Hoa Vân Phong nghe tiếng thét của Diệp Tri Thu, anh vội vàng mở miệng hỏi: “Diệp tiểu thư, cô sao vậy?” tràn ngập sự lo lắng đã in hết lên mặt của anh.
Diệp Tri Thu từ lúc ngã xuống đến giờ vẫn không ngẩng đầu lên, cô đang chăm chú để tâm vào chỗ đau của mình, vừa nghe Hoa Vân Phong hỏi đã nghe không thuận tai rồi. Anh gọi cô là gì? “Diệp tiểu thư” á? Sao quen biết bao lâu nay rồi mà anh còn xa cách như vậy?
Vừa đau chân, vừa đau lòng, DiệpTri Thu lại muốn khóc. Sống mũi bắt đầu cay xè, bên trong cũng đã rưng rưng chứa đầy nước mắt, nhưng chưa chảy ra ngoài được. Cô không thèm trả lời câu hỏi của Hoa Vân Phong luôn. Anh đã xa lạ như vậy thì giả vờ quan tâm cô làm gì?
Hoa Vân Phong bắt đầu sốt ruột, âm thanh lúc nãy nặng nề như vậy, nhất định có chuyện xảy ra không sai vào đâu được. Và hiện tại phát ra từ Diệp Tri Thu tiếng rên rỉ nho nhỏ tà tà dưới mặt sàn, chắc cô ấy bị ngã xuống rồi, không biết có va chạm vào đâu không và có lẽ rất đau đến nỗi không còn khí lực trả lời anh.
Anh đi về hướng của Diệp Tri Thu, bước chân gấp gáp, nhưng cũng rất tỉ mỉ, anh không biết chính xác vị trí của cô, nên sợ sẽ không cẩn thận va chạm vào chỗ đau của cô. Anh dùng bàn chân dò dẫm trên mặt sàn để di chuyển.
Diệp Tri Thu vẫn im lặng mặc kệ anh. Nếu hiện tại chân cô không đau thì cô đã đứng dậy rời khỏi đây rồi. Hoa Vân Phong đáng ghét, Hoa Vân Phong vô tình, cô không để ý đến anh nữa, cho anh tìm mệt chết luôn… trong lòng cô không ngừng trách móc anh. Đến khi thấy cái bóng người cao lớn đổ dài trên đỉnh đầu của mình, cô ngước nhìn, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trách lầm anh, vốn dĩ anh cũng lo lắng cho cô nên khi không nghe cô trả lời đã đến tìm hiểu nguyên nhân đây này. Cô thấy mình như tội nhân thiên cổ, sao lại trách anh cơ chứ. Diệp Tri Thu bỉm môi: Tha lỗi cho anh đó! Nhưng chân cô vẫn rất đau, cô không muốn nói chuyện nha.
Anh đi đến gần, cố hỏi một lần nữa: “Cô ngã đau chỗ nào?”. Không biết người ta có ngã thật không, vì đây rốt cuộc là suy đoán của anh thôi, nhưng lúc này không nghĩ nhiều, nếu cô ấy trả lời thì tất nhiên sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Diệp Tri Thu lắc đầu, nhưng nhớ ra anh không thấy cái lắc đầu vô nghĩa đó của cô, nên cô the thẻ nói: “Chân!” rồi cúi đầu, bộ dạng giống như đang làm nũng.
Hoa Vân Phong đi đến gần, vừa cúi người xuống, hai tay từ từ chuyển về phía trước lần tìm trong không khí. Diệp Tri Thu đã không cho anh nhiều thông tin, thậm chí không chủ động chỉ phương hướng cho anh thì anh phải tự mình tìm lấy. Đến gần Diệp Tri Thu, anh có thể cảm nhận được hơi thở có phần đè nén của cô. Nhất định rất đau rồi!
Ngồi xuống, anh vươn tay ra chạm phải đầu vai của cô, giọng nói lúc này rất nhẹ nhàng: “Cô đau ở đâu, chỉ tôi biết được không?” anh đang lo lắng chết đây này mà cô còn chơi trò giận dỗi.
