Chương 5.2: Anh nói điều kiện
Thiết kế leo lên giường anh, cùng anh nói điều kiện, tìm anh giúp đỡ, cũng coi là thông minh vặt!
"Nếu anh biết nhiều như vậy, vậy tôi cũng không ngại nói thằng, tôi quả thật cần anh che chở tôi, giúp tôi tránh thoát kiếp nạn lần này, nhưng, tôi không thể nào đồng ý hầu anh ngủ ! Hầu anh một lần có thể, phải hầu nhiều lần, không được!" Hòa Mộc kiên định nói.
Chỉ trong một đêm, cô cũng đã bị anh chơi đùa chín phần mười sinh mệnh, nếu thường xuyên hầu cô ngủ, không cần suy nghĩ, cô cũng sẽ bị anh muốn chết, thà như vậy, còn không bằng vào tù còn hơn!
"Tôi chỉ cần cô hầu tôi ngủ, những thứ khác cũng không muốn! Cô trở về suy nghĩ thật kỹ đi! Suy nghĩ kỹ nói cho tôi." Nói xong, Trạm Vạn Hoàng đi đến bàn làm việc bên cạnh, lấy ra một tấm danh thiếp màu đen từ trong ngăn kéo ra, ném cho Hòa Mộc.
Đợi Hòa Mộc đi, sắc mặt của Trạm Vạn Hoàng lập tức lạnh xuống, gọi một cuộc điện thoại quen thuộc, cười âm trầm: "Úc Uyển Như, tôi rất thích món quà lần này cô tặng! Cảm ơn!"
"Món quà?" Úc Uyển Như kêu lên, tối hôm qua cô ta thật vất vả mới giải quyết được vệ sĩ bên người Trạm Vạn Hoàng, nhưng không ngờ, lúc muốn vào cửa phòng anh, phát hiện cửa phòng của anh bị khóa trái!
Mà lúc ấy cô ta cũng không dám trì hoãn nhiều, liền không thể làm gì khác hơn là rời đi, cô ta không đưa mình cho anh, làm gì còn đưa quà khác cho anh?
Chỉ là cô ta chưa kịp hỏi rõ, Trạm Vạn Hoàng vô tình cúp điện thoại, cũng gọi một cú điện thoại lần nữa: "Vương Tước, ngày mai tôi muốn xem tin tức về con gái lớn của nhà họ Úc – Úc Uyển Như ngoại tình trước hôn nhân! Phải làm thật tốt!"
"Vâng, cậu chủ!"
Cúp điện thoại, ánh mắt Trạm Vạn Hoàng chạm phải một tấm vải đen trên thảm, môi mỏng nhếch lên, đi tới vài bước, cúi người dùng ngón trỏ tay phải nhặt tấm vải đen lên, lắc lư trái phải, đôi mắt đại bàng sẫm màu có mấy phần hứng thú: "Quần lót nữ G-string!"
Thu lại quần lót, lại nhìn lướt qua giường lớn xốc xếch, máu xử nữ đỏ tươi trên ga trải giường màu trắng đặc biệt bắt mắt, anh dùng bàn tay to lớn nhấc ga trải giường lên, ném chiếc quần lót màu đen vào trong ga trải giường, sau đó bọc lại toàn bộ ga trải giường, ném qua một bên.
Nhưng vào lúc này, Hòa Mộc đang rời khỏi khách sạn Đế Hào lại quấn quít muốn chết, danh thiếp màu đen trong vòng bàn tay sắp bị cô cầm bóp nát.
Trong đầu cô cô, hai nhân vật đen và trắng đánh nhau qua lại.
Người da đen mà nói: Cô đã lên giường anh ta một lần rồi, một lần cũng là lên, hai lần cũng là lên, lên N lần cũng là lên, căn bản không có gì khác nhau! Hơn nữa, ần cuối cùng, hai lần cuối cùng, N lần cuối cùng, không có gì khác biệt cả! Hơn nữa, Trạm Vạn Hoàng có quyền có tiền lại tài hoa trẻ tuổi, hầu anh ta ngủ vừa có thể hưởng thụ thân thể trẻ trung cường tráng của anh ta, còn có thể không cần vào ngục, nhất định chính là làm ăn không lỗ!
Người da trắng nói: Hòa Mộc, cô là một cô gái tự ái tự trọng, cho dù vào ngục đó cũng chỉ là tạm thời, một ngày nào đó cô sẽ ra tới, nếu cô đồng ý điều kiện hầu ngủ của Trạm Vạn Hoàng, cô không chỉ sẽ trở thành phụ nữ khiến người khác xem thường, không chừng ngày nào đó sẽ bị anh ta muốn tới chết!
Hai người nhỏ bé đang đấu tranh với nhau trong đầu, hành hạ đến Hòa Mục ôm lấy đầu, hét lên: “Đừng ồn ào nữa!”
Người qua đường sợ hãi đều nghiêng đầu nhìn cô, đúng lúc đó, điện thoại di động của cô vang lên, cô bực bội lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua hiển thị trên màn hình, cô nhấn tắt điện thoại.
Nhưng, người gọi điện thoại kiên nhẫn không bỏ, lại tiếp tục gọi.
Hòa Mộc cười lạnh một tiếng, cuối cùng nghe điện thoại: "Mạnh Nhất Hàng, tìm tôi có chuyện gì!"
"Hòa Mộc, ba ngày đã qua một ngày, còn hai ngày, hoặc là cô giao ổ cứng di động cho tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, hoặc là cô vào tù cho tôi!" Những lời nói cáu kỉnh của Mạnh Nhất Hàng từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.
/2658
|