Hoa Vân Phong và Phùng Kiến Quân đã xuống máy bay, lúc này Phùng Kiến Quân đang lái xe đưa Phong ca đến thẳng quán Tương Phùng. Trước đó để mẹ không lo lắng, Hoa Vân Phong lúc nào cũng hiếu thảo nhớ đến mẹ đầu tiên, anh đã gọi điện cho mẹ, nói là mình đã đến nơi, chỉ là có chút chuyện phải đi ra ngoài một lát. Nhưng Hà Thúy Bình nào có chịu để yên, bà khăng khăng một mực bảo Hoa Vân Phong phải về nhà ghé vào cho bà gặp một cái, để đồ đạc ở nhà rồi muốn đi đâu thì đi, bà luôn là như vậy, lo lắng cho Hoa Vân Phong như ngày còn bé. Hoa Vân Phong cũng không cãi lời mẹ, anh bảo Phùng Kiến Quân đưa mình về nhà trước đã.
Đến nhà, Hà Thúy Bình ôm chầm lấy Hoa Vân Phong như xa vắng lâu năm lắm mới gặp lại. Nhìn trước nhìn sau, phát hiện con trai vẫn bình thường, không gầy xuống chút nào, bà mới thở phào nhẹ nhõm: “Mấy đứa con sao mà phiền phức quá, Vân Phong nó mới về, rủ rê cái gì nữa. Ở nhà mai đi không được à?”
Phùng Kiến Quân giơ hai tay lên đầu hàng vô tội nỉ non: “Mẹ nuôi, không phải con lôi kéo nha! Mấy lần trước là hai tên ôn thần kia, vả lại lần này là Phong ca bảo đi đó chứ.”
Đẩy sang cho Hoa Vân Phong, Phùng Kiến Quân nghĩ: Phong ca luôn có cách giải quyết đâu vào đấy thôi.
Hoa Vân Phong cười với mẹ mình, ôn hòa nói: “Mẹ! Là con hẹn bọn họ. Con có một số chuyện tự mình làm không được, nhờ họ giúp đỡ thôi. Mẹ à, đừng lo lắng.”
Biết điểm yếu của Hà Thúy Bình là luôn lo lắng cho mình, Hoa Vân Phong nói vậy làm Hà Thúy Bình không còn gì để nói. Bà thương con trai, nó đã không được trọn vẹn như người ta, có rất nhiều chuyện không thể tự làm, vì tự trọng đôi khi ngay cả bà nó cũng không cho giúp, bây giờ chắc có gì đó quan trọng, nó mới gọi người khác giúp. Bà không giúp được gì thì cũng không nên cản trở. Hà Thúy Bình vỗ vai con trai: “Được rồi. Đi đi. Vali để mẹ mang vào phòng cho. Kiến Quân này, mẹ giao Vân Phong cho con đó!”
“Được rồi, được rồi mẹ nuôi. Con biết mà!” Phùng Kiến Quân vội kéo Hoa Vân Phong đi nhanh, mẹ nuôi và bà nội anh giống nhau thiệt, mỗi lần đi đâu dặn dò đủ thứ, làm như bọn anh là trẻ con ba tuổi không bằng. Phùng Kiến Quân luôn miệng nói tay cũng không yên. Anh chỉ một tay vào vali đồ dùng mà Phong ca vừa để xuống phía trong tủ để giầy. Một tay đưa cho Hà Thúy Bình một tờ giấy, trên đó viết chữ rất to sợ Hà Thúy Bình mắt mờ khó đọc: “Lần này đi có thu hoạch. Xem trong vali, có điều bí ẩn!” cuối hàng chữ còn vẽ cái mặt cười thật to. Hà Thúy Bình định hỏi rõ, ngẩng đầu lên đã thấy Phùng Kiến Quân kéo Hoa Vân Phong khuất sau cửa thang máy.