Lúc này Diệp Tri Thu mới khẽ cắn môi, cầm lấy tay Hoa Vân Phong đặt lên mắt cá chân phải của mình, nhưng vẫn sợ hãi, cô nói: “Đau lắm, anh đừng…”
Diệp Tri Thu chưa nói xong, Hoa Vân Phong đã xoa nắn mắt cá chân của cô, xác định là bị trật khớp, cũng may không quá nghiêm trọng. Anh có thể xử lý được.
Hoa Vân Phong dùng tốc độ nhanh không kịp thở để nắn lại khớp xương cho Diệp Tri Thu. Cô gái đang nói, cũng không quá chú ý đến hành động của anh, nhưng khi nghe một tiếng “răng rắc” cô mới giật mình nhìn lại, hét lên một tiếng “Á…”, nước mắt bỗng chốc ngã nhào ra ngoài.
Hoa Vân Phong rất muốn cười, môi mỏng nhếch lên trong chớp nhoáng, rồi khôi phục bình thường. Anh biết anh phải nén lại, nếu không cô gái này sẽ xấu hổ chạy trốn mất.
Anh từ tốn hỏi cô: “Cô thử cử động xem, có đau nữa không?”
Diệp Tri Thu gật gật đầu, nước mắt còn ngân ngấn, cái miệng nhỏ chu ra, đáng thương cực kỳ: “Há. Hết đau rồi, anh giỏi quá!” Thử lắc lắc xoay xoay cổ chân, thật sự không còn cứng ngắc như lúc nãy, nhưng vẫn còn hơi ê ẩm chút thôi.
“Vậy tốt rồi. Cô đứng lên, tôi dìu cô vào trong!” Hoa Vân Phong thở phào một hơi, cô gái này không đau nữa thì trái tim anh rốt cuộc cũng có thể không cần treo lơ lửng như lúc nãy nữa rồi. Cô gái này lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng, nhưng sao anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Cô nàng nghe lời, đứng dậy, lúc này được dựa vào người anh để đi nha. Thật tốt! Phải chi lúc này có bà tiên trong truyện cổ tích hiện ra hỏi cô: “Con muốn ta cho con điều ước gì?” thì cô sẽ không ngại ngùng xin phép bà chỉ một điều thôi: “Bà hãy cho thời gian dừng lại ngay lúc này, bà nhé!”
Diệp Tri Thu tựa cả nửa người trên của mình vào ngực Hoa Vân Phong. Tham lam hít thở mùi hương trên người anh. Có lẽ anh vừa mới tắm xong, trên người có hương vị đặc biệt. Phải miêu tả như thế nào đây, thật khó. Có mùi trà xanh thơm mát, mùi trái cây ngọt lành, mùi bạc hà thanh khiết. Tất cả như hòa hợp một cách thật tuyệt hảo, khó phân biệt riêng từng loại. Trời ạ, cô thầm nhủ: Về nhà chắc phải đi siêu thị tìm loại sửa tắm mùi này mới được, nếu không chắc cô sẽ nhớ đến mất ăn mất ngủ quá! Hình như cô chưa từng ngửi qua ở đâu cả. Cô nghĩ chắc đây là sản phẩm sửa tắm nào đó dành riêng cho nam giới nên cô không biết là chuyện thường thôi. Hì!
Hoa Vân Phong dìu cô vào đến ghế dựa giữa phòng khách. Một người bình thường mà nhắm mắt nhắm mũi chỉ biết hưởng thụ khoái lạc để người kia mắt mũi không tiện thế mà phải lôi kéo cô ấy đi, thật là hết nói cô gái này. Nếu Hoa Vân Phong có thể nhìn thấy vẻ mặt say đắm này của Diệp Tri Thu chắc anh sẽ không nhịn được cười to.
Đang chìm trong mộng đẹp, tiếng nói vọng từ trên đầu xuống làm cô giật mình: “Cô ngồi xuống được rồi!” còn ai vào đây nữa, chính là người không hiểu cái gì gọi là lãng mạn như Hoa Vân Phong?
Diệp Tri Thu tiếc nuối rời xa vòng tay ấm áp của người ấy. Gật đầu nhưng không nói, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ ngồi trên ghế. Hoa Vân Phong vào bếp một lát, trên tay cầm cái bọc gì đó màu trắng, đưa cho cô.
