quen gọn gàng và có trật tự lắm. Cô thật ngưỡng mộ anh, càng không nghĩ anh lại trả lời cô như thế. Cô cười ha ha định nói them câu gì đó để bình luận tiếp cho chuyện này thì cánh tay rắn chắc của anh dã choàng qua eo của cô, nhấc bổng cô lên nhẹ nhàng và yêu thương như nâng niu một đóa hoa quý. Cô vui sướng cười khúc khích, ôm cổ của anh và vùi đầu sâu vào ngực anh để hít thở hương vị thuộc về anh.
Mới bước vào phòng khách, Diệp Tri Thu than thở:
- Em đói bụng!
Hoa Vân Phong vẫn bước đi không dừng chân lại, anh đặt cô trước cửa phòng tắm và nói:
- Ngoan ngoãn tắm xong thì có đồ ăn cho em ngay.
Diệp Tri Thu lại níu lấy tay anh nhõng nhẽo:
- Lấy quần áo cho em đi nha~~~
Người yêu của cô tính tình thật tốt, anh cười với cô ra vẻ đồng ý, rồi giơ tay tìm chốt cửa đống lại, có thế cô gái nhỏ mới chịu yên phận ở trong đó tắm rửa.
Cô gái nhỏ cứ mỗi lần tắm là có thói quen hát hò một mình. Tiếng hát của cô vọng ra phía ngoài, làm cho người đang nấu ăn ngoài này phải lắc đầu mỉm cười, bộ dáng yêu thương tột cùng. Dù chỉ là hát vu vơ không rõ tiếng, nhưng tiếng hát cô lúc nào cũng ngọt ngào như thế.
Lát sau Diệp Tri Thu đi ra ngoài, câu đầu tiên là cô đã trách móc anh:
- Vân Phong đáng ghét, anh lấy cho người ta bộ đồ này mặc làm sao ngủ được hả?
Bộ quần áo cô cầm trên tay giơ về hướng anh, mặc dù anh không nhìn thấy nó trông như thế nào nhưng anh biết rõ kiểu dáng của nó. Phải nói sao đây, bởi vì có một lần trước đó cô mặc bộ áo váy ngủ mỏng manh mát lạnh kia để “dụ dỗ” anh đấy, làm cho anh thiếu chút nữa hỏa khí công tâm rồi, nếu như tính nhẫn nại kiềm chế không cao thì nhất định cô đã bị anh “ăn” sạch sẽ. Lần này “rút kinh nghiệm”, cho nên anh lựa một bộ quần áo rất kín đáo. Một bộ đồ pijama nữ mà nếu không lầm thì người bán hàng nói với anh đó là màu hồng phấn, vả lại trên thân áo trước còn có hình con mèo Kitty đáng yêu nữa, có gì mà không tốt đâu chứ?
Hoa Vân Phong làm bộ vô tội:
- Bộ đồ đó không vừa người sao?
Diệp Tri Thu tức giận nói:
- …Nhưng mà người ta chưa mặc đồ như thế này bao giờ hết á. Cảm thấy khó chịu chết, làm sao ngủ được đây? Anh cũng thiệt là thiếu thẩm mĩ nha, lựa cái bộ đồ nhìn già như 40 tuổi á!
Hoa Vân Phong đương nhiên không biết cô trong tình trạng trần như nhộng đứng trước mặt mình. Cho nên anh buông cái muỗng nấu ăn trên tay xuống và tiến về phía cô, vừa nói:
- Nể mặt anh chút có được không? Chính anh đi mua cho em đó.
Khi anh sắp đến gần, cô đưa tay ra đón lấy anh. Hoa Vân Phong chạm vào cánh tay mát rượi của cô, anh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ nhíu mày. Chẳng phải anh chọn cho cô cái áo tay dài sao, vì thời tiết ở đây tuy rằng cô đã quen thuộc, nhưng mà hiện tại rất lạnh… làm sao có thể… Anh đưa tay lên một chút để thăm dò, phát hiện này làm anh thiếu chút nữa hết cả hồn. Cô không mặc áo!
Hoa Vân Phong chẳng có cái gì phải sợ hãi cả, nhưng anh không muốn cô lạnh, liền nói:
- Sao em lại không mặc áo? Cảm lạnh thì làm sao?
Diệp Tri Thu vẻ mặt khiêu khích:
- Ai nói? Em chẳng những không mặc áo, mà còn… hì hì
Anh nhíu mày, ra lệnh:
- Đưa quần áo cho anh!
Cô gái thè lưỡi, nhưng vẫn đưa ra bộ quần áo. Anh tiếp nhận, trước tiên là khoát cái áo lên người cô, bảo:
- Mau mặc vào! Em không đói bụng sao?... Không cho thương lượng, mau lên đó.
Nói xong, anh xoay người trở về tiếp tục công việc nấu ăn. Diệp Tri Thu chu môi, méo miệng, biểu hiện thật đáng yêu. Cô mặc quần áo vào, sau đó vội chạy đến đứng sau lưng anh, khẽ thì thầm:
- Cái nấm, anh giận em hả?
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Anh cầm muỗng múc một ít cháo từ nồi ra cái chén, rồi đem cái chén đặt trên bàn, sau đó đi thẳng vào phòng mình hướng đến tủ lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm. Diệp Tri Thu theo đến cửa phòng ngủ, cô ôm cửa hỏi lại lần nữa:
- Rốt cuộc bị sao vậy? Nói chuyện đi mà…
Hoa Vân Phong cũng không chịu mở miệng, anh cứ đi đến cánh cửa nhà tắm, trước khi đóng nó lại, anh dừng ở đó bởi vì Diệp Tri Thu đứng cản cánh cửa lại rồi. Cô mếu máo:
- Có gì thì anh nói đi. Không nói cái gì hết người ta biết sai chỗ nào hả? Còn nữa, cảm giác anh không nói chuyện với em… em rất khó chịu nha.
Hoa Vân Phong bật cười, anh nói:
- Biết sai?
Diệp Tri Thu gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Ai biết, không biết hiểu đúng không nữa!
Hoa Vân Phong bảo cô nói, cô tiếp tục:
- Thì không nên không mặc quần áo đứng trước mặt anh…
Cô cảm thấy mình không đúng, ỷ lại vào việc anh không nhìn thấy mà chẳng ngại ngùng gì hết, cứ thế phô bày ra… nhưng mà cô cũng không nghĩ anh nhỏ mọn như vậy, chẳng phải lần trước anh bảo cô phải đối mặt với hiện tại, không vì sự thiếu hụt của anh mà nặng lòng sao? Cho nên cô sửa lại câu trả lời:
- … Cũng không phải… hình như là tại vì em không biết bảo vệ tốt bản thân. Trời lạnh mà lại không cẩn thận giữ ấm.