Khó hiểu, Hà Thúy Bình làm theo lời của Phùng Kiến Quân. Từ trước đến giờ dù là chuyện nhỏ nhất, con trai bà nhất định cố gắng một mình hoàn thành, giống như việc chuẩn bị đồ dùng mỗi lúc đi xa hoặc giặt giũ quần áo, con trai bà cũng không cho bà phải làm. Thật lâu rồi bà không có giặt đồ cho con trai. Nếu Phùng Kiến Quân có giở trò trêu bà, thì sẵn dịp bà lấy đồ Vân Phong ra giặt luôn, cũng không mắc công gì hết.
Mở ra vali , Hoa Vân Phong là người rất có quy tắc, ngăn nắp và sạch sẽ. Anh chưa bao giờ để đồ đạc lung tung. Dù quần áo không mặc đến đi về cũng đều đem ra giặt lại hết, nhưng anh vẫn gói đồ sạch riêng đồ dơ riêng. Hà Thúy Bình giở ra xấp quần áo được sắp gọn gang, bà phát hiện có cái áo trước ngực lấm lem. Con trai bà dù mặc toàn áo trắng, nhưng chưa bao giờ thảm hại như vầy. Phải đem giặt. Lật xem trong túi áo bà phát hiện có chiếc khăn lụa, trên chiếc khăn có chút bùn đất, và còn có ít vết máu nữa. Kinh ngạc, con trai bà bị thương sao? Lo lắng bà muốn gọi điện thoại cho Hoa Vân Phong, nhưng vừa đứng dậy, nhìn thoáng qua dưới lớp quần áo, bên dưới còn ẩn hiện cái gì đó.
Hà Thúy Bình nhìn kĩ lại thì thấy cái túi giấy màu hồng phấn dường như bên trong còn chứa cái gì đó. Hiếu kì, bà cầm lên xem xét, con trai bà tuy không xem được màu sắc, nhưng chưa bao giờ có vật dụng màu hồng nha! Mở trong túi giấy, bà thấy có cái hộp tròn được buộc lại bởi sợi dây ruy-băng màu hồng. Như bừng tĩnh, bà hiểu ra điều gì đó, Phùng Kiến Quân lúc nãy chẳng đã nói có thu hoạch sao, đây nhất định là cô gái nào đó đã tặng cho con trai bà.
Nhưng điều bà thấy làm lạ đó là Hoa Vân Phong chưa bao giờ nhận bất kì món quà nào từ các cô gái. Dù có rất nhiều cô gái bạo gan nhờ vả bà chuyển quà cho Vân Phong mà nó cũng không chịu lấy, một mực nói bà phải trả lại. Dần dần bà cũng không dám nhận quà lung tung nữa.
Mở hộp tròn ra, bên trong là chín viên sôcôla tròn trĩnh, đáng yêu. Hà Thúy Bình cười híp cả mí mắt: xem đây, con trai bà biết nhận quà của người ta rồi, nhất định đã ngầm chấp nhận cô gái này. Nhưng không biết khi nào mới ra mắt bà đây, bà bỗng dưng cảm thấy nôn nóng. Bà nghĩ thầm: Chút nữa Vân Phong về nhất định phải hỏi rõ mới được.
Cầm quần áo con trai đi giặt, Hà Thúy Bình suy nghĩ kĩ lại, bà vẫn thấy điều tra phía của Phùng Kiến Quân có lẽ sẽ tốt hơn. Vì Kiến Quân là “mật thám” bà cho đi theo Vân Phong nha. Con trai bà tính tình thế nào bà biết rõ, hỏi nó cũng như không hỏi. Cười cười, bà làm tiếp công việc của mình.
-----------------------
Đến Tương Phùng, Hoa Vân Phong cùng Phùng Kiến Quân vào trong. Hôm nay Tương Phùng không khác mọi khi, vẫn đông đúc, nhộn nhịp với những ánh đèn sáng lấp lánh hòa mình vào phố thị quy mô của thành phố C rực rỡ như một bông hoa nở về đêm.
