An Tố mắt long sòng sọc, hơi thở phì phò, bộ dạng tức giận thiếu điều khói muốn bốc lên đại não. Cô giơ tay định tát vào khuôn mặt đang giơ lên của Diệp Tri Thu. Nhưng tay cô đã bị người nắm chặc lại, rồi bị bẻ ngược ra phía sau. Mọi người ở đây cũng sững sốt, ngay cả Diệp Tri Thu cũng không ngờ người này sẽ ra tay ‘nghĩa hiệp’ bảo vệ cô.
Hắn không ai khác chính là Mạc Thiếu Kỳ.
Diệp Tri Thu vốn định lúc An Tố giơ tay đánh mình, cô chỉ cần đá nhẹ vào cái ghế An Tố đang đứng là có thể thuận lợi làm gián đoạn hành động điên rồ của cô ta rồi. Vả lại ngã từ trên ghế xuống đảm bảo cũng rất đau nha. Diệp Tri Thu cũng quá ác đó chớ!
Nhưng tên Mạc Thiếu Kỳ này lại cho hành động vừa rồi là “Anh hùng cứu mĩ nhân”. Hắn nhìn sang trấn an Diệp Tri Thu bằng ánh mắt mê dại âu yếm đến buồn nôn. Rồi liếc xéo hâm dọa An Tố.
Hắn nói: “An Tố, đây là người phụ nữ của tôi. Cô khôn hồn thì đừng đụng chạm, nếu không tôi cho cô chết khó coi…”
Nói xong hắn cũng không thừa cơ ỷ mạnh hiếp yếu. Thả tay của An Tố ra, nhìn cô ta cảnh cáo, rồi hất mặt như ra lệnh cho cô ta biến khỏi đây trong tích tắc, nếu không đại họa giáng xuống. An Tố được tha bổng, trong lòng căm hận lại tăng thêm vài phần, đương nhiên “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!”. Diệp Tri Thu, mày đợi đó, tao không đời nào bỏ qua cho mày đâu – An Tố âm thầm nguyền rủa.
Diệp Tri Thu không còn chút hưng trí nào, vốn dĩ chuyện của cô, cô không thích người khác xen vào. Đặc biệt là tên đáng ghét kia. Mạc Thiếu Kỳ thấy Diệp Tri Thu rời đi, lót tót cũng vẫy đuôi chạy theo. Diệp Tri Thu thì không chút nào cảm kích tên kia, nhìn hắn thôi cô đã muốn hết hứng thú làm chuyện khác rồi. Đúng là cặn bã trong rác rưởi.
Mạc Thiếu Kỳ gọi lại Diệp Tri Thu, cùng lúc nắm lấy cánh tay cô, muốn kiềm chế bước đi của cô.
Hắn nói: “Người đẹp, anh đã giúp em giáo huấn cô ta. Em không chút nào cảm động sao? Em chỉ cần cười với anh một cái cũng được!”
Diệp Tri Thu ngay cả nhìn cũng không muốn, huống chi là cười. Cô quay mặt đi chỗ khác nói ngắn gọn: “Buông tay!”
Mạc Thiếu Kỳ cố chấp: “Không buông!”
Một tiếng “bốp” vang lên làm kinh động cả lớp học yên tĩnh. Nãy giờ xảy ra quá nhiều chuyện, người vây xem rất nhiều, nhưng chưa một ai dám lên tiếng, hầu như là nín thở. Nên tiếng động này phá lệ rõ rang, có thể nói là chói tai.
Diệp Tri Thu không nói hai lời, tên lì lợm này chẳng cần nói nhiều cũng như ‘Đàn gãy tai trâu’ mà thôi. Nên cô chỉ còn cách dùng bạo lực khắc chế bạo lực, cô tát hắn một cái rõ đau vào mặt. Mặt hắn nhanh chóng đỏ lên in hằn năm dấu tay rất chuẩn và đều đặn.
Mọi người vây xem hít vào một ngụm khí lạnh, tưởng rằng Mạc Thiếu Kỳ sẽ như con heo bị chọc tiết và làm những hành vi không thương hoa tiếc ngọc. Nhưng không, hắn buông tay Diệp Tri Thu ra. Sau khi được tự do, Diệp Tri Thu thong dong bỏ đi. Còn lại tên kia, hắn đứng đó, đưa tay xoa xoa bên má đã bị đánh.
