“Lam Hạ, thả lỏng một chút!”
Âm thanh trầm thấp nào đó thoảng nhẹ qua tai, kèm theo một loạt lần thở dốc đầy nặng nhọc liên tục truyền đến. Ngạo Lăng Cẩn siết chặt cổ chân Lam Hạ kéo về trước, kiên nhẫn đem vật nóng bỏng bên dưới thật chậm mà tiến vào bên trong.
Nhưng Lam Hạ ngay từ khi bắt đầu đã không còn đủ tỉnh táo để lắng nghe bất kì lời nào mà Ngạo Lăng Cẩn nói, đọng lại ở bên tai cô chỉ có tiếng kêu rên của bản thân hoà cùng tông giọng trầm khàn của người đàn ông đang say mê cắm sâu trong cơ thể mình.
Lam Hạ mơ màng mở mắt, không rõ xung quanh nên vô thức đưa tay ra nắm chặt lấy mái tóc của người phía trước. Cô gồng cứng cả người, đầu cũng cơ hồ ngửa lên cao, khó khăn thở dốc từng chút một.
Bị siết chặt như vậy, nhất thời cũng khiến Ngạo Lăng Cẩn khó chịu, kiên nhẫn cũng vì thế mà mất sạch. Anh trút bỏ khoang nhượng, giữ chặt người Lam Hạ mà tận sức ép vào.
Ngạo Lăng Cẩn cắm mạnh đến mức khiến Lam Hạ cũng giật mình, toang mở to mắt mà vật vã kêu la.
“A...sâu...sâu quá...sẽ hỏng..hỏng mất!”
“Hỏng ư?”
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, đáy mắt tối đục chợt ánh lên tia thích thú.
Càn rỡ khẽ cười: “Không thể nào! Nếu hỏng, em làm sao có thể siết chặt đến như vậy được.”
Tạm dứt lời, hạ thân nóng rực lại cuồng nhiệt cắm rút, đến cả nhận thức của Lam Hạ cũng đã bị động tác mạnh mẽ của Ngạo Lăng Cẩn đánh tan cả rồi. Cô không đủ sức để trả lời, chỉ bất lực để bản thân bị anh nhấn chìm trong một bể khoái lạc, ánh mắt mơ màng hé nhìn vô tình chỉ để lộ sự đón nhận.
Gần hai giờ đồng hồ, sau khi Lam Hạ vừa trải qua cuộc ân ái đầy mãnh liệt diễn ra trên giường ngủ thì lại bị Ngạo Lăng Cẩn mang vào phòng tắm để tiếp tục cuộc yêu cháy bỏng.
Cơ thể Lam Hạ vốn dĩ không chịu được tác dụng của thuốc, nay còn liên tục bị Ngạo Lăng Cẩn làm cho năm lần bảy lượt leo đến cao trào đã khiến toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực. Ở lần cuối cùng, sau khi Ngạo Lăng Cẩn vừa dừng lại thì Lam Hạ cũng bất tỉnh.
Trong cơn mơ màng, Lam Hạ sau đó cảm nhận được cơ thể mình đang được bàn tay ai đó lau rửa rất cẩn thận. Cô không thể nhớ rõ khuôn mặt của người này, chỉ biết khi cô được người này ôm trong lòng, cơ thể nhỏ bé liền lọt thỏm rất gọn gàng.
Một người đàn ông với thân hình to lớn như vậy, là ai được chứ?
“Ưm...”
Lam Hạ hơi giật mình, mơ mơ màng màng cảm nhận bàn tay nóng rực kia đang chậm rãi trượt vào giữa hai chân mình. Cho đến khi một ngón tay trực tiếp chạm vào tâm điểm nhạy cảm bên dưới thì cô lại đột ngột tỉnh giấc.
Trên ghế sofa, Lam Hạ nằm dài thở dốc từng cơn, trong mắt vẫn còn lưu lại sự hoảng loạn chưa kịp rút.