Hoa Vân Phong vừa lòng gật đầu, đưa tay xoa đầu cô:
- Nói đúng lắm. Tự biết mình sai chỗ nào thì dễ sửa hơn là để người khác chỉ ra dùm. Còn nữa, em cũng biết cảm giác khi mình nói chuyện mà đối phương lặng lẽ phớt lờ là khó chịu cỡ nào rồi đó. Sau này không cho phép làm vậy với anh nữa!
Diệp Tri Thu vỡ lẽ, thì ra anh đang nhắc nhở mình rằng: Không được ngồi xa cũng như mỗi lần giận hờn dù gì cũng phải trả lời anh, không cho im lặng. Cô thè lưỡi và hứa:
- Oke, đảm bảo… em sẽ cố gắng sửa! Hì hì…
Nói rồi cô đẩy anh vào phòng tắm, nói:
- Em đợi anh ra ăn chung đó.
Hoa Vân Phong đóng cửa rồi, anh nói vọng ra:
- Anh không ăn đêm. Em ăn một mình đi!
Diệp Tri Thu đứng ngoài lẩm bẩm:
- Hừ, giữ dáng nữa à… “Anh không ăn đêm”… hì hì… em cố ý muốn anh phải ăn đó!
Sau khi tắm xong, Hoa Vân Phong lại bị con mèo nhỏ đón đầu:
- Anh, ăn với em!
Anh đương nhiên không chịu:
- Anh nói rồi mà, anh không có thói quen ăn đêm, ăn vào lại không ngủ được mất.
Diệp Tri Thu nào chịu nghe lời:
- Ủa? Lạ vậy à? Một đứa con gái như em cái bao tử có bao lớn chứ, em còn ăn được đấy thôi. Còn anh…
Cô vỗ vỗ cái bụng của anh, nói tiếp:
- … Còn anh, đảm bảo không nhỏ hơn của em rồi, sao lại có lý là ăn không nổi? Hơn nữa, anh gầy lắm biết không? Con trai như vậy nhìn vào không mạnh mẽ, anh phải ăn với em, nếu không em cũng nhịn đói luôn!
Hoa Vân Phong bình tĩnh hỏi lại:
- Ép anh ăn có lợi gì không?
Cô trả lời:
- Có!... Nói chung không cho thương lượng nữa.
Cô bất chấp anh có chịu hay không, cố gắng kéo anh một mạch đến ngồi xuống bàn và nhiệt tình nói:
- Trong lúc anh tắm, cháo nguội hết rồi. Người gì tắm lâu muốn chết à. Cũng may, em hâm nóng lại rồi, ăn thôi.
Hoa Vân Phong bị cô kéo đến và đẩy ngồi vào ghế. Anh không còn cách nào khác cũng chiều theo ý cô vậy.
Diệp Tri Thu vừa ăn vừa thổi:
- Ngon quá… ‘phù…phù…’… nóng…
Tướng ăn của cô và Hoa Vân Phong hoàn toàn trái ngược. Tuy anh không nhìn thấy nhưng cử chỉ thật tao nhã, không chậm quá nhưng cũng không lỗ mãng, không rơi vãi lung tung. Còn Diệp Tri Thu thì tướng ngồi thôi đã hết biết phải nói gì. Cô ban đầu còn ngồi đưa hai chân về phía trước, thẳng ra, lắc lắc đôi bàn chân, tỏ vẻ thích thú món ăn. Rồi sau đó quá hứng thú mà không cần hình tượng nữa, cô đem một chân gác lên ghế, bộ dáng vênh váo, cái mặt cũng nghênh nghênh, đắc chí vô cùng.
Hoa Vân Phong nhắc nhở:
- Em ăn từ từ, cẩn thận sặc…
Anh nói cái gì có cái đó hay sao ấy. Tiếng anh vừa dứt, Diệp Tri Thu đã ôm mũi sặc sụa. Cô thấy anh chuẩn bị đứng dậy đi về phía cô, biết anh lo lắng, cô vừa khoát tay vừa nói:
- Em không… không sao… ha ha… chỉ là lâu rồi em mới ăn ngon như vậy mà thôi.
Hoa Vân Phong ngồi xuống chỗ cũ, anh lắc đầu:
- Em làm như bị bỏ đói lâu lắm rồi vậy?
Diệp Tri Thu buông chiếc muỗng xuống, chạy sang chỗ anh ngồi, Hoa Vân Phong xoay người sang đón cô, cho cô ngồi lên chân mình. Cô nói:
- Thật sự là em gần giống như bị bỏ đói lâu lắm rồi. Tại vì dì của em dạo này sao sao á… em không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà hình như dì mất tập trung lắm. Hôm thì đồ ăn bị mặn, hôm thì quá lạc… Còn nữa, nhiều lúc dì cứ nhìn đăm chiêu như suy nghĩ cái gì đó.
Nghe vậy, Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Em nói chú của em đi giúp việc cho ba em? Từ đó thì dì em có những biểu hiện lạ sao?
Diệp Tri Thu ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói “Phải!”. Hoa Vân Phong tiếp tục hỏi:
- Dì em có nói những câu gì kỳ lạ không?
Diệp Tri Thu chu môi, lắc đầu:
- Không có đâu… À mà hôm bữa em thấy đêm khuya lắm rồi dì còn ra vườn đốt cái gì đó. Lúc em đi xuống cạnh dì thì dì phát giác nên đã dẹp đống tro đó đi, nhưng vẫn còn sót lại một góc giấy đốt chưa cháy hết... mà dì đã giật lại ngay nên em còn chưa kịp coi là cái gì nữa.
Thực ra dì Trần có để lộ rất nhiều cảm xúc qua lời nói không rõ đầu đuôi đấy chứ, nhưng vì Diệp Tri Thu quá vô tư chưa để dạ những điều kỳ lạ trong câu nói của dì đó thôi. Hoa Vân Phong vẫn đang suy nghĩ về điều đó. Bỗng nhiên Diệp Tri Thu từ trên chân anh đứng thẳng dậy, quay sang đối mặt với anh, nói:
- A, em biết rồi. Có khi nào chú em có ai đó bên ngoài, làm cho dì em biết được nên mới buồn bả không? Còn đống tro kia… ùm… nhất định là thư tình trước kia chú viết cho dì, bây giờ dì giận đem ra đốt hết.