Vào căn phòng quen thuộc, Hoa Vân Phong buông ra cánh tay của Phùng Kiến Quân tự mình đến ngồi ở vị trí cũ. Kế bên Mộc Thư Lê lúc nào cũng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không phát ra một tiếng động ngồi sẵn trên ghế.
Phùng Kiến Quân trong lòng có chuyện vui vẻ muốn chia sẻ với mọn người, nhưng có Hoa Vân Phong ở đây, anh cũng không dám tung tin “chuyện xấu” của Phong ca. Cười hì hì, Phùng Kiến Quân lấy chai rượu quý mở ra chiêu đãi mọi người.
Bạch Thiệu Đông lên tiếng trước: “Vân Phong, tôi nhắc nhở cậu chiều thứ hai tuần sau tái khám. Nếu lần này còn dấu hiệu không tốt. Tôi cưa chân cậu luôn cho khỏe. Cậu lúc nào cũng cố chịu đựng, tưởng mình là mình đồng da sắt sao. Ở thành phố D lạnh như vậy cũng không biết cẩn thận chút, để lại bệnh căn lúc về già tôi cho cậu khỏi đi luôn.”
Hoa Vân Phong nhấp rượu, không nói. Phùng Kiến Quân đã lên tiếng: “Phong ca, anh cũng thật là….quá nhân từ rồi. Tên ôn thần này lãi nhãi hoài nhứt óc quá, em xử hắn cho nhé!” lúc đầu nghe những lời nói kia, tưởng chừng Phùng Kiến Quân đang nói giúp Bạch Thiệu Đông, nhưng không ngờ anh lại bênh vực Phong ca của mình, vả lại anh ghét nhất là những tên con trai mà như con gái, gặp mặt là nói không ngừng như tụng kinh. Hại não vô cùng.
Bạch Thiệu Đông hai chân bắt chéo gác lên bàn, nhàng nhã ngồi thưởng thức rượu ngon, nghe Phùng Kiến Quân nói vậy, anh giẫy lên, ngồi thẳng lưng, định giương giọng mắng hắn vài câu, nào ngờ bị Mộc Thư Lê giành trước: “Vào việc chính!”
Vốn dĩ các anh hẹn gặp nhau hôm nay là có chuyện cùng nhau bàn bạc, nhưng tính cách của Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông không mấy hòa thuận, gặp nhau nhất định có một hai câu không vừa lòng nhau. Điều đó cũng không có gì là lạ hết, bọn họ là huynh đệ, tuy rằng khắc khẩu chút ít nhưng hoàn toàn không có ác ý với nhau. Tình cảm vẫn như keo với sơn. Nói thực ra thì trong bốn anh em, nếu không có Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông thì sẽ chán lắm, vì một người ít nói như Hoa Vân Phong ngồi cùng tên ngàn năm mở miệng một lần như Mộc Thư Lê thì không khí ảm đạm, buồn ngủ chết mất thôi.
Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông đang “giương kiếm” vào nhau, nhất thời nghe Mộc Thư Lê nói vậy cũng chưa hoàn hồn. Chỉ có Hoa Vân Phong tiếp thu nhanh chóng và không uổng phí quá nhiều thời gian, anh quay sang hỏi Bạch Thiệu Đông: “Thiệu Đông, lúc anh gọi điện cho Kiến Quân đã nói có chuyện cần nói, chuyện gì?”
