Chiếc Bentley màu đỏ chở Diệp Tri Thu trở lại trên con đường dẫn lối biệt thự màu tím quen thuộc. Diệp Tri Thu xem xem đồng hồ, không ngờ đi chọn chiếc xe thôi mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy.
Gần 12 giờ trưa rồi, trong khi buổi chiều 13 giờ lại có buổi tụ hội bạn bè “khuê mật” thân thiết lúc học phổ thông của cô. Diệp Tri Thu gọi chú Trần: “Chú Trần ơi, chiều này 13 giờ con có buổi hẹn với các bạn, thôi thì chú chở con vào quán Rainy đi, khỏi mắc công chiều chú phải đưa con đi lượt nữa!”.
Chú Trần đương nhiên chưa bao giờ trái ý cô chủ nhỏ, chú gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lái xe theo hướng quán Rainy mà Diệp Tri Thu yêu cầu.
Quán cafe Rainy nằm xa khu vực trung tâm thành phố D, không gian thoáng đãng, yên tĩnh, là một nơi cất chứa hữu tình nước, non, nhà vườn, cây cỏ và mưa. Diệp Tri Thu thích nhất ngắm hệ thống phun mưa nhân tạo ở nơi này, kết hợp hài hòa, ẩn mình giữa thiên nhiên sơn thủy làm cho con người có cảm giác đắm mình trong bầu không khí căng đầy nhựa sống.
Vì vị trí quán ở khá xa khu trung tâm thành phố, nên xe đi một quãng thời gian mới đến nơi, lúc này vẫn còn hơi sớm mới đến giờ hẹn. Nên Diệp Tri Thu không vội, xe cũng chạy khá ổn và thông thả.
Diệp Tri Thu ngắm nhìn khung cảnh ven đường, như thả hồn vào đó, từ nhỏ sống ở nơi đẹp nên thơ này, nhưng đối với cô, được tận hưởng và cảm nhận mỗi ngày cũng sẽ không chán.
Chú Trần nhìn nhìn cô gái nhỏ qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ, chuyện gì dù đơn giản nhất cũng làm cô bé cảm thấy thỏa mãn vui sướng, chỉ cần là điều cô thích, dù nó vẫn tồn tại hàng ngày, trở thành điều hiển nhiên, cô vẫn không ghét bỏ! Đúng là cô gái hiểu chuyện đáng yêu.
Đến trước cửa, chú Trần lại làm những động tác quen thuộc, xuống xe trước và vòng ra sau mở cửa cho Diệp Tri Thu.
Lẽ ra Diệp Tri Thu cũng không cần sự săn sóc quá mức cầu kì đó, nhưng cô vô cùng hưởng thụ sự sủng ái của những người yêu thương xung quanh mình; đối với chú Trần, cô vẫn thường làm nũng, đòi này đòi kia.Việc nhận sự đãi ngộ này chắc không quá đáng đi và nói chung, Diệp Tri Thu cũng quen rồi. Cảm giác được người thân yêu thương thật tốt!
Trước khi đi vào quán, Diệp Tri Thu nghe chú Trần từ ái nhắc nhở: “Tiểu thư nhỏ, khi cần gọi điện cho chú, chú luôn yên tâm về con.”
Lời ít ý nhiều, chú Trần luôn luôn tin tưởng Diệp Tri Thu. Dù cô tính tình thoải mái, nhưng không phải thuộc dạng được nuông chiều từ bé rồi sinh tính kiêu căng thích gây chuyện thị phi.
Ngược lại, từ đầu, Diệp Hoài Sơn mỗi tháng về nhà được một lần, nhiệm vụ bảo vệ Diệp Tri Thu sớm đã thuộc về chú Trần. Chú không xem đó là trách nhiệm nặng nề, trái lại dùng tình yêu thương của cha để cho Diệp Tri Thu sống yên ổn và an toàn nhất. Hơn nữa, tuổi này của cô bé, nếu quá nghiêm khắc chặc chẽ, kiềm hãm sự tự do, rất có thể khơi dậy tính phản loạn tiềm tàng của tuổi trẻ- chú Trần nghĩ.