Cô tự cho lý luận của mình là đúng, dáng vẻ như hiểu chuyện lắm. Ngược lại, Hoa Vân Phong không cho là vậy. Anh kéo cô ngồi trở lại trên chân mình, vuốt tóc cô mà nói:
- Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ lung tung.
Diệp Tri Thu không phục, cô nói:
- Vậy anh nói xem, như thế nào mới đúng?
Hoa Vân Phong không trả lời mà hỏi ngược lại cô:
- Ba em làm trong công ty nào? Anh sẽ nhờ người hỏi thăm thử xem.
Diệp Tri Thu rầu rĩ:
- Nếu em biết thì em đã sớm nói cho anh biết rồi. Em chỉ biết ba em làm việc ở thành phố C, trong một công ty xây dựng gì đó, không biết tên. Ba em tên Diệp Hoài Sơn, sinh năm 1960, chú em tên Trần Cảnh Đức, sinh năm 1963.
Hoa Vân Phong gật đầu nói:
- Được rồi, em yên tâm đi, chắc cũng không có gì đâu. Gần đây tình hình kinh tế có chút bất ổn nhưng cũng không có công ty nào gặp nguy cơ nghiêm trọng cả. Nhất định không có chuyện gì đâu.
Anh nói những điều này đều để trấn an tâm lý của Diệp Tri Thu. Trên thực tế, tình hình bất ổn hiện nay kèm theo vô vàng hệ lụy, có rất nhiều công ty phá sản do cạnh tranh không nổi, hoặc giải thế, sáp nhập thành công ty cổ phần chẳng hạn theo định hướng đổi mới về kinh tế của chính phủ. Nếu công ty không trụ cột tốt, nhất định nguy cơ rất cao.
Mà cũng thật lạ, hai người quen nhau, yêu nhau rồi đến tận bây giờ vẫn chưa ai biết rõ về gia đình của đối phương cả. Đến hôm nay, nhờ hỏi han chuyện này mà Hoa Vân Phong mới biết được tên của ba cô. Mà ngược lại Diệp Tri Thu cũng chỉ biết tên của mẹ Bình, là mẹ nuôi của người yêu mình, ngoài ra chẳng còn biết gì khác nữa. Có lẽ giữa họ cũng ngầm tạo ra một khoảng tự do cho đối phương.
Về mặt của Diệp Tri Thu, cô không biết tên mẹ mình, không biết gì về họ nhà ngoại, cho nên trước kia có ai hỏi đến cô đều thành thật nói không biết, kết quả là họ cười nhạo cô là đứa nhỏ bị mẹ bỏ rơi, cô buồn lắm nên cũng không chủ động nhắc đến chuyện gia đình. Còn Hoa Vân Phong, anh không giấu giếm, nhưng vì trong số những người thân của mình, có người làm cho anh nhớ đến mà đau lòng, cũng có người nhắc lại chỉ làm anh thêm đau khổ, cho nên anh cũng không nhắc đến làm gì.
Nếu như có dụng tâm nhất định có thể hỏi han hoặc điều tra về gia cảnh của nhau. Nhưng hai người yêu nhau họ chỉ nghĩ rằng người họ yêu là đối phương, cho dù bối cảnh có như thế nào cũng chẳng kiên quan đến họ. Vả lại Hoa Vân Phong không muốn điều tra cặn kẽ về người mình yêu, làm như vậy là xúc phạm đến tự do cá nhân của cô, anh yêu cô nên tôn trọng từng phương diện nhỏ nhất để đảm bảo người yêu của mình thoải mái nhất khi ở bên cạnh mình.
Diệp Tri Thu đơn giản chẳng nghĩ nhiều, cô tin tưởng anh vô điều kiện, những gì anh nói đều là đúng hết. Cô nói:
- Ờ, quyết định vậy đi… đúng rồi, ăn mau, nguội hết rồi kìa. Nhưng mà em thích nguội, ăn được nhiều mà khỏi sợ nóng.
Hoa Vân Phong nghe “triết lý ăn uống” của cô xong thì không nhịn được cười. Vỗ nhẹ vào lưng cô và nói:
- Ăn nhanh đi con mèo kia, trễ quá rồi còn đi ngủ nữa đó.
Diệp Tri Thu vừa mới nhỏm đứng lên thì cô có điện thoại. Cô bắt máy:
- Alô, em nghe đây anh Lăng Khiêm!
Diệp Tri Thu nhận điện thoại rồi ngồi trở lại trên chân của Hoa Vân Phong như cũ và đưa điện thoại dán vào tai anh để cùng nghe. Theo cách suy nghĩ của cô, cho người yêu nghe mình nói chuyện điện thoại cũng không có gì là sai cả. Nhưng mà Hoa Vân Phong né tránh, anh quay sang lắc đầu với cô ý bảo anh không nên làm như thế và che lỗ tai mình lại. Diệp Tri Thu nghe lời, cô chuyển sang tai bên kia, nghe Sở Lăng Khiêm nói:
- Cô bé, buổi diễn của em thế nào?
Diệp Tri Thu vui vẻ khoe:
- Đương nhiên là thành công tốt đẹp rồi. Em của anh mà…
Sở Lăng Khiêm vui vẻ cười to, anh nói:
- Đúng vậy, em là cô bé giỏi nhất. Sao hả? Có video gửi cho anh xem không?
Diệp Tri Thu nhìn thoáng qua Hoa Vân Phong vẫn ngồi ở đấy bình tĩnh ăn cháo của mình. Cô cười nói với bên đầu dây kia rằng:
- Không có. Người ta đâu có hứa là cho anh xem. Người ta nói nếu anh có tâm thì về xem người ta diễn thật kìa, còn gửi video… không có cửa đâu!
Cô chỉ hứa với một mình Hoa Vân Phong là sẽ xin clip cùng xem với anh mà thôi. Anh Lăng Khiêm không được ưu tiên đó.
Sở Lăng Khiêm làm bộ như rầu rĩ:
- Cô bé, em nhẫn tâm vậy sao? Nếu anh không bận thì đã về với em rồi. Hay là vậy đi, thứ 4 tuần sau anh về với em, chịu không?
Diệp Tri Thu vẫn trẻ con như mọi khi, khi anh nói sẽ về cô đều sẽ đòi quà:
- Mua quà cho em là được rồi. Hì hì…
Sở Lăng Khiêm hứa hẹn:
- Oke! Nhất định sẽ có quà thật to cho em.