Bạch Thiệu Đông được hỏi đến, đương nhiên sẽ trả lời, nhưng không quên châm chọc Phùng Kiến Quân: “Haiz! Cũng không có gì to tác, nhưng mà nếu nói trong điện thoại cho hắn…” chỉ vào Phùng Kiến Quân “Hắn nhất định chạy nhảy vài cái mà thông tin rơi rớt hết cho xem…” liếc xem cái mặt đang méo mó của Phùng Kiến Quân, anh nói tiếp “Theo nguồn tin chính xác tôi biết được, công ty Thịnh Á bị thua lỗ trong dự án xây dựng lần này lên đến 17 tỷ đồng, nhưng không công bố ngoại giới con số xác thực,…” Bạch Thiệu Đông cũng không thần thông quản đại, anh ta biết được những thông tin này là do anh là bác sĩ riêng của Trương lão, một cổ đông lớn của Thịnh Á, đương nhiên những thông tin cơ mật này không dễ cho người ngoài hé lộ. Bạch Thiệu Đông biết được điều này cũng chứng tỏ địa vị của anh trong lòng Trương lão, hay nói đúng hơn là trong tim con gái thứ hai của hắn. Chỉ cần anh giở ra một chút chiêu trò “mĩ nam” của mình cùng với lời lẽ ngọt ngào trời cho thì nhất định không có cô gái nào có thể kháng cự.
Hoa Vân Phong nghiêm túc nghe, lắc chất lỏng màu đỏ trong ly chân cao, ngón tay trỏ theo thói quen vuốt ve mặt ngoài của ly, phản ứng bình thản: “Có sự nhúng tay của Sở thị!” nói như đã chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Bạch Thiệu Đông gật gù tỏ vẻ đồng ý, hắng giọng nói tiếp: “Chắc thế, tôi còn nghe nói nguyên nhân vụ thua lỗ này là vì vào thời điểm đấu thầu công trình, giá vật liệu xây dựng chưa tăng, nhưng tới khi khởi công thì giá cả vật liệu lẫn giá công nhân đột nhiên tăng vọt, kéo theo nhiều chi phí khác tăng thêm…” uống một ngụm rượu thấm giọng, anh nói tiếp “Đó là nhờ sự ‘đóng góp’ của chúng ta, dẫn đến công nhân bọn họ làm loạn, đình công vì không trả tiền lương đúng hạn và không được thanh toán bảo hiểm… Trong vòng một tháng qua, công ty tài chính AMFI của Sở thị cũng có góp sức giải trừ nguy cơ vì thế lần nay Thịnh Á may mắn vượt qua. Phải nói nhân vật Sở Lăng Khiêm này chúng ta không được xem thường đâu. Hắn là tinh anh trong giới tài chính đấy. Nhắc đến thương giới không ai không biết, chỉ có KING WORLD mới sánh được thôi nha…” ánh mắt xẹt qua một tia quỷ dị, tỏa sáng khác thường, cảm giác như là hả hê, vinh dự.
Phùng Kiến Quân nhăn nhăn mặt: “Phong ca, em vẫn thắc mắc, vì sao Sở thị lại giúp đỡ Thịnh Á?” đầu óc của Phùng Kiến Quân chỉ dành cho những gì đơn giản chút, đấu đá thương trường anh nghe đến rất là hấp dẫn, rất muốn tham gia đóng góp, nhưng thực ra bộ óc của anh quá chậm chạp hoàn toàn có hiểu nào là chiến lược kinh doanh, khủng hoảng kinh tế…cái gì đâu mà xen vào, nói bậy bạ sẽ bị tên Bạch Thiệu Đông kia cười cho xấu mặt. Chỉ là lâu lâu không kìm nén được hỏi Phong ca của anh, Phong ca chưa bao giờ cười nhạo anh cả, Phong ca tốt nhất.
Hoa Vân Phong từ tốn giải thích cho Phùng Kiến Quân: “Không sai, ai cũng sẽ thắc mắc vì sao Sở thị không nuốt trọn con mồi Thịnh Á trong lúc nguy cấp mà lại ba lần bảy lược giúp đỡ giải trừ nguy cơ. Thực ra Thịnh Á dưới tay của Lý Tuấn Sinh cũng không phải miếng thịt dễ nuốt, gần hai năm qua bởi vì chúng ta quấy rối nên mới nao núng tí thôi. Lý do AMFI không thừa nước đục thả câu chỉ có một, nhất định trong tay Lý Tuấn Sinh có thứ gì đó mà Sở Lăng Khiêm đang cần, nhưng hắn không muốn cướp đi, mà chỉ muốn có được bằng cách đường đường chính chính.”
