Chương 10.1: Cắn cô một cái
Hòa Mộc bị đôi mắt chim ưng đen láy của Trạm Vạn Hoàng nhìn chằm chằm, lòng bàn tay cô hơi đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn duy trì nụ cười, đi thẳng tới trước mặt Trạm Vạn Hoàng mới dịu dàng hỏi: "Anh Trạm, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Trạm Vạn Hoàng chỉ vào cái ghế bên cạnh, "Ngồi xuống."
Người giúp việc đứng bên cạnh nhanh chóng kéo ghế ra cho Hòa Mộc, đợi đến khi Hòa Mộc ngồi xong mới lại nghiêm chỉnh đứng lùi sang một bên.
"Lên món đi." Trạm Vạn Hoàng ra lệnh cho người giúp việc đứng cạnh.
Sau đó người giúp việc lục tục bưng các món ăn ngon lên.
Có điều bây giờ một chút khẩu vị Hòa Mộc cũng không có, cô cẩn thận nhìn Trạm Vạn Hoàng một cái, thấy anh đang từ tốn cắt thịt bò bít tết, cô suy nghĩ một lúc mới mở miệng hỏi: "Anh Trạm, những lời sáng hôm qua anh nói với tôi còn tính không?"
Tối hôm qua anh chưa cho cô một câu trả lời rõ ràng khiến lòng cô không chắc chắn, cho nên cô lại hỏi một lần nữa.
"Câu nào?" Trạm Vạn Hoàng ung dung đặt dao xuống, sau đó nhìn Hòa Mộc.
Hòa Mộc liếc người làm bốn phía một cái, bắt cô nói mấy chữ như “ngủ với anh” trước mặt nhiều người như vậy, thật sự cô không thể nào thốt ra được.
Trạm Vạn Hoàng hơi nhướng mày, môi mỏng nhếch lên, "Đương nhiên..."
Anh cố ý kéo dài âm cuối, thần kinh Hòa Mộc cũng bị anh kích thích, đôi mắt chăm chú nhìn anh, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
"Đương nhiên là không tính!" Trạm Vạn Hoàng cong môi cười nhạt.
Những lời này làm Hòa Mộc giận đến nỗi đứng phắt dậy, cô giơ tay lên run rẩy chỉ vào Trạm Vạn Hoàng, trong lồng ngực có vô số lời mắng mỏ muốn vọt khỏi cổ họng, nhưng đối mặt với khuôn mặt như Ngọc Diện Diêm vương của Trạm Vạn Hoàng, cô không thể mắng ra miệng.
Trạm Vạn Hoàng lại lạnh lùng nói: "Đã một ngày rưỡi trôi qua, hiện tại điều kiện sáng sớm hôm qua đã không còn thỏa mãn được tôi, đương nhiên tôi muốn nói lại!"
Hòa Mộc bị anh chọc giận đến mức run môi, nhưng thấy anh cho cô thêm cơ hội đàm phán, cô cũng miễn cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
Chỉ còn hơn mười tiếng nữa là đến cuộc họp báo ngày mai. Nếu một mình cô rời khỏi Đế Long Bảo Uyển, chắc chắn sẽ bị người của Mạnh Nhất Hàng bắt đi. Một khi đã bị Mạnh Nhất Hàng bắt đi, có thể tưởng tượng được những ngày tháng tiếp theo sẽ không tốt lành gì!
"Được, mời anh Trạm ra điều kiện mới, phải thế nào anh mới chịu giúp tôi không phải ngồi tù."
Trạm Vạn Hoàng giơ tay trái lên, lười biếng quơ quơ, những người giúp việc đang đứng thành hai hàng lập tức hiểu ý, nghiêm chỉnh rời đi.
Hai phút sau, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Trạm Vạn Hoàng và Hòa Mộc.
"Chuyện ngủ với tôi thì không thay đổi, nhưng phải thêm một điều kiện, gọi là phải tới!"
Hòa Mộc đã chuẩn bị tâm lý để anh làm thịt một bữa, nhưng cô không ngờ rằng điều kiện anh thêm vào lại là “gọi là phải tới” !
Điều này có nghĩa là bất kể là ban ngày hay là ban đêm, bất kể cô đang ở thành phố hay là ngoại thành, chỉ cần anh có nhu cầu, cô đều phải lập tức chạy như bay đến trước mặt anh đúng không? !
Cô thật sự muốn từ chối ngay lập tức, nhưng sau khi nghĩ lại, cô căn bản cũng không có quyền từ chối, ra khỏi hang sói của Trạm Vạn Hoàng thì cô sẽ rơi vào ổ rắn ăn người không nhả xương của Mạnh Nhất Hàng!
Nếu bắt cô phải lựa chọn, cô thà ở cạnh Trạm Vạn Hoàng còn hơn.
Cô cắn môi, sau đó thận trọng gật đầu nói: "Được!"
…..
/2658
|