Âm thanh trầm thấp nào đó thoảng nhẹ qua tai, kèm theo một loạt lần thở dốc đầy nặng nhọc liên tục truyền đến. Ngạo Lăng Cẩn siết chặt cổ chân Lam Hạ kéo về trước, kiên nhẫn đem vật nóng bỏng bên dưới thật chậm mà tiến vào bên trong.
Nhưng Lam Hạ ngay từ khi bắt đầu đã không còn đủ tỉnh táo để lắng nghe bất kì lời nào mà Ngạo Lăng Cẩn nói, đọng lại ở bên tai cô chỉ có tiếng kêu rên của bản thân hoà cùng tông giọng trầm khàn của người đàn ông đang say mê cắm sâu trong cơ thể mình.
Lam Hạ mơ màng mở mắt, không rõ xung quanh nên vô thức đưa tay ra nắm chặt lấy mái tóc của người phía trước. Cô gồng cứng cả người, đầu cũng cơ hồ ngửa lên cao, khó khăn thở dốc từng chút một.
Bị siết chặt như vậy, nhất thời cũng khiến Ngạo Lăng Cẩn khó chịu, kiên nhẫn cũng vì thế mà mất sạch. Anh trút bỏ khoang nhượng, giữ chặt người Lam Hạ mà tận sức ép vào.
Ngạo Lăng Cẩn cắm mạnh đến mức khiến Lam Hạ cũng giật mình, toang mở to mắt mà vật vã kêu la.
“A...sâu...sâu quá...sẽ hỏng..hỏng mất!”
“Hỏng ư?”
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, đáy mắt tối đục chợt ánh lên tia thích thú.
Càn rỡ khẽ cười: “Không thể nào! Nếu hỏng, em làm sao có thể siết chặt đến như vậy được.”
Tạm dứt lời, hạ thân nóng rực lại cuồng nhiệt cắm rút, đến cả nhận thức của Lam Hạ cũng đã bị động tác mạnh mẽ của Ngạo Lăng Cẩn đánh tan cả rồi. Cô không đủ sức để trả lời, chỉ bất lực để bản thân bị anh nhấn chìm trong một bể khoái lạc, ánh mắt mơ màng hé nhìn vô tình chỉ để lộ sự đón nhận.
Gần hai giờ đồng hồ, sau khi Lam Hạ vừa trải qua cuộc ân ái đầy mãnh liệt diễn ra trên giường ngủ thì lại bị Ngạo Lăng Cẩn mang vào phòng tắm để tiếp tục cuộc yêu cháy bỏng.
Cơ thể Lam Hạ vốn dĩ không chịu được tác dụng của thuốc, nay còn liên tục bị Ngạo Lăng Cẩn làm cho năm lần bảy lượt leo đến cao trào đã khiến toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực. Ở lần cuối cùng, sau khi Ngạo Lăng Cẩn vừa dừng lại thì Lam Hạ cũng bất tỉnh.
Trong cơn mơ màng, Lam Hạ sau đó cảm nhận được cơ thể mình đang được bàn tay ai đó lau rửa rất cẩn thận. Cô không thể nhớ rõ khuôn mặt của người này, chỉ biết khi cô được người này ôm trong lòng, cơ thể nhỏ bé liền lọt thỏm rất gọn gàng.
Một người đàn ông với thân hình to lớn như vậy, là ai được chứ?
“Ưm...”
Lam Hạ hơi giật mình, mơ mơ màng màng cảm nhận bàn tay nóng rực kia đang chậm rãi trượt vào giữa hai chân mình. Cho đến khi một ngón tay trực tiếp chạm vào tâm điểm nhạy cảm bên dưới thì cô lại đột ngột tỉnh giấc.
Trên ghế sofa, Lam Hạ nằm dài thở dốc từng cơn, trong mắt vẫn còn lưu lại sự hoảng loạn chưa kịp rút.