Câu nói này của Hoa Vân Phong làm cho ba vị thanh niên tài tuấn ở đây đều ngốc hết, nghe chẳng hiểu. Huyền cơ còn giấu kín trong hồ lô chưa được hé mở. Từ từ đợi sẽ biết!
----------------
Đến nhà, Hà Thúy Bình ôm chầm lấy Hoa Vân Phong như xa vắng lâu năm lắm mới gặp lại. Nhìn trước nhìn sau, phát hiện con trai vẫn bình thường, không gầy xuống chút nào, bà mới thở phào nhẹ nhõm: “Mấy đứa con sao mà phiền phức quá, Vân Phong nó mới về, rủ rê cái gì nữa. Ở nhà mai đi không được à?”
Phùng Kiến Quân giơ hai tay lên đầu hàng vô tội nỉ non: “Mẹ nuôi, không phải con lôi kéo nha! Mấy lần trước là hai tên ôn thần kia, vả lại lần này là Phong ca bảo đi đó chứ.”
Đẩy sang cho Hoa Vân Phong, Phùng Kiến Quân nghĩ: Phong ca luôn có cách giải quyết đâu vào đấy thôi.
Hoa Vân Phong cười với mẹ mình, ôn hòa nói: “Mẹ! Là con hẹn bọn họ. Con có một số chuyện tự mình làm không được, nhờ họ giúp đỡ thôi. Mẹ à, đừng lo lắng.”
Biết điểm yếu của Hà Thúy Bình là luôn lo lắng cho mình, Hoa Vân Phong nói vậy làm Hà Thúy Bình không còn gì để nói. Bà thương con trai, nó đã không được trọn vẹn như người ta, có rất nhiều chuyện không thể tự làm, vì tự trọng đôi khi ngay cả bà nó cũng không cho giúp, bây giờ chắc có gì đó quan trọng, nó mới gọi người khác giúp. Bà không giúp được gì thì cũng không nên cản trở. Hà Thúy Bình vỗ vai con trai: “Được rồi. Đi đi. Vali để mẹ mang vào phòng cho. Kiến Quân này, mẹ giao Vân Phong cho con đó!”
“Được rồi, được rồi mẹ nuôi. Con biết mà!” Phùng Kiến Quân vội kéo Hoa Vân Phong đi nhanh, mẹ nuôi và bà nội anh giống nhau thiệt, mỗi lần đi đâu dặn dò đủ thứ, làm như bọn anh là trẻ con ba tuổi không bằng. Phùng Kiến Quân luôn miệng nói tay cũng không yên. Anh chỉ một tay vào vali đồ dùng mà Phong ca vừa để xuống phía trong tủ để giầy. Một tay đưa cho Hà Thúy Bình một tờ giấy, trên đó viết chữ rất to sợ Hà Thúy Bình mắt mờ khó đọc: “Lần này đi có thu hoạch. Xem trong vali, có điều bí ẩn!” cuối hàng chữ còn vẽ cái mặt cười thật to. Hà Thúy Bình định hỏi rõ, ngẩng đầu lên đã thấy Phùng Kiến Quân kéo Hoa Vân Phong khuất sau cửa thang máy.
Khó hiểu, Hà Thúy Bình làm theo lời của Phùng Kiến Quân. Từ trước đến giờ dù là chuyện nhỏ nhất, con trai bà nhất định cố gắng một mình hoàn thành, giống như việc chuẩn bị đồ dùng mỗi lúc đi xa hoặc giặt giũ quần áo, con trai bà cũng không cho bà phải làm. Thật lâu rồi bà không có giặt đồ cho con trai. Nếu Phùng Kiến Quân có giở trò trêu bà, thì sẵn dịp bà lấy đồ Vân Phong ra giặt luôn, cũng không mắc công gì hết.