Anh nói: “Cô chườm túi đá vào đi, sẽ cảm thấy dễ chịu chút.” Tuy vết thương không nặng, nhưng chắc vẫn hơi đau.
Cô tiêp nhận túi đá từ tay anh, áp vào mắt cá chân. Ùm…cảm giác thật dễ chịu, nhanh chóng lan ra toàn thân, như được ngâm mình trong dòng suối mát lạnh, sảng khoái quá!
Hoa Vân Phong vẫn bận rộn, anh đưa túi đá xong lại trở vào phòng, tìm kiếm cái gì đó rồi lát sau trở ra, trên tay cầm tuýp thuốc mỡ đưa cho Diệp Tri Thu: “Xoa cái này vào những chỗ đã va chạm mạnh, giảm đau, tan máu bầm.”
Lời lẽ vẫn xúc tích, không thừa không thiếu. Giống như nói thêm một lời sẽ bị mất miếng thịt không bằng. Keo kiệt! Diệp Tri Thu liếc nhìn anh một cái, không hiểu sao từ khi chuyện vừa rồi xảy ra, cô đã không sợ anh như trước. Cô đã dám nhìn thẳng vào mặt anh, không kiêng dè gì nữa.
Một người bạo gan đồng thời có một người “e lệ”! Hoa Vân Phong không mấy tự nhiên khi có ánh nhìn thẳng vào anh như vậy, mặc dù anh không thấy nhưng cảm nhận rất rõ ràng. Mỗi khi như vậy, nếu ai tinh mắt, có thể thấy lông tơ trên hai cánh tay anh dựng đứng lên do mất tự nhiên gây ra.
Tiếp nhận thuốc mỡ, Diệp Tri Thu cầm đó nhưng không thoa vào. Làm bộ lơ đễnh những lời anh nói. Hoa Vân Phong cứ nghiêng tai lắng nghe cử động của cô gái, nhưng vẫn không có động tĩnh nào. Nóng lòng không biết Diệp Tri Thu ra sao rồi, anh giơ tay thăm dò trong không khí, vô tình chạm trúng mái tóc của cô gái. Anh vội vàng rụt tay lại, cùng lời xin lỗi.
Anh nói: “Xin lỗi… Cô không thoa thuốc sao?”
“Đau!” Diệp Tri Thu thốt lên nho nhỏ như đang nhõng nhẽo, tiếp tục nói: “Tôi sợ đau!” ý cô là: Anh thoa cho tôi đi!
Ánh mắt Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm Hoa Vân Phong chờ mong vô hạn. Ây! Nếu anh có thể nhìn thấy thì nhất định sẽ động lòng ngay.
Hoa Vân Phong nghe vậy, cúi đầu dường như suy nghĩ thật nhiều. Rồi ngẩng đầu lên, thở ra thật mạnh, nhướng mày, mím môi, di chuyển bước bộ đến bên ghế. Đưa tay sờ soạng xác định chỗ trống, anh ngồi xuống.
Sau đó lại giơ tay trước mặt Diệp Tri Thu và nói: “Đưa cho tôi!”
“Đưa cái gì?” cô gái buộc miệng hỏi. Theo bản năng hai tay giao nhau che trước ngực.
“Thuốc mỡ!” Nghe tiếng nói khác thường của cô, anh đương nhiên biết cô hiểu lầm ý anh rồi. Hoa Vân Phong thật có một loại xúc động muốn xoa đầu cô… Thật là đầu óc bay đến đâu đâu rồi. Tiếp xúc nhiều mới thấy cô ấy rất thú vị!
Diệp Tri Thu áy náy, cười hì hì đưa tuýp thuốc cho anh. Hoa Vân Phong vặn mở nắp chai rồi nặn thuốc ra ngón tay, giơ về phía đối diện và nói: “Đau nơi nào chỉ tôi.” Giọng điệu sao mà lạnh lùng, ngắn gọn quá. Giống như ra lệnh cho người ta, ghét quá!
Diệp Tri Thu mím môi, cầm tay anh đưa vào các chỗ đau. Kì thực da cô rất trắng và mềm, nên khi ngã lúc nãy đã gây ra rất nhiều dấu vết. Tuy chưa bầm tím dữ dội, nhưng cũng đã sưng phù, loáng thoáng có dấu vết rồi.
