NGỌN GIÓ TÂY VƯƠNG VẤN

Chương 1: Người đi cảnh còn lòng có đau ?!

/1


Chương 1: Người đi cảnh còn lòng có đau ?!

Hôm nay là một buổi chiều mùa đông cuối tháng hai của thành phố Osaka,những bông tuyết rơi nhiều nhưng cũng không thể che đi cái nhịp sống sắp về đêm nhộn nhịp. Hương thơm mê hoặc của món Takoyaki hay món bánh xèo Okonomiyaki nổi tiếng ở đây khiến nhiều người không cưỡng được.

Dòng người  lúc nào cũng đi vội vã, nhưng khi xếp hàng mua đồ thì rất nghiêm chỉnh. Đây chính là một nét đẹp của người Nhật mà khiến bao nước trên thế giới phải ngưỡng mộ.

Ông bà ta có câu: " Nhập gia tùy tục" vì vậy khi vào quán Starbucks để thưởng thức ly Cappuccino và Baguette trước khi gặp khách hàng, tôi vẫn như mọi người xếp hàng ở trước quầy.

Nhiều người tỏ ý nhường cho tôi mua trước khi thấy cái chân bị liệt của tôi nhưng tôi vội từ chối. Tôi nghĩ mình đơn giản không đi được phải ngồi xe lăn nhưng dù sao tôi vẫn là con người thì nên bình đẳng như mọi người đúng

Dù có luật ưu tiên cho người già, trẻ nhỏ và người khuyết tật. Nhưng mọi người ở đây  đã đứng chờ tốn biết bao nhiêu thời gian. Tôi cũng không muốn giẫm lên công sức của người khác như vậy hơn nữa mọi người không biết chứ ưu tiên như thế làm cho tôi có cảm giác mình như là một người ngoài hành tinh mới ghé thăm Trái Đất vậy haizz...

Sau khi mua được và nhờ người phục vụ mang tới bàn giúp mình. Đến sáu giờ đúng một người phụ nữ có mái tóc màu nâu đỏ ngắn, đi  tới bàn tôi chào bằng một giọng tiếng Anh kiểu chuẩn:

" Hi ! You are beatiful today"  

Tôi cũng đáp lại chỉ một tiếng cười thầm tôi thế mà đẹp à? Mái tóc đen được cột cao dài ngang vai, chiếc áo sơ mi tay dài màu ngà che đi cơ thể nhỏ nhắn phối hợp với chiếc váy nhung ấm áp và đôi bốt cao che đi đôi chân tê liệt vĩnh viễn của tôi.

" Victoria! You don't have any emotional nerve, do you? If no why do you have feeding to design jewelry? haizz ( Vitoria này rốt cuộc em dây thần kinh cảm xúc không thế? Nếu không làm sao em có thể cảm giác để thiết kế trang sức vậy?)

@_@ tất cả đều chém thỉnh mọi người ném đá cho qua ta mù Anh văn!!! ( Nếu sai nhớ chỉ ta nha) Mấy câu ngắn ta sẽ viết tiếng anh mấy câu dài ta xin kiếu!!!

" I have ! LiLy!"

Nói thật tôi không thích cái tên Victoria của mình cho lắm nhưng không biết vì sao khi chọn tên tiếng Anh tôi lại chọn nó chắc là duyên phận đi! Tên thật của tôi là Lê    Thị Thu Thủy một cái tên lãng mạn và đậm chất thơ thế mà nhiều người nước ngoài không đọc được tôi buộc phải chọn cái tên tiếng Anh này. Còn đây là LiLy kiêm trợ lý và người đại diện của tôi. Cô ấy là người con gái phương Tây đúng chuẩn cởi mở, gợi cảm và đầy cuốn hút với đàn ông.

" Victoria này em tính ở lại đây bao lâu nữa hả? Em đã đi du lịch hết sáu tháng rồi bên phía tổng bộ đang hối chị đưa bản thảo kia!"

" Em biết rồi mà! Đây chị xem đi rồi cho em ý kiến không thì nộp luôn đi!" Tôi đưa chị một chồng bản thảo mà tôi miệt mài vẽ trong suốt sáu tháng trời vất vả.

Bộ trang sức lần này tôi lấy tên là "Đông ấm" với sự kết hợp tinh tế giữa bạch kim và ruby tạo nên cảm giác cho người xem như những ngọn lửa rực cháy giữa ngày đông lạnh giá hay ví von nhịp sống vội vã nhộn nhịp của con người Osaka trong trời đông này.

" Lần này em làm chủ đề mùa đông hàng chi cứ đi du lịch vào cái mùa lạnh giá này lần sau nên làm mùa khác đi!"

Vừa nói chị vừa xem có chỗ nào không hiểu thì chị lại hỏi không thì góp ý cho tôi vài điểm. Đến lúc bàn xong thì đã gần tám giờ. Chị cất bản thảo vào cặp xong đưa cho tôi một cái vé

" Đây là vé tham gia buổi triển lãm trang sức trên thế giới từ những thập niên trước ở Pari chị biết em thích đồ cổ hơn nữa là trang sức em nên đi thử đi! Với tên tuổi nổi tiếng của em thì sẽ làm quen với nhiều người dễ lắm. Biết đâu kiếm thêm được vài kiến thức, ý tưởng hay thì sao!"

" Em...Haizz chị cũng biết là em không muốn đi châu Âu mà"

" Nhưng mà dịp này hiếm lắm đó tập hợp biết bao tác phẩm đáng giá !"

"Nhưng...Nhưng..." Tôi do dự, tôi rất muốn đi nhưng không thể. Chị không hiểu cái cảm giác bây giờ của tôi đâu vả lại tôi cũng chẳng muốn cho chị biết.

" Em cứ cầm đi tùy em! Vé này hiếm lắm chị phải vất vả mới kiếm cho em được đó" Nói xong chị đi, tôi vẫn ngồi đó với chiếc vé và nhấm nháp ly Capuccino thứ hai của mình.  

/1

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status