Mở ra vali , Hoa Vân Phong là người rất có quy tắc, ngăn nắp và sạch sẽ. Anh chưa bao giờ để đồ đạc lung tung. Dù quần áo không mặc đến đi về cũng đều đem ra giặt lại hết, nhưng anh vẫn gói đồ sạch riêng đồ dơ riêng. Hà Thúy Bình giở ra xấp quần áo được sắp gọn gang, bà phát hiện có cái áo trước ngực lấm lem. Con trai bà dù mặc toàn áo trắng, nhưng chưa bao giờ thảm hại như vầy. Phải đem giặt. Lật xem trong túi áo bà phát hiện có chiếc khăn lụa, trên chiếc khăn có chút bùn đất, và còn có ít vết máu nữa. Kinh ngạc, con trai bà bị thương sao? Lo lắng bà muốn gọi điện thoại cho Hoa Vân Phong, nhưng vừa đứng dậy, nhìn thoáng qua dưới lớp quần áo, bên dưới còn ẩn hiện cái gì đó.
Hà Thúy Bình nhìn kĩ lại thì thấy cái túi giấy màu hồng phấn dường như bên trong còn chứa cái gì đó. Hiếu kì, bà cầm lên xem xét, con trai bà tuy không xem được màu sắc, nhưng chưa bao giờ có vật dụng màu hồng nha! Mở trong túi giấy, bà thấy có cái hộp tròn được buộc lại bởi sợi dây ruy-băng màu hồng. Như bừng tĩnh, bà hiểu ra điều gì đó, Phùng Kiến Quân lúc nãy chẳng đã nói có thu hoạch sao, đây nhất định là cô gái nào đó đã tặng cho con trai bà.
Nhưng điều bà thấy làm lạ đó là Hoa Vân Phong chưa bao giờ nhận bất kì món quà nào từ các cô gái. Dù có rất nhiều cô gái bạo gan nhờ vả bà chuyển quà cho Vân Phong mà nó cũng không chịu lấy, một mực nói bà phải trả lại. Dần dần bà cũng không dám nhận quà lung tung nữa.
Mở hộp tròn ra, bên trong là chín viên sôcôla tròn trĩnh, đáng yêu. Hà Thúy Bình cười híp cả mí mắt: xem đây, con trai bà biết nhận quà của người ta rồi, nhất định đã ngầm chấp nhận cô gái này. Nhưng không biết khi nào mới ra mắt bà đây, bà bỗng dưng cảm thấy nôn nóng. Bà nghĩ thầm: Chút nữa Vân Phong về nhất định phải hỏi rõ mới được.
Cầm quần áo con trai đi giặt, Hà Thúy Bình suy nghĩ kĩ lại, bà vẫn thấy điều tra phía của Phùng Kiến Quân có lẽ sẽ tốt hơn. Vì Kiến Quân là “mật thám” bà cho đi theo Vân Phong nha. Con trai bà tính tình thế nào bà biết rõ, hỏi nó cũng như không hỏi. Cười cười, bà làm tiếp công việc của mình.
-----------------------
Đến Tương Phùng, Hoa Vân Phong cùng Phùng Kiến Quân vào trong. Hôm nay Tương Phùng không khác mọi khi, vẫn đông đúc, nhộn nhịp với những ánh đèn sáng lấp lánh hòa mình vào phố thị quy mô của thành phố C rực rỡ như một bông hoa nở về đêm.
Vào căn phòng quen thuộc, Hoa Vân Phong buông ra cánh tay của Phùng Kiến Quân tự mình đến ngồi ở vị trí cũ. Kế bên Mộc Thư Lê lúc nào cũng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không phát ra một tiếng động ngồi sẵn trên ghế.
Phùng Kiến Quân trong lòng có chuyện vui vẻ muốn chia sẻ với mọn người, nhưng có Hoa Vân Phong ở đây, anh cũng không dám tung tin “chuyện xấu” của Phong ca. Cười hì hì, Phùng Kiến Quân lấy chai rượu quý mở ra chiêu đãi mọi người.