Khi tay anh đặt vào đầu gối của cô, thứ thuốc đặc tính mát lạnh đã nhanh chóng làm cô thoải mái hơn. Anh xoa rất nhẹ, không làm cô đau. Cô mỉm cười thích thú. Xoa hồi lâu một chỗ, Hoa Vân Phong hỏi còn chỗ nào nữa không. Diệp Tri Thu nhanh nhẩu trả lời như sợ anh sẽ không làm nữa: “Có chứ. Chỗ này… này… đây… đó nữa!” rồi nhìn anh cười hì hì một cách ngây ngô.
Chàng trai đương nhiên hết cách với cô, cô gái thật làm anh trở tay không kịp. Anh đã đi quá xa so với những quy tắc của mình mà chính bản thân anh cũng không hề phát giác.
Anh thêm thuốc vào ngón tay trỏ rồi thoa vào chỗ đau theo sự hướng dẫn của cô. Mà không biết Diệp Tri Thu cũng có lúc rất tinh quái. Cô giả vờ nói đau hết chỗ này đến chỗ kia, lấy đâu ra nhiều chỗ đau như vậy chứ?
Đang yên đang lành, Diệp Tri Thu bỗng hét lớn lên: “Chết rồi…” làm Hoa Vân Phong tưởng rằng anh vô ý mạnh tay làm cô đau nên vội rụt tay lại.
Nét mặt vọt lên sự lo lắng, anh hỏi: “Tôi làm cô đau sao?”
Diệp Tri Thu lúc này đã đứng bật dậy, một chân chạm đất, một chân còn trên ghế với tư thế quỳ một gối. Vội xua tay lia lịa, không kịp thở nói: “Không, không có…” ngừng lại hít thở một cái, tiếp tục: “Chỉ là thức ăn của tôi còn ở ngoài cửa!”
Nói xong chạy ào ra cửa, vặn mở chốt, may thay vẫn còn. Hì!
Ở phía trong, Hoa Vân Phong vẫn duy trì tư thế khi nãy, anh bật cười ra tiếng, lắc đầu. Diệp Tri Thu, cô lúc nào cũng thích cho người khác bất ngờ như vậy sao? Cô gái này có khi nào dọa anh đến mắc phải bệnh tim hay không?
Diệp Tri Thu từ lúc ngã xuống đến giờ vẫn không ngẩng đầu lên, cô đang chăm chú để tâm vào chỗ đau của mình, vừa nghe Hoa Vân Phong hỏi đã nghe không thuận tai rồi. Anh gọi cô là gì? “Diệp tiểu thư” á? Sao quen biết bao lâu nay rồi mà anh còn xa cách như vậy?
Vừa đau chân, vừa đau lòng, DiệpTri Thu lại muốn khóc. Sống mũi bắt đầu cay xè, bên trong cũng đã rưng rưng chứa đầy nước mắt, nhưng chưa chảy ra ngoài được. Cô không thèm trả lời câu hỏi của Hoa Vân Phong luôn. Anh đã xa lạ như vậy thì giả vờ quan tâm cô làm gì?
Hoa Vân Phong bắt đầu sốt ruột, âm thanh lúc nãy nặng nề như vậy, nhất định có chuyện xảy ra không sai vào đâu được. Và hiện tại phát ra từ Diệp Tri Thu tiếng rên rỉ nho nhỏ tà tà dưới mặt sàn, chắc cô ấy bị ngã xuống rồi, không biết có va chạm vào đâu không và có lẽ rất đau đến nỗi không còn khí lực trả lời anh.
Anh đi về hướng của Diệp Tri Thu, bước chân gấp gáp, nhưng cũng rất tỉ mỉ, anh không biết chính xác vị trí của cô, nên sợ sẽ không cẩn thận va chạm vào chỗ đau của cô. Anh dùng bàn chân dò dẫm trên mặt sàn để di chuyển.