Hồi lâu sau hắn gian xảo cười, và nói: “Ấn ký của người đẹp. Anh sẽ quý trọng. Thật thoải mái…”
Trời ạ, có ai bị đánh mà như nhặt được vàng thế không? Xem ra hắn nên sửa lại cái tên, gọi là họ “Biến” tên “Thái”!
------------------------------
Sau khi học xong tiết của cô giáo Chu, Diệp Tri Thu đến văn phòng của cô. Vì sáng nay trong điện thoại, Diệp Tri Thu nhận được tin nhắn của Chu Lệ: “Học xong đến văn phòng. Kể chuyện!”.
Tin nhắn này có vẻ khó hiểu với nhiều người, nhưng người trong cuộc thì rất rõ ràng. Chu Lệ biết Diệp Tri Thu đến thành phố C, mà đến vì người có tên gọi Hoa Vân Phong nữa. Sau thời gian trải lòng với nhau, hai người các cô xem nhau như chị em ruột vậy. Rảnh rỗi vẫn hay hẹn nhau đi đây đó đổi không khí, hay trầm mình hàng giờ trong các quán cafe, hoặc không có thời gian thì hẹn đến văn phòng mà to nhỏ nhau nghe những câu chuyện riêng tư.
Diệp Tri Thu bước vào văn phòng. Đã quá quen thuộc nhau, vừa đến cô đã ném cái cặp da một bên ghế rồi ngồi xuống khá tự nhiên. Cô Chu cũng không còn phong cách lạnh lùng nữa. Xấn lại ngồi cạnh Diệp Tri Thu và đi ngay vào chủ đề.
Chu Lệ hào hứng hỏi: “Có sự kiện gì mới không, kể cô nghe với!”
Chu Lệ cũng đang trong giai đoạn yêu đương ‘trở lại’, nên cũng rất tò mò muốn biết người cùng chung tâm sự.
Diệp Tri Thu thuật lại tất cả chuyện ở thành phố C cho Chu Lệ nghe. Sau khi nghe xong Chu Lệ trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu “Ân” một tiếng.
Diệp Tri Thu cảm thấy khó hiểu, vội hỏi: “Cô không có nhận xét gì à?”
Chu Lệ cười hì hì, cầm tách trà mới pha lên nhấp một ngụm, rồi nhìn qua làn khói tỏa ra từ tách trà, tắc lưỡi một lát mới nói: “Đúng là tuổi trẻ. Haiz! Cô nói em trước, em quá ngây thơ. Mà cũng đúng, em còn quá nhỏ. Nếu em đã muốn thực hiện mục tiêu “Cọc đi tìm trâu” thì không nên oán hận người ta, người ta là bị em theo đuổi nha. Chịu khổ chút cũng chịu không nổi rồi. Cô nói em biết, còn nhiều trường họp nữ truy nam truy đến đầu rơi máu chảy, án mạng xảy ra kìa. Em không có đọc tiểu thuyết sao?...”
Dừng một chút, Chu Lệ tiếp: “Còn người kia quá đáng hơn. Em có cái gì không tốt, hắn ta có cái gì tốt, nếu theo em kể thì hắn chỉ là một tên tiểu tử không công danh sự nghiệp gì hết, chỉ có gương mặt ‘ăn khách’ chút thôi. Nếu cô là em nhất định cô sẽ không cần hắn, nhan sắc làm cơm ăn được sao. Đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp em hiểu không? Vì em còn quá nhỏ, chưa hiểu được sự ác nghiệt khi lấy nhau về mà vấn đề cơm áo gạo tiền phải bận tâm mãi…” Hừ nói một hơi dài, mệt chết cô.
Diệp Tri Thu nghe Chu Lệ nói trong lòng không khỏi ngột ngạt. Không phải Hoa Vân Phong tự nhiên không chấp nhận tình cảm của cô. Mà như mẹ của anh ấy đã nói nhỏ với cô ngày hôm trước lúc sắp rời khỏi tiệm bánh của dì.
Dì Bình đã nói: “Tri Thu a. Con cũng nên hiểu cho Vân Phong một chút. Dì nghĩ nó không phải không có cảm tình với con, đến dì mà còn yêu mến con như vậy, dì không phải nói đỡ cho nó, nhưng lòng dạ nó không lãnh đạm như con thấy bên ngoài vậy đâu… Con suy nghĩ cho kỹ nha con.”
