Chương 4.2: Bắt đầu tính toán
Cô là xử nữ chân chính, được không!
"Làm gái điếm cũng không cần lập miếu thờ nữa, mất hứng!" Trạm Vạn Hoàng đẩy người phụ nữ không chỉ không biết xấu hổ còn dối trá này ra, xoay người rời đi.
Cho tới bây giờ Hòa Mộc chưa từng bị nói như vậy, hôm nay bị Trạm Vạn Hoàng mắng hạ tiện như vậy, hơn nữa cô cũng bị bất đắc dĩ mới đến quyến rũ Trạm Vạn Hoàng, trong lòng có bao nhiêu oan ức, quan niệm đạo đức tự yêu mà cô nuôi dưỡng từ lâu tới nay cũng đã bị phá vỡ trong đêm nay, mặc cảm trong tâm hồn cô không người bày tỏ hết, chỉ có chính cô biết!
Mãi mới buông bỏ được ranh giới đạo đức cuối cùng của mình, lại không nghĩ rằng lại bị Trạm Vạn Hoàng dùng lời lẽ thô bỉ đánh vào một lần nữa.
Hết thảy bất bình bỗng nhiên biến thành tức giận, cũng không để ý đến người trước mắt là ai, địa vị cao bao nhiêu, thân phận có bao nhiêu tôn quý!
Hòa Mộc lao tới trước mặt, giơ tay tát thật mạnh vào mặt Trạm Vạn Hoàng.
Trạm Vạn Hoàng chưa từng bị người đánh, cũng không nghĩ tới người phụ nữ không biết xấu hổ vẫn luôn quyến rũ anh lại dám động thủ đánh anh!
Một người không phòng bị, gương mặt tuấn tú bị đánh!
"Vào ngục thì vào ngục, cút đi, mẹ kiếp, tôi cũng không muốn phục vụ anh nữa! Tạm biệt!" Nói xong, Hòa Mộc ngước đầu, xoay người đi nhặt váy trên mặt đất!
Chỉ là, cô vừa mới cầm váy, eo cô đột nhiên bị siết chặt, lại bị người khác bế lên, cô giương mắt lên, thứ cô nhìn thấy chính là gương mặt tràn đầy sát khí và dục vọng của Trạm Vạn Hoàng!
Cả người cô bị ném mạnh xuống giường lớn, tứ chi dang rộng, cô chưa kịp khép chân lại thì thân hình cao lớn của anh đã đè xuống.
Không cho cô nói thêm câu nào, đôi môi đỏ mọng của cô bị cắn lại bị hôn, động tác quét qua như một cơn bão cuồng nộ, nhấn chìm Hòa Mộc...
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hòa Mộc cảm giác cả người đau nhức, giữa hai đùi càng giống như bị bổ ra vậy, đau rát đau không chịu nổi, chắc hẳn đã bị xé rách.
Ký ức đêm qua ùa về như thủy triều, trái tim cô rỉ máu, trinh tiết quý giá mà cô gìn giữ suốt hai mươi ba năm đã mất đi vào đêm qua...
Cô cũng không ngờ rằng, dục vọng của Trạm Vạn Hoàng lại mãnh liệt như vậy, suốt đêm anh giữ nguyên tư thế đó, không những không cảm thấy nhàm chán mà còn rất hưởng thụ, cô cầu xin tha thứ, nhưng anh cũng không chịu buông tha cho cô, cuối cùng cô vẫn hôn mê bất tỉnh…..
Nỗi nhục đêm qua, đời này cô đều sẽ không quên!
Hít sâu một hơi, cô mới quay đầu nhìn Trạm Vạn Hoàng đang nằm nghiêng bên người mình.
Ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mặt Trạm Vạn Hoàng thành từng mảnh nhỏ, phủ lên mặt anh một lớp ánh sáng vàng lốm đốm.
Ngũ quan lập thể ngày càng cao ngất mà mê người trí mạng.
Nhưng Hòa Mộc không có nhiều thời gian để thưởng thức như vậy, mục đích của cô còn chưa đạt được, không muốn lãng phí thời gian nữa, cô như vô tình đẩy Trạm Vạn Hoàng một cái.
Trạm Vạn Hoàng dậy sớm, chỉ là tối qua là giấc ngủ yên bình nhất mà anh có được trong suốt hai mươi lăm năm qua, khiến anh thoải mái đến mức không muốn rời giường.
Bây giờ bị Hòa Mộc đẩy một cái, anh mới chậm rãi mở mắt ra, quét Hòa Mộc một cái, sau đó nâng thân trên lên, dựa vào giường, lấy một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, thậm chí khóe mắt cũng không liếc Hòa Mộc một cái: "Còn ở đây làm gì, sao còn không đi!"
Trên mặt Hòa Mộc hiện lên một thoáng xấu hổ, cô lén nhìn Trạm Vạn Hoàng, mở miệng, không sợ chết nói: “Anh Trạm, tối qua người ta là lần đầu, anh nhìn đi, trên giường có vết đỏ……”
"Hử?" Trạm Vạn Hoàng lại hút một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra từng vòng khói trắng, giọng điệu vẫn lười biếng như trước.
Hòa Mộc vừa nhìn Trạm Vạn Hoàng một cái, cô đều đã nói rõ ràng như vậy, nhưng anh vẫn làm ra vẻ như không hiểu gì cả, cái quái gì vậy!
Chẳng lẽ còn muốn cô nói rõ ràng hơn một chút sao?
Cô thấy Trạm Vạn Hoàng dường như không tính nói nhiều, khóe miệng Hòa Mộc giật một cái, tối hôm qua cô từ bỏ quyến rũ anh, sau đó là anh cưỡng ép muốn cô, cô tự tin nói: "Anh Trạm, tối hôm qua anh lỡ ngủ với tôi, có phải nên giúp tôi một việc nhỏ không?"
/2658
|