Sự nhu thuận của Diệp Tri Thu cũng tiết kiệm rất nhiều công sức cho chú Trần; tính cách của cô gái này là đừng làm điều gì trái ý cô, nếu không có thể nổi loạn thật đấy. Thế nên, việc tuân thủ ước hẹn với một số điều khoản đã được ‘thuận lý thành chương’ từ lâu giữa hai chú cháu.
- “Dạ! Chú cứ yên tâm! Con yêu chú ~~~ chụt…~~~” Diệp Tri Thu hôn thật mạnh lên má trái của chú Trần.
Thật hết cách với cô gái nhỏ này, bảo sao không thương cho được - chú Trần cười thỏa mãn.
Chia tay chú Trần, Diệp Tri Thu vào trong, tiến đến vị trí vẫn thường hay ngồi khi đến đây. Nhân viên phục vụ cũng đã sớm nhận ra cô gái xinh đẹp này. Ngay từ đầu cô theo các bạn đến nơi này là lúc cô học lớp 10. Lúc đó tuy vẫn chưa lung linh động lòng người như hiện tại, nhưng ai ngắm nhìn cũng phải trầm trồ: tương lai không thoát khỏi danh hiệu ‘mĩ nữ’.
Ngồi vào chỗ, Diệp Tri Thu gọi cho mình một phần sinh tố dâu. Cô thích sinh tố dâu không phải do mùi vị của nó, mà là màu hồng của dâu. Đúng, cô rất thích màu hồng, màu hồng giống như biểu trưng cho cuộc sống hiện tại của cô – bình yên và hạnh phúc. Cô luôn đi tìm những gì hoàn hảo nhất, chí ít hoàn mỹ theo cảm nhận của cô. Có người nói, người thích màu này thường nhìn đời qua “đôi mắt màu hồng”, luôn kỳ vọng vào sự trọn vẹn của vấn đề, mơ mộng viễn vong, thường hay nhút nhát và không tự tin biểu hiện. Nhưng cô nghĩ sự nhạy bén và biết cách chiều chuộng lòng người của mình là vũ khí tối ưu của một cô gái - khiến người khác luôn hài lòng.
Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến 13 giờ rồi, nhưng hầu như ‘Khuê mật’ của cô cũng rất nóng lòng gặp bạn nên cũng xuất hiện khá sớm.
Không rõ do hẹn trước hay tình cờ mà hai bạn thân của cô cùng đồng loạt tiến vào. Đầu tiên là Điềm Mật, tên thân mật hay gọi là Mật Mật hay tiểu ong mật; người sau là Lam Hân Đồng, Đồng Đồng – cô vẫn hay gọi bạn như vậy.
Mật Mật vừa vào đã nhìn thấy Diệp Tri Thu, chạy nhanh đến ôm chầm lấy cô, giống như xa vắng mấy trăm năm mới tương phùng. Diệp Tri Thu cũng ôm lấy bạn, rồi nhanh chống đẩy Mật Mật ra, ghét bỏ: “Ghê muốn chết, để người khác thấy là bạn đừng mong tìm được soái ca mà gả à nha…!”.
Bỉm môi, Điềm Mật trừng mắt mắng bạn: “Mật Mật ta tuy không hoa nhường nguyệt thẹn như cô nương ngươi, nhưng cũng có khí chất đặc biệt à, soái ca đuổi theo còn không kịp, lấy đâu ra ai ngu ngốc không cần?”…ha ha…một trận cười thỏa chí ‘giả tạo’ của Điềm Mật vang lên, không khỏi rất khoa trương đi…
Nhìn hai bạn tốt trước mặt lắc lư, ta một câu, ngươi một câu trêu chọc đối phương, Lam Hân Đồng có thể nói là thùy mị nhất trong ba mỹ nữ ở đây.
Nhan sắc của Hân Đồng không sánh bằng Diệp Tri Thu xinh đẹp ủy mị, hút hồn người khác ngay cái nhìn đầu tiên; mà Hân Đồng có ưu điểm riêng của cô. Đôi môi đỏ mọng, mềm mại vừa đủ. quyến rủ ưa nhìn, sóng mắt như thủy hồ mùa thu, long lanh làn sóng biếc. Mũi thon nhỏ nhắn, không quá cao, đặc trưng của hình tượng cô gái phương Đông nhưng là tuyệt phối với khuôn mặt trái xoan cùng làn da trắng mượt mà.
