Chương 11(1)
Trọn vẹn năm phút sau, Trạm Vạn Hoàng mới buông miệng, dịu dàng trước đó biến mất, anh đứng dậy, xoay Hoà Mộc lại, để cô nằm ở trên ghế, ôm cô từ phía sau...
"Có thể đáp ứng cô, biểu hiện tốt một chút cho tôi!" Trong giọng nói lạnh lùng không có một chút tình dục nào.
Hoà Mộc dùng hai tay nắm chặt thành ghế, để cho mình không bị ngã, nghe được lời nói của Trạm Vạn Hoàng, cô dùng hết sức thôi miên chính mình, coi như đang diễn kịch...
Tuy nhiên, cô diễn kịch, Trạm Vạn Hoàng lại không vui, nhất là khi anh cảm thấy cô chỉ đang đối phó với mình, càng trở nên tàn nhẫn và bạo lực hơn.
"Tôi... cậu chủ Trạm... tôi mới..." Hoà Mộc bị dáng vẻ của anh dọa đến nỗi hai mắt bất động, môi run run vì sợ hãi.
Lần này Trạm Vạn Hoàng không đợi Hoà Mộc nói xong, đứng dậy khỏi người cô, quay lưng lại, đứng sang một bên bắt đầu chỉnh lại quần áo.
Hoà Mộc thấy thế, vội vàng đứng dậy, chỉnh lại váy, im lặng nhìn bóng lưng Trạm Vạn Hoàng.
Trong đầu cô tự mắng mình N lần, sao cô có thể ngu ngốc như vậy, đã làm chuyện đó với anh rồi, nhưng cô vẫn không nhịn được đi chọc giận anh, cho nên buổi họp báo ngày mai nhất định không thể xảy ra...
Lẽ nào cô phải ngồi trước tivi xem Mạnh Nhất Hàng cầu hôn một người phụ nữ khác sao?
Cô không làm được!
Nghĩ nghĩ, cô lại đứng dậy, chủ động đứng ở phía sau Trạm Vạn Hoàng vẫn đang chỉnh trang quần áo, ôm anh từ phía sau, đặt lòng bàn tay mềm mại vào trong bộ vest của anh, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Cậu chủ Trạm, vừa rồi tôi đang khen ngợi anh, anh thật dũng mãnh, khiến người ta dục-tiên-dục-tử."
Nói xong lời này, trong lòng Hoà Mộc thầm nôn trăm lần.
Hết cách, ai bảo cô ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hơn nữa tính mạng của cô bây giờ vẫn đang gặp nguy hiểm, nếu như Trạm Vạn Hoàng giận dữ ném cô ra khỏi Ngự Long Bảo Viên, sợ là cô sẽ không còn được nhìn thấy ánh nắng ngày mai nữa.
Nghe được lời nói của Hoà Mộc, khuôn mặt đen của Trạm Vạn Hoàng dần dần thay đổi, anh nắm lấy bàn tay đang mò trong quần áo của Hoà Mộc, “Tôi đói rồi, nấu cơm đi.”
Hoà Mộc tưởng mình nghe nhầm, nhìn món ngon tinh tế chưa được động tới trên bàn ăn, cô cho rằng Trạm Vạn Hoàng cảm thấy đồ ăn nguội, khó ăn, vì thế, cô cười nói: “Được rồi, tôi lập tức bảo nhà bếp lên lại món."
Trạm Vạn Hoàng xoay người, một tay nâng cằm Hoà Mộc, cúi người xuống, hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, Hoà Mộc sợ đến mức chớp chớp mắt thật nhanh, đôi mắt cười cong cong, trông giống như đang cố gắng hết sức mình.
“Cô đi làm!” Ba chữ phát ra từ đôi môi mỏng gợi cảm của Trạm Vạn Hoàng như một giọng nói thần kỳ.
Hoà Mộc kinh ngạc đến chớp mắt, sau đó lại chớp mắt, thậm chí còn chỉ ngón tay vào chóp mũi của mình, không thể tin được hỏi: “Tôi làm?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoà Mộc, tâm trạng của Trạm Vạn Hoàng rất tốt, thoải mái buông cằm cô ra, sau đó sải bước đi ra ngoài, đồng thời nói: “Chuẩn bị xong thì mang đến phòng làm việc.”
Hoà Mộc vội vàng nói 'vâng', sau đó nhếch khóe miệng, vẻ mặt bối rối.
Để cô nấu ăn?
Đây chẳng phải là đang làm khó cô sao?
Trước giờ cô chưa từng nấu ăn!
/2658
|