Diệp Tri Thu nhăn cái mũi:
- Hừ, lần trước cũng nói quà to, rốt cuộc về đây đem mình không hà. Còn ba hoa nói rằng anh chính là món quà đó. Thật không biết xấu hổ, em biết là anh quên mang quà chon em rồi tìm cớ nói như vậy thôi.
Sở Lăng Khiêm bên kia cúi đầu gãi gãi cái mũi:
- Ừ, thì đúng rồi. Cô bé thông minh nhất.
Đáng lẽ ra anh muốn dùng cách đó để thử xem khi anh về cô mong chờ anh hay là chờ quà. Nhưng cô gái ngây thơ này quả thật còn trẻ con quá, làm anh thất vọng vô cùng, cô chờ quà! Cho nên anh đành bịa chuyện nói mình chính là món quà đó. Cô bé lại xụ mặt, giận anh mấy ngày. Thấy chưa, yêu một cô bé ngây thơ quá là thế đó. Hay nói đúng hơn thì Sở Lăng Khiêm biết rõ cô bé chỉ xem mình là anh trai mà thôi. Nhưng anh hoàn toàn tự tin, sớm muộn gì cô bé cũng sẽ là của mình nên không vội, để cô bé chơi cho thỏa mãn tuổi trẻ đi, sau đó anh sẽ trao cho cô một tòa thành mang tên “Lâu đài tình ái”, cô sẽ mãi mãi là của riêng anh mà thôi!
Diệp Tri Thu thấy Hoa Vân Phong ăn xong cháo, anh chuẩn bị đứng dậy cầm chén đi rửa, cô đột nhiên chẳng muốn dong dài với Sở Lăng Khiêm nữa. Cô thúc giục:
- Anh Lăng Khiêm, anh bận rộn như vậy em không nói nhiều nữa. Anh lo làm việc đi nha. Em cúp máy đó.
Nói xong cũng không một lời chào tạm biệt, cô tắt máy ngay. Người bên kia điện thoại chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ là giờ này đã trễ, có lẽ cô bé muốn đi ngủ thôi, cho nên cũng không ép buộc.
Bên này, Diệp Tri Thu vội buông điện thoại, cầm chén cháo đang ăn dở của mình chạy theo Hoa Vân Phong. Cô tự động nói:
- Người mới nãy là anh Lăng Khiêm. Em coi anh ấy như anh trai của em thôi. Bọn em quen nhau từ hồi em còn nhỏ xíu hà.
Hoa Vân Phong ngừng động tác rửa chén, anh nói:
- Anh đâu có hỏi.
Diệp Tri Thu cười cười:
- Ờ, thì tại em thấy anh giống như là… đang ghen!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Vậy sao? Biểu hiện rõ vậy à? Nhưng tiếc quá, anh không có ghen!
Diệp Tri Thu không tin. Cô giơ ngón tay trỏ chỉ chỉ lên ngực anh và nói:
- Ở đây đang nói: “Bạn đã nói dối lòng rồi kìa!”.
Hoa Vân Phong khẳng định thêm lần nữa:
- Thật mà, anh không có ghen. Anh chỉ là đang suy nghĩ một chuyện... À, anh Lăng Khiêm của em họ tên đầy đủ là Sở Lăng Khiêm phải không?
Diệp Tri Thu gật đầu nói:
- Đúng, anh ấy có công ty ở bên Mỹ á. Anh ấy nói thứ 4 tuần sau sẽ về thăm em, phải chi có cơ hội cho hai người làm quen thì tốt quá!
Hoa Vân Phong chỉ gật đầu rồi cũng chẳng nói gì thêm. Theo khoa học nói, Trái đất này chẳng tròn, nhưng sao sự thật thì nó quá tròn đấy chứ, những con người ở tận đâu đâu rồi cuối cùng đều có liên quan và dường như rất dễ gặp nhau tại một tâm điểm nào đó vào một thời gian nào đó!
Hoa Vân Phong đang nghiền ngẫm làm sao để thuyết phục Sở Lăng Khiêm đến gặp Hà Thúy Bình, không chú ý đến Diệp Tri Thu đang gọi, bỗng phát hiện trên trán mình có ai đè xuống, anh mới nhớ ra cô đang vuốt chân mày cho anh, bởi vì anh lại nhíu mày theo thói quen nữa rồi.
Diệp Tri Thu nhanh chóng “tiêu diệt” hết mấy muỗng cháo còn lại trong chén, đưa cho Hoa Vân Phong rửa luôn. Sau đó cô nài nỉ:
- Anh, chúng ta mới ăn xong thì không nên đi ngủ liền đúng không? Hay là… xem phim với em nha.
Hoa Vân Phong đồng ý. Thực ra hai người là ai làm việc nấy. Diệp Tri Thu đang đón xem một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết mà cô thích nhất trong thời gian gần đây. Còn anh thì ngồi đấy “đọc sách”.
Diệp Tri Thu xem đến đoạn quảng cáo, cũng qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Hoa Vân Phong nhắc nhở:
- Mèo con, khuya rồi, đi ngủ thôi!
Diệp Tri Thu hỏi anh:
- Anh buồn ngủ rồi hả?
Hoa Vân Phong lắc đầu, anh đời nào giờ này mà buồn ngủ chứ, chỉ là một phần không muốn cô thức quá khuya, một phần còn nhiều công việc cần phải giải quyết nữa. Anh nói:
- Chưa. Nhưng anh có công việc cần làm.
Diệp Tri Thu cũng không hỏi anh là công việc gì, cô chỉ nói:
- Ngủ thì được thôi, nhưng mà em muốn… ngủ chung có được không?
Hoa Vân Phong dứt khoát:
- Không!
Cô lại bốc đồng, la lên:
- Tại sao?
Hoa Vân Phong xoa đầu cô:
- Tri Thu, ngoan, nghe lời!
Diệp Tri Thu lại yếu thế. Bình thường cô nũng nịu đòi cái gì cũng được, chỉ cần anh thực hiện được thì sẽ làm ngay, còn nếu anh đã quyết định là không được rồi thì ngữ khí nghiêm túc như vậy đó, không cho người khác có đường xin xỏ thêm cái gì hết. Đây gọi là uy nghiêm, chỉ cần thay đổi một chút giọng nói cũng làm người ta khó lòng cãi lại.
Diệp Tri Thu không nài nỉ nữa. Cô làm mặt xấu với anh:
- Hừ, sau này đừng có hối hận!
