“Chị có thể giúp em một chuyện không?”
Giọng nói của Nguỵ Thái Văn đâu đó cứ vọng lên trong đầu khiến Nguỵ Lâm Lâm cả đêm hôm nay gần như không thể tập trung vào thứ gì khác.
Cô theo lời nói, tìm đến phòng Nguỵ Thái Văn. Bước vào bên trong, việc đầu tiên cô làm là đảo mắt khắp phòng một lượt, trong lòng liền cảm thấy có chút chua xót.
Căn phòng này của Nguỵ Thái Văn vẫn giống hệt như lúc xưa, vẫn trống trải và lạnh lẽo vô cùng. Nguỵ Lâm Lâm chậm rãi sờ lên từng đồ vật trong phòng, từ bàn ghế cho đến giường ngủ.
Không nhịn được, Nguỵ Lâm Lâm buộc thở dài một tiếng. Dường như sự cô độc lạnh lẽo trong tâm hồn của Nguỵ Thái Văn đã hình thành quá lâu, cho nên mới khiến tất cả mọi thứ có mặt trong căn phòng này cũng phải chịu chung số phận với cậu.
Nguỵ Lâm Lâm cay mắt, bàn tay không thể cảm nhận được tí hơi ấm nào. Trong căn phòng này có lẽ đã bị cái lạnh ấy bao trùm hết cả rồi.
“Thái Văn, đến cả khi em đã lớn thế này rồi mà mọi thứ vẫn không khá hơn hay sao?”
Nói một câu, nước mắt liền rất nhanh rơi xuống. Nguỵ Lâm Lâm thực sự rất thương Nguỵ Thái Văn, cô chỉ có một đứa em trai này thôi, tại sao ông trời lại có thể đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ vốn dĩ lương thiện như nó đến vậy?
“Rốt cuộc em đang muốn làm cái gì đây chứ?”
Nguỵ Lâm Lâm theo sự hướng dẫn của Nguỵ Thái Văn, mở ngăn tủ thứ ba ra. Cô nhìn vào, bên trong chỉ có một bìa hồ sơ màu trắng.
Cầm nó lên, Nguỵ Lâm Lâm khó hiểu nhìn trước nhìn sau vài lần. Sau đó lại là câu nói sau cùng của Nguỵ Thái Văn rõ rệt vang lên trong đầu..
“Hồ sơ em để trong ngăn tủ thứ ba, là toàn bộ thông tin em thu thập được về gia đình thực sự của Lam Hạ và quá trình cô ấy được Ngạo Lăng Cẩn nhận nuôi.”
Nguỵ Lâm Lâm không hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên sinh ra hồi hộp. Tay cô hơi do dự, mãi vẫn chưa mở hồ sơ ra xem.
…
“Lâm Lâm, chị yêu Ngạo Lăng Cẩn chứ?”
Nguỵ Thái Văn hỏi, ánh mắt Nguỵ Lâm Lâm thoáng chốc hơi dao động. Ngập ngừng rất lâu, cô mới trả lời.
“Yêu! Rất yêu là đằng khác. Vậy thì sao? Hơn năm năm rồi, anh ta thậm chí còn chẳng để tâm đến tình cảm của chị lấy một lần. Vậy thì việc chị yêu anh ta có còn quan trọng nữa hay không?”
“Có!”
Nguỵ Thái Văn ngắn gọn đáp, anh nhìn Nguỵ Lâm Lâm, trong mắt rộ lên chút toan tính.
“Nếu chị muốn ông ta nhìn về phía chị, chỉ có một cách mà thôi!”
Giọng nói của Nguỵ Thái Văn đâu đó cứ vọng lên trong đầu khiến Nguỵ Lâm Lâm cả đêm hôm nay gần như không thể tập trung vào thứ gì khác.
Cô theo lời nói, tìm đến phòng Nguỵ Thái Văn. Bước vào bên trong, việc đầu tiên cô làm là đảo mắt khắp phòng một lượt, trong lòng liền cảm thấy có chút chua xót.
Căn phòng này của Nguỵ Thái Văn vẫn giống hệt như lúc xưa, vẫn trống trải và lạnh lẽo vô cùng. Nguỵ Lâm Lâm chậm rãi sờ lên từng đồ vật trong phòng, từ bàn ghế cho đến giường ngủ.
Không nhịn được, Nguỵ Lâm Lâm buộc thở dài một tiếng. Dường như sự cô độc lạnh lẽo trong tâm hồn của Nguỵ Thái Văn đã hình thành quá lâu, cho nên mới khiến tất cả mọi thứ có mặt trong căn phòng này cũng phải chịu chung số phận với cậu.
Nguỵ Lâm Lâm cay mắt, bàn tay không thể cảm nhận được tí hơi ấm nào. Trong căn phòng này có lẽ đã bị cái lạnh ấy bao trùm hết cả rồi.
“Thái Văn, đến cả khi em đã lớn thế này rồi mà mọi thứ vẫn không khá hơn hay sao?”
Nói một câu, nước mắt liền rất nhanh rơi xuống. Nguỵ Lâm Lâm thực sự rất thương Nguỵ Thái Văn, cô chỉ có một đứa em trai này thôi, tại sao ông trời lại có thể đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ vốn dĩ lương thiện như nó đến vậy?
“Rốt cuộc em đang muốn làm cái gì đây chứ?”
Nguỵ Lâm Lâm theo sự hướng dẫn của Nguỵ Thái Văn, mở ngăn tủ thứ ba ra. Cô nhìn vào, bên trong chỉ có một bìa hồ sơ màu trắng.
Cầm nó lên, Nguỵ Lâm Lâm khó hiểu nhìn trước nhìn sau vài lần. Sau đó lại là câu nói sau cùng của Nguỵ Thái Văn rõ rệt vang lên trong đầu..
“Hồ sơ em để trong ngăn tủ thứ ba, là toàn bộ thông tin em thu thập được về gia đình thực sự của Lam Hạ và quá trình cô ấy được Ngạo Lăng Cẩn nhận nuôi.”
Nguỵ Lâm Lâm không hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên sinh ra hồi hộp. Tay cô hơi do dự, mãi vẫn chưa mở hồ sơ ra xem.
…
“Lâm Lâm, chị yêu Ngạo Lăng Cẩn chứ?”
Nguỵ Thái Văn hỏi, ánh mắt Nguỵ Lâm Lâm thoáng chốc hơi dao động. Ngập ngừng rất lâu, cô mới trả lời.
“Yêu! Rất yêu là đằng khác. Vậy thì sao? Hơn năm năm rồi, anh ta thậm chí còn chẳng để tâm đến tình cảm của chị lấy một lần. Vậy thì việc chị yêu anh ta có còn quan trọng nữa hay không?”
“Có!”
Nguỵ Thái Văn ngắn gọn đáp, anh nhìn Nguỵ Lâm Lâm, trong mắt rộ lên chút toan tính.
“Nếu chị muốn ông ta nhìn về phía chị, chỉ có một cách mà thôi!”