Bạch Thiệu Đông lên tiếng trước: “Vân Phong, tôi nhắc nhở cậu chiều thứ hai tuần sau tái khám. Nếu lần này còn dấu hiệu không tốt. Tôi cưa chân cậu luôn cho khỏe. Cậu lúc nào cũng cố chịu đựng, tưởng mình là mình đồng da sắt sao. Ở thành phố D lạnh như vậy cũng không biết cẩn thận chút, để lại bệnh căn lúc về già tôi cho cậu khỏi đi luôn.”
Hoa Vân Phong nhấp rượu, không nói. Phùng Kiến Quân đã lên tiếng: “Phong ca, anh cũng thật là….quá nhân từ rồi. Tên ôn thần này lãi nhãi hoài nhứt óc quá, em xử hắn cho nhé!” lúc đầu nghe những lời nói kia, tưởng chừng Phùng Kiến Quân đang nói giúp Bạch Thiệu Đông, nhưng không ngờ anh lại bênh vực Phong ca của mình, vả lại anh ghét nhất là những tên con trai mà như con gái, gặp mặt là nói không ngừng như tụng kinh. Hại não vô cùng.
Bạch Thiệu Đông hai chân bắt chéo gác lên bàn, nhàng nhã ngồi thưởng thức rượu ngon, nghe Phùng Kiến Quân nói vậy, anh giẫy lên, ngồi thẳng lưng, định giương giọng mắng hắn vài câu, nào ngờ bị Mộc Thư Lê giành trước: “Vào việc chính!”
Vốn dĩ các anh hẹn gặp nhau hôm nay là có chuyện cùng nhau bàn bạc, nhưng tính cách của Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông không mấy hòa thuận, gặp nhau nhất định có một hai câu không vừa lòng nhau. Điều đó cũng không có gì là lạ hết, bọn họ là huynh đệ, tuy rằng khắc khẩu chút ít nhưng hoàn toàn không có ác ý với nhau. Tình cảm vẫn như keo với sơn. Nói thực ra thì trong bốn anh em, nếu không có Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông thì sẽ chán lắm, vì một người ít nói như Hoa Vân Phong ngồi cùng tên ngàn năm mở miệng một lần như Mộc Thư Lê thì không khí ảm đạm, buồn ngủ chết mất thôi.
Phùng Kiến Quân và Bạch Thiệu Đông đang “giương kiếm” vào nhau, nhất thời nghe Mộc Thư Lê nói vậy cũng chưa hoàn hồn. Chỉ có Hoa Vân Phong tiếp thu nhanh chóng và không uổng phí quá nhiều thời gian, anh quay sang hỏi Bạch Thiệu Đông: “Thiệu Đông, lúc anh gọi điện cho Kiến Quân đã nói có chuyện cần nói, chuyện gì?”
Bạch Thiệu Đông được hỏi đến, đương nhiên sẽ trả lời, nhưng không quên châm chọc Phùng Kiến Quân: “Haiz! Cũng không có gì to tác, nhưng mà nếu nói trong điện thoại cho hắn…” chỉ vào Phùng Kiến Quân “Hắn nhất định chạy nhảy vài cái mà thông tin rơi rớt hết cho xem…” liếc xem cái mặt đang méo mó của Phùng Kiến Quân, anh nói tiếp “Theo nguồn tin chính xác tôi biết được, công ty Thịnh Á bị thua lỗ trong dự án xây dựng lần này lên đến 17 tỷ đồng, nhưng không công bố ngoại giới con số xác thực,…” Bạch Thiệu Đông cũng không thần thông quản đại, anh ta biết được những thông tin này là do anh là bác sĩ riêng của Trương lão, một cổ đông lớn của Thịnh Á, đương nhiên những thông tin cơ mật này không dễ cho người ngoài hé lộ. Bạch Thiệu Đông biết được điều này cũng chứng tỏ địa vị của anh trong lòng Trương lão, hay nói đúng hơn là trong tim con gái thứ hai của hắn. Chỉ cần anh giở ra một chút chiêu trò “mĩ nam” của mình cùng với lời lẽ ngọt ngào trời cho thì nhất định không có cô gái nào có thể kháng cự.