Diệp Tri Thu vẫn im lặng mặc kệ anh. Nếu hiện tại chân cô không đau thì cô đã đứng dậy rời khỏi đây rồi. Hoa Vân Phong đáng ghét, Hoa Vân Phong vô tình, cô không để ý đến anh nữa, cho anh tìm mệt chết luôn… trong lòng cô không ngừng trách móc anh. Đến khi thấy cái bóng người cao lớn đổ dài trên đỉnh đầu của mình, cô ngước nhìn, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trách lầm anh, vốn dĩ anh cũng lo lắng cho cô nên khi không nghe cô trả lời đã đến tìm hiểu nguyên nhân đây này. Cô thấy mình như tội nhân thiên cổ, sao lại trách anh cơ chứ. Diệp Tri Thu bỉm môi: Tha lỗi cho anh đó! Nhưng chân cô vẫn rất đau, cô không muốn nói chuyện nha.
Anh đi đến gần, cố hỏi một lần nữa: “Cô ngã đau chỗ nào?”. Không biết người ta có ngã thật không, vì đây rốt cuộc là suy đoán của anh thôi, nhưng lúc này không nghĩ nhiều, nếu cô ấy trả lời thì tất nhiên sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Diệp Tri Thu lắc đầu, nhưng nhớ ra anh không thấy cái lắc đầu vô nghĩa đó của cô, nên cô the thẻ nói: “Chân!” rồi cúi đầu, bộ dạng giống như đang làm nũng.
Hoa Vân Phong đi đến gần, vừa cúi người xuống, hai tay từ từ chuyển về phía trước lần tìm trong không khí. Diệp Tri Thu đã không cho anh nhiều thông tin, thậm chí không chủ động chỉ phương hướng cho anh thì anh phải tự mình tìm lấy. Đến gần Diệp Tri Thu, anh có thể cảm nhận được hơi thở có phần đè nén của cô. Nhất định rất đau rồi!
Ngồi xuống, anh vươn tay ra chạm phải đầu vai của cô, giọng nói lúc này rất nhẹ nhàng: “Cô đau ở đâu, chỉ tôi biết được không?” anh đang lo lắng chết đây này mà cô còn chơi trò giận dỗi.
Lúc này Diệp Tri Thu mới khẽ cắn môi, cầm lấy tay Hoa Vân Phong đặt lên mắt cá chân phải của mình, nhưng vẫn sợ hãi, cô nói: “Đau lắm, anh đừng…”
Diệp Tri Thu chưa nói xong, Hoa Vân Phong đã xoa nắn mắt cá chân của cô, xác định là bị trật khớp, cũng may không quá nghiêm trọng. Anh có thể xử lý được.
Hoa Vân Phong dùng tốc độ nhanh không kịp thở để nắn lại khớp xương cho Diệp Tri Thu. Cô gái đang nói, cũng không quá chú ý đến hành động của anh, nhưng khi nghe một tiếng “răng rắc” cô mới giật mình nhìn lại, hét lên một tiếng “Á…”, nước mắt bỗng chốc ngã nhào ra ngoài.
Hoa Vân Phong rất muốn cười, môi mỏng nhếch lên trong chớp nhoáng, rồi khôi phục bình thường. Anh biết anh phải nén lại, nếu không cô gái này sẽ xấu hổ chạy trốn mất.
Anh từ tốn hỏi cô: “Cô thử cử động xem, có đau nữa không?”
Diệp Tri Thu gật gật đầu, nước mắt còn ngân ngấn, cái miệng nhỏ chu ra, đáng thương cực kỳ: “Há. Hết đau rồi, anh giỏi quá!” Thử lắc lắc xoay xoay cổ chân, thật sự không còn cứng ngắc như lúc nãy, nhưng vẫn còn hơi ê ẩm chút thôi.
“Vậy tốt rồi. Cô đứng lên, tôi dìu cô vào trong!” Hoa Vân Phong thở phào một hơi, cô gái này không đau nữa thì trái tim anh rốt cuộc cũng có thể không cần treo lơ lửng như lúc nãy nữa rồi. Cô gái này lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng, nhưng sao anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Cô nàng nghe lời, đứng dậy, lúc này được dựa vào người anh để đi nha. Thật tốt! Phải chi lúc này có bà tiên trong truyện cổ tích hiện ra hỏi cô: “Con muốn ta cho con điều ước gì?” thì cô sẽ không ngại ngùng xin phép bà chỉ một điều thôi: “Bà hãy cho thời gian dừng lại ngay lúc này, bà nhé!”
