“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
“Sao lại không gọi được thế này?”
Nguỵ Thái Văn nhíu mày, nhìn vào màn hình di động. Đã là cuộc gọi thứ năm, nhưng lần nào cũng chỉ có giọng nói đầy nhàm chán kia lặp đi lặp lại bên tai anh.
Anh tìm Lam Hạ đã hơn hai mươi phút, tìm khắp các nơi trong trung tâm hội nghị nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Lam Hạ đâu cả.
Nguỵ Thái Văn rời khỏi tầng hai, vừa xuống cầu thang lại trông thấy nhóm người của Ngạo Lăng Cẩn đi đến. Bọn chúng lướt qua anh, trên mặt tên nào cũng mang vẻ khẩn trương vô cùng.
Đột nhiên, trong lòng Nguỵ Thái Văn cảm giác có chút bất an. Anh cảm nhận được, dường như Lam Hạ đã xảy ra chuyện.
Nhìn thái độ gấp gáp vừa rồi của đám người Lam Vũ, Nguỵ Thái Văn đoán chắc rằng bọn chúng cũng đang nhận lệnh của Ngạo Lăng Cẩn, chia ra tìm kiếm Lam Hạ.
Tìm đã lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy người, Nguỵ Thái Văn nghĩ có lẽ Lam Hạ ngay từ đầu đã không còn có mặt ở nơi này nữa. Nghĩ xong, lại lập tức nhanh chân rời khỏi, đi đến thang máy để xuống tầng hầm giữ xe.
Lúc này, cửa thang máy vừa mở ra, Nguỵ Thái Văn đã chạm mặt với Nguỵ Lâm Lâm.
Vừa nhìn thấy em trai, Nguỵ Lâm Lâm liền thốt lên: “Thái Văn!?”
Sau đó, Nguỵ Lâm Lâm rất tinh ý nhận ra sự khẩn trương đang hiện lên trong mắt Nguỵ Thái Văn, mới lo lắng hỏi.
“Thái Văn, có chuyện gì sao?”
Nguỵ Thái Văn không có thời gian để giai thích, chỉ thờ ơ đáp: “Em ra ngoài có chút việc!”
Nói rồi Nguỵ Thái Văn đã lách qua khỏi người Nguỵ Lâm Lâm, nhưng bỗng nhiên cánh tay lại bị cô níu lấy.
“Có phải em đi tìm Lam Hạ?”
Câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm khiến Nguỵ Thái Văn khá ngạc nhiên.
“Lâm Lâm, chị thấy cô ấy ở đâu sao?”
Nguỵ Lâm Lâm lắc đầu, giọng phút chốc cũng thấp xuống: “Trước đó chị thấy cô ấy rời khỏi đây...”
“Ở hướng nào?”
Nguỵ Lâm Lâm còn chưa nói hết, Nguỵ Thái Văn đã vội vã xen vào. Thông qua ánh mắt và giọng nói của Nguỵ Thái Văn, Nguỵ Lâm Lâm biết đứa em trai này thực sự đã bị Lam Hạ chinh phục từ tận trong tim rồi.
“Chị không rõ, chỉ kịp thấy cô ấy đi qua cổng lớn rồi rẽ trái.”
Nguỵ Lâm Lâm vừa dứt lời, Nguỵ Thái Văn đã rất nhanh muốn quay lưng đi. Nhưng Nguỵ Lâm Lâm đã kịp thời kéo anh lại...
“Em định vừa tản bộ vừa tìm cô ấy hay sao?”
Câu nói của Nguỵ Lâm Lâm làm sự nóng vội trong lòng Nguỵ Thái Văn chìm xuống vài phần. Anh xoay mặt nhìn chị gái, sau đó mới nhận ra mình không phải đang ở Bắc Kinh.
Nguỵ Thái Văn đi chuyên cơ riêng với Nguỵ Trình sang đây, việc di chuyển đều phụ thuộc ở ông. Những chiếc moto khác của anh hiện giờ đang ở trong gara của một dinh thự nằm ở Lausanne. Nơi đó cách đây khá xa, đồng nghĩa với việc hiện giờ anh đang trong tình trạng không có lấy một phương tiện di chuyển nào khác ngoài như lời Nguỵ Lâm Lâm vừa nói...
Đó là tản bộ ư!?
Nguỵ Thái Văn thật muốn mắng một tiếng, nhưng Nguỵ Lâm Lâm đã đưa đến trước mặt anh một chìa khoá xe.
“Cẩn thận!”