Lúc đó Diệp Tri Thu nhìn sâu vào đôi mắt của dì Bình, cô chợt hiểu ra một điều. Có lẽ, mà không, chắc chắn vì lí do này mà anh không thể chấp nhận tình cảm của cô. Cũng như có những hành động với hai bĩ cực trái chiều như vậy. Đôi mắt! Chính là vì nó. Nhưng tại sao anh không hiểu cảm nhận của cô. Cô đã biết rõ tình trạng của anh nhưng vẫn yêu anh. Thì anh còn mối nghi vấn nào nữa. Cô thật sự chưa thấu hiểu hết. Nhưng sự tự ti về bản thân Hoa Vân Phong là rõ ràng ra rồi. Cô không biết còn nguyên nhân nào khác không, nhưng chắc chắn đây là một trong số đó.
Làm sao cô nói rõ với Chu Lệ để biện minh cho anh đây? Nếu bây giờ chính miệng cô nói ra thì có lẽ phản ứng của cô Chu sẽ càng phiến diện hơn. Chỉ còn cách cho cô Chu tiếp xúc với anh ấy, cô ấy mới thấy hết được cái tốt của anh mà nhận định khách quan hơn.
Không đợi Diệp Tri Thu nói năng gì cả, Chu Lệ đã nói tiếp: “Nhưng đó cũng chỉ là nhận xét chủ quan. Cô chưa gặp chàng trai em thích nên chưa thể đánh giá toàn phần được. Nói đi cũng phải nói lại, nhất định tìm một cơ hội nào đó cho cô gặp thử. Nhất định cô sẽ cho em nhận xét đúng nhất về con người cậu ta!’ Chu Lệ cam đoan.
Diệp Tri Thu mừng lắm, đến nỗi muốn rơi nước mắt đây này. Vậy là anh không phải mang tội danh oan uổn rồi. Hì, không sao thì tốt. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi. Mỉm cười với Chu Lệ. Mặc kệ sau khi gặp Hoa Vân Phong thái độ của cô Chu có như những người lớn không hiểu cho tình yêu của cô hay không, có ngăn cản cô đến với Hoa Vân Phong hay không. Nhưng Diệp Tri Thu mong muốn một điều rằng, sẽ không ai được nghĩ sai lầm về người cô yêu. Không thể!
“Nhưng cô ơi, lúc anh ấy đến đây thì cô có tiết dạy. Vả lại em không dám kêu anh ấy đi gặp cô… nên…” Diệp Tri Thu đang đau đầu làm sao cho cô Chu gặp được Hoa Vân Phong?
Chu Lệ nghe đến đây thì khinh thường nhìn Diệp Tri Thu liếc mắt một cái: “Không phải lúc nãy còn kém chút là đánh nhau đầu rơi máu chảy rồi sao? Dáng vẻ của em lúc đó không thua gì đại tỉ giang hồ nha. Giờ sao lại sợ hãi như con mèo bệnh vậy?”
“Cô Chu đừng chọc em. Em cũng không biết vì sao, khi đối mặt với anh ấy, em lại sợ hãi không biết. Dù anh ấy không hung dữ chút nào, ngược lại rất hiền hòa lễ độ, tác phong tao nhã, lời lẽ lịch sự dễ mến… còn nhiều ưu điểm lắm. Hì…” Diệp Tri Thu thấy cô Chu Lệ há hốc mồm vì những lời miêu tả Hoa Vân Phong tựa như một thần tượng thì ôm miệng cười hì hì, gãi gãi đầu không tiếp tục liệt kê nữa mà nói tiếp chuyện khác: “Thì em nói sự thực thôi à! Chắc anh ấy là khắc tinh của em.”
Đúng vậy, con người không ai hoàn mĩ cả. Nếu tính tình có ương nghạnh như thế nào, khó trị ra sao thì nhất định cũng có một người có thể khắc chế họ, hay trên đời người ta vẫn thường gọi là ‘Quy tắc bù trừ’. Chu Lệ nén cười không nổi nữa, bậc ra tiếng khúc khích, cùng với đôi vai không ngừng run lên vì cô thực sự bó tay với độ si tình của cô trò nhỏ.
Chu Lệ nói: “Được rồi. Em thích người ta xem người ta là thần tiên thì cũng không ai trách em được. Không ghẹo em nữa….” ngừng lại suy ngẫm chút lát, cô nói tiếp: “À, mà nhà cậu ta ở thành phố C mà. Vậy thì dễ thôi, cô thường xuyên đến trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn thành phố C để nhận thỉnh giảng. Lúc đó em cho cô địa chỉ, cô tìm cách tiếp xúc là được rồi.”
