“Lam Hạ, có phải ta đã nghe nhầm hay không? Con vừa nói…con có tình cảm với Nguỵ Thái Văn?”
“Cha nuôi!!!”
Lam Hạ giật mình nhìn sang, chỉ kịp thấy dáng người Ngạo Lăng Cẩn đang hung ác tiến về phía mình.
“Cha nuôi, sao người lại đến đây?”
Chỉ mới mở miệng hỏi một câu, hai vai Lam Hạ đã lập tức bị bàn tay Ngạo Lăng Cẩn siết mạnh. Cô nhíu mày nhìn anh, ngây người vì bị ánh mắt của anh doạ cho hoảng sợ.
Dường như cô cảm nhận được, toàn bộ giận ý ẩn chứa trong mắt Ngạo Lăng Cẩn sắp không chịu được nữa mà tràn cả ra ngoài rồi.
Lam Hạ sợ hãi nhìn người đàn ông đang nổi điên trước mặt mình, tay chân cũng đã nhất thời không giữ được mà bắt đầu run rẫy.
“Cha nuôi…”
“Nếu ta không kịp thời đến đây, thì làm sao có thể tận tai nghe được những lời mà con vừa nói kia chứ.”
Ngạo Lăng Cẩn nói với Lam Hạ, khẩu khí và ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận.
Cô nhìn vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, đối mặt với anh trong tình cảnh như thế này, thật thấy hoảng loạn và đau lòng.
Làm sao cô có thể giải thích rõ với anh, rằng mọi lời mà cô đã nói chỉ là thuận theo ý của Nguỵ Lâm Lâm. Rằng cô chỉ muốn tiếp thêm động lực giúp Nguỵ Thái Văn mau chóng tỉnh dậy.
Làm sao cô có thể một lời nói với Ngạo Lăng Cẩn…
Rằng người cô yêu thực sự, chính là anh!
“Cha nuôi, không phải…mọi chuyện không phải như người đã nghĩ đâu!”
“Không phải ư?”
Ngạo Lăng Cẩn nén giận, đến mức khiến giọng nói cũng trở nên khản đặc khó nghe. Anh đang cố hết sức tự nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể làm đau Lam Hạ dù bằng bất kì hình thức nào.
Nhưng dường như sự nhẫn nại của Ngạo Lăng Cẩn trong trường hợp này là không đủ. Câu nói của Lam Hạ vừa rồi vẫn còn đọng lại bên tai anh, ngàn lần lặp đi lặp lại khiến anh chỉ muốn mang toàn bô tức giận phát tiết lên người Lam Hạ.
Bàn tay Ngạo Lăng Cẩn đột ngột siết chặt lấy mặt Lam Hạ, mạnh tay đến mức làm cô tưởng chừng như chỉ cần anh dùng lực thêm một chút nữa sẽ làm xương hàm của cô vỡ nát ra mất.
“Nếu không phải như vậy, ra là ta nghe nhầm ư?”
Lam Hạ cố giữ bình tĩnh trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, cô thực muốn giải thích nhưng còn chưa kịp mở lời thì ở phía sau, Nguỵ Lâm Lâm lại lên tiếng trước.
“Ngạo Lăng Cẩn, anh tức giận với Lam Hạ như vậy ở đây hình như có phần không đúng cho lắm thì phải!”
Lời nói của Nguỵ Lâm Lâm hoàn toàn không có tác dụng với cơn giận đang cháy lớn trong lòng Ngạo Lăng Cẩn. Anh vẫn ghì chặt Lam Hạ, chỉ có bóng lưng cao lớn lạnh lùng ấy đối diện với Nguỵ Lâm Lâm mà thôi.
Mãi cho đến khi, Nguỵ Lâm Lâm cố tình nói một câu mới khiến sự chú ý của Ngạo Lăng Cẩn hướng về phía mình.
“Chuyện của Lam Hạ và em trai tôi, anh cũng đã được biết ngay ở buổi hội nghị rồi kia mà. Ngạo Lăng Cẩn, chẳng lẽ anh ích kỉ đên mức thấy chết không cứu sao? Nguỵ Thái Văn chỉ đơn giản cần một chút động lực từ người mà nó yêu, như vậy cũng là sai sao chứ?”
Nhưng có lẽ Nguỵ Lâm Lâm đã tính sai một bước rồi. Sau lời mà cô vừa nói, dường như lửa giận trên người Ngạo Lăng Cẩn càng cháy lớn dữ dội.
Từ phía Ngạo Lăng Cẩn, dành cho Nguỵ Lâm Lâm chỉ toàn là tàn nhẫn và phũ phàng.
Còn phũ phàng đến mức không hề quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh nhạt thốt ra một lời cực kì ngắn gọn.
“Câm miệng!”
Nguỵ Lâm Lâm thoáng sững sốt, cô nhìn Ngạo Lăng Cẩn, bất giác không tin vào những gì mà mắt cô đang phải thấy, tai cô đang phải nghe.
Ngạo Lăng Cẩn đối với cô, chưa từng cay nghiệt đến vậy.
Không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Sự nóng giận xuất phát từ Ngạo Lăng Cẩn tại sao lại trở nên kì lạ thế này.
Ngạo Lăng Cẩn nổi điên như vậy, liệu chỉ đơn giản vì chuyện của Lam Hạ và Nguỵ Thái Văn chứ? Hay lại còn vì một lí do nào khác…
Lí do mà ngay cả bản thân Ngạo Lăng Cẩn cũng khó mà chấp nhận được.