Hoa Vân Phong nghe tiếng bước chân cô đi xa dần mà bất đắc dĩ cười cười. Cô bé vẫn là cô bé, vẫn sợ anh như ngày nào, dù thời gian gần đây biết lên mặt đòi này đòi nọ với anh, nhưng chỉ cần anh nghiêm giọng là sợ ngay.
Diệp Tri Thu rửa mặt xong thì Hoa Vân Phong cũng vừa thu xếp giường ngủ cho cô. Anh nói:
- Tối nay em ngủ giường anh, anh qua phòng bên kia. Có cần gì thì gọi anh! Còn nữa, tặng em cái này…
Diệp Tri Thu vui mừng khi nhìn thấy trong lòng bàn tay anh là sợi dây chuyền mà hai người cùng nhau đặt làm từ hôm đi chợ đêm. Hôm đó anh về thành phố C gấp, khi đi có cho người dặn dò chủ cửa hàng làm xong cứ gọi điện thoại cho anh, sẽ có người đến nhận. Sợi dây chuyền từ đây đến tay anh ở thành phố C, rồi bây giờ lại quay trở về thành phố Đ, làm vậy quá phí sức và phiền phức, nhưng anh muốn đây chính là món quà đầu tiên anh tặng cho người yêu, nên chính anh là người nhận chúng trước.
Anh không cầu kỳ như người ta, tặng quà cho cô không cần phải gói quà cầu kỳ hay đặt chúng vào cái hộp xinh xắn nào hết, nhưng cô thích phong cách này. Anh nắm chặt nó trong lòng bàn tay ấm áp của anh rồi từ từ mở từng ngón tay ra hé lộ vật thể bên trong, rồi tay kia cầm lên sợi dây chuyền, động tác quen thuộc vẫn rất hay làm khi anh cầm một vật gì đó chính là vuốt ve bề mặt của nó. Anh đưa tay tìm kiếm vị trí đeo vào cổ cho cô. Diệp Tri Thu cười toe toét cái miệng không ngậm lại được, anh dựa vào gần cô như vậy, hơi thở của anh phả vào trên mái tóc của cô làm cho tim cô đập rộn ràng. Hơi thở nhè nhẹ lướt qua đỉnh đầu như một cơn gió hiu hiu làm gợn lên mặt hồ êm ái, đồng thời cũng làm trong lòng cô xao động, từng cơn từng cơn!
Đợi anh mãi mà anh vẫn chưa xong, Diệp Tri Thu lên tiếng hỏi:
- Sao rồi anh?
Hoa Vân Phong nói giọng rầu rĩ:
- Anh vẫn chưa đeo vào được, cái móc bên này khe hở nhỏ quá… anh không tìm được vị trí đặt cái vòng nhỏ bên này vào rồi!
Diệp Tri Thu cười cười:
- Anh không cần gấp, từ từ cũng được. Em đợi được mà.
Nói xong, cô cúi đầu dựa sát vào ngực anh. Toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt lên người anh hết. Hai tay ôm chặt thắt lưng của anh, miệng cười hạnh phúc. Lát sau, cuối cùng anh cũng đã hoàn thành công việc. Anh gọi cô:
- Buông ra mèo con, đeo xong rồi.
Diệp Tri Thu nới lỏng cánh tay ra. Cô sờ vào mặt dây chuyền. Kỳ lạ lắm, sợi dây chuyền làm bằng kim loại bạc, đáng lẽ ra nó phải lạnh mới đúng, nhưng khi được anh đeo vào cho, cô lại cảm thấy nó thật ấm áp, giống như mang hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến vậy. Cô hỏi:
- Đưa dây của anh cho em, em đeo vào cho.
Hoa Vân Phong lấy trong túi áo ra một chiếc khác, y hệt của cô, Diệp Tri Thu hí hửng cầm lấy đeo vào cho anh, cô làm nhanh hơn anh nhiều. Xong rồi, cô khen ngợi:
- Đẹp quá!
Hoa Vân Phong hôn nhẹ lên trán cô, nói:
- Ngủ đi mèo con, anh về phòng!
Anh xoay người lại, Diệp Tri Thu ôm anh từ phía sau, mặt úp vào lưng anh:
- Người ta sẽ rất nhớ anh đó.
Hoa Vân Phong cười, nụ cười ấm áp niềm yêu thương:
- Mèo con, chỉ cần hiện giờ em lên giường, nhắm mắt lại rồi ngủ một giấc, sáng mai chúng ta lại gặp nhau.
Diệp Tri Thu nghe lời, cô hôn trộm anh một cái, sau đó nhảy tót lên giường, kéo chăn đắp lên đến tận cổ, vẫy tay:
- Cái nấm khó tính, ngày mai gặp, ngủ ngon!
Hoa Vân Phong cũng chúc lại cô:
- Ngủ ngon!
Anh vào phòng tắm rửa mặt xong thì về phòng bên kia. Ở đấy vốn là phòng ngủ của Phùng Kiến Quân, khi anh mới bước vào đã có cái gì đó cản chân rồi. Thì ra là cách bày trí khác phòng của anh. Từ khi thuê nhà trọ này, Phùng Kiến Quân và anh mỗi người một phòng, bình thường anh cũng không sang đây làm gì, cho nên không biết cách bày trí ở đây. Đưa tay sờ thử đồ vật trong này, lát sau mới đến được cái giường. Cũng may là có người đến dọn dẹp thường xuyên, nếu không với tính cách cẩu thả, bừa bãi của Phùng Kiến Quân, nhất định Hoa Vân Phong tối nay sẽ mất ngủ trên cái giường này thôi.
Sau khi ngồi xuống giường, Hoa Vân Phong lấy điện thoại gọi vào một dãy số:
- Anh điều tra người có tên là Diệp Hoài Sơn, làm việc trong một công ty xây dựng ở thành phố C, tuổi 56 và Trần Cảnh Đức, tuổi 53, hiện ngụ tại thành phố Đ.
Bên kia đáp ứng. Hoa Vân Phong tắt điện thoại. Anh lại lấy quyển sách lúc nãy ra tiếp tục đọc. Chỉ khoảng 15 phút sau, có điện thoại vang lên. Bên kia báo cáo kết quả:
- Sau khi loại trừ những đối tượng không phù hợp, kết quả thu được cho thấy, Diệp Hoài Sơn đã từng làm việc tại Thịnh Á, trước kia là tài xế của Lý Tuấn Sinh, đã nghỉ hưu 5 năm trước. Hàng tháng trong tài khoản ngân hàng đều có thêm 15 triệu đồng. Ông ta có một đứa con gái trong hộ khẩu tên Diệp Tri Thu. Còn Trần Cảnh Đức vốn là bà con xa của Diệp Hoài Sơn. Theo kết quả điều tra, ông ta hiện đang ở trong một ngôi biệt thự ở thành phố Đ với vợ của mình và con gái của Diệp Hoài Sơn. Ngôi biệt thự do Diệp Tri Thu đứng tên, quyền sở hữu mới chuyển sang khi cô gái đủ 18 tuổi. Vài ngày trước ông ta có đăng ký chuyến bay đi thành phố C, nhưng hiện tại đã mất tung tích.