Diệp Tri Thu nghe cô nói chuyện thỉnh giảng ở thành phố C, hai mắt bỗng sáng rỡ, tươi cười vui vẻ bắt lấy cánh tay của cô giáo Chu, thở hỗn hễn nói: “Cô ơi, vậy khi cô đi, cô có thể cho em đi chung không? Thú thật tháng sau là sinh nhật em, em muốn đến thành phố C lần nữa… Mà không biết lấy lí do gì để đi nữa…”
Chu Lệ nhìn vào ánh mắt tha thiết của cô gái, cùng với niềm hy vọng nào đó bùng cháy trong đấy. Cô cười lắc đầu: “Haiz! Thôi được rồi. Nếu đúng vào ngày em không có tiết học, cô có thể xin chỉ thị của trưởng khoa Khoa học chính trị cho em đi theo cô làm trợ giảng. Được chưa?”
Diệp Tri Thu cười toe toét đến nỗi cái miệng sắp nở rộng đến mang tai rồi, hai má lún đồng tiền thật sâu, rối rít cảm ơn cô Chu.
Chu Lệ thở dài: “Đáng lẽ ra, việc trợ giảng không dành cho sinh viên năm nhất như em. Nhưng cô đã hứa rồi thì sẽ cố gắng… Chắc kiếp trước cô mắc nợ em!”
Diệp Tri Thu vội vàng bưng tách trà trên bàn lên đưa cho cô Chu Lệ, dáng vẻ cung kính thật tâm: “Cô Chu, em kính cô một ly. Cảm ơn cô rât nhiều. Đến lúc em và anh ấy đám cưới, em hứa dành riêng một bàn tiệc đãi cô.”
Chu Lệ đang cầm tách trà định uống, bị câu nói của Diệp Tri Thu làm sặc hết nước ra ngoài. Cô oán hận nói: “Em xem cô là heo à?”
Rồi hai người Chu Lệ và Diệp Tri Thu cùng nhau cười vui vẻ. Không khí văn phòng tĩnh mịch ngày trước không còn nữa. Từ ngày Chu Lệ và Diệp Tri Thu trở thành bạn thân, tuy tuổi tác có chút chênh lệch, nhưng không ảnh hưởng đến độ đồng cảm và sự ăn ý trong tình bạn của họ.
Hắn không ai khác chính là Mạc Thiếu Kỳ.
Diệp Tri Thu vốn định lúc An Tố giơ tay đánh mình, cô chỉ cần đá nhẹ vào cái ghế An Tố đang đứng là có thể thuận lợi làm gián đoạn hành động điên rồ của cô ta rồi. Vả lại ngã từ trên ghế xuống đảm bảo cũng rất đau nha. Diệp Tri Thu cũng quá ác đó chớ!
Nhưng tên Mạc Thiếu Kỳ này lại cho hành động vừa rồi là “Anh hùng cứu mĩ nhân”. Hắn nhìn sang trấn an Diệp Tri Thu bằng ánh mắt mê dại âu yếm đến buồn nôn. Rồi liếc xéo hâm dọa An Tố.
Hắn nói: “An Tố, đây là người phụ nữ của tôi. Cô khôn hồn thì đừng đụng chạm, nếu không tôi cho cô chết khó coi…”
Nói xong hắn cũng không thừa cơ ỷ mạnh hiếp yếu. Thả tay của An Tố ra, nhìn cô ta cảnh cáo, rồi hất mặt như ra lệnh cho cô ta biến khỏi đây trong tích tắc, nếu không đại họa giáng xuống. An Tố được tha bổng, trong lòng căm hận lại tăng thêm vài phần, đương nhiên “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!”. Diệp Tri Thu, mày đợi đó, tao không đời nào bỏ qua cho mày đâu – An Tố âm thầm nguyền rủa.
Diệp Tri Thu không còn chút hưng trí nào, vốn dĩ chuyện của cô, cô không thích người khác xen vào. Đặc biệt là tên đáng ghét kia. Mạc Thiếu Kỳ thấy Diệp Tri Thu rời đi, lót tót cũng vẫy đuôi chạy theo. Diệp Tri Thu thì không chút nào cảm kích tên kia, nhìn hắn thôi cô đã muốn hết hứng thú làm chuyện khác rồi. Đúng là cặn bã trong rác rưởi.