“Ngạo Lăng Cẩn, anh…”
“Tôi bảo câm miệng! Còn nói thêm lời nào, đừng trách tôi!”
“Cha nuôi!!!”
Lam Hạ giật mình nhìn sang, chỉ kịp thấy dáng người Ngạo Lăng Cẩn đang hung ác tiến về phía mình.
“Cha nuôi, sao người lại đến đây?”
Chỉ mới mở miệng hỏi một câu, hai vai Lam Hạ đã lập tức bị bàn tay Ngạo Lăng Cẩn siết mạnh. Cô nhíu mày nhìn anh, ngây người vì bị ánh mắt của anh doạ cho hoảng sợ.
Dường như cô cảm nhận được, toàn bộ giận ý ẩn chứa trong mắt Ngạo Lăng Cẩn sắp không chịu được nữa mà tràn cả ra ngoài rồi.
Lam Hạ sợ hãi nhìn người đàn ông đang nổi điên trước mặt mình, tay chân cũng đã nhất thời không giữ được mà bắt đầu run rẫy.
“Cha nuôi…”
“Nếu ta không kịp thời đến đây, thì làm sao có thể tận tai nghe được những lời mà con vừa nói kia chứ.”
Ngạo Lăng Cẩn nói với Lam Hạ, khẩu khí và ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận.
Cô nhìn vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, đối mặt với anh trong tình cảnh như thế này, thật thấy hoảng loạn và đau lòng.
Làm sao cô có thể giải thích rõ với anh, rằng mọi lời mà cô đã nói chỉ là thuận theo ý của Nguỵ Lâm Lâm. Rằng cô chỉ muốn tiếp thêm động lực giúp Nguỵ Thái Văn mau chóng tỉnh dậy.
Làm sao cô có thể một lời nói với Ngạo Lăng Cẩn…
Rằng người cô yêu thực sự, chính là anh!
“Cha nuôi, không phải…mọi chuyện không phải như người đã nghĩ đâu!”
“Không phải ư?”
Ngạo Lăng Cẩn nén giận, đến mức khiến giọng nói cũng trở nên khản đặc khó nghe. Anh đang cố hết sức tự nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể làm đau Lam Hạ dù bằng bất kì hình thức nào.
Nhưng dường như sự nhẫn nại của Ngạo Lăng Cẩn trong trường hợp này là không đủ. Câu nói của Lam Hạ vừa rồi vẫn còn đọng lại bên tai anh, ngàn lần lặp đi lặp lại khiến anh chỉ muốn mang toàn bô tức giận phát tiết lên người Lam Hạ.
Bàn tay Ngạo Lăng Cẩn đột ngột siết chặt lấy mặt Lam Hạ, mạnh tay đến mức làm cô tưởng chừng như chỉ cần anh dùng lực thêm một chút nữa sẽ làm xương hàm của cô vỡ nát ra mất.
“Nếu không phải như vậy, ra là ta nghe nhầm ư?”
Lam Hạ cố giữ bình tĩnh trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, cô thực muốn giải thích nhưng còn chưa kịp mở lời thì ở phía sau, Nguỵ Lâm Lâm lại lên tiếng trước.
“Ngạo Lăng Cẩn, anh tức giận với Lam Hạ như vậy ở đây hình như có phần không đúng cho lắm thì phải!”
Lời nói của Nguỵ Lâm Lâm hoàn toàn không có tác dụng với cơn giận đang cháy lớn trong lòng Ngạo Lăng Cẩn. Anh vẫn ghì chặt Lam Hạ, chỉ có bóng lưng cao lớn lạnh lùng ấy đối diện với Nguỵ Lâm Lâm mà thôi.
Mãi cho đến khi, Nguỵ Lâm Lâm cố tình nói một câu mới khiến sự chú ý của Ngạo Lăng Cẩn hướng về phía mình.
“Chuyện của Lam Hạ và em trai tôi, anh cũng đã được biết ngay ở buổi hội nghị rồi kia mà. Ngạo Lăng Cẩn, chẳng lẽ anh ích kỉ đên mức thấy chết không cứu sao? Nguỵ Thái Văn chỉ đơn giản cần một chút động lực từ người mà nó yêu, như vậy cũng là sai sao chứ?”
Nhưng có lẽ Nguỵ Lâm Lâm đã tính sai một bước rồi. Sau lời mà cô vừa nói, dường như lửa giận trên người Ngạo Lăng Cẩn càng cháy lớn dữ dội.
Từ phía Ngạo Lăng Cẩn, dành cho Nguỵ Lâm Lâm chỉ toàn là tàn nhẫn và phũ phàng.
Còn phũ phàng đến mức không hề quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh nhạt thốt ra một lời cực kì ngắn gọn.
“Câm miệng!”
Nguỵ Lâm Lâm thoáng sững sốt, cô nhìn Ngạo Lăng Cẩn, bất giác không tin vào những gì mà mắt cô đang phải thấy, tai cô đang phải nghe.
Ngạo Lăng Cẩn đối với cô, chưa từng cay nghiệt đến vậy.
Không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Sự nóng giận xuất phát từ Ngạo Lăng Cẩn tại sao lại trở nên kì lạ thế này.
Ngạo Lăng Cẩn nổi điên như vậy, liệu chỉ đơn giản vì chuyện của Lam Hạ và Nguỵ Thái Văn chứ? Hay lại còn vì một lí do nào khác…
Lí do mà ngay cả bản thân Ngạo Lăng Cẩn cũng khó mà chấp nhận được.
“Ngạo Lăng Cẩn, anh…”
“Tôi bảo câm miệng! Còn nói thêm lời nào, đừng trách tôi!”