“Sao lại không gọi được thế này?”
Nguỵ Thái Văn nhíu mày, nhìn vào màn hình di động. Đã là cuộc gọi thứ năm, nhưng lần nào cũng chỉ có giọng nói đầy nhàm chán kia lặp đi lặp lại bên tai anh.
Anh tìm Lam Hạ đã hơn hai mươi phút, tìm khắp các nơi trong trung tâm hội nghị nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Lam Hạ đâu cả.
Nguỵ Thái Văn rời khỏi tầng hai, vừa xuống cầu thang lại trông thấy nhóm người của Ngạo Lăng Cẩn đi đến. Bọn chúng lướt qua anh, trên mặt tên nào cũng mang vẻ khẩn trương vô cùng.
Đột nhiên, trong lòng Nguỵ Thái Văn cảm giác có chút bất an. Anh cảm nhận được, dường như Lam Hạ đã xảy ra chuyện.
Nhìn thái độ gấp gáp vừa rồi của đám người Lam Vũ, Nguỵ Thái Văn đoán chắc rằng bọn chúng cũng đang nhận lệnh của Ngạo Lăng Cẩn, chia ra tìm kiếm Lam Hạ.
Tìm đã lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy người, Nguỵ Thái Văn nghĩ có lẽ Lam Hạ ngay từ đầu đã không còn có mặt ở nơi này nữa. Nghĩ xong, lại lập tức nhanh chân rời khỏi, đi đến thang máy để xuống tầng hầm giữ xe.
Lúc này, cửa thang máy vừa mở ra, Nguỵ Thái Văn đã chạm mặt với Nguỵ Lâm Lâm.
Vừa nhìn thấy em trai, Nguỵ Lâm Lâm liền thốt lên: “Thái Văn!?”
Sau đó, Nguỵ Lâm Lâm rất tinh ý nhận ra sự khẩn trương đang hiện lên trong mắt Nguỵ Thái Văn, mới lo lắng hỏi.
“Thái Văn, có chuyện gì sao?”
Nguỵ Thái Văn không có thời gian để giai thích, chỉ thờ ơ đáp: “Em ra ngoài có chút việc!”
Nói rồi Nguỵ Thái Văn đã lách qua khỏi người Nguỵ Lâm Lâm, nhưng bỗng nhiên cánh tay lại bị cô níu lấy.
“Có phải em đi tìm Lam Hạ?”
Câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm khiến Nguỵ Thái Văn khá ngạc nhiên.
“Lâm Lâm, chị thấy cô ấy ở đâu sao?”
Nguỵ Lâm Lâm lắc đầu, giọng phút chốc cũng thấp xuống: “Trước đó chị thấy cô ấy rời khỏi đây...”
“Ở hướng nào?”
Nguỵ Lâm Lâm còn chưa nói hết, Nguỵ Thái Văn đã vội vã xen vào. Thông qua ánh mắt và giọng nói của Nguỵ Thái Văn, Nguỵ Lâm Lâm biết đứa em trai này thực sự đã bị Lam Hạ chinh phục từ tận trong tim rồi.
“Chị không rõ, chỉ kịp thấy cô ấy đi qua cổng lớn rồi rẽ trái.”
Nguỵ Lâm Lâm vừa dứt lời, Nguỵ Thái Văn đã rất nhanh muốn quay lưng đi. Nhưng Nguỵ Lâm Lâm đã kịp thời kéo anh lại...
“Em định vừa tản bộ vừa tìm cô ấy hay sao?”
Câu nói của Nguỵ Lâm Lâm làm sự nóng vội trong lòng Nguỵ Thái Văn chìm xuống vài phần. Anh xoay mặt nhìn chị gái, sau đó mới nhận ra mình không phải đang ở Bắc Kinh.
Nguỵ Thái Văn đi chuyên cơ riêng với Nguỵ Trình sang đây, việc di chuyển đều phụ thuộc ở ông. Những chiếc moto khác của anh hiện giờ đang ở trong gara của một dinh thự nằm ở Lausanne. Nơi đó cách đây khá xa, đồng nghĩa với việc hiện giờ anh đang trong tình trạng không có lấy một phương tiện di chuyển nào khác ngoài như lời Nguỵ Lâm Lâm vừa nói...
Đó là tản bộ ư!?
Nguỵ Thái Văn thật muốn mắng một tiếng, nhưng Nguỵ Lâm Lâm đã đưa đến trước mặt anh một chìa khoá xe.
“Cẩn thận!”