Ngọt Ẩn

Chương 32 - Bánh Quy Hoa Anh Đào 〔2〕

/59


“Anh thật sự không ngại?” Lưu Du chỉ vào hình ảnh hiện trên màn hình điện thoại, nghi ngờ nhìn Hoắc Trạch Tích.

Hình ảnh đó, Nhan Tiêu bị người đàn ông tóc bạch kim bế lên, vẻ mặt cô mỉm cười, nhưng nhìn kỹ, thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Đùa thôi, để ý làm gì?”

Trên tay Hoắc Trạch Tích đang cầm một quyển sách, phân loại các quyển sách giống nhau để cạnh nhau trên bàn làm việc, lại liếc nhìn hình ảnh người đàn ông kia, hỏi: “Người này ăn mặc theo kiểu rock and roll?”

Lưu Du sờ sờ mũi, nhịn không được cười, một là bị chính bản thân bác sĩ Hoắc làm cho kinh ngạc, hai là anh cười câu nói.

Xu hướng rock and roll?

May mắn là anh có còn có thể gọi được đúng tên như vậy, cách ăn mặc của người này không phải là đang rất thịnh hành sao……

Lưu Du nói: “Anh đi Nhật Bản là vùi đầu cắm cổ học không thèm để ý chuyện bên ngoài? Xu hướng rock and roll? Đây gọi là cosplay!”

Hoắc Trạch Tích suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu: “Nghe nói qua.”

“Hơn nữa tôi cảm thấy, có phải là anh quá tự tin hay không? Anh thật cho là cô gái nhỏ trước theo đuổi anh, cô ấy sẽ không chạy theo người đàn ông khác?” Lưu Du nhịn không được hỏi.

Lông mày Hoắc Trạch Tích hơi cau lại, cuối cùng đặt quyển sách ở trên kệ, thấp giọng nói: “Tôi cho rằng không như vậy, nhưng cũng sẽ không mù quáng ngờ vực.”

Lưu Du á khẩu không trả lời được: “Được.”

Khiến cho anh giống như tiểu nhân đo lòng dạ quân tử……

-

Bên này Nhan Tiêu mới vừa xuống máy bay, chưa cho gọi điện thoại cho bất kỳ ai liền chạy về phía nhà bác sĩ Hoắc, muốn cho anh một sự ngạc nhiên.

Mới có bốn giờ chiều, nếu tốc độ của cô nhanh một chút, chắc là có thể đến nhà anh trước anh.

Đi thẳng một mạch, quần áo cô cũng chưa có kịp đổi, sau khi xuống xe không để ý, chạy chậm đến dưới lầu nhà anh.

Không thể tưởng được trong giây phút thang máy mở ra, cô chạy chậm nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.

Hoá ra bác sĩ Hoắc đã đứng ở bên cạnh thang máy, nhanh hơn vài giây so với cô?

Cũng quá trùng hợp đi?

Ánh mắt nhìn thấy có người bên cạnh, Hoắc Trạch Tích đang muốn ấn mật mã, lại dừng lại động tác xoay người nhìn, thấy một hình dáng chạy nhanh đến thang máy.

Anh nghi ngờ cau mày, dừng lại vài giây, “Nhan Tiêu?”

Không phát hiện không phát hiện……

Nhan Tiêu thất bại đi ra, “Bị anh nhìn thấy rồi?”

“Đoán được.” Vừa nói anh vừa nhìn cách ăn mặc của Nhan Tiêu, thu hồi ánh mắt tiếp tục ấn mật mã: “Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần, không trở về trường học?”

Nhan Tiêu nói: “Tới gặp anh, vốn dĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên, không thể tưởng được đã bị phát hiện nhanh như vậy.”

Quả nhiên ngạc nhiên cũng phải đến giới hạn, giống như bác sĩ Hoắc luôn bình tĩnh hơn người, muốn cho anh một sự ngạc nhiên thật sự là quá khó khăn.

Vào phòng, Nhan Tiêu tùy ý ngồi ở trên sô pha, nhịn không được kể lại một vài việc nhỏ mà cô gặp phải ở thành phố H.

Nói xong chuyện của cây cô-ca, giọng điệu của Nhan Tiêu có một chút oán giận, cảm thán: “Kết bạn với loại bạn bè này khiến em cảm thấy tức giận mà, em nhớ rõ ngày thường quan hệ cũng không tồi? Kết quả cô ấy đối với em như thế nào? Rời đi khách sạn trước cũng không bảo em một câu, tự nhiên trực tiếp chạy theo người đàn ông kia……”

Nhan Tiêu ngồi ở trên sô pha trong tay cầm quả quýt, nhìn Hoắc Trạch Tích rửa tay xong, chỉ lo xịt thuốc khử trùng, cũng không trả lời cô, nhịn không được hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Nghe Nhan Tiêu nói chuyện của con gái, kỳ thậy anh không nghĩ lên tiếng hoặc là can thiệp, nhưng nhìn dáng vẻ của cô thật sự là tức giận, vì thế trả lời khách quan: “Bởi vì em đối với cô ấy có thành kiến, cho nên loại hành vi này của cô ấy mới khiến em không hài lòng, kỳ thật cô ấy căn bản cũng không có nghĩa vụ phải đối tốt với em.”

Nhan Tiêu suy nghĩ một chút về lời nói của anh, cảm thấy cũng không phải không có lý, nhưng mà vẫn cảm thấy không cam lòng: “Nhưng mà những bạn bè khác của em không như vậy, cô ấy chính là trọng sắc khinh bạn!”

“Rốt cuộc mỗi người đều không giống nhau, muốn ở chung được thì phải tìm được tiếng nói chung để tồn tại.” Bác sĩ Hoắc nói lấy quả quýt trong tay cô, thong thả ung dung lột ra, đưa một nửa cho cô.

Nhan Tiêu muốn dùng tay cầm, Hoắc Trạch Tích lại đưa đến miệng cô: “Em chưa có rửa tay.”

Nhan Tiêu ăn luôn miếng quýt trong tay anh, kích


/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status