Hoa Vân Phong nghe một hơi dài những thông tin mà bên kia cung cấp. Anh không có nhận xét gì thêm mà chỉ ngắn gọn dặn dò:
- Tiếp tục điều tra!
Câu nói này có nghĩa là những gì còn chưa rõ phải được điều tra thêm. Còn nữa, đối tượng trên vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát chứ chưa phải là bỏ qua như thế.
Sau khi gác điện thoại, Hoa Vân Phong suy nghĩ rất nhiều. Càng nghĩ mày càng nhăn lại, anh mong rằng những điều mình suy đoán đều không phải là sự thật. Dựa vào những thông tin trên, có thể nghĩ ngay đến cha và cú của Diệp Tri Thu có liên quan đến Lý Tuấn Sinh. Nếu như không phải thân tín hoặc là có giá trị sử dụng được, thì mức lương sau khi nghỉ hưu của một tài xế làm sao có thể cao như vậy. Và tại sao chú của cô nói rằng đi làm việc giúp Diệp Hoài Sơn lại mất tích không biết lý do. Một người không có xuất thân hiển hách chỉ làm công ăn lương thì làm gì xây dựng được một ngôi biệt thự nguy nga như hiện tại? Rất nhiều những chi tiết làm cho anh muốn loại bỏ họ ra khỏi những việc làm tiếp tay cho bọn xấu xa là không thể. Chỉ mong sao cha và chú cô không lên quan đến chuyện năm xưa của nhà họ Hoa, nếu không… nếu không anh phải làm sao đây?
Hoa Vân Phong miên man suy nghĩ nhiều thứ lắm. Anh cũng chỉ có thể liên kết các sự việc để dự đoán thân phận tay sai của người thân Diệp Tri Thu mà thôi, chứ chưa hề biết đến một bí mật kinh thiên động địa khác. Mà cái bí mật kia cũng chỉ có một vài người biết mà thôi, nếu sớm bị người khác chỉ sơ sài vài bước có thể điều tra ra được thì còn gì gọi là bí mật giấu kín gần hai mươi năm được chứ?
Bên kia phòng, Diệp Tri Thu lăn qua lăn lại vùi mặt vào trong gối muốn hít thở mùi hương của anh, nhưng mà hít vào cũng chỉ có mùi nước xả vải, xem ra là gối mới giặt rồi. Rầu rĩ, cô chẳng ngủ được. Chốc lát sau, điện thoại dưới gối cô rung lên, Diệp Tri Thu nhìn màn hình, ban đầu còn tưởng rằng người bên kia cũng ngủ không được như cô mà gọi điện nói chuyện phiếm đó chứ, ai ngờ là Lam Hân Đồng.
- Alô, mỹ nữ, sao giờ này chưa ngủ mà gọi cho mình vậy? Có phải nàng nhớ ta không?
Lam Hân Đồng cười nhẹ vào điện thoại, ngọt ngào nói:
- Bạn đừng có đem những lời hay nói với Điềm Mật ra để nói với mình, không có tác dụng đâu nhé. Mình chỉ thích con trai thôi, giới tính không bị lệch lạc đâu.
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Ây, nàng làm ta đau lòng quá, ta muốn qua Thái Lan, ta muốn qua Thái Lan!
Lam Hân Đồng cố ý hỏi lại:
- Để làm gì hả?
Diệp Tri Thu làm bộ thương tâm nói:
- Thì để chuyển giới đó… ha ha!
Lam Hân Đồng tính tình dịu dàng, cũng không bát quái như Điềm Mật, cho nên cô nàng cũng chẳng thích đùa giỡn cho lắm, lúc nào cũng điềm đạm nhẹ nhàng mà thôi. Cô cắt đứt mạch chuyện vu vơ của Diệp Tri Thu:
- Được rồi, mình có chuyện muốn hỏi bạn…
Diệp Tri Thu chu môi, không hiểu, hỏi:
- Ủa, gì mà nghiêm túc dữ vậy?
Lam Hân Đồng cắn môi một chút, vẫn là nên nói thẳng đi:
- Ờ, cũng không có gì, chỉ là mình có điều lấy làm lạ định hỏi bạn thôi…
Cô bạn khẳng khái đồng ý ngay:
- Cứ hỏi!
Bên này cũng nhanh chóng nói:
- Tối tay mình thấy bạn với anh của bạn có tình cảm rất tốt nhỉ, sao đó giờ bạn chưa bao giờ kể về anh ấy vậy?
Diệp Tri Thu nhất thời chưa phản ứng kịp, cô hỏi ngay:
- Ai?
Lam Hân Đồng nhắc lại:
- Thì người anh bà con của bạn, tên là… Vân Phong đó!
Diệp Tri Thu “À…”, hiểu rõ câu hỏi và trả lời rằng:
- Hì hì, anh ấy đó hả? Mình cũng mới gặp hồi tháng 9 vừa rồi hà. Tính tình ban đầu không tốt lắm, nhưng sau này được mình “cải tạo”, tốt hơn nhiều rồi.
Khi nhắc đến Hoa Vân Phong, cô nàng đều nói chuyện một cách thoải mái và tự hào như thế đấy. Còn Lam Hân Đồng vốn dĩ không phải ngu ngốc, nhưng người ta thường nói “Yêu là mù quáng”, nên cô chưa nhận ra cái gì sơ hở ở đây, vả lại tuổi đời còn nhỏ, đối với tình yêu đầu đời còn nhiều cố chấp, chưa biết cái gì gọi là rào trước đón sau cả. Cô nghe Diệp Tri Thu trả lời, lý giải rằng: bạn mình và anh ấy là bà con xa, họ chỉ được gặp và nhận ra nhau vào khoảng thời gian gần đây thôi. Và cô nghĩ, với tính cách thích náo loạn nhưng lại chẳng hề kém phần đáng yêu của cô bạn mình, nhất định sẽ làm người khác thích nhanh thôi, cho nên với vai trò là một người anh, thì Hoa Vân Phong cũng dễ dàng thân thiết với Diệp Tri Thu hơn. Điều đó không có gì là lạ cả!