- “Thôi được rồi, lần nào cũng là mình đứng ra hòa giải hai bạn, mệt quá đi, hai cô nương xinh đẹp đều có soái ca theo đuổi hết. Đi đi, đi đi, rồi hoa nào cũng sẽ có chậu!…~~~” – mỉm cười dịu dàng, Hân Đồng cũng không chịu thua kém hòa vào cuộc vui.
- “Ây, ây…Đồng Đồng a, phải nói lại mới đúng. Đồng Đồng của chúng ta là một đại mỹ nữ, gia gia ta còn thích huống chi là cánh mày râu…~~~ ha ha …” – Điềm Mật lúc nào cũng có những câu vui đùa làm sởn cả gai óc, mang đậm sắc thái cổ đại ngôn tình. Nói đến đây không thể không nhắc đến “kho tiểu thuyết” trồng tám năm cây si cho tiểu thuyết ngôn tình Điềm Mật. Cô bạn này có thể không ăn, không ngủ, không học bài, không làm bài tập, nhưng hễ ngày nào không được chạm vào quyển tiếu thuyết là như bào cách cùng lăng trì sống không bằng chết, đau đớn tột cùng- theo cách nói phóng đại của Mật Mật là thế.
Diệp Tri Thu cười ha ha vui vẻ: “Đúng, đúng, quá đúng…chúng ta là một nhà tỉ muội tuyệt sắc!”. Khi gặp các bạn là lúc Diệp Tri Thu vui vẻ nhất, vì khi ở nhà không có vướng bận ưu sầu, nhưng cũng đâu có ai đồng trang đồng lứa để có thể mở lòng tâm sự cả.
Hai cô bạn ngồi xuống, lôi lôi kéo kéo, hình ảnh thân mật hài hòa, không nói cứ nghĩ lầm là chị em một nhà, nhà ai mà có ba cô con gái thế này không biết là phúc hay họa đây!
Gần 12 giờ trưa rồi, trong khi buổi chiều 13 giờ lại có buổi tụ hội bạn bè “khuê mật” thân thiết lúc học phổ thông của cô. Diệp Tri Thu gọi chú Trần: “Chú Trần ơi, chiều này 13 giờ con có buổi hẹn với các bạn, thôi thì chú chở con vào quán Rainy đi, khỏi mắc công chiều chú phải đưa con đi lượt nữa!”.
Chú Trần đương nhiên chưa bao giờ trái ý cô chủ nhỏ, chú gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lái xe theo hướng quán Rainy mà Diệp Tri Thu yêu cầu.
Quán cafe Rainy nằm xa khu vực trung tâm thành phố D, không gian thoáng đãng, yên tĩnh, là một nơi cất chứa hữu tình nước, non, nhà vườn, cây cỏ và mưa. Diệp Tri Thu thích nhất ngắm hệ thống phun mưa nhân tạo ở nơi này, kết hợp hài hòa, ẩn mình giữa thiên nhiên sơn thủy làm cho con người có cảm giác đắm mình trong bầu không khí căng đầy nhựa sống.
Vì vị trí quán ở khá xa khu trung tâm thành phố, nên xe đi một quãng thời gian mới đến nơi, lúc này vẫn còn hơi sớm mới đến giờ hẹn. Nên Diệp Tri Thu không vội, xe cũng chạy khá ổn và thông thả.
Diệp Tri Thu ngắm nhìn khung cảnh ven đường, như thả hồn vào đó, từ nhỏ sống ở nơi đẹp nên thơ này, nhưng đối với cô, được tận hưởng và cảm nhận mỗi ngày cũng sẽ không chán.
Chú Trần nhìn nhìn cô gái nhỏ qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ, chuyện gì dù đơn giản nhất cũng làm cô bé cảm thấy thỏa mãn vui sướng, chỉ cần là điều cô thích, dù nó vẫn tồn tại hàng ngày, trở thành điều hiển nhiên, cô vẫn không ghét bỏ! Đúng là cô gái hiểu chuyện đáng yêu.