Hoa Vân Phong nghiêm túc nghe, lắc chất lỏng màu đỏ trong ly chân cao, ngón tay trỏ theo thói quen vuốt ve mặt ngoài của ly, phản ứng bình thản: “Có sự nhúng tay của Sở thị!” nói như đã chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Bạch Thiệu Đông gật gù tỏ vẻ đồng ý, hắng giọng nói tiếp: “Chắc thế, tôi còn nghe nói nguyên nhân vụ thua lỗ này là vì vào thời điểm đấu thầu công trình, giá vật liệu xây dựng chưa tăng, nhưng tới khi khởi công thì giá cả vật liệu lẫn giá công nhân đột nhiên tăng vọt, kéo theo nhiều chi phí khác tăng thêm…” uống một ngụm rượu thấm giọng, anh nói tiếp “Đó là nhờ sự ‘đóng góp’ của chúng ta, dẫn đến công nhân bọn họ làm loạn, đình công vì không trả tiền lương đúng hạn và không được thanh toán bảo hiểm… Trong vòng một tháng qua, công ty tài chính AMFI của Sở thị cũng có góp sức giải trừ nguy cơ vì thế lần nay Thịnh Á may mắn vượt qua. Phải nói nhân vật Sở Lăng Khiêm này chúng ta không được xem thường đâu. Hắn là tinh anh trong giới tài chính đấy. Nhắc đến thương giới không ai không biết, chỉ có KING WORLD mới sánh được thôi nha…” ánh mắt xẹt qua một tia quỷ dị, tỏa sáng khác thường, cảm giác như là hả hê, vinh dự.
Phùng Kiến Quân nhăn nhăn mặt: “Phong ca, em vẫn thắc mắc, vì sao Sở thị lại giúp đỡ Thịnh Á?” đầu óc của Phùng Kiến Quân chỉ dành cho những gì đơn giản chút, đấu đá thương trường anh nghe đến rất là hấp dẫn, rất muốn tham gia đóng góp, nhưng thực ra bộ óc của anh quá chậm chạp hoàn toàn có hiểu nào là chiến lược kinh doanh, khủng hoảng kinh tế…cái gì đâu mà xen vào, nói bậy bạ sẽ bị tên Bạch Thiệu Đông kia cười cho xấu mặt. Chỉ là lâu lâu không kìm nén được hỏi Phong ca của anh, Phong ca chưa bao giờ cười nhạo anh cả, Phong ca tốt nhất.
Hoa Vân Phong từ tốn giải thích cho Phùng Kiến Quân: “Không sai, ai cũng sẽ thắc mắc vì sao Sở thị không nuốt trọn con mồi Thịnh Á trong lúc nguy cấp mà lại ba lần bảy lược giúp đỡ giải trừ nguy cơ. Thực ra Thịnh Á dưới tay của Lý Tuấn Sinh cũng không phải miếng thịt dễ nuốt, gần hai năm qua bởi vì chúng ta quấy rối nên mới nao núng tí thôi. Lý do AMFI không thừa nước đục thả câu chỉ có một, nhất định trong tay Lý Tuấn Sinh có thứ gì đó mà Sở Lăng Khiêm đang cần, nhưng hắn không muốn cướp đi, mà chỉ muốn có được bằng cách đường đường chính chính.”
Câu nói này của Hoa Vân Phong làm cho ba vị thanh niên tài tuấn ở đây đều ngốc hết, nghe chẳng hiểu. Huyền cơ còn giấu kín trong hồ lô chưa được hé mở. Từ từ đợi sẽ biết!
----------------
/292
|