Diệp Tri Thu tựa cả nửa người trên của mình vào ngực Hoa Vân Phong. Tham lam hít thở mùi hương trên người anh. Có lẽ anh vừa mới tắm xong, trên người có hương vị đặc biệt. Phải miêu tả như thế nào đây, thật khó. Có mùi trà xanh thơm mát, mùi trái cây ngọt lành, mùi bạc hà thanh khiết. Tất cả như hòa hợp một cách thật tuyệt hảo, khó phân biệt riêng từng loại. Trời ạ, cô thầm nhủ: Về nhà chắc phải đi siêu thị tìm loại sửa tắm mùi này mới được, nếu không chắc cô sẽ nhớ đến mất ăn mất ngủ quá! Hình như cô chưa từng ngửi qua ở đâu cả. Cô nghĩ chắc đây là sản phẩm sửa tắm nào đó dành riêng cho nam giới nên cô không biết là chuyện thường thôi. Hì!
Hoa Vân Phong dìu cô vào đến ghế dựa giữa phòng khách. Một người bình thường mà nhắm mắt nhắm mũi chỉ biết hưởng thụ khoái lạc để người kia mắt mũi không tiện thế mà phải lôi kéo cô ấy đi, thật là hết nói cô gái này. Nếu Hoa Vân Phong có thể nhìn thấy vẻ mặt say đắm này của Diệp Tri Thu chắc anh sẽ không nhịn được cười to.
Đang chìm trong mộng đẹp, tiếng nói vọng từ trên đầu xuống làm cô giật mình: “Cô ngồi xuống được rồi!” còn ai vào đây nữa, chính là người không hiểu cái gì gọi là lãng mạn như Hoa Vân Phong?
Diệp Tri Thu tiếc nuối rời xa vòng tay ấm áp của người ấy. Gật đầu nhưng không nói, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ ngồi trên ghế. Hoa Vân Phong vào bếp một lát, trên tay cầm cái bọc gì đó màu trắng, đưa cho cô.
Anh nói: “Cô chườm túi đá vào đi, sẽ cảm thấy dễ chịu chút.” Tuy vết thương không nặng, nhưng chắc vẫn hơi đau.
Cô tiêp nhận túi đá từ tay anh, áp vào mắt cá chân. Ùm…cảm giác thật dễ chịu, nhanh chóng lan ra toàn thân, như được ngâm mình trong dòng suối mát lạnh, sảng khoái quá!
Hoa Vân Phong vẫn bận rộn, anh đưa túi đá xong lại trở vào phòng, tìm kiếm cái gì đó rồi lát sau trở ra, trên tay cầm tuýp thuốc mỡ đưa cho Diệp Tri Thu: “Xoa cái này vào những chỗ đã va chạm mạnh, giảm đau, tan máu bầm.”
Lời lẽ vẫn xúc tích, không thừa không thiếu. Giống như nói thêm một lời sẽ bị mất miếng thịt không bằng. Keo kiệt! Diệp Tri Thu liếc nhìn anh một cái, không hiểu sao từ khi chuyện vừa rồi xảy ra, cô đã không sợ anh như trước. Cô đã dám nhìn thẳng vào mặt anh, không kiêng dè gì nữa.
Một người bạo gan đồng thời có một người “e lệ”! Hoa Vân Phong không mấy tự nhiên khi có ánh nhìn thẳng vào anh như vậy, mặc dù anh không thấy nhưng cảm nhận rất rõ ràng. Mỗi khi như vậy, nếu ai tinh mắt, có thể thấy lông tơ trên hai cánh tay anh dựng đứng lên do mất tự nhiên gây ra.
Tiếp nhận thuốc mỡ, Diệp Tri Thu cầm đó nhưng không thoa vào. Làm bộ lơ đễnh những lời anh nói. Hoa Vân Phong cứ nghiêng tai lắng nghe cử động của cô gái, nhưng vẫn không có động tĩnh nào. Nóng lòng không biết Diệp Tri Thu ra sao rồi, anh giơ tay thăm dò trong không khí, vô tình chạm trúng mái tóc của cô gái. Anh vội vàng rụt tay lại, cùng lời xin lỗi.
Anh nói: “Xin lỗi… Cô không thoa thuốc sao?”