Mạc Thiếu Kỳ gọi lại Diệp Tri Thu, cùng lúc nắm lấy cánh tay cô, muốn kiềm chế bước đi của cô.
Hắn nói: “Người đẹp, anh đã giúp em giáo huấn cô ta. Em không chút nào cảm động sao? Em chỉ cần cười với anh một cái cũng được!”
Diệp Tri Thu ngay cả nhìn cũng không muốn, huống chi là cười. Cô quay mặt đi chỗ khác nói ngắn gọn: “Buông tay!”
Mạc Thiếu Kỳ cố chấp: “Không buông!”
Một tiếng “bốp” vang lên làm kinh động cả lớp học yên tĩnh. Nãy giờ xảy ra quá nhiều chuyện, người vây xem rất nhiều, nhưng chưa một ai dám lên tiếng, hầu như là nín thở. Nên tiếng động này phá lệ rõ rang, có thể nói là chói tai.
Diệp Tri Thu không nói hai lời, tên lì lợm này chẳng cần nói nhiều cũng như ‘Đàn gãy tai trâu’ mà thôi. Nên cô chỉ còn cách dùng bạo lực khắc chế bạo lực, cô tát hắn một cái rõ đau vào mặt. Mặt hắn nhanh chóng đỏ lên in hằn năm dấu tay rất chuẩn và đều đặn.
Mọi người vây xem hít vào một ngụm khí lạnh, tưởng rằng Mạc Thiếu Kỳ sẽ như con heo bị chọc tiết và làm những hành vi không thương hoa tiếc ngọc. Nhưng không, hắn buông tay Diệp Tri Thu ra. Sau khi được tự do, Diệp Tri Thu thong dong bỏ đi. Còn lại tên kia, hắn đứng đó, đưa tay xoa xoa bên má đã bị đánh.
Hồi lâu sau hắn gian xảo cười, và nói: “Ấn ký của người đẹp. Anh sẽ quý trọng. Thật thoải mái…”
Trời ạ, có ai bị đánh mà như nhặt được vàng thế không? Xem ra hắn nên sửa lại cái tên, gọi là họ “Biến” tên “Thái”!
------------------------------
Sau khi học xong tiết của cô giáo Chu, Diệp Tri Thu đến văn phòng của cô. Vì sáng nay trong điện thoại, Diệp Tri Thu nhận được tin nhắn của Chu Lệ: “Học xong đến văn phòng. Kể chuyện!”.
Tin nhắn này có vẻ khó hiểu với nhiều người, nhưng người trong cuộc thì rất rõ ràng. Chu Lệ biết Diệp Tri Thu đến thành phố C, mà đến vì người có tên gọi Hoa Vân Phong nữa. Sau thời gian trải lòng với nhau, hai người các cô xem nhau như chị em ruột vậy. Rảnh rỗi vẫn hay hẹn nhau đi đây đó đổi không khí, hay trầm mình hàng giờ trong các quán cafe, hoặc không có thời gian thì hẹn đến văn phòng mà to nhỏ nhau nghe những câu chuyện riêng tư.
Diệp Tri Thu bước vào văn phòng. Đã quá quen thuộc nhau, vừa đến cô đã ném cái cặp da một bên ghế rồi ngồi xuống khá tự nhiên. Cô Chu cũng không còn phong cách lạnh lùng nữa. Xấn lại ngồi cạnh Diệp Tri Thu và đi ngay vào chủ đề.
Chu Lệ hào hứng hỏi: “Có sự kiện gì mới không, kể cô nghe với!”
Chu Lệ cũng đang trong giai đoạn yêu đương ‘trở lại’, nên cũng rất tò mò muốn biết người cùng chung tâm sự.
Diệp Tri Thu thuật lại tất cả chuyện ở thành phố C cho Chu Lệ nghe. Sau khi nghe xong Chu Lệ trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu “Ân” một tiếng.
Diệp Tri Thu cảm thấy khó hiểu, vội hỏi: “Cô không có nhận xét gì à?”