Lam Hân Đồng hỏi tiếp:
- Vậy… nhà anh ấy ở xa lắm sao mà hai người ít gặp nhau vậy?
Diệp Tri Thu thẳng thắn:
- Cũng không xa đâu, ở thành phố C thôi hà. Nhưng mình bận học, anh ấy cũng có việc riêng, trước kia một tháng anh ấy mới đến nơi đây một lần, nhưng giờ thường xuyên hơn rồi.
Thấy Diệp Tri Thu cung cấp nhiều thông tin cho mình như vậy, Lam Hân Đồng sợ mình làm lộ ra phần cảm tình nhỏ nhoi này, cho nên cô đã tự giải bày mà không cần ai phải hỏi, thực ra thì Diệp Tri Thu tâm tính trong sáng, cũng không có để ý đề phòng điều gì hết, cho nên cô cứ nghĩ như là trò chuyện bình thường và quan tâm hỏi han thôi, chẳng biết đến Lam Hân Đồng có ý khác. Lam Hân Đồng nói:
- À… mình chỉ thấy anh ấy hát và đàn rất hay, có chút… ngưỡng mộ, định hỏi anh ấy học ở đâu mà giỏi vậy,… ờ, còn nếu có cơ hội… mình có thể nhờ anh ấy chỉ dạy đôi điều không?
Diệp Tri Thu vốn rất rộng lượng và đối xử tốt với bạn bè, cho nên cô đồng ý ngay:
- Được chứ, bạn là bạn thân của mình thì cũng như là em gái của anh ấy mà, anh ấy không giấu nghề đâu. Nhưng mà cũng không biết khi nào anh rảnh, bởi vậy mình không hứa trước được nha.
Lam Hân Đồng vui mừng khôn xiết, cô có cơ hội rồi, cô vội nói:
- Khi nào cũng được, chỉ cần bạn hỏi anh ấy giúp mình một tiếng… mình lúc nào cũng rảnh mà.
Diệp Tri Thu thật cảm phục tinh thần ham học hỏi của bạn mình, cô nói:
- Không thành vấn đề, cứ giao cho mình, anh ấy nhất định đồng ý thôi.
Lam Hân Đồng đã đạt được mục đích sau cuộc trò chuỵện, cô nói với Diệp Tri Thu hãy nghỉ ngơi sớm đi, thế là hai người gác điện thoại. Một bên đang ôm điện thoại và âm thầm cười vui, cô và anh có duyên, giờ có cả cơ hội ở bên nhau nhiều hơn, trong lòng ngọt ngào say sưa trong cơn mơ tình ái. Cô quay sang ôm chặt cái gối vào lòng, thoải mái nhắm mắt lại tận hưởng mộng đẹp.
Còn Diệp Tri Thu nói ngủ mà có ngủ được đâu. Lăn lộn tới mỏi nhừ cả người rồi. Cô oán trách người ấy nhẫn tâm quá mà, cho cô ngủ một mình như vậy, người ta lần đầu tien ngủ ở ngoài, lạ chỗ mà. À… tại sao không nhờ lý do này để làm nũng cùng anh nhỉ? Nghĩ là làm, Diệp Tri Thu hớn hở nhảy xuống giường, chạy nhanh mở cửa rón rén sang phòng bên cạnh…
Hai phòng cách nhau chỉ có hai bước chân, mà cô lại đi thật lâu, thực ra là đi đi lại lại ngoài trước cửa phòng không dám gõ cửa. Ngộ nhỡ anh ngủ rồi thì sao? Hóa ra cô làm phiền anh à? Ôi, chứ chẳng lẽ đứng đây hoài cả đêm hay sao, hôm sau cô không muốn biến thành con gấu trúc đâu nha. Quyết định gõ cửa, kèm theo tiếng kêu nhẹ:
- Vân Phong, anh ngủ chưa?
Rồi cô dán lỗ tai vào sát cánh cửa để lắng nghe động tĩnh. Cô nghe được tiếng sột soạt, rồi bước chân hướng gần chỗ này và “cạch…” cửa mở! Cô ló đầu vào trong nhìn thử, bên trong tối om chẳng thấy cái gì hết.
Hoa Vân Phong dường như biết được hành động của cô, anh nhấn mở công tắc đèn bên trong cánh cửa, phòng bỗng nhiên sáng trưng. Anh hỏi:
- Sao em chưa ngủ nữa?
Biết còn hỏi, người này chuyên môn như vậy đó, làm người ta tức muốn chết mà không có cách nào trách móc anh được mà. Diệp Tri Thu đành nói:
- Ngủ không được! Người ta sợ ma… Ý em là mới nãy coi bộ phim có cảnh kinh dị, tới giờ vẫn còn sợ. Còn nữa, người ta ngủ chỗ lạ, không có quen!
Hoa Vân Phong thực ra cũng chưa có ngủ, anh suy nghĩ nhiều chuyện quá vẫn không có buồn ngủ, vả lại đọc sách ban đêm là thói quen của anh, hiện tại cũng thế, nếu chưa quá 12 giờ đêm nhất định chưa ngủ được. Anh xoa đầu cô:
- Hiểu rồi… hết cách với em mà. Đi, qua bên kia ngủ, bên này cũng lạ chỗ, anh cũng không ngủ được.
Diệp Tri Thu vui mừng kéo tay anh:
- Đi nhanh, đi nhanh!
Hoa Vân Phong bị cô kéo bước ra mấy bước chân, anh chợt nhớ đến vẫn chưa tắt đèn, anh đứng lại nói:
- Đợi anh tắt đèn rồi hẳn đi.
Diệp Tri Thu nhanh hơn anh, cô chạy vào trong “tạch…” tắt đèn. Cô cười hì hì:
- Tắt rồi, đi thôi.
Cô sợ anh đổi ý, lỡ như anh vào trong đó tắt đèn rồi trốn luôn không ra thì sao, đầu của cô gái này luôn nghĩ những cái gì nhỏ nhặt, lung tung và ngây ngô như thế đấy.
Qua bên này, sau khi nằm xuống, Diệp Tri Thu cố gắng hướng gần sát vào người Hoa Vân Phong như muốn chui vào cơ thể anh vậy. Đầu cô gối lên cánh tay anh. Cô lấy tay còn lại của anh đặt lên eo của mình. Về phần cô, cô như con sam bám lấy anh, tay ôm chặt người anh, chân cũng quấn trên chân anh. Hoa Vân Phong kháng cự:
- Mèo con, em làm cái gì vậy, như vậy làm sao mà ngủ được? Cái gối ôm đâu rồi?