“Đau!” Diệp Tri Thu thốt lên nho nhỏ như đang nhõng nhẽo, tiếp tục nói: “Tôi sợ đau!” ý cô là: Anh thoa cho tôi đi!
Ánh mắt Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm Hoa Vân Phong chờ mong vô hạn. Ây! Nếu anh có thể nhìn thấy thì nhất định sẽ động lòng ngay.
Hoa Vân Phong nghe vậy, cúi đầu dường như suy nghĩ thật nhiều. Rồi ngẩng đầu lên, thở ra thật mạnh, nhướng mày, mím môi, di chuyển bước bộ đến bên ghế. Đưa tay sờ soạng xác định chỗ trống, anh ngồi xuống.
Sau đó lại giơ tay trước mặt Diệp Tri Thu và nói: “Đưa cho tôi!”
“Đưa cái gì?” cô gái buộc miệng hỏi. Theo bản năng hai tay giao nhau che trước ngực.
“Thuốc mỡ!” Nghe tiếng nói khác thường của cô, anh đương nhiên biết cô hiểu lầm ý anh rồi. Hoa Vân Phong thật có một loại xúc động muốn xoa đầu cô… Thật là đầu óc bay đến đâu đâu rồi. Tiếp xúc nhiều mới thấy cô ấy rất thú vị!
Diệp Tri Thu áy náy, cười hì hì đưa tuýp thuốc cho anh. Hoa Vân Phong vặn mở nắp chai rồi nặn thuốc ra ngón tay, giơ về phía đối diện và nói: “Đau nơi nào chỉ tôi.” Giọng điệu sao mà lạnh lùng, ngắn gọn quá. Giống như ra lệnh cho người ta, ghét quá!
Diệp Tri Thu mím môi, cầm tay anh đưa vào các chỗ đau. Kì thực da cô rất trắng và mềm, nên khi ngã lúc nãy đã gây ra rất nhiều dấu vết. Tuy chưa bầm tím dữ dội, nhưng cũng đã sưng phù, loáng thoáng có dấu vết rồi.
Khi tay anh đặt vào đầu gối của cô, thứ thuốc đặc tính mát lạnh đã nhanh chóng làm cô thoải mái hơn. Anh xoa rất nhẹ, không làm cô đau. Cô mỉm cười thích thú. Xoa hồi lâu một chỗ, Hoa Vân Phong hỏi còn chỗ nào nữa không. Diệp Tri Thu nhanh nhẩu trả lời như sợ anh sẽ không làm nữa: “Có chứ. Chỗ này… này… đây… đó nữa!” rồi nhìn anh cười hì hì một cách ngây ngô.
Chàng trai đương nhiên hết cách với cô, cô gái thật làm anh trở tay không kịp. Anh đã đi quá xa so với những quy tắc của mình mà chính bản thân anh cũng không hề phát giác.
Anh thêm thuốc vào ngón tay trỏ rồi thoa vào chỗ đau theo sự hướng dẫn của cô. Mà không biết Diệp Tri Thu cũng có lúc rất tinh quái. Cô giả vờ nói đau hết chỗ này đến chỗ kia, lấy đâu ra nhiều chỗ đau như vậy chứ?
Đang yên đang lành, Diệp Tri Thu bỗng hét lớn lên: “Chết rồi…” làm Hoa Vân Phong tưởng rằng anh vô ý mạnh tay làm cô đau nên vội rụt tay lại.
Nét mặt vọt lên sự lo lắng, anh hỏi: “Tôi làm cô đau sao?”
Diệp Tri Thu lúc này đã đứng bật dậy, một chân chạm đất, một chân còn trên ghế với tư thế quỳ một gối. Vội xua tay lia lịa, không kịp thở nói: “Không, không có…” ngừng lại hít thở một cái, tiếp tục: “Chỉ là thức ăn của tôi còn ở ngoài cửa!”
Nói xong chạy ào ra cửa, vặn mở chốt, may thay vẫn còn. Hì!
Ở phía trong, Hoa Vân Phong vẫn duy trì tư thế khi nãy, anh bật cười ra tiếng, lắc đầu. Diệp Tri Thu, cô lúc nào cũng thích cho người khác bất ngờ như vậy sao? Cô gái này có khi nào dọa anh đến mắc phải bệnh tim hay không?
/292
|