Chu Lệ cười hì hì, cầm tách trà mới pha lên nhấp một ngụm, rồi nhìn qua làn khói tỏa ra từ tách trà, tắc lưỡi một lát mới nói: “Đúng là tuổi trẻ. Haiz! Cô nói em trước, em quá ngây thơ. Mà cũng đúng, em còn quá nhỏ. Nếu em đã muốn thực hiện mục tiêu “Cọc đi tìm trâu” thì không nên oán hận người ta, người ta là bị em theo đuổi nha. Chịu khổ chút cũng chịu không nổi rồi. Cô nói em biết, còn nhiều trường họp nữ truy nam truy đến đầu rơi máu chảy, án mạng xảy ra kìa. Em không có đọc tiểu thuyết sao?...”
Dừng một chút, Chu Lệ tiếp: “Còn người kia quá đáng hơn. Em có cái gì không tốt, hắn ta có cái gì tốt, nếu theo em kể thì hắn chỉ là một tên tiểu tử không công danh sự nghiệp gì hết, chỉ có gương mặt ‘ăn khách’ chút thôi. Nếu cô là em nhất định cô sẽ không cần hắn, nhan sắc làm cơm ăn được sao. Đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp em hiểu không? Vì em còn quá nhỏ, chưa hiểu được sự ác nghiệt khi lấy nhau về mà vấn đề cơm áo gạo tiền phải bận tâm mãi…” Hừ nói một hơi dài, mệt chết cô.
Diệp Tri Thu nghe Chu Lệ nói trong lòng không khỏi ngột ngạt. Không phải Hoa Vân Phong tự nhiên không chấp nhận tình cảm của cô. Mà như mẹ của anh ấy đã nói nhỏ với cô ngày hôm trước lúc sắp rời khỏi tiệm bánh của dì.
Dì Bình đã nói: “Tri Thu a. Con cũng nên hiểu cho Vân Phong một chút. Dì nghĩ nó không phải không có cảm tình với con, đến dì mà còn yêu mến con như vậy, dì không phải nói đỡ cho nó, nhưng lòng dạ nó không lãnh đạm như con thấy bên ngoài vậy đâu… Con suy nghĩ cho kỹ nha con.”
Lúc đó Diệp Tri Thu nhìn sâu vào đôi mắt của dì Bình, cô chợt hiểu ra một điều. Có lẽ, mà không, chắc chắn vì lí do này mà anh không thể chấp nhận tình cảm của cô. Cũng như có những hành động với hai bĩ cực trái chiều như vậy. Đôi mắt! Chính là vì nó. Nhưng tại sao anh không hiểu cảm nhận của cô. Cô đã biết rõ tình trạng của anh nhưng vẫn yêu anh. Thì anh còn mối nghi vấn nào nữa. Cô thật sự chưa thấu hiểu hết. Nhưng sự tự ti về bản thân Hoa Vân Phong là rõ ràng ra rồi. Cô không biết còn nguyên nhân nào khác không, nhưng chắc chắn đây là một trong số đó.
Làm sao cô nói rõ với Chu Lệ để biện minh cho anh đây? Nếu bây giờ chính miệng cô nói ra thì có lẽ phản ứng của cô Chu sẽ càng phiến diện hơn. Chỉ còn cách cho cô Chu tiếp xúc với anh ấy, cô ấy mới thấy hết được cái tốt của anh mà nhận định khách quan hơn.
Không đợi Diệp Tri Thu nói năng gì cả, Chu Lệ đã nói tiếp: “Nhưng đó cũng chỉ là nhận xét chủ quan. Cô chưa gặp chàng trai em thích nên chưa thể đánh giá toàn phần được. Nói đi cũng phải nói lại, nhất định tìm một cơ hội nào đó cho cô gặp thử. Nhất định cô sẽ cho em nhận xét đúng nhất về con người cậu ta!’ Chu Lệ cam đoan.
Diệp Tri Thu mừng lắm, đến nỗi muốn rơi nước mắt đây này. Vậy là anh không phải mang tội danh oan uổn rồi. Hì, không sao thì tốt. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi. Mỉm cười với Chu Lệ. Mặc kệ sau khi gặp Hoa Vân Phong thái độ của cô Chu có như những người lớn không hiểu cho tình yêu của cô hay không, có ngăn cản cô đến với Hoa Vân Phong hay không. Nhưng Diệp Tri Thu mong muốn một điều rằng, sẽ không ai được nghĩ sai lầm về người cô yêu. Không thể!
“Nhưng cô ơi, lúc anh ấy đến đây thì cô có tiết dạy. Vả lại em không dám kêu anh ấy đi gặp cô… nên…” Diệp Tri Thu đang đau đầu làm sao cho cô Chu gặp được Hoa Vân Phong?