Diệp Tri Thu mặc kệ những lời anh nói, càng siết chặt hơn. Cái gối ôm cô đã phi tang rồi, đâu dại gì mà để nó lại trở thành “Chướng ngại vật” giữa cô và anh chứ? Cô không muốn nhắc chuyện này nữa, lái sang chuyện khác để nói:
- Vân Phong à, lúc nãy anh nói sẽ kể em nghe chuyện của anh Thư Lê đó. Anh kể đi!
Làm sao anh không biết ý đồ của cô, nhưng lời anh đã hứa, anh nhất định làm. Kể cho cô nghe vậy và anh bắt đầu:
- Anh cũng không biết cô gái có tên Huyền Cầm có đặc điểm gì mà Thư Lê chỉ cần nhìn một cái là nhớ ra ngay. Chuyện này phải kể lại từ lúc bọn anh còn rất nhỏ, bọn anh phải chịu sự khống chế của bọn buôn người. Chúng bán những đứa trẻ khỏe mạnh với giá cao, còn mấy đứa không được xinh xắn hoặc là tàn tật chúng để lại lập thành một đội xin ăn, bán vé số, đánh giày hay là lớn tuổi hơn một chút thì chuyển sang móc túi. Khi đó Thiệu Đông, Thư Lê và anh cũng một “tổ”, gọi là tổ đi cho dễ phân biệt với mấy đứa khác. Bọn anh được phân công bán vé số, nhưng Thư Lê từ nhỏ mắc bệnh trầm cảm, không nói không rằng nên chẳng có ai chịu mua giúp anh ta cả. Cuối ngày lại bị bọn chủ lôi ra đánh và khi đó lại bị bỏ đói. Anh và Thiệu Đông thì có thu nhập tốt hơn một chút, cho nên cứ đến cuối ngày bọn anh cùng chia đều số tiền bán được ra làm ba, để ai cũng có cơm để ăn, dù ít một chút nhưng chí ít không ai bị bỏ đói. Cho đến một hôm nọ, Thư Lê và anh gặp nhau trên đường, anh ấy vẫn chưa bán được vé nào, anh định lấy để bán giúp, ai ngờ có một cô bé, chừng 6-7 tuổi gì đó hỏi Thư Lê có bán vé số không. Thư Lê không nói chuyện, anh giúp anh ấy nói rồi đưa mấy tờ lúc nãy lấy của Thư Lê định bán giúp ra cho cô bé đó. Nhưng thật kỳ lạ là cô bé đó không chịu lấy của anh mà cố giật lấy trên tay của Thư Lê, rồi ngây ngô vài tiếng đếm được 10 tờ, cô bé lấy hết. Trước khi đi cô bé còn nói với Thư Lê bảo rằng số tiền này là cô ấy để dành từ Tết đến giờ chuẩn bị mua cây đàn đồ chơi, rồi còn nói hàng ngày sẽ xin mẹ 2000 đồng để mua vé số cho Thư Lê. Thế rồi cứ như thường lệ, ngày nào cô bé cũng mua 1 vé, mãi đến 1 tháng sau, không thấy cô bé đến nữa. Thư Lê tuy chưa bao giờ nói ra nhưng anh biết, anh ấy rất để tâm cô bé ấy, cho nên đến nay vẫn còn nhớ!
Diệp Tri Thu lắng nghe câu chuyện kể lại rất dài của anh, nghe xong cô im lặng, nhưng cô vẫn chưa bị độ dài của câu chuyện làm cho ngủ quên đi mất. Lát sau, cô mới hỏi anh:
- Vậy tại sao anh lại bảo anh ấy phải cẩn thận chị Huyền Cầm?
Hoa Vân Phong cười nhẹ:
- Bởi vì Thư Lê đã không còn bệnh nữa, vốn dĩ không nên tự dưng gọi người ta là “Mẹ”. Nhưng anh ấy dùng cách này để lấy lòng thương của cô gái kia, đây là cách làm quen nhanh chóng nhất, mà nếu như để cô ta biết được nhất định xong đời Thư Lê rồi.
Diệp Tri Thu cười hắc hắc:
- Thật không ngờ, anh Thư Lê lại có lòng dạ đen tối như vậy.
Hoa Vân Phong cười gật đầu:
- Em chưa chứng kiến lúc Thư Lê biện hộ cho thân chủ của mình ở toàn án đâu. Miệng lưỡi sắc bén, ngay cả anh cũng nói chuyện không lại nữa là.
Diệp Tri Thu tỏ vẻ đã hiểu:
- Ồ, nhưng vỏ quýt dầy luôn có móng tay nhọn để trừng trị mà… Chị Huyền Cầm cũng không phải dạng vừa đâu! Ha ha.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoa Vân Phong, bỗng nhiên thấy cái gì đó không đúng. Cô vội nói:
- Anh ngủ mà cũng đeo mắt kính nữa hả?
Hoa Vân Phong không giấu giếm:
- Lúc nãy bên kia anh tháo mắt giả ra rồi. Sang đây, anh lo là em thấy sẽ sợ.
Diệp Tri Thu nghẹn ngào, cô không ép anh dù trong lòng rất muốn nói cho anh biết: Cô không sợ. Và biết chắt rằng nhất định anh sẽ chiều theo ý cô. Nhưng chính cô cũng biết rõ, nhìn thấy rồi cô sẽ khóc, mà cô khóc thì người đau lòng lại chính là anh cho mà xem. Nên cứ để tự nhiên đi, cô không tùy hứng nữa!
Diệp Tri Thu dịu ngoan cúi đầu trở lại vùi vào ngực của Hoa Vân Phong, cô nói:
- Được rồi, em buồn ngủ, ngủ trước đó, anh tắt đèn bàn đi.
Hoa Vân Phong tắt đèn rồi trở về tư thế ôm chặt cô. Lát sau nghe tiếng hít thở dần trở nên có quy luật của cô, anh biết rằng cô đã ngủ, cho nên anh gỡ mắt kính ra đặt sang bàn bên cạnh và cũng chìm vào giấc ngủ. Được nằm bên cạnh người mình yêu dù cho mùa đông giá rét cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào cả, rất ấm áp, rất hạnh phúc. Điều này có thể giải thích vì sao những người yêu nhau say đắm thường đam mê được ôm ấp cơ thể nhau không nhỉ? Chắc là thế rồi!
/292
|