“Hợp đồng lần này, Lý tổng thật vất vả rồi.” Tôi khéo léo cười nịnh.
“Đâu có, đâu có, đêm mai chúng ta đi ăn mừng rồi nói tiếp.”
“Vậy Lý tổng thong thả, đi đường cẩn thận.” Tôi cười đóng cửa xe, thương trường cạnh tranh, cả nam lẫn nữ đều không tiếc bán rẻ nụ cười. Quay người lại, giật cả mình, bốn mắt xách đồ ăn đứng phía sau vẻ mặt âm trầm.
“Làm tôi sợ muốn chết, vừa rồi là khách hàng”. Tôi đang giải thích cái gì chứ? Khụ khụ, thiệt tình, tôi vỗ vỗ đồ ăn trên tay anh ta, cười nói, “Càng ngày càng giống ông xã trong nhà nha.” Bốn mắt xoay người lên lầu, tôi lẽo đẽo theo sau, giống như làm sai việc gì đó.
Trên bàn không ai mở lời, tôi vùi đầu ăn nhanh chuẩn bị chuồn đi, xem ra hôm nay anh ta bị người chọc giận, chuẩn bị phát nổ, tốt nhất không nên ở đây làm vật hi sinh.
“Ăn nhanh như vậy làm gì, lại muốn trốn?”
“Tôi có chút việc…”
“Ngải Thuần Tinh! Tôi nhịn cô thật lâu rồi!” Bốn mắt đập bàn, canh đổ ra ngoài, “Từ lúc bắt đầu ở đến giờ cô đã nấu cơm hay rửa bát lần nào chưa? Quét dọn phòng ở, lau bàn này nọ, vì sao toàn do tôi làm? Còn trả chi phí linh tinh cho cô nữa, tôi không là gì của cô, chỉ là bạn thuê cùng phòng, vì sao phải như thế? Hôm nay cô rửa bát đi!”
Rửa thì rửa, hung hăng làm gì! Chỉ là vài lần không rửa bát, vài lần không làm việc nhà đã cáu giận như vậy. Tôi tức, hừ, đàn ông gì thế. Bốn mắt, chân teo, gầy như con gà con, còn hung dữ với mình. Đã không phù hợp với tiêu chuẩn của tôi thì thôi, lại còn phải nghe mắng mỏ. Bốn mắt xấu xa, chân dài xấu xa, gậy trúc xấu xa, xấu xa… Tôi làm sao vậy, chỉ vì bị mắng một trận mà ngoan ngoãn chịu rửa bát? Trời ạ, ngoại trừ cha tôi còn chưa có tên nào dám hung dữ như thế! Làm sao tôi có thể chịu được uất ức này, tôi, tôi…
“Choang —”
Bốn mắt chạy vọt vào: “Làm sao vậy, đứt tay à?”
“Đều tại anh, đều tại anh…” Mắt tôi nhòe đi, nhưng nhất định không chịu thua kém, phải trừng lại.
“Tại tôi, tại tôi không tốt, tôi sai rồi, không nên hung dữ với cô, không nên nói quá đáng như vậy, sau này để tôi rửa.” Bốn mắt ôm tôi vào lòng. Hừ, đáng ghét, thực sự không phù hợp tiêu chuẩn của tôi.
“Đâu có, đâu có, đêm mai chúng ta đi ăn mừng rồi nói tiếp.”
“Vậy Lý tổng thong thả, đi đường cẩn thận.” Tôi cười đóng cửa xe, thương trường cạnh tranh, cả nam lẫn nữ đều không tiếc bán rẻ nụ cười. Quay người lại, giật cả mình, bốn mắt xách đồ ăn đứng phía sau vẻ mặt âm trầm.
“Làm tôi sợ muốn chết, vừa rồi là khách hàng”. Tôi đang giải thích cái gì chứ? Khụ khụ, thiệt tình, tôi vỗ vỗ đồ ăn trên tay anh ta, cười nói, “Càng ngày càng giống ông xã trong nhà nha.” Bốn mắt xoay người lên lầu, tôi lẽo đẽo theo sau, giống như làm sai việc gì đó.
Trên bàn không ai mở lời, tôi vùi đầu ăn nhanh chuẩn bị chuồn đi, xem ra hôm nay anh ta bị người chọc giận, chuẩn bị phát nổ, tốt nhất không nên ở đây làm vật hi sinh.
“Ăn nhanh như vậy làm gì, lại muốn trốn?”
“Tôi có chút việc…”
“Ngải Thuần Tinh! Tôi nhịn cô thật lâu rồi!” Bốn mắt đập bàn, canh đổ ra ngoài, “Từ lúc bắt đầu ở đến giờ cô đã nấu cơm hay rửa bát lần nào chưa? Quét dọn phòng ở, lau bàn này nọ, vì sao toàn do tôi làm? Còn trả chi phí linh tinh cho cô nữa, tôi không là gì của cô, chỉ là bạn thuê cùng phòng, vì sao phải như thế? Hôm nay cô rửa bát đi!”
Rửa thì rửa, hung hăng làm gì! Chỉ là vài lần không rửa bát, vài lần không làm việc nhà đã cáu giận như vậy. Tôi tức, hừ, đàn ông gì thế. Bốn mắt, chân teo, gầy như con gà con, còn hung dữ với mình. Đã không phù hợp với tiêu chuẩn của tôi thì thôi, lại còn phải nghe mắng mỏ. Bốn mắt xấu xa, chân dài xấu xa, gậy trúc xấu xa, xấu xa… Tôi làm sao vậy, chỉ vì bị mắng một trận mà ngoan ngoãn chịu rửa bát? Trời ạ, ngoại trừ cha tôi còn chưa có tên nào dám hung dữ như thế! Làm sao tôi có thể chịu được uất ức này, tôi, tôi…
“Choang —”
Bốn mắt chạy vọt vào: “Làm sao vậy, đứt tay à?”
“Đều tại anh, đều tại anh…” Mắt tôi nhòe đi, nhưng nhất định không chịu thua kém, phải trừng lại.
“Tại tôi, tại tôi không tốt, tôi sai rồi, không nên hung dữ với cô, không nên nói quá đáng như vậy, sau này để tôi rửa.” Bốn mắt ôm tôi vào lòng. Hừ, đáng ghét, thực sự không phù hợp tiêu chuẩn của tôi.
/4
|