Đến trước cửa, chú Trần lại làm những động tác quen thuộc, xuống xe trước và vòng ra sau mở cửa cho Diệp Tri Thu.
Lẽ ra Diệp Tri Thu cũng không cần sự săn sóc quá mức cầu kì đó, nhưng cô vô cùng hưởng thụ sự sủng ái của những người yêu thương xung quanh mình; đối với chú Trần, cô vẫn thường làm nũng, đòi này đòi kia.Việc nhận sự đãi ngộ này chắc không quá đáng đi và nói chung, Diệp Tri Thu cũng quen rồi. Cảm giác được người thân yêu thương thật tốt!
Trước khi đi vào quán, Diệp Tri Thu nghe chú Trần từ ái nhắc nhở: “Tiểu thư nhỏ, khi cần gọi điện cho chú, chú luôn yên tâm về con.”
Lời ít ý nhiều, chú Trần luôn luôn tin tưởng Diệp Tri Thu. Dù cô tính tình thoải mái, nhưng không phải thuộc dạng được nuông chiều từ bé rồi sinh tính kiêu căng thích gây chuyện thị phi.
Ngược lại, từ đầu, Diệp Hoài Sơn mỗi tháng về nhà được một lần, nhiệm vụ bảo vệ Diệp Tri Thu sớm đã thuộc về chú Trần. Chú không xem đó là trách nhiệm nặng nề, trái lại dùng tình yêu thương của cha để cho Diệp Tri Thu sống yên ổn và an toàn nhất. Hơn nữa, tuổi này của cô bé, nếu quá nghiêm khắc chặc chẽ, kiềm hãm sự tự do, rất có thể khơi dậy tính phản loạn tiềm tàng của tuổi trẻ- chú Trần nghĩ.
Sự nhu thuận của Diệp Tri Thu cũng tiết kiệm rất nhiều công sức cho chú Trần; tính cách của cô gái này là đừng làm điều gì trái ý cô, nếu không có thể nổi loạn thật đấy. Thế nên, việc tuân thủ ước hẹn với một số điều khoản đã được ‘thuận lý thành chương’ từ lâu giữa hai chú cháu.
- “Dạ! Chú cứ yên tâm! Con yêu chú ~~~ chụt…~~~” Diệp Tri Thu hôn thật mạnh lên má trái của chú Trần.
Thật hết cách với cô gái nhỏ này, bảo sao không thương cho được - chú Trần cười thỏa mãn.
Chia tay chú Trần, Diệp Tri Thu vào trong, tiến đến vị trí vẫn thường hay ngồi khi đến đây. Nhân viên phục vụ cũng đã sớm nhận ra cô gái xinh đẹp này. Ngay từ đầu cô theo các bạn đến nơi này là lúc cô học lớp 10. Lúc đó tuy vẫn chưa lung linh động lòng người như hiện tại, nhưng ai ngắm nhìn cũng phải trầm trồ: tương lai không thoát khỏi danh hiệu ‘mĩ nữ’.
Ngồi vào chỗ, Diệp Tri Thu gọi cho mình một phần sinh tố dâu. Cô thích sinh tố dâu không phải do mùi vị của nó, mà là màu hồng của dâu. Đúng, cô rất thích màu hồng, màu hồng giống như biểu trưng cho cuộc sống hiện tại của cô – bình yên và hạnh phúc. Cô luôn đi tìm những gì hoàn hảo nhất, chí ít hoàn mỹ theo cảm nhận của cô. Có người nói, người thích màu này thường nhìn đời qua “đôi mắt màu hồng”, luôn kỳ vọng vào sự trọn vẹn của vấn đề, mơ mộng viễn vong, thường hay nhút nhát và không tự tin biểu hiện. Nhưng cô nghĩ sự nhạy bén và biết cách chiều chuộng lòng người của mình là vũ khí tối ưu của một cô gái - khiến người khác luôn hài lòng.
Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến 13 giờ rồi, nhưng hầu như ‘Khuê mật’ của cô cũng rất nóng lòng gặp bạn nên cũng xuất hiện khá sớm.
Không rõ do hẹn trước hay tình cờ mà hai bạn thân của cô cùng đồng loạt tiến vào. Đầu tiên là Điềm Mật, tên thân mật hay gọi là Mật Mật hay tiểu ong mật; người sau là Lam Hân Đồng, Đồng Đồng – cô vẫn hay gọi bạn như vậy.
Mật Mật vừa vào đã nhìn thấy Diệp Tri Thu, chạy nhanh đến ôm chầm lấy cô, giống như xa vắng mấy trăm năm mới tương phùng. Diệp Tri Thu cũng ôm lấy bạn, rồi nhanh chống đẩy Mật Mật ra, ghét bỏ: “Ghê muốn chết, để người khác thấy là bạn đừng mong tìm được soái ca mà gả à nha…!”.
Bỉm môi, Điềm Mật trừng mắt mắng bạn: “Mật Mật ta tuy không hoa nhường nguyệt thẹn như cô nương ngươi, nhưng cũng có khí chất đặc biệt à, soái ca đuổi theo còn không kịp, lấy đâu ra ai ngu ngốc không cần?”…ha ha…một trận cười thỏa chí ‘giả tạo’ của Điềm Mật vang lên, không khỏi rất khoa trương đi…
Nhìn hai bạn tốt trước mặt lắc lư, ta một câu, ngươi một câu trêu chọc đối phương, Lam Hân Đồng có thể nói là thùy mị nhất trong ba mỹ nữ ở đây.
Nhan sắc của Hân Đồng không sánh bằng Diệp Tri Thu xinh đẹp ủy mị, hút hồn người khác ngay cái nhìn đầu tiên; mà Hân Đồng có ưu điểm riêng của cô. Đôi môi đỏ mọng, mềm mại vừa đủ. quyến rủ ưa nhìn, sóng mắt như thủy hồ mùa thu, long lanh làn sóng biếc. Mũi thon nhỏ nhắn, không quá cao, đặc trưng của hình tượng cô gái phương Đông nhưng là tuyệt phối với khuôn mặt trái xoan cùng làn da trắng mượt mà.
- “Thôi được rồi, lần nào cũng là mình đứng ra hòa giải hai bạn, mệt quá đi, hai cô nương xinh đẹp đều có soái ca theo đuổi hết. Đi đi, đi đi, rồi hoa nào cũng sẽ có chậu!…~~~” – mỉm cười dịu dàng, Hân Đồng cũng không chịu thua kém hòa vào cuộc vui.
- “Ây, ây…Đồng Đồng a, phải nói lại mới đúng. Đồng Đồng của chúng ta là một đại mỹ nữ, gia gia ta còn thích huống chi là cánh mày râu…~~~ ha ha …” – Điềm Mật lúc nào cũng có những câu vui đùa làm sởn cả gai óc, mang đậm sắc thái cổ đại ngôn tình. Nói đến đây không thể không nhắc đến “kho tiểu thuyết” trồng tám năm cây si cho tiểu thuyết ngôn tình Điềm Mật. Cô bạn này có thể không ăn, không ngủ, không học bài, không làm bài tập, nhưng hễ ngày nào không được chạm vào quyển tiếu thuyết là như bào cách cùng lăng trì sống không bằng chết, đau đớn tột cùng- theo cách nói phóng đại của Mật Mật là thế.
Diệp Tri Thu cười ha ha vui vẻ: “Đúng, đúng, quá đúng…chúng ta là một nhà tỉ muội tuyệt sắc!”. Khi gặp các bạn là lúc Diệp Tri Thu vui vẻ nhất, vì khi ở nhà không có vướng bận ưu sầu, nhưng cũng đâu có ai đồng trang đồng lứa để có thể mở lòng tâm sự cả.
Hai cô bạn ngồi xuống, lôi lôi kéo kéo, hình ảnh thân mật hài hòa, không nói cứ nghĩ lầm là chị em một nhà, nhà ai mà có ba cô con gái thế này không biết là phúc hay họa đây!
/292
|