Chương 8.1: Bôi thuốc cho cô
"Chuyện này không tiện nói ra." Bắt cô thừa nhận Mạnh Nhất Hàng là bạn trai thì chẳng thà một đao đâm chết cô đi!
"Nhưng mà bọn họ quả thật không có ý xấu với tôi, cám ơn anh cảnh sát tốt bụng."
An Tử Hạo “ồ” một tiếng, A Bưu cũng sợ thời gian trì hoãn quá lâu sẽ xảy ra chuyện, anh ta cũng đi tới, đưa cho An Tử Hạo một điếu thuốc, nói: "Anh lính, đây thật sự là bạn gái cậu chủ nhà tôi, cậu chủ nhà tôi còn đang chờ ở nhà, anh xem..."
An Tử Hạo khoát tay một cái, "Là tôi nhìn lầm rồi, làm trễ công chuyện của các anh, thật xin lỗi."
Nói xong, An Tử Hạo liền xoay người trở lại xe thể thao của Trạm Vạn Hoàng, " Anh, em thấy cô Hòa đang bị bọn họ ép buộc, nụ cười rất gượng gạo, trên xe gồm cả tài xế có bốn người, đều là người có luyện võ, hơn nữa phía sau bọn họ còn có bốn chiếc xe nhỏ đi theo, chắc là bên trong cũng có rất nhiều người có luyện võ, anh xem..."
Trạm Vạn Hoàng liếc nhìn chiếc xe Hòa Mộc đang ngồi một cái, lạnh lùng nói: "Xem cái gì, đưa cô ấy tới cho tôi!"
"Chỉ dựa vào hai chúng ta thôi sao? Có phải ..." An Tử Hạo còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy mấy chiếc ô tô chạy ngược chiều trong đêm vô cùng hoành tráng, không thấy điểm dừng.
"Dựa vào nhiều người thì sao? !" Trạm Vạn Hoàng cười nhạt.
An Tử Hạo phá lên cười ha ha, "Anh thật lợi hại! Người của anh tới rồi, vậy em đành từ bỏ làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy! Ha ha!"
Vừa mới dứt câu, anh ấy liền bị Trạm Vạn Hoàng một tay ném ra khỏi xe thể thao.
Chỉ trong vài phút, tất cả ô tô đều ngừng lại, khoảng năm mươi vệ sĩ mặc quần áo đen nhanh chóng bước từ trên xe xuống, đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao của Trạm Vạn Hoàng, người dẫn đầu là Vương Tước cung kính nói với Trạm Vạn Hoàng, "Cậu chủ, xin sai bảo!"
Trạm Vạn Hoàng phẩy tay, ngón trỏ nhắm thẳng vào vị trí của Hòa Mộc, anh giống như như một vị vua đang chỉ huy các tướng lĩnh trong điện Kim Loan, tràn ngập sự bá đạo và quyền lực nói, "Đưa cô ấy tới đây!"
"Tuân lệnh!" Tiếng hô đều tăm tắp như một thanh kiếm nhắm thẳng lên bầu trời.
Chưa đến năm phút, Hòa Mộc đã được Vương Tước đưa vào ghế lái phụ bên cạnh Trạm Vạn Hoàng.
Trạm Vạn Hoàng lạnh lùng liếc Hòa Mộc một cái, anh nói với An Tử Hạo đang đứng cười bên cạnh hai chữ “cắt đuôi” xong bèn đạp ga, phóng như gió lốc rời đi.
Hòa Mộc cẩn thận quan sát góc nghiêng của Trạm Vạn Hoàng thông qua kính chiếu hậu, cô còn chưa khôi phục tinh thần từ tình huống nguy hiểm vừa rồi, cô không ngờ rằng Trạm Vạn Hoàng sẽ phái nhiều người đến cứu cô như vậy, cô nhướng mày cong môi, nói: "Anh Trạm, cảm ơn anh đã tới cứu tôi."
"Cứu cô? Cô xứng sao?" Trạm Vạn Hoàng cười nhạt.
Thấy anh nói như vậy, áp lực trong lòng Hòa Mộc vậy mà đã không còn lớn như lúc đầu, có lẽ anh chỉ tình cờ đi ngang qua, tiện thể cứu cô mà thôi. Vì vậy, cô chuyển đề tài, "Tôi đồng ý với anh."
"Hửm?" Trạm Vạn Hoàng giảm tốc độ xe lại, chiếc xe thể thao cũng ra khỏi đường cao tốc, chậm rãi đi vào giữa cánh đồng.
Hòa Mộc quay đầu lại, nghiêm túc nhìn về phía Trạm Vạn Hoàng sắc mặt đang thờ ơ, nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý với điều kiện anh nói với tôi sáng nay, tôi cũng hy vọng anh Trạm có thể giúp tôi không phải ngồi tù."
Nếu như tối nay Mạnh Nhất Hàng không phái người đêm hôm đến cầm dao xông vào nhà nghỉ cô đang trốn, có lẽ cô sẽ không đồng ý ngủ với Trạm Vạn Hoàng.
Nhưng tối nay Mạnh Nhất Hàng làm như vậy, hơn nữa hiện tại sự đau đớn do vết thương sau lưng truyền tới rõ ràng đã kích thích thần kinh của cô, khiến cô biết rằng bây giờ đã không còn đơn giản là vấn đề có vào tù hay không mà là vấn đề sự an nguy cho tính mạng của cô.
Cho nên sau này cô phải ôm được chân một người đàn ông còn trâu bò hơn cả Mạnh Nhất Hàng, cô mới có thể được an toàn.
/2658
|