Chu Lệ nghe đến đây thì khinh thường nhìn Diệp Tri Thu liếc mắt một cái: “Không phải lúc nãy còn kém chút là đánh nhau đầu rơi máu chảy rồi sao? Dáng vẻ của em lúc đó không thua gì đại tỉ giang hồ nha. Giờ sao lại sợ hãi như con mèo bệnh vậy?”
“Cô Chu đừng chọc em. Em cũng không biết vì sao, khi đối mặt với anh ấy, em lại sợ hãi không biết. Dù anh ấy không hung dữ chút nào, ngược lại rất hiền hòa lễ độ, tác phong tao nhã, lời lẽ lịch sự dễ mến… còn nhiều ưu điểm lắm. Hì…” Diệp Tri Thu thấy cô Chu Lệ há hốc mồm vì những lời miêu tả Hoa Vân Phong tựa như một thần tượng thì ôm miệng cười hì hì, gãi gãi đầu không tiếp tục liệt kê nữa mà nói tiếp chuyện khác: “Thì em nói sự thực thôi à! Chắc anh ấy là khắc tinh của em.”
Đúng vậy, con người không ai hoàn mĩ cả. Nếu tính tình có ương nghạnh như thế nào, khó trị ra sao thì nhất định cũng có một người có thể khắc chế họ, hay trên đời người ta vẫn thường gọi là ‘Quy tắc bù trừ’. Chu Lệ nén cười không nổi nữa, bậc ra tiếng khúc khích, cùng với đôi vai không ngừng run lên vì cô thực sự bó tay với độ si tình của cô trò nhỏ.
Chu Lệ nói: “Được rồi. Em thích người ta xem người ta là thần tiên thì cũng không ai trách em được. Không ghẹo em nữa….” ngừng lại suy ngẫm chút lát, cô nói tiếp: “À, mà nhà cậu ta ở thành phố C mà. Vậy thì dễ thôi, cô thường xuyên đến trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn thành phố C để nhận thỉnh giảng. Lúc đó em cho cô địa chỉ, cô tìm cách tiếp xúc là được rồi.”
Diệp Tri Thu nghe cô nói chuyện thỉnh giảng ở thành phố C, hai mắt bỗng sáng rỡ, tươi cười vui vẻ bắt lấy cánh tay của cô giáo Chu, thở hỗn hễn nói: “Cô ơi, vậy khi cô đi, cô có thể cho em đi chung không? Thú thật tháng sau là sinh nhật em, em muốn đến thành phố C lần nữa… Mà không biết lấy lí do gì để đi nữa…”
Chu Lệ nhìn vào ánh mắt tha thiết của cô gái, cùng với niềm hy vọng nào đó bùng cháy trong đấy. Cô cười lắc đầu: “Haiz! Thôi được rồi. Nếu đúng vào ngày em không có tiết học, cô có thể xin chỉ thị của trưởng khoa Khoa học chính trị cho em đi theo cô làm trợ giảng. Được chưa?”
Diệp Tri Thu cười toe toét đến nỗi cái miệng sắp nở rộng đến mang tai rồi, hai má lún đồng tiền thật sâu, rối rít cảm ơn cô Chu.
Chu Lệ thở dài: “Đáng lẽ ra, việc trợ giảng không dành cho sinh viên năm nhất như em. Nhưng cô đã hứa rồi thì sẽ cố gắng… Chắc kiếp trước cô mắc nợ em!”
Diệp Tri Thu vội vàng bưng tách trà trên bàn lên đưa cho cô Chu Lệ, dáng vẻ cung kính thật tâm: “Cô Chu, em kính cô một ly. Cảm ơn cô rât nhiều. Đến lúc em và anh ấy đám cưới, em hứa dành riêng một bàn tiệc đãi cô.”
Chu Lệ đang cầm tách trà định uống, bị câu nói của Diệp Tri Thu làm sặc hết nước ra ngoài. Cô oán hận nói: “Em xem cô là heo à?”
Rồi hai người Chu Lệ và Diệp Tri Thu cùng nhau cười vui vẻ. Không khí văn phòng tĩnh mịch ngày trước không còn nữa. Từ ngày Chu Lệ và Diệp Tri Thu trở thành bạn thân, tuy tuổi tác có chút chênh lệch, nhưng không ảnh hưởng đến độ đồng cảm và sự ăn ý trong tình